QUAN THẦN

- Ông ta đúng thực rất thông minh, thật tinh mắt và cũng có cam đảm. Cho dù nói là lúc đấy ông ta muốn đầu cơ, nhưng không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.

Cao lão đánh giá Trình Hi Học rất khách quan.

- Tuy nhiên, ông ta nguyên là một học giả, sau đó lại say mê danh lợi, cũng viết ra mấy quyển sách, đọc cũng được nhưng sau đó trong nghiên cứu học thuật thì cũng không có thêm điểm gì, chỉ là hay tham gia các hoạt động giao lưu, vì thế danh khí càng ngày càng lớn.

Hạ Tưởng gật gật đầu nói:

- Người có học thức thì thường có sĩ diện, chẳng qua sau khi tiến vào con đường làm quan thì lại ném học vấn sang một bên. Cho dù học vấn vẫn còn nhưng bản tâm đã mất, không còn lập trường khách quan nữa, như vậy thì dù học vấn cao đến đâu cũng trở nên phí công.

Giọng Cao lão tràn đầy đồng cảm:

- Đây cũng là nguyên do mà các học giả của nước ta không đoạt được giải thưởng Nobel nào cả. Độc lập, khách quan, công chính, đây là con đường để nghiên cứu học vấn. Nói thì dễ, nhưng ở trong hoàn cảnh trong nước thì làm được rất khó. Trình Hi Học lựa chọn như vậy thì cũng đúng thôi, trong nước có mấy người có thể kiên trì được lập trường khách quan của mình? Anh có thể kiên trì lập trường của anh, nhưng anh không nói ra được tiếng nói của chính mình thì cũng là vô dụng.

Cả đời Cao lão chỉ nghiên cứu học vấn, không theo đuổi chính trị nên đối với việc này tràn đầy nhận thức. Ông xúc động lại chuyện cũ, trong lòng không khỏi cảm thán.

Khi hai người đang nói chuyện thì Diệp Thạch Sinh và Tiền Cẩm Tùng đi tới.

Hạ Tưởng vội vàng chạy lên phía trước để nghênh đón Diệp Thạch Sinh, hắn lại còn chủ động giới thiệu Cao lão cho Diệp Thạch Sinh.

Diệp Thạch Sinh cũng đã nghe qua tên của Cao lão, biết rằng ông ta ở trong giới thiết kế là một nhân vật đức cao vọng trọng, là nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu nên Diệp Thạch Sinh cũng vô cùng khách khí. Tất cả các chính khách đối với sự khách khí của các học giả thì đều có chung một nhận thức, học giả chính là đại biểu cho một loại khí tiết, đại biểu cho một nền văn hoá, tôn kính học giả chính là tôn trọng văn hóa dân tộc.

Hạ Tưởng hướng dẫn mọi người theo cửa hông nhà hàng để lên phòng ăn đã được sắp xếp. Mở cửa sổ phòng ăn, đối diện là công viên Rừng Rậm, cây cối um tùm một màu xanh biếc. Tuy là ban đêm, bởi vì hiệu quả ánh sáng của hệ thống đèn được cố ý xây dựng của Sâm Lâm Cư, dưới ánh sáng ngọn đèn thì màu xanh của cây cối và ánh sáng xanh của bóng đèn như đan vào nhau, như lạc vào thế giới trong mộng, so với ánh sáng đèn của thành phố thì đẹp hơn không biết mấy lần.

Vẻ mặt Diệp Thạch Sinh như có một niềm vui bất ngờ, ông ta đi đến trước cửa sổ, hít sâu một luồng không khí mới lạ, tươi mát rồi khen:

- Tôi bây giờ mới biết thành phố Yến cũng có một nơi đẹp như vậy. Trong sự náo nhiệt tách ra được sự tĩnh lặng, Hạ Tưởng, vậy mà cậu không sớm nói cho tôi biết có một chốn đẹp như công viên Rừng Rậm này mà lại cố tình cất giấu, có phải là đã hơi ích kỷ không?

Lời nói nửa giận dỗi, nửa trêu đùa đã kéo khoảng cách lại gần hơn, Hạ Tưởng cung kính đáp: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Bí thư Diệp, cũng không phải là tôi không báo với ngài, mà do đúng là ngài trăm công ngàn việc, suốt ngày bận rộn, làm việc quá vất vả. Tuy nhiên, nếu ngài để ý thì phong cảnh thì cũng phụ thuộc vào trạng thái của con người. Ngài là Bí thư Tỉnh ủy, tâm tư như thế nào thì phong cảnh sẽ hiện ra trước mắt ngài như vậy.

Lời nói của Hạ Tưởng mang hai ý nghĩa, ám chỉ Diệp Thạch Sinh tự mình làm chủ mọi việc, không cần phải bị động đi theo người khác.

Diệp Thạch Sinh quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, trong mắt toát ra vẻ tán thưởng. Ông ta nghĩ thầm rằng trước kia vì sao lại không phát hiện ra ánh mắt sắc sảo của Hạ Tưởng, có thể nói đây là một người rất thông minh.

Sau khi ngồi xuống, Hạ Tưởng ngồi ở ghế đối diện, Cao lão và Tiền Cẩm Tùng chia nhau ngồi bên phải và trái của Diệp Thạch Sinh. Chỉ chốc lát sau, Sở Tử Cao tự mình bưng đồ ăn đi lên. Cặp mắt của Diệp Thạch Sinh rất sắc, liếc qua một cái là biết Sở Tử Cao không phải là người tầm thường, ông ta liền hỏi:

- Anh không phải là nhân viên phục vụ, đúng không?

Vẻ mặt Sở Tử Cao tươi cười đáp:

- Kính chào Bí thư Diệp ạ! Tôi là ông chủ của Sâm Lâm Cư, nghe nói ngài đại giá tới đây, sợ nhân viên phục vụ tay chân lóng ngóng nên tự mình đưa đồ ăn lên đây ạ.

Diệp Thạch Sinh bất mãn trừng ánh mắt liếc Hạ Tưởng một cái:

- Hạ Tưởng, không phải là đã nói với cậu không nên gây phiền toái cho người khác rồi sao?

Hạ Tưởng vội giải thích:

- Có thể Bí thư Diệp không biết, Sở Tử Cao là bạn tốt của tôi. Ông ta đưa đồ ăn tới đây, ngược lại thì rất an toàn. Nếu để nhân viên phục vụ đưa đồ ăn vào thì chắc chắn sẽ có người nhận ra ngài, lúc đó truyền tin tức ra bên ngoài đại sảnh, mọi người xuất phát từ sự tôn kính và yêu mến ngài mà nhiệt tình tìm cách để đến vấn an ngài thì lúc đó lại càng rối loạn.

- Cậu nói cũng đúng. Được rồi, lúc nào đó cậu tìm cách cảm ơn Sở Tử Cao hộ tôi chút.

Diệp Thạch Sinh cười mắng một câu.

Không khí trong phòng diễn ra rất tốt, Hạ Tưởng âm thầm mừng rỡ, có một khởi đầu tốt đẹp thì mọi chuyện kế tiếp sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Sở Tử Cao sắp xếp mọi thứ chu đáo rồi liền thức thời nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại mấy người, Diệp Thạch Sinh lên tiếng khởi động, lúc này mọi người mới bắt đầu cầm đũa.

Bởi vì không biết thói quen của Diệp Thạch Sinh nên Hạ Tưởng cũng không dám chủ động kính rượu. Trong chốc lát, Tiền Cẩm Tùng chủ động kính rượu Diệp Thạch Sinh, Diệp Thạch Sinh cũng không cự tuyệt. Vì thế, Hạ Tưởng mới đánh bạo kính mời Diệp Thạch Sinh một chén, Diệp Thạch Sinh không uống, cứ bưng chén rượu nhìn vào hai mắt Hạ Tưởng rồi nói:

- Tôi có một chuyện muốn hỏi cậu, trả lời mà tốt thì tôi mới uống chén rượu mời này của cậu.

Hạ Tưởng kính cẩn cười đáp:

- Xin Bí thư Diệp cứ nói.

- Bài viết phản bác lại Trình Hi Học của cậu ở trên báo Thanh niên là do chính cậu viết?

- Đúng như vậy, là do tôi tự mình viết ra.

Hạ Tưởng đáp.

- Đã như vậy, nếu tôi cho cậu tổ chức lực lượng truyền thông ở trong tỉnh phát biểu phản bác lại bài viết của chuyên gia đăng trên tờ Tin tức hàng ngày tỉnh Yến thì cậu có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ này không?

Hạ Tưởng còn chưa kịp trả lời thì Tiền Cẩm Tùng cài cắm một câu:

- Bí thư Diệp đã quyết định đồng chí Cát Sơn là Phó Trưởng ban Thư ký tỉnh ủy kiêm nhiệm chức vụ Phó tổ trưởng tổ lãnh đạo, phụ trách công tác phát ngôn, tuyên truyền của tổ lãnh đạo.

Hạ Tưởng lập tức hiểu ra vấn đề, hắn nói ngay tức khắc:

- Chỉ cần có thủ lĩnh phụ trách công tác phát ngôn và truyền thông thì tôi sẽ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ phụ trách việc tổ chức lực lượng viết bài phản bác.

- Có tự tin quá không?

Diệp Thạch Sinh như vô tình liếc mắt nhìn Cao lão một cái, ông ta còn nói:

- Không chỉ là có bài viết, mà phải viết thật hay để làm cho đối phương im miệng không trả lời được. Phải làm cho đối phương từ bỏ việc luận bàn quan điểm này và chịu thua, cậu có thực hiện được việc này không?

Hạ Tưởng nói:

- Bí thư Diệp, ở trước mặt ngài thì tôi ăn ngay nói thật, trong các cuộc tranh luận trong học thuật thì từ trước đến nay không bao giờ phân ra cao thấp và thắng bại. Cho dù đối phương đuối lý thì đối phương cũng tìm cách nào đó để nói ba xạo cho qua chuyện.

Diệp Thạch Sinh sửng sốt, các cán bộ khác từ trước đến nay, nếu trong trường hợp này sẽ lập tức vỗ ngực mạnh ở trước mặt ông ta, mồm sẽ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, cam đoan làm cho lãnh đạo vừa lòng. Vậy mà câu đầu tiên của Hạ Tưởng lại nói rằng kết quả thắng bại sẽ không phân biệt được, rốt cuộc là có ý tứ gì? Ông ta lập tức có chút bất mãn nói:

- Mọi việc khó khăn muốn thành công đều bắt nguồn từ sự cố gắng, ý của cậu là cậu không có năng lực đảm nhiệm công tác này?

Câu nói này rất nặng nề làm sắc mặt Tiền Cẩm Tùng hơi thay đổi.

Hạ Tưởng vẫn như cũ, vẻ mặt không thay đổi gì, ngược lại còn cười nói:

- Xin Bí thư Diệp đừng nóng giận, dưới sự phân công công tác của ngài thì chắc chắn tôi sẽ toàn tâm toàn ý để hoàn thành nhiệm vụ. Ý tứ của tôi là thật ra chúng ta và đối phương tranh đấu lý luận với nhau là vì tranh thủ dư luận của nhân dân ủng hộ, chỉ cần duy trì cục diện giằng co là tốt rồi, chỉ cần ảnh hưởng càng lớn, bên cạnh đó tạo ra những hiệu quả chấn động thì sẽ đạt được mục đích của chúng ta.

Hạ Tưởng còn chưa nói xong thì Diệp Thạch Sinh không kiềm chế được, chen vào hỏi:

- Mục đích là gì? Tôi muốn cuộc tranh tài trong tuyên truyền này phải thắng lợi toàn diện, không phải làm ra một cục diện lúng ta lúng túng hoặc là thế hòa.

- Bí thư Diệp, cho dù chỉ đơn thuần sử dụng lý luận suông để giành chiến thắng thì cũng không giải quyết được vấn đề. Trong việc này, không phải đối phương tự chủ động khơi mào sự việc, chủ động khởi xướng cuộc chiến tuyên truyền này hay sao? Nếu vậy thì chúng ta sẽ ứng chiến, sẽ cũng bọn họ tranh luận trên báo chí. Càng tranh luận thì người chú ý đến điều chỉnh kết cấu sản xuất lại càng nhiều, càng nhiều người chú ý thì tác dụng thúc đẩy việc điều chỉnh kết cấu sản xuất lại càng lớn. Bởi vì việc điều chỉnh kết cấu sản xuất chính là đánh vỡ thành trì quan điểm lỗi thời và thay bằng ý thức cạnh tranh, tạo ra một thị trường công chính, vì dân chúng mà đưa đến những phúc lợi cho họ. Chắc chắn điều này sẽ làm cho càng nhiều người dân ủng hộ chúng ta. Nếu không có bọn họ chủ động khơi mào cuộc chiến tuyên truyền thì cho dù dân chúng có nghe nói qua việc điều chỉnh kết cấu sản xuất thì cũng chỉ biết thoáng qua, không hiểu được được việc này có quan hệ, liên quan gì đến chính mình, từ đó sẽ không có sự chủ động trong công việc.

Hạ Tưởng chậm rãi nói, vẻ mặt vẫn duy trì nụ cười.

Ngược lại thì Diệp Thạch Sinh lại với vẻ mặt khó hiểu, chờ đợi câu nói tiếp theo của Hạ Tưởng.

- Chân lý càng biện càng minh, nhưng chân lý lại thường không có định nghĩa cụ thể, trên thực tế thì lý luận không thể nói rõ hết được. Chúng ta sẽ tổ chức lực lượng, một mặt cùng tranh luận với bọn họ để mở rộng sự ảnh hưởng, một mặt tiếp tục triển khai nhanh hơn các bước điều chỉnh kết cấu sản xuất. Cái gọi là sự thực sẽ đánh ngã mọi sự hùng biện, đối phương càng nói mạnh, quan điểm càng cấp tiến thì lại càng tốt, mỗi lần sự nghiệp điều chỉnh kết cấu sản xuất của chúng ta thêm một thành công thì tương đương với việc vạch rõ thêm lộ bộ mặt của bọn họ ra. Vì thế, nếu chúng ta tổ chức lực lượng phản kích cực kỳ mãnh liệt, trong mấy bước đi đã đánh cho đối phương lặng lẽ rút lui thì như vậy mỗi một thành công trong việc thi hành điều chỉnh kết cấu sản xuất đều không làm dậy được sự chú ý của dân chúng, nhất là sự chú ý của đối phương. Có đối phương kêu gào vì chúng ta mà đóng vai phản diện thì thắng lợi của chúng ta càng thêm cảm giác thành tựu.

Cuối cùng Hạ Tưởng đã đưa ra một lời tổng kết.

- Tôi đã suy nghĩ rồi, thời điểm ban đầu khi tranh luận, bất kể thời điểm lợi hại như thế nào thì cũng không phải lấy mục tiêu số một là phải đánh bại đối phương, mà là phải đạt được một cục diện cân bằng. Anh nói đi, tôi nói lại, như vậy mới tạo ra sự náo nhiệt, chờ lúc đã hấp dẫn đủ những ánh mắt chú ý, lúc đó chúng ta sẽ tung ra những thành công trong việc thi hành điều chỉnh kết cấu sản xuất để cho đối phương xem. Thành công một lần thì đánh một lần, phải đánh cho đến khi bọn họ thấy sợ thì mới thôi.

Vẻ mặt Diệp Thạch Sinh kinh ngạc, nhìn Hạ Tưởng một hồi lâu mà không thốt ra một lời nào.

Ý tưởng của Diệp Thạch Sinh là nếu đối phương đưa tay duỗi sang phần đất nhà ông ta, không coi ông ta vào đâu thì ông ta sẽ đánh cho đối phương tới đầu rơi máu chảy, nếu không vậy sẽ không biểu hiện ra quyền uy của ông ta, quyền uy của một Bí thư Tỉnh ủy. Không nghĩ tới, ý tưởng Hạ Tưởng lại càng tuyệt vời hơn, không phải là lấy mục tiêu đánh bại hoàn toàn đối phương mà muốn lợi dụng ý tưởng đối phương để làm loạn, lửa đang cháy mạnh lại thêm củi vào để lửa càng cháy to hơn. Đến khi thế của lửa lớn đến mức không thể vãn hồi thì mới châm ngòi để đổi gió, làm cho ngọn lửa lúc này chuyển phương hướng, đốt trên người đối phương. Đây chính là muốn để cho đối phương tự đốt lửa rồi lại tự nhảy vào như con thiêu thân vậy.

Đây đúng là kế sách tương kế tựu kế.

Diệp Thạch Sinh cẩn thận quan sát Hạ Tưởng mấy lần, Hạ Tưởng còn rất trẻ mà không ngờ có thủ đoạn cao như vậy, đúng là hậu sinh khả úy. May mắn là cậu ta là người dưới trướng mình, nếu đổi lại để Hạ Tưởng ở phía đối thủ của ông ta thì biết không chừng những người chìm nổi bao lâu trong chốn quan trường như ông ta cũng phải thất bại trong tay hắn.

Trách không được là tại sao Thôi Hướng phải tìm trăm phương ngàn kế để triệt hạ Hạ Tưởng. Chỉ bằng những lời nói vừa rồi, nếu Hạ Tưởng ở phía đối địch với ông ta thì ông ta cũng sẽ tận hết sức lực để chèn ép.

Hạ Tưởng từ những ánh mắt lóe ra trong đôi mắt của Diệp Thạch Sinh mà đoán ra sự nghi ngờ trong lòng ông ta. Nếu hắn đã giáp mặt với Diệp Thạch Sinh thì sẽ không sợ những ngờ vực vô căn cứ của ông ta đối với mình. Vì thế Hạ Tưởng nói:

- Trong việc đẩy mạnh điều chỉnh kết cấu sản xuất thì tôi kiên quyết đi theo quyết định của Bí thư Diệp, theo sát bước chân của Bí thư. Tôi cũng hy vọng với sự cố gắng lớn nhất của tôi sẽ hoàn thành được sứ mệnh thần thánh mà Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đã giao phó. Vì trăn trở của Bí thư Diệp, vì tương lai của tỉnh Yến, tôi nguyện sẽ cống hiến hết sức lực của chính mình.

Hạ Tưởng đã biểu thị ra lòng trung thành, Diệp Thạch Sinh rất yên tâm, ông ta gật đầu nói:

- Chủ ý vừa rồi của cậu đúng là rất tốt. Tuy rằng cũng phải nói là hơi chút âm hiểm, tuy nhiên đối phó với những người sử dụng thủ đoạn không bình thường thì cũng phải sử dụng những thủ đoạn như vậy.

Hạ Tưởng nở nụ cười khiêm tốn:

- Bí thư Diệp, tôi cũng không phải là ức hiếp bọn họ mà là bọn họ ức hiếp mọi người trước. Đừng xem con hổ già giống như một con mèo bệnh mà mấy con chó nhỏ cũng có thể nạt tới nạt lui, một con hổ chẳng lẽ lại có thể để bọn họ ức hiếp hay sao?

Nói đùa một câu, Hạ Tưởng lại liếc mắt nhìn Cao lão một cái rồi nói:

- Thật ra chủ ý vừa rồi là do Cao lão giúp tôi. Tôi cũng không có ánh mắt lâu dài đến vậy, là do những chỉ dẫn của Cao lão đã vạch trần được thiên cơ, mới khiến đầu óc của tôi thêm phần mở rộng.

Chủ ý vừa rồi thật ra là do Hạ Tưởng tự suy nghĩ, không quan hệ tới Cao lão. Tuy nhiên, hắn thấy sự nghi ngờ của Diệp Thạch Sinh chưa hết nên đã nâng Cao lão ra để đánh mất tâm bệnh của Diệp Thạch Sinh.

Cao lão là người ra sao? Ông ta cũng là người đã thành tinh, thấy Hạ Tưởng liếc mắt một cái là tỏ tường tâm ý của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vừa nói xong câu thì ông ta liền cười ha hả rồi nói:

- Hay cho tiểu Hạ thông minh, chỉ một chút lời nói mà đã thấu hiểu được. Tất nhiên là tôi cũng chỉ nhắc lại chút chuyện xưa, thuận miệng nói mấy câu, nhưng chàng trai này với linh cảm của mình đã tự suy ngẫm và đưa ra được giải pháp. Chàng trai trẻ này đúng là người rất thông minh.

Diệp Thạch Sinh nghe xong điều này thì tâm tình hoàn toàn thả lỏng ra, tán thưởng Hạ Tưởng mấy câu:

- Ngay cả Cao lão cũng khen cậu, cậu đúng thật là có quyền để kiêu ngạo.

Hạ Tưởng cười khiêm tốn nói ra vài câu rồi bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, hắn hỏi Cao lão:

- Cao lão, hình như Phó Chủ tịch tỉnh Cao đối với việc điều chỉnh kết cấu sản xuất thì có thái độ cực kỳ ủng hộ? Tôi nhớ ông ta xuất thân là nhà kinh tế học?

- Đúng vậy, năm đó Tấn Chu theo học chính là ngành kinh tế, đã có được học vị Thạc sỹ. Chủ ý ban đầu của tôi là muốn nó đi theo nghiên cứu học vấn, ai mà biết được nó lại đi theo con đường chính trị. Trước kia thì nó cũng đã viết được mấy quyển sách, sau này đi theo chính trị thì cũng ít viết hơn.

Trong lòng Cao lão biết rõ Hạ Tưởng cố ý hỏi nên trả lời một cách tỉ mỉ.

Diệp Thạch Sinh cúi đầu suy nghĩ, ông ta lúc này mới nhớ tới bên trong mấy người làm Phó Chủ tịch tỉnh thì Cao Tấn Chu đúng là người trẻ tuổi nhất, bằng cấp cao nhất nhưng thái độ khiêm tốn nhất. Bình thường thì khiêm tốn chia làm hai loại, một loại là bất đắc dĩ khiêm tốn, một loại là giả bộ khiêm tốn. Cao Tấn Chu chắc hẳn là người thuộc loại trước, bởi vì ông ta ở trong bộ máy của Ủy ban thì ông ta không được coi trọng lắm, được xếp hạng gần cuối.

Nếu đã có người quen ở bên trong bộ máy Ủy ban thì nên gặp gỡ một chút, tâm niệm của Diệp Thạch Sinh vừa động liền liếc mắt nhìn Tiền Cẩm Tùng một cái.

Tiền Cẩm Tùng gần đây đi lại rất gần với Diệp Thạch Sinh, đối với nhất cử nhất động của Diệp Thạch Sinh thì hiểu rõ như lòng bàn tay. Một ánh mắt của Diệp Thạch Sinh là ông ta hiểu rõ Diệp Thạch Sinh muốn nói cái gì. Vì thế, Tiền Cẩm Tùng giả bộ như trong lúc vô ý hỏi:

- Hôm nay là cuối tuần, buổi tối chắc Tấn Chu cũng không có gì bận. Nếu cậu ta rảnh thì mời cậu ta tới ngồi với nhau một chút?

Hạ Tưởng liền hướng ánh mắt tỏ vẻ cảm kích với Tiền Cẩm Tùng.

Tiền Cẩm Tùng nghe tiếng đàn hiểu được nhã ý bên trong, cố ý để cho Cao Tấn Chu gia nhập vào trong tầm mắt của Diệp Thạch Sinh. Hành động vừa rồi của Hạ Tưởng mới nhìn thì giống như không có chủ định, nhưng thật ra mọi người đều có ý này, Tiền Cẩm Tùng thuận thế đề xuất ý kiến trên là do có cùng chung nhận thức với Hạ Tưởng.

Lời này chính là hợp với tâm ý của Diệp Thạch Sinh, ông ta liền nhìn Cao lão rồi mới nói:

- Xin Cao lão cho ý kiến.

Tất nhiên Cao lão rất nguyện ý, vội đứng dậy khỏi ghế, đi ra bên ngoài gọi điện thoại. Sau một lát, ông ta quay vào rồi nói:

- 10 phút nữa nó đến.

Mọi người liền lại tiếp tục nói tiếp chủ đề vừa rồi.

Hạ Tưởng nhận định được suy nghĩ của Diệp Thạch Sinh nên hắn lớn mật nói:

- Không dối gạt Bí thư Diệp, tôi đã tìm được mấy người để viết bài phản hồi rồi ạ.

Diệp Thạch Sinh ban đầu là sửng sốt, sau đó lập tức mừng rỡ nói:

- Tốt, Hạ Tưởng làm rất tốt, hành động rất nhanh. Cậu nói đi, là những ai?

Hạ Tưởng nói ra tên An Dật Hưng, Bành Mộng Phàm và Nghiêm Tiểu Thì rồi giải thích:

- Đầu tiên là để mấy người này viết mấy bài đã, để thăm dò phản ứng của đối phương, sau đó từ phản ứng của đối phương rồi chuyên gia của chúng ta sẽ tham gia viết bài, như vậy sẽ là bắn tên có mục đích.

Hai cái tên An Dật Hưng, Bành Mộng Phàm thì Diệp Thạch Sinh đã có nghe qua, nhưng Nghiêm Tiểu Thì là ai thì lại chưa từng nghe tới. Vì thế, ông ta liền hỏi:

- Nghiêm Tiểu Thì là ai?

- Nghiêm Tiểu Thì là nhà đầu tư mảng du lịch văn hóa tại thành phố Đan Thành. Cô ta có thân thích với Chủ tịch tỉnh Phạm.

Hạ Tưởng liền cường điệu thêm một câu, đây là muốn đưa cho Diệp Thạch Sinh viên thuốc an thần. Quả nhiên, khuôn mặt của Diệp Thạch Sinh rất vui vẻ.

- Tôi còn đang tính toán để thuyết phục Phạm Tranh cũng tham gia cuộc chiến lý luận này. Cậu ta và tôi đều là học trò của Cốc lão, hai người cùng tham gia vào cuộc tranh luận thì như vậy xem như đã hưởng ứng với cuộc tranh luận của Cốc lão tại Bắc Kinh.

Phạm Tranh là con của Phạm Duệ Hằng, đương nhiên Diệp Thạch Sinh biết rất rõ điều này. Hơn nữa, thân phận của Phạm Tranh không những là con của Chủ tịch tỉnh mà còn là học giả của Viện Khoa học xã hội tỉnh, hơn nữa lại có thân phận là học trò của Cốc lão. Một khi y tham gia vào cuộc tranh luận này thì lúc đó ý nghĩa sẽ không bình thường nữa. Đầu tiên là tỏ vẻ ra bên ngoài rằng Phạm Duệ Hằng đã toàn lực ủng hộ, lại còn có ý nghĩa đây là tiếng nói của Viện Khoa học xã hội tỉnh, cuối cùng là với thân phận học trò của Cốc Nho sẽ làm cho người ta xem trọng thêm một chút. Có thể nói, chỉ cần Phạm Tranh ra mặt thì tâm tư của Diệp Thạch Sinh sẽ trở nên cực kỳ ổn định.

Hạ Tưởng đã mang đến cho ông ta liên tiếp những niềm vui bất ngờ, khi Diệp Thạch Sinh nhìn về phía Hạ Tưởng thì vẻ thưởng thức càng ngày càng tăng thêm. Ông ta gật đầu nói:

- Phạm Tranh ra mặt thì chưa chắc Duệ Hằng đã đồng ý.

- Nghiêm Tiểu Thì ra mặt thì Chủ tịch tỉnh Phạm cũng phải cam chịu, như vậy khi Phạm Tranh ra mặt thì ông ta cũng sẽ không phản đối. Tôi và Phạm Tranh có quan hệ rất tốt, có thể nắm chăc việc khuyên nhủ cậu ấy. Hơn nữa, chúng tôi đều là học trò của Cốc lão, mà Cốc lão là người ủng hộ kiên định với việc điều chỉnh kết cấu sản xuất, như vậy Phạm Tranh cũng không thể nguyện ý ngồi yên nhìn quan điểm của Cốc lão bị người khác công kích được.

Tuy rằng Diệp Thạch Sinh vừa rồi so chiêu với Thôi Hướng và đã thắng một ván, nhưng tâm tình vẫn có chút trầm trọng như cũ, cảm giác rằng triển vọng cũng không có gì tươi sáng. Ông ta đang lo lắng đến việc tổ chức lực lượng phản kích thế nào, mời ai viết bài… đây là một loạt các phiền toái. Trong giao tiếp với truyền thông thì đúng thật Cát Sơn có kinh nghiệm phong phú, nhưng chưa chắc người này đã có ánh mắt sắc bén, nếu chẳng may tổ chức nhân viên để viết bài phản kích không đủ độ sắc bén thì làm sao bây giờ? Trong lòng ông ta vẫn mơ hồ việc này, đang rất lo lắng.

Hôm nay, không nghĩ tới đề nghị của Tiền Cẩm Tùng nói là ngồi cùng với Hạ Tưởng, vậy mà Hạ Tưởng đã đưa đến cho ông ta một thu hoạch thật lớn, điều này làm cho Diệp Thạch Sinh mừng rỡ gần như phải phát cuồng. Ông ta đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh năm năm, Bí thư Tỉnh ủy thì đã hơn một năm, vậy mà còn chưa bao giờ có được cảm giác vui sướng và đợi chờ giống như ngày hôm nay.

Hạ Tưởng đúng là một người cực kỳ hiểu rõ tâm lý của lãnh đạo, có thể thay lãnh đạo làm việc, gánh được nỗi lo của lãnh đạo.

Gần như tất cả toàn bộ phiền não đều được Hạ Tưởng giải quyết, với người cấp dưới thông minh và làm việc một cách viên mãn như vậy thì lãnh đạo nào mà lại không thích? Diệp Thạch Sinh càng nhìn Hạ Tưởng lại càng vui mừng, mới nhớ tới vừa rồi Hạ Tưởng kính rượu nên liền nâng chén rượu lên nói:

- Câu trả lời của cậu thì tôi rất vừa lòng, chén rượu mời của cậu, tôi sẽ uống.

Diệp Thạch Sinh liền uống một hơi cạn chén rượu.

Tiền Cẩm Tùng và Hạ Tưởng liếc nhau, khẽ mỉm cười, các suy nghĩ trong đầu của nhau đều hiểu rõ mà không cần phải nói ra.

Thừa dịp Cao Tấn Chu còn chưa đến, Hạ Tưởng liền quyết định lại cho Diệp Thạch Sinh một món lễ vật. Hắn liền nói với Cao lão:

- Cao lão, năm đó ngài và Trình Hi Học có quen biết với nhau, đối với tính tình của ông ta thì có lẽ là ngài rất hiểu, chắc chắn là ngài biết rõ các ưu khuyết điểm của ông ta. Nếu có thời gian, khi tôi tổ chức mấy người viết lại bài phản bác quan điểm của ông ta thì xin ngài hỗ trợ, ngài đọc qua và chỉnh sửa lại cho chúng tôi chút ít, được không ạ?

Cao lão cười ha hả, gật đầu không chút do dự. Ông ta nói:

- Tiểu Hạ đã mở miệng đề nghị thì làm sao tôi không đồng ý được. Bí thư Diệp, tiểu Hạ là bạn vong niên của tôi, tài năng trong phương diện thiết kế của cậu ta làm tôi nảy động tâm tư yêu mến người tài, có mấy lần muốn nhận cậu ta làm học trò, nhưng đáng tiếc chí hướng của tiểu Hạ lại không ở trong lĩnh vực này.

Diệp Thạch Sinh vừa hạ chén rượu xuống, nghe được Hạ Tưởng và Cao lão một hỏi một đáp thì chén rượu lại không đặt xuống bàn mà lại đưa ra về phía trước. Thấy thế, Ma Thu vội vàng rót rượu vào đầy chén cho Diệp Thạch Sinh.

Diệp Thạch Sinh nâng chén rượu lên, trịnh trọng đứng lên nói:

- Có Cao lão ra tay đúng thật là rất may mắn cho tổ lãnh đạo. Hạ Tưởng, cậu có thể mời được Cao lão ra mặt chỉ đạo cuộc chiến tuyên truyền này cho tổ lãnh đạo thì đây là một chiến công lớn nhất của cậu. Nào, tôi kính Cao lão một chén.

Bí thư Tỉnh ủy hô hào nên mọi người đang ngồi không ai dám ngồi yên, tất cả đều đứng lên. Lại nghe thấy Diệp Thạch Sinh kính Cao lão một chén, hai mắt Hạ Tưởng liền cười đến híp mắt lại.

Hắn biết Diệp Thạch Sinh đang kích động.

Cao lão ở Bắc Kinh nhiều năm, các quan lớn cấp tỉnh, Bộ thì gặp qua rất nhiều. Tuy rằng Diệp Thạch Sinh là Bí thư Tỉnh ủy của một tỉnh, nhưng nếu không phải bởi vì Cao Tấn Chu đang là cấp dưới của ông ta thì cũng không đến mức Cao lão phải kính sợ.

Cao lão cười ha hả nói:

- Làm sao dám để Bí thư Diệp kính rượu tôi? Là tôi kính Bí thư Diệp mới đúng. Theo tôi thế này, tất cả mọi người đều cùng kính Bí thư Diệp một chén. Vì sự vất vả trong công việc, vì tấm lòng vì dân vì nước của Bí thư Diệp, chúng ta cùng kính Bí thư Diệp một chén.

Diệp Thạch Sinh đúng thực rất kích động, đây là vì sự suy xét chu toàn của Hạ Tưởng mà kích động.

Trong cuộc tranh đấu lý luận này thì đối phương có Trình Hi Học ra mặt, đây quả thực là một nhân vật rất nặng ký, còn bên phía Hạ Tưởng thì có Cốc Nho và Hạ Tưởng, xem như lực lượng cũng ngang bằng nhau. Nhưng tại tỉnh Yến, trước mắt còn chưa có một nhân vật có đủ phân lượng để cầm trịch, Hạ Tưởng tìm mấy người đều là những người thuộc hạng vô danh, viết mấy bài viết cho dù hay đến mấy thì cũng dễ bị người khác khinh thị. Dù sao người có tên, cây có bóng, danh khí thì vô hình nhưng lại có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn.

Nếu tỉnh Yến có Cao lão trấn thủ thì như vậy tình thế sẽ hoàn toàn khác. Cho dù Cao lão không tự mình ra mặt, đứng ở sau bức màn để chỉ đạo thì thông qua nhiều con đường khác nhau cũng sẽ hé lộ ra thông tin rằng Cao lão là người đứng đàng sau bức màn. Tin tức này một khi đã truyền ra thì sẽ khiến những giáo sư, chuyên gia trong tỉnh Yến muốn viết bài để phản bác sẽ cảm thấy một áp lực vô hình.

Đúng thực Hạ Tưởng suy nghĩ thật chu đáo, hôm nay gặp mặt một lần mà không ngờ đã giúp ông ta giải quyết toàn bộ các phiền toái, đã như vậy thì sao Diệp Thạch Sinh lại không thể không kích động một cách mãnh liệt như vậy được? Nếu không bận tâm mình là Bí thư Tỉnh ủy thì ông ta cũng đã sớm khen ngợi Hạ Tưởng rồi, thậm chí còn nhắc đi nhắc lại mấy lần.

Lại thấy Hạ Tưởng không kiêu ngạo, điềm tĩnh nên ông ta lấy lý do kính rượu Cao lão để biểu đạt một chút sự vui sướng trong nội tâm.

Những người đang ngồi đây thì người nào không phải là người không thông minh? Tất cả mọi người đều phụ họa Cao lão, kính Diệp Thạch Sinh một chén. Diệp Thạch Sinh vô cùng cao hứng, lại một lần nữa một hơi cạn sạch.

Cao Tấn Chu hối hả đi tới.

Cao Tấn Chu nhận được điện thoại của Cao lão, nghe nói có cơ hội ngồi với Diệp Thạch Sinh thì trong lòng rất mừng rỡ, ông ta lại còn nghe thấy Hạ Tưởng đang ở đây thì lập tức minh bạch ra việc gì đó, chắc chắn rằng cơ hội kết giao với Diệp Thạch Sinh đã tới.

Gần đây thì Cao Tấn Chu ở trong tỉnh thì cũng có rất nhiều ủy khuất, chuyện lớn là điều chỉnh kết cấu sản xuất thì không phải lĩnh vực ông ta phụ trách, mà lĩnh vực được phân công quản lý thì lại không có việc lớn gì để làm, toàn là việc vặt vãnh, khó làm ra chiến tích. Vì thế ông ta rất bất đắc dĩ, muốn dựa vào Phạm Duệ Hằng nhưng Phạm Duệ Hằng lại không để bụng lắm với việc này. Mặc dù có mối quan hệ rất tốt giữa Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ, nhưng Tống Triêu Độ đối với ông ta thì cũng rất nhã nhặn, khách khí.

Cao Tấn Chu rất buồn bực, hơn nữa Ngô Tài Giang dường như đã quên ông ta. Mấy lần ông ta muốn nhờ thế lực của gia tộc tại tỉnh Yến để tiến thêm một bước, đã đề xuất mấy lần nhưng Ngô Tài Giang chỉ đáp lại một cách hàm hồ, không tỏ rõ thái độ cũng không có lời chỉ dẫn nào cả.

Cao Tấn Chu cảm thấy tiền đồ của mình rất mờ mịt, không biết nên đi theo phương hướng nào, thậm chí tâm tư còn có lúc xao động muốn quay trở lại Bắc Kinh.

Đột nhiên lại có cơ hội tiếp xúc với Diệp Thạch Sinh, ngọn lửa trong lòng Cao Tấn Chu lại một lần nữa được đốt lên.

Cao Tấn Chu vừa vào đến cửa liền phát hiện ra những người đang ngồi trong phòng, lập tức tâm tư liền động, hiểu rằng hôm nay là cuộc gặp mặt hoàn toàn mang tính cá nhân, vì thế trong lòng giữ đúng chừng mực.

Qua một hồi chào hỏi, Cao Tấn Chu ngồi ghế bên cạnh Hạ Tưởng. Diệp Thạch Sinh nhìn Cao Tấn Chu vài lần, ôn hòa hỏi thăm:

- Tấn Chu, gần đây công tác có thuận lợi không? Có điều gì khó khăn thì cứ nói với tôi.

Cao Tấn Chu không rõ vửa rồi mọi người ở đây đang thảo luận về vấn đề gì, vì thế đối với câu hỏi của Diệp Thạch Sinh thì ông ta không thể không trả lời một cách cẩn thận được.

- Công tác cũng đang được từng bước được khai triển, cũng không có biến hóa gì lớn. Tất nhiên khó khăn sẽ luôn có, tuy nhiên biện pháp xử lý cũng đã vạch ra, từ từ rồi cũng có thể vượt qua.

Diệp Thạch Sinh gật gật đầu không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi