QUAN SÁCH

Tin tức Phó trưởng ban tổ chức Trung ương Mễ Tiềm đến Lĩnh Nam điều tra nghiên cứu gây sự chú ý lớn với chính đàn Lĩnh Nam.

Thanh danh của Mễ Tiềm rất lớn, lúc ông ta ở tỉnh Sở Giang, ông ta đã được mệnh danh là lãnh đạo có uy tín, có sức hút nhất trong số cán bộ ban tổ chức toàn quốc.

Trung ương điều ông ta lên trực tiếp đảm nhận chức Phó trưởng Ban tổ chức Trung ương, điều này cho thấy sự tín nhiệm cao độ và kỳ vọng cao cả của Trung ương đôí với ông ta.

Ông ta ở Ban tổ chức Trung ương quản lý giáo dục cán bộ và giám sát cán bộ, phụ trách công tác thông tin đối ngoại, công việc trên các mặt này đều là trọng điểm mà mấy năm gần đây Trung ương nắm bắt, sau khi Mễ Tiềm nhậm chức đã thực thi cải cách dứt khoát bài bản trên các phương diện công tác này, ảnh hưởng rất lớn, phản ứng bên dưới rất tích cực, Trung ương đánh giá ông ta rất cao.

Vốn dĩ theo quy tắc thường ngày, bộ ngành quan trọng của Ban tổ chức Trung ương là Cục cán bộ, lúc trước xuống phía dưới khảo sát cán bộ, cán bộ được đề cử lên Trung ương đều là công việc của Cục cán bộ, những người bên dưới đối với Cục cán bộ Ban tổ chức Trung ương đều rất kính sợ.

Mấy năm gần đây về mặt chế độ tuyển chọn cán bộ Ban tổ chức Trung ương không ngừng kiện toàn, công tác giáo dục cán bộ và đối ngoại cán bộ trổ hết tài năng, bước vào ngưỡng cửa quan trọng nhất của CCTV, cho nên Mễ Tiềm hiện tại cũng là một tay nắm quyền cao, mỗi lần ông ta xuống dưới điều tra nghiên cứu, mặc dù đối với quần chúng mà nói, có thể không được quan tâm mấy.

Nhưng bên trong thể chế, việc đi lại của ông ta lại kích động đến rất nhiều người, mỗi lần ông ta đến một chỗ, chính đàn nơi đó đều có chấn động.

Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Lĩnh Nam, Trưởng ban tuyên giáo Lỗ Chí Văn và Mễ Tiềm quen nhau cũng là một cơ hội ngẫu nhiên, cũng là thông qua bạn bè giới thiệu mà quen.

Lỗ Chí Văn làm công tác tuyên truyền ở Lĩnh Nam đã được hơn 12 năm, tỉnh Lĩnh Nam từ khi cải cách mở cửa đến nay, nhiệm vụ công tác tuyên truyền rất nặng, độ khó cao, thách thức cao, Lỗ Chí Văn bắt đầu từ cơ sở, từng bước từng bước đi đến vị trí Trưởng ban tuyên giáo, kinh nghiệm của ông ta vô cùng phong phú.

Gần đây Trung ương rất coi trọng công tác tuyên truyền, dự định đề bạt cán bộ cao cấp ở phương diện này, Lỗ Chí Văn đặc biệt mong muốn nắm được cơ hội như thế này.

Ông ta cũng gần 60 tuổi rồi, nếu không thể tiến thêm một bước nữa, cả đời này của ông ta cũng chỉ có thể nghỉ hưu dưới chức vụ Phó ban.

Người làm quan, ai cũng hi vọng mình có thể càng ngày càng tiến bộ, bởi vì chỉ có không ngừng tiến bộ, mới có thể kéo dài được sinh mạng chính trị của mình.

Cán bộ cơ sở bình thường, cấp phòng như vậy vượt quá 40 tuổi là không được đề bạt tiếp nữa, mà việc thăng tiến của cán bộ cấp phòng hơn 50 tuổi cơ bản không có hy vọng, nhưng tiếp tục hướng lên trước, sinh mạng chính trị có thể kéo dài thêm đến 60 tuổi, thậm chí cán bộ cấp Ban có thể đến 65 tuổi.

Tiếp tục hướng lên, sinh mạng chính trị lại càng dài hơn, lãnh đạo Trung ương 80 tuổi mới nghỉ hưu cũng có.

Cán bộ hy vọng mình có thể thăng quan, đặc biệt là cán bộ đến một cấp bậc nhất định, tuổi tác mình ngày càng lớn, một khi quá tuổi, sinh mạng chính trị sẽ chấm dứt, thể chế thăng chức chạy đua với thời gian như vậy, một mặt là vì công bằng, để cho người trẻ tuổi có nhiều cơ hội hơn, mặt khá cũng rất tàn khốc.

Có người chế nhạo, nói những người bảy tám mươi tuổi của Trung ương sắp xếp những người năm sáu mươi tuổi ở các thành phố phía dưới nghiên cứu vấn đề nghỉ hưu của những người bốn năm mươi tuổi ở cấp dưới nữa. Những lời chế nhạo này miêu tả rất hình tượng tình hình chốn quan trường hiện nay.

Lỗ Chí Văn rất có chí cầu tiến, nhưng vẫn luôn thiếu cơ hội thích hợp, lại thêm quan hệ bạc nhược của ông ta ở thủ đô.

Trước đây Thủ trưởng của ông ta vì nguyên nhân tuổi tác nên đã nghỉ hưu. Lãnh đạo Trung ương vừa nghỉ hưu, sức ảnh hưởng không thể so sánh với trước đây, Lỗ Chí Văn mất đi chỗ dựa vững chắc, khiến ông ta rất khó chịu.

Lần này Trung ương có chính sách liên quan, Lỗ Chí Văn lại thông qua quan hệ bạn bè để làm quen với Mễ Tiềm, Mễ Tiềm hiện tại lại tập trung phụ trách chuyện này.

Chính vì điểm này, ông ta mới cực kỳ coi trọng lần đến Lĩnh Nam nghiên cứu điều tra này của Mễ Tiềm.

Ông ta dùng đủ mọi cách tìm hiểu hành trình của Mễ Tiềm ở Lĩnh Nam, đồng thời có được sự chỉ điểm của người khác, nói quan hệ của Mễ Tiềm và Phó chủ tịch tỉnh Kiều Chính Thanh không phải hời hợt.

Ông ta đặc biệt tìm cơ hội tiếp xúc với Kiều Chính Thanh, hai người nói về Mễ Tiềm.

Ông ta hỏi Kiều Chính Thanh lịch trình của Trưởng ban Mễ ở Lĩnh Nam. Kiều Chính Thanh nói rõ ràng với ông ta là không biết, ông ta nói:
-Trưởng ban Lỗ, Trưởng ban Mễ làm việc rất thiết thực, ông ta hành sự không thích kinh động đến cán bộ địa phương. Việc ông ta đến Lĩnh Nam tôi cũng vừa mới biết, lịch trình tôi thật sự không biết.

Ông ta dừng một chút bỗng nhiên nói:
-Đúng rồi, có một nơi mà ông ta nhất định phải đến, quận Lân Giác thành phố Hải Sơn ông ta nhất định phải đi. Bí thư trẻ tuổi quận Lân Giác Trần Kinh chính là tâm đắc của ông ta, ông ta ở thủ đô chỉ đích danh muốn đi đến đó.

Lỗ Chí Văn vừa nghe Kiều Chính Thanh nói vậy, trong lòng ông ta rất ngạc nhiên, cái tên Trần Kinh ông ta chưa từng nghe qua.

Mặc dù Trần KInh ở Lĩnh Nam hiện tại cũng có chút danh tiếng, nhưng một cán bộ cấp phòng có khoảng cách quá xa với ông ta, chiến tuyến của ông ta không chú ý đến được người như Trần Kinh.

Tuy nhiên Kiều Chính Thanh nhắc đến tên Trần Kinh, ông ta lại ghi nhớ trong lòng.

Điều khiến ông ta không ngờ tới là, ba bốn ngày sau chuyện này, bên dưới có người báo lên với ông ta vấn đề về tuyên truyền ở Hải Sơn hình như có sai sót, trong đó trọng điểm là bài báo bình luận đặc biệt nhằm vào một quận nào đó ở Hải Sơn, bài báo này do nhật báo Phương Nam đăng.

Lỗ Chí văn vừa xem nội dung bài báo, toàn bài báo mũi nhọn đều trực tiếp chĩa vào người thanh niên Trần Kinh, xem phong cách và thủ pháp viết văn của bài báo, chính là bài báo bôi nhọ do tay súng chuyên nghiệp tạo ra, rõ ràng trình độ lý luận không cao, nội dung không sâu sắc, chủ yếu lấy công kích làm chủ.

Lỗ Chí Văn với tư cách là người tuyên truyền lão luyện, ông ta sao có thể nhìn không ra mánh khóe?

Ông ta vừa mới nhìn đã biết nhật báo Phương Nam bị người ta lợi dụng, vô duyên vô cớ cuốn vào trong vòng tranh đấu quyền lực Hải Sơn, bất kể cuối cùng thắng hay thua, với tư cách là truyền thông quyền uy tỉnh không thể lấy mình làm chủ, không thể ổn định lập trường khách quan, đó chính là vẫn đề.

Hơn nữa truyền thông quyền uy tỉnh là tiếng nói của Tỉnh ủy, lại để cho người bên dưới lợi dụng, sự việc như vậy sao có thể tha thứ?

Lỗ Chí Văn lập tức gọi điện cho Chu Thanh Lưu, giọng điều rất không khách sáo, thẳng thắn phê bình công việc của tòa soạn.

Theo Lỗ Chí Văn, mặc dù ông ta và Trần Kinh không thân.

Nhưng Trần Kinh đầu tiên là cán bộ được tuyển chọn, những cán bộ này ở Lĩnh Nam có một vị trí rất đặc thù.

Bởi vì đa số cán bộ tuyển chọn biểu hiện không tốt, kết quả là làm cho rất nhiều tỉnh đều đồng loạt nói rằng tỉnh Lĩnh Nam bài ngoại, không có tính bao dung, điều này làm cho Lĩnh Nam gánh chịu áp lực rất lớn.

Thậm chí Bí thư đều đã nói công khai, đề xuất phải ủng hộ các cán bộ bên ngoài đến Lĩnh Nam phát triển, phải làm cho bọn họ cảm thấy như ở nhà, phải để cho bọn họ có chức có quyền.

Hiện tại mũi nhọn của Hải Sơn đều chỉ vào Trần Kinh, hơn nữa còn lợi dụng báo tỉnh làm vũ khí tuyên truyền tiêu cực có tính kích động rất mạnh, đây là việc mà Lỗ Chí Văn rất ghét.

Huống chi còn có Mễ Tiềm.

Trần Kinh là tâm đắc của Mễ Tiềm, Mễ Tiềm rất có danh tiếng trong cả nước, cán bộ trẻ mà ông ta ngắm trúng đề bạt, sao có thể là người mua danh chuộc tiếng, thùng rỗng kêu to?

Lại nói về Đường Ngọc.

Cô rời khỏi văn phòng Uông Ngôn Bình, tâm trạng không thể bình tĩnh được.

Cô cảm thấy vui vì Trần Kinh tìm được đường sống, đồng thời lại cảm thấy vướng mắc trong lòng vì các thủ đoạn thần bí của Trần Kinh.

Rút cuộc phải dùng đến năng lượng như thế nào mới có thể kinh động đến Trưởng ban tuyên giáo Lỗ? Hơn nữa có thể khiến ông ta đích thân gọi điện đến cho Giám đốctòa soạn, việc này rõ ràng là thần thông quảng đại đến mức không thể tưởng tượng được.

Cô thầm nghĩ 80% Trần Kinh dựa vào quan hệ bên nhà vợ, vừa nghĩ đến điểm này, trong lòng cô lại thấy khó chịu.

Điện thoại để chế độ rung ở trên bàn đột nhiên phát ra tiếng “ong ong”, điện thoại nhảy ở trên mặt bàn, làm cho Đường Ngọc từ trong mở hỗn độn tỉnh lại.

Cô cầm di động vừa nhìn tên người gọi đến, sắc mặt liền thay đổi, theo bản năng hít sâu một hơi.

Điện thoại của Trần Kinh gọi đến.

Cô hắng giọng một cái, nghiêm trang nghe điện, nói:
-Alo! Bí thư Trần, gọi điện cho tôi có gì chỉ giáo?

Ở đầu dây bên kia Trần Kinh trực tiếp nói:
-Là Đường Ngọc phải không? Đường Ngọc à, nói thật, nếu cô thật sự có ý kiến gì với tôi, có cứ nói với tôi, cô có cần dùng bài báo bôi nhọ Lân Giác chúng tôi để đả kích báo thù không?

Cô có biết bài báo này của các cô có trình độ rất thấp, rất vô trách nhiệm, hoàn toàn là viết mù quáng, viết bừa, một chút căn cứ thực tế cũng không có.

Cô là chủ biên đại diện cho truyền thông quyền uy Tỉnh ủy, sao một chút giới hạn mà cô cũng không có...

Trần Kinh rất tức giận, một mạch phê bình Đường Ngọc khiến cô ngây ra.

Cô chợt hiểu rằng, thì ra Trần Kinh coi bài báo đó là kiệt tác của Đường Ngọc.

Cô theo bản năng muốn giải thích với Trần Kinh, nhưng nghĩ lại, mình dựa vào cái gì mà bị Trần Kinh mắng? Anh ta là gì của mình, mà lại dùng loại mõm này mắng mình?

Hơn nữa, nếu hắn đã biết nhật báo Phương Nam là truyền thông quyền uy của tỉnh, hắn một lãnh đạo quận nhỏ nhoi lại nói năng lỗ mãng như vậy, coi bản thân hắn là người giỏi giang đến mức nào?

Nghĩ đây cô nói:
-Bí thư Trần, nhật báo mỗi ngày đều có rất nhiều bài báo, nhật báo cũng không thể làm hài lòng tất cả mọi người, anh tìm tôi mắng cái gì chứ? Anh muốn mắng cứ trực tiếp tìm thẳng lên ban tuyên truyền tỉnh ủy mà mắng!

Trần Kinh ở đầu dây bên kia sửng sốt, cảm nhận được sự mạnh mẽ của Đường Ngọc.

Hắn trần ngâm rất lâu, nói:
-Đường Ngọc, câu trả lời của cô làm tôi thất vọng! Con người cô cũng khiến tôi rất thất vọng, làm người hoàn toàn không có giới hạn, cô còn làm cái gì mà phóng viên! Hoàn toàn là làm xằng làm bậy, làm bừa bãi, cô có biết bài báo như thế này của cô làm tổn hại đến tình cảm của cả triệu dân Lĩnh Nam.

Trần Kinh lại cao giọng hơn, có thể nói là giọng điệu rất mãnh liệt.

Đường Ngọc bị hắn mắng cho đỏ mặt, thở gấp.

Cô đứng dậy, tức đến phát run, cô vốn dĩ là người mạnh mẽ, từ trước đến nay chỉ có cô dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với người khác, hiếm có người dám nói như vậy với cô.

Hơn nữa sự việc bài báo cô căn bản là bị oan, lời nói của Trần Kinh dùng từ kịch liệt như vậy, khiến cô cảm thấy rất oan ức.

Nếu như là người khác, cô đã sớm phản kích sắc bén.

Nhưng không biết tại sao, Trần Kinh mắng, cô phát hỏa lên, nhưng lại không nói được lời nào, cô mím môi rất chặt.

Nước mắt không kìm được mà tràn ra, một người phụ nữ mạnh mẽ, lại khóc giống như con nít.

-Cô nghĩ cho kĩ đi, nghĩ lại cách làm của mình. Cô biết rõ về Lân Giác, Trần Kinh tôi có phải thật sự đang mua danh chuộc tiếng, thật sự đang đùa cợt với cuộc sống của cả triệu dân hay không, cô biết rõ!
Giọng điệu Trần Kinh chậm lại, nói xong câu này liền "BA~” một tiếng cúp máy.

Đường Ngọc chỉ còn nghe thấy tiếng “tít, tít” bên tai, cô không kìm được nữa, "Oa” một tiếng, không ngờ khóc lên thành tiếng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi