QUAN THẦN

Ai cũng biết chuyển hình kinh tế kiểu năng lượng thật sự muốn thành sự thật, thật sự đụng chạm đến lợi ích của ai, ai sẽ phản đối ai sẽ tán thành.

Nói trắng ra, vẫn là mệnh đề chia bánh ngọt tầm thường.

Chuyển hình kinh tế kiểu năng lượng, cái phải cắt là bánh ngọt của các chủ mỏ than, cái phải động đến là lợi ích của chủ mỏ than, nghĩa là, lấy chiếc bánh ngọt quá lớn trong tay bọn họ về cắt thành mấy miếng, một miếng để cho bọn họ, một miếng để cho quốc gia, một miếng để cho tỉnh, còn lại mấy miếng theo nguyên tắc phân chia nhất định mà dùng để nâng cao mức thu nhập của những người hành nghề liên quan. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Người hành nghề liên quan, chính là công nhân đào mỏ và nhân viên tầng trung tầng thấp của xí nghiệp than.

Là thủ đô than, không nhắc đến tỉnh Tây chỉ nói Tấn Dương, nhân viên làm nghề công nghiệp mỏ than ít nhất cũng có trên 200 ngàn, chia bánh ngọt cho bọn họ - đương nhiên phải định ra một chế độ phân chia hợp lý, chứ không phải trực tiếp nâng cao lương thu nhập hoặc phát tiền - đồng nghĩa với việc nâng cao mức thu nhập, bước đầu cải tiến hiện trạng bất thường tỉnh Tây là tỉnh năng lượng lớn nhưng mức lương đứng thứ nhất từ dưới đếm lên ở trong nước.

Hạ Tưởng cũng không phải chỉ bắt doanh nghiệp than khai đao, nhưng hiện tượng không hợp lý của chế độ phân chia của doanh nghiệp than trong các ngành là tồi tệ nhất, vấn đề của doanh nghiệp than là hình ảnh thu nhỏ chứng ỷ lại của toàn bộ nền kinh tế kiểu năng lượng tỉnh Tây.

- Để thực hiện chỉ thị tinh thần của Trung ương Đảng, Quốc vụ viện, liên quan đến chuyển hình kinh tế kiểu năng lượng tỉnh Tây, Ủy ban nhân dân tỉnh gần đây đặt ra một chính sách mang tính chỉ đạo, nguyên tắc chính của chính sách là, cải thiện phương thức khai thác không hợp lý sản lượng than đá tỉnh Tây, giảm thiểu tỉ lệ phát sinh sự cố, nâng cao năng suất khai thác. Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định lấy hai doanh nghiệp than làm doanh nghiệp thí điểm, với các phương thức chính sách thu thuế, chỉ đạo kỹ thuật, tiến hành giúp đỡ toàn diện, chuyển toàn bộ phương thức khai thác lạc hậu hiện tại thành kiểu mẫu khai thác than hiện đại hóa, xây dựng lưu trình khai thác than tiêu chuẩn hóa, quốc tế hóa.

Hạ Tưởng trong tay có một xấp tài liệu dày, gõ nhẹ trên bàn, Đường Thiên Vân lên phía trước cầm tài liệu lên, phát từng phần cho các vị đang ngồi.

Lời của Hạ Tưởng, lập tức dẫn đến sự rỉ tai thì tầm của những người có mặt.

Lưu trình khai thác than tiêu chuẩn hóa, quốc tế hóa, các chủ mỏ than của tỉnh Tây không phải là không biết, trong lòng ai cũng đều biết là chuyện gì.

Cũng quả thật quá trình khai thác than tiêu chuẩn hóa, quốc tế hóa một khi thực thi, có thể có hiệu quả giảm thấp tỉ lệ phát sinh sự cố an toàn, giảm thiểu nhân viên thương vong, nâng cao lượng khai thác than, điều quan trọng nhất là, có thể khiến việc xử lý chất thải đạt đến tiêu chuẩn quốc gia.

Nhưng các vấn đề trên đây rõ ràng không phải là điểm dừng chân của vấn đề mà các chủ mỏ than suy xét, điều bọn họ hiểu rõ hơn là, xây dựng quy trình tiêu chuẩn hóa, quốc tế hóa, cần đầu tư nhiều thiết bị khai thác than kiểu mới, không những số tiền đầu tư rất lớn, còn phải tiếp nhận sự giám sát nghiêm khắc, có thể để bộ phận quản lý dựa vào sự tiện lợi của mạng lưới liên lạc giám sát khống chế từng chi tiết của việc khai thác than bất cứ lúc nào, từ sản xuất an toàn đến xả chất thải, cùng với quy mô sản xuất, đều sẽ rõ ràng.

Nói đúng là, tính khả năng của việc các chủ mỏ than trốn thuế lậu thuế không còn nữa, hơn nữa còn phải xử lý chất thải đạt tiêu chuẩn, quản lý quy phạm, bảo đảm công nhân xuống giếng an toàn, đồng thời, còn phải nâng cao đãi ngộ của công nhân.

Chết một người công nhân có bao nhiêu tiền? Hạng mục đầu tư mới phải có bao nhiêu tiền? Hoàn toàn không thể tỉ lệ thuận! Bởi vậy, đề nghị của Hạ Tưởng vừa ra khỏi miệng, hội trường liền im lặng, không có một ai đáp lời.

Hạ Tưởng sớm đã đoán được phản ứng của mọi người, các chủ mỏ than tỉnh Tây rất trọng hư danh, có thể quyên giúp tiểu học, có thể quyên giúp cho Hội chữ thập đỏ, cũng có thể làm vài việc từ thiện, nhưng vừa nhắc đến việc chính đáng cải thiện quy trình khai thác than - so với quyên giúp tiểu học, quyên tiền cho Hội chữ thập đỏ, thì cải thiện quy trình khai thác than mới là việc lớn có công thực sự, có lợi cho thiên thu - thì đều câm cả.

Quyên giúp tiểu học và làm việc từ thiện, cũng là việc tốt, nhưng đi so sánh, đều không có lợi cho sự phát triển lâu dài của tỉnh Tây bằng cải thiện quy trình khai thác than và tiêu chuẩn hóa sản xuất. Chẳng những có thể nâng cao năng xuất sản xuất, giảm thiểu phát sinh sự cố an toàn, quan trọng nhất là, còn có thể khống chế ô nhiễm, nâng cao thu nhập cho công nhân, nhìn trước mắt mà nói, là bước đầu tiên cải biến chế độ phân chia bất thường, nhìn về lâu dài, là bắt đầu trả lại một vùng trời xanh cho tỉnh Tây.

Nhưng Hạ Tưởng cũng rõ, muốn toàn diện mở rộng quy trình khai thác than tiêu chuẩn hóa, quốc tế hóa ở tỉnh Tây, khó khăn chồng chất, đầu tiên, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy vẫn chưa thông qua nghị quyết, lời phản đối chắc chắn không ít - các chủ mỏ than tỉnh Tây không phải một người đang chiến đấu, vấn đề của tỉnh Tây mấy chục năm trở lại đây chưa từng có được giải quyết từ cơ bản, sự nghiêm trọng của quan thương cấu kết nghĩ có thể biết - tiếp theo, cho dù hội nghị thường vụ Tỉnh ủy sẽ thông qua nghị quyết, các chủ mỏ than cũng sẽ nghĩ cách gây trở ngại từ bên trong, hoặc là trì hoãn, hoặc là bằng mặt không bằng lòng, hoặc là kháng cự đến cùng.

Cũng đúng, sống ngày thoải mái quen rồi, ai cũng không muốn đem lợi ích trong tay của mình giao vào tay người khác, chịu sự giám sát của người khác. Nhưng Hạ Tưởng lại muốn cướp quyền từ tay bọn họ, không vì điều khác, chỉ vì đánh vỡ cục diện bế tắc của tỉnh Tây.

Bất kỳ cải cách gì, đều là khiêu khích người được lợi, không bắt nhóm được lợi khai đao, thì không phải là cải cách.

- Chủ tịch tỉnh, chính sách mang tính chỉ đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh, sao tôi không nghe được chút tin tức gì trước đó?

Sau một hồi im lặng, Vương Hướng Tiền rốt cuộc ăn thua với Hạ Tưởng.

Là ngọn núi dựa dẫm lớn nhất của tập đoàn ích lợi tỉnh Tây, Vương Hướng Tiền lúc này thay các chủ mỏ than nói chuyện, hoàn toàn phù hợp mong đợi của Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng bình tĩnh đáp:

- Đồng chí Hướng Tiền hỏi hay lắm, chính sách này tôi quả thật vẫn chưa đưa ra thảo luận tại cuộc họp thường vụ Ủy ban nhân dân, hôm nay đề xuất tại hội nghị liên tịch trước, là rất đột nhiên…

Dừng môt chút, Hạ Tưởng uống một ngụm nước, ánh mắt quét qua, chú ý phản ứng của Giang Cương là thủ lĩnh của mọi người dưới đài, đều là vẻ mặt không đồng ý, và đối với việc vặn hỏi của Vương Hướng Tiền, hơi có vẻ đắc ý.

Có thể nói, Hạ Tưởng hôm nay tương đương với việc đơn độc hăng hái chiến đấu, với sức lực một người, đối đầu với sự liên kết của Vương Hướng Tiền và các chủ mỏ than, không thể có chút rủi ro, hơi có rối loạn, chính sách tiếp theo sẽ có khả năng bất thành.

Phải thừa nhận, lực cản Hạ Tưởng phải đối diện là khá lớn. Nhưng cũng phải nói, Hạ Tưởng trước đó chuẩn bị cũng khá đầy đủ.

- Nhưng sở dĩ không thông qua thảo luận của cuộc họp thường vụ Ủy ban nhân dân mà đã đưa ra trước, là dựa vào hai nguyên nhân, một là chính sách mang tính chỉ đạo này, là đề tài thảo luận chủ yếu Phó thủ tướng Phó Bá Cử thị sát công tác chuyển hình kinh tế kiểu năng lượng tỉnh Tây, là văn kiện mới sáng sớm hôm nay Quốc vụ viện gửi tới Văn phòng, không bất ngờ, sau này sẽ trở thành văn kiện mang tính chỉ đạo cho Quốc vụ viện chỉ đạo chuyển hình kinh tế tỉnh Tây!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vương Hướng Tiền khẽ thay đổi, Hạ Tưởng đưa Phó Bá Cử lên đè đầu y, khiến sự ra mặt mạnh mẽ của y lúc nãy đâm vào tường phía nam.

- Hai là cũng có nguyên nhân cá nhân của tôi trong đó, theo cách nghĩ cá nhân tôi, cho rằng việc cải cách ngành than mỏ tỉnh Tây thật sự là phải làm, đã đến thời cơ quan trọng không cải cách sẽ đối mặt với sống chết tồn vong! Cũng vừa hay mượn hội nghị hôm nay, tôi liền thả con tép bắt con tôm, đưa ra chính sách mang tính chỉ đạo cùng với các bạn trong giới thương nghiệp thảo luận một chút trước, sau khi lắng nghe ý kiến của các vị, sẽ họp thảo luận, cuối cùng quyết định.

Hai lý do vừa đưa ra, Vương Hướng Tiền không lời nào để nói, chỉ cố ý vô tình cùng Giang Cương dưới đài nhìn nhau, ngụ ý chính là nói với Giang Cương, y là Phó Chủ tịch thường trực tỉnh, mặt ngoài phải giữ gìn uy quyền Chủ tịch tỉnh, là quy tắc quan trường, y cũng không có cách nào.

Ám thị càng sâu xa hơn chính là, sự việc còn lại, chỉ có Giang Cương có thể ăn thua với Hạ Tưởng. Giang Cương không phải là người trong quan trường, là người trong giới thương nghiệp, có thể đưa ra yêu cầu, cũng có thể ép buộc chính quyền.

Nhà doanh nghiệp muốn ép buộc chính quyền ở nước ngoài là bình thường, ở trong nước, mấy năm gần đây cũng trở thành bình thường rồi, giới nhà đất cũng đã ép buộc thành công vô số chính quyền địa phương. Thật ra thực sự cầu thị mà nói, chuyển hình kinh tế tỉnh Tây vẫn luôn chưa có hiệu quả gì, cũng là nguyên nhân dẫn đến chủ mỏ than ép buộc chính quyền.

Giang Cương nhận được ám thị của Vương Hướng Tiền, ho nhẹ một tiếng, rồi lên tiếng:

- Chủ tịch tỉnh, xin cho phép tôi nói sự thật một chút, nói đạo lý một chút.

Hạ Tưởng khẽ gật đầu, hiển nhiên đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón hỏa lực của Giang Cương.

- Doang nghiệp than tỉnh Tây lên tin tức không ít, trong con mắt ngoài giới, dường như các chủ mỏ than tỉnh Tây ai cũng nhiều tiền thế lớn, tiền nhiều đến nổi ngày ngày dùng tiền ngâm tắm vậy, đều sống vung tiền như rác, ngợp trong vàng son, thật sự đều là nghe nhầm đồn bậy.

Đừng nói, Giang Cương hơi có tài ăn nói, y vừa mở miệng, liền thao thao bất tuyệt không dừng, hoặc nói, giống như súng liên thanh bắn quét Hạ Tưởng vậy.

- Thật ra không phải chuyện như vậy, đều là tâm lý gây khó dễ của vài truyền thông tin tức thù nhà giàu, ông chủ mỏ than chúng tôi, người toàn than đá, mười ngón tay đen đen, mỗi ngày đều sống trong lo lắng đề phòng, dùng sinh mạng bùng cháy để cống hiến ánh sáng và hơi ấm cho đất nước, tại sao phải bị người khác hiểu nhầm và chửi rủa? Công việc không có phân chia cao thấp sang hèn, những kẻ lừa gạt kia tay không bắt giặc, không tạo ra giá trị gì cho đất nước, chỉ có thể bòn rút tiền mồ hôi nước mắt của người thật thà chúng tôi, tại sao không vạch trần hành vi xấu xa của bọn chúng? Ví dụ như Lịch Diễm Hồng cũng là người tỉnh Tây, làm trang web tồi tệ gì đó, dựa vào tư bản kiếm nhiều tiền như vậy, ông ta còn làm bộ làm tịch ngồi trên đài hưởng thụ ánh đèn. Ông ta so với chủ mỏ than nào của chúng tôi còn thâm hiểm độc địa hơn nhiều!

- Chúng tôi cũng không phải không hưởng ứng không ủng hộ lời kêu gọi của chính quyền tỉnh, nhưng về dây chuyền sản xuất của quy trình tiêu chuẩn hóa, quốc tế hóa, cần đầu tư mấy tỷ. Ngành than là ngành công nghiệp chiều tà, mấy tỷ… trước khi hết mỏ than cũng không thu lại được.

- Mặt khác về cách nói chế độ phân chia không hợp lý mà Chủ tịch tỉnh đã nhắc đến, tôi cũng đồng ý, không trốn tránh, quả thật là một lớp công nhân thu nhập không cao, mạo hiểm tính mạng khai thác than, cuối cùng để lại bệnh đầy người, có lẽ tiền kiếm được không đủ sau này chữa bệnh. Nhưng vấn đề không thể đều tính ở sự hiểm độc của chủ mỏ than, chúng tôi cũng không muốn hiểm độc, cũng yêu quý công nhân như anh em, vấn đề là, đất nước đã rút đi bao nhiêu lợi nhuận từ chúng tôi, chúng tôi cũng không có cách nào. Không tin Chủ tịch tỉnh có thể hỏi thử mỗi người đang ngồi, ai có thể ngủ một giấc yên ổn? Đều sợ nửa đêm canh ba nhận được điện thoại, điện thoại lúc nửa đêm canh ba chính là bùa đòi mạng, không phải thấm nước thì là nổ mìn, mỗi lần chết người, chúng tôi đều như tự mình đi đến quỷ môn. Tôi dám nói, mỗi chủ mỏ than đều bị dọa thành bệnh tim!

Giang Cương thật sự có tài ăn nói, miệng lưỡi lưu loát và giọng điệu truyền cảm kể ra một đống khó khăn, bất luận lý do có đầy đủ, tóm lại diễn đạt một thái độ, xin lỗi Chủ tịch tỉnh, chuyện anh nói, không làm được!

Hạ Tưởng đã không giận, cũng không giở mặt đem uy quyền Chủ tịch tỉnh ra, mà cười mỉm nói:

- Cách nói của Tổng giám đốc Giang, là tình huống khách quan, tôi ít nhiều cũng hiểu được chút ít. Tôi lại hỏi, nếu nói lập tức sản xuất theo quy trình tiêu chuẩn hóa, quốc tế hóa, còn ai cho rằng có khó khăn về mặt tài chính?

Thời khắc quan trọng nhất đến rồi, có bao nhiêu người nói khó khăn, là có nghĩa có bấy nhiêu người phản đối Hạ Tưởng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi