QUAN SÁCH

Đêm.

Việt Châu.

Ánh đèn hiu hắt trong quán cafe, tuy thời tiết bây giờ, toàn Bắc Bộ đã đóng băng ngàn dặm, nhưng ở nước cộng hòa Miền Nam Việt Châu lại có chút khô nóng.

Đường Ngọc lẳng lặng ngồi trong quán cafe, cô gọi một ly cafe đen, một chút đường cũng không cho, uống vào vừa đắng lại vừa chát.

Hôm nay cô mặc một bộ váy đen dài, bó sát người làm nổi bật lên vẻ ngoài xinh đẹp kiều diễm đầy hấp dẫn của cô.

Điểm không hoàn mỹ duy nhất chính là sắc mặt khó coi của cô, dường như rất tiều tụy, hốc mắt thâm quầng, có thể thấy là ngủ không đủ, áp lực tinh thần rất lớn.

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm cafe đắng, đôi mày thanh tú của Đường Ngọc nhíu lại, loại cafe chát này khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng vị đắng kia đến tận cùng lại rất ngọt ngào, lại khiến cô muốn chờ đợi.

Từ lúc nhỏ, cha cô đã dạy cho cô biết cái đạo lý “khổ tận cam lai”.

Đường Ngọc vẫn luôn tin tưởng những lời này, trong sự nghiệp, trong cuộc sống, và trong nhân sinh, cô đều yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân, tin tưởng chắc chắn vào đạo lý này.

Cô luôn rất thành công, từ một cô bé không biết cái gì, hiện tại đã trưởng thành trở thành phóng viên nổi tiếng nhất Lĩnh Nam, có vai vế trong giới truyền thông, mới từng này tuổi đầu đã gặt hái được không ít thành công!

Từ nhỏ đến nói, chỉ cần cô muốn vật gì sẽ đạt cho bằng được, chỉ cần cô muốn chuyện gì thành công, cô nhất định sẽ không thất bại, cái cảm giác thất bại đó, cô chưa từng trải qua, mà cô cũng vĩnh viễn không tưởng tưởng nổi, một người bất lực, lúc tuyệt vọng, nội tâm hóa ra lại thống khổ đến vậy!

Trần Kinh!

Cô hơi nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra bộ dạng người này.

Cô và Trần Kinh không đánh nhau thì không quen biết, từ kẻ thù trở thành bằng hữu, hai người cũng nhau hợp tác, Đường Ngọc tìm thấy ở Trần Kinh một lại cảm giác chưa bao giờ có, sau đó cô ở trong một không gian yên tĩnh, trái tim liền nhớ đến Trần Kinh.

Cô yêu Trần Kinh!

Cô thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến Trần Kinh sẽ chấp nhận cô, cô cũng nghĩ đến Trần Kinh sớm đã có hôn ước với người con gái khác.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, vài chục năm nay, cô chưa bao giờ nếm mùi thất bại, xung quanh cô ngập tràn những lời tán dương. Cô không chỉ tài hoa, hơn nữa dung mạo còn hơn người, những người đàn ông theo đuổi cô không hề ít.

Những người đó đều là những thanh niên tài ba tuấn tú, có thể tạo thành một câu lạc bộ xa hoa bậc nhất ở Việt Châu.

Trần Kinh so với những người đó căn bản là không thể sánh bằng. Nếu trên thế giới này lấy tiêu chuẩn là tiền, Trần Kinh không có cưả, nếu lấy tiêu chuẩn là quyền, Trần Kinh cũng không phải là ưu tú nhất, nhưng Đường Ngọc lại chỉ thích có Trần Kinh.

Khi cô nghe tin Trần Kinh kết hôn, lúc ấy quả thực cô vô cùng hốt hoảng, thất thố, cảm giác như thế giới này cùng cuộc đời cô trong nháy mắt đã sụp đổ.

Ngay sau đó, cô liền phẫn nộ, cô thầm nghĩ, Trần Kinh sao có thể kết hôn được chứ?

Trần Kinh lừa gạt cô. Cô cảm thấy mình không thể chịu nổi đả kích như vậy, cô muốn trả thù.

Cô lòng như lửa đốt muốn tìm cách trả thù, cô đem tất cả tài liệu mình nắm giữ về Lân Giác và Hải Sơn tung ra ngoài. Có một bộ phận trong lúc phỏng vấn hắn nhận được tài liệu tố cáo của một số người.

Cô thông qua truyền thông trực tiếp gửi những tài liệu này đến Phòng Thanh tra kỷ luật. Cô muốn lôi chuyện Triều Thiên ở Hải Sơn lên, sau đó nhìn Trần Kinh chìm nghỉm trong trận phong ba bão táp này.

Làm cho Trần Kinh ở Hải Sơn, từng bước từng bước đều phải nơm nớp lo sợ, cẩn thận.

Không chỉ một lần, Trần Kinh khuyên Đường Ngọc không nên có những hành vi cực đoan, Trần Kinh lúc ấy chính là lo sợ, chính là lo lắng mình sẽ không chịu nổi toàn bộ áp lực của Hải Sơn.

Hiện tại Đường Ngọc chính là muốn ép Trần Kinh chịu không nổi, muốn làm Trần Kinh khó chịu, ai bảo Trần Kinh dám lừa gạt cô?

Khi cô làm xong xuôi hết thảy mọi chuyện, Hải Sơn long trời lở đất, chấn động thậm chí lan đến tận Việt Châu, công việc và cuộc sống của Đường Ngọc cũng bị ảnh hưởng.

Có lãnh đạo tìm Đường Ngọc nói chuyện, có phóng viên muốn phỏng vấn cô, còn có người viết thư đe dọa cô, gọi điện thoại đe dọa cô, đương nhiên còn có người gọi điện thoại cầu xin cô, muôn màu xã hội, các mặt của thế giới phàm tục đều hiện ra, Đường Ngọc thấy được mỗi người một vẻ.

Nhưng trong lòng Đường Ngọc không hề để ý chuyện này chút nào, chuyện mà cô quan tâm chính là tất cả chuyện này không ngăn cản được việc Trần Kinh kết hôn, hai người còn sánh đôi bên nhau, nghỉ phép đi ra nước ngoài hưởng tuần trăng mặt, trong lòng Trần Kinh Đường Ngọc rốt cuộc là cái gì đây?

Nghĩ như vậy khiến Đường Ngọc cảm thấy suy sụp, đó là một cảm giác vô cùng khó chịu, suy sụp, cảm giác con đường phía trước đầy u ám, nội tâm cảm thấy bất lực, rất khó chịu, cái cảm giác thất tình thống khổ muốn chết này, cảm giác đau đến không muốn sống không ngờ lại là như thế này.

Trống trải, thống khổ, đây chính là trạng thái gần đây của Đường Ngọc.

Trần Kinh ở thủ đô, tương lai sáng lạn, Đường Ngọc lại một thân một mình liếm láp nỗi đau, cô độc như thế, dường như cả thế giới đều bỏ rơi cô!

Qua vài người, người cô liền gầy sụt hẳn đi, chỉ vài ngày mà cô cảm thấy còn nhiều hơn những đắng cay mà cô từng nếm trải trong vài chục năm qua...

....

Trần Kinh bước vào quán cafe, liếc mắt liền thấy Đường Ngọc.

Hắn hơi cau mày lại, hắn cảm thấy Đường Ngọc có gì đó khác thường, chẳng qua hắn cũng không nghĩ nhiều, bước đến cạnh Đường Ngọc, chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng.

Đường Ngọc ngẩng đầu lên thấy Trần Kinh, ánh mắt đờ đẫn, tinh thần chấn động.

Cô vốn tính mạnh mẽ, cô thích Trần Kinh nhưng lại chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài, chẳng qua là tự mình đa tình, quan niệm thể diện của phụ nữ trước nay đều rất mạnh mẽ, Đường Ngọc lấy lại bình tĩnh, cô cũng không muốn lộ vẻ yếu đuối của mình trước mặt Trần Kinh.

Cô thậm chí đã quyết định, muốn cho Trần Kinh thấy sức hấp dẫn của Đường Ngọc, so với những người theo đuổi cô, Trần Kinh có là cái gì?

Cô muốn nói ra một câu chua ngoa những lại không nói được, chỉ nói:
-Anh...đến muộn...

Trần Kinh đưa tay nhìn đồng hồ nói:
-Không muộn đâu! Hiện giờ vừa đúng 8 giờ!

-Cô tới lâu rồi sao?

Đường Ngọc biến sắc nói:
-Ai nói tôi tới lâu rồi chứ? Anh... anh đến muộn, lấy quyền gì mà nói chứ!

Cô mới mở miệng nói chuyện, giọng điệu cũng khá to, thái độ của cô khiến Trần Kinh ngạc nhiên, không biết hôm nay nữ nhân này lại bị ai chọc, sao lại dễ nổi nóng đến vậy chứ.

Mà Đường Ngọc nhận thấy được mình đang tức giận, trong lòng cũng thấy không đúng, tại sao phải tức giận? Mình tức giận trước mặt người đàn ông này làm gì? Sợ người ta không biết mình đau khổ hay sao?

Vừa nghĩ thông, cô liền chấn chỉnh tinh thần, trên mặt liền phủ một tầng sương lạnh, trở nên rất lãnh đạm nói:
-Anh đến làm gì? Muốn tìm tôi tính sổ sao?

Trần Kinh cau mày nói:
-Tính sổ? Tính sổ gì chứ? Tôi chỉ muốn biết, cô vì sao lại kích động như thế, cô có biết không cô làm loạn như vậy, hiện giờ toàn bộ Hải Sơn đều rối tung lên rồi, cô làm việc thiếu suy xét rồi!

Trong lòng Đường Ngọc tức giận, đột nhiên nói:
-Cái gì gọi là thiếu suy xết? Tài liệu trên tay tôi chả nhẽ không thật sao? Còn tài liệu tố cáo của tôi là vu cáo sao? Nếu tài liệu này không có thật, những người đó có lý nào để tôi làm như vậy chứ?

Làm phóng viên truyền thông, lương tri của tôi không thể chấp nhận để cho mắt mình dính một hạt cát, chuyện xảy ra ở Hải Sơn đều là sự trừng phạt thích đáng đối với bọn họ, bọn họ lúc nhận hối lộ, tham ô, tại sao không nghĩ tới ngày bị phơi bày ra ánh sáng, một ngày bị đưa ra trước công lý?

Thanh âm của Đường Ngọc rất lớn, may mắn những người trong quán cafe cũng không nhiều lắm, mặc dù vậy cũng khiến những người ở đây quay đầu lại nhìn.

Điệu bộ này giống như vợ chồng đang son cãi nhau, Trần Kinh cảm thấy rất xấu hổ, tuy nhiên Đường Ngọc lại thấy chưa nói đủ.

Cô dừng lại một chút nói:
-Trần Kinh, tôi không phải chính khách, tôi không hiểu được cách tùy cơ ứng biến, những lục đục dơ bẩn với nhau này khiến tôi rất chán ghét. Tôi chỉ biết là tôi phải điều tra vấn đề xảy ra, tôi nên công bố những điều này ra, để cho tất cả mọi người thấy, khiến tất cả mọi người đều thấy rõ bộ mặt thật những quan phụ mẫu của chúng ta.

Tôi biết các anh bị đâm một cứ đau như vậy, sẽ có lãnh đạo tìm tôi nói chuyện, có người gọi điện thoại đe dọa, còn có người tìm đến cầu xin tôi, thậm chí còn có tin đồn có người muốn giết tôi, những điều đó tôi đều không quan tâm, tôi cũng đã làm như vậy rồi, ai có thể lôi tôi ra tính sổ sao?

Cô nhìn chằm chằm vào Trần Kinh nói:
-Trần Kinh anh có thể đối xử với tôi như thế nào? Tôi không phải người phụ tá cho anh, cũng không phải công cụ của riêng anh!

Trần Kinh hơi nhíu mày, trầm giọng nói:
-Chú ý hình tượng của cô, đây là nơi công cộng đấy!

Giọng điệu Trần Kinh rất nghiêm khắc, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Ngọc.

Đường Ngọc vốn định đáp lại một cách mỉa mai, nhưng lời chưa kịp nói, ánh mắt của người đối diện khiến cô không tài nào mở miệng, dáng vẻ kiêu hãnh của cô trong phút chốc liền tan biến, cuối cùng ngậm miệng lại!

Cô không nói lời nào, Trần Kinh cũng không nói chuyện, hai người cứ trầm mặc như vậy.

Nhân viên phục vụ lặng yên không một tiếng động đưa cho Trần Kinh một ly cafe, thấy một đôi nam nữ đang tức giận, không nói một lời, liền chạy như bay.

Hai người ngoài mặt thì trầm mặc nhưng trong lòng đều có tâm tư riêng.

Trần Kinh rút từ trong túi ra một điếu thuốc, không khỏi ý của Đường Ngọc, tự ý châm, hắn rít một hơi thật sâu, khiến mùi khói nồng đậm trong khoang phổi, kích thích đại não hoạt động sau đó mới nhả khói ra.

Trong nháy mắt thiếu khí, cái đầu hắn bỗng trở lên mê muội, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngửa lưng ra ghế.

Hắn không biết tại sao hôm nay Đường Ngọc lại kích động như vậy, nói chuyện gượng gạo, hơn nữa cũng không khách khí.

Tuy nhiên lời của Đường Ngọc cũng đều là những lời cảnh tỉnh, Trần Kinh nghe thấy rất tức giận nhưng bây giờ trầm lặng, yên tĩnh.

Đường Ngọc nói hắn không phải chính khách, bản thân là chính khách sao?

Cái từ chính khách này trong giới chính trị rất kiêng kị dùng, Trần Kinh cũng không ngoại lệ, hắn làm quan nhiều năm như vậy, vẫn luôn không thích từ này, hắn cũng cố gắng khiến cho bản thân không dính vào chính khách.

Nhưng...

Đường Ngọc nói có gì sai chứ? Những người đó vốn là có vấn đề, tài liệu trên tay Đường Ngọc, vì sao lại không thể lôi những người này ra trước công lý?

Bản thân cũng băn khoăn, đến cuối cùng vẫn nên lấy đại cục làm trọng hay là mặc cho nước chảy bèo trôi?

Trong lòng mình có phải đang sợ hãi hay không? Không phải mình càng ngày càng trở nên giống một chính khách lạnh lùng sao? Mình trước kia có như thế này không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi