QUAN THẦN

Thời gian Ôn Tử Tuyền quen Hạ Tưởng còn ngắn, còn chưa thấy gương mặt lạnh lùng bức người của hắn. Mà cả Vương Sắc Vi đã quen biết Hạ Tưởng rất nhiều năm rồi, cũng chưa bao giờ thấy được sự lạnh lùng ác nghiệt của Hạ Tưởng.

Hai người đều bị vẻ mặt biến sắc tức giận của Hạ Tưởng làm cho không nói lên lời, cũng là điều có thể hiểu được.

Nói thật ra,Ôn Tử Tuyền thật sự cũng biết Hạ Tưởng nhất định có mục đích chính trị đằng sau việc điều tra Triệu Mẫu Đơn, khẳng định không phải có tư tưởng nam nữ với Triệu Mẫu Đơn, theo cô nhận thấy, Phó Bí thư Hạ không phải là người như vậy, hơn nữa, Triệu Mẫu Đơn là hạng người gì? Dùng cụm từ ai cũng có thể xem như chồng mình để hình dung mặc dù có chút bỉ ổi, nhưng cũng gần như là như vậy rồi.

Hầu như khi muốn có được lợi ích gì đó, cô ấy đều phải hiến dâng cơ thể như lẽ thường. Theo như những nội tình mà Ôn Tử Tuyền biết,Triệu Mẫu Đơn đã phục vụ cho mười mấy quan lớn rồi.

Trong đó thậm chí có cả cán bộ cấp tỉnh trở lên.

Phó Bí thư Hạ nếu cũng phát sinh quan hệ gì đó với Triệu Mẫu Đơn, thì sẽ khiến cô không thoải mái, cho dù nói ra cũng chỉ là việc cá nhân của Hạ Tưởng, hắn và cô thực sự không có mối liên quan gì.

Quan hệ giữa Triệu Mẫu Đơn và Phan Bảo Hoa, Ôn Tử Tuyền cũng có biết một chút, nhưng cô không biết rõ sự thật Phan Bảo Hoa đã bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương âm thầm điều tra, với cấp bậc của cô, những tin tức nóng sốt mà cô biết được cũng rất ít.

Không biết làm sao,Vương Sắc Vi lại lại một mực cho rằng Hạ Tưởng muốn kéo Triệu Mẫu Đơn xuống, liền thừa dịp Hạ Tưởng gọi điện nói chuyện, nhỏ giọng nói với Ôn Tử Tuyền về những tin đồn về sự đào hoa của Hạ Tưởng năm đó ở thành phố Lang, cùng với chuyện tình yêu song gió giữa hắn với Hoa Nhài Vàng Bạc, cho dù chỉ là tin đồn, chưa chắc là thật. Nhưng tố chất trời sinh của Vương Sắc Vi đối với chuyện nam nữ lại rất nhạy cảm và có liên tưởng, liền nghĩ rằng Hạ Tưởng trải qua nhiều rồi, đã trưởng thành hơn trước kia rồi, cũng tới thời kì sung sức của đàn ông, thì có chút theo đuổi về số lượng chứ không phải theo đuổi về chất lượng nữa.

Nếu để Hạ Tưởng biết ý nghĩ thực sự của Vương Sắc Vi, có khi phải dở khóc dở cười,còn có thể phê bình cô một trận. Với mối quan hệ phức tạp khó nói giữa hai người, mắng đùa vài câu cũng bình thường.

Hạ Tưởng là Phó bí thư thật, nhưng không phải đi tới đâu cũng có thể để lộ mình là Phó bí thư, một mặt vẫn rất ôn hòa với mọi người.

Cần phải nói Hạ Tưởng tính thẳng thắn, đồng thời gương mặt đột nhiên biến sắc, khiến cho Ôn Tử Tuyền và Vương Sắc Vi bị dọa chết khiếp.

May mà một lát sau,Ôn Tử Tuyền phản ứng trước, nghĩ tới gì đó rồi hỏi một câu:

-Phó Bí thư Hạ, có phải là Triệu Mẫu Đơn có chỗ nào đắc tội anh không? Mặc dù cô ấy có tham lam, nhưng dù sao cũng xem như biết quy củ.

Sau khi hỏi xong lại thấy hối hận, mặc dù bây giờ là lén lút nhưng cô và Vương Sắc Vi không giống nhau.Vương Sắc Vi là bạn của Hạ Tưởng, ngược lạicô là cấp dưới của hắn.

Hạ Tưởng xua xua tay, vừa cười vừa nói:

- Nhưng cũng đã làm sợ mọi người, Triệu Mẫu Đơn bất luận làm cái gì, dù sao phía trước mặt cũng không còn đường nữa. Ôn Tử Tuyền, tôi cũng không sợ bảo cho cô biết rằng ngày chết của Triệu Mẫu Đơn đã tới gần rồi."

Nói ra như vậy nhẹ nhàng hơn lúc nãy, nhưng cũng cùng ý nghĩa, Ôn Tử Tuyền thì biết sự việc phát sinh to rồi! Cô gật gật đầu, nhìn về phía Vương Sắc Vi:

-Sắc Vi, ngại quá, đã kéo cô cùng xuống nước rồi..

Vương Sắc Vi sau khi tỉnh táo từ sự khiếp sợ, vừa bình tĩnh trở lại, còn mỉm cười:

- Năm đó khi ở thành phố Lang, tôi cũng là bởi vì cùng đi với Phó Bí thư Hạ nên mới không bị gục ngã.

-Bây giờ nước chảy đá không dời, nếu gặp mặt Phó Bí thư Hạ, tôi vẫn lựa chọn như năm đó. Tôi chỉ hỏi Phó bí thư Hạ một câu: anh cần tôi làm gì?

–Được!

Hạ Tưởng bị kích động bởi lời nói tốt đẹp ấy, cầm lên một chén rượu nói:

-Vương Sắc Vi, tôi mời cô một ly.

Vương Sắc Vi ngây người ra một lúc lâu,thậm chí không dám tin vào tai mình, cô tay run run nâng ly rượu lên, nước mắt đã rơm rớm, lẩm bẩm:

-Nói một câu mong Phó Bí thư Hạ đừng chê cười, năm đó khi ở thành phố Lang anh gọi tôi một tiếng chị Sắc Vi, tôi cả đêm không ngủ được, còn cảm động tới ba ngày, tiếng gọi chị Sắc Vi luôn ở vọng bên tai tôi, hôm nay lại nghe câu nói ấy của anh, lại nói thêm một câu không sợ anh cười, tôi bán cho anh cũng đáng!

Quả thật, Vương Sắc Vi tiếp xúc với quan trường và thương trường đã nhiều năm, cô nói chuyện hay làm việc đều có sự biểu diễn hay giả tạo trong đó. Giữa thật và giả, thật sự khó có thể phân biệt, nhưng mấy câu nói vừa rồi, cũng quả thật cũng có sự thực lòng nhất định. Năm ấy sự kết giao giữa cô và Hạ Tưởng cũng có nhiều sự việc đáng nhớ.

Có lẽ Hạ Tưởng cũng đã quên nhưng, với Vương Sắc Vi mà nói, Hạ Tưởng quả thật là người con trai mà cô không thể có được khiến cô không thể nào quên. Với một người đàn ông mà nói, người phụ nữ mà họ không có được là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Phụ nữ cũng vậy, Vương Sắc Vi nhận định Hạ Tưởng là người con trai tốt nhất.

Ôn Tử Tuyền bị lời nói mạnh bạo mà sắc sảo ấy làm cho ngây người. Cô làm việc trong quan trường đã lâu, cho dù có tình cảm mãnh liệt vậy cũng không dám nói ra với người lãnh đạo mình, cô lo sợ Hạ Tưởng tức giận, khi đang chuẩn bị giẩng hòa, Hạ Tưởng đã lên tiếng.

Cùng với một tiếng thở dài, Hạ Tưởng nói:

-Chị Sắc Vi vẫn là chị Sắc Vi năm đó, phong cách vẫn vậy, sức hấp dẫn vẫn không giảm đi.

Vương Sắc Vi vừa cười vừa nói:

- Có thể lại được ngồi cùng Phó Bí thư Hạ là vui rồi, mong Phó Bí thư Hạ chỉ bảo thêm.Tôi và Ôn Tử Tuyền có thể làm được gì, chỉ cần anh nói ra, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, thì làm gì cũng được.

Lời nói này có hàm ý khác, Ôn Tử Tuyền ở bên cạnh mặt bất chợt đỏ lên, tim đập tình thịch.

Tâm trạng của Hạ Tưởng tốt hơn, đạt được điều mình muốn, cuối cùng liền nói ra suy nghĩ của hắn:

-Sắc Vi, nếu chị và Triệu Mẫu Đơn có sự qua lại trong làm ăn buôn bán, thì bắt đầu từ bây giờ, phải phân rõ ranh giới. Còn cô nữa, Ôn Tử Tuyền, nếu trước kia cô đã từng hợp tác với Triệu Mẫu Đơn, thì cũng nên rửa tay chân cho sạch sẽ. Sau đó, đem toàn bộ chuyện về Triệu Mẫu Đơn mà các cô biết kể cho tôi biết, càng kể tỉ mỉ càng tốt, càng đi sâu biết rõ càng tốt.

Ôn Tử Tuyền hiện tại đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, mặc dù cô còn không biết rốt cuộc là liên lụy tới ai, nhưng chỉ biết rằng Triệu Mẫu Đơn nhất định phải sụp đổ, mà còn bị phá sản. Bởi vì Phó Bí thư Hạ đã hạ quyết tâm muốn ra tay với ai, trong địa phận tỉnh Tề, thì không có việc gì khó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Ôn Tử Tuyền vừa mới nhận ra được một chút thủ đoạn của Hạ Tưởng thì đã nhận định rằng trình độ của hắn rất cao siêu. Chứ đừng nói đến một Vương Sắc Vi đã từng tận mắt chứng kiến những gì Hạ Tưởng đã làm khi còn ở thành phố Lang nữa. Từ khi Hạ Tưởng nói Triệu Mẫu Đơn sẽ phải vào chỗ chết, trong lòng Vương Sắc Vi, Triệu Mẫu Đơn đã là một người chết rồi.

Bởi vì Vương Sắc Vi không những hiểu Hạ Tưởng, mà cũng hiểu rõ Triệu Mẫu Đơn.

Triệu Mẫu Đơn dù có lợi hại, dù có mạng lưới quan hệ rộng rãi, dù có kinh doanh lớn, thì cô ta cũng chỉ là phụ nữ, là một người phụ nữ chỉ biết dựa vào việc mua vui cho đàn ông và các thủ đoạn bất chính khác để kiếm tiền, là một người phụ nữ hơi có tâm cơ và tính toán mà thôi. Nói về tài năng, còn không bằng được cô, về võ lực thì không so được với Nga Ni Trần, nói về tâm kế càng không bì được Thị trưởng Cổ Hướng Quốc của thành phố Lang cô năm đó. Những người trên đây đều phải thất bại dưới tay Phó Bí thư Hạ, Triệu Mẫu Đơn bị Hạ Tưởng theo dõi, lẽ nào còn có thể thoát được?

Nói tới con người Triệu Mẫu Đơn,Vương Sắc Vi còn có nhiều điều để kể.

Triệu Mẫu Đơn tên thật là Triệu Minh Minh, sau đó vì sao lại đổi tên thành Triệu Mẫu Đơn thì cô cũng không biết. Dù sao khi Vương Sắc Vi và Triệu Mẫu Đơn quen nhau ở Bắc Kinh,Triệu Minh Minh đã trở thành Triệu Mẫu Đơn nổi tiếng về xã giao ở tỉnh Tề rồi.

Những việc kinh doanh mà Triệu Mẫu Đơn làm rất phức tạp và lộn xộn, không có cơ cấu, cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó. Vận chuyển dầu mỏ, buôn lậu thuốc lá..v..v... Sau khi lập nghiệp, đi khắp nơi nhận thầu công trình, làm người trung gian, tay vương rất dài, ăn cũng rất khó coi. Nếu đổi lại là người khác, sớm đã bị người trong cuộc ghét bỏ rồi, chỉ tiếc côta là một phụ nữ, là người phụ nữ rất xinh đẹp và có nhiều quan lớn đã chung giường với cô, người bảo vệ cho cô rất nhiều. Bởi vậy cô ở tỉnh Tề mặc dù chỉ là một cô gái bán hoa nho nhỏ, nhưng lại không có ai có đủ bản lĩnh, khiến Triệu Mẫu Đơn phải bị trừng trị.

Vương Sắc Vi và Triệu Mẫu Đơn cũng hợp tác cùng nhau vài lần, là chuyển một ít hàng hóa từ tỉnh Tề về. Triệu Mẫu Đơn quả thật là tinh thông mọi chuyện, nhanh chóng giúp Vương Sắc Vi ngoại giao. Tuy nhiên cô ta cũng được lời quá lớn, trực tiếp nhận 70% lợi nhuận, chỉ đưa cho Vương Sắc Vi 30%.

30% thì 30%, Vương Sắc Vi mặc dù tức giận nhưng cũng không có cách nào, bởi vì nếu Triệu Mẫu Đơn không ra tay thì cô ngay cả 10% có lẽ cũng không có. Nhưng cũng khiến cho cô biết rõ cách đối nhân xử thế của Triệu Mẫu Đơn, biết Triệu Mẫu Đơn cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ làm nhiều người tức gận.

Không ngờ chưa thấy được Triệu Mẫu Đơn làm nhiều người tức giận, lại đã trêu tức Phó Bí thư Hạ, cũng xem như cô ta tự làm tự chịu. Hiện tại cô ta đang bị Hạ Tưởng theo dõi, Vương Sắc Vi sẽ không khách khí nữa, kể hết những gì cô biết về cô ta, nói hết toàn bộ từ đầu tới cuối.

Cuối cùng, dường như vẫn còn chưa đủ, Vương Sắc Vi cố gắng nhớ lại một chút, lo lắng mình đã quên chi tiết nào, quả nhiên nghĩ đi nghĩ lại, liền nói:

- Đúng rồi, Triệu Mẫu Đơn và Tôn Tập Dân cũng quen nhau. Lúc mà Tôn Tập Dân rảnh rỗi ở Bắc Kinh, trong một buổi tụ hội, có người giới thiệu cho Triệu Mẫu Đơn và Tôn Tập Dân quen nhau…

Mắt Hạ Tưởng sáng lên, giống như nắm được điểm quan trọng.

- Nhưng,

Ôn Tử Tuyền thoáng chút lại nghĩ ra điều gì rồi nói thêm vào:

- Chủ tịch tỉnh Tôn sau khi nhậm chức không tiếp xúc nhiều với Triệu Mẫu Đơn. Cô ta tìm Chủ tịch tỉnh hai lần, hai lần đều không gặp được Chủ tịch tỉnh.

Hạ Tưởng nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của Ôn Tử Tuyền, cô tái mặt đi, cười gượng gạo:

- Quan hệ giữa tôi và Trưởng ban thư kí Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không tồi…

Hạ Tưởng bình thường trở lại, những cái khác không nói, chỉ dựa vào tác phong và tư thái của Ôn Tử Tuyền, đã khiến cho không ít đàn ông đứng trước mặt cô ấy mất đi lí trí và sức lực.

Dựa trên sự thăm dò ít ỏi về Triệu Mẫu Đơn, Hạ Tưởng càng chắc chắn, sau đó thì không nói về chủ đề Triệu Mẫu Đơn nữa mà chuyển sang nói chuyện phiếm với Vương Sắc Vi tới tận nửa đêm. Khi thấy đã muộn quá rồi, Hạ Tưởng đứng dậy chuẩn bị chấm dứt buổi gặp mặt...

Bỗng nhiên, chuông điện thoại kêu liên hồi, vừa nhìn vào là Ngô Thiên Tiếu gọi, hắn biết giờ này còn gọi điện nhất định là có chuyện gì, liền nghe máy.

- Lãnh đạo, có lẽ sự tình không hay rồi…

Giọng của Ngô Thiên Tiếu vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng cũng có một chút bối rối:

- Khuất Chính uống rượu say, giờ mới nói thật, Chủ tịch tỉnh Phan đêm nay đi Bắc Kinh trong đêm rồi…

Muốn chạy trốn ư? Làm rất nhanh!

Hạ Tưởng liền nói:

- Bất luận là dùng biện pháp gì, nhiệm vụ của cậu là khống chế Khuất Chính, không cho y chạy thoát.

Hắn lập tức gọi điện cho Tống Triêu Độ:

- Bí thư Tống, y đi Bắc Kinh trong đêm rồi!

Tống Triêu Độ mặt sầm lại, nói như đinh đóng cột:

- Cứ giao y cho tôi, đi qua thành phố Lỗ, tôi sẽ nghĩ cách giữ y lại.

- Được!

Hạ Tưởng cũng không nói nhiều, lập tức tắt máy, xoay người về phía Vương Sắc Vi và Ôn Tử Tuyền nói một cách nghiêm túc:

- Việc lần này cần phải liều mạng rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi