QUAN THẦN

Một lúc lâu sau, rốt cục Ngô Minh Nghị trịnh trọng một cách kỳ lạ mà giơ tay phát biểu, ánh mắt của y hơi mơ hồ, không nhìn ai, cũng không nhìn Hạ Tưởng và Trần Khiết Văn, thần sắc cũng có chút mỏi mệt và bất đắc dĩ, giọng điệu thản nhiên nói:

- Tổng hợp tình huống cụ thể của Thiên Cương thì thấy, nếu chỉnh hợp, hại nhiều hơn lợi. Trên dưới hơn mười ngàn công nhân viên chức Thiên Cương sẽ không đáp ứng, ưu thế về kỹ thuật, ưu thế về sản phẩm của Thiên Cương, đều sẽ không còn tồn tại sau khi chỉnh hợp. Tôi cho rằng, đứng ở lập trường của Thiên Trạch và Thiên Cương mà suy xét, chỉnh hợp là hành động mất nhiều hơn được. Hơn nữa trong giai đoạn hiện tại tình hình chỉnh hợp trong tỉnh không mấy lạc quan, Thiên Trạch càng không cần phải làm chim đầu đàn.

Lời nói của Ngô Minh Nghị tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng thoáng cái đã đánh trúng điểm yếu, chính là việc chỉnh hợp toàn bộ tỉnh hiện nay đã bước chậm dần lại. Giai đoạn hiện tại ngoại trừ Đan Cương và Tần Cương còn tích cực chủ động ra, thì Thủy Cương và Ngưu Cương vẫn đang nỗ lực thúc đẩy ở bên trong, ba nhà khác, Tuyên Cương, Yến Cương, kể cả Thiên Cương, đều đang tiêu cực đối phó, Tuyên Cương thì xem chừng, Yến Cương thì cứng rắn, mạnh mẽ, Thiên Cương thì lấy lệ. Tóm lại, hiện tại mà nói không một nhà nhà máy thép nào thật sự áp dụng nghị quyết của Ủy ban nhân dân tỉnh vào thực tế.

Đan Cương và Tần Cương thì không tính, bọn họ là người thu được lợi ích, bọn họ càng nhiệt tình càng tích cực lại càng chứng tỏ được lợi ích tối cao của bọn họ.

Quả thật là tình hình toàn tỉnh cũng không lạc quan lắm, Ngô Minh Nghị càng thành công mà gia tăng lợi thế làm người phản đối.

Dường như cũng cảm giác được bầu không khí khác thường ngày hôm nay, bởi vậy mấy người phát biểu sau đó, đều giơ tay phát biểu ý kiến, để biểu thị sự nghiêm túc trịnh trọng.

Bì Bất Hưu giơ tay phát biểu, y ở hội nghị thường vụ xếp hạng thứ tư, y lên tiếng lúc này, là hợp với quy củ:

- Chỉnh hợp, có lợi có hại. Cụ thể đối với Thiên Cương mà nói, cũng giống như vậy. Căn cứ vào việc công nhân viên chức của Thiên Cương hết lần này đến lần khác kịch liệt phản đối, thì có thể thấy việc chỉnh hợp quả thật động chạm đến quyền lợi của người Thiên Cương. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch không bảo vệ quyền lợi của người Thiên Cương, thì bảo vệ ai? Cho nên tôi mới nói cho dù toàn bộ các thành phố cấp 3 khác của tỉnh đều thuận lợi thông qua, Thiên Trạch cũng phải kiên trì lập trường của chính mình, kiên quyết phản đối chỉnh hợp!

Tốc độ nói của Bì Bất Hưu rất nhanh, lúc nói chuyện lại phối hợp động tác tay, rất có khí thế chỉ điểm giang sơn, hơn nữa lại bày ra một điệu bộ lời mình nói là chính xác, rất có khí phách trước nay chưa từng có.

Tuyệt đối là quan tiên phong của Trần Khiết Văn.

Sau khi bốn vị ủy viên thường vụ cấp quan trọng lên tiếng, ba đấu một, số người ủng hộ việc chỉnh hợp tụt lại nghiêm trọng so với số người phản đối, tình thế vô cùng bất lợi.

Bì Bất Hưu nói xong, ánh mắt còn cố ý quét qua mặt mọi người một lần, dường như là vẫn chưa hết ý, lúc định mở miệng nói thêm vài câu, lại đột nhiên bị Dương Kiếm giơ tay ngắt lời.

Dương Kiếm nói:

- Tôi còn có mấy vấn đề không hiểu, sẽ phát biểu quan điểm sau, mời các đồng chí tiếp tục.

Bì Bất Hưu bị Dương Kiếm bất ngờ nói chen vào nên nghẹn lại, rất bất mãn mà liếc mắt nhìn Dương Kiếm một cái. Dương Kiếm căn bản không để ý tới y, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, thái độ hờ hững.

Dương Kiếm bất ngờ lên tiếng, làm đảo lộn trình tự phát biểu của hội nghị thường vụ, cũng khiến Trần Khiết Văn trong lòng kinh hãi, bởi vì bà rõ ràng đã từng nói chuyện qua với Dương Kiếm, đã từng thăm dò ý tứ của Dương Kiếm, Dương Kiếm cũng hàm ý tỏ vẻ lập trường của y luôn luôn là phản đối chỉnh hợp, sẽ không thay đổi. Nhưng đến cuối cùng y lại đột nhiên ra đòn gió, chẳng lẽ sẽ xảy ra biến cố?

Dương Kiếm quả thật là người mà Mai Thái Bình một tay đề bạt!

Tuy nhiên sau đó lại nghĩ, có lẽ Dương Kiếm không muốn đắc tội Hạ Tưởng quá mức, muốn là người cuối cùng phản đối, dù sao đến lúc đó người phản đối cũng nhiều, thanh âm của y tất nhiên không thể làm người khác quá chú ý. Dương Kiếm dù sao cũng là Phó thị trưởng thường trực, nếu y làm ủy viên thường vụ đầu tiên trong bộ máy Ủy ban phản đối lập trường của Thị trưởng, công tác của y về sau ở bộ máy Ủy ban, sẽ không phát triển tốt.

Vừa nghĩ như vậy, Trần Khiết Văn cũng liền hiểu được cách thức lấy lui làm tiến của Dương Kiếm.

Căn cứ vào xếp hạng, sau Dương Kiếm, hẳn phải là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Từ Hâm phát biểu. Từ Hâm đang cúi đầu suy nghĩ tình hình, không hề có một chút phản ứng, bị Bùi Nhất Phong chọc chọc cánh tay, mới như vừa tỉnh giấc mộng mà ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người y, liền xin lỗi mà cười:

- Thật có lỗi, các đồng chí, vừa rồi hơi thất thần. Tôi suy nghĩ một vấn đề, chính là trong quá trình phát triển kinh tế của chúng ta, luôn gặp phải hoặc nhiều hoặc ít khó khăn, việc lớn việc nhỏ, lúc nào cũng có những rắc rối, vì sao? Là vì giới hạn của bản thân chúng ta, hay là bởi vì đề cập tới ích lợi cá nhân của chúng ta? Liệu mỗi người chúng ta có thể tự vỗ ngực mà nói, chính mình đứng trên lập trường công chính khách quan mà xử lý vấn đề hay không?

Không ai có thể nghĩ rằng, Từ Hâm bình thường nói chuyện luôn luôn chú ý chừng mực, hôm nay không ngờ lại khẳng khái hùng hồn, vẻ mặt đầy phẫn nộ!

Không ít người nhìn Từ Hâm với ánh mắt kinh ngạc.

Từ Hâm ở trước mắt bao nhiêu người, không chút hoang mang, tiếp tục nói:

- Việc chỉnh hợp Thiên Cương, thật ra nhìn xa một chút, tuyệt đối là một sự kiện lợi nước lợi dân, đương nhiên trước mắt sẽ động chạm đến quyền lợi của không ít người, cũng sẽ có một bộ phận người của Thiên Cương phản đối, đều có thể hiểu được. Nếu bởi vì sự phản đối của một bộ phận người bảo thủ lạc hậu mà để lỡ mất cơ hội, chúng ta chính là tội nhân của Thiên Cương, chúng ta chính là chướng ngại vật trên đường phát triển! Tôi cho rằng, việc chỉnh hợp Thiên Cương, cần phải lập tức, toàn diện và kiên quyết mà thi hành.

Sau khi Từ Hâm phát biểu xong, ước chừng im lặng kéo dài đến nửa phút. Tất cả mọi người đều chấn kinh, nếu nói chỉ là Từ Hâm mạnh mẽ ủng hộ việc chỉnh hợp Thiên Cương còn chưa đủ để làm cho người ta khiếp sợ, lời phát biểu khác thường với ngôn từ hùng hồn và chính nghĩa của y, khiến cho mọi người kể cả Trần Khiết Văn, trong chốc lát không hiểu được và càng kinh ngạc hơn.

Từ Hâm từ trước đến giờ đều có nề nếp sóng yên biển lặng, tại sao lại có một mặt cấp tiến?

Hạ Tưởng không chút hoang mang, ngay lập tức đứng dậy giải thích cho lời phát biểu của Từ Hâm:

- Các đồng chí cũng thấy đấy, thời đại đang đi lên, chúng ta cũng phải tiến bộ theo, không thể cứ ngủ quên trên chiến thắng như vậy mãi. Đồng chí Từ Hâm trong vấn đề chỉnh hợp Thiên Cương, cái nhìn sâu sắc, đáng để chúng ta học tập và suy nghĩ sâu xa. Chúng ta không muốn bị thời đại đào thải, không muốn ôm quan niệm lạc hậu cổ xưa không bỏ, thì phải có dũng khí can đảm đột phá. Thiên Trạch mấy chục năm nay đều đứng ở vị trí thứ nhất đếm ngược trong toàn bộ tỉnh mà không hề có thay đổi gì, lẽ nào chúng ta đều quen rồi đều làm như không biết hết rồi, bị người chê cười đến nỗi da mặt đã dày như tường thành? Dù sao vị trí thứ nhất đếm ngược toàn bộ tỉnh cũng coi như đã định rồi, định đứng đầu đến khi nào? Dân chúng còn nói nghèo thì suy nghĩ phải thay đổi, chúng ta nghèo vài chục năm rồi, đã thay đổi được cái gì? Ngoại trừ tuổi tác lớn hơn, trên mặt nếp nhăn nhiều hơn, còn lại chưa có gì thay đổi! Năng lực bản thân thì không được nâng cao, GDP chưa cải thiện, đến hiện tại, một việc chỉnh hợp Thiên Cương mà lại chế ước suy nghĩ của chúng ta, cho rằng chỉnh hợp chính là tụt hậu, chính là bất lợi đối với Thiên Trạch. Đây là ý kiến nông cạn, là cách nghĩ bảo thủ và lạc hậu, là cội nguồn kìm hãm chúng ta bần cùng lạc hậu bao nhiêu năm, phải loại bỏ từ căn bản, nếu không, Thiên Trạch vĩnh viễn không có một ngày vứt bỏ được cái mũ nghèo đói!

Lời nói của Hạ Tưởng so với lời nói của Từ Hâm sắc bén hơn, cũng rất có lực xung kích, nói thẳng khiến cho mấy chục người cúi đầu, nét mặt già nua ửng đỏ, trong đó còn có Bùi Nhất Phong và Lôi Nhất Đại, đặc biệt là Lôi Nhất Đại, vẻ mặt hổ thẹn, dường như rất kích động. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hạ Tưởng tiếp tục nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:

- Các đồng chí, trong lịch sử tỉnh Yến có tiền lệ ba lần chỉnh hợp nguồn tài nguyên sắt thép thất bại, chỉnh hợp lần này, đã là lần thứ tư. Ba lần trước, chúng ta không có cơ hội tham dự trong đó, lần thứ tư, chúng ta vừa gặp đúng lúc. Cổ nhân nói, quá tam ba bận, nếu lần chỉnh hợp thứ tư mà lại thất bại, chắc chắn nhiều năm sau, lúc người đời sau hướng ánh mắt về Thiên Trạch, nói về việc chỉnh hợp tài nguyên sắt thép năm đó, chính là bởi vì một thành phố lạc hậu và bảo thủ nhất cản trở, nên mới là thành phố cuối cùng thu dọn chiến trường. Có lẽ còn có người tốt, nhớ kỹ tên của mỗi người chúng ta đang có mặt, sau đó chỉ vào tên của mỗi chúng ta, nhức nhối mà chửi mắng chúng ta tầm nhìn thiển cận, chỉ trích chúng ta là tội nhân của lịch sử. Nếu đến lúc đó chúng ta vẫn còn sống ở trên thế gian, trơ mắt nhìn mấy nhà máy thép của tỉnh Yến bởi vì không đoàn kết mà bị các nhà máy thép khác chia nhau thu mua thâu tóm, cuối cùng lại trở thành nhà máy gia công phụ thuộc, chúng ta nhất định sẽ hối tiếc ngày hôm nay đã không tán thành đại kế hoạch chỉnh hợp toàn bộ tỉnh!

Hạ Tưởng đột nhiên đập bàn một cái, như tiếng chuông lớn vang vọng trong tim mỗi người:

- Đại kế hoạch chỉnh hợp toàn tỉnh, là vì toàn bộ tỉnh Yến, Thiên Trạch là Thiên Trạch của tỉnh Yến, cũng như vậy, Thiên Cương cũng là Thiên Cương của tỉnh Yến, không phải Thiên Cương của người khác. Đan Cương hiện tại bị Bảo Cương khống chế cổ phần, vết xe đổ, chẳng lẽ chúng ta còn chưa tỉnh ngủ, còn chưa thấy rõ tình thế? Tầm nhìn không cần nhìn quá xa, chỉ cần nhìn đến mấy nhà máy thép lớn ở trong nước đối với Đan Cương và Đường Cương như hổ rình mồi là đã có thể tỉnh táo mà nhận thức được, chỉnh hợp, còn có đường ra, không chỉnh hợp, sớm muộn gì sẽ đi vào đường cùng!

Hành văn liền mạch lưu loát thao thao bất tuyệt xong, Hạ Tưởng hơi có phần kích động, ánh mắt hắn như điện, đảo qua trên mặt mỗi người, tất cả những người bị hắn nhìn đến, đều cảm giác trên mặt nóng bừng lên. Không ít người lại trong lòng cả kinh, bất giác, Thị trưởng Hạ đã trở thành một người đáng tin cậy khiến cho người ta vừa kính nể vừa quý trọng. Lời phát biểu của hắn, khiến không ít người trong lòng càng không ngừng hưởng ứng và xúc động.

Ánh mắt Trần Khiết Văn chớp lóe, tài ăn nói xuất sắc và năng lực kích động kinh người của Hạ Tưởng, khiến bà tự cảm thấy không bằng... Bà biết, Hạ Tưởng một phen hùng hồn, chắc chắn sẽ đả động mấy Ủy viên thường vụ lập trường không kiên định, tình thế, có khả năng đảo ngược.

Trần Khiết Văn lập tức nghẹn trong lòng.

- Thiên Trạch muốn phát triển, muốn tiến bộ, tất phải dũng cảm phá vỡ tình trạng hiện tại. Đi ra ngoài, mới có thể thấy được trên đỉnh đầu còn có bầu trời rộng lớn mênh mông hơn.

Chiến Kính Bằng lên tiếng, vừa mở miệng lời nói đã như ý thơ, ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của mọi người,

- Tôi hết sức tán thành ý kiến của Thị trưởng Hạ. Thiên Trạch lạc hậu đã rất lâu, mạch suy nghĩ quá cứng nhắc, chỉnh hợp Thiên Cương, vừa vặn có thể nối đường ray cho Thiên Trạch với toàn bộ tỉnh, có thể học tập được sở trường và ưu điểm của người khác. Chỉnh hợp, chính là cất bước về phía trước. Phản đối chỉnh hợp, chính là giậm chân tại chỗ, chính là bảo thủ.

Nếu không có hai câu nói cuối cùng, lời phát biểu của Chiến Kính Bằng đúng là không thể bắt bẻ, nhưng y cố tình vẽ vời mà đứng ở điểm xuất phát cao hơn người một bậc để châm biếm một phen, liền khiến người ta phản cảm.

Đến lúc này, thái độ Trần Khiết Văn vẫn mơ hồ, nhưng rõ ràng là lập trường phản đối, Ngô Minh Nghị và Bì Bất Hưu thì rõ ràng là phản đối, Từ Hâm và Chiến Kính Bằng là kiên quyết ủng hộ, hơn nữa Hạ Tưởng cũng rõ ràng là lập trường ủng hộ, phía ủng hộ, đã giành được thắng lợi mang tính giai đoạn.

Nhưng còn có hơn một nửa Ủy viên thường vụ chưa lên tiếng, tình hình, vẫn như cũ không được lạc quan cho lắm.

Trần Khiết Văn suy nghĩ mãi, cảm thấy không thể lại mạo hiểm, liền ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ:

- Thị trưởng Hạ, trước hết nghỉ giữa giờ khoảng hơn mười phút, rồi lại họp thảo luận tiếp?

Tuy là giọng điệu trưng cầu, nhưng trực tiếp là ngữ khí khẳng định.

Đang trong tình hình tình thế vô cùng có lợi, tất cả mọi người cho rằng Hạ Tưởng sẽ phản đối, bởi vì nghỉ giữa giờ của Trần Khiết Văn hiển nhiên là kế hoãn binh...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi