QUAN THẦN

Rất nhiều người lúc đầu cũng chưa đoán được, sẽ ngờ được chuyển biến bên trong, lại càng không biết được kết cục cuối cùng.

Không chỉ Phạm Duệ Hằng cho rằng Cao Tấn Chu khẳng định sẽ phủ quyết toàn bộ danh sách đề cử của ông ta, ngay cả Vương Bằng Phi cũng chuẩn bị đánh một trận đánh ác liệt, chuẩn bị khi Cao Tấn Chu phản đối, thì sẽ nhượng bộ, đem Bành Vân Phong xóa khỏi danh sách đề cử —— Trước đó anh ta và Phạm Duệ Hằng đã thương định một diệu kế, chính là trù tính đặc biệt để hóa giải lửa giận của Cao Tấn Chu.

Phương án điều chỉnh nhân sự, thật ra còn có hai phương án dự bị.

Một là nếu Cao Tấn Chu phản đối không quá mãnh liệt, thì đem Bành Vân Phong xóa hỏi danh sách đề cử, vẫn giữ lại làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh —— kỳ thật Bành Vân Phong cho dù vẫn giữ lại làm, cũng sẽ kéo dài không quá lâu. Bởi vì Cao Tấn Chu sau khi tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, sau khi Đỗ Bang Trung nhậm chức Chủ tịch tỉnh, vị trí Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh tất nhiên dễ dàng thay đổi, Đỗ Bang Trung chắc chắn đã an bài ứng cử viên mà anh ta tín nhiệm lên thay thế.

Thứ hai là nếu Cao Tấn Chu phản đối quá mức mãnh liệt, sẽ đề cử Bành Vân Phong đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy ở Ngưu Thành, hẳn là có thể làm cho Cao Tấn Chu vừa lòng. Đọ sức chính trị, vốn chính là anh lui tôi tiến, nếu Phạm Duệ Hằng làm ra vẻ nhượng bộ lớn, tỏ ra mười phần thành ý, Phó chủ tịch tỉnh Cao theo lý cũng nên tôn trọng quyền uy của nhân vật số một.

Chỉ có điều họ tuyệt đối không ngờ, Cao Tấn Chu ở vấn đề nhân sự trước đây thường rất ít khi để ý, vậy mà khi Bí thư Phạm thình lình điều chỉnh nhân sự, không ngờ lại tự mình đưa ra một phương án điều chỉnh nhân sự khác... Vương Bằng Phi trong lòng chợt lo lắng, cảm giác không muốn tin tưởng và kinh hãi liền xuất hiện trong đầu —— chẳng lẽ Hạ Tưởng vẫn tiếp tục chĩa mũi nhọn nhằm vào kế hoạch của Phạm Duệ Hằng?

Lần này, Vương Bằng Phi lựa chọn cùng Phạm Duệ Hằng hợp tác, quả thật có ý tưởng lợi dụng trong đầu, ngoài ra còn có nỗi khổ bất đắc dĩ.

Đầu tiên là Phạm Duệ Hằng mạnh mẽ, cứng rắn khiến anh ta không có cách nào không đề cập tới danh sách ứng cử viên của Phạm Duệ Hằng. Tiếp đó, Phạm Duệ Hằng cùng thành ý, lấy ra lợi thế đủ để đả động anh ta. Một điểm cuối cùng, cũng là nguyên tố mang tính quyết định khiến Vương Bằng Phi hạ quyết tâm buông tay thử một lần, anh ta cho rằng Hạ Tưởng sẽ không vì đám người Chu Duệ Nhạc và Trần Thiên Vũ mà đối kháng với Phạm Duệ Hằng. Đây không phải là vấn đề thắng hay thua, mà là vấn đề có đáng giá hay không đáng giá.

Trong ấn tượng của anh ta, Hạ Tưởng đối với trực hệ còn lưu tại tỉnh Yến cũng không có chiếu cố cho lắm, dường như đã quên mất rồi.

Bởi vậy, đã tạo cho Vương Bằng Phi một phán đoán sai lầm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Người kia khiến Vương Bằng Phi nhận định Phạm Duệ Hằng cuối cùng sẽ "được ăn cả ngã về không" lần cuối cùng ra tay này nhìn thấu nguyên nhân của việc biểu quyết tại hội nghị thường vụ. Cao Tấn Chu đối với vấn đề nhân sự từ trước đến nay không quá mẫn cảm, hoặc nói là không quá để ý, tuy rằng Cao Tấn Chu sắp tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, nhưng Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức Đỗ Bang Trung, tư cách của anh ta cũng không tồi, anh ta cũng không cần lo lắng Cao Tấn Chu sau khi nhậm chức sẽ đối xử anh ta như thế nào.

Nếu nói những điều trên còn không đủ để khiến Vương Bằng Phi nhận định Phạm Duệ Hằng ắt sẽ thắng, vậy thì Phạm Duệ Hằng chưa hoàn toàn nắm được hội nghị thường vụ trong tay, đồng thời cũng không bị Cao Tấn Chu hoàn toàn nắm giữ. Dưới tình huống ngang nhau, cuối cùng quyền uy nhân vật số một liều lĩnh biểu lộ lời nói, nhất định sẽ có rất nhiều Ủy viên thường vụ phụ họa theo.

Bởi vậy, Vương Bằng Phi ở tình huống đó không thể lui chỉ có thể tiến, quyết định cùng Phạm Duệ Hằng hợp tác một lần cuối cùng.

Do không biết rõ về Cao Tấn Chu, khiến Vương Bằng Phi lại phán đoán sai lầm lần thứ hai, cuối cùng tạo thành sai lầm trí mạng.

Không chỉ Vương Bằng Phi cho rằng Cao Tấn Chu không được nắm hội nghị thường vụ trong tay, mà Phạm Duệ Hằng cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa, Phạm Duệ Hằng còn nhận định, Cao Tấn Chu sẽ không vì đám người của Hạ Tưởng bị giáng chức mà đột nhiên giận dữ, ra sức đối kháng với nhân vật số một, mặt khác Ủy viên thường vụ khẳng định lại sẽ càng không mạo hiểm với nguy hiểm của chính trị mà làm trái lại với quyết định của Bí thư Tỉnh ủy.

Tuy rằng ông ta sắp từ chức, nhưng về phương diện chính trị cùng với nhân vật số một phân cao thấp cũng không phải là hành vi sáng suốt, dễ dàng lưu lại vết nhơ chính trị, dễ dàng lưu lại trên lý lịch một đống tối tăm. Hơn nữa mọi người đều lo lắng một bàn tay không vỗ ra tiếng, súng đánh chim đầu đàn, nếu chẳng may trở thành đối tượng bị ông ta thảo phạt, chẳng phải rất bi thảm sao?

Cũng do căn cứ vào ý tưởng trên, và nghiền ngẫm phỏng đoán tâm lý của các Ủy viên thường vụ, Phạm Duệ Hằng mới nhận định với các ủy viên thường vụ ông ta sẽ độc quyền, thuận lợi thông qua biểu quyết.

Tỉnh Yến có hơn mười ủy viên thường vụ sau khi trải qua vài lần điều chỉnh nhân sự, người mới thay người cũ, đám người của Hạ Tưởng liệu còn có mấy người? Giờ đã không còn là thời đại của Tống Triêu Độ, Trần Phong, ủy viên thường vụ mới nhậm chức, như Tiếu Viễn Tâm, như Trương Kiềm, tuy nói là có chút giao tình với Hạ Tưởng, nhưng giao tình có thể nói là không sâu, chỉ sợ không đủ để Hạ Tưởng thuyết phục bọn họ.

Lại như Lãnh Nhạc Thương và Lý Phong, chẳng những không có giao tình gì với Hạ Tưởng, còn hơi gián đoạn, lại càng không thể vì Hạ Tưởng mà phản đối. Trên thực tế người có trọng lượng mà Hạ Tưởng có thể gây ảnh hưởng chính là Cao Tấn Chu và Hồ Tăng Chu. Bởi vậy Phạm Duệ Hằng cho rằng, dùng Bành Vân Phong đến đổi lấy sự ủng hộ của Cao Tấn Chu. Đến lúc đó, Cao Tấn Chu đã thỏa hiệp, Hồ Tăng Chu sắp tới lại rời khỏi tỉnh Yến, chỉ sợ cũng không có tâm tư giúp Hạ Tưởng điều gì.

Cho dù Hồ Tăng Chu có lòng muốn giúp đỡ, một người cũng là một cây chẳng chống vững nhà, không có sức mà xoay chuyển trời đất!

Không thể không nói, Phạm Duệ Hằng và Vương Bằng Phi sau khi thảo luận, quyết định kế sách có thể nói "áo tiên không thấy vết chỉ khâu" thì cũng gần như là hoàn mỹ.

Không nghĩ còn chưa rút Bành Vân Phong ra khỏi danh sách đề cử, Cao Tấn Chu đã trực tiếp đưa ra phương án điều chỉnh nhân sự khác. Không chỉ có Phạm Duệ Hằng khiếp sợ, ngay cả Vương Bằng Phi cũng vô cùng khó hiểu. Bí thư Tỉnh ủy cũng tốt, Chủ tịch tỉnh cũng tốt, đưa phương án nhân sự, không thông qua ban Tổ chức cán bộ, không phù hợp với trình tự.

Vương Bằng Phi liền đúng lúc tỏ ra bất mãn, giọng điệu vẫn vô cùng uyển chuyển, nhưng biểu lộ rõ ràng sự không vui:

- Ban Tổ chức cán bộ hoan nghênh Phó chủ tịch tỉnh Cao cũng có phương án điều chỉnh nhân sự, tuy nhiên ban Tổ chức cán bộ trước đó không thu được chỉ thị của Phó chủ tịch tỉnh Cao, cho nên, ban Tổ chức cán bộ gặp khó khăn khi cho ý kiến cụ thể về phương án đề xuất của Phó chủ tịch tỉnh Cao.

Ngụ ý chính là, ban Tổ chức cán bộ không có đánh giá, phương án sẽ không phù hợp với trình tự.

Cao Tấn Chu khẽ mỉm cười:

- Phương án nhân sự của Bí thư Phạm và ban Tổ chức cán bộ, tôi trước đó cũng không được biết, làm Phó bí thư thứ nhất của Tỉnh ủy, vậy mà tới hội nghị thường vụ mới biết được nội dung cụ thể của phương án, ban Tổ chức cán bộ làm việc có phải có chỗ không đúng hay không?

Vương Bằng Phi cố gắng kiềm hãm, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Tất cả mọi người âm thầm kinh hãi. Được thôi, trực tiếp đối chọi gay gắt. Hôm nay xem ra có trình diễn tuồng hay. Bí thư Phạm sắp từ chức, Phó chủ tịch tỉnh Cao sắp tiếp nhận chức vụ, với vấn đề nhân sự như trên, chắc chắn sẽ có một trận binh đao không thể né tránh.

Phạm Duệ Hằng phải ra mặt. Ông ta thay Vương Bằng Phi tiếp nhận áp lực:

- Phương án điều chỉnh nhân sự, trên cơ bản là ý nghĩ của tôi... Bởi vì sự tình khá khẩn cấp, lại vừa lúc nghỉ quốc khánh, nên chưa kịp thương lượng qua với anh, cũng là sai lầm của tôi.

Nói rất hay, dường như là nhượng bộ một bước, xong lại lập tức nói tiếp,

- Tấn Chu có phương án khác cũng là chuyện tốt, tuy nhiên không qua ban Tổ chức cán bộ xét duyệt, trực tiếp đưa ra đến hội nghị thường vụ, cũng không phù hợp với quy tắc.

Tất cả mọi người đang ngồi đều nghe rõ. Ý tứ của Phạm Duệ Hằng chính là, phương án là do ông ta và ban Tổ chức cán bộ định ra, làm Bí thư Tỉnh ủy quản lý về nhân sự, nhân vật số một, chẳng lẽ không có quyền phác thảo phương án? Ngược lại là ngươi, thân là Chủ tịch tỉnh chủ yếu là quản lý về mặt hành chính, sao lại nói đến chuyện bên nhân sự, có phải tay duỗi quá dài hay không?

Ở đâu có chuyện Chủ tịch tỉnh vạch ra phương án điều chỉnh nhân sự?

- Đúng là không phù hợp quy tắc, tuy nhiên sự tình khá khẩn cấp, lại vừa lúc quốc khánh nghỉ, không kịp cùng ban Tổ chức cán bộ thương lượng...

Cao Tấn Chu sao chép lại, bê nguyên văn những lời Phạm Duệ Hằng vừa nói rồi nói lại một lần nữa.

Phạm Duệ Hằng làm bộ cố kiềm chế, cố gắng duy trì sự ung dung, sao Cao Tấn Chu lại có thể biến lời của ông ta thành trò đùa vô lại như vậy chứ?

Trong Ủy viên thường vụ, có người thậm chí khóe miệng còn cong lên, sợ sắp không kìm nổi mà bật cười.

- Tuy nhiên... –

Cao Tấn Chu lại chuyển ý,

- Trước đó tôi và đồng chí Tăng Chu đã trao đổi qua, đồng chí Tăng Chu hoàn toàn đồng ý với phương án của tôi, cũng nói nếu thời gian không kịp, thì để anh ta làm chủ, trực tiếp thảo luận trong hội nghị thường vụ, bên ban Tổ chức cán bộ, anh ta sẽ làm giúp.

Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Trương Xán Dương rốt cục không kìm nổi cười thành tiếng, mảng tóc bóng nhoáng của anh ta dưới ánh mặt trời, đặc biệt sinh động. Khi anh ta cười, tóc cũng bắt đầu nhảy lên, dường như chế nhạo hoặc là châm chọc điều gì.

Thật ra Trương Xán Dương cũng không có lòng dạ nào mà cười. Bí thư Tỉnh ủy và Trưởng ban Tổ chức cán bộ liên kết, Chủ tịch tỉnh và Phó bí thư tỉnh ủy liên kết. Được, tốt lắm, quả thực chính là một trận đối kháng thế lực ngang nhau. Thật là có trò hay để nhìn, với ý nghĩ như vậy, anh ta mới cảm thấy buồn cười.

Tuy nhiên sau khi cười xong mới phát giác không ổn. Ánh mắt không ít người đều dừng ở anh ta, có bất mãn, có hoài nghi, còn có phẫn nộ, anh ta cũng chỉ biết giơ hai tay lên, cười xin lỗi, tỏ vẻ thật sự có lỗi.

Lý do của Cao Tấn Chu dường như rất sung túc, nhưng vẫn hơi gượng ép. Quả thật, Hồ Tăng Chu là quản lý ban Tổ chức cán bộ, bất cứ sự việc gì đều phải chú ý thứ tự, cho dù là Phó bí thư tỉnh ủy có ứng cử viên vừa ý, cũng phải đưa danh sách đề cử qua ban Tổ chức cán bộ mới được, quy củ không thể bỏ. Hồ Tăng Chu lại là lãnh đạo quản lý, anh ta cũng không phải Trưởng ban Tổ chức cán bộ, không thể thay thế Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nếu không, còn cần tới Trưởng ban Tổ chức cán bộ làm gì?

Bởi vậy, lý do của Cao Tấn Chu, theo trình tự và tổ chức, vẫn là có điều khiếm khuyết.

Nhưng Phạm Duệ Hằng cố tình không nêu ra vấn đề chi tiết để chỉ trích Cao Tấn Chu, bởi vì lần điều chỉnh nhân sự này của ông ta cũng không theo lệ thường, không đi con đường bình thường, tự bản thân có vấn đề sẽ không thể chỉ trích sai lầm của người khác. Phạm Duệ Hằng liền cảm giác như uống một ngụm nước lại bị sặc vậy, muốn ho khan, lại ho không ra, thật sự là quá mức khó chịu.

Hồ Tăng Chu biết, đã đến lúc anh ta nên lên tiếng, liền nghiêm trang nhìn Vương Bằng Phi gật gật đầu:

- Phương án quả thật là đồng chí Tấn Chu và tôi cùng nhau định ra, vốn cũng muốn cùng đồng chí Bằng Phi thương lượng một chút, tuy nhiên lúc ấy đồng chí Bằng Phi có khả năng đang bận cùng Bí thư Phạm định ra phương án, nên đã không muốn quấy rầy anh ấy.

Lời này vừa nói ra, hội nghị thường vụ thiếu chút nữa cười vang một trận. Tất cả đều không nghĩ tới Phó bí thư Hồ bình thường ôn hòa thong dong như vậy, cũng có lúc hung hăng sừng sộ như thế, lời nói như vừa rồi, không phải không có ý châm chọc, chỉ thẳng rằng Vương Bằng Phi chỉ lo một lòng dựa vào Bí thư Tỉnh ủy dựa, không coi Chủ tịch tỉnh và Phó bí thư tỉnh ủy ra gì.

Vương Bằng Phi rốt cục khó trấn tĩnh, mặt vô cùng khó coi, đang muốn mở miệng biện giải vài câu. Phạm Duệ Hằng thấy tình thế không đúng với ban đầu, biết nếu lại giằng co mãi ở chi tiết trình tự, nói không chừng Cao Tấn Chu ở giữa thực hiện kế di hoa tiếp mộc, liền rõ ràng lưu loát nói:

- Không cần thảo luận vấn đề phương án nhân sự được đưa ra thế nào, nếu đồng chí Tấn Chu cũng có phương án đề xuất, hiện giờ trước mặt các đồng chí khác hãy trình bày hết, sau đó tiến hành thảo luận luôn cũng tốt. Những sự việc nhỏ nhặt không đáng kể khác thì dừng tại đây!

Ý tứ chính là, cuối cùng sẽ thấy điều thực sự, đừng mang đòn gió để đánh vào đầu óc người khác, không cần thiết!

- Được, đồng chí Duệ Hằng nói đúng.

Cao Tấn Chu bỗng nhiên lại thay đổi bộ dạng như cây đón gió mà tươi cười, dường như đã sớm muốn nói những lời giống Phạm Duệ Hằng,

- Mời đồng chí Tăng Chu hướng hội nghị thường vụ đọc ra phương án đề xuất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi