QUAN SÁCH

Thời tiết ở Việt Châu hôm nay có chút âm u.

Nhưng ở biệt thự của Miêu Cường hôm nay canh gác so với ngày hôm trước càng nghiêm khắc.

Sau khi Miêu Cường đến Lĩnh Nam, nhất quyết không nhận lễ vật, cũng gần như không cho đồng sự và cấp dưới đến gần cửa nhà mình, đây là nguyên tắc từ trước đến nay của Miêu Cường.

Nhưng trên thế giới này cái khó cự tuyệt nhất chính là tình người.

Miêu Cường không nhận lễ, người khác cũng không mang lễ vật, tay không đến xin phỏng vấn ông ta.

Thực ra cũng là qua lại ân tình.

Miêu Cường rất thích sưu tầm, có một số người thăm dò được sở thích của hắn, lúc đến sẽ mang theo một ít đồ.

Trong lúc bàn công việc liền nhờ Miêu Cường đánh giá hộ, đồ vật này cũng không nhất định là tặng cho Miêu Cường, nhưng ở điểm này, có thể tạo một mối quan hệ gần gũi với Miêu Cường, tự nhiên về sau sẽ có mánh khóe để đến thăm.

Người Lĩnh Nam xem trọng tình người, có đi có lại, anh đến tôi lại, không có chuyện cấp trên nhận hối lộ.

Miêu Cường là một lãnh đạo từ bên ngoài đến Lĩnh Nam, cũng không thể không hiểu đạo lý này.

Nhưng những người ở dưới có cách, Miêu Cường cũng không phải đèn đã cạn dầu.

Mỗi lần đến ngày lễ tết, hoặc những ngày quan trọng, hắn sẽ tăng cường công tác canh gác ở xung quanh nhà ông ta.

Ông ta không đích thân gia mặt, nhưng quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, có đội quân canh gác như vậy phụ trách từ chối ở bên ngoài, Miêu Cường cũng có thể đảm bảo nhất quyết trong nhà sẽ yên tĩnh.

Hôm nay là sinh nhật của Tiết Linh vợ của Miêu Cường.

Lại vừa lúc vào chủ nhật, Miêu Cường thảnh thơi ở nhà nghỉ ngơi và ở bên cạnh vợ.

Khiến người ta không ngờ đến, hôm nay trong biệt thự của hắn không chỉ có hai người, còn có một người khách đặc biệt.

Nếu như Trần Kinh ở đây, hắn cũng sẽ được mở rộng tầm mắt.

Bởi vì người khách này hắn có chút quen biết, người khách bất ngờ này chính là Đường Ngọc.

Vợ chồng Miêu Cường cộng với vị khách đặc biệt Đường Ngọc, tổng cộng là ba người ngồi nói chuyện trong phòng khách, không khí rất hài hòa.

Càng khiến người ta cảm thấy ký lạ là, bất kể là Bí thư Miêu Cường hay Tiết Lĩnh, hai người đều nhìn Đường Ngọc với ánh mắt ân cần, kèm theo ánh mắt yêu thương, đích thị là như vậy.

Đường Ngọc hôm nay đến chuẩn bị một chiếc bánh ga tô, ngoài ra còn có một bó hoa tươi.

Bánh ngọt để trên bàn, hoa tươi thì đã được Tiết Linh vui mừng cầm đi cắm vào lọ hoa.

Đường Ngọc dường như không tự nhiên trước cảnh tượng này, cô có chút thận trọng, cho nên cũng rất kiệm lời, hai người hỏi câu nào, cô mới rả lời câu đấy, so với phong cách ngày thường của một phóng viên nhanh nhẹn cởi mở như cô có vẻ không giống.

Quan hệ của cô với vợ chồng Miêu Cường, là bí mật lớn nhất của cô.

Đương nhiên, cũng có thể là bí mật lớn của vợ chồng Miêu Cường.

Bí mật này ít người biết đến, nhưng nếu nói ra tuyệt đối dọa chết người ta.

Về huyết thống, Đường Ngọc chính là con gái của bọn họ.

Chuyện này nói ra rất phức tạp, Đường Ngọc sinh ra vào cuối những năm 70

Trùng hợp là năm đó lại là năm trung ương ban hành chính sách kế hoạch hóa, lúc đó nhà nước áp dụng thi hành chính sách này bắt đầu từ nhân viên công chức nhà nước và cán bộ đảng ủy.

Bất luận cán bộ, công nhân viên chức đơn vị hành chính sự nghiệp, chỉ cần vi phạm chính sách kế hoạch hóa, liền khai trừ khỏi tổ chức.

Hơn hai mươi năm trước, Miêu Cường vừa mới từ trong đội ngũ tri thức ra, đến làm việc ở văn phòng Tỉnh ủy Dự Tây.

Lúc đó, Tiết Linh đã mang thai đứa thứ hai được nửa năm.

Lúc đấy hai vợ chồng không hề nghĩ đến chính sách kế hoạch hóa này chính phủ sẽ thi hành nghiêm khắc đến vậy, trong lòng bọn họ mong chờ sự ra đời của Đường Ngọc.

Nhưng không ngờ đến, Đường Ngọc vừa ra đời, bọn họ lập tức bị tố cáo.

Hai người đều đứng trước nguy cơ mất việc, Miêu Cường lúc đó đang làm trong văn phòng Tỉnh ủy, Tỉnh ủy còn muốn tăng thêm hình phạt.

Trong tình huống này, vừa may lúc này có một người họ hàng biết lúc này ở máy hóa chất Dự Tây có một gia đình thiếu phụ vừa sinh non, bệnh viện kết luận người này đã mất đi khả năng sinh con.

Mà bọn họ cũng đang cần có một đứa con.

Vợ chồng Miêu Cường lúc đó đã đến đường cùng, nên đành phải đem Đường Ngọc cho bọn họ.

Sự việc này qua đi, vì để tránh cho tổ chức tiếp tục điều tra về vấn đề này, Miêu Cường rất nhanh thông qua quan hệ được điều đến Sở Tằng , sau đó ông ta chuyển khỏi Dự Tây.

Nhưng chuyện ông ta có con gái, hai người họ vẫn để ở trong lòng.

Mãi đến khi Miêu Cường đảm nhiệm lãnh đạo cấp cao, ông ta mới dám bắt tay vào điều tra việc này.

Mà năm ấy cũng đúng lúc Đường Ngọc vào đại học.

Câu truyện này có chút hư cấu, nhưng sự thật chính là khiến người ta không thể tin nổi.

Đường Ngọc hiện tại đang công tác trong cùng một thành phố với Miêu Cường, nhưng hai bên cũng rất ít khi liên lạc với nhau.

Cũng là mấy năm gần đây, bố mẹ nuôi của Đường Ngọc cho cô đi làm, trong cả một năm, cô cũng chỉ đến nhà Miêu Cường mấy lần chứ không hơn.

Đường Ngọc không oán hận gì đối với vợ chồng Miêu Cường.

Lúc đó là thời đại nào, cô có thể đến với thế giới này, đã là cảm ơn bọn họ rồi.

Nhưng, Miêu Bí thư chức cao vọng trọng, Đường Ngọc cũng không hy vọng mình có thể dựa vào loại quan hệ đặc biệt này, để kiếm được một nơi tốt.

Đường Ngọc cảm thấy hiện tại bản thân sống rất tốt.

Bố mẹ của cô cũng rất gần gũi, đều nghỉ hưu rồi, gia cảnh cũng sung túc.

Sự nghiệp hiện tại của cô cũng không tồi.

Trong thâm tâm của cô vợ chồng Miêu Cường như là những bậc tiền bối, ngày tết đến hỏi thăm, gọi điện hỏi thăm một chút, đây chính là trạng thái tối ưu nhất.

Mà điều khiến cô cảm thấy không thoải mái là ánh mắt vợ chồng Miêu Cường nhìn cô.

Ánh mắt hiền từ và âu yếm như bố mẹ nhìn con cái vậy khiến cho cô không tự nhiên, nhưng cũng không tiện từ chối, cái này ít nhiều cũng khiến cô cảm thấy không thoải mái.

- Tiểu Ngọc, chỗ hoa này thật sự rất đẹp, dì rất thích.
Tiết Linh nói, bà thở dài một hơi:
- Chị Miêu Thanh của con ở nước ngoài, công việc bận rộn, áp lực rất lớn, mỗi năm khó lắm mới về một lần, những ngày này nó không có ở đây, con có thể đến thăm chúng ta, chúng ta cảm thấy rấy vui.

Đường Ngọc thản nhiên cười nói:
- Bác Miêu, dì Tiết, đến thăm mọi người là lên làm. Có lúc công việc của cháu cũng rất bận, công việc của bác Miêu cũng rất bận, cho lên không đến thường xuyên được đi. Sau này nếu có thời gian cháu sẽ thường xuyên đến thăm hai người.

Cô chỉ tay ra phía tường rào bên ngoài nói:
- Đến một lần cũng không dễ dàng, cấp bậc của bác Miêu cao quá. Canh gác rất nghiêm khắc, tầng tầng kiểm tra, vào được rất khó.

Tiết Linh cau mày trừng mắt nhìn Miêu Cường, nói:
- Đều do ông, khua chiêng gõ chống như vậy làm gì? Sợ có người đến nhà của chúng ta, tôi thấy mấy người bạn tri kỉ đến cũng không có gì, nhưng ông luôn như vậy không cần tình người, cũng chẳng biết Bí thư như ông dựa vào gì mà khiến người khác phục tùng nữa.

Miêu Cường khẽ nhíu mày không nói gì.

Ở chính đàn cộng hòa, sợ rằng không có một ai dám nói như vậy với hắn, cũng chỉ có lúc ở nhà, vợ ông mới dám ăn nói lỗ mãng như vậy, mà ông cũng đành yên lặng chịu đựng.

- Bà nó, bà đi chuẩn bị cơm đi. Tiểu Ngọc khó khăn lắm mới đến thăm được chúng ta không thể quá nhỏ mọn, không giữ lại an cơm thì không thể được.
Miêu Cường chuyển đề tài.

Tiết Linh ngẩn người đứng lên nói:
- Đúng rồi, hôm nay đích thân tôi sẽ đi làm cơm. Tiểu Ngọc à, tay nghề của dì Tiết rất được, dì bảo đảm cháu sẽ thích.

Bà đứng dậy đi về phía nhà bếp, phòng khách lúc này chỉ còn hai người.

Miêu Cường lấy mắt kính xuống, cẩn thận lấy khăn lau sạch mắt kính sau đó lại đeo lên.

Ông lấy từ dưới bàn trà ra một tờ báo đưa cho Đường Ngọc, ông chỉ vào đề tài của bài báo, bài báo này chính là bài báo của nhật báo Nam Phương viết về diễn đàn kinh tế khu vực Hải Sơn, mà Trần Kinh là người phất cờ, hơn nữa bài báo này cũng là do chính tay Đường Ngọc viết.

Trên mặt Miêu Cường vẫn cười như trước hỏi:
- Tiểu Ngọc, bài báo này là do cháu viết đúng không?

Đường Ngọc hơi ngạc nhiên một chút, sau đó gật đầu nói:
- Con mắt của bác Miêu thật tinh tường, bác đã nhìn ra rồi ạ. Tại sao? Bác hàng ngày đều bận rộn như vậy, mà vẫn quan tâm đến diễn đàn kinh tế khu vực huyện ủy lần này?

Miêu Cường cười nói:
- Bác có thể không quan tâm sao? Các cháu đem việc này thổi phồng lên như đánh nhau, có sự trợ giúp của các cháu. Làm cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới ở Lĩnh Nam đều phải chú ý, bác cũng là một thành viên của Lĩnh Nam, có thể không biết sao?

Đường Ngọc cười nói:
- Cháu thật vinh hạnh, bài báo của cháu có thể khiến bác để ý đến.

Nụ cười trên môi Miêu Cường dần thu lại, nói:
- Tiểu Ngọc, cháu với Trần Kinh rất thân quen thuộc, bác muốn hỏi, cán bộ Trần Kinh kia rốt cuộc là người như thế nào?

Đường Ngọc dừng một lúc, trầm ngâm một lúc, nói:
- Trần Kinh là một cán bộ rất tốt, hắn là người rất có trách nhiệm, phong cách làm việc nghiêm chỉnh lưu loát, rất có tự tin, đối với mục tiêu tương đối cứng nhắc. Cháu khá xem trọng hắn.

- Coi trọng cậu ta?
Miêu Cường gật gật đầu nói
- Con xem trọng hắn chứng tỏ con có con mắt khá tinh tường.

Ông nâng chén trà lên uống một ngụm, giọng nói hơi đổi, nói:
- Nhưng tiểu Ngọc, có một điểm bác cần cảnh báo con, về vấn đề cá nhân của con, tuyệt đối phải giữ được tỉnh táo. Dựa vào điều kiện của cháu, học thức của con, có thể gặp được một người tài hoa thực sự để dựa vào, hiện tại con phải nhớ rõ lấy.

- Các nhà văn luôn có một chút theo chủ nghĩa lãng mạn, nhưng cuộc sống rất thực tế, đối với những người lãng mạn, cũng phải sống trong thực tại có phải không?

Đường Ngọc sững sờ, mặt hơi đỏ một chút.

Cô thông minh sắc sảo, đương nhiên hiểu Miêu Cường đang nhắc nhở cô điều gì.

Cô trầm ngâm một lúc, nói:
- Bác Miêu, bác yên tâm đi ạ, cháu cũng cực kỳ lý trí! Cháu và Trần Kinh chỉ là bạn bè chứ không hơn.

Cô hít sâu một hơi nói:
- Về vấn đề cá nhân, trước kia cháu cũng từng xem xét qua. Chỉ là có một số sự việc xem ra thì rất đơn giản, nhưng thật ra lại rất khó, hiện tại là không thể theo ý.

Trên mặt của Miêu Cường lộ ra vẻ mặt cười thản nhiên nói:
- Tiểu Ngọc, có cần dì Tiết của con giúp con chỉ giúp con một con đường, sau khi về hưu bà ấy vẫn tận lực cống hiến cho các hoạt động công ích, những người thanh niên anh tuấn, tài giỏi bà ấy tiếp xúc rất nhiều, con mắt của bà ấy chắc con sẽ tin tưởng chứ?

Đường Ngọc tự nhiên cười nói:
- Được ạ! Dì Tiết có thể giúp cháu ở vòng đầu, tự cháu sẽ chịu trách nhiệm ở vòng hai, cũng giống như thi công chức, cái này đúng là không tồi.

Nụ cười trên mặt Miêu Cường tan dần, không nhịn được sẵng giọng nói:
- Cái tiểu nha đầu này, cũng ba mươi tuổi rồi, còn không có một tiêu chuẩn nào. Thi công chức danh sách không phải chỉ một người, còn bây giờ con chỉ có thể chọn một người, đối với những ứng viên tham gia cần có yêu cầu cao hơn.

Đường Ngọc cũng cười theo, cô cười rất rạng rỡ.

Nhưng trong lòng vẫn có một chút mất mát.

Cô cuối cùng vẫn không quên được Trần Kinh, cô tin rằng thời gian có thể phai nhạt đi tất cả.

Nhưng cho đến hiện tại, cô vẫn không cảm nhận được uy lực của thời gian, những lúc cô cảm thấy cô độc, người trong đầu cô nghĩ đến nhiều nhất vẫn là Trần Kinh.

Phong cách của Trần Kinh, sự tự nhiên khôi hài của Trần Kinh, khiến cho cô mê muội, khó có thể kiềm chế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi