QUAN THẦN

44-45 thiếu.

Trong khi khói thuốc súng nổi lên khắp nơi trong hội nghị thường vụ chính quyền Tỉnh thì Hạ Tưởng đang ở trong văn phòng của Khâu Nhân Lễ bàn luận sách lược ứng đối.

Mùa hè ở thành phố Lỗ đã đến, đứng trong văn phòng của Khâu Nhân Lễ nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy cây cối xanh um tươi tốt và những dây leo bám trên bờ tường, còn có ánh sáng mặt trời chiếu sáng mọi ngõ ngách, dưới ánh nắng chói chang tất cả mọi vật như bừng bừng sức sống và tràn đầy hi vọng.

Ánh mặt trời trải khắp mặt đất, vạn vật đều sáng chói.

Tỉnh Tề sắp bước vào mùa hè, trước khi thời tiết trở nên nóng bức thì không khí ở trong chính trị đã nóng hừng hực rồi.

Khâu Nhân Lễ rất bình tĩnh, Hạ Tưởng cũng không có chút hoảng loạn, sau khi xem xét sơ qua về vụ Trần Thu Đống tự sát thì Khâu Nhân Lễ tin là khi có sở công an Tỉnh tham gia vào sẽ có thể nhanh chóng điều tra rõ được chân tướng sự việc.

- Chủ nhiệm Chu đã trở về.

Hạ Tưởng dường như chỉ đơn giản tường thuật lại sự thật Chu Hồng Cơ đã về thành phố Lỗ:

- Theo như chủ nhiệm Chu nói thì ông ấy vừa về đã nhận được tài liệu tố cáo Đới Kế Thần về tội tham ô nhận hối lộ…

Hành động rất nhanh, muốn dồn Đới Kế Thần vào chỗ chết, Hà Giang Hải hận Đới Kế Thần đến thấu xương.

Khâu Nhân Lễ gật gật đầu:

- Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã chuyển hồ sơ đến Ủy ban Kỷ luật thành phố, đồng chí Cải Lợi đã báo cáo cho tôi biết.

Hòa Cải Lợi là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, xếp thứ tư trong Thành ủy và là một trong những nhân vật có thực quyền ở thành phố Lỗ.

Hạ Tưởng cười thầm, cứ theo tình hình này thì bố cục của Khâu Nhân Lễ ở tỉnh Tề và thành phố Lỗ sẽ bắt đầu trồi lên mặt nước.

Khâu Nhân Lễ sẽ không cho không, y đã tung hoành trong quan trường lâu năm, nếu nói y không có tí bố cục nào ở tỉnh Tề thì đừng nói là Hạ Tưởng không tin, Hà Giang Hải cũng sẽ không tin.

Hạ Tưởng không hiểu nhiều về con người của Hòa Cải Lợi, cũng chưa từng tiếp xúc nhưng có một câu nói của Khâu Nhân Lễ liền khiến hắn vững lòng, nếu đem so với nhau thì hắn quan tâm tới lập trường của Lục Hoa Thành hơn:

- Lần trước còn nhớ Lý Đồng có nói qua, hình như nói quan hệ giữa y và Lục Hoa Thành rất tốt…

Lục Hoa Thành trong sự kiện của Trần Thu Đống lần này phối hợp vô cùng tích cực với hành động của Hà Giang Hải, càng khiến cho Hạ Tưởng có điều khó hiểu.

- Lục Hoa Thành chẳng ra gì.

Khâu Nhân Lễ lắc đầu cười và mở cửa sổ ra:

- Lý Đồng và Lục Hoa Thành có chút giao tình nhưng cũng chỉ có một chút. Con người của Lý Đồng có không ít ưu điểm, nhưng khuyết điểm lớn nhất là nói chuyện hay khuếch đại.

Hạ Tưởng gật đầu cười:

- Nhưng cũng phải nói, lập trường của Lục Hoa Thành rất quan trọng.

- Công việc của Thành ủy, Tỉnh ủy cũng không tiện đứng ra can thiệp, nhưng cũng không cần phải quá lo lắng, hoàn cảnh của Thành ủy cũng rất phức tạp.

Khâu Nhân Lễ biết Hạ Tưởng đang lo lắng về cái gì, Hạ Tưởng mới đến tỉnh Tề không lâu, không thể nhúng tay vào việc của thành phố Lỗ, có những chỗ hắn không thể với tới, bây giờ là lúc cần hắn ra tay:

- Đừng vội, chẳng phải Lý Đồng còn chưa hành động sao? Trong Thành ủy thành phố Lỗ cũng có hơn mười mấy người Ủy viên thường vụ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ngụ ý là, muốn làm gì Đới Kế Thần thì ít ra cũng phải đưa lên hội nghị Bí thư và hội nghị thường vụ thảo luận, sự việc còn nằm trong phạm vi khống chế.

Khâu Nhân Lễ không nói rõ thế lực của y ở thành phố Lỗ, Hạ Tưởng đương nhiên cũng ngại hỏi trực tiếp, nhưng ít ra Khâu Nhân Lễ cũng trả lời được nghi vấn của hắn, khiến trong lòng hắn kiên định hơn nhiều.

Quả thật hắn chưa hiểu hết được tình hình ở thành phố Lỗ, Đới Kế Thần tuy không phải trực thuộc dưới quyền của hắn những cũng cần phải bảo vệ.

Hạ Tưởng cũng không ngồi chờ Khâu Nhân Lễ ra tay, trước đó hắn đã nghĩ được kế sách phản kích nhưng cũng cần phải được Khâu Nhân Lễ đồng ý và ủng hộ.

Thế cục diễn biến ở tỉnh Tề tuy cũng có hơi bất ngờ nhưng cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được. Nhưng tình hình ở Bắc Kinh thì có hơi khiến cho người ta khó mà cân nhắc ra.

Hạ Tưởng biết được một chút nội tình là sau khi Thủ tướng trở về đã cố tình đến hỏi thăm lão Cổ, lão Cổ và Thủ trưởng gặp mặt, trò chuyện đến hơn một tiếng, cụ thể là đã nói chuyện gì thì hắn không được biết, chỉ nghe nói khi Thủ trưởng rời khỏi thì có một vẻ mặt ảm đảm.

Ngay sau đó bộ ngoại giao đã mở cuộc họp hội nghị kinh tế cả nước, trong lúc xem xét tình hình của cả nước thì cố tình chỉ ra nền kinh tế của tỉnh Tề rất đặc sắc, phải học hỏi kinh nghiệm phát triển kinh tế của tỉnh Tề… Thủ tướng hoàn toàn tỏ thái độ khen ngợi tỉnh Tề, thì có thể biết việc gặp trở ngại trong công tác thị sát của Thủ tướng ở tỉnh Tề đã khiến cho những người biết chuyện vô cùng khó hiểu, phía sau việc Thủ tướng lên tiếng khen ngợi là có dụng ý gì?



Khi Hạ Tưởng trở về văn phòng, Ngô Thiên Tiếu vừa mới buông điện thoại xuống, vừa thấy Hạ Tưởng đi vào lập tức báo cáo:

- Phó Bí thư Hạ, Cục trưởng Đới, mọi việc đều thuận lợi.

Ngô Thiên Tiếu cũng có chút quan hệ ở cục công an thành phố.

Sau một loạt sự việc, bây giờ Ngô Thiên Tiếu xem như cũng hiểu được chút ít. Cơ hội đã đến, hơn nữa không phải là cơ hội bình thường mà là cơ hội lớn, chỉ cần y lợi dụng ưu điểm xem xét thời thế của mình và nhắm đúng thời cơ, mở đường cho Hạ Tưởng ở vòng ngoài, chắc chắn sẽ được phó Bí thư Hạ tán thưởng và trọng dụng.

Chỉ cần giữ vững lập trường trong việc đối đầu toàn diện, giữ vững cương vị, y sẽ có cơ hội theo sát bước tiến của phó Bí thư Hạ, chờ sau khiphó Bí thư Hạ trở thành nhân vật số ba thật sự ở tỉnh Tề, thì địa vị của y cũng sẽ lên như diều gặp gió.

Đương nhiên, cũng có không ít nguy hiểm. Nếu chẳng may phó Bí thư Hạ bị thất thế, y cũng sẽ bị tự tuyệt ở tỉnh Tề, từ nay về sau không còn chỗ đứng ở tỉnh Tề nữa.

Ngô Thiên Tiếu không phải là người thích mạo hiểm nhưng nhiều năm sống trong sự ghẻ lạnh ở Tỉnh ủy, nhân lúc sóng gió đang nổi lên ở tỉnh Tề, tim anh ta liền đập thình thịch, có một thứ cảm giác phấn khởi và lo lắng như đã gặp đúng thời cơ. Loạn thế xuất anh hùng, nếu anh ra không được sinh ra đời, để mặt cho Trần Thu Đống gây ra sức ép thì chẳng phải là trên đời này không có anh hùng, phải để cho một thằng ranh thành danh sao?

Ngô Thiên Tiếu không dám kiêu ngạo so sánh mình với Hà Giang Hải, nhưng lại cho rằng sẽ không thua kém Trần Thu Đống, làm sao khiến cho đám người Trần Thu Đống nhảy dựng lên như thằng hề, hơn nữa anh ta không có chút bản lĩnh nào, chỉ âm thầm không lên tiếng?

Ngô Thiên Tiếu quyết định không thể sống một cuộc sống uổng phí nữa, phải mượn lúc cục thế của tỉnh Tề đang xáo trộn để nhất cử thành danh!

Hạ Tưởng thấy dáng vẻ nóng lòng của Ngô Thiên Tiếu, liền cười nói:

- Sao rồi, có phải nghĩ bây giờ là thời cơ tốt để thay đổi tình hình hay không?

Bình thường những thư ký ở trước mặt lãnh đạo không dám làm càn, Ngô Thiên Tiếu cũng không phải xấc xược mà là tùy ý, anh ta liền bật cười:

- Lãnh đạo quả nhiên lợi hại, vừa nhìn đã thấy được nội tâm bất an của tôi, vừa may tôi có một chút kinh nghiệm tâm đắc muốn truyền dạy cho lãnh đạo…

Hạ Tưởng cười mắng:

- Đừng nhiều lời, có chuyện gì cứ nói thẳng ra.

- Tình thế hiện tại đang rất tốt.

Ngô Thiên Tiếu vừa mở miệng ra thì lại cảm thấy lời nói có hơi khách sáo liền gãi đầu, không nói vòng vo nữa:

- Lãnh đạo, tôi nghĩ như thế này, hiện giờ lập trường của Chủ tịch tỉnh Tôn rất kiên định, Bí thư Hà đang nóng nảy, chủ nhiệm Chu thì bí hiểm, Trần Thu Đống không ngờ lại tự sát, mọi việc đều dồn vào một đống, lãnh đạo lại đang bận việc điều chỉnh nhân sự, nhất định không có cách nào phân thân, là một thư ký như tôi đây sẽ phải san sẻ thay lãnh đạo.

Hạ Tưởng lập tức đoán được ý nghĩ của Ngô Thiên Tiếu, không nói lời nào chỉ nhìn Ngô Thiên Tiếu một lúc, sau đó lại cười đầy thâm ý nói:

- Thiên Tiếu, chí hướng của anh không nhỏ…

Ngô Thiên Tiếu cúi đầu xuống, có chút ngượng ngùng:

- Nói thật thì tôi cũng có chút tư lợi, nhưng tuyệt đối cũng là vì muốn bảo vệ lợi ích cho lãnh đạo, muốn khiến cho lãnh đạo khoanh vòng, sau đó tôi sẽ ở trong cái vòng đó thay lãnh đạo dẹp bỏ mọi phiền muộn và khó khăn.

Hạ Tưởng không nói lời nào, ngồi trên ghế, chậm rãi xoay ly trà, nước trà ấm áp lòng người, có thể uống nhưng lại không sôi bỏng, có thể nói Ngô Thiên Tiếu đã hoàn toàn xứng đáng với chức vụ là một thư ký.

Nhưng nếu Ngô Thiên Tiếu tham gia vào sự kiện của Trần Thu Đống, Hạ Tưởng tin rằng dựa vào sự khôn khéo và con người của Ngô Thiên Tiếu thì điểm xuất phát thực sự được cân nhắc từ việc muốn giải quyết vấn đề, và cũng tin rằng anh ta sẽ không làm hỏng việc. Nhưng vấn đề là nếu chẳng may anh ta bị dấn sâu vào bên trong sự việc, cuối cùng bị Hà Giang Hải bắt được điểm yếu và làm ầm lên, thì Hà Giang Hải sẽ không cần biết Ngô Thiên Tiếu có phải thư ký của hắn hay không mà sẽ hạ độc thủ.

Đến lúc đó, phải giải quyết thế nào đây?

Trước giờ hắn luôn giữ cho mình trong sạch, chưa bao giờ có một thư ký nào có vấn đề, không tính Từ Tử Kỳ, tác phong trong cuộc sống chỉ là vấn đề nhỏ, không đủ để người khác bắt thóp. Nếu Ngô Thiên Tiếu xảy ra chuyện lớn, liên lụy đến hình tượng của hắn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với mục đích muốn công kích hắn thì Hà Giang Hải nhất định sẽ trừng trị Ngô Thiên Tiếu đến chết.

Ngô Thiên Tiếu cũng là người phi thường, trong sự do dự của Hạ Tưởng cũng đoán ra được gì đó, lại tỏ thái độ:

- Lãnh đạo, ngài cứ yên tâm, nếu chẳng may xảy ra hậu quả không thể dự tính được thì tôi cũng không thiếu dũng khí như Lỗ Thành Lương đâu.

Sắc mặt Hạ Tưởng trầm xuống:

- Hồ đồ! Trừ phi là anh giết người phóng hỏa, nếu không thì trên địa bàn của tỉnh Tề tôi vẫn có thể bảo vệ được anh!

Giọng điệu tuy nghiêm khắc nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc về sự quyết tâm của Ngô Thiên Tiếu, và càng hiểu sâu thêm về Ngô Thiên Tiếu:

- Được rồi, tối nay anh cứ cùng Lã Vệ Đông và Tiêu Ngũ gặp mặt nhau đi.

Tiêu Ngũ cùng Dương Uy đến Ngũ Nhạc vì dự án của Tập đoàn Đạt Tài, có rất nhiều sự sắp đặt từ bên ngoài lẫn bên trong đều do thư ký ra mặt. Lã Vệ Đông là thư ký của Lý Đinh Sơn nên là người đại diện cho Lý Đinh Sơn.

Con người của Lã Vệ Đông cũng không tệ nhưng năng lực không bằng Ngô Thiên Tiếu, cũng may y cũng rất trung thành với Lý Đinh Sơn, cũng đáng được tín nhiệm.

Lúc này trong hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân đã xảy ra một cảnh tượng, Hạ Tưởng vẫn chưa được biết, tuy hắn biết trước Tôn Tập Dân nhất định sẽ đem dự án của Tập đoàn Đạt Tài ra mổ sẻ và cũng đã nghĩ ra được kế sách ứng phó, chỉ có điều Hạ Tưởng không ngờ tới là kế hoạch không làm thay đổi được gì, trong hội nghị thường vụ chính quyền đã gây tranh cãi ầm ĩ, do đó tình hình bị đẩy lệch ra khỏi phương hướng dự tính của hắn.

Cũng may, tuy là lệch hướng nhưng tổng thể cũng đang tiến triển theo chiều hướng có lợi cho hắn.

Ngô Thiên Tiếu thấy lãnh đạo tránh không nhắc đến chuyện lúc nãy là biết đã có ý ngầm chấp nhận, y cảm thấy vui mừng, lại muốn bày tỏ lòng quyết tâm thì liền nghĩ bây giờ nói ít làm nhiều thì tốt hơn, dù sao thì suy nghĩ của y là nếu thành công lãnh đạo sẽ không quên y. Y đã nắm bắt được một cơ hội lớn, không những trở thành nhân vật nòng cốt trong lòng phó Bí thư Hạ, mà trước khi phó Bí thư Hạ bị điều đi khỏi tỉnh Tề nhất định sẽ sắp xếp một vị trí tốt cho y.

Nhưng nếu thất bại, tất cả hậu quả đều do y một mình gánh vác.

Với sự đau xót của một người bình thường hoặc nói có dũng khí thì đầu trọc không sợ bị nắm tóc, dù sao cũng phải đấu một phen, cùng lắm là trở về nguyên hình, nếu không được cùng lắm là tự sát. Thật buồn cười, dựa vào chỉ số thông minh của Trần Thu Đống thì sao có thể đem so với y?

Ngay lúc Ngô Thiên Tiếu chọn đúng thời cơ, chuẩn bị nhảy vào vòng nước xoáy thừa nước đục thả câu thì cuộc đọ sức quyết liệt trong hội nghị thường vụ của Ủy ban nhân dân tỉnh đã lên đến đỉnh điểm.

Đối mặt với sự đồng thanh chất vấn của toàn bộ Phó chủ tịch tỉnh, Tôn Tập Dân ngoài sự phẫn nộ ra còn cảm thấy đầu óc tê dại, sau lưng ướt đẫm, ông ta… sợ rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi