QUAN SÁCH

Trần Kinh vẫn luôn phỏng đoán ý đồ của Bí thư Hạ.

Hắn không thể không thừa nhận, mình vẫn còn rất non nớt khi đứng trước Hạ Quân.

Ý đồ của Hạ Quân, muốn đoán ra được thực sự không hề dễ.

Do dự án thành phố phát triển theo nền kinh tế phương tây mới gặp trở ngại, cho dù là ở Hải Sơn hay Nam Cảng, đều có chút ngại khó.

Đặc biệt là tình hình TTỉnh ủy trước mắt, khi mọi người đều ý thức được rằng, do chuyện này rất có thể sẽ kéo theo cả những cán bộ cấp mộttrong tỉnh vào ván cờ, vì vậy trạng thái tâm lý của mọi người cũng sẽ khó tránh bị dao động.

Tâm lý Diêu Quân Huy dao động mạnh, gần đây anh ta đề xuất làm kinh tế du lịch, ủng hộ một loạt kế hoạch phát triển các doanh nghiệp tài chính, khiến Trần Kinh ý thức được rằng Diêu Quân Huy có thể đang làm công tác chuẩn bị hai mặt.

Điều này khiến Trần Kinh rất ngạc nhiên, đồng thời cũng cảnh giác hơn.

Hắn vội gặp Lý Thanh Hương, cố gắng ổn định bà ta.

Lý Thanh Hương đưa ra ám thị khi nói chuyện với Trần Kinh, rằng bà ta sẽ cố gắng nghĩ cách tác động vào Tỉnh ủy.

Qua những ám thị của Lý Thanh Hương, Trần Kinh cũng mơ hồ hiểu ra, đối tượng mà Lý Thanh Hương nhắc tới nhất định là Hạ Quân.

Lý Thanh Hương và Hạ Quân trước đây là vợ chồng, điều này cả Lĩnh Nam không ai không biết, có rất nhiều bản thể về sự bất đồng và những câu chuyện giữa đôi vợ chồng này được truyền nhau trong chính đàn Lĩnh Nam.

Trần Kinh nghĩ đi nghĩ lại về mỗi câu nói, mỗi cử động của Hạ Quân khi hai người gặp nhau, hắn mơ hồ cảm giác được, Hạ Quân hẳn là phải chịu áp lực đến từ Lý Thanh Hương.

Lý Thanh Hương gây áp lực cho Hạ Quân, Hạ Quân bất đắc dĩ cũng chỉ có thể gọi Trần Kinh tới nói chuyện.

Cuộc nói chuyện diễn ra dưới bầu không khí khá thoải mái, hai người trao đổi với nhau rất nhiều chuyện.

Nhưng trên thực tế, cuộc nói chuyện này cũng không được bao nhiêu điều có tính thực tế.

Dự án mà Trần Kinh hy vọng có được sự ủng hộ của Hạ Quân, thái độ của ông ta lại mập mờ, cũng không hề từ chối.

Trước mắt Trần Kinh chỉ có thể cho rằng, có thể Hạ Quân chính là muốn tạo hiệu quả như vậy.

Ông ta muốn để đám Trần Kinh nhìn thấy hy vọng và cơ hội, đồng thời cũng thông qua mối quan hệ giữa Trần Kinh và Lý Thanh Hương, khiến Lý Thanh Hương biết được rằng ông ta đang có hành động gì đó.

Nhưng ông ta cũng không tỏ thái độ rõ ràng, lại khiến đámTrần Kinh không cách nào đặt hòn đá trong lòng xuống.

Trần Kinh hiểu được điểm này, hắn nghĩ phải chăng mình không nên hợp tác với Lý Thanh Hương trong chuyện này thì hơn?

Nhưng cũng rất nhanh, hắn ý thức được rằng bản thân không hợp tác là không được.

Chuyện này không chỉ cần hợp tác với Lý Thanh Hương, mà còn cần hợp tác với Diêu Quân Huy.

Bởi Trần Kinh hiện đang cần nỗ lực duy trì sĩ khí của mọi người, duy trì sự đoàn kết của mọi người.

Hắn đem cái gọi là “thành quả” thu được sau cuộc nói chuyện với Hạ Quân ra, đây chính là một cơ hội tốt để cỗ vũ sĩ khí của mọi người.

Nhìn thấu được chuyện này, Trần Kinh cũng không thể không cảm thán sự lợi hại của Hạ Quân.

Ông ta nắm rất chắc tính cách của người khác, đối với hiện trạng của dự án thành phố phát triển theo nền kinh tế phương tây mới cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Ông ta tìm Trần Kinh nói chuyện, trên thực tế chính là quy định hoạt động cho Trần Kinh.

Trần Kinh không đi theo hướng đi của ông ta không được.

Điều này vừa khiến Trần Kinh cảm thấy có phần bất đắc dĩ, cũng không nhịn được mà nghĩ, lẽ nào Hạ Quân chỉ có một ý đồ này thôi sao?

Phải chăng còn có ý đồ sâu xa nào đó nữa mà mình vẫn chưa ngẫm ra được?

Phải chăng ông ta còn có nhiều “quy định” hơn cho mình nữa?

Khi hắn đang suy nghĩ một mình, sau đó giữ mối quan hệ chặt chẽ với Lý Thanh Hương và Diêu Quân Huy, thì nhận được điện thoại của Hoàng Hoành Viễn.

Chu Tử Binh có thái độ khá kiên quyết, điều này đối với Trần Kinh mà nói là một sự ủng hộ rất lớn.



Tại trung tâm suối nước nóng, Chu Tử Binh đến sớm so với thời gian đã định.

Hoàng Hoành Viễn định lập tức sắp xếp phòng tắm nước nóng, nhưng ông lắc đầu nói:
- Không phải Trần Kinh vẫn chưa tới sao? Nghỉ một chút trước đã, không cần vội!

Chu Tử Binh đi vào buồng tắm nước nóng xa hoa được chuẩn bị riêng cho ông, sắc mặt bỗng xanh lại.

Hoàng Hoành Viễn tự lẩm bẩm, không biết Chu Tử Binh đã gặp phải chuyện gì, cảm xúc nhìn có vẻ rất khó chịu.

Không quấy rầy Chu Tử Binh nghỉ ngơi, Hoàng Hoành Viễn quay lại phòng của mình.

Ông ta vừa ngồi xuống sô pha, liền nhận được điện thoại của Phó Bí thư thành ủy Hoàn Thành - Trương Ninh.

Giọng Trương Ninh hơi khàn, nói:
- Trưởng ban thư ký, chủ tịch tỉnh hiện đang nghỉ ngơi phải không?

Hoàng Hoành Viễn ngẩn người, đáp:
- Lão Trương, anh vừa rồi mới gọi điện cho chủ tịch tỉnh đúng không?

Trương Ninh thở dài, đáp:
- Trưởng ban thư ký, tôi báo cáo tình hình công tác giai đoạn gần đây của Hoàn Thành chúng tôi cho chủ tịch tỉnh, chủ tịch có rất nhiều ý kiến với công tác của chúng tôi, cho rằng chúng tôi không thể đưa ra phương sách có hiệu quả trên lĩnh vực phát triển kinh tế, chúng tôi…

Hoàng Hoành Viễn lập tức hiểu ra, tại sao Chu Tử Binh lại không vui.

Hiện Chu Tử Binh phải chịu áp lực nặng nề từ cả trong và ngoài, cần phải cấp bách tìm ra sự đột phát rõ ràng.

Hoàn Thành là thành phố kinh tế truyền thống lớn, sự phát triển kinh tế của Hoàn Thành cũng luôn được trong và ngoài nước chú ý.

Nếu như Hoàn Thành không thể có thành tựu gì trên mặt cải cách và đổi mới kinh tế, ắt sẽ có ảnh hướng tới các khu vực khác của Lĩnh Nam.

Trương Ninh là cán bộ Chu Tử Binh đích thân đề bạt, kì vọng của Chu Tử Binh đối với anh ta là rất cao.

Vậy nhưng Trương Ninh lại không thể phát huy sức ảnh hưởng của mình tại Hoàn Thành, không chỉ không thể, ngược lại còn do quan niệm chính trị của Trương Ninh có xung đột với các vị lãnh đạo khác, nên anh ta mơ hồ bị rơi vào thế cô lập.

Nghĩ tới điểm này, Hoàng Hoành Viễn chợt nghĩ, lần này vấn đề của Hoàn Thành được giải quyết, tỉnh ủy phải chăng sẽ tiến hành điều chỉnh bộ máy lãnh đạo?

Nếu như tiến hành điều chỉnh bộ máy lãnh đạo, Trương Ninh còn có thể tiếp tục ở lại Hoàn Thành hay không?

Nghĩ thông suốt được điểm này, liền hiểu ra rất nhiều điểm khác.

Nhất định Chu Tử Binh đang rất lo lắng, Trương Ninh nếu như phải rời Hoàn Thành, ông càng không cách nào quản lý triệt để Hoàn Thành được. Nếu như vậy, vị trí chủ tịch tỉnh của ông chẳng phải hữu danh vô thực sao?

Ba thành phố lớn nhất Lĩnh Nam, Việt Châu và Lâm Cảng thuộc cấp thành phố phó bộ, cả tỉnh Lĩnh Nam, cũng chỉ có lãnh đạo của hai thành phố này là có quyền lên tiếng bổ nhiệm và miễn nhiệm. Việc bổ nhiệm nhân sự chính thức đều do trung ương quyết định.

Chỉ riêng Hoàn Thành, nắm được Hoàn Thành, thậm chí là nắm được cục diện Hoàn Thành, có ý nghĩa chiến được rất lớn.

Trần Kinh tới rất đúng giờ, Hoàng Hoành Viễn đích thân ra đón..

Hai người chạm mặt nhau, Hoàng Hoành Viễn hạ thấp giọng nói:
- Trần Kinh, hôm nay tâm trạng chủ tịch tỉnh Chu không được tốt, cậu phải khống chế cục diện cho thỏa đáng đấy!

Trần Kinh gật đầu, hai người cùng tới phòng của Chu Tử Binh.

Chu Tử Binh đã thay bộ đồ tắm rộng thùng thình.

Ông chỉ vào hai người nói:
- Mau thay đồ đi, tôi tới bồn tắm số một trước, hai cậu tới sau vậy!

Trần Kinh và Hoàng Hoành Viễn liền chia nhau đi thay đồ.

Bồn tắm VIP số một chuyên được dùng để tiếp các vị lãnh đạo, bên trong không chỉ được bày trí xa hoa, hơn nữa còn đầy đủ sô pha, bàn trà, hoa quả điểm tâm.

Chu Tử Binh khép hờ mắt, tựa người vào thành bồn nước nóng, nước nóng không ngừng cuộn khói, khiến sương mù tỏa khắp bốn xung quanh ông, hơi nước ngập cả gian phòng.

Trần Kinh và Hoàng Hoành Viễn vừa mới vào, ông liền liếc về phía Trần Kinh, vẫy tay với hắn nói:

- Qua đây, bồn bên này rộng, đủ chỗ đấy!

Trần Kinh chuyển qua đó, Chu Tử Binh không nói thêm gì, hai mắt lại khép lại.

Ông không nói gì, Trần Kinh và Hoàng Hoành Viễn cũng không tiện nói chuyện, bầu không khí cũng trở nên có chút nặng nề lúng túng.

Rất lâu sau, Chu Tử Binh bỗng cất tiếng:
- Trần Kinh, cậu không thông thuộc Hoàn Thành cho lắm đúng không?

Trần Kinh lặng người, gật đầu đáp:
- Không quá thông thạo, nhưng trước đây khi tôi vẫn còn ở Hải Sơn, vẫn thường xuyên tới đó khảo sát. Chủ yếu là khảo sát công tác thu hút đầu tư của họ, còn có ý tưởng phát triển công nghiệp hóa.

Chu Tử Binh gật đầu nói:
- Theo cậu, hy vọng kinh tế của Hoàn Thành ở đâu? Hiện nay tình hình kinh tế trì trệ, khả năng tồn tại của ngành công nghiệp chế tạo truyền thống gặp nhiều khó khăn!

Trần Kinh trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Tôi cho rằng thách thức chủ yếu của Hoàn Thành, một là xã hội ổn định và vấn đề an toàn. Hiện Hoàn Thành có thể dùng những từ như bẩn, loạn, tội phạm để miêu tả. Từ vị trí hình ảnh của một thành phố như vậy, Hoàn Thành muốn lên cao, tinh anh, đi đầu là rất khó. Toàn bộ môi trưởng kinh tế cũng không cho phép sản nghiệp kinh tế tăng lên như vậy.

Ngoài ra, tôi cho rằng Hoàn Thành vẫn cần tập trung hơn vào ngành công nghiệp chế tạo và các mô hình doanh nghiệp vừa và nhỏ, cần đào sâu ngành công nghiệp chế tạo, làm tốt quy hoạch phát triển công nghiệp chế tạo toàn thành phố, làm nên hiệu ứng theo quy mô, tạo ra đặc điểm riêng.

Chu Tử Binh cười, chuyển đề tài:
- Chúng tôi đã nghiên cứu qua dự án thành phố phát triển theo nền kinh tế phương tây mới của các cậu rồi, cũng được đấy, khá là phù hợp với đặc điểm của hai thành phố Nam Cảng và Hải Sơn. Sắp tới sẽ mở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, chúng tôi sẽ đưa dự án này ra thảo luận trên hội nghị.

Nếu như Tỉnh ủy có thể quyết định được dự án này, chúng ta có thể đưa dự án này vào hạng mục đầu tư trọng điểm của tỉnh, có thể hạng mục này sẽ thay đổi cục diện phát triển của cả Hải Sơ và Nam Cảng.

Trần Kinh vui mừng đáp:
- Vậy thì thật tốt quá rồi! Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt dự án này!

Sắc mặt Chu Tử Binh vẫn không lộ vẻ vui mừng, khoát tay với nhân viên phục vụ:
- Tìm một nhân viên tới kỳ lưng cho tôi!

Ông lại hỏi Trần Kinh và Hoàng Hoành Viễn:
- Các cậu thế nào?

Trần Kinh đáp:
- Tôi ngâm mình trước, nhân viên kỳ quá mạnh, xương cốt không chịu nổi!

Chu Tử Binh cười một tiếng:
- Cậu còn trẻ, xương cốt không bị gì, tới độ tuổi của tôi, phải nói là thường xuyên muốn tìm người thả lỏng gân cốt giúp thôi!

Dường như đã ra được quyết định gì rất quan trọng vậy.

Thái độ của Chu Tử Binh rõ ràng đã dịu xuống rất nhiều, sắc mặt ông chuyển từ nhiều mây sang có nắng, bầu không khí trong phòng tắm cũng thoải mái dần.

Trong lòng Trần Kinh vui mừng khôn xiết.

Rất muốn tìm cơ hội báo tin vui này cho Lý Thanh Hương và Diêu Quân Huy, nhưng tình hình trước mắt lại không cho phép hắn ra ngoài.

Buổi tối dùng cơm, Hoàng Hoành Viễn sắp xếp lịch trình cho Chu Tử Binh.

Chu Tử Binh nhíu mày nói:
- Được rồi, đều hủy hết đi! Chuyện của Hội liên hiệp công thương nghiệp để họ tự giải quyết, nếu không cậu thông báo cho Chính Thanh qua đây là được, tôi không đi nữa đâu!

Ông ngừng lại một chút rồi nói:
- Cậu báo cho Chính Thanh để cậu ta đi xem thế nào, rồi tìm thêm người nữa, chúng ta đánh ván bài, thả lỏng chút!

- Được đấy! Kết hợp lao động và thư giãn cũng là cách hay!
Hoàng Hoành Viễn đứng dậy,
- Lão Tông đi Bắc Kinh rồi, tôi báo cho Đường Mẫn, nghe nói Đường Mẫn cũng là cao thủ đấy!

Sắc mặt Chu Tử Binh vẫn không thay đổi:
- Tùy cậu sắp xếp thôi! Đường Mẫn có thời gian sao?

Hoàng Hoành Viễn đáp:
- Cậu ấy vừa mới gọi điện cho tôi, nói tối nay có hoạt động gì thì rủ cậu ấy một tiếng, cậu ấy vẫn đợi nãy giờ!

Chu Tử Binh cười đáp:
- Đường Mẫn tiến bộ rất nhanh, cũng là cán bộ ưu tú trưởng thành từ Lĩnh Nam chúng ta, chúng ta cũng không nên làm việc xấu để cậu ta học theo!

Hoàng Hoành Viễn cười ha ha, nói:
- Chủ tịch tỉnh, đâu có như ngài nói đâu chứ? Kết hợp lao động và nghỉ ngơi là điều cán bộ trẻ chúng tôi cần phải học hỏi ấy chứ. Cậu Đương Mẫn ấy cũng chỉ quản lý một khu vực mà thôi, nếu như lúc nào cũng phải mệt mỏi ứng phó với mọi chuyện, sau này còn tiến bộ thế nào được?

Rồi Hoàng Hoành Viễn vội quay lưng đi ra ngoài, Trần Kinh cũng đi sắp xếp phòng đánh bài, buổi tối lại là những ván mạt chược.

(còn tiếp)

DG: dulactieu ^_^

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi