QUAN THẦN

Bất luận là do xuất phát từ nguyên nhân nào —— là không tín nhiệm hắn cũng được, vì tự thân ngạo mạn cũng chả sao, hay vì phân tích tình thế sai một bước cũng thế —— phe phản đối chậm một bước so với hệ bình dân trong việc giao thiệp với hắn, lại còn ủy thác cho Chu Hồng Cơ đến lúc này mới trịnh trọng ra điều kiện, đã làm Hạ Tưởng sâu tận đáy lòng không có nổi một tia thiện cảm.

Trong lòng cũng nảy sinh ý khinh thường nhân vật mưu trí bên phe đối lập.

Từ đó có thể rút ra kết luận, Diệp Thiên Nam cho dù đã bị rớt ngựa, cho dù hiện tại không chức không quyền, nhưng phải thừa nhận, Diệp Thiên Nam là một nhân tài không thể thiếu của hệ bình dân. Ít ra trong lúc kịp thời ra tay lôi kéo gã xuất chiêu, Diệp Thiên Nam bước trước một bước, nhanh tay đánh một nước cờ, mượn lão Cổ ra mặt chuyển lời, bởi Hà Giang Hải tự mình cúi đầu nhận thua, lại thêm trước đó đã đệ đơn từ chức…

v..v… một loạt sự sắp đặt đã hình thành thế bao vây, đối với các kiểu ra tay của phe đối lập đã nghĩ kỹ phương án phòng hộ.

Phe đối lập đâu chỉ mới chậm có một bước!

Vả lại, trong toàn bộ sự việc, Hạ Tưởng còn ra tay cứu giúp Nha Nội một lần, từ lúc khai cuộc, ít nhất ngoài mặt còn đứng về phía phe phản đối. Còn phe phản đối lại hoàn toàn có thể mượn lý do cảm ơn công cứu mạng của Hạ Tưởng mà tiến hành một loạt các giao thiệp thân mật với hắn, kịp thời lôi kéo hắn về phe.

Đến tận bây giờ mới ý thức được ảnh hưởng quan trọng của hắn ở tỉnh Tề, đến tận bây giờ mới bắt đầu bày điều kiện hòng kéo hắn qua, vẫn nghĩ hắn là cây cỏ bờ tường muốn gọi đến là phải đến sao?

Còn không ngẫm lại, giữa hắn và phe phản đối thậm chí còn có mối hận thù vẫn chưa hóa giải, cho rằng một chút ưu đãi chính trị có thể khiến hắn chạy theo như vịt sao? Nếu không vì đối phương quá tự tin thì là vì bọn họ quá ngu xuẩn.

Mà Hạ Tưởng trước nay vốn không thích giao thiệp với loại người ngạo mạn mà ngu xuẩn.

Hơn nữa, mối thù năm ấy Hạ Tưởng tuyệt đối không cho là đã đòi lại được công bằng.

Ngẫm lại cũng thấy tiếc thay cho Chu Hồng Cơ, kỳ thực xét tài của Chu Hồng Cơ, về phe hệ bình dân, hay thế lực gia tộc, không kể là bên nào, thì đều có tiền đồ hơn là về phe phản đối.

Một phe phái có tầm nhìn hạn hẹp, không thể lâu dài được.

Tương tự như vậy, Chu Hồng Cơ có lòng quyết đoán, có ý chí tiến thủ, có tố chất, nhưng trên tầm nhìn chính trị, vẫn không bằng Diệp Thiên Nam. Giả sử không có ưu thế về tuổi tác, vả lại trong vấn đề con cái và kinh tế ít ràng buộc hơn Diệp Thiên Nam, thành tựu của gã chưa chắc có thể vượt qua Diệp Thiên Nam

Nhưng sự thất bại của Diệp Thiên Nam và sự thảm bại của Hà Giang Hải lại một lần nữa chứng minh một chân lý không thể phá vỡ —— đối với một cán bộ lãnh đạo, thì quản lý tốt người nhà và con cái là một công việc chính trị cực kỳ nghiêm túc.

Bất luận vừa rồi người gọi điện thoại cho Chu Hồng Cơ là ai, cũng bất chấp Nha Nội đến đây nói chuyện gì, Hạ Tưởng bây giờ đối với ba điều kiện mà phe phản đối đưa ra đã bớt đi hứng thú rồi.



Sau khi nhận cuộc điện thoại nói Hạ Tưởng không đi cùng cô được, Phó Tiên Tiên lặng người, một mình rơi lệ, lúc sau lại gọi cho Phó Tiên Phong một cuộc điện thoại.

Cô ngủ cả một ngày.

Tâm tư quá mệt mỏi.

Từ nhỏ đã không cần lo cơm áo gạo tiền, mặc dù sống bướng bỉnh cứng đầu, mặc dù như ngựa thần lướt gió tung mây, nhưng nội tâm cô cô đơn lạnh lẽo nào có ai hay? Trước khi quen biết Hạ Tưởng, cô còn tưởng mình sẽ không thích một người con trai nào, đặc biệt là chính trị gia. Bởi đã chứng kiến được những âm mưu thủ đoạn của những người đàn ông làm chính trị trong gia tộc, chuyện gì cũng tính toán, đâu đâu cũng là mưu kế thủ đoạn, đâu còn niềm vui làm người đáng để nói nữa?

Mà đằng sau biểu hiện phóng túng và điên cuồng của cô, thực ra cô vẫn luôn khư khư giữ những điều quý giá nhất của một người con gái. Không phải vì cô không muốn cho, mà vì tìm không ra người con trai có thể phó thác, hoặc nói một cách không hề khoa trương, trong một thời gian dài, cô có phần chán ghét đàn ông, càng mong muốn chung sống cùng nữ giới.

Phó Tiên Tiên cũng từng hoài nghi khuynh hướng giới tính của cô có phải có vấn đề gì không, cũng may, trong thời gian sống chung với người con gái khác, cũng chỉ toàn cãi nhau phá phách, cười cười nói nói, vẻ ngoài thì bất cần, trên thực tế cô chưa từng làm bất cứ sự việc khác người nào.

Cũng không phải là không dám, mà là luôn cảm thấy sẽ vi phạm nguyên tắc của bản thân.

Mãi đến khi gặp Hạ Tưởng, mãi đến khi hoàn toàn bị Hạ Tưởng tóm được, lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm, may thay mình không phải là người đồng tính. Phỏng chừng không ai ngờ rằng tiểu ma nữ không ai cấm được trong mắt mọi người, thực ra nội tâm luôn vật lộn đấu tranh bên ranh giới tà ác.

Nhưng có lẽ là do vẫn còn trở ngại tâm lý, hoặc có lẽ vì quen biết Hạ Tưởng quá muộn, mà cũng do bên cạnh Hạ Tưởng phụ nữ đẹp đã nhiều như mây, cô và Hạ Tưởng vẫn duy trì quan hệ trong sáng. Mặc dù phải nói Hạ Tưởng đã từng nhìn trọn thân thể cô, cô cũng sớm coi mình như người con gái mà Hạ Tưởng có thể đòi hỏi bất cứ lúc nào, nhưng tối qua lúc Hạ Tưởng kéo cô ôm vào lòng, dường như đôi bàn tay to lớn đang trực lướt trên thân thể cô, cô vẫn sợ đến chết khiếp.

Cũng may, Hạ Tưởng không hề nhân lúc cô đau khổ nhất mà chiếm lấy cô, mà chỉ là cho cô một cái ôm ấm áp chứ không hề đòi hỏi, càng khiến cô càng thêm hiểu Hạ Tưởng và cảm động hơn.

Không phải cô mê trai, nhưng kỳ thực cũng khao khát được Hạ Tưởng yêu thương, nhất là giây phút cô mệt mỏi nhất đau buồn nhất. Nhưng phụ nữ không giống với đàn ông, thực ra cái mà cô càng khao khát hơn chỉ là sự vuốt ve âu yếm và an ủi từ Hạ Tưởng, chứ không phải cái gì khác.

Hạ Tưởng làm được rồi, hắn không phải loại đàn ông chỉ biết cảm xúc của mình mà không màng đến cảm nhận của người khác, chính là người con trai chân chính mà trong những năm qua cô vẫn luôn tìm kiếm.

Đi theo hắn, có lẽ cũng là chịu thiệt một ít, nhưng nghĩ sâu xa một chút, thà ăn một miếng đào tươi còn hơn ăn một giỏ mơ thối, chịu thiệt thì chịu thiệt, cứ coi như Hạ Tưởng là Đoàn Chính Thuần đi.

Phó Tiên Tiên lười biếng tỉnh giấc, cảm thấy có chút cô đơn vắng lặng, nghĩ đi nghĩ lại, lại bấm số của Nghiêm Tiểu Thì.

Nửa giờ sau, cô và Nghiêm Tiểu Thì đã gặp nhau ở một địa điểm không ai có thể ngờ tới —— Nhà khách Tỉnh ủy tỉnh Tề.

Điều mà Phó Tiên Tiên không biết chính là, cô cảm thấy mình chịu thiệt với Hạ Tưởng một chút, chấp nhận rồi, không thành vấn đề. Còn Nghiêm Tiểu Thì lại chịu thiệt không lớn không nhỏ với người khác, mà cô không hề muốn chấp nhận!

Kỳ thực mà nói sự việc cũng không lớn, vả lại sự tình là do Cung Tiểu Tinh gây ra.

Lý Đinh Sơn cho Nghiêm Tiểu Thì phụ trách tu sửa nhà khách Tỉnh ủy, chẳng qua là muốn mượn cơ hội chấn chỉnh lại đội ngũ nhân viên nội bộ của nhà khách. Hy vọng mượn tay Nghiêm Tiểu Thì, điều tra rõ người đứng sau Cung Tiểu Tinh giở trò, cũng muốn mượn cơ hội này để đánh trả. Dù chưa nói rõ, thực ra cũng là đào mồ cho Hà Giang Hải.

Ai ngờ sự tình có biến đổi lớn, Hà Giang Hải tự tay đào mồ chôn mình.

Về mặt lý thuyết mà nói, ý nghĩa việc Nghiêm Tiểu Thì lại điều tra ngầm Cung Tiểu Tinh là không lớn nữa, nhưng Lý Đinh Sơn lại nhận định, nhà khách Tỉnh ủy không nên là nơi dung nạp những thứ ô uế, nên loại bỏ những nữ nhân viên mưu mô bất lương như Cung Tiểu Tình. Tuy rằng nhà khách Tỉnh ủy không do Lý Đinh Sơn trực tiếp quản lý, nhưng dù gì Tỉnh ủy cũng đã giao hạng mục này cho Lý Đinh Sơn trực tiếp phụ trách, thì cũng nên phụ trách cho đến nơi đến chốn, song song với việc sửa chữa lại từ đầu, cũng nên cho một số phần tử không an phận này một cuộc càn quét.

Lý Đinh cũng đồng thời viết báo cáo với Tỉnh ủy, đưa ra yêu cầu đồng thời với việc sửa sang, để nhân viên công tác trong nhà khách Tỉnh ủy luân phiên huấn luyện, những người huấn luyện đạt tiêu chuẩn mới có thể làm việc lại từ đầu. Phải học tập kinh nghiệm quản lý nhà khách nước ngoài, nâng cao hình tượng của nhà khách Tỉnh ủy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Bởi vì nhà khách Tỉnh ủy tuy chỉ là một ô cửa nhỏ, nhưng lại đại diện cho hình tượng lớn của Tỉnh ủy tỉnh Tề.

Xuất phát điểm của Lý Đinh Sơn rất có tầm nhìn, báo cáo vừa được đưa ra, Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân đã rất nhanh phê chỉ thị đồng ý. Thật ra trong mắt Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân, nhà khách Tỉnh ủy dù sao cũng vẫn là chuyện nhỏ không đáng nói.

Lý Đinh Sơn nắm quyền trong tay, nhân thời cơ tu sửa, bắt đầu ra tay với nhân viên nhà khách Tỉnh ủy.

Không nên xem thường một tòa nhà khách Tỉnh ủy, cơ cấu nhân viên bên trong cũng cực kỳ phức tạp, tầng lớp quản lý hơn phân nửa là người thân bạn bè với lãnh đạo các cấp của Tỉnh ủy, ngay cả nhân viên phục vụ, cũng đủ các loại quan hệ dây mơ rễ má.

Không có quan hệ thì rất khó có đường vào.

Quyền lực đã ở trong tay, người đầu tiên mà Lý Đinh Sơn muốn khai trừ chính là Cung Tiểu Tinh. Tuy rằng Hà Giang Hải đã như mặt trời xuống núi, nhưng Cung Tiểu Tinh trong mắt gã không thể lưu lại thêm nữa. Có điều khai trừ một nữ nhân viên phục vụ tuy là chuyện nhỏ, nhưng cũng buộc phải có đầy đủ lý do.

Sự tình liền rơi lên vai Nghiêm Tiểu Thì.

Nghiêm Tiểu Thì dù sao cũng thông minh, rất nhanh liền điều tra được vấn đề tồn tại của Cung Tiểu Tinh, ví dụ như lấy của công làm của riêng, cắt xén vật phẩm, lại thêm cuộc sống không lành mạnh,..v..v.., dù sao lý do cũng đủ để đem ả khai trừ rồi.

Nào ngờ chẳng đợi Lý Đinh Sơn ra lệnh, Cung Tiểu Tinh đã phát hiện Nghiêm Tiểu Thì đang âm thầm điều tra ả, liền tức giận, trực tiếp tìm gặp Nghiêm Tiểu Thì, ra đòn phủ đầu mắng mỏ Nghiêm Tiểu Thì một trận, chỉ trích Nghiêm Tiểu Thì ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, xen vào việc của người khác.

Lúc Phó Tiên Tiên đến nhà khách Tỉnh ủy, Cung Tiểu Tinh vừa mới khoa chân múa tay mắng Nghiêm Tiểu Thì xong, hai khuôn ngực đầy đặn vì cảm xúc kích động mà không ngừng nhấp nhô, gương mặt cũng ửng hồng tựa như trái táo chín đỏ.

Khỏi phải nói, Cung Tiểu Tinh quả thực xinh đẹp hơn người, đường công danh có, vốn liếng cũng không ít, hơn nữa cũng đủ đanh đá chua ngoa.

Nghiêm Tiểu Thì tuy rằng thông minh, nhưng lại quá thục nữ. Phó Tiên Tiên năm đó sống cuộc sống của Tiểu ma nữ, loại con gái nào mà cô chưa gặp qua? Cung Tiểu Tinh đanh đá điêu ngoa, trong mắt cô chẳng qua chỉ là mánh khóe vặt vãnh, dù gì cô cũng đến đây rồi, ắt phải giúp Nghiêm Tiểu Thì một phen.

Dưới sự công kích với lời lẽ nhanh nhạy và hung hăng đàn áp của Phó Tiên Tiên, Cung Tiểu Tinh bại lui, chẳng những đại bại, còn bị Phó Tiên Tiên mắng cho không còn mặt mũi nào, che mặt mà khóc.

Nghiêm Tiểu Thì vô cùng khâm phục tài ăn nói của Phó Tiên Tiên.

Không ngờ, càng khiến cô khâm phục và sửng sốt chính là cảnh tượng —— Phó Tiên Tiên mắng Cung Tiểu Tinh đến phát khóc xong lại không hề dương dương tự đắc, mà lại tiến lên dùng lời lẽ tốt đẹp khuyên nhủ Cung Tiểu Tinh. Thủ đoạn vừa đấm vừa xoa này khiến cho Nghiêm Tiểu Thì trợn mắt há mồm, giờ mới biết trước kia thật là đã xem thường Phó Tiên Tiên.

Cô quả thật đã xem nhẹ Phó Tiên Tiên, mà lại là cực kỳ xem nhẹ. Bởi vì Cung Tiểu Tinh dưới sự mắng nhiếc của Phó Tiên Tiên, hoàn toàn bị đánh bại, chẳng những nhận thua, mà trước sự kiên nhẫn chân thành của Phó Tiên Tiên, còn tiết lộ thêm một bí mật không lớn không nhỏ nữa.

Nói là không lớn, thực ra trong mắt Phó Tiên Tiên và Nghiêm Tiểu Thì, coi như không phải chuyện gì to tát, suýt chút nữa cô và Nghiêm Tiểu Thì đã không để tâm. Nói là không nhỏ, vì sau khi Hạ Tưởng biết được bí mật này, coi như Hạ Tưởng đang đi trên dây giữa phe phản đối và phe bình dân, bỗng nhiên lại thêm một chiếc ô vừa dùng để duy trì cân bằng lại có thể che chắn mưa gió.

Cũng khiến Hạ Tưởng ít nhiều dễ dàng giải quyết trước cục diện bế tắc.

Sự tình, luôn có một mặt ngoài dự đoán… lúc Hạ Tưởng nghe hết ba điều kiện Chu Hồng Cơ đưa ra, trong lúc chưa hoàn toàn thấu hiểu được, Nha Nội đã xuất hiện. Những tưởng Nha Nội vừa mới khỏi được hai ngày, ắt hẳn chưa dám manh động, không ngờ vừa mới nhìn thấy, quả là bất ngờ lớn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi