QUAN SÁCH

Sắc mặt của Bí thư Tỉnh ủy Miêu rất nghiêm túc, Hạ Quân cũng có chút lo lắng.

-Lão Hạ, có một số việc vốn không cần tôi phải nói, nhưng có người đã gửi thư tố cáo đến tay tôi, việc này nói lên điều gì? Miêu Cường nhìn chằm chằm Hạ Quân.

Ông ta dừng một lúc, rồi lại nghiêm khắc nói: -Điều này nói rõ ở Lĩnh Nam chúng ta, có rất nhiều việc cậu xử lý chưa tốt! Những tố cáo như vậy không phải là giả sao? Vấn đề này không cần trả lời, tôi cho rằng chỉ cần có những tố cáo như thế này, đã nói lên mức nghiêm trọng của vấn đề rồi.

Tôi tặng cậu một câu lão Hạ, thân là cán bộ lãnh đạo, đầu tiên phải xử lý tốt vấn đề cá nhân, là một cán bộ lãnh đạo, lại có những lời đồn đại về đời tư như vậy, đây là rủi ro lớn nhất, anh bây giờ vẫn đang phải chịu rủi ro đó!

Hạ Quân im lặng nghe Bí thư Miêu nói, ông ta chỉ cảm thấy đầu mình hơi đơ.

Trên tay Hạ Quân đang cầm lá thư tố cáo, nội dung của thư tố cáo đó rất đơn giản, nhưng lại rất có sức ảnh hưởng.

Có người tố cáo Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy ở ngoài bao người tình, còn có cả một đứa con riêng, hiện nay đứa con đó đang đi học ở đâu, hình dáng như thế nào, đều được miêu tả rất rõ ràng.

Lá thư này tại sao lại xuất hiện trong tay của Bí thư? Là ai đã viết là thư tố cáo như thế này.
Nếu trên tay Bí thư đã có thứ như vậy, vậy Tỉnh ủy, thậm chí những ban ngành có liên quan ở Trung Ương, có phải là đều nhận được lá thư tố cáo như vậy không?

Mới nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Quân có chút không yên.

Dù ông ta là một người sắc xảo, nhưng lúc đó cũng không tránh được có chút lo lắng!

Ông ta đã tung hoành ở Lĩnh Nam bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, có khó khăn nào mà ông ta chưa trải qua?

Có khó khăn nào mà ông ta không giải quyết được?

Nhưng
Hôm nay ông ta rất không an tâm!

Ông ta mờ hồ cảm nhận được, bức thư tố cáo đó từ đâu tới.

Ở Lĩnh Nam, đối thủ của Hạ Quân không nhiều, nhưng những người muốn Hạ Quân sụp đổ, hận Hạ Quân tới tận xương tủy thì không ít.

Có gan viết bức thư này, người này chắc chắn là đã phải liều mạng của mình.

Dựa vào khả năng của Hạ Quân, ông ta muốn tìm ra người viết bức thư này, không phải là việc khó gì.

Điều này đồng nghĩa với việc, đối phương viết bức thư nhỏ này, có thể chỉ là tiểu thí ngưu đao (người giỏi ra đòn bước đầu)
Có thể người này còn biết nhiều hơn nữa, còn có vũ khí lợi hại hơn.

Việc nhỏ mà không xử lý triệt để dễ dẫn tới họa lớn, xử lý vấn đề bức thư này, đối với Hạ Quân mà nói dễ như trở bàn tay.

Nhưng bức thư này, đã cho ông ta một lời cảnh báo, không có việc gì là không thể xảy ra!

-Được rồi, đây chỉ là vấn đề nhỏ, cậu nên xử lý thỏa đáng! Miêu Cường bình thản nói.

Ông ta chuyển sang chuyện khác, ông ta chỉ tay vào tập tài liệu trên bàn, nói: -Hôm qua Diêu Quân Huy mới gửi báo cáo tình hình công việc ở Nam Cảng tới, đưa ra một số yêu cầu. Ha ha, hôm nay báo cáo từ Hải Sơn cũng chuyển tới, báo cáo đó rất hay, trực tiếp gửi báo cáo cho tôi, hơn nữa đằng sau báo cáo lại có tên và địa chỉ liên hệ của các ban ngành ở đó!

Cậu xem qua đi!

Miêu Cường đưa xấp tài liệu cho Hạ Quân, Hạ Quân nhìn lướt qua, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Miêu Cường nhíu mày, nói: -Cậu nhìn ra chưa, có thấy gì thú vị chưa! Hôm qua Diêu Quân Huy báo cáo với tôi, kêu gào đủ kiểu muốn đòi người với tôi, nói là Nam Cảng thiếu người tài. Ông ta muốn Trần Kinh của Hải Sơn điều về Nam Cảng đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thành phố, phụ trách những công việc liên quan đến hợp tác khu vực.
Báo cáo hôm nay của Hải Sơn, thì các ban ngành ở đây cũng muốn Trần Kinh của Lân Giác ra nhập vào thường ủy thành phố, có thể suy nghĩ thăng chức cho Trần Kinh lên làm việc trong Ủy ban nhân dân thành phố.

Tên Trần Kinh này thật giỏi, được nhiều người yêu thích! Hai thành phố đều muốn hắn!

Miệng Hạ Quân có chút đắng.

Ông ta tất nhiên nhìn thấy điểm này, để Trần Kinh dời Hải Sơn, là kế hoạch mà ông ta đã vạch ra từ trước.

Hiện nay tốt quá, kế hoạch của ông ta đã có phản hồi tích cực, Nam Cảng cần người, Hải Sơn lại sống chết không buông.
Trần Kinh vốn chỉ là một Bí thư của một quận nhỏ, hiện giờ lại được hai bên tranh giành, giá trị của bản thân được tăng lên gấp bội, tự nhiên trở thành minh tinh, lại còn lọt vào tầm mắt của Bí thư, thu hút sự chú ý của Bí thư.

Ông ta muốn gặp mặt Trần Kinh, nếu hắn không phải là điểm quan trọng, thì làm gì có nhiều chuyện như vậy?

Nhưng càng nhiều sự việc xảy ra, thì ông ta càng thấy bực bội!

Lý Thanh Hương và ông ta luôn đối đầu với nhau, ông ta muốn chia rẽ Hải Sơn, còn Lý Thanh Hương thì lại nhất quyết muốn bảo vệ Hải Sơn.

Giờ thì rõ rồi, ông ta và Hoàng Hoành Viễn đã đồng nhất với nhau, trước khi tới Hạ Quân đã nhận được tin đó, Lý Thanh Hương và Hoàng Hoành Viễn đã xảy ra một cuộc quyết chiến, và đã diễn ra rất gay cấn.

Cách làm của hai người đó chính là đánh vào mặt của Hạ Quân.

Mà sau lưng Hạ Quân còn có kẻ đâm lén, nhát dao đó có thể là đến từ phía Lâm Cảng.

Điều này khiến cho Hạ Quân e dè, không dám ra tay xử lý sự việc, sự giày vò của thất bại trong lòng ông ta, khiến ông ta tức giận tột cùng.

-Trần Kinh cán bộ này tôi hiểu rõ, có một số việc là thật. Nhưng đặc điểm nổi bật chỉ giỏi đánh bóng bản thân, ba phần là sự thật, bảy phần là bịa ra, mấy năm gần đây rất nổi, trở thành một minh tinh trong chính đàn Lĩnh Nam chúng ta! Hạ Quân nói.
Miêu Cường nhíu mày nói: -Lão Hạ, câu nói đấy của cậu là ý gì! Thời gian trước cậu còn đề cử Trần Kinh với tôi, còn nói thăng chức cho hắn trở thành cán bộ trẻ nhất làm Phó Chủ tịch, hôm nay cậu lại nói thế này, trước sau không giống nhau!

Hạ Quân lùng túng ho một tiếng, nói: -Sự thực là vậy! Trần Kinh chỉ là tuyên truyền quảng bá thôi, ở Hải Sơn có danh tiếng. Hắn và nữ phóng viên xinh đẹp Đường Ngọc của Nhật Báo Phương Nam nghe nói có quan hệ rất thân thiết.

Đường Ngọc mấy năm nay ra sức giúp Lân Giác quảng bá tuyên truyền rất nhiều, nghe nói có một thời gian cô ta còn ở lại Lân Giác rất lâu, có lần là nửa tháng

Hạ Quân chưa nói xong, lập tức dừng lại, vì ông ta cảm nhận được sắc mặt Miêu Cường đang thay đổi.

Quả nhiên, ông ta mới dừng lại, thì Miêu Cường liền giận dữ nói:

-Cậu đừng có nói bậy! Toàn là những lời nói sằng bậy, lung tung, bừa bãi! Ai tung những tin đồn vô căn cứ này với cậu? Cậu đường đường là Trưởng ban thư kí, từ khi nào đã trở thành phóng viên chuyên mục giải trí vậy? Cố gắng tung tin đồn, làm những việc nhảm nhí.

Cậu tìm cho tôi những chứng cơ xác thực, chứng minh Trần Kinh và Đường Ngọc có quan hệ bất chính với nhau, tôi cho cậu một tuần, cậu có thể làm được không?

Miêu Cường tức giận, Hạ Quân không kịp trở tay.
Trong trí nhớ của ông ta, Miêu Cường từ trước tới giờ chưa bao giờ có thất thố như vậy, ông ta nhất thời không hiểu nên ứng phó thế nào trước cục diện thế này.

Miêu Cường cũng cảm nhận được mình hơi quá, ông ta uống một ngụm nước, từ từ bình tĩnh trở lại, nói: -Không nói những chuyện vô dụng đó nữa. Hiện nay về báo cáo yêu cầu của Nam Cảng và Hải Sơn, cậu có ý kiến gì không? Cậu trước nay luôn có những ý tưởng độc đáo, cậu nói cách nghĩ cậu xem nào!

Hạ Quân trầm ngâm một lúc không nói gì, trong lòng nghĩ làm thế nào để ứng phó với tình huống này.

Ông ta luôn nghĩ cách để cuối năm giải quyết hết vấn đề ở Hải Sơn, nhưng hiện nay Hải Sơn vẫn không có động tĩnh gì, nhận được sự đả kích lần này của ông ta, biết đâu lại khiến cho khí thế phát triển ở đây lên cao.

Mà phía Nam Cảng, ông ta và Diêu Quân Huy cũng đã có thỏa thuận với nhau, ông ta ở Hải Sơn không thể quán triệt được tư tưởng, thỏa thuận ông ta và Diêu Quân Huy làm sao có thể thành?

Hai bên đều muốn lấy lòng, hiện nay kết quả là gặp ngay phải một sự việc hóc búa khó giải quyết.

Hạ Quân nghĩ kĩ việc này, ông ta thấy điểm mấu chốt của vấn đề này là ở Trần Kinh.

Hiện nay Hải Sơn đang không có gì nổi bật, chỉ cần tập trung điểm sáng Trần Kinh, sau đó vây quanh vùng này khiến cho Hải Sơn thậm chí là cả những huyện khác vào ba tháng cuối năm trở lên rối loạn, mục đích là tới lúc tổng kết cuối năm, có thể đưa ra những phản kích với Hải Sơn.

Mà Diêu Quân Huy muốn Trần Kinh tới đó, coi như đây là một cơ hội để thay đổi bộ máy ở đây, một mặt là để loại bỏ những đối lập trong nội bộ Nam Cảng, mặt khác là thúc đẩy tăng trưởng kinh tế ở Nam Cảng để tạo ra những điểm sáng mới.

Vấn đề hiện nay là làm thế nào chuyển Trần Kinh từ Hải Sơn tới đó.

-Bí thư, vấn đề của Trần Kinh, tôi thấy nên nghe ý kiến của Tổ Chức. Chúng ta chỉ phụ trách về vấn đề khảo sát điều tra cán bộ, ý kiến của bọn họ mới thực sự khách quan. Hạ Quân khéo léo nói, muốn xử lý việc này theo đường vòng.

Ban Tổ Chức cân bằng, nhưng nội bộ xảy ra nhiều chuyện, cho dù chỉ là bước đầu thảo luận.
Một khi việc thảo luận này được truyền đi, những người ở dưới làm sao biết sự tình?

Hạ Quân không hổ là cha đỡ đầu của quan trường, đầu suy nghĩ rất nhanh, đối với những việc khẩn cấp, ông ta sớm đã có suy tính!

Miêu Cường không thể hiện gì trước những gì Hạ Quân nói, ông ta chỉ nhắm mắt lại, lâu sau, ông ta mới mở mắt ra nói: -Gần đây ở Hoàng Hải có một diễn đàn kinh tế các quận huyện, Lĩnh Nam chúng ta có mấy đại biểu tham dự, trong đó có Trần Kinh không?

Hạ Quân ngẩn người, lắc đầu nói: -Việc này tôi cũng không rõ chính xác ai tham dự, đây là việc lão Cốc phụ trách!

Miêu Cường chỉ tay về phía điện thoại nói:
-Cậu gọi điện cho Cốc Diên Ba đi, hỏi xem có Trần Kinh tham dự diễn đàn đó không!

Hạ Quân không dám chậm trễ, vội gọi điện ngay cho Phó trưởng ban thư kí Cốc Diên Ba, ông ta nói vài câu, sau đó dập điện thoại xuống nói: -Không sai, Trần Kinh có tham dự diễn đàn ở Hoàng Hải! Cả Tỉnh chúng ta có hơn một trăm quận huyện chỉ chọn ra tám người, hắn có thể lọt vào đó, đúng không phải là may mắn rồi!

Miêu Cường nhíu mày nói: -Lão Hạ, những việc này cậu đi xử lý cho tôi, xử lý rõ ràng!

Hạ Quân ngẩn người một lúc, sau đó vội gật đầu nói: -Bí thư, quá trình diễn ra sự việc, tôi sẽ liên tục báo cáo lại cho anh!
Ông ta khẽ hít một hơi thật sâu.

Miêu Cường muốn ông ta đi xử lý những việc này, ông ta cảm thấy quyền chủ động trong công việc một lần nữa lại rơi vào tay ông ta.

Ông ta có đủ tự tin, cha đỡ đầu của quan trường tên gọi này không phải là hư danh, sự việc của Lĩnh Nam, chỉ cần Miêu Cường không tạo khó khăn, ông ta luôn luôn tin rằng rằng ông ta có thể nắm được cục diện trong tay.

Ông ta từ từ đi ra khỏi phòng làm việc của Bí thư, vừa mới bước tới cửa.

Miêu Cường gọi ông ta lại nói: -Đúng rồi, lão Hạ, có thời gian sắp xếp cho tôi gặp mặt người thanh niên trẻ tên Trần Kinh đó!
Hạ Quân dừng chân quay đầu lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

Miêu Cường cười, nói: -Cậu không phải ngạc nhiên như vậy, tôi chỉ muốn gặp mặt hắn cho biết thôi. Cặp mắt của Sa Minh Đức đã ngắm trúng ai thì đó phải là một người có bản lĩnh! Lão Sa mà, không thể coi thường được, Tô Bắc dưới sự lãnh đạo của ông ta, xu thế phát triển mấy năm nay rất mạnh, khiến cho chúng ta phải lo lắng!

Ông ta ngừng lại, nói: -Cậu sắp xếp đi cho tôi và Trần Kinh gặp măt nhau, thời gian không cần quá dài, chỉ cần nửa tiếng thôi. Nói chuyện nhiều với những người trẻ tuổi, thì bản thân cũng giữ được trái tim thanh xuân, nếu không thì sẽ trở thành một lão già vô dụng rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi