QUAN SÁCH

Sự thù hận trong lòng Lưu Thịnh!

Cái bản báo cáo mà ông ta dày công viết ra không những không đạt được mục đích mong đợi, mà còn giúp Trần Kinh một tay, khiến Trần Kinh lợi dụng Ủy Ban Kỉ Luật để điều tra những sơ hở của Lý Quốc Vĩ, thừa cơ xông tới, nắm trong tay rất nhiều tài liệu.

Điều này khiến ông ta cảm thấy rất thất bại.

May mà, ông ta là một người giảo hoạt, thất bại như vậy cũng không có chút ảnh hưởng nào tới quy tắc làm việc của ông ta, ông ta vẫn hướng theo mục tiêu đã đặt ra từ trước của mình.

Không thể không công nhận, Lưu Thịnh là một người từng trải, nhờ vào những gì đã trải qua ở tầng lớp thấp nhất của ông ta trước kia khiến ông ta bây giờ rất có bản lĩnh lừa gạt người khác, điều quan trọng nhất là ông ta hiểu được nội tâm của những người từ tầng lớp thấp leo lên, đây là điểm đáng sợ của ông ta.

Lưu Thịnh bây giờ khác nhiều rồi, tập đoàn Yến Kinh của ông ta là một công ty được đăng ký ở Bắc Kinh, bất kể khoảng cách, Yến Sơn và Liêu gia ở Bắc Kinh có quan hệ với nhau, hơn nữa đây cũng là cái vốn lớn nhất của ông ta.

Tập đoàn Yến Kinh liều mình đến Hải Sơn, Lưu Thịnh đã có tính toán của riêng mình.

Giống như công ty bất động sản Ôn Hải Hải Sơn, ông ta cũng không coi ra gì.

Anh em họ Quan công ty bất động sản Ôn Hải giống như hai con chó canh cổng vậy, chỉ cần cho chúng một khúc xương đã có thể điều khiển đươc chúng, sự dễ dãi của Lưu Thịnh ông ta ở đâu mà dễ có được thế?

Lưu Thịnh đã bỏ ra mấy trăm mẫu đất ruộng, trong lòng đã có dự định lớn.

Anh em họ Quan chỉ là con rắn địa phương, nắm chặt con rắn đó trong tay, dùng lợi ích để buộc chặt nó lại, chuyện sau này sẽ dễ làm.

Âm mưu của Lưu Thịnh rất rõ ràng, ông ta dùng mấy trăm mẫu đất ruộng đó để khóa anh em họ Quan lại, đổ lên đầu hai tên tiêu tiền như rác một loạt những tiếng xấu, tiếng xấu nào cũng có, Lưu Thịnh ông ta đã âm thầm thực hiện được mục đích của ông ta, hoàn thành được ý đồ của ông ta.

Mặt khác trước mặt Liêu Triết Du, Lưu Thịnh cũng cần phải thể hiện mình.

Ông ta không phải thể hiện ông ta tốt thế nào, mà phải thể hiện ông ta thảm tới đâu.

Ở Lân Giác, ông ta phải làm thế nào càng thảm càng tốt, hơn nữa hiện giờ Lưu Thịnh lúc nào cũng đem những thù hận của ông ta với Trần Kinh nói ra, gặp người khác là bôi nhọ Trần Kinh, làm cho thanh danh của Trần Kinh bị ô uế.

Điều này một phần là vì tư thù của ông ta, mặt khác đây cũng là mưu lược của ông ta.

Lưu Thịnh rõ ràng là rất khôn ngoan, ông ta biết trên đời này người hận Trần Kinh nhất đó chính là Liêu Triết Du, thù hận trong lòng Liêu Triết Du không có cách nào biểu hiện ra ngoài được.

Cái miệng của Lưu Thịnh đã nói hết những thù hận trong lòng Liêu Triết Du, cần phải nói cho người khác cũng cùng chung mối thù đó, cần nói cho Liêu Triết Du cảm thấy sảng khoái, chỉ cần quen thân được với Liêu Triết Du của Liêu gia thì địa vị của Lưu Thịnh sẽ lên như diều gặp gió, về sau có thể dựa vào đó quả là thiết thực!

Còn vể việc Trần Kinh sẽ trả đũa lại, Lưu Thịnh một chút cũng không lo.

Thứ nhất trước mắt Trần Kinh vẫn đang yếu thế, hắn cũng không có năng lực để trả đũa Lưu Thịnh, quan trọng là hiện nay Lưu Thịnh đang là nhà đầu tư ở Lân Giác và là một doanh nghiệp có tiếng ở Lân Giác, nếu Trần Kinh trả thù Lưu Thịnh đồng nghĩa với việc hắn đang tự tay phá hủy Vạn Lý Trường Thành rồi, điểm này thì Lưu Thịnh hiểu rõ.

Lưu Thịnh và anh em họ Quan đã bàn bạc rõ ràng, ngay lập tức phải thu xếp việc khởi công khu đô thị và định vị khu đô thị là biệt thự cao cấp và tên của khu đô thị cao cấp đó phải thật vang, gọi là Bán Sơn Hào Đình là vì sự hợp tác chặt chẽ, Bán Sơn Hòa Đình được quy hoạch trở thành một khu đô thị cao cấp bậc nhất ở Hải Sơn.

Lưu Thịnh định sau khi kì hạn thi công công trình và tiến độ thi công ổn định, ông ta sẽ cùng em là Lưu Kiện đi Việt Châu.

Gần đây Lưu Thịnh chạy sang Quảng Châu rất nhiều, qua những nỗ lực biểu hiện của ông ta, Liêu Triết Du càng ngày càng hứng thú với ông ta.

Mà ông ta lại là một người giỏi nịnh, Liêu Triết Du chỉ cần có sắc mặt tốt với ông ta, ông ta có thể hết sức làm ra những việc để báo đáp, vô tình, ông ta dần dần đi vào trong cái vòng của Liêu Triết Du.

Qua việc thâm nhập này, một loạt những cán bộ trung kiên trong Tỉnh của Liêu gia, ông ta bắt đầu tiếp xúc, đã có những mối quan hệ nhất định rồi.

Để những mối quan hệ đó có tác dụng, thì ông ta phải để cho Lưu Kiện qua đây đi lại nghe ngóng giúp ông ta.

Ông ta vẽ ra con đường làm quan cho Lưu Kiện, hiện giờ Lưu Kiện ở Lân Giác tiếng nói phải có trọng lực, trong công việc có thể làm ra được thành tích mà thành tích đạt được là phải hướng trên tiến, tạo dựng các mối quan hệ để chạy dự án.

Có thể làm ra tiền, chạy được dự án, trong cơ quan có sức ảnh hưởng, Trần Kinh dù có chèn ép ông ta, thì cũng không thể vượt qua được phía chính phủ, bàn tay của họ quá dài, sợ rằng sẽ dẫn đến mâu thuẫn Trần Kinh chính là người phải chịu thiệt thòi.

Còn mặt khác, Lưu Kiện có thể biểu hiện tốt, trước mặt Lý Quốc Vĩ cũng thể hiện được giá trị của mình, Lý Quốc Vĩ là một người khôn khéo, quả hồng càng mềm thì càng phải nặn, đúng là một người có bản lĩnh, ngược lại ông ta cũng cần có một không gian nhất định, ông ta cũng rất cần những người giúp đỡ ông ta để chống lại sức ép mà Trần Kinh gây ra sao?



Việt Châu, Ban Tổ Chức Trung ương đã gửi văn kiện chính thức xuống bổ nhiệm Kiều Chính Thanh đảm nhận chức Phó chủ tịch Tỉnh Lĩnh Nam và do Bí thư Tỉnh ủy Miêu Kì đích thân đọc, trong một vài giờ nữa, sự thay đổi cán bộ của Lĩnh Nam sẽ được truyền khắp cả nước, đặc biệt là ở Lĩnh Nam, thì mọi người càng quan tâm tới điều này.

Kiều Chính Thanh đã làm thư kí trưởng của Chủ tịch ở Lĩnh Nam nhiều năm, rất có tư cách, cũng rất có năng lực, lần này được bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch Tỉnh có thể nói như cá gặp nước, có rất nhiều người xem trọng Kiều Chính Thanh, cho rằng ông ta sau này sẽ là phái thực quyền ở trong Tỉnh.

Dù sao, kinh nghiệm đảm nhận chức trưởng ban thư kí cũng giúp ông ta có mối quan hệ rộng rãi trong tỉnh, hơn nữa những mối quan hệ như vậy sẽ tạo điều kiện cho công việc của ông ta không ngừng phát triển, ngoài ra, sau lưng Kiều Chính Thanh còn có Tây Bắc hệ chống lưng, quan hệ giữa ông ta với một nhân vật lớn đời sau của Tây Bắc hệ đó là Phương Lộ Bình, hơn nữa tu bản chính trị này là con át chủ bài trong tay ông ta.

Tuy rằng rất kín tiếng, nhưng nhà Kiều Chính Thanh mấy ngày nay rất nhiều người tới đây.

Ông ta cùng lúc có hai việc vui, thứ nhất là hôm nay là sinh nhật lần thứ năm mươi ba của ông ta, ngoài ra là ngày mà ông ta được thăng chức, từ Giám đốc sở một bước lên Phó Ban, đây đúng là một bước nhảy vọt về chất, Kiều Chính Thanh cuối cùng cũng chính thức trở thành một nhân viên cấp cao trong nước cộng hòa.

Trần Kinh và Hạ Triều Nam cùng nhau đi Việt Châu, hơn nữa dựa vào quan hệ với Trần Kinh, Hạ Triều Nam cũng có cơ hội tới nhà Kiều Chính Thanh gặp ông ta.

Nhìn cái vẻ sợ hãi nơm nớp lo sợ của Hạ Triều Nam ở Việt Châu, Trần Kinh không khỏi nghĩ tới người này chia rẽ nội bộ ở Hàng, muôn hình muôn vẻ.

Hắn không dấu được lời than, sự bất đắc dĩ của những sinh mệnh chính trị của những cán bộ cơ sở, những cán bộ ở cơ sở thì thường là rất khó có thể leo lên trên được, cấp bậc của cán bộ được xếp từ cao xuống thấp tạo thành bấy nhiêu cách thức thăng tiến, những cán bộ chức danh thấp muốn thăng tiến, giống như ngược dòng chèo thuyền, mỗi bước chân đều phải trả một cái giá rất đắt.

Sự lo lắng sợ hãi của Hạ Triều Nam là sự kính nể, càng là biểu hiện, người mà thế giới nội tâm phức tạp, khó có thể dùng lời nói hết được.

Theo ý của Trần Kinh, hai người tới nhà Kiều Chính Thanh không mang theo quà gì quý giá, Trần Kinh thì tặng Kiều Chính Thanh một pho tượng chạm khắc gỗ bàn trà, còn Hạ Triều Nam mua một bộ dụng cụ pha trà, Kiều Chính Thanh không từ chối những món quà đó, mà ông ta rất vui.

Có thể thấy được, ông ta lần này được thăng chức rất vừa ý, rất hào hứng.

Ông ta hỏi Trần Kinh rất nhiều vấn đề liên quan tới Lân Giác, không ngừng hỏi tình hình công việc và cuộc sống của Hạ Triều Nam ở Hải Sơn thế nào, khiến hai người cảm thấy rất thích thú, chuyến này đi không uổng!

Hạ Triều Nam cũng mạnh dạn mời Kiều Chính Thanh tới Hàng xem xét.

Kiều Chính Thanh vui mừng trả lời:
-Tận lực vì sự phát triển của vùng tam giác Lĩnh là chính sách trước mắt không thể thay đổi của vùng Lĩnh Nam chúng ta, ở vùng tam giác Lĩnh, trước mắt thành phố Hải Sơn là một trong những thành phố có tiềm năng phát triển rất lớn, đến Hải Sơn tham quan là một điều nhất thiết phải làm rồi.

Trước mắt tôi chưa có thời gian, đợi giai đoạn bận rộn này qua, ngừng một số việc, tôi sẽ tới Hải Sơn kiểm tra, đến lúc đó, công việc của hai người tôi nhất định sẽ kiểm tra, vì vậy hai người phải cố gắng, chăm chỉ tạo ra thành tích tốt!

Kiều Chính Thanh nói như vậy, Hạ Triều Nam mừng tới mức không biết nói gì, Hạ Triều Nam đang rất cảm động, Trần Kinh thì lại rất bình tĩnh.

Thông qua lần này tới Việt Châu, ý đồ của Hạ Triều Nam đã quá rõ, các cấp bậc trong Tỉnh, ông ta không thể thay thế ông ta phát biểu, hơn nữa cũng là vì ông ta rất muốn có được mối quan hệ với Kiều Chính Thanh.

Nhưng Trần Kinh thì hiểu rất rõ, muốn thiết lập quan hệ với Phó Ban cấp cao, quan hệ như vậy để có thể thực sự lợi dụng mối quan hệ đó là một điều không dễ.

Hắn và Hạ Triều Nam không giống nhau, từ nhà Kiều Chính Thanh đi ra, tự nhiên người khác sẽ nghĩ tới quan hệ của hai người, dù là Kiều Chính Thanh hay Phương Lộ Bình trưởng ban thư kí trước kia, hơn nữa Trần Kinh là cháu rể của Phương Lộ Bình, thân phận của hai người chính là quan hệ của hai người.

Về phần Hạ Triều Nam, người khác sẽ nhìn thế nào? Chỉ sợ sẽ khó nói trước được.

Qua điểm này có thể nhìn ra được sự quan trọng của tình thân, tình thầy trò, tình đồng hương, tình chú bác cô gì trong quan trường, có những mối quan hệ dòng chính như vậy, còn lại đều là tạp chi, từ tạp chi sang dòng chính rất khó, chí ít trước mắt thì Hạ Triều Nam chưa có gì đột phá.

Hạ Triều Nam chắc chắn hiểu rõ điểm này, nhưng nhìn vào trước mắt mà nói thì ông ta có thể đi được tới bước này, cũng gọi là không tồi rồi, có thể đi thêm bước nữa hay không, còn phải nhìn vào biểu hiện của ông ta, và xem duyên phận nữa.

Nhưng bất luận thế nào, quan hệ giữa ông ta và Trần Kinh trong thời gian ngắn thì sẽ không có khả năng xa cách, ở Hàng thì hai người hiện nay đang cùng ngồi trên một con thuyền!

Sau khi thăm hỏi Kiều Chính Thanh xong, Hạ Triều Nam lại đến Cục cải cách phát triển Tỉnh, Trần Kinh suy nghĩ rất lâu, cũng không quay về ngay, hắn gọi điện cho Tương Hằng Vân.

Lần trước Phó bí thư Tỉnh ủy Hồ đi Lân Giác, rất hứng thú với sự phát triển của Lân Giác, hiện nay Trần Kinh làm một cuộc thảo luận lớn, sau khi cuộc thảo luận kết thúc, cục diện phát triển của Lân Giác sẽ ngày càng trở lên rõ ràng hơn, Trần Kinh định mượn cơ hội này xem có thể nhập vào phe của Hồ Tuấn Trung không?

Trong việc này, Trần Kinh đã có chuẩn bị trước, lần trước hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền để tạo mối quan hệ với Tương Hằng Vân, sau đó mỗi lần Trần Kinh tới Việt Châu đều giữ liên lạc với Tương Hằng Vân, qua vài lần nói chuyện, khoảng cách giữa hai người ngày càng trở lên gần hơn.

Trần Kinh thấy thời cơ có vẻ đã tới, mối quan hệ này đã có thể dùng tới.

Dựa vào những kinh nghiệm của Trần Kinh trong việc chèn ép lẫn nhau ở chính đàn, hắn đã ngẫm ra được đạo lý thỏ khôn đào ba hang ẩn lấp, không nên đặt tất cả mọi thứ ở một nơi, như vậy rất nguy hiểm.

Chính trị nói cho cùng thì là chuyện của những người cùng chí hướng, gặp được người lãnh đạo ủng hộ mình, có thể tạo ra được mối quan hệ tốt, còn có thể mở rộng mối quan hệ, đường đi sẽ càng ngày càng mở rộng, hơn nữa mới có được bản lãnh trong quan hệ xã hội, đối với chính trị thì đây là một yếu tố quan trọng, trước đây về điểm này thì Trần Kinh không am hiểu, nhưng hiện giờ hắn đã dần dần thành thục việc này rồi.

Đương nhiên, cũng có một phần là vì hắn bị điều xuống Lĩnh Nam, ở Lĩnh Nam hắn không một người quen, có một số việc cũng bị ép mà ra, hoàn cảnh khó khăn kích thích khả năng tiềm ẩn của con người!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi