QUAN SÁCH

Có đôi khi nội tâm con người sụp đổ ngay trong một phút.

Mấy phút trước, bí mật lớn nhất trong lòng Lý Quốc Vĩ là ba triệu tiền tham nhũng.

Nhưng mấy phút sau, vì nội tâm ông ta không chịu đựng nổi áp lực, liền đem khoản tiền này từ đầu chí cuối nói hết, dường như ông ta một hơi nói hết chuyện này, sau đó ông ta thở dài, cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác nhẹ nhõm mà trước này chưa từng xuất hiện.

Chuyện này nghẹn trong lòng ông ta thời gian quá dài rồi, ông ta cứ nghĩ đến chuyện này là trong lòng lại lo lắng cao độ, sau đó lại là một mình chịu đựng dày vò, không thể không nói, thực sự là ông ta đã chịu đựng đủ rồi.

Nhất là mấy tháng gần đây, Lưu Thịnh ngày một thậm tệ, đưa ra đủ loại yêu cầu vô lý với Lý Quốc Vĩ, càng lúc càng làm càn, điều này khiến nội tâm của Lý Quốc Vĩ chịu đựng áp lực cực lớn, trong đầu là một dây cung bị buộc vô cùng chặt.

Mà vừa rồi, lời của Trần Kinh gần như đã nói trắng ra, cái gì là dừng cương trước bờ vực, mất bò mới lo làm chuồng, Lý Quốc Vĩ nghe ra, đây là lời cuối cùng Trần Kinh nhắc nhở ông ta.

Ông ta và Trần Kinh giao thiệp đã lâu, trong lòng ông ta hình tượng của Trần Kinh đã càng ngày càng lớn.

Trong lòng ông ta thật sự tôn kính Trần Kinh, xem Trần Kinh là lãnh đạo, hơn nữa, ông ta còn có chút sùng bái Trần Kinh.

Cho nên, khi Trần Kinh nói phải dừng cương trước bờ vực, ông ta cho rằng Trần Kinh đang nói ông ta, ông ta không do dự, liền chủ động khai báo với Trần Kinh.

Đối với Trần Kinh, khi hắn nghe xong toàn bộ sự việc, hắn cũng cảm thấy vô cùng không ngờ.

Ba triệu!

Lưu Thịnh này ra tay thực đúng là hào phóng.

Trần Kinh liền cảm thấy gần đây trong quận có một số công trình đấu thầu có chút không hợp lý, bởi vì khối công việc này là do chính quyền phụ trách, hắn cũng không đi tìm hiểu thêm những chuyện đó, không ngờ trong này thực sự là có vấn đề.

Hắn nhíu mày, không nói lời nào, cầm tách trà trên bàn, tỉ mỉ thưởng thức.

Lý Quốc Vĩ thấy điệu bộ này, ông ta chảy nước mắt ra nói:

- Bí thư tôi biết mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng, tôi đã có hành vi nhận hối lộ, thực sự đến bây giờ tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, nên chủ động khai báo với cậu, sau đó tôi sẽ lập tức lên Ủy ban kỷ luật thành phố tự thú, đem sự việc báo cáo rõ ràng, tôi chỉ mong tổ chức có thể xử lý khoan hồng cho tôi!

Trần Kinh nhíu chặt mày lại nói:
- Không được, tuyệt đối không được, cách làm của ông chỉ có thể làm cho mọi chuyện loạn thêm, ngoài ra không có bất kỳ tác dụng nào.

Trong ánh mắt Trần Kinh lóe lên một tia, ngừng một chút nói:
- Vấn đề của Lưu Thịnh chỉ là một vấn đề của một xí nghiệp, bởi vì vấn đề mà Lưu Thịnh dính dáng đến, có thể sẽ kéo theo toàn bộ Lân Giác và chúng ta, tình hình hiện tại rất phức tạp, không thể hành động thiếu suy nghĩ….

- Vậy Bí thư, tôi nên làm thế nào…
Lý Quốc Vĩ vội hỏi, lời của Trần Kinh đối với ông ta thật sự là tia hy vọng bất ngờ, lời của Trần Kinh nói ra chính là chiếc phao cứu mạng cho ông ta.

Trần Kinh châm một điếu thuốc, trầm ngâm hút, hắn hoàn toàn rơi vào trầm mặc.

Trần Kinh đang cân nhắc vấn đề của Lý Quốc Vĩ, từ việc Lý Quốc Vĩ có thể chủ động thừa nhận sai lầm, có thể thấy Lý Quốc Vĩ còn chưa lấn sâu, nếu như không gây ra tổn thất lớn, chuyện này…

Trần Kinh có ý muốn thả cho Lý Quốc Vĩ một con ngựa, nhưng vừa nghĩ đến kim ngạch là ba triệu, trong lòng của hắn lại có chút do dự.

Ba triệu là con số quá lớn, Lý Quốc Vĩ dám thu ba triệu này, lúc đó ông ta đúng là cả gan làm loạn.

Gần như có thể khẳng định, khi đó Lý Quốc Vĩ nghĩ mình gặp may, ông ta cho rằng số tiền này là Bành Triều Huy cho ông ta, nên cầm không thấy phỏng tay.

Nếu không phải tại Lưu Thịnh này là người lòng tham không đáy, người này không những nắm trong tay Bành Triều Huy, hơn nữa còn trực tiếp gọi điện thoại yêu cầu Lý Quốc Vĩ giúp ông ta làm việc, có thể Lý Quốc Vĩ vẫn sẽ không nghĩ đến việc chủ động khai báo vấn đề.

Mà số tiền này, mười phần là ông ta một ngụm nuốt mất.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kinh liền có chút nặng nề.

Tính cách Trần Kinh rất mạnh mẽ, cho tới bây giờ cũng không phải là loại lạm người tốt.

Trong mắt hắn, không có hạt cát nào có thể tiến vào, ghét nhất là cán bộ không quản được chính mình, vì bản thân mà nhận hối lộ của người khác.

Giống như tình hình của Lý Quốc Vĩ vậy, ông ta dám lấy tiền, thì cần phải bị tra cho tỉnh ngộ, bây giờ nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề rồi, là có thể một mực miễn tội sao?

Trong lòng Trần Kinh có chút do dự, cục diện trước mắt của Lân Giác, Lý Quốc Vĩ là người rất quan trọng.

Hiện tại Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ đang đi đến quan hệ hợp tác tốt đẹp, bây giờ Lân Giác trên dưới một lòng, thực sự là lúc tha hồ phát huy tài năng, lúc này Lý Quốc Vĩ lại vì vi phạm kỷ luật mà bị tra xét, điều này đối với hình tượng của Lân Giác là một vết đen cực kỳ nghiêm trọng.

Âm tình trên mặt Trần Kinh bất ổn, trong lòng Lý Quốc Vĩ cũng bắt đầu cảm thấy không yên, vừa rồi sở dĩ ông ta dám đem chuyện ba triệu nói thẳng ra, cũng là bởi vì nhất thời nóng đầu, nội tâm sụp đổ.

Bây giờ nhìn vẻ mặt Trần Kinh như thế, ông ta mơ hồ có chút hối hận, ông ta nghĩ dựa vào cá tính của Trần Kinh, hôm nay chắc chắn không có cách nào bỏ qua cho mình rồi, chắc chắn hắn phải xử lý mình.

Sớm biết như vậy, không nên nói việc này ra vào lúc này, hoặc là không nói với Trần Kinh, việc này khả năng sẽ không bết bát như vậy.

Trần Kinh hút xong một điếu thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý QUốc Vĩ nói:
- Lão Lý, ông nói thật cho tôi, ba triệu kia ông đã động vào chưa?

Lý Quốc Vĩ vội vàng khoát tay nói:
- Bí thư, tôi có thể thề độc, tiền này một xu tôi cũng chưa động vào, tiểu tử Lưu Thịnh này rất giảo hoạt, anh ta đem tiền cho Bành Triều Huy, sau đó để Bành Triều Huy đem tiền chuyển vào tài khoản của vợ tôi, lúc đó tôi biết chuyện này, liền ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Tôi bảo vợ đưa thẻ tài khoản cho tôi, tôi cũng không dám động vào…

Lý Quốc Vĩ không dám đối diện với Trần Kinh, ông ta chỉ cảm thấy hai gò má ửng hồng, hai bên tai đều nóng phát sốt, thật sự là vô cùng xấu hổ.

Trước kia Lý Quốc Vĩ ông ta cũng là người rất thanh cao, bao nhiêu năm đi trong mưa gió, có khó khăn gì chưa trải qua? Có loại người nào chưa gặp qua?

Cho đến nay tính cảnh giác của ông ta là tương đối cao, nếu không sao ông ta có thành tựu của ngày hôm nay, nhưng lúc này đây…..

Trần Kinh khẽ ho nói:
- Việc này ông không cần phải gấp gáp, tôi sẽ liên hệ một đơn vị, ông đem tiền quyên góp ra ngoài, tôi sẽ để họ mở biên lai ba triệu cho ông, trong nội địa có thể xây được mấy trường tiểu học rồi, có ba triệu này, rất nhiều trẻ em có thể nhận được lợi ích thực tế hơn, cũng coi như là làm một việc thiện.

Trần Kinh cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Vương Thanh ở Sở Giang, Vương Thanh vừa mới được đề bạt đến Đức Cao làm Phó chủ tịch huyện, phân công quản lý dân chính cứu tế, Trần Kinh nói có ba triệu muốn quyên góp đến Lâm Hà, để Vương Thanh mở biên lai.

Vương Thanh là một tay Trần Kinh cất nhắc lên làm cán bộ, chuyện thế này tất nhiên là rất tháo vát, trong chốc lát liền làm ổn thỏa.

Tiền trên tài khoản của Lý Quốc Vĩ chuyển ra ngoài rồi, biên lai Vương Thanh mở cũng đã được chuyển đến, nhiều nhất là sau ba ngày Lý Quốc Vĩ có thể nhận được biên lai quyên tiền.

Trần Kinh nói:
- Lão Lý, biên lai này ông phải cất cẩn thận, đây là chứng cớ, đến lúc đó Ủy ban kỷ luật điều tra, tôi có thể đảm bảo cho ông, là nhân chứng cho ông, ông có đầy đủ nhân chứng vật chứng, có thể bảo đảm an toàn.

Chỉ có trước sau mấy phút đồng hồ, ba triệu của Lý Quốc Vĩ liền phân tán hết, nhưng trong lòng ông ta lại có một loại thoải mái không nói ra được.

Không có ba triệu, tảng đá trong lòng ông ta cũng biến mất, ông ta cũng hoàn toàn được tự do, không cần phải nhìn sắc mặt của người khác, Vương Thịnh cũng không bắt được nhược điểm của ông ta.

Bây giờ chỉ còn lại Bành Triều Huy.

Nhưng về Bành Triều Huy thì trong lòng Lý Quốc Vĩ đã có biện pháp, mấy năm trước Bành Triều Huy di dân sang Châu Úc, biện pháp của Lý Quốc Vĩ là đưa Bành Triều Huy sang Úc, Lưu Thịnh cho dù là có bản lĩnh thông thiên, cũng có thể là gì?

- Bí thư, rất cảm tạ cậu, nếu không phải là cậu cho tôi một cơ hội để hối cải làm lại từ đầu, tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa, bây giờ thì quá tốt rồi, cuối cùng tôi cũng đã xử lý xong chuyện này rồi, tảng đá đeo trong lòng tôi nay đã được gỡ xuống rồi, thật sự là thoải mái a!
Lý Quốc Vĩ cảm động đến rơi nước mắt nói.

Trần Kinh thở dài một hơi nói:
- Lão Lý, đây là một giáo huấn lớn, trên thế giới này không có bữa cơm trưa nào miễn phí cho chúng ta cả, chúng ta cần phải luôn cảnh giác một số người, bọn họ không có lúc nào không nhắm trúng nhược điểm của chúng ta, cũng như việc ông nói đấy, quan trọng là vợ của ông, sau này ở phương diện này ông cần đặc biệt chú ý.

Lý Quốc Vĩ gật đầu nói:
- Bí thư nói đúng điểm mấu chốt, có thể nói là đánh trúng chỗ yếu rồi.

- Phụ nữ kiến thức quá nông cạn, có đôi khi họ còn tham lam hơn đàn ông, vợ tôi chính là có điểm kia, khiến tôi đau đầu, tuy nhiên lần này tôi đã giáo huấn bà ấy rồi, tôi về nói với bà ấy, tổ chức đang điều tra tôi, bà ấy bị dọa tới mức bị ốm.

Tôi để bà ấy lấy ba triệu ra, bà ấy không một tia do dự, qua việc này có thể thấy, lần này sai lầm nói một ngàn một vạn lần, vẫn là bởi vì lập trường của mình không kiên định, nếu như tôi giữ vững lập trường, sao có thể có kết cục ngày hôm nay?

Trần Kinh gật gật đầu, trong lòng tương đối hài lòng với cách nói này của Lý Quốc Vĩ, hắn trầm ngâm trong chốc lát nói:

- Lão Lý, chuyện này hai chúng ta biết là được, tạm thời không công khai, ông và Lưu Thịnh vẫn phải tiếp tục duy trì trạng thái như cũ, không nên để lộ tình huống của ông lúc này, lần này hạng mục Bán Sơn Hào Đình tôi được biết Lưu Thịnh sắm vai trò mấu chốt trong này.

Ông nghĩ cách tìm tòi một chút, tốt nhất là thăm dò rõ dàng tình hình bọn họ làm trong một tối kia, chúng ta phải có được đáp án.

Trần Kinh dừng một chút lại nói:
- Lão Lý, hiện tại Lân Giác chúng ta đang ở thời điểm tốt, nhưng người ngoài nhìn vào, chúng ta lại là một miếng thịt béo, ai cũng muốn đến cắn xé, cho nên chúng ta phải đề cao cảnh giác, phải nghĩ cách bảo vệ bản thân mình.

Mà muốn bảo vệ tốt minh, có đôi khi cần phải là mưu trí, hiện tại chúng ta nắm giữ được nhiều tình hình, quân bài chưa lật trên tay có nhiều, nhưng một khi có biến, chúng ta có thể lập tức đứng ở thế thất bại.

Lý Quốc Vĩ nghiêm túc gật đầu nói:

- Bí thư, cậu yên tâm, đối với Lưu Thịnh này, bây giờ tôi hận thấu xương, hận không thể lập tức tố giác tên này, để người này phải chịu hình phạt của pháp luật, nhiệm vụ cậu giao cho tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng đi thu thập tin tức..

- Được, tốt lắm!
Trần Kinh nhìn chằm chằm Lý Quốc Vĩ.
- Tôi nhắc ông lần nữa, việc phát sinh vừa rồi, trước mắt giới hạn chỉ có hai chúng ta biết, bất kỳ người nào cũng không thể để lộ tin này ra ngoài, thậm chí bao gồm cả Phùng thị, tôi hy vọng ông có thể hiểu được ý của tôi….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi