QUAN SÁCH

Tình hình có chút kỳ lạ.

Trần Kinh để tâm ăn cơm, bò bít tết và hải sản, hắn ăn thấy khá ngon.

Cao Hà có chút không yên, mà Tiểu Kim bị mẹ dạy dỗ vài câu cũng an phận ngồi xuống, ba người đều không nói lời nào.

Trần Kinh ăn xong miếng sò Bắc Cực cuối cùng, dùng khăn giấy lau miệng, để đũa xuống nói:
-Tiểu Cao, Đinh Phó cục trưởng của chúng ta rất tốt, là cán bộ rất có tiền đồ. Chuyện của ông ta tôi cũng biết một chút, cô có thể suy nghĩ một chút về điều kiện của ông ấy!

Cao Hà đỏ mặt, môi khẽ động định nói gì lại thôi.

Bộ dạng đỏ mặt của cô, khuôn mặt càng lộ rõ vẻ kiều diễm, sự ngượng ngùng kia càng tăng thêm vẻ phong tình, dù là Trần Kinh đã gặp qua vô số người cũng không thể không thừa nhận người phụ nữ trước mặt rất khá.

Chỉ e chỉ có mỹ nữ như Phương Uyển Kỳ và Kim Lộ mới có thể đem ra so sánh cùng.

Cao Hà cuối cùng không có trả lời Trần Kinh..., trên mặt cô lại lộ vẻ ưu thương, chậm rãi lắc đầu.

Trần Kinh cũng không nói thêm gì.

Hắn đứng dậy lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Kim nói:
-Tiểu Kim, chú phải đi công chuyện, hôm nào sẽ chơi ma thuật với cháu!

Trần Kinh gật đầu nói với Cao Hà:
-Tiểu Cao, tôi còn có chút chuyện phải làm, phải đi trước. Đến Hongkong không khó, nhưng nếu đã tới đây vẫn nên ra ngoài thư giãn một chút, đưa bọn nhỏ đi sạo, nhất là xem tình hình và cơ sở giáo dục của Hongkong, đối với các cháu như vậy mới có lợi!

Cao Hà khẽ gật đầu, nói:
-Trần Phó bí thư, ngài mau đi đi, ngài trăm công nghìn việc, sau này tôi sẽ dẫn bọn trẻ ra ngoài đi dạo, sẽ nghe theo lời đề nghị của ngài!

Trần Kinh đi khỏi một thời gian.

Tiểu Kim nhất định không buông ta, nó bỗng nhiên nói:
-Mẹ, mẹ không phải đang tìm bạn trai sao? Trần thúc thúc rất tốt, chú ấy so với chú Đinh tốt hơn rất nhiều mà!

Cao Hà cốc đầu đứa nhỏ một cái, mặc dù không có người ngoài nhưng mặt cô vẫn vô thức đỏ lên.

Đôi mắt cô khẽ đảo về phía Trần Kinh, khóe miệng khẽ cười, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Thế giới của con nít luôn đơn giản như vậy, trong đầu tràn đầy những ảo tưởng, Trần Phó bí thư là người như thế nào chứ?

Cũng khoảng tầm tuổi mình mà người ta đã ở vị trí cao nhất của Hoàn Thành.

Đàn ông như vậy, trên đời hiếm có, hầu như đều là con cưng của trời, đừng nói Trần Phó bí thư đã kết hôn hay chưa, cho dù là chưa, hắn sẽ để ý mình sao?

Cao Hà bỗng nhiên nghĩ, mình như vậy cao không được, thấp không xong, lại có đứa con nhỏ chỉ còn mình mẹ để nương tựa, chỉ e muốn tìm được một nửa thích hợp, khả năng cực kỳ nhỏ.

Nếu có cơ hội, bản thân không so đo danh phận, tìm một người đàn ông để dựa vào, mới mong có hy vọng.

Mấy năm nay, cô cố hết sức trong thương trường, gặp qua không ít đàn ông.

Nhưng nghĩ đến những người đàn ông kia cả người đều là mùi tiền, còn có sắc mặt ghê tởm khiến cho người ta khó chịu, trao thân cho những người này, bản thân mình cũng cảm thấy ghê tởm.

Vô ý, cô lại nghĩ tới Trần Kinh.

Trần Kinh tuổi trẻ tài cao, phong độ, bản thân được làm một tình nhân của hắn, đời này cũng thấy thỏa mãn.

Vừa nghĩ vậy, trong lòng cô giật mình, vội muốn xóa bỏ suy nghĩ này đi, cô vì sự hoang tưởng, hoang đường của chính mình mà đỏ mặt.

....

Buổi chiều, Trần Kinh trở lại phòng làm việc.

Cao Minh Hoa qua đây báo cáo công tác xong, ông vô cùng hào hứng nói:
-Phó bí thư, hôm nay chúng ta đến Sở giao dịch chứng khoán được mở rộng tầm mắt rồi. Trước kia tôi không coi trọng công tác tài chính mấy, cảm thấy Hoàn Thành của chúng ta không phải một thành phố lấy kinh tế làm trọng tâm.

Hiện tại xem ra tôi đã sai rồi, tài chính và quan hệ kinh tế thực sự vĩnh viễn không thể tách rời.

Hoàn Thành chúng ta cần phải cho các xí nghiệp con đường để đầu tư vốn cho phương diện tài chính, vì bọn họ, giải quyết vấn đề đầu tư, và một loạt vấn đề tài chính phát sinh khác.

Tôi trở về liền mở một con đường nghiệp vụ cho Ủy ban Kinh tế Thương mại để cổ vũ xí nghiệp tài chính, trợ giúp xí nghiệp tài chính và xí nghiệp truyền thông thực hiện phương án tay trong tay, ngài cho rằng có khả thi hay không?

Trần Kinh gật đầu, tán thưởng nói:
-Cao Chủ nhiệm quả nhiên rất nhạy bén, rất tốt. Kinh tế Hongkong là nền kinh tế gì? Đây chính là trung tâm tài chính! Chúng ta lại nhìn những hệ thống quốc gia tài chính phát triển, nước Mỹ, Châu Âu, tài chính phát triển đến độ chúng ta khó có thể sánh bằng.

Hiện tại tình hình của chúng ta không ổn, không có khả năng đạt đến mức độ kia.

Nhưng chúng ta có thể thử cải cách, thử trong phạm vi nhỏ có thể mở rộng con đường đầu tư vốn của tài chính kinh tế.

Cái gọi là mang gông mà khiêu vũ, chúng ta ở trong phạm vi có hạn có thể làm được đấy!

Cao Minh Hoa thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại, ông nói rất hay, hơn nữa rất có tư tưởng, cùng Trần Kinh tán gẫu quả thực tâm đầu ý hợp.

Tán gẫu việc công xong, Trần Kinh đột nhiên nói:
-Cao Chủ nhiệm, lần này anh mang theo em gái, chuyện với Đinh Phó cục trưởng có thể giải quyết đi không? Chuyện này chắc anh phải lo lắng nhiều rồi nhỉ!

Cao Minh Hoa chậm rãi lắc đầu, nói:
-Trần Phó bí thư, chuyện của hai người, người ngoài chúng ta khó có thể tham dự vào. Em gái tôi tầm mắt quá cao, Đinh Phó cục trưởng không tệ, nó lại chê Đinh Phó cục trưởng quá cổ hủ, lòng dạ quá sâu, nói không thích hợp, anh xem...

Cao Minh Hoa thở dài, nói tiếp:
-Đều là người chính trị, một người hòan toàn không có tâm cơ, ở nơi đây lấy đâu ra người như vậy chứ?

-Cạch Cạch!

Có người gõ cửa.

Trần Kinh nói:
-Vào đi!

Đinh Đắc Quân nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Trần Kinh hơi lúng túng, Đinh Đắc Quân nói:
-Trần Phó bí thư, ngài đang vội sao?

Trần Kinh khoát tay nói:
-Không vội, không vội, anh lại đây ngồi đi! Chúng tôi đang nói chuyện về anh đấy!

-Nói về tôi?
Đinh Đắc Quân dừng một chút, chợt hiểu ra chuyện gì, ông có chút xấu hổ, lại có chút chán nản, cảm xúc rõ ràng xuống.

Xem ra tình trường không được như ý đối với ông vẫn là một đả kích đấy.

Đinh Đắc Quân lần đầu tiên nhìn thấy Cao Hà, nội tâm đã giật mình rồi.

Lần này, ông ta hạ mình, đau khổ theo đuổi, cuối cùng lại không công mà lui, sự mất mát của ông có thể là thật đó.

Trần Kinh nhìn thấy ông tâm tình không vui, liền nói:
-Được rồi, lão Đinh. Anh cũng là người từng trải rồi, phụ nữ tốt không phải là một sớm một chiều có thể theo đuổi được, anh bỏ nhiều tâm sức chút, bám riết không tha, từ từ tự nhiên sẽ có cơ hội. Như vật cũng tựa như thịt bò hầm lửa nhỏ vậy, anh nhanh quá, sao có thể thành công được?

Thần sắc của Đinh Đắc Quân trùng xuống, nói:
-Cảm ơn Trần Phó bí thư, tôi nhất định sẽ cố gắng!

Trần Kinh cười ha hả, nói sang chuyện khác:
-Đúng rồi, anh tìm tôi có phải có chuyện gì muốn nói hay không? Có phải việc khảo sát có kết quả rồi không?

Đinh Đắc Quân liếc mắt nhìn Cao Minh Hoa, thoáng do dự chút nói:

-Trần Phó bí thư, vừa mới có tin từ Hoàn Thành gửi tới. Nói cục chúng tôi hôm nay đột nhiên có hành động, đột nhiên muốn làm một cuộc càn quét ổ buôn lậu toàn thành phố trong một lần. Cục Chính trị và pháp luật do Vệ Hoa Bí thư đích thân đến trấn thủ, tôi trong lòng có chút không yên, muốn trở về trước hiệp trợ Vệ Bí thư!

Trần Kinh khẽ nhíu mày nói:
-Sao lại vậy? Tôi thật không nhớ là có nghe nói qua chuyện này!

Đinh Đắc Quân im lặng không nói.

Trần Kinh trùng giọng nói:
-Được rồi, chuyện trở về tạm thời không nói đến nữa, có Vệ Bí thư trấn thủ anh còn lo lắng gì? Chuyện này ai cũng có thể giải quyết, khảo sát cũng là công tác, anh không cần bên trọng bên khinh như vậy chứ!

Đinh Đắc Quân hít một hơi thật sâu nói:
-Vâng, Trần Phó bí thư!

Trần Kinh chỉ vào sopha nói:
-Ngồi đi, ngồi đi, uống trà nào! Trà này là Tiền chủ nhiệm sáng nay đưa tới, trà Ô long cực phẩm đông lạnh từ Đài Loan, hương vị cực ngon, trà ngon không có tri kỷ là không được!

Đinh Đắc Quân nghiêm túc ngồi trên sopha, dần dần bình tĩnh trở lại.

Trần Kinh trong lòng âm thầm cười.

Đinh Đắc Quân muốn về chỉ là giả, mà ông ta muốn tự mình về tìm hiểu tin tức Vệ Hoa trấn thủ cục Công an, chỉ e đây mới là ý đồ thực sự.

Ngày mai sẽ là hội nghị thường vụ Thành ủy, hôm nay Vệ Hoa trấn thủ cục Công an, chỉ huy hành động.

Chuyện này chỉ e có nội tình bên trong.

Chẳng qua đối với chuyện này, Trần Kinh không hề lo lắng, vị trí cục trưởng cục Công an khẳng định là quyết định không được.

Nguyên nhân trong đó là Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn bất đồng ý kiến, ngày mai mặc kệ ai chiếm thế thượng phong, cuối cùng khả năng đều đã lấy bản thân làm bia đạn.

Bản thân hiện tại là Phó bí thư được bổ nhiệm để quan sát công tác chính trị pháp luật của Nhạc Vân Tùng, mình không ở đó, không phải sẽ bị yếu thế hay sao?

Nhìn ra được, Đinh Đắc Quân cũng đang rất lo lắng.

Xem ra ông ta đối với vị trí Cục trưởng thực có tham vọng đấy.

Trần Kinh khí định thần nhàn, câu được câu không trò chuyện cùng Đinh Đắc Quân và Cao Minh Hoa.

Có thể là bị ảnh hưởng bởi sự nghiêm túc của Đinh Đắc Quân, không khí không còn thoải mái như trước.

Bất kể là Cao Minh Hoa hay là Đinh Đắc Quân đều không đoán ra được ý đồ của Trần Kinh.

Mà căn cứ vào sự tiếp xúc mấy ngày nay với Trần Kinh, hai người cũng thấy được điểm lão luyện khôn lường của Trần Phó bí thư mới nhận chức.

Trần Kinh tuổi còn trẻ, tất nhiên bị hai người xem nhẹ, bọn họ chỉ cảm thấy chính đàn Hoàn Thành đang nổi gió phun mây, Trần Kinh lại có thể làm “Lã Vọng buông cần” khí định thần nhàn, điều này thực khiến cho người ta cảm phục.

Cao Minh Hoa và Đinh Đắc Quân cùng rời khỏi phòng làm việc của Trần Kinh.

Trần Kinh một mình tiếp tục buồn bực uống trà.

Hắn nghĩ Vệ Hoa kiêm nhiệm Bí thư cục Chính trị và Pháp luật, khả năng rất mạnh, bị Khương Thiếu Khôn và Nhạc Vân Tùng vây khốn, ông ta có thể tìm được lối thoát ra hay sao?

Trần Kinh khẽ thở dài.

Đáng tiếc, hắn cảm thấy mình ở Hoàn Thành căn cơ quá nhỏ, nếu không để cục Công an...

Trần Kinh vừa nghĩ tới chọn người, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.

Hắn đột nhiên nghĩ tới Trần Lập Trung, Trần Lập Trung nhờ công tác xuất sắc, đầu năm nay đã được đề bạt, hiện tại đảm nhiệm Phó cục trưởng Cục Công an Hải Sơn, kiêm đại đội trưởng đội hình sự thành phố.

Chiến tuyến công an toàn tỉnh trước mắt Trần Kinh, duy chỉ có Trần Lập Trung là thân tín duy nhất của hắn.

Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ, mình có thể điều anh ta đến Hoàn Thành được không, như vậy có thể tăng thêm một phần lực lượng và căn cơ của mình?

Trần Kinh vừa nghĩ như vậy, trong đầu liền đổi qua vô số ý niệm khác.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này cũng không phải hoàn toàn không thể được.

Khương Thiếu Khôn và Nhạc Vân Tùng đều muốn vị trí Cục trưởng này, Trần Kinh muốn cái Phó cục trưởng, không gian trở mình vẫn rất lớn.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Kinh liền bấm số điện thoại của Trần Lập Trung ở Hải Sơn.

Điện thoại vừa kết nối, giọng của Trần Lập Trung vang lên:
-Trần Phó bí thư, ngài gọi điện cho tôi nhất định là có nhiệm vụ cho tôi, có phải là muốn tôi đến Hoàn Thành hộ giá ngài không?

Trong lòng Trần Kinh cả kinh, chợt nói:
-Anh thật nhạy bén! Như vậy đi, anh làm tốt công việc chuẩn bị, sẵn sàng đợi lệnh!

-Thật sao?
Trần Lập Trung ở đầu dây bên kia vui mừng khôn xiết:
-Vậy thực sự là quá tốt rồi, có thể công tác dưới trướng của ngài, tôi đã cảm thấy vô cùng sung sức, tôi cảm thấy...

-Tốt rồi, chưa đâu vào đâu cả, anh cho rằng giao thị điều động dễ dàng sao?
Trần Kinh cắt ngang lời của anh ta, nghiêm túc nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi