QUAN SÁCH

Cốc cà phê đã uống một nửa, nhưng vẫn còn hơi ấm.

Người đã vội vàng đi, Trần Kinh lần này tới Việt Châu mục đích chính là giải quyết vấn đề tài chính của Ủy ban cải cách phát triển, dạo này Lân Giác phải dùng đến rất nhiều tiền, ở dưới yêu cầu có tiền, tiền ở trên chưa có, ước tính số tiền Ủy ban tài chính sử dụng đã lên tới hàng trăm tỷ.

Sự phát triển trước mắt của Lân Giác, tiến độ rất nhanh, Trần Kinh không hi vọng vì sự làm việc kém hiệu quả của Ủy ban mà bị kéo chân lại, vì vậy hắn đã tới những cơ quan liên quan trên Tỉnh, trước mắt phải nhanh chóng tìm biện pháp giải quyết vấn đề tài chính.

Hôm nay hắn và Đường Ngọc đã hẹn gặp mặt nhau, hắn lúc nào cũng đợi điện thoại.

Có điện thoại, hắn không giữ ý, dù cà phê chỉ mới uống được một nữa, hắn liền đứng dậy đi luôn.

Dùng lời của hắn mà nói, thời buổi này những ai có tiền thì là “ông”, những ai mà cần tiền đều là “cháu”, Trần Kinh coi ông như bồ tát, có lệnh triệu tập, nhất định phải bỏ mọi việc đi đến hầu hạ ngay.

Trần Kinh vội vàng đi ngay, Đường Ngọc vẫn lặng ngồi ở đó.

Mặt trời đã dần xuống núi, ngoài đường xe cộ qua lại ngày càng nhiều, đây là lúc phồn hoa nhất của thành phố Việt Châu.

Đường Ngọc im lặng ngồi ở đó nhìn ra cửa sổ, không hề chớp mắt.

Cô ta sống ở đây cũng đã mười năm rồi, từ khi học đại học cô ta đã tới đây, cứ như vậy mà Đường Ngọc đã đi hết mười năm.

Cô bé ngây ngô và mơ mộng dần dần mất đi theo những thăng trầm và thay vào đó là sự trưởng thành và lí trí, tất nhiên là còn có cả sự thờ ơ!

Thế giới bên ngoài quá hào nhoáng, quá giả dối, bất cứ ai sống ở thế giới này cũng cần phải cảnh giác, nghi ngờ và tự biết bảo vệ mình, thế giới có quá nhiều giả tạo và gian trá, cũng có quá nhiều quỷ kế và thủ đoạn.

Khi một người đã trải qua nhiều việc, sẽ dần dần trở lên mệt mỏi, biến thành một người thờ ơ với mọi việc.

Đường Ngọc không nhớ rõ đã từ bao giờ cô ta không còn xúc động về một việc gì đó, mùi vị của cảm động cô ta cũng không còn cảm nhận được nữa, là một nhà văn mới, cái lúc cô ta càng cảm nhận được nhiều sự giả dối và ngụy tạo diễn ra trước mắt, sự phẫn nộ tức giận của đối phương khiến cô ta chết lặng.

Nhưng hôm nay, Đường Ngọc đột nhiên phát hiện cô ta đã cảm động!

Cô ta đã bị một người mà cô ta nghĩ sẽ không bao giờ khiến cô ta cảm động, người đó chính là Trần Kinh.

Trần Kinh bỏ đi, hắn rất vội vàng, nhưng chỉ mới đi một phút, Đường Ngọc liền nhận được một tin nhắn từ hắn ta, viết:
-Tôi không thỏa hiệp!

Đằng sau là một dấu chấm than to đùng!

Lúc Đường Ngọc nhìn thấy tin nhắn đó, cô ta hơi sốc.

Cô ta hỏi vấn đề này, Trần Kinh liên tục không trả lời, hắn ta hút một điếu thuốc, uống một nửa cốc cà phê, trên mặt hơi có sự bất thường. Rõ ràng trong lòng đang có một cuộc đấu tranh quyết liệt.

Rõ ràng, Trần Kinh không vỗ ngực quanh co chuyện của Đường Ngọc, hắn thực sự đang suy nghĩ về vấn đề của Đường Ngọc.

Lúc Trần Kinh nhận điện thoại và đi ra, hắn đi rất vội vàng, Đường Ngọc cũng không ngờ là Trần Kinh vẫn suy nghĩ về vấn đề của cô ta.

Cô ta có thể tưởng tượng, lúc Trần Kinh trên xe dùng bàn phím di động viết bốn chữ này, nét mắt chắc chắn rất cương quyết, đại loại kiểu như “tôi phải kiên trì, quyết sống chết một phen.”

Thời gian đó, những người cán bộ nghiêm túc như Trần Kinh rất ít!

Có lẽ ở Lân Giác, là một nơi cần phải được quan tâm, và cũng là nơi đáng phải quan tâm!



Trần Kinh trở về Lân Giác, cuộc điện thoại đầu tiên hắn nhận đó là của Trưởng ban Mặt Trận Tổ Quốc thành phố Đinh Quốc Sư, trong điện thoại Đinh Quốc Sư nói chuyện rất thân thiết:
-Tiểu Trần, cậu trở về Việt Châu chưa?

Trần Kinh vội nói:
-Tôi về rồi, vừa mới về tới! Trưởng banĐinh, anh có chỉ thị gì sao?

Đinh Quốc Sư nói:
-Có chỉ thị gì đâu, hiện nay Lân Giác phát triển được như vậy, đều là nhờ vào năng lực của cậu tiểu Trần, tôi chỉ là chúc mừng, chứ không có chỉ thị gì!

Trần Kinh cười to, nói:
-Trưởng ban Đinh khiêm tốn rồi, nhưng tôi vẫn cảm ơn vì lời chúc của anh!

Trần Kinh biết Đinh Quốc Sư có việc, trong quan trường nói chuyện cần phải thật tinh tế, câu đầu tiên Đinh Quốc Sư hỏi Trần Kinh có phải mới về từ Việt Châu không, trong đó ẩn chứa rất nhiều ý.

Ông ta biết Trần Kinh rời khỏi Việt Châu, điều này nói lên là ông ta rất quan tâm tới hành tung của Trần Kinh.

Hơn nữa, Trần Kinh mới quay về, ông ta đã gọi điện ngay. Chắc chắn là có người đã báo tin này với ông ta.

Đinh Quốc Sư là ủy viên thường vụ phụ trách về việc liên hệ với Lân Giác, bình thường liên hệ với Lân Giác rất nhiều, đương nhiên người mà liên hệ nhiều với ông ta nhất đó là Khương Vĩ. Khương Vĩ và Đinh Quốc Sư có quan hệ từ lâu, hơn nữa, hôm nay ông ta gọi điện trực tiếp cho Trần Kinh, đây là một việc hiếm xảy ra.

-Tiểu Trần, là thế này, tối nay, tôi muốn chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện với nhau. Lân Giác của cậu phát triển nhanh chóng thuận lợi như vậy, nên có người muốn tới học hỏi. Tôi nói tôi thì có công lao gì? Tôi chỉ có thể mời tiểu Trần tới đó chia sẻ về kinh nghiệm phát triển của Lân Giác.

Vì vậy, tối hôm nay có vài vị lãnh đạo, còn có một vài người bạn, chúng ta cùng ngồi với nhau, ăn một bữa cơm, sau đó uống trà!
Đinh Quốc Sư nói.

Ông ta dừng lại, sau đó lại nói:
-Đây là cơ hội để mở rộng sức ảnh hưởng của Lân Giác chúng ta, cậu không nên từ chối, cứ quyết định vậy đi!

Đinh Quốc Sư cứ như vậy đưa ra mệnh lệnh, thế này thì bữa tối hôm nay hắn không thể từ chối được rồi.

Trần Kinh cười, trong lòng nghĩ Đinh Quốc Sư bình thường không nhìn thấy ông ta quan tâm tới Lân Giác, hôm nay lại có việc như thế này, chắc chắn là không có ý tốt gì.

Đến tối, Trần Kinh gọi cả Trác Phong cùng đi tới khách sạn Quốc Tế.

Đến trước khách sạn Quốc Tế, Trần Kinh liền nhìn thấy Phó trường ban Mặt trận Tổ Quốc Triệu Lâm đứng bên cạnh chỗ đỗ xe của khách vip hút thuốc, ông ta nhìn thấy Trần Kinh xuống xe, vội vứt ngay điếu thuốc đi tới đón Trần Kinh.

Trần Kinh xuống xe, bắt tay với ông ta và nói:
-Phó Trưởng banTriệu, anh cũng khách sáo quá, nhìn tình hình này là anh đang đứng đợi tôi rồi, thế này thì tôi không dám nhận!

Triệu Lâm cười nói:
-Bí thư Trần, nói vậy khách sao quá rồi! Tôi nghe nói cậu đang muốn thống nhất chiến tuyến cho sự phát triển của Lân Giác, kế hoạch đó tôi rất là ủng hộ, nếu kế hoạch lần này cậu thành công, tôi xin làm người đi trước dọn đường cho cậu!

Trần Kinh hơi nhíu mày, thống nhất chiến tuyến, câu nói này hắn chưa từng nói trước mặt người khác, cũng chỉ có Đường Ngọc…

Triệu Lâm nhân cơ hội bắt tay với Trần Kinh, nói:
-Phóng viên Đường của Nhật báo Phương Nam là cô em vợ của tôi, cô ta lấy tin bài từ cậu, thì luôn mồm khen cậu!

Ông ta ghé vào tai Trần Kinh nói nhỏ:
-Bí thư Trần, hôm nay Trưởng ban của chúng ta tổ chức một bữa tiệc lớn, cậu một mình tới đây, dũng khí này rất đáng khen.

Trần Kinh lập tức hiểu ngay Triệu Lâm đang nhắc nhở hắn, xem ra lần này hắn và Đinh Quốc Sư không cùng một chiến tuyến rồi.

Hắn cười nói:
-Cảm ơn Phó Trưởng banTriệu, tôi là con rận rồi còn sợ gì bị cắn nữa!

Trần Kinh và Triệu Lâm cười cười nói nói, hai người cùng hướng vào phòng thượng khách.

Dọc đường, Trần Kinh cảm nhận được Triệu Lâm vẫn luôn nhìn hắn, hắn cũng chẳng muốn soi xét việc này.

Chắc là Phó Trưởng ban Triệu muốn xem sắc mặt của hắn thế nào!

Căn phòng tổ chức tiệc hôm nay là căn phòng số ba, căn phòng này là phòng quốc tế của khách sạn, ăn một bữa cơm ở đây cũng mất tới trên dưới vạn tệ, Đinh Quốc Sư hôm nay đã bỏ ra rất nhiều rồi.

Trần Kinh theo sau Triệu Lâm bước vào, Trần Kinh nhìn thấy Quan Kế Vũ, mắt híp lại, Quan Kế Vũ liền đứng lên.

Người hôm nay tới không ít, ngoài Đinh Quốc Sư và Quan Kế Vũ ra, Triệu Lâm cũng coi là một người.

Ngoài ra, Chủ tịch hội liên hiệp công thương Mạc Hồng Quyên, Phó chủ tịch Hội chính trị hiệp thương thành phố, thành viên hội nhà văn Hải Sơn Triệu Thọ Huân, Phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách Mã Quân Bác, ủy viên thường vụ, Phó hiệu trưởng trường Đảng thành phố Chu Hiểu. Trần Kinh không quen hết những người này, Đinh Quốc Sư giới thiệu từng người từng người cho Trần Kinh.

Trần Kinh cúi người, bắt tay với những người đó, không thể tránh được cảm giác quá câu nệ và thổi phồng sự việc.

Những người Đinh Quốc Sư mời tới hôm nay đều là những người nổi tiếng ở Hải Sơn, giới thương nhân có, văn hóa có, chính trị có, có chút hỗn loạn.

Hơn nữa sự trẻ tuổi của Trần Kinh, thực sự khiến cho căn phòng trở lên ồn ào xôn xao, gần đây danh tiếng của Trần Kinh được nhiều người biết tới, tin tức gần như đã truyền toàn thành phố, hoặc những người quan tâm tới chính đàn của Hải Sơn đều biết đến vị Bí thư ba mươi tuổi của Hải Sơn, rất có năng lực, cũng rất cứng rắn.

Hôm nay cũng có vài người là lần đầu gặp trực tiếp Trần Kinh, họ có đôi chút tò mò về Trần Kinh.

Lúc Trần Kinh và Quan Kế Vũ bắt tay nhau, Quan Kế Vũ khiêm tốn nói:
-Bí thư Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi, Lân Giác đạt được thành tích lớn như vậy, nhân dân ở Hải Sơn đều nói anh là một người tài giỏi!

Trần Kinh cười, nói:
-Đều là nhờ sự ủng hộ của mọi người, còn có sự quan tâm của lãnh đạo. Anh không thấy hôm nay Trưởng banĐinh Quốc Sư của chúng ta mời nhiều khách như vậy sao, ông ấy lần này là giúp tôi thống nhất chiến tuyến!

Quan Kế Vũ ngẩn ra một lúc, chợt mỉm cười.

Việc thống nhất chiến tuyến hôm nay quả là không tồi, nhưng việc thống nhất chiến tuyến hôm nay là vì Quan Kế Vũ mà làm.

Công ty bất động sản Ôn Hải của Quan Kế Vũ ở Lân Giác đã đầu tư vào công trình bán sơn Hào Đình, Trần Kinh đã cho dừng nửa tháng nay, hiện giờ công trình này đã không được để ý tới nữa.

Quan Kế Vũ lợi dụng hết những mối quan hệ, sử dụng mọi thủ đoạn, đem hết tất cả những vấn đề “không phù hợp” yêu cầu giải quyết sạch sẽ hết.

Nhưng dù có giải quyết sạch sẽ cũng không có tác dụng, không có bộ phận nào dám phê chuẩn cho công trình này tiếp tục hoạt động, Quan Kế Vũ đi từ trên xuống dưới tìm người kí tên, nhưng không một ai dám kí tên.

Không có chữ kí thì không thể nào tiếp tục thi công, sự việc đơn giản như vậy.

Mà nói ra thì việc này với Trần Kinh chẳng có liên hệ gì, vì những việc thẩm tra phê duyệt đều là công việc của ủy ban và những bộ phận liên quan, Quan Kế Vũ tại sao lại đi tìm Trần Kinh chứ?

Hơn nữa, những người trong nội bộ ủy ban, cũng không có ai muốn gặp phải truyện rủi ro.

Hạng mục đó cứ như vậy và đã bị ngừng hoạt động.

Quan Kế Vũ dù có là người đứng đầu ở Hải Sơn, ông ta thần thông quảng đại, cũng không thể không hạ mình nhờ người khác mời Trần Kinh tới, từ đó hóa giải mọi việc.

Đây là lựa chọn bất đắc dĩ của Quan Kế Vũ.

Bắt tay với tất cả mọi người, mọi người ngồi xuống, Đinh Quốc Sư gọi người mang thức ăn tới, Phó Trưởng banTriệu Lâm phụ trách việc mở rượu, loại rượu năm 1573, mỗi người một chai.

Trần Kinh hua tay nói:
-Ai chà, Trưởng ban Đinh, rượu không thể uống nhiều được! Hôm nay anh đã nói với tôi rồi, là vì thống nhất chiến tuyến, cùng nhau trao đổi kinh nghiệm với nhau mà tới đây, mỗi người một chai, tới lúc rượu uống hết, tất cả mọi người đều say, vậy việc thống nhất chiến tuyến của chúng ta hôm nay làm sao có thể thiết lập được?

Đinh Quốc Sư cười, nói:
-Được rồi, cũng chỉ có cậu tiểu Trần làm hỏng nhã hứng uống rượu của tôi! Vậy được, rượu bớt còn một nửa, mỗi người nửa cân rượu, chúng ta ít nhất cũng phải đảm bảo rằng tất cả đều thoải mái chứ, đúng không?

Ông ta vỗ vai Trần Kinh nói:
-Yên tâm đi tiểu Trần, nửa cân rượu đối với những vị ngồi ở đây chỉ mà khai vị thôi, chắc chắn bàn bạc việc không có gì lầm lẫm cả, tôi không thể để mọi người tới ăn cơm của tôi mà khi trở về vẫn phải ăn thêm thức ăn được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi