QUAN THẦN

Hạ Tưởng lái xe rất nhanh trên đường, chỉ cảm thấy những bực bội trong lòng trở thành hư không, không kìm nổi cười ha ha một trận.

Trở lại Tỉnh ủy, Hạ Tưởng dừng xe xong, ném quần áo và máy ảnh của Dương Diêu Nhi vào cốp xe đằng sau, đương nhiên, hắn đã rút lấy thẻ nhớ máy ảnh, lấy để sử dụng sau này. Sau khi xử lý xong tất cả, liền an tâm thoải mái ngủ giấc ngon lành, mới không quan tâm Dương Diêu Nhi thân không mặc gì một mình ở vùng ngoại ô có một ngày tốt cảnh đẹp như thế nào...

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng đem chìa khóa xe giao cho Tằng Trác, bảo cậu ta ai tới gặp hắn tìm chìa khóa xe, thì cậu đưa cho người ấy.

Tằng Trác không rõ tình hình, nhưng cũng sẽ không hỏi lung tung, liền một lời đáp ứng.

Khiến Hạ Tưởng không ngờ chính là, một ngày sau, chìa khóa xe đã bị người ta cầm đi, không phải ai mà chính là một trong bốn vị công tử của tỉnh Tương, là Dương Hằng Dịch. Theo như Tằng Trác nói, lúc ấy sắc mặt Dương Hằng Dịch bình tĩnh, chỉ nói hai chữ:

- Chìa khóa!

Sau khi nhận chìa khóa, không nói một lời liền bước đi.

Dương Hằng Dịch đối bình thường khi nhân xử thế nói cũng không nhiều, biểu hiện của y khiến cho Hạ Tưởng suy nghĩ không ra. Tuy nhiên hắn cũng hiểu rõ, Dương Diêu Nhi có to gan lớn mật, cũng không dám nói chân tướng sự việc với Dương Hằng Dịch. Một chút chuyện nam nữ nhỏ nhặt, từ trước đến nay là đàn ông khoác lác, còn phụ nữ thì mất mặt. Dương Diêu Nhi có phóng đãng nữa, cô ta cũng không đến mức không còn mặt mũi gì.

Mấy ngày qua, tất cả đều gió êm sóng lặng, Đường Gia Thiếu nằm viện, tuy rằng bên ngoài truyền tin xôn xao, nói Đường Gia Thiếu đáng bị đánh, nói y sớm muộn gì cũng bị huỷ trong tay đàn bà, thậm chí còn có người rủa y không sinh con được, từ nay về sau như thái giám. Từ tin đồn mà phân tích, có lẽ là do y trước kia lừa gạt con gái nhiều, cho nên có người tiếp tục thừa cơ bôi nhọ y.

Thẩm Hà Dương vẫn ngoan cố như cũ, tuy nhiên theo sau khi vợ y sa lưới, việc giao cho càng ngày càng nhiều, thái độ của y dần dần có dấu hiệu buông lỏng. Cũng có thể lý giải, cán bộ tham ô nhận hối lộ, có nhiều hơn một nửa là từ mâu thuẫn nội bộ đưa lên, tin tưởng theo thời gian trôi đi, Thẩm Hà Dương cũng sẽ càng ngày càng nôn nóng, thời gian đã thuộc về phía Hạ Tưởng.

Về phần Trần Công Phương, Hạ Tưởng hiện tại đối với dòng chính Trịnh Thịnh đề bạt này, càng ngày càng thất vọng. Trần Công Phương không thể trọng dụng, còn lộn xộn, thay đổi thất thường. Độ tín nhiệm của Hạ Tưởng đối với y, đã vô tận gần đến không, cũng cho rằng giá trị lợi dụng của Trần Công Phương trên cơ bản đã bị ép hết rồi.

Nhân phẩm, đều là tự mình rơi từng giọt từng giọt lãng phí, không trách được người khác.

Mà Dương Diêu Nhi qua việc lần trước, vừa không dám lộ diện trước mặt hắn, cũng không dám gọi điện thoại tới, đã biến khỏi tầm mắt hắn. Cũng tốt, một người phụ nữ phóng đãng cũng muốn câu dẫn hắn, thật coi hắn là người đàn ông không biết giữ mình sao?

Một người đàn ông, cho dù đi đến vị trí rất cao, không biết giữ mình, cuối cùng chỉ có thể ngã quỵ trên giường của phụ nữ.

Ba ngày sau, hành trình của đến tỉnh Tương của Mai Thái Bình, cuối cùng chính thức tiến hành.

Phó Tiên Phong tự mình đi đón tiếp, cấp bậc lễ nghĩa phải làm được, hơn nữa Mai Thái Bình lần này đến, còn dẫn đầu đoàn kinh tế thương mại lớn.

Trước kia đời sống kinh tế của tỉnh Sở và tỉnh Tương chênh nhau không lớn, nhưng hiện tại dần dần mở ra khoảng cách, tỉnh Sở đã bước đi nhanh chóng bỏ tỉnh Tương lại phía sau. Về nguyên nhân của việc này, tự nhiên có phần nhiều nhân tố khách quan, nhưng có người hiểu chuyện tổng kết ra một cách nói ngầm - chỉ vì tỉnh Tương quan tham quá nhiều - tuy là lời phiến diện, nhưng là ít nhiều nói rõ một số vấn đề.

Tỉnh Tương bây giờ sở dĩ lạc hậu về mặt kinh tế so với tỉnh Sở, nguyên nhân là vì phong cách cầm quyền cuả tỉnh Tương quá mềm mỏng, dung túng một nhóm lớn sâu mọt quan trường.

So sánh với đó thì tỉnh Sở về mặt chống tham nhũng vung lên quả đấm thép, còn bắt một "Ngũ độc", bị Tỉnh ủy lúc đó giận khiển trách là "phần tử cặn bã trong Đảng", là "xu nịnh, bán (vì lợi ích của cá nhân mà bán tổ quốc), chơi gái, đánh bạc, tham nhũng" điển hình đầy đủ của Ngũ độc.

"Tương phàn chi chiến" tiếp theo đó, một thành phố liền bắt ra bảy tên tham quan cấp sở, 15 tên tham quan cấp Cục, "Nhân vật số một" của thành phố trực thuộc huyện gần như một lưới bắt hết từng tên tham quan, cuối cùng thậm chí xuất hiện cảnh tượng lẫy lừng "Tận diệt", trong đó "Nhân vật số một" được 11 người, thanh thế to lớn, cảnh tượng vĩ đại, chấn động cả nước, chấn động một thời.

Bắt được một tên tham quan, chẳng những sẽ tăng thêm một nguồn thu khả quan cho tài chính của chính phủ, hơn nữa hành động chống tham nhũng giết một người răn trăm người, lại sẽ làm tham quan chùn bước, ít nhất vô hình chung sẽ kìm nén vài phần. Mà bởi vì tham quan xuống ngựa mới mượn cơ hội cho lãnh đạo mới nhậm chức lên ngựa, tất nhiên cũng sẽ cẩn trọng, một lòng phát triển kinh tế.

Trên phương diện chống tham nhũng, thủ đoạn kinh hoàng và đàn áp vẫn là tất yếu, tuy rằng không thể trị tận gốc, nhưng là sẽ có tác dụng tương đối lớn đối với việc xúc tiến sự phát triển kinh tế. Mà chính phủ bởi vì ít bị tham quan tiêu xài và đòi hỏi, nên hàng năm gia tăng thu nhập cao tới hơn hàng trăm tỷ đồng. Số tiền này dùng để xây dựng kinh tế, không thúc đẩy kinh tế đi lên một bước lớn mới là lạ!

Mà trái lại công tác chống tham nhũng của tỉnh Tương, hô không ít khẩu hiệu, cũng là vang trời, nhưng một khi hoán vị đến hành động thực tế, lại chỉ sấm khan không mưa, nhiều lắm chỉ là lùng bắt một ít cá nhỏ tép nhỏ cho đủ số. Tuy nhiên chi dù chỉ là ngẫu nhiên mà bốc lên một tép nhỏ, cũng có số tiền tham ô mấy chục triệu, Trần Công Phương bây giờ còn chưa kết án, ít nhất cũng là mức tiền mấy chục triệu.

Ai nói tỉnh Tương không có tham quan?

Tỉnh Tương không những có tham quan, cũng không ít hơn tỉnh Sở một chút nào, Hạ Tưởng cũng có lý do để tin tưởng, không phải Trịnh Thịnh không dám xuống tay trừng trị tham quan, mà là thế lực địa phương rất khổng lồ, Trịnh Thịnh không thể nào nhúng tay vào.

Hoặc là, không hạ thủ được, lực cản quá lớn.

Việc Mai Thái Bình tới thăm, không cần phải Ủy ban Kỷ luật tỉnh này của Hạ Tưởng cùng đi, hơn một nửa là công việc của phương diện chính phủ, nhưng đúng là bởi vì việc tới thăm của Mai Thái Bình, khiến hắn mở rộng ý nghĩ về mặt kinh tế, mới bỗng chốc sáng tỏ thông suốt, đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra được dụng ý thực sự sắp đặt hắn đến tỉnh Tương hóa ra là...

Chính là giơ cao ngọn cờ lớn chống tham nhũng, bắt một đám tham quan, chấn hưng kinh tế tỉnh Tương!

Năm đó đảm nhiệm chức ở Tỉnh ủy tỉnh Sở bắt mấy chục tên tham quan, hiện tại đã là Ủy viên bộ Chính trị Trung ương. Ngày nay Trung ương năm lần bảy lượt hô hào chống tham nhũng, công tác chống tham nhũng chẳng những là quan trọng vất vả, cũng là trách nhiệm nặng nề.

Xét đến cùng, Hạ Tưởng rõ ràng hắn rốt cuộc vẫn là một thanh kiếm sắc, chỉ cần hắn giữ lập trường kiên định, nơi ánh sáng kiếm chiếu đến, không dám nói tham quan lớn phải xuống ngựa, ít nhất cũng không đến nỗi không đem được mấy con cá nhỏ tép nhỏ lên mặt bàn.

Nhìn lại công tác chống tham nhũng những năm gần đây của tỉnh Tương, Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ, tham quan cấp bậc lớn nhất không ngờ chỉ là một gã Phó thị trưởng, tỉnh Tương thật đúng là một tỉnh điển hình trong sạch hoá xây dựng bộ máy chính trị của cả nước.

Nhưng sự thật có thực sự là như thế không? Không nói đến cái khác, riêng về công ty Cầu đường tỉnh Tương đã khiến cho Hạ Tưởng hiểu rõ, tỉnh Tương không phải không có tham quan, cũng không phải không bị người phát hiện, mà là cây lớn rễ sâu, người bình thường không động đậy được mà thôi.

Hạ Tưởng lập tức có cảm giác rẽ mây nhìn thấy mặt trời, không ngờ việc tới thăm của Mai Thái Bình, ngược lại gián tiếp mở ra ý tưởng cho hắn, khiến hắn càng kiên định con đường phía trước.

Tối hôm đó, Mai Thái Bình vội vàng hoàn thành công việc, liền hẹn gặp mặt Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm.

Địa điểm gặp mặt định ở tại vườn Mai.

Mai Hiểu Lâm dường như đặc biệt yêu quý vườn Mai, mặc dù trong cảm nhận của Hạ Tưởng, đồ ăn của vườn Mai cũng không coi là đặc biệt xuất sắc, có lẽ là có ẩn tình khác cũng chưa biết. Mai Hiểu Lâm không giải thích, hắn tự sẽ không hỏi nhiều.

Khi Hạ Tưởng lái xe tới nơi, không ngờ Mai Thái Bình và Mai Hiểu Lâm đều đã chờ trước một bước. Hắn lái xe một mình, không dẫn theo lái xe và thư ký, bởi vì là gặp mặt mang tính chất riêng tư.

Để đường đường một Chủ tịch tỉnh chờ hắn, Hạ Tưởng tuy rằng khó phân giữa công và tư với Mai Thái Bình, nhưng vẫn là cảm giác có chút nặng nề, không phải được sủng ái mà lo sợ, mà là trọng trách nặng nề.

Cái gọi là tặng lễ cho người, ắt có điều nhờ vả, nhà họ Mai dù thế lực to lớn đi nữa, cũng không nhất định ở mỗi tỉnh trong nước đều có thể nói được. Nói mấy lời vô lễ, chi dù lời nói của Tổng bí thư, ở rất nhiều địa phương cũng bị suy giảm mạnh, huống chi một nhà họ Mai? Tỉnh Tương, chính là nơi yếu kém nhất của lực lượng nhà họ Mai.

Bởi vậy có thể thấy được, Mai Thái Bình đặt hi vọng rất lớn ở hắn.

Càng là như thế, càng khiến hắn ái ngại, đối với việc sắp xếp nhân sự, hắn thân là Ủy viên ban Kỷ luật, có quyền phát ngôn nhất định, nhưng phân lượng không phải rất lớn, dù hắn xếp hạng ở gần đầu, nhưng mạng lưới quan hệ ở tỉnh Tương không đủ, mức độ được ưa chuộng không cao, phát ngôn tại hội nghị thường vụ, sức ảnh hưởng vẫn là không đủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Mai Thái Bình thân thiết bắt tay Hạ Tưởng.

So với trước khi nhậm chức, Mai Thái Bình hơi gầy đi một chút, trên mặt mơ hồ toát ra vẻ mỏi mệt. Kỳ thật so sánh ra thì ông ta còn tốt hơn một chút so với Phó Tiên Phong, dù sao cũng là vào bộ máy của Trần Phong, Trần Phong tuy rằng mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng không phải người hay dùng thủ đoạn, lại không có xung đột có tính nguyên tắc với Mai Thái Bình. Theo lý thuyết, Chủ tịch tỉnh Mai Thái Bình này, phải càng thoải mái hơn một chút so với Phó Tiên Phong.

- Hạ, phong thái vẫn như trước, lúc trước không giảm. Vừa rồi chợt nghe Hiểu Lâm nói cậu càng ngày càng thong dong, tôi còn không tin, công tác của Ủy ban Kỷ luật không dễ làm, luôn luôn rất nhiều sự việc nhức đầu, không nghĩ tới, cậu thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc.

Mai Thái Bình vừa lên đến đã nhiệt tình nói một tràng lời khách sáo.

- Vẫn là Chủ tịch tỉnh Mai càng có phong thái, đất của tỉnh Sở, nhân tài đông đúc, là một mảnh đất phong thuỷ tốt. Người xưa nói, "duy sở hữu tài", nhưng sau khi Chủ tịch tỉnh Mai đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, liền từ đây thịnh rồi.

Hạ Tưởng cũng đáp lại nhiệt tình mà không mất đi sự khách sáo.

Càng khách sáo, ngược lại sẽ càng xa lạ, Mai Hiểu Lâm liền kịp thời nói chen vào:

- Hai người không phải tâng bốc nhau nữa, nhanh uống trà trước, rồi ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện mới hòa hợp.

Mai Hiểu Lâm cố ý nói ra "hòa hợp" cũng là có ám chỉ, thấy được giữa Mai Thái Bình và Hạ Tưởng, bên trong sự khách sáo và khen tặng, dần dần có khoảng cách.

Khoảng cách không phải là tư tưởng bất đồng, mà là điều tất yếu khi địa vị thăng cao, tuy là bất đắc dĩ, lại cũng chỉ có thể chấp nhận. Hai quan lớn phó tỉnh trở lên, coi như lấy thân phận cá nhân tiếp xúc đi nữa, cũng không có khả năng chuyện trò vui vẻ, thân mật gắn bó giống như trước đây.

Trà đã mang lên, là trà Long Tỉnh. Lại mang lên điểm tâm và hoa quả, sau đó Mai Thái Bình nói đến triển vọng hợp tác giữa tỉnh Sở và tỉnh Tương, rõ ràng nói sự qua lại về kinh tế của hai tỉnh, trên thực tế là đang ám chỉ lập trường cuối cùng của Phó Tiên Phong khi Mai Hiểu Lâm đề bạt lần này.

- Thái độ của Chủ tịch tỉnh Phó, không dễ nắm bắt, gần đây giữa tôi và anh ta, cũng vì một chút việc mà có một chút ngăn cách.

Hạ Tưởng ăn ngay nói thật, hắn cũng nghe ra, thái độ của Mai Thái Bình đối với Phó Tiên Phong, cũng là không có lo lắng.

Phó Tiên Phong hiện tại là điểm mấu chốt của vấn đề, nếu y cật lực phản đối Mai Hiểu Lâm, Trịnh Thịnh cũng không tiện mạnh tay, nói cho cùng Phó Tiên Phong là Chủ tịch tỉnh!

- Ứng cử viên Phó Tiên Phong đề xuất là Phó thị trưởng thường trực thành phố Thần Đông - Tất Bằng?

Mai Thái Bình hiển nhiên là biết rõ cố hỏi, lông mi ông ta giương lên, tuy là giọng điệu nghi vấn, nhưng trên mặt lại không có ý nghi vấn.

Hạ Tưởng trong lòng khẽ động, hắn rất hiểu Mai Thái Bình, vẻ mặt của Mai Thái Bình là rất có nội tình, chẳng lẽ nói Tất Bằng...

Lại đi sâu suy nghĩ, không khỏi áy náy kinh hãi, nếu thật theo như cách làm của Mai Thái Bình, giữa hắn và Phó Tiên Phong, sẽ trở về lại thế đối địch giống như khi còn ở quận Hạ Mã!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi