QUAN THẦN

Tai nạn bất ngờ cầu Hoài Dương sập, giống như một gông xiềng đòi mạng, trực tiếp làm một lời bình hoàn mỹ nhất đè Đường Gia Thiếu sa lưới, cho dù Đường Gia Thiếu lại ngụy biện, thề thốt phủ nhận, cũng không thể che dấu sự thật cầu sập gây thiệt hại đẫm máu.

Trong tình huống bình thường, cầu sập là một sự cố an ninh lớn, không cần phải thông báo cho Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, cũng không nhất thiết là Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh ra mặt ứng phó, mà thuộc về chức trách của Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân Tỉnh. Nhưng Trịnh Hải Kỳ trước tiên liền thông báo cho Hạ Tưởng, có một ý nghĩa sâu xa trong đó, Hạ Tưởng tự có thể nhận thức, nhất định là ám chỉ của Trịnh Thịnh.

Đồng thời dụng ý sâu hơn nữa là:

- Cầu Hoài Dương là công trình của Cầu đường tỉnh Tương, hơn nữa nguyên nhận sập mặc dù vẫn chưa điều tra rõ, nhưng liên tưởng đến các sự cố công trình liên tiếp của Cầu đường tỉnh Tương, nhất định là chất lượng công trình có vấn đề lớn.

Hạ Tưởng khẩn cấp từ biệt Nghiêm Tiểu Thì và Phó Tiên Tiên, hai người phụ nữ cũng biết sự việc rất quan trọng, không giữ lại, chỉ có điều khi Nghiêm Tiểu Thì nghe được Đường Gia Thiếu sa lưới, cuối cùng lộ ra nụ cười tươi trở lại, giống như sau cơn mưa trời lại sáng, niềm vui không thể tả xiết.

Khi chạy tới Tỉnh ủy, lại nhận được điện thoại của Mai Hiểu Lâm, báo cáo lại tỉ mỉ quá trình Đường Gia Thiếu sa lưới.

Đường Gia Thiếu căn bản không ra khỏi thành phố Tương Giang!

Trần Tập Minh điều động hầu hết lực lượng cảnh sát bố trí ở các đầu mối giao thông then chốt, chỉ sắp xếp một lực lượng cảnh sát nhỏ, mặc quần áo dân thường, đi trên đường vành đai chính thông với Qúy Châu, âm thầm kiểm tra. Nếu gióng trống khua chiêng điều tra, nhất định sẽ rút dây động rừng, do đó anh ta không hoàn toàn áp dụng toàn bộ theo mệnh lệnh của Hạ Tưởng, mà điều chỉnh cho phù hợp.

Sách lược của Trần Tập Minh đã có hiệu quả, sau vụ việc, Đường Gia Thiếu trình bày, gã thấy hầu hết cảnh sát được bố trí ở sân bay và nhà ga, cho rằng đã lừa được mọi người, sau một ngày đợi quan sát, cho rằng có thể thong dong chạy trốn, liền lái một chiếc xe đi đường Tỉnh lộ ra khỏi Thành phố. Kết quả không ngờ tới, vừa ra khỏi thành phố thì bị những người mặc quần áo dân thường bắt được.

Hạ Tưởng nghe Mai Hiểu Lâm báo cáo xong, biết lúc đó dưới tình thế cấp bách hắn đã phạm phải việc mà tất cả các lãnh đạo cấp trên đều dễ dàng phạm phải sai lầm là chỉ huy sai, thì thành khẩn nhận lỗi., bảo Mai Hiểu Lâm thay mặt truyền đạt tới Trần Tập Minh, nói với danh nghĩa cá nhân của hắn, cảm ơn Trần Tập Minh đã làm việc cần cù vất vả.

Thái độ chân thành của Hạ Tưởng đã làm Trần Tập Minh cảm động. Trong quan trường, lãnh đạo trước giờ đều là anh minh thần võ, mọi việc đều chính xác giống như là các vị thần trên cao vậy, trước giờ sẽ không phạm sai lầm. Người xưa nói biết sai mà sửa, còn gì tốt hơn, đến chính trị minh bạch và hiện đại dân chủ, làm sao lại ngược lại, lãnh đạo đều trở thành lúc nào cũng đúng.

Hạ Tưởng đường đường là Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy, với sự tôn nghiêm của Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, có thể bày tỏ thái độ thừa nhận chỉ huy sai lầm với anh ta, là phong cách trước đây Trần Tập Minh chưa từng thấy.

Hạ Tưởng không hề biết hành động vô định của cá nhân hắn, lại khiến Trần Tập Minh kính nể hắn trong lòng. Khi hắn vội vàng đi tới Tỉnh ủy, văn phòng Bí thư Tỉnh ủy đèn sáng trưng, Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong, Diệp Thiên Nam và Trịnh Hải Kỳ đều có mặt.

Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam nhìn Hạ Tưởng bước vào,vẻ mặt hoài nghi, rõ ràng là đang nghĩ, Hạ Tưởng đến làm gì? Cầu đã sập rồi, sự cố đã phát sinh rồi, là việc do Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh giải quyết hậu quả, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh có gì cần nói?

Từ vẻ mặt của hai người, Hạ Tưởng đưa ra kết luận, Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam đều không biết Đường Gia Thiếu đã sa lưới rồi. Từ đó cũng chứng minh, Trần Tập Minh còn đáng tin, không thông báo tình hình cho Dương Hằng Dịch đầu tiên.

Thì càng kiên định, Hạ Tưởng cần lôi kéo sự quyết tâm của Trần Tập Minh, lực lượng của Sở Công an tỉnh không mượn dùng được, lực lượng của Cục công an thành phố lại chỉ huy không được, sẽ gặp phải nhiều trạm kiểm soát không thể lách qua được.

Lực lượng chuyên chính của nhân dân vẫn phải nắm trong tay mới được.

Trịnh Thịnh nhìn Hạ Tưởng gật đầu, cũng không giải thích với Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam vì sao để Hạ Tưởng đến, bảo Trịnh Hải Kỳ bắt đầu báo cáo những chuyển biến mới nhất của sự cố cầu Hoài Dương.

- Cầu Hoài Dương là do Cầu đường tỉnh Tương nhận thi công xây dựng cải tạo từ kiểu truyền thống thành cầu hình vòm bốn cánh, mỗi đường chéo là 65m, cao 42m. Tổng vốn đầu tư cho cây cầu là 12 triệu tệ, tổng chiều dài là 320m…

Trịnh Hải Kỳ rõ ràng là giới thiệu tình hình cụ thể của cầu Hoài Dương, kỳ thật vừa bắt đầu thì trọng điểm đã chỉ rõ trách nhiệm của Cầu đường tỉnh Tương. Sự cố xảy ra đúng là lúc giao thông vào giờ cao điểm, 10 người chết tại chỗ, 15 người bị thương, tổn thất tài sản tạm thời chưa thể thống kê, theo người chứng kiến nói: "Trong thời gian không đến 10 giây, cả cây cầu lớn sập xuống giống như đậu hủ…"

Vẻ mặt Trịnh Thịnh tức giận, đập bàn một tiếng "rầm".

- Một công trình mà so với đậu hủ sao!

Ánh mắt của ông ta chuyển từ Phó Tiên Phòng sang Diệp Thiên Nam, cuối cùng dừng lại trên mặt Hạ Tưởng:

- Nếu tôi không nhớ lầm, đây là cây cầu thứ ba của Cầu đường tỉnh Tương bị sập?

Hạ Tưởng không nói lời nào, chỉ gật đầu một cách im lặng.

Trịnh Thịnh vô cùng đau đớn nói:

- Chủ tịch tỉnh Phó, tôi nhớ Chủ nhiệm Hạ trước kia đã nói, đề nghị Uỷ ban Quản lý giám sát tài sản Nhà nước bãi miễn chức vụ của Đường Gia Thiếu, hơn nữa Chủ nhiệm Hạ cũng chính miệng đề xuất với anh, vì sao Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước không coi trọng việc đó? Tôi cũng mới nghe nói, Đường Gia Thiếu làm chuyện khiếm nhã với Nghiêm Tiểu Thì, còn đánh Nghiêm Tiểu Thì mang đầy thương tích phải vào bệnh viện, đây là loại người gì, đây là loại người cặn bã!

Giọng nói của Trịnh Thịnh bỗng nhiên nâng cao lên tám độ, với giọng nói to mà trước giờ chưa từng có:

- Một cán bộ Đảng viên, cưỡng gian chưa thỏa lòng, còn đánh đập hại người. Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước đến một thái độ cũng không có, còn để cho Đường Gia Thiếu đảm nhận chức Tổng giám đốc của Cầu đường tỉnh Tương, đây là chuyện làm mất mặt của Đảng viên, khiến cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng khó chịu nổi! Tôi muốn trực tiếp hỏi người của Uỷ ban Quản lý Giám sát tài sản nhà nước, một kẻ bại hoại, một loại người bại hoại mà ngay cả nhân cách cơ bản nhất cũng không có, còn đảm nhận chức Tổng giám đốc của Cầu đường tỉnh Tương, là dựa vào cái gì, các đồng chí, hiện tại quả nhiên lại xảy ra chuyện sập cầu. Người dân sẽ mắng chửi Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh chúng ta là người mù, tâm mù mắt cũng mù.

- Đồng chí Hải Kỳ báo cáo, hôm qua Đường Gia Thiếu chạy án, có phải nói rõ một điều là anh ta sớm đã biết bản thân có vấn đề, có phải đã nghe chuyện cầu Hoài Dương sụp mới chạy trốn? Đã hơn một ngày trôi qua, một nhóm người lão luyện của Uỷ ban Quản lý Giám sát tài sản Nhà nước đến hiện tại vẫn chưa có thái độ gì, tin tức của bọn họ sẽ không bế tắc hơn tôi một Bí thư Tỉnh ủy chăng?

Cơn giận của Trịnh Thịnh càng tăng thêm, khí thế kiêu ngạo, áp chế được Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam đang mang vẻ mặt ảm đạm, ngay cả đầu cũng ngẩng không nổi, càng không dám nói lời phản bác.

Còn biết nói gì đây? Họa vô đơn chí, sự việc liên tục phát sinh, từng việc chỉ thẳng đến công ty Cầu đường tỉnh Tương. Trước sự thật phũ phàng, bất cứ sự giải thích nào cũng đều là vô tác dụng.

Phó Tiên Phong thì thôi không nói, vì không quá hiểu về Trịnh Thịnh trước kia, nhưng Diệp Thiên Nam lại âm thầm kinh hãi. Trịnh Thịnh trước đây được biết đến với phong cách cầm quyền ôn hòa, trung thực, chưa bao giờ để lộ biểu hiện mạnh mẽ như vậy, hôm nay lại dõng dạc khiến gã cảm nhận được một áp lực, đã mang đến hào quang quyền lực của một Bí thư Tỉnh ủy, lại còn phát ra áp lực từ tinh thần nhân cách của Trịnh Thịnh.

Trịnh Thịnh giận dữ, vừa vì sự cố nghiêm trọng của cầu Hoài Dương tạo ra điều kiện trước nhất, lại có Phó Tiên Phong âm thầm quấy rối việc điều tra Cầu đường tỉnh Tương dẫn đến đủ chuyện không hài lòng trước đây dồn lại một chỗ, đồng loạt phát tác, uy lực không phải là nhỏ.

Hơn nữa cơn giận của Trịnh Thịnh, đã hướng về phía Cầu đường tỉnh Tương, cũng là thể hiện sự bất mãn gay gắt đối với Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước. Bí thư Tỉnh ủy giận dữ, vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước khó mà giữ được.

Hạ Tưởng nghĩ thầm, chỉ sợ Trịnh Thịnh từ lâu đã bất mãn với Chủ nhiệm nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, không phải bây giờ mượn cơ hội tóm anh ta, thì khi nào?

- Chính là có người cố ý dung túng, thậm chí đưa ra mật báo trước, mới có thể khiến cho Đường Gia Thiếu thong dong chạy trốn, các đồng chí, tôi rất đau lòng. Công tác chống tham nhũng của chúng ta luôn đi sau cả nước, không phải là các đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật triển khai công việc không có hiệu quả, mà là chúng ta có quá nhiều cán bộ Đảng viên che chở và dung túng tội phạm.

Câu nói này của Trịnh Thịnh rất có trọng lượng, hơn nữa nói bóng gió rất rõ khiến cho sắc mặt Diệp Thiên Nam lập tức biến đổi, cuối cùng không chịu nổi chêm vào một câu:

- Bí thư Trịnh, quả thật có một số ít cán bộ Đảng viên làm trái pháp luật, loạn kỷ cương, nhưng đa số các cán bộ vẫn là cán bộ tốt, không thể phủ định toàn bộ.

Phó Tiên Phong cũng nói phụ họa:

- Xuất phát điểm của Bí thư Trịnh là tốt, tâm trạng lo lắng cũng có thể lý giải. Nhưng đường phải đi từng bước, công tác chống tham nhũng của tỉnh Tương, trách nhiệm nặng nề, tôi xin biểu lộ thái độ, về sau hết sức ủng hộ công tác chống tham nhũng của Uỷ ban Kỷ luật.

Thái độ của Phó Tiên Phong có thật lòng hay không, không cần suy nghĩ, chí ít gã cũng bộc lộ thái độ rồi, cũng xem như gã thông minh.

Thái độ của Phó Tiên Phong khiến cho Trịnh Thịnh cảm thấy hài lòng, cũng khiến ông ta hiểu trong chính trị, khí thế rất quan trọng, chính khí rất trọng yếu, nắm giữ được đến cao điểm, thì thực hiện được bước đầu tiên mấu chốt của quyền lực toàn diện.

Nói đến cũng nên cảm ơn Hạ Tưởng.

Sau cơn giận dữ thì Trịnh Thịnh liền nhẹ giọng đi, quay đầu hỏi Hạ Tưởng:

- Đồng chí Hạ Tưởng, có phải Ủy ban Kỷ luật đang nắm giữ ghi chép về hành vi phạm pháp của Đường Gia Thiếu và Tất Bằng hay không?

Vừa nhắc tới Tất Bằng, Phó Tiên Phong liền nóng mặt, sắc mặt có chút không tự nhiên.

- Ủy ban Kỷ luật đang chuẩn bị áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với Đường Gia Thiếu và Tất Bằng thì hai người cùng lúc trốn đi. Công tác của Uỷ ban Kỷ luật luôn rất bị động, từ khi Đường Gia Thiếu bị bắt vì hành hung hại người, Uỷ ban Kỷ luật đề nghị Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước áp dụng biện pháp cắt chức đối với Đường Gia Thiếu, để tiến thêm một bước thẩm tra xử lý vấn đề của Đường Gia Thiếu. Bên Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước không đáp lại. Do đó, Cục Công an Thành phố vì thân phận cán bộ quốc gia của Đường Gia Thiếu rất khó tiến hành thẩm vấn một cách công bằng, cuối cùng đành phải để anh ta nộp tiền bảo lãnh.

Hạ Tưởng rất rõ Trịnh Thịnh muốn mượn cơ hội để nói chuyện Uỷ ban Quản lý tài sản nhà nước, liền cho Trịnh Thịnh một lý do.

Sắc mặt của Phó Tiên Phong càng thêm ảm đạm, cuộc họp hôm nay rất khó chịu, hoàn toàn bị Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng hợp xướng cùng nắm thế chủ động, gã và Diệp Thiên Nam bị ép gắt gao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tuy nhiên nghĩ lại, khí thế hùng hổ của Trịnh Thịnh có ích lợi gì? Hạ Tưởng châm ngòi thổi gió lại có tác dụng gì? Chỉ cần Đường Gia Thiếu và Tất Bằng không sa lưới, tất cả manh mối đều sẽ gián đoạn, đến lúc đó chỉ có thể xử lý mấy con cá nhỏ tép nhỏ cho xong việc, không động tới được gốc rễ của Cầu đường tỉnh Tương!

Còn có một điểm, vị trí chủ nhiệm của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước là khó giữ, nhân vật số một nỏi giận lôi đình, chức Chủ nhiệm của Triệu Lâm làm không được bao lâu nữa rồi. Kỳ thực Phó Tiên Phong cũng xem như hài lòng đối với Triệu Lâm, bởi vì với cương vị là Chủ nhiệm của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước tỉnh, Triệu Lâm đối với gã là nói gì nghe nấy.

Không ngờ phải hy sinh Triệu Lâm, Phó Tiên Phong trong lòng vẫn không vui, đối với Hạ Tưởng càng không vừa mắt. Tuy nhiên gã vẫn ôm dù là một tia hy vọng đối với Hạ Tưởng. Có cơ hội sẽ phải ngồi xuống cùng nói chuyện với Hạ Tưởng. Có lẽ còn có cơ hội bắt tay giảng hòa.

Tuy nhiên Hạ Tưởng ngay lập tức nói một câu, chẳng những khiến cho Trịnh Thịnh vui vẻ bất ngờ, còn khiến cho Diệp Thiên Nam lấy làm kinh ngạc, càng khiến cho niềm hy vọng của Phó Tiên Phong hoàn toàn tan biến, và rõ ràng, giữa gã và Hạ Tưởng khẳng định phải xảy ra xung đột.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi