QUAN THẦN

Nha Nội nỗ lực mở hai mắt, nhìn những người chung quanh, thấy những người chung quanh không có người y muốn gặp, liền yếu ớt hỏi một câu:

- Trong lúc tôi hôn mê, Hạ Tưởng có đến thăm tôi không?

Hạ Tưởng - Hạ Đại Bí thư - cũng là người vô tội, nếu nói câu đầu tiên sau khi Hà Giang Hải thức tỉnh nói là hỏi hắn có ở đó không, là có chuyện muốn nói với hắn, cũng coi như chấp nhận được đi, nhưng sau khi Nha Nội tỉnh lại, câu nói đầu tiên là hỏi hắn có đến thăm y không, quả thật làm cho người ta dở khóc dở cười.

Đại nạn không chết, Nha Nội cũng không đơn giản, cũng có chút hài hước, cũng không hỏi ai, chỉ hỏi Hạ Tưởng có đến thăm y không, thật ra là muốn nói, Hạ Tưởng có còn mặt mũi đến gặp y không!

Cho đến giờ khắc này, Nha Nội còn tưởng rằng toàn bộ mọi chuyện đều do Hạ Tưởng làm!

Cho dù trước khi y bị tai nạn lần thứ hai, Chu Hồng Cơ đã nói cho y, chuyện đó không phải Hạ Tưởng gây nên, nhưng y cũng không hoàn toàn tin tưởng. Trong nháy mắt bị tai nạn, ý niệm cuối cùng trong đầu Nha Nội trước khi hôn mê chính là Hạ Tưởng điên rồi sao? Y và Hạ Tưởng không có thù giết cha, cũng không có thù cướp vợ, sao Hạ Tưởng muốn dồn y vào chỗ chết? Nếu y chết, Hạ Tưởng có thể có chỗ tốt gì? Dường như giữa y và Hạ Tưởng mặc dù có mấy lần xung đột, nhưng cũng không có thâm cừu đại hận.

Cho nên vừa tỉnh lại, mở mắt ra, Nha Nội không để ý cả người đau đớn, vẫn muốn tìm Hạ Tưởng để hỏi cho rõ ràng, nếu không hiểu được vì sao Hạ Tưởng muốn diệt y, y chết không nhắm mắt.

Nguyện vọng của Nha Nội rất tốt đẹp, nhưng quả thật tính khả thi lại không cao, bởi vì sau khi y tỉnh lại, còn có rất nhiều chuyện phải làm, hiển nhiên không thể gặp Hạ Tưởng trước được.

Hơn nữa, cho dù y muốn, Hạ Tưởng cũng sẽ không đến phòng bệnh của y, vừa không phù hợp thường quy, cũng không phù hợp thân phận hai bên.

Cũng như Hạ Tưởng cũng sẽ không xuất hiện trong phòng bệnh Hà Giang Hải, tuy Hà Giang Hải mấy lần nói y có chuyện trọng yếu phải ủy thác cho Hạ Tưởng, cũng chỉ nói với một mình Hạ Tưởng, nhưng suy xét các mặt, Hạ Tưởng sẽ không muốn và cũng không có khả năng trở thành người đầu tiên gặp mặt Hà Giang Hải.

Bởi vì lập trường bất đồng, Hạ Tưởng phải tránh bị tình nghi, hơn nữa trước khi Tỉnh ủy đồng ý, bất kỳ lãnh đạo Tỉnh ủy nào cũng sẽ không đi gặp Hà Giang Hải.

Người đầu tiên vào phòng bệnh của Nha Nội là Chu Hồng Cơ.

Vốn Tôn Tập Dân cũng cùng đến, nhưng Tôn Tập Dân ngay trong đêm bay tới Bắc Kinh, nên tin Nha Nội tỉnh lại vừa truyền ra, Chu Hồng Cơ liền lập tức bỏ hết công việc, chạy đến bệnh viện.

Trên đường đi, ông ta còn gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Tưởng mà Chu Hồng Cơ cũng biết, gần đây tâm trạng của Hạ Tưởng vô cùng tốt, bởi vì Nha Nội và Hà Giang Hải xung đột, người được lợi lớn nhất chính là Hạ Tưởng, hiện tại Hạ Tưởng ngồi mát ăn bát vàng, thật đúng là rất thoải mái. Không thể hiện thái độ bàng quan đã là không tệ rồi.

Nhưng Chu Hồng Cơ không hề hận Hạ Tưởng, chỉ có hâm mộ Hạ Tưởng, còn có một tia cảm kích, bởi vì hiện tại cho dù Hạ Tưởng hoàn toàn thu tay lại mặc kệ việc của Nha Nội và Hà Giang Hải, cũng không ai có tư cách chỉ trích gì hắn, dù sao Hạ Tưởng đã ra tay cứu Nha Nội một mạng.

- Phó Bí thư Hạ, bây giờ tôi đi gặp Nha Nội, anh muốn tôi chuyển lời gì không?

Chu Hồng Cơ luôn cố chấp gọi Tông Cao là Nha Nội, không giống người khác gọi y là Tổng Giám đốc Cao, cũng không gọi thẳng tên y,

- Lời cám ơn không cần nói nhiều, tôi sẽ nói tỉ mỉ mọi chuyện với Nha Nội.

Lúc này Hạ Tưởng đang nhàn nhã ăn cơm chiều với Nghiêm Tiểu Thì, hắn giơ tay làm động tác yên lặng, ý là bảo Nghiêm Tiểu Thì đừng nói gì, sau đó cười ha hả:

- Ngày mai tôi tặng giỏ hoa, mong Tổng Giám đốc Cao sớm ngày bình phục.

Chu Hồng Cơ hiểu rõ ý của Hạ Tưởng, cũng không muốn kể công, trong lòng lại hiểu thêm một phần về cách đối nhân xử thế của Hạ Tưởng, liền than thở:

- Phó Bí thư Hạ, anh là một người bạn đáng tin cậy.

Chu Hồng Cơ cúp điện thoại, Hạ Tưởng lắc đầu tự giễu:

- Chu Hồng Cơ nói anh là một người bạn đáng tin cậy, quả thật là anh ta nói thật. Nếu anh ta biết ở Bắc Kinh đang khí thế hừng hực nhằm vào sản nghiệp của Nha Nội, có một trận công kích và thâu tóm trong cuộc chiến tranh kinh tế, phỏng chừng anh ta sẽ thu hồi lời nói đó.

Nghiêm Tiểu Thì thản nhiên cười, vẻ mặt sáng lạn, cũng đúng, gần đây Hạ Tưởng được dịp rảnh rỗi, thời gian bên cô còn nhiều hơn so với mười mấy năm trước, thân là phụ nữ, mong muốn đơn giản nhất là có người mình yêu ở bên cạnh, cô tất nhiên sẽ vui vẻ.

- Cũng không có thể nói như vậy, anh cứu mạng của gã ta, theo đạo nghĩa chính là một phẩm hạnh tốt đẹp. Mà công kích sản nghiệp của gã ta, thì là hành vi buôn bán bình thường, không liên quan tới phẩm hạnh. Lại nói, gã ta là người ra tay trước, anh chỉ phòng vệ mà thôi.

Nghiêm Tiểu Thì không nói đỡ cho Hạ Tưởng thì cô sẽ không phải Nghiêm Tiểu Thì rồi.

Ở một nhà hàng xa hoa thành phố Lỗ, Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì ngồi ở trong một phòng, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có. Từ khi Hạ Tưởng thăng tới cấp Phó Tỉnh, cũng rất ít có thời gan rảnh rỗi được yên tĩnh ăn cơm, càng không cần nói đến thời khắc thanh thản dễ chịu này.

Cũng là nguyên nhân trọng yếu sau khi Vệ Tân làm bạn với hắn ở thành phố Lang một thời gian, không còn cơ hội trở về bên cạnh hắn.

Cũng không phải hắn muốn lơ đi những người phụ nữ bên cạnh, thật ra thân là đàn ông, cho dù vị trí cao tới đâu cũng đều muốn ăn cơm cùng người mình yêu, hoặc là hưởng thụ thời khắc ấm áp, huống chi hiện tại hắn mới ba mươi tuổi, tục ngữ nói, đàn ông ba mươi như đóa hoa, đúng là tuổi hoàng kim của một người đàn ông.

Có lẽ bởi vì hai ngày qua thường ở chung với Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng luôn nhớ tới Vệ Tân và Phó Tiên Tiên... Còn có Cổ Ngọc...

Vệ Tân còn tốt, ở Bắc Kinh cùng với Tống Nhất Phàm, sự nghiệp đang thăng tiến, phỏng chừng cũng ít khi nhớ hắn quá nhiều, hơn nữa có Tống Nhất Phàm làm bạn, mặt khác cũng một lòng với sự nghiệp.

Phó Tiên Tiên thì suốt ngày đi đây đi đó, đầu tư vài khoản kinh doanh ở tỉnh Tương, sau khi đã ổn định, lại về Bắc Kinh, nghe nói thời gian trước lại đi nước ngoài vài ngày, còn gặp Liên Nhược Hạm ở nước ngoài? Cụ thể thì Hạ Tưởng cũng không hỏi nhiều.

Chẳng qua hắn biết, gần đây Phó Tiên Tiên luôn ở Bắc Kinh, bởi vì ông cụ nhà họ Phó lại bị bệnh. Là bệnh cũ, gần như hàng năm đều tái phát, nhưng năm nay dường như nghiêm trọng hơn, rất có khả năng là một chướng ngại lớn.

Lại nói trong bốn ông cụ, thâm sâu nhất chính là ông cụ nhà họ Ngô, hàm súc nhất chính là ông cụ nhà họ Mai, thật thà nhất chính là ông cụ nhà họ Khâu, lợi hại và nóng nảy nhất chính là ông cụ nhà họ Phó, mà trong bốn người, thân thể ông cụ nhà họ Phó cũng không tốt nhất, cũng phù hợp với tính cách, câu nói tính cách quyết định vận mệnh, cũng không phải là giả.

Người có tính cách nóng nảy, bởi vì thường xuyên lộ ra tâm sự, tinh lực tiết ra ngoài, cho nên dễ tổn thương gan. Khi về già, bắt đầu từ chân lạnh, hỏa tính không vượng, hàn khí liền nhập thể, sức đề kháng của thân thể ngày càng sa sút. Khi ngủ lại thích há miệng thở, cũng là dễ làm tinh khí tiết ra ngoài, dễ bị cảm mạo, đồng thời, cũng có khả năng ảnh hưởng đến sức khỏe.

Bốn ông cụ, cho tới hôm nay vẫn là trụ cột cho bốn nhà, lúc này mặc dù bốn nhà ở hai lĩnh vực lớn là chính trị, kinh tế, đều có lực ảnh hưởng kinh người, nhưng bởi vì thế hệ sau có vấn đề về tuổi tác và lý lịch kinh nghiệm, không có mấy người vào Bộ, trong bốn nhà, trước mắt chỉ có Ngô Tài Dương nhà họ Ngô và Phó Bá Cử nhà họ Phó là Ủy viên bộ Chính trị.

Đương nhiên, với thực lực bốn nhà, vẫn có đủ lực ảnh hưởng trong Bộ Chính trị, nhưng lực ảnh hưởng trên cơ bản đều nhờ mấy ông cụ, nếu chẳng may vị nào rời khỏi nhân gian khi gia tộc chưa có người vào Bộ Chính trị, thì tuyệt đối là một kích trí mạng.

Nhà họ Phó thích đầu cơ trên chính trị, trên lĩnh vực kinh tế lại thường xuyên liều lĩnh, cũng thuận buồm xuôi gió, từ đầu đến cuối đứng ở thế bất bại, coi như là một kỳ tích, nhất là gần đây thế lực phát triển không ngừng, mơ hồ có xu hướng ngang hàng với nhà họ Mai, gần như sắp thành gia tộc thứ hai trong bốn gia tộc. Tưởng rằng đã thành công, nhưng nhân lực cạn kiệt, tính được với người, không tính kế được với ông trời. Nếu ông cụ nhà họ Phó không qua được một cửa này, nhà họ Phó liền có khả năng suy bại trong tay Phó Tiên Phong.

Trên thực tế, ở mặt ngoài nhà họ Phó vượt qua hai nhà Khâu, Mai, thực lực mạnh mẽ, kì thực không phải vậy, so sánh với hai nhà Khâu Mai, nhà họ Phó không có năng lực nối nghiệp, bởi vì Khâu gia có Khâu Nhân Lễ có khả năng vào Bộ bất cứ lúc nào, lại có Khâu Tự Phong là người nổi bật nhất đời thứ ba, bố cục rất rõ ràng, khi Khâu Nhân Lễ lui ra, cũng vừa lúc nâng Khâu Tự Phong lên.

Mà nhà họ Mai, trên có Mai Thái Bình, dưới có Mai Hiểu Lâm, cũng là một đường nối nghiệp. Nhưng nhà họ Phó, nhiệm kỳ sau Phó Bá Cử sắp lui ra, trong ba đời, chỉ có một mình Phó Tiên Phong. Mà tuy rằng hiện tại Phó Tiên Phong ngồi ghế Chủ tịch tỉnh, tiếp theo lên Bí thư Tỉnh ủy dường như cũng chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa Phó Tiên Phong có ưu thế tuổi, sau này vào Bộ nhìn có vẻ như là việc nước chảy thành sông.

Nhưng không phải vậy.

Đó là Hạ Tưởng ban tặng, lại có quyết sách sai lầm năm đó của Phó Tiên Phong, một cơn lũ ở sông Hạ Mã ngày xưa, trực tiếp đẩy rơi cái mũ cấp Phó Tỉnh của Phó Tiên Phong, chẳng những khiến ông ta ở nhà rảnh rỗi hai năm, cũng lưu lại một vết nhơ không thể xóa nhòa trong hồ sơ chính trị của ông ta.

Trừ phi Phó Tiên Phong trong thời gian đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy có chiến tích rạng rỡ, hoặc là có kỳ chiêu, nếu không ông ta rất khó vào Bộ, vết nhơ chính trị kia chắc chắn trở thành chướng ngại vật lớn nhất của ông ta, cũng sẽ trở thành cái cớ cho đối thủ công kích.

Lại nói, lúc Phó Tiên Phong vào Bộ, cũng là thời kì Quan Viễn Khúc làm Tổng bí thư, đến lúc đó tình huống như thế nào, sợ là không như tưởng tượng, cho nên, có lẽ Phó Tiên Phong có cơ duyên khác cũng chưa biết chừng. Nghĩ như thế, cũng thật khó cho cô bé Phó Tiên Tiên này, nếu cô có thể chăm sóc ông cụ nhà họ Phó tốt, để ông cụ nhà họ Phó vượt qua cửa ải khó khăn, sống lâu thêm vài năm, cũng là nhà họ Phó có phúc lớn.

Hạ Tưởng lại nghĩ đến Cổ Ngọc.

Thời gian trước Cổ Ngọc ở tỉnh Tề chơi đến kinh khủng, sau khi trở về, nghe nói lại đến miếu đạo quan ngộ đạo cùng ông cụ nhà họ Cổ. Kỳ thật ông cụ nhà họ Cổ không ngộ thiên đạo, mà là nhân đạo.

Hạ Tưởng suy đoán, ông cụ nhà họ Cổ thân thể khỏe mạnh, sống thêm hai ba mươi năm, Cổ Ngọc vui vẻ thoải mái, không có ưu sầu, tất cả đều thỏa mãn rồi. Mà bốn ông cụ kia, tốt lắm cũng chỉ sống được vài năm nữa, sau khi Quan Viễn Khúc nhậm chức, đa số thế lực trong nước chỉ duy trì được một thời gian ngắn. Buổi tối, Hạ Tưởng lại ở với Nghiêm Tiểu Thì, Tào Thù Lê nói là phải ở Bắc Kinh một thời gian, Hạ Đông quấn quít không buông, cô chỉ có thể chăm sóc đứa nhỏ trước, mặc kệ "đứa lớn". T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Cũng chính thế Nghiêm Tiểu Thì được lợi lớn, cũng làm cho Hạ Tưởng ở cùng cô một thời gian dài nhất từ trước đến nay, làm cho cô vô cùng vui sướng.

Buổi chiều hôm sau, từ bệnh viện truyền đến tin tức, Hà Giang Hải lại nói muốn gặp Hạ Tưởng, rất cần thiết! Ngay khi Hà Giang Hải đề nghị, Nha Nội cũng nhờ Chu Hồng Cơ truyền lời, vô cùng hy vọng gặp Hạ Tưởng ngay lập tức!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi