QUAN THẦN

Ném đi không phải là cái bàn mà là mặt mũi của Hạ Tưởng, đây là một đòn phủ đầu.

Hạ Tưởng còn phải ủng hộ Chương Quốc Vĩ. Không ủng hộ ổng, chính là không ủng hộ trừng trị làn gió chính trị bất chính.

Chương Quốc Vĩ quả nhiên không phải là hạng người dễ chung sống. Mới thế đã muốn khiến cho Hạ Tưởng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Xe công dùng vào việc tư và dùng tiền công để ăn uống đều là hiện tượng mà dân chúng căm thù đến tận xương tủy. Nhưng nếu như muốn trị tận gốc thì nói thật không hề dễ. Người trong nước thích được mời ăn, hầu như chuyện gì cũng muốn ngồi trên bàn ăn nói chuyện. Dường như không ăn cơm không uống rượu thì không phải là bạn vậy. Lại với cái tính thích được lợi trời sinh, cứ nói đến tiền công tiền chung thì không tiêu thật phí. Như thế đã tạo thành sự tiêu xài lãng phí.

Nhưng vấn đề là hiện tại vừa mới đến Tần Đường, còn chưa quen biết lắm, còn chưa thăm dò được các mối quan hệ lợi hại, Chương Quốc Vĩ liền đã bày ra trận rồi thì chính là muốn hắn phải bày tỏ thái độ, khiến hắn nhất định phải làm ra thái độ.

Hắn là nhân vật số một, không thể hiện thái độ không được.

Chương Quốc Vĩ không dễ chung sống, Hạ Tưởng cũng không phải là người để mặc cho người ta làm gì thì làm. Hắn ngả người ra phía sau nhẹ nhàng nói:

- Tôi vừa mới đến Tần Đường, có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu biết hết. Anh và Quốc Vĩ cứ thương lượng với nhau là được rồi. Muốn quen với công việc thì phải cần cả một quá trình.

Phạm Tiến thấy Hạ Tưởng có ý đưa đẩy thì đành nói:

-Vậy cũng được. Tôi và Thị trưởng Chương đã bước đầu đưa ra một phương án. Nhưng cuối cùng vẫn sẽ là Bí thư Hạ quyết định. Việc ứng cử Phó cục trưởng Cục Công thương đã để quá lâu rồi. Bây giờ chỉ có hai người, một là Lưu Đại Ngưu và một là Trương Nhị Mã. Đồng chí Lưu Đại Ngưu là chủ nhiệm văn phòng Cục công thương thành phố, công tác Công thương anh ta rất quen thuộc. Đồng chí Trương Nhị Mã là Cục trưởng phân cục công thương khu Bắc Lộ, nghiệp vụ rất thành thạo, kiến thức chuyên ngành rất phong phú.

Hạ Tưởng nghe ra tuy Phạm Tiến đánh mai phục, cố ý nêu Trương Nhị Mã sau nhưng sự đánh giá của ông ta đối với Trương Nhị Mã cao hơn một chút. Chẳng cần phải nói, ở sự phân kỳ Phó cục trưởng, chủ yếu vẫn là sự đọ sức giữa Lưu Đại Ngưu mà Chương Quốc Vĩ đề cử và Trương Nhị Mã do Phạm Tiến đề cử.

Cũng được thôi. Cái tên của hai ứng cử viên Phó cục trưởng cũng rất hay. Một trâu một ngựa. Nếu như người thực giống như tên, làm trâu làm ngựa cho nhân dân, Hạ Tưởng vừa vung tay thì đều có thể sắp xếp một vị trí tốt cũng không thành vấn đề. Chỉ sợ lại khiến nhân dân làm trâu làm ngựa, sau đó bị họ cưỡi lên đầu lên cổ tác oai tác quái mà thôi.

Hạ Tưởng liền nói:

-Đưa cho tôi sơ yêu lý lịch của hai người đó. Tôi sẽ dành thời gian xem xét.

Lời nói của Bí thư cũng đã nói đến đây, Phạm Tiến có nói thêm nữa thì là không hiểu chuyện rồi. Thế nên đành đứng dậy cáo từ, bước ra văn phòng của Hạ Tưởng, một dáng vẻ không hiểu gì hết, không chắc chắn chợt lướt qua khuôn mặt của anh ta.

Phạm Tiến đi rồi, Hạ Tưởng một mình ở trong văn phòng đi lại vài vòng duỗi người thư giãn, tưới hoa.

Cũng không biết Từ Tử Kỳ từ đâu đem đến một cây thu hải đường, dáng cũng đẹp đặt vào phòng làm việc khiến cho người ta nhìn rất vui mắt.

Từ Tử Kỳ đến đây sớm vài ngày, tuy không hiểu rõ lắm về các mối quan hệ của các lãnh đạo chủ yếu của Đảng và Chính quyền thành phố Tần Đường nhưng cũng ít nhiều nghe được một số tin đồn. Ví dụ như biệt hiệu của Phạm Tiến là Phạm chấm câu, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Nhiệm Hải Phong thì có biệt hiệu là Nhiệm chấm chấm.

Lai lịch của Nhiệm chấm chấm cũng rất thú vị. Bởi vì ban Tổ chức cán bộ không như các bộ khác, cái coi trọng chính là thần bí và quyền uy, bởi vậy Nhiệm Hải Phong lâu dần liền hình thành thói quen nói một nửa. Câu nói cửa miệng của ông ta đã có người tổng kết lại, ví dụ như thường xuyên dùng "Vấn đề này Bộ đang tiến hành nghiên cứu...", "Chỉ có thể nói được như vậy thôi, không nói rõ được", "Ừ, ừ, đúng đúng, tốt tốt".

Dù sao thì đằng sau cũng luôn có những câu tỉnh lược không đếm xuể, dấu tỉnh lược chính là chấm chấm chấm, thế nên biệt hiệu của Nhiệm Hải Phong được người ta hình tượng là Nhiệm chấm chấm.

Sau khi đọc qua một lượt mười mấy vị ủy viên thường vụ, chỉ có thể nói là qua loa sơ sài mà thôi. Ai với ai có mối quan hệ nội tại với nhau, ai có lập trường và khuynh hướng thế nào, Hạ Tưởng không thể nói là hoàn toàn không biết nhưng biết rất ít.

Trước mắt ít nhất đã biết hai người, Chương Quốc Vĩ và Phạm Tiến. Chương Quốc Vĩ và Phạm Tiến bất hòa, chắc là căn nguyên nằm ở sự mạnh mẽ cứng rắn của Chương Quốc Vĩ. Phó bí thư kỳ thật quyền lực không nhỏ. Quyền hạn lớn nhất là thể hiện ở quyền lớn về nhân sự. Chương Quốc Vĩ thân là Thị trưởng cũng muốn giơ tay vượt giới, tự nhiên liền sẽ dẫn đến tâm trạng mâu thuẫn của Phạm Tiến. Trong phạm vi quyền hạn của chính mình thì chẳng ai muốn người khác thò tay vào. Trừ Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng giơ tay thì không vô nghĩa. Hắn là nhân vật số một. Muốn hướng tay về phía ai thì hướng tay, nhân vật số một chính là một quầng sáng, có cái quyền luôn có thể tùy ý nhúng tay vào các sự vụ quyền lực. Đảng lãnh đạo hết thảy cũng không phải là nói suông mạnh miệng.

Lại nghĩ tới Chu Minh Hoành, Hạ Tưởng không khỏi âm thầm buồn cười.

Trong quan trường không ít người thường phạm sai lầm chính là ở chỗ sự việc chưa xác định mà liền đã thẳng lưng, kết quả là cuối cùng thất bại. Muốn ưỡn thẳng lưng thì lưng đau. Không tiếp tục ưỡn thì mất mặt. Làm thế nào đây? Đành chỉ có được một kết cục làm khổ cơ lưng sẽ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Chu Minh Hoành đã từng gặp hắn ở hội nghị bổ nhiệm và bữa tiệc. Khi gặp mặt Chu Minh Hoành cố gắng trấn tĩnh, trên mặt có nụ cười như sắp khóc vậy, chỉ chào một câu rồi không nói gì tiếp nữa.

Hoàn toàn có thể lý giải tâm trạng của Chu Minh Hoành. Có hai thứ không ngờ tới được. Thứ nhất là không ngờ tới trong chớp mắt Thị trưởng Hạ thành Bí thư Hạ, hơn nữa còn là Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, là lãnh đạo trực tiếp của ông ta. Thứ hai là không ngờ tới cái mũ thị trưởng thành phố Thiên Trạch chưa kịp tới tay mình đã bay đi, còn ông ta thì vẫn chưa động tĩnh gì, vẫn phải ở thành phố Tần Đường làm con tốt dưới tay Hạ Tưởng. Điều này thật khiến người ta khó chịu.

Nếu y có thể đảm nhiệm được chức Thị trưởng ở Thiên Trạch, dù là Hạ Tưởng đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường thì ông ta còn có thể không dính đến Hạ Tưởng. Nhưng bây giờ thì lại ngược lại. Có lẽ lúc nào cũng phải chuẩn bị để Hạ Tưởng lên mặt.

Chu Minh Hoành vừa thẹn vừa giận. Chỉ có điều chỉ đành miễn cưỡng cười vui. Cũng may anh ta hiểu rõ Hạ Tưởng đến Tần Đường, chẳng những chặn con đường của anh ta mà còn chặn cả con đường của Thị trưởng Chương. Thị trưởng Chương cả hai cơ hội đều bỏ lỡ, ngọn lửa trong lòng chắc chắn còn lớn hơn anh ta.

Nghĩ đến Thị trưởng Chương ở Tần Đường mười mấy năm, dường như tất cả các khu huyện và đại cục ở phía dưới không đâu là không có thân tín của ông ta. Hạ Tưởng muốn mở ra cục diện ở thành phố Tần Đường, một chữ, khó. Hai chữ, rất khó. Bốn chữ, khó như lên trời.

Thị trưởng Chương áp chế Phương Tiến Giang. Kiềm chế Ngả Thành Văn, Hạ Tưởng lẽ nào lại giảo hoạt hơn cả hai vị Bí thư tiền nhiệm? Huống hồ chỗ dựa lớn nhất của Hạ Tưởng ở trong tỉnh là Tống Triệu Độ thì đã không ở tỉnh Yến nữa rồi. Hắn muốn mở ra cục diện ở thành phố Tần Đường sao, muốn đè nén Thị trưởng Chương? Không có chuyện đó đâu.

Chu Minh Hoành vốn có mối quan hệ không tồi với Chương Quốc Vĩ. Vì Hạ Tưởng đến nên mối quan hệ lại càng sâu sắc. Dưới sự thúc đẩy của tâm lý trả thù, anh ta quyết định sẽ là cánh tay đắc lực của Thị trưởng Chương, triệt để đánh bại suy nghĩ muốn xưng vương xưng bá của Hạ Tưởng ở thành phố Tần Đường.

Tâm trạng của Chu Minh Hoành, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ không đoán được. Nhưng ít nhiều có thể đoán được chút ít. Hắn chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ của Chu Minh Hoành. Hiện tại khiến hắn khó nuốt nhất chính là lập trường của Trưởng ban thư ký Thành ủy Lương Thu Duệ.

Làm Bí thư, nếu bên người không có một Trưởng ban thư ký đáng tin cậy thì không thể nói là bi ai. Ít nhất thì về công việc rất gò bó chân tay. Trần Khiết Văn chính là vết xe đổ. Ý đồ của Bí thư có thể nhất quán thực hiện được hay không, suy nghĩ của Bí thư có thể được thực hiện một cách cụ thể hay không, thì ở một mức độ rất lớn là ở chỗ công việc của Trưởng ban thư ký Thành ủy làm có tốt hay không. Nếu Bí thư Thành ủy có một Trưởng ban thư ký vừa có thể hiểu rõ suy nghĩ của hắn, vừa có thể lĩnh hội được đầy đủ ý đồ của hắn thì triển khai bất cứ công việc gì cũng thuận lợi vô cùng.

Từ lời nói của Phạm Tiến, Hạ Tưởng nghe ra điều gì. Chương Quốc Vĩ bên cạnh có một người rất được ông ta tin cậy. Đó chính là Trưởng ban thư ký Tạ Truyền Thắng. Bởi vì khi Phạm Tiến báo cáo thì ít nhất đã ba lần nhắc đến Tạ Truyền Thắng.

Phạm Tiến cũng không phải là vì Tạ Truyền Thắng mới nổi danh. Ông ta làm sâu sắc thêm ấn tượng của Thị trưởng Hạ về Tạ Truyền Thắng, chứ không phải là xuất phát từ sự hiếu kỳ. Hạ Tưởng hiểu rất rõ, hỏng mic trên hội nghị nhậm chức, hội trường là do Lương Thu Duệ và Tạ Truyền Thắng phụ trách, đáp án đã trở nên sinh động rồi.

Hạ Tưởng cũng tỉnh táo nhận thức được rằng sự tranh quyền trên vấn đề nhân sự là điều kiện tiên quyết cho sự tranh chấp trên kinh tế. So sánh với Thiên Trạch, thành phố Tần Đường là thành phố kinh tế mạnh thứ hai. Bởi vì lợi ích kinh tế ích lợi gây tranh cãi nhiều hơn Thiên Trạch rất nhiều. Bây giờ chỉ là vẫn chưa bày ra trước mắt hắn mà thôi.

Khi đang phân tích thế cục của Tần Đường, chợt nghe thấy tiếng của Từ Tử Kỳ:

-Xin chào Thị trưởng Chương.

Hạ Tưởng cười. Vấn đề khó khăn chính diện của Chương Quốc Vĩ đến thật nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi