QUAN THẦN

Tào Thù Lê đến Tấn Dương đã được một thời gian, luôn ở bên cạnh Hạ Tưởng, khơi gợi lại cho cô ấy cảm giác tốt đẹp của ngày xưa.

Từ khi mới quen biết Hạ Tưởng cho tới khi cưới hắn, và cho đến hôm nay, trong nháy mắt đã qua mười mấy năm rồi, cô ấy và hắn rất hiểu về nhau, chưa từng có bất hòa, hơn nữa là vợ chồng trong nhiều năm chỉ cần một ánh nhìn và một cử chỉ thì đã hiểu được ý của nhau.

Gả cho Hạ Tưởng, Tào Thù Lê cảm thấy rất hạnh phúc và mãn nguyện, nếu cho cô ấy lựa chọn lại lần nữa cô ấy vẫn sẽ yêu Hạ Tưởng khi hắn còn nghèo xơ xác.

Một người phụ nữ tinh mắt sẽ không chọn một người đàn ông đã công thành danh toại. Ở phía sau của bất kỳ người đàn ông công thành danh toại nào cũng đều trải qua kinh nghiệm cọ sát với phụ nữ, cô ấy sẽ không chọn những người đàn ông đã bị người khác chọn qua, cô ấy muốn người đàn ông của cô ấy từng bước đi đến thành công dưới tình yêu ấm áp và sự khoan dung của cô ấy.

Người phụ nữ tốt phải xem người đàn ông của mình như con vậy, cho họ sức mạnh, cho họ hi vọng, dùng tình cảm trong sáng của người mẹ cùng họ trưởng thành, lúc họ không được như ý thì an ủi nỗi đau của họ, khi họ được như ý thì cùng họ vui mừng, sau đó mới cùng họ vun đắp tình cảm trong hôn nhân, sau đó từ từ cùng nhau già đi.

Nếu như người phụ nữ cho rằng có thể bỏ qua những ngày tháng ban đầu cùng nhau vượt qua khó khăn, trực tiếp tìm một người đàn ông đã công thành danh toại, có đầy đủ mọi thứ là một việc vô cùng hạnh phúc, thật ra cô ấy đã sai, vô cùng sai lầm, những người đàn ông công thành danh toại không cùng bạn trải qua những ngày tháng khó khăn, không có tình yêu khắc cốt ghi tâm, hôn nhân được xây dựng trên vật chất xa hoa thì sẽ không vững chắc.

Người đàn ông công thành danh toại chỉ xem diện mạo và cơ thể của bạn, diện mạo có thể là bình hoa, cơ thể thì là công cụ sinh sản. Còn bạn chỉ xem trọng địa vị và tài sản của họ, tài sản có thể đảm bảo được cuộc sống cơm no áo ấm, địa vị có thể khiến cho bạn cảm thấy vinh quang.

Nhưng bạn lại không có cách nào trở thành người duy nhất trong lòng anh ta, đối với anh ta mà nói, anh ta chỉ cần bỏ tiền ra cho bạn là được, không cần phải bỏ ra thời gian và tình yêu.

Hiện tại Hạ Tưởng là quan lớn với chức vụ Tỉnh trưởng, có lẽ một ngày không xa sẽ trở thành nhân vật được mọi người để ý. Cho dù Hạ Tưởng có đi đến đâu thì tình cảm của Tào Thù Lê đối với Hạ Tưởng không hề thay đổi, cô ấy biết Hạ Tưởng là người đàn ông mà cả đời này cô ấy mãi mãi yêu thương nhất, còn trong mắt Hạ Tưởng cô ấy cũng là người vợ duy nhất trong lòng hắn.

Đối với việc xung quanh Hạ Tưởng luôn có nhiều phụ nữ đẹp vây quanh, Tào Thù Lê biết rất rõ nhưng cô ấy không hề ghanh tị và ghen tuông, không phải cô ấy rộng lượng đến mức có thể nhẫn nhịn Hạ Tưởng trái ôm phải ấp, mà là cô ấy tin rằng, Hạ Tưởng là người luôn biết hạn chế, có nguyên tắc, có giới hạn, không bao giờ làm bừa, càng không bị lạc mất phương hướng, hơn nữa cuối cùng hắn cũng biết trở về với cô ấy.

Cô ấy tin rằng, cho dù Hạ Tưởng có thể bay vút lên tận mây xanh thì cô ấy vẫn sẽ nắm chắc sợi dây diều của hắn, mãi mãi không bao giờ thoát khỏi.

Có thể cùng hắn từ một mầm non phát triển thành một cây đại thụ, cảm giác đó thật tốt, Tào Thù Lê vừa dọn dẹp chén đũa vừa nhìn Hạ Tưởng, cũng nghe được cuộc nói chuyện của Hạ Tưởng và Quý Như Lan. Cô ấy cũng biết được giữa Hạ Tưởng và Quý Như Lan có vướng mắc và cũng không nghĩ ngợi nhiều, biết rằng Hạ Tưởng và Quý Như Lan nhất định đang bàn công việc.

Hạ Tưởng hạnh phúc là có một cô vợ hiền hậu.

Căn cứ vào thống kê của tờ báo có uy tín là Lộ Biên Xã, ước tính trong nước có trên khoảng 80% những quan chức lớn trên 40 tuổi trong tình trạng hôn nhân hữu danh vô thực, không yêu cũng không ly dị, 20% còn lại cũng không có quan hệ êm ấm với vợ, hoặc là nghi ngờ lẫn nhau, hoặc là kết hôn vì chính trị. Những quan lớn trong Tỉnh bộ có một cuộc sống gia đình mỹ mãn như Hạ Tưởng không thể nói là không có, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Đương nhiên, những thống kê trên đều xuất phát từ Lộ Biên Xã, vừa không có tính chuyên nghiệp lại không có căn cứ khoa học, chỉ có thể xem là chuyện cười mà thôi.

Nhưng nói qua cũng nói lại, vô số quan lớn bị thất thế, bất kể là chức vụ cao thấp, bất kể là từ đâu đến thì đa số cùng có một điểm chung đó là có một người vợ tham lam. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Một khi dục vọng của phụ nữ trở nên phóng túng thì còn đáng sợ hơn cả đàn ông. Nếu làm một cuộc thống kê xem có bao nhiêu quan tham vì bị vợ vơ vét hết của cải mà bị xuống ngựa thì con số nhất định sẽ rất đáng kinh ngạc.

Tào Thù Lê không có tham vọng về tiền bạc, đủ xài là được rồi, cũng không tham danh lợi, càng không thích tham gia vào các cuộc hội họp nhảm nhí giữ các phu nhân của những vị quan lớn để cùng khoe chồng khoe sự giàu có. Cô ấy chỉ an phận với công việc của mình, chăm sóc chồng con, làm một người vợ, một người mẹ đằm thắm.

Trước kia Tào Thù Lê cũng có mở công ty kinh doanh, sau này chuyển nhượng lại cho Lam Miệt, hoàn toàn không nhúng tay vào việc kinh doanh. Cô ấy bây giờ trong sáng như một tờ giấy trắng, chỉ là chuyên tâm nghiên cứu những món ăn hợp khẩu vị của Hạ Tưởng, làm thế nào để dạy dỗ con trai học tập tốt, làm thế nào để cùng với hai người đàn ông một lớn một nhỏ từ từ trưởng thành.

Cũng bởi vì tính cách điềm đạm của Tào Thù Lê, Hạ Tưởng mới luôn có một hậu phương vững chắc, khiến cho hắn có thể không cần lo lắng cho hậu phương mà yên tâm bước đi trên con đường làm quan, và có thể một lòng dốc toàn bộ tinh thần vào thực hiện quan niệm chính trị chân chính làm cho dân giàu nước mạnh.

Giọng điệu của Quý Như Lan có chút lo lắng:

- Anh… có tiện nói chuyện không? Cô ấy…

Dù sao cũng là phụ nữ phương nam nên rất tinh tế tỉ mỉ, Hạ Tưởng liền nói:

- Không sao, em có việc gì cứ nói…

- Trần Diễm có thể đã thật sự mất tích…

Quý Như Lan vội vàng nói:

- Sự cố tai nạn khai thác mỏ vừa xảy ra thì không thấy cô ấy nữa. Em tưởng cô ấy đến vũ trường Đường Gia để đi nhảy, ai ngờ gọi điện cho cô ấy cũng không được, đến bây giờ đã gần 10 tiếng đồng hồ mà chẳng có một chút tin tức gì. Mấy ngày gần đây vì chuyện tái tổ chức mạng điện ngầm của tỉnh Tây, mỗi ngày cô ấy đều gặp mặt em để trao đổi công việc…

Trần Diễm dạo gần đây hay xuất hiện trước mặt Hạ Tưởng, trước là Vương Hướng Tiền, bây giờ lại là Quý Như Lan, dù gì cũng là tay anh chị ở Tấn Dương nên sức ảnh hưởng cũng không tầm thường.

Hạ Tưởng suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Được, anh biết rồi, anh sẽ sắp xếp cho người đi điều tra. Em cũng phải tiếp tục liên lạc với Trần Diễm, còn nữa, em và Tiểu Thì, Tiên Tiên cũng phải chú ý đến sự an toàn, gần đây có lẽ không được yên ổn.

- Em không sao, lần trước sau sự việc "hoa vô khuyết" thì bên cạnh luôn có người bảo vệ. Ngược lại là Tiểu Thì và Tiên Tiên phải nhắc nhở họ… anh đừng lo, có em ở đây, em sẽ bảo vệ họ…

Trong mấy người họ, Quý Như Lan là lớn nhất, cô ấy gánh vai trò là chị của họ.

Nói xong việc chính, Quý Như Lan lại nhẹ nhàng nói:

- Bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ, cô ấy có ghen không? Có khi nào hỏi không ngừng không? Còn nữa, cô ấy có biết em không? Có biết chuyện giữa anh và em không?

Quý Như Lan là người phụ nữ đầu tiên trong số những người phụ nữ ở bên cạnh Hạ Tưởng cảm thấy vô cùng hứng thú với Tào Thù Lê và luôn truy hỏi không ngớt, còn những người khác bao gồm cả người luôn có kỹ tính như Nghiêm Tiểu Thì cũng rất ít khi nhắc tới Tào Thù Lê ở trước mặt Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng liền bật cười, phụ nữ đúng là không giống nhau, cũng không biết tại sao Quý Như Lan lại cảm thấy có hứng thú với Tào Thù Lê đến thế, chẳng lẽ là bởi vì cô ấy vừa đến Tấn Dương, thì Tào Thù Lê đã kịp thời ở bên cạnh hắn?

- Em đừng có suy nghĩ lung tung.

Hạ Tưởng nhẹ nhàng an ủi Quý Như Lan một câu:

- Mau đi làm những việc chính trước đi…

- Dạ!

Quý Như Lan vâng lời dạ một tiếng, lúc sắp cúp máy đột nhiên lại nghiến răng tinh nghịch nói một câu:

- Buổi tối khi anh cùng cô ấy làm gì đó, có khi nào nghĩ về người phụ nữ khác không?

Hạ Tưởng không nói lời nào, Quý Như Lan cũng có lúc nghịch ngợm vậy sao?

- Em không phải cố ý nghe lén cuộc trò chuyện tình cảm của anh…

Không biết từ lúc nào Tào Thù Lê đã đứng ngay phía sau lưng Hạ Tưởng, cười đùa nói:

- Em muốn nói cho anh biết là con trai của anh rất nhớ anh, muốn anh gọi điện thoại cho nó.

Hạ Tưởng còn mạnh miệng nói:

- Cái gì mà chuyện tình cảm? Nghĩ ngợi lung tung! Thật càn quấy!

- Không phải thì không phải, làm gì mà có tật giật mình vậy?

Tào Thù Lê liền nói:

- Bây giờ anh ở trong vòng bán kính một mét của em thì là chồng em, anh làm gì nghĩ gì cũng đều không thoát khỏi tai mắt của em, chẳng qua là em yêu anh, nên mới rộng lượng tha cho anh mà thôi…

Hạ Tưởng ôm Tào Thù Lê vào lòng, dịu dàng nói:

- Đã là vợ chồng lâu rồi, đừng… mùi mẫn như vậy được không?

- Em đánh anh!

Tào Thù Lê vờ như muốn đánh, Hạ Tưởng liền bật cười ha hả, quay người đi vào phòng đọc sách gọi điện thoại cho con trai.

Trò chuyện vài câu với con xong lại như nhớ ra gì đó liền mở máy tính ra, nói chuyện với Liên Nhược Hạm vài câu, quan tâm một chút về sự trưởng thành của Liên Hạ, lại hỏi tình hình gần đây của con gái. Được biết Liên Hạ tất cả đều rất tốt, con gái được ăn no ngủ ngon thì hắn đã yên tâm rồi.

Tỉnh trưởng phải quan tâm đến nỗi khó khăn của người dân, cũng phải quan tâm đến con cái của mình, trong lòng Hạ Tưởng thấy thật hổ thẹn vì gần đây không mấy gì quan tâm đến Hạ Đông, cũng rất ít quan tâm đến Liên Hạ và con gái, càng khỏi phải nhắc đến Mai Đình và Tiếu Hạ.

Không nghĩ thì tốt hơn, nếu nghĩ lại càng nhớ đến Cổ Ngọc ở châu Âu.

Hiện tại Cổ Ngọc ở trong một thị trấn nhỏ ở bên châu Âu, trời cao đất rộng, trời trong cỏ xanh, dường như là một chốn bồng lai tiên cảnh cách biệt với thế giới bên ngoài.

Cổ Ngọc tu tâm dưỡng tính, tịnh dưỡng tinh thần và thể xác, mỗi ngày tản bộ, lên mạng, sau đó sưu tập một số đồ vật bằng ngọc. Có lẽ chính do sự tiếp cận giữa linh khí của Cổ Ngọc với đồ vật bằng ngọc khiến cho cả người của cô ấy đều tràn đầy sức sống, giống như một viên ngọc linh thiêng.

Cũng có lý để tin rằng, mầm sống mà Cổ Ngọc đang mang trong người nhất định là người có trí tuệ và có nền tảng lớn.

Cổ Ngọc không lên mạng, Hạ Tưởng chỉ để lại lời nhắn. Suy nghĩ một hồi lại để lại vài lời nhắn cho Tiếu Giai và Mai Hiểu Lâm, dặn dò họ phải chăm lo cho bản thân, nuôi dạy con thật tốt v.v… chỉ vài câu đã thể hiện rõ tình cảm tha thiết của người cha.

Sáng ngày hôm sau, tin tức từ hiện trường cứu trợ truyền đến, thông qua giám định ban đầu của pháp y, trong những thi thể không còn nguyên hình ở hiện trường có hai thi thể đã chết hơn 3 ngày, có thể nói trước khi nổ đã là một xác chết rồi.

Còn hai thi thể khác được giám định là mới chết, có thể nói là người sống bị nổ chết!

Tin tức tạm thời đang được giữ kín, nhưng Hạ Tưởng và Vương Hướng Tiền biết được tin tức sớm nhất, sau đó Lôi Trị Học cũng biết được sự thật.

Hạ Tưởng chỉ suy nghĩ một lát, liền quyết định:

- Mã Dục, hãy lập tức sắp xếp mở cuộc họp báo thứ hai về sự cố tai nạn khai thác mỏ của công ty An Đạt.

Vương Hướng Tiền hoảng sợ:

- Tỉnh trưởng Hạ, chuyện người sống, người chết không thể công bố ra bên ngoài, nếu công bố ra sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, sẽ bôi nhọ bộ mặt của tỉnh Tây.

Sắc mặt Hạ Tưởng trầm xuống:

- Sự việc đã đến nước này rồi còn sợ công khai ra sao? Có hậu quả nghiêm trọng ra sao, nếu nghiêm trọng có nghiêm trọng hơn mạng người không? Tỉnh Tây phải làm một tiền lệ đầu tiên là công bố việc xử lý sự cố trong tai nạn khai thác mỏ!

Vương Hướng Tiền suýt chút nữa là ngồi bệt xuống đất, Tỉnh trưởng Hạ thực sự muốn công bố sự thật về cái chết của các công nhân khai thác mỏ vốn đã là những xác chết, tuyệt đối là một chuyện động trời nhất ở trong nước!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi