QUAN THẦN

Bí thư Hạ liệu có thể làm được không? Nam Hân Vũ cũng chưa đủ tin tưởng đối với Hạ Tưởng, dù sao Bí thư Hạ tuổi còn rất trẻ, hơn nữa hậu trường lớn nhất của hắn là Tống Triêu Độ cũng đã rời khỏi tỉnh Yến, nói không chừng cũng sẽ tự mình khó bảo toàn ở Tần Đường.

Nhưng Nam Hân Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định, cô vẫn muốn thử một lần, cho dù Hạ Tưởng chỉ là một cây rơm rạ, cô cũng phải thử qua rồi nói sau.

... Bất luận chỗ nào cũng không phải là một cái thùng thiếc, Hạ Tưởng trong lòng cũng biết, hắn mới đến Tần Đường, lần lượt cũng đã có Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ đến đầu quân, khỏi cần nói, bọn họ tuyệt đối bất hòa và không có khả năng bắt tay giảng hòa với Chương Quốc Vĩ. Bởi vậy, bọn họ không hề e dè, trực tiếp đến tìm kiếm điểm đột phá từ trên người hắn.

Ngoại trừ Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ ra, nói không chừng, còn có thể có người đang nghe ngóng, muốn đợi sau khi hắn thật sự đứng vững gót chân, mới đến dựa dẫm. Quyền lực ý chí của nhân vật số một khiến một số người phải đưa ra lựa chọn, nhưng lại phải thừa nhận chính là, thời gian Chương Quốc Vĩ ở Tần Đường từ đầu đến cuối mười mấy năm, dường như cũng đã đem Tần Đường từ cao đến thấp cũng làm thành một thùng thiếc rồi.

Thành phố Tần Đường là nơi đầu tiên Hạ Tưởng nhậm chức Bí thư, nhưng cũng là nơi hắn gặp phải thử thách lớn nhất. Nếu đảm nhiệm chức vụ Bí thư mà không thể khống chế đại cục, không thể sử dụng quyền lực ý chí khiến Thị trưởng nghe theo mệnh lệnh của Bí thư, hắn chính là thất bại lớn, ngay trong mắt của tất cả những người quan tâm đến hắn, sẽ mất điểm và mất đi hào quang.

Chức vụ Bí thư Thành ủy là một chức vụ có thể thi triển tay chân nhất trên sân khấu quyền lực, quyền lực rất lớn, nhưng lại không nhiều lắm, từ cấp phó tỉnh trở lên, rất nhiều sự tình phải bó tay bó chân.

Hạ Tưởng suy nghĩ rất nhiều, thấy Nam Hân Vũ vẫn đang chậm rãi mà nói, trực giác báo cho hắn biết đã đến lúc, hắn liền lơ đãng mà đưa tay nhìn đồng hồ một chút.

Nam Hân Vũ liền nhận ra ngay, lập tức ngừng câu chuyện:

- Tôi trước hết xin báo cáo như vậy, không làm chậm trễ thời gian quý báu của Bí thư Hạ.

Hạ Tưởng ngẩng đầu:

- Đồng chí Hân làm việc rất cẩn thận... Còn có việc gì nữa không?

Nam Hân Vũ hơi chần chừ, cuối cùng cũng nói ra:

- Nghe nói Bí thư Hạ có thể nói chuyện với Phó chủ nhiệm Phó của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Quốc gia, việc nâng cấp khu công nghệ cao của chúng ta xin ông ấy đã hơn một năm, vẫn chưa được phê duyệt.

Hạ Tưởng đã hiểu, câu nói cuối cùng mới là mục đích chính mà Nam Hân Vũ tới đây, phỏng chừng cũng bởi vì đơn xin chưa được phê duyệt, Nam Hân Vũ thường xuyên bởi vì việc này mà bị Chương Quốc Vĩ gõ đầu.

Hạ Tưởng nói:

- Tình hình cụ thể tôi vẫn không biết rõ lắm, chờ có thời gian tôi sẽ hỏi qua thử xem.

Vừa không nói có phải có quan hệ với Phó Tiên Phong hay không, lại không trả lời Nam Hân Vũ rõ ràng.

Nam Hân Vũ hơi thất vọng, nhưng không tiện biểu lộ ra ngoài, đứng dậy cáo từ.

Sau khi tan tầm, Hạ Tưởng từ chối khéo tiệc chiêu đãi của Lương Thu Duệ, một mình trở về nhà. Vừa đi vừa suy nghĩ vấn đề, mâu thuẫn của thành phố Tần Đường dần dần trồi lên mặt nước, đối với người tiến đến chủ động đầu quân, trước hết tạm hoãn chậm lại rồi nói sau, không thể quá vội vã.

Vội vã, dễ có thể chín quá hoá nẫu... Hạ Tưởng trong lòng dần dần có một thứ khái quát đại khái, quyết định ngày mai sẽ triệu tập Hội nghị thường vụ đầu tiên kể từ khi nhậm chức tới nay.

Về đến nhà, Tiểu Quỳ không ngờ lại không có ở nhà, cơm nước lại đã xong xuôi, bày ra gọn gàng. Còn để lại một dòng chữ:

- Bí thư Hạ, thật sự xin lỗi, tôi không gọi điện thoại được cho anh, tôi phải về nhà trước. Hôm nay là một trăm ngày mẹ tôi, tôi đi cúng cho bà. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Chữ viết lại không tồi, tinh tế mà phóng khoáng, viết tốt hơn so với đại bộ phận sinh viên.

Một cô gái hiếu thảo hiếm có, Hạ Tưởng vốn định qua một thời gian thì tìm cơ hội sắp xếp cho Tiểu Quỳ một công việc, cho cô chuyển ra ngoài, dù sao Tiểu Quỳ không phải trẻ con, cô nam quả nữ vẫn dễ xảy ra chuyện. Bây giờ vừa thấy Tiểu Quỳ cẩn thận và hiếu thảo, lại hơi do dự, không đành lòng làm tổn thương một cô gái tốt bụng.

Đừng nói, Tiểu Quỳ ở nhà còn được, sự tươi trẻ và cần mẫn của cô, làm cho người ta thích thú. Hiện tại cô không ở đây, Hạ Tưởng ăn cơm một mình cũng không có hứng thú, liền gọi điện thoại cho Từ Tử Kỳ:

- Tử Kỳ, ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì ra bên ngoài làm một chầu.

Từ Tử Kỳ tự nhiên vui vẻ mà đáp ứng, có thể cùng ăn cơm với lãnh đạo là vinh hạnh, mặc dù y đã ăn được một nửa bữa cơm. Từ Tử Kỳ có một việc muốn báo cáo Hạ Tưởng, hôm nay cùng nhau ăn cơm là một cơ hội, nhất định phải nói ra, không nói thì khó chịu.

Tối hôm qua Bí thư Hạ làm thêm giờ, Từ Tử Kỳ cũng làm thêm giờ. Lãnh đạo tăng ca, thư ký phải đi cùng, lúc trở về nhà khách thì đã khuya, phần lớn nhân viên phục vụ đã đi ngủ, chỉ còn Mặc Lệ là chưa ngủ.

Mặc Lệ là người xinh đẹp nhất trong ba nhân viên phục vụ ở tầng trệt chỗ Tử Kỳ ở, đôi mắt to, đôi mắt hạnh nhân, khuôn miệng anh đào, xinh đẹp và quyến rũ đến nói không nên lời. Thật lòng mà nói, bất kỳ người đàn ông nào nhìn cũng đều động lòng.

Từ Tử Kỳ ngay từ đầu cũng có chút suy nghĩ bậy bạ, nhưng sau mấy lần Mặc Lệ đi ngang qua y, cố tình dùng cánh tay cọ vào cánh tay của y, lại thêm vài lần cô ở trong phòng y trải grap giường, quét tước vệ sinh, mặc váy ngắn, cúi gập lưng, thiếu chút nữa lộ ra nội y bên trong, y có phần e sợ, biết người phụ nữ này không thể dây vào được.

Nhưng vừa vào cửa, Mặc Lệ liền nhanh chân nhanh tay mà tiến vào, nói là đưa nước ấm cho y, Từ Tử Kỳ bảo cô đặt xuống. Sau khi cô đặt xuống rồi cũng không đi ra ngoài, quanh co lòng vòng mà nói chuyện với Từ Tử Kỳ. Thời tiết có phần nóng, Từ Tử Kỳ thấy cổ áo Mặc Lệ mở rất thấp, tóc cũng hơi lộn xộn, dường như mới vừa ngủ dậy, lại có ý tứ đầy hàm súc, không tránh khỏi có phần bị phân tâm.

Dáng người của Mặc Lệ thật sự rất đẹp, ánh mắt của cô long lanh nước, đảo qua đảo lại, khiến cho Từ Tử Kỳ có phần không trụ nổi. Lúc rót nước, Từ Tử Kỳ giơ tay tiếp, lại đúng lúc đụng phải tay Mặc Lệ. Tay Mặc Lệ mềm mại, dễ chịu, cô vừa có phần hơi bối rối lại vừa có phần chờ đợi, nhẹ nhàng lấy tay vẽ một bông hoa nhỏ vào trong lòng bàn tay Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ trong lòng liền có phần gợn sóng.

Đàn ông, đều không chịu được sự khiêu khích của phụ nữ, thật sự là rất không tự chủ, Từ Tử Kỳ một mặt vừa tự trách, một mặt vẫn nắm lấy tay Mặc Lệ, chỉ nhẹ nhàng kéo là Mặc Lệ đã ngã vào lòng y.

Từ Tử Kỳ ôm lấy eo Mặc Lệ, Mặc Lệ rúc vào trong ngực của Từ Tử Kỳ, nói một câu, liền lập tức dập tắt hết tình ý trong lòng Từ Tử Kỳ.

- Anh phải chịu trách nhiệm đến cùng với em…

Từ Tử Kỳ bỗng chốc liền bừng tỉnh, người đàn bà này chỉ vì cái lợi trước mắt, trong mắt cô ta không phải là con người y, mà là thân phận của y có thể mang lại lợi ích cho cô ta, không thể dính vào. Lên thì dễ xuống mới khó, ai biết được lòng ham muốn của cô lớn thế nào? Tham quan vì tình nhân mà mất chức nhiều đếm không xuể, y không thể lại đi sai một bước.

Một số người phụ nữ xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng lại là thuốc độc, một khi đã bị nhiễm rồi thì đừng mong thoát được. Từ Tử Kỳ cũng là đàn ông, cũng có nhu cầu, nhưng so sánh về tiền đồ và về hình ảnh cá nhân của Bí thư Hạ, y biết rõ đâu nặng đâu nhẹ.

Trực giác của Từ Tử Kỷ cho rằng Mặc Lệ có lẽ là có người cố ý bố trí đến để dẫn dụ y, kéo y xuống nước…

Lúc gặp Hạ Tưởng, đã là hơn 7 giờ tối. Tần Đường trong mùa này, mặt trăng lạnh như nước, đường phố về đêm vẫn đông nghịt ngựa xe, phồn hoa như gấm, so sánh với Thiên Trạch, khác nhau rất nhiều.

Tần Đường… lờ mờ đã có dấu hiệu vượt xa thành phố Yến, trên thực tế Hạ Tưởng cũng đã thấy trong báo cáo chính phủ có nhắc tới tổng giá trị sản lượng năm nay có triển vọng vượt qua thành phố Yến, đứng đầu toàn tỉnh. Thành phố Yến chiếm giữ ưu thế là thành phố tỉnh lị, vẫn đang bị Tần Đường phát triển thần tốc cố gắng đuổi theo, ngoại trừ Tần Đường có điều kiện ưu thế của bản thân ra, cùng với việc Tần Đường nắm bắt được thời cơ, tiếp nhận hàng loạt ngành sản xuất công nghiệp nặng từ Bắc Kinh và Tân Thành dời đến không phải không liên quan.

Không chỉ các xí nghiệp sắt thép khổng lồ ở Bắc Kinh lúc chuyển dời lại lựa chọn Tần Đường, mà rất nhiều "Ngành công nghiệp chủ chốt" của Tân Thành cũng đã thấy được những ưu thế về địa lý thiên nhiên của Tần Đường - ở gần Bắc Kinh – Thiên Tân, giao thông thuận tiện, có bến cảng tuyệt vời.

Tần Đường đúng là nhờ vào ưu thế về địa lý mà nhanh chóng phát triển lớn mạnh, thu hút rất nhiều ngành công nghiệp quan trọng của cả hai nơi Bắc Kinh – Thiên Tân, tuy rằng cũng bị người chỉ trích là chấp nhận lạc hậu, toàn những xí nghiệp gây ô nhiễm nghiêm trọng, nhưng để theo đuổi hiệu quả và lợi ích kinh tế, phải hy sinh một bộ phận hoàn cảnh môi trường để đổi lấy tổng giá trị sản lượng kinh tế cao hơn, hơn nữa đồng thời với việc thu hút các ngành công nghiệp nặng vào, Tần Đường cũng tập trung rất nhiều vào việc giảm chống ô nhiễm môi trường.

Hạ Tưởng trong lòng rất chờ mong đợt sóng kinh tế tiếp theo của Tần Đường, sau quá trình tiếp nhận một loạt sản nghiệp của Bắc Kinh – Thiên Tân chuyển dời, ắt sẽ phải có một thời kỳ chùng xuống, Tần Đường không thể chỉ dựa vào ăn thức ăn thừa của người khác mà đòi nhắc tới chuyện tăng trưởng quy mô kinh tế, cũng phải tự có cơ sở sản xuất công nghiệp của mình mới có nổi trội được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi