Sau khi hội nghị kết thúc. Hồ Tăng Chu chủ động đề nghị:
- Tôi đề nghị để đồng chí Lý Đinh Sơn tham gia công tác thẩm vấn.
- Tôi đề nghị đồng chí Trần Ngọc Long cũng tham gia công tác thẩm vấn!
Phó Tiên Phong cũng nói.
Trần Ngọc Long là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật. Anh ta tham gia thẩm vấn là danh ngôn chính thuận, trong phạm vi chức trách, Trần Phong cũng chỉ gật đầu.
Hồ Tăng Chu liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cách đầy phức tạp, muốn nói lại thôi, cuối cùng xoay người rời khỏi, cũng không nói ra bất mãn trong lòng.
Vu Phồn Nhiên vừa tan họp thì lái xe thẳng đến Bắc Kinh, trong lòng anh ta rất lấy làm khó chịu, cũng hơi hốt hoảng. Lúc vừa nhìn thấy Ngô Cảng Đắc khóc lóc kể lể, anh ta còn có hơi chút khinh thường Ngô Cảng Đắc hơn 40 tuổi, lại lăn lộn trong quan trường bao nhiêu năm, có chuyện gì mà chưa từng thấy chứ? Vậy mà ngay trước mặt bao nhiêu lãnh đạo như vậy lại khóc không thành tiếng, còn ra thể thống gì? Nhưng nghe Ngô Cảng Đắc kể ra câu chuyện, nói đến chuyện Hạ Tưởng lên nóc nhà khuyên ngăn lão Lỗ, nhất là lúc sau khi toàn thân lão Lỗ bị cháy, phía sau còn có người đánh lén, mà Hạ Tưởng không biết là chủ động hay bất đắc dĩ nhưng vẫn quyết định cứu người như cũ, anh ta thấy kinh ngạc trong lòng, lần đầu tiên cảm thấy Hạ Tưởng còn phức tạp hơn xa so với những gì anh ta tưởng tượng, làm cho người ta khó mà suy xét được.
Vu Phồn Nhiên đến thành phố Yến làm Phó thị trưởng thường trực, gánh vác trên người hai trách nhiệm. Thứ nhất là vì kế lớn của Ngô gia, đứng vững gót chân tại thành phố Yến. Thứ hai là đảm nhận giao phó của Ngô Tài Giang, làm cầu nối giữa Ngô gia và Hạ Tưởng, dần dần qua miêu tả của anh ta, hy vọng có thể thay đổi thành kiến của ông cụ đối với Hạ Tưởng, ít nhất không còn chèn ép hắn nữa thì tốt. Đương nhiên, Vu Phồn Nhiên cũng suy xét cho tiền đồ của bản thân, cũng muốn có nhiều đất dụng võ tại thành phố Yến.
Cục diện ở thành phố Yến, ông cụ đã sớm thay anh ta sắp xếp rất tốt rồi, sau khi anh ta nhảy dù xuống đây, chỉ cần duy trì thái độ trung lập là có thể tự bảo vệ mình, và có thể chu toàn cho đủ thời gian để phát triển thế lực của chính anh ta. Tuy nhiên sau khi phân tích một hồi, Vu Phồn Nhiên cảm thấy duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp với Hạ Tưởng thì càng có thể chiếm được điểm tựa có lợi nhất. Bởi vì quan hệ giữa Hạ Tưởng và Trần Phong không bình thường, quan hệ với Hồ Tăng Chu là hợp tác hữu hạn, với Phó Tiên Phong thì không hợp tác, nếu như anh ta quan hệ chặt chẽ với Hạ Tưởng, nói về tiến, có thể liên kết với Trần Phong, nói về lui, có thể dắt tay Hồ Tăng Chu, như vậy đảm bảo một thế bất bại.
Hơn nữa quan hệ giữa Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn và Cao Hải là chi giao tâm đầu ý hợp. Nếu Hạ Tưởng ủng hộ, anh ta thậm chí có thể tự lập đỉnh núi ở thành phố Yến, do anh ta cầm đầu, Lý Đinh Sơn và Cao Hải là đồng minh, là có thể hình thành một lực lượng không thể bỏ qua. Bởi vậy, cho dù là suy xét từ góc độ nào, Vu Phồn Nhiên đều hết sức cấp bách muốn lôi kéo tâm tư Hạ Tưởng.
Nhưng cho tới bây giờ, Hạ Tưởng vẫn không thể hiện lời đáp lại tích cực nào đối với sự lôi kéo của anh ta, khiến anh ta lại cảm thấy trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng càng cao hơn, đồng thời cũng cảm thán vì Hạ Tưởng nhớ ân tình cũ.
Không ngờ, tuyệt đối không ngờ, Hạ Tưởng lại là một nam nhân đầy nhiệt huyết, là người đàn ông quan tâm đến lợi ích quốc gia, khiến trong lòng anh ta nổi lên xúc cảm đã lâu không có được, làm tâm trạng anh ta trở nên nặng nề, lại vô cùng cảm động. Nhất là khi anh ta nghe được Hạ Tưởng bị xe đâm ngã xuống đất, mấy trăm người tự động quây xung quanh hắn, che mưa chắn gió cho hắn, khi đó mắt Vu Phồn Nhiên đột nhiên lại ươn ướt, còn muốn tìm ra kẻ đứng phía sau đã lặp đi lặp lại mấy lần muốn đẩy Hạ Tưởng vào chỗ chết. Trong lồng ngực anh ta lửa giận hừng hực thiêu đốt. Nếu không phải mấy người Trần Phong hiện đang ở đây, thì anh ta đã mắng to – súc sinh, một lũ khốn khiếp!
Ai khi trẻ cùng từng lông bông, Vu Phồn Nhiên không phải xuất thân từ tầng lớp Thái Tử đảng, nhưng cũng coi như là hoàn cảnh gia đình tốt, năm đó cũng từng rất kiêu ngạo, ngông cuồng, nếu lúc ấy anh ta có ở hiện trường, tức giận điên cuồng, không chừng sẽ làm ra chuyện gì khác người nữa!
Cảm nhận trong lòng Vu Phồn Nhiên về Hạ Tưởng là một người tuổi còn trẻ, đầy hứa hẹn sẽ trở thành sao sáng trong chốn quan trường, trong nháy mắt đã trở thành một nam nhi có tình có nghĩa vì nước vì dân!
Sau khi anh ta nói với Trần Phong một tiếng, không gọi lái xe mà tự mình lái xe chạy tới Bắc Kinh, lo rằng nếu anh ta không tự mình báo cáo trực tiếp với ông cụ thì anh ta sẽ bị tắc nghẹn đến bệnh mất. Trên đường đi anh ta lái xe nhanh đến mức chính anh ta cũng không tin nổi tốc độ của mình, đã lâu rồi tình cảm mãnh liệt và kích động mới trở lại trong cơ thể anh ta nhiều đến như vậy, anh ta điên cuồng lái xe, chỉ mất không đến hai tiếng đồng hồ đã tới được Bắc Kinh.
Lần đầu tiên Vu Phồn Nhiên thất lễ trước mặt ông cụ, anh ta thở hồng hộc chỉ nói một câu:
- Chào thủ trưởng!
Sau đó liền nói ra tích truyện của Hạ Tưởng một cách nhanh nhất.
Lúc đầu tiên ông cụ nghe chuyện với thái độ nghe tạm, chậm rãi, rồi vẻ mặt của ông ta nghiêm túc dần lên theo câu chuyện của Vu Phồn Nhiên, theo tình thế phát triển, dần dần lông mày ông ta nhíu lại, ánh mắt cũng từ bỉnh thản biến thành nghiêm nghị, cuối cùng nghe đến đoạn mấy trăm người che mưa che gió cho Hạ Tưởng, công nhân toàn bộ thành phố vùng lên đi tróc nã hung thủ, thì rốt cục sắc mặt ông cụ đã biến đổi!
- Ừm, những năm tháng đã trôi qua… thằng nhỏ này, cũng có chút lòng hăng hái như ta ngày nào!
Ông cụ đột nhiên vỗ vào tay vịn ghế sô pha.
- Đàn ông đến chết lòng vẫn như sắt, xem thử tay nghề, hơn mười năm nay, không xảy ra sự kiện nào khiến lòng ta kích động như vậy, đối với ta mà nói, cuộc đời không biết còn được mười năm tiếp theo nữa hay không? Đi, cháu gái, chúng ta cùng đi thăm thằng nhóc kia.
Liên Nhược Hạm ở bên cạnh nghe được hết những chuyện đã xảy ra với Hạ Tưởng, đã sớm khóc không thành tiếng, Tiểu Liên Hạ cũng "oa oa" mà khóc cùng mẹ, tuy rằng rốt cục không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng miệng không ngừng hô:
- Con muốn cha, con muốn cha…
Vu Phồn Nhiên cũng chua xót mà nước mắt chảy xuống.
- Tôi cũng muốn đến bệnh viện thăm hỏi Hạ Tưởng, anh ta là một cán bộ tốt đối với nhân dân thành phố Yến…
Vu Phồn Nhiên không chịu bỏ qua cơ hội xích gần lại với Hạ Tưởng, thật cẩn thận nói một câu.
- Đi thôi, cùng đi.
Ông cụ thở dài một tiếng, hôm nay thật khó nói được một câu.
…
Bên trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Tổng Chính, sau khi Hạ Tưởng được kiểm tra toàn thân, bác sĩ đã kết luận, lưng bị tổn thương, thể lực cạn kiệt, cần nằm trên giường nghỉ ngơi nửa tháng, ngoài ra không có vấn đề gì lớn cả.
Bác sĩ đi rồi, lão Cổ vỗ vỗ vào vai Hạ Tưởng cười nói:
- Thằng nhóc này, năm đó khi ta ở Tây Tạng, vì cứu một người anh em bị trượt chân xuống núi mà gãy mất ba cái xương sườn. Sau đó khi đi sửa đường sắt lại bị gãy chân. Các chiến hữu làm cùng ta cũng như vậy, không ai không bị thương. Giờ là thời hòa bình rồi, việc nhỏ một cán bộ cứu người lại thành chuyện lớn sao? Cán bộ là thế nào? Là người đứng đầu quân, là người anh dũng đi tiên phong, là người vọt lên tuyến đầu, chỉ cần thấy tình huống nguy hiểm, có sự cố trọng đại, cán bộ chính là người đầu tiên đến hiện trường. Nếu có nguy hiểm thì phải hy sinh, cán bộ chính là người đầu tiên lên núi đao, xuống biển lửa.
Cổ Ngọc bĩu môi:
- Ông nội, thôi đừng nói chuyện ngày xưa nữa đi, bây giờ là năm nào rồi? Ông nói xem, bây giờ quan chức, có mấy người giống như Hạ Tưởng, xả thân cứu người trong thời điểm mấu chốt?
Sắc mặt lão Cổ trở nên u ám:
- Đúng là cán bộ hiện giờ bị thiếu mất một tinh thần, là điểm khiến người ta đau lòng, vậy mới thấy tinh thần của Tiểu Hạ thật đáng quý… Đây cũng là điểm mà ta tán dương cậu ấy nhất, những gì cậu ấy đã làm khiến cái nhìn của ta càng thêm kiên định, ta đã không nhìn lầm cậu ấy.
Hạ Tưởng liền cười:
- Hiện tại tôi đang là người bệnh, có thể không bàn luận chuyện đại sự không, trước tiên nói một chút chuyện nhỏ đang vô cùng cấp bách được không?
- Việc nhỏ nào?
Cổ Ngọc tò mò hỏi, thấy khí sắc Hạ Tưởng cũng không tệ lắm, liền cười:
- Anh đúng là khỏe mạnh thật, đánh thế mà vẫn chưa bị làm sao, vậy mà làm em lo lắng một hồi.
- Anh muốn đi nhà vệ sinh, em bảo y tá qua đỡ anh với, anh không đứng dậy nổi rồi.
Tuy lưng Hạ Tưởng bị va chạm không mạnh lắm, nhưng cơ thể đã bị tổn thương thật là khó chịu, mới dùng chút lực đã đau như kim châm.
Mặt Cổ Ngọc đỏ lên, bỗng nhiên nhớ tới lúc đó khi tỉnh dậy ở trên máy bay trực thăng, ngực bị hai tay của hắn ghì vào đến sinh đau, liền trừng mắt oán hận nhìn hai tay hắn, trong lòng oán hận mà nghĩ, tay nam giới khỏe thật đấy. Lại nghĩ tới ngực Hạ Tưởng cũng khá rắn chắc, liền liên tưởng, cả thân mình đàn ông cái gì cũng cứng rắn.
Cổ Ngọc đi ra ngoài tìm y tá, chỉ lát sau đã trở lại, đỏ mặt nói:
- Y tá không có ở đây, em đỡ anh ra nhà vệ sinh là được rồi.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnLão Cổ thấy vậy liền ho khan một tiếng:
- Ta xuống nhà hút điếu thuốc đây.
Hạ Tưởng buồn bực, phòng chăm sóc đặc biệt làm sao lại không có ý tá được, ít nhất cũng phải có hai y tá trở lên để gọi lúc nào cũng được chứ, làm sao lại không có ở đây được? Chắc chắn là Cổ Ngọc nói dối, nghĩ lại thấy cô mặt đỏ tai hồng liền hiểu ra chuyện gì đó, khi lão Cổ vừa ra khỏi phòng liền hỏi:
- Bệnh viện Tổng Chính tốt thật đấy, phòng chăm sóc đặc biệt đúng là tốt, y tá người nào cũng xinh đẹp cả.
Cổ Ngọc bị lừa, lập tức bất bình tức giận nói:
- Đúng vậy, bệnh viện là nơi cứu người, y tá là để chăm sóc người bệnh, đâu phải người mẫu! Vì sao phải tìm mấy cô gái cao gầy, dáng đẹp làm y tá? Không sợ bệnh nhân nam nhìn thấy mà có ý nghĩ xấu sao? Thật là.
- Tốt lắm, em không muốn các cô ấy đỡ anh thì tự giúp anh cũng được.
Hạ Tưởng chỉ biết là Cổ Ngọc ghét bỏ vì y tá xinh đẹp, không muốn một cô y tá xinh đẹp như người mẫu dìu hắn đến nhà vệ sinh, cho nên thà rằng tự mình làm.
Cổ Ngọc không nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng, vội giơ tay, nâng Hạ Tưởng dậy, nói:
- Không biết có phải anh làm bộ hay không, để em xem rõ ràng là anh chẳng làm sao cả!
Chân Hạ Tưởng vừa đặt xuống đất, tác động đến vết thương sau lưng, đau đến cắn răng, trên trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh, thân thể đổ nhào, ngã vào ngực Cổ Ngọc, trong lúc cuống lên, tay phải giơ lên, liền để ngay trên ngực Cổ Ngọc.
Cổ Ngọc vội vàng dùng sức ở vai đẩy Hạ Tưởng dậy, muốn lấy tay đẩy bàn tay không an phận của Hạ Tưởng ra, rồi lại không nỡ, đành đỏ mặt oán trách nói:
- Trên máy bay trực thăng sờ soạng như vậy còn chưa đủ sao? Không được sờ soạng nữa!
Lưng Hạ Tưởng đau đớn, chẳng còn đầu óc đâu mà nghĩ nhiều, nói một cách khó hiểu:
- Đừng nói xấu người tốt, em sờ soạng gì em?
Vừa lúc thấy tay phải mình đang để trên ngực người ta, cảm giác mềm mại co dãn, liền vội vàng cười ngượng ngùng
- À, đặt nhầm chỗ, nhầm chỗ rồi.
Cổ Ngọc liếc trắng mắt, mặt đỏ tía tai, đỡ hắn đến nhà vệ sinh rồi giận dỗi ném hắn xuống, xoay người bước đi.
- Làm việc tốt phải làm cho trọn, anh không cởi được quần.
Hạ Tưởng quả thật không nói dối, vừa rồi hắn vừa nói vừa cười trước mặt lão Cổ nhưng thực ra toàn thân không có chút sức lực, lại thấy Cổ Ngọc thật sự thẹn thùng liền nói:
- Thôi đi, hay là em đi gọi y tá đến đi, trong mắt các cô ấy không phân biệt nam nữ, chỉ coi là người bệnh!
- Không cần, để emi.
Trong nháy mắt, Cổ Ngọc cố lấy dũng khí, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, hai tay đặt bên hông hắn, sau đó nhắm mắt lại, giúp Hạ Tưởng kéo quần xuống, sau đó lập tức xoay người sang chỗ khác
- Còn muốn giúp gì nữa không? Nói mau, em đều có thể đối phó được.
Hạ Tưởng thấy bộ dạng của cô mà buồn cười không kìm nổi, nhưng cũng không dám cười, cười là lưng lại đau, liền nói:
- Giúp anh mở nắp bồn cầu, anh không cúi lưng được…
Cổ Ngọc nhắm mắt, sờ soạng một lúc cũng không tìm thấy, đành phải mở to mắt, không ngờ vừa mở mắt đã thấy ngay cậu nhỏ của Hạ Tưởng, sợ tới mức kinh động nhảy dựng lên hét:
- Lưu manh!
- Lưu manh cái gì? Xin em, hiện tại anh chỉ dùng nó để đi tiểu, không phải dùng để đùa bỡn làm trò lưu manh được không? Nếu có muốn đùa giỡn làm trò lưu manh cũng không phải với bộ dạng uể oải thế này.
Hạ Tưởng nói thành thật với Cổ Ngọc.
Cổ Ngọc không để ý đến Hạ Tưởng, mặt đỏ hồng như uống rượu, cô lại nhắm hai mắt lại, cuối cùng cũng sờ đúng chỗ, sau đó nhấc nắp bồn cầu lên… không ngờ khi thu tay lại, không cẩn thận đụng phải chỗ đó của Hạ Tưởng, Cổ Ngọc còn tưởng đụng vào ngón tay của Hạ Tưởng, còn dùng bàn tay nắm lại, tò mò hỏi:
- Tay anh vẫn có thể với tới bồn cầu, anh cố ý lừa em phải không?
Sau đó bỗng nhiên nhận ra chuyện gì đó, kêu lên "á" một tiếng, phi ra khỏi phòng vệ sinh.
Hạ Tưởng bị Cổ Ngọc làm cho một phen không khỏi cười gượng gạo, nghĩ thầm cô sờ lộn xộn quá, thật là sờ cái gì thì sờ, hậu quả là bây giờ thì tốt rồi, cả đi tiểu cũng không đi nổi nữa, thật sự là khó chịu.
Cuối cùng sau khi Hạ Tưởng xử lý xong, khuyên can mãi mới khiến Cổ Ngọc giúp hắn kéo quần lên, lại dìu hắn về giường. Từ đầu đến cuối Cổ Ngọc không nói một câu, mắt cũng không dám nhìn Hạ Tưởng, mặt vẫn ửng hồng, không giống bình thường, thẹn thùng mặt đỏ bừng, khiến Cổ Ngọc lại thêm phần xinh đẹp.
Hạ Tưởng không cảm kích mà còn oán giận Cổ Ngọc nói:
- Anh đã bảo gọi y tá đi, em lại không gọi, muốn gây sức ép với anh mà.
Cổ Ngọc bĩu môi:
- Em không cho anh thỏa mãn! Em chỉ biết anh muốn để cô ý tá xinh đẹp sờ tới sờ lui, thừa cơ lợi dụng, có em ở đây, anh đừng có mơ tưởng.
Hạ Tưởng thấy bộ dạng Cổ Ngọc, cười bất đắc dĩ. Ít khi có được thời gian thảnh thơi sau khi bị thương thế này, ưu điểm lớn nhất của Hạ Tưởng chính là thích ứng trong mọi hoàn cảnh, sự việc đã xảy ra, tức giận vung chân vung tay cũng chẳng làm được gì, không bằng để đầu óc thoải mái mà nghỉ dưỡng bệnh, sau khi vết thương lành, hắn sẽ dứt khoát dùng mọi thủ đoạn đòi lại công lý!
Hiện giờ chỉ cần an tâm dưỡng bệnh và yên lặng xem tình hình phát triển thế nào là được rồi.
Chỉ một lát sau, lão Cổ đã trở lại, khi ông ta đi thì đi một mình, đến khi trở về lại đem theo ba người – Liên Nhược Hạm, Tiểu Liên Hạ và Vu Phồn Nhiên.
Liên Nhược Hạm vừa vào cửa đã thấy vẻ mặt tiều tụy và mệt mỏi của Hạ Tưởng, đang mặc bộ quần áo bệnh nhân, tóc khô vàng, tuy sắc mặt không đến nỗi nào nhưng giống Hạ Tưởng hăng hái mà cô yêu thương sao? Cô vốn không chú ý tới Cổ Ngọc đang đỏ mặt và không khí khác thường trong phòng bệnh, mà thả Tiểu Liên Hạ ngay bên cạnh Hạ Tưởng, nói:
- Được, tốt rồi, anh làm anh hùng, phải đi cứu người, nếu đã dám vì thiên hạ trước, có từng nghĩ tới hay không là nếu chẳng may có chuyện gì không hay xảy ra với anh, anh bảo em phải làm sao bây giờ? Con anh phải làm sao bây giờ?
Lão Cổ đưa mắt nhìn, Vu Phồn Nhiên liền nhìn Hạ Tưởng khẽ gật đầu, đi ra ngoài trước. Cổ Ngọc liếc nhìn Liên Nhược Hạm, tâm tư phức tạp, có chút gì đó không muốn, rồi lại bất đắc dĩ đành phải ra ngoài với vẻ lưu luyến không muốn rời.
Lão Cổ nhìn ra được tâm tư của Cổ Ngọc mà âm thầm thở dài một hơi.
Tiểu Liên Hạ thì không hề có tâm trạng lo được lo mất như Liên Nhược Hạm, nó ngồi ở bên giường Hạ Tưởng, đầu tiền nhìn thẳng vào hắn một lúc, sau đó mỉm cười:
- Chú đúng là cha sao, sao lại thay đổi hình dạng rồi?
Sau đó nó như bừng tỉnh ra lại nói:
- Con biết rồi, nhất định là cha muốn chơi trốn tìm với con nên mới thay đổi hình dạng, có phải hay không?
Hạ Tưởng không để ý cơn đau ở lưng, giơ tay ôm Liên Hạ vào lòng:
- Con yêu, cha nhớ con muốn chết, nói xem con có nhớ cha không?
- Có nhớ, ngày nào cũng nhớ.
Tiểu Liên Hạ nói giọng trẻ con
- Tuy nhiên mẹ hình như không nhớ cha, mẹ khóc nhè suốt, không ngoan như Liên Hạ.
Trong khi nói Tiểu Liên Hạ còn liếc trộm Liên Nhược Hạm một cái, dáng vẻ như là đắc thắng, hiển nhiên là muốn mật báo với Hạ Tưởng để có cớ lôi kéo làm quen.
Liên Nhược Hạm liền mỉm cười:
- Thằng nhỏ không lương tâm, ngày nào mẹ cũng bế con, mười ngày nửa tháng không thấy cha một lần, vừa thấy đã hôn cha, không cần mẹ phải không?
Vì liên quan đến Tiểu Liên Hạ nên cơn giận của Liên Nhược Hạm sau một lát đã tan thành mây khói, hỏi chuyện này chuyện kia thân thiết, lời nói có vẻ bất mãn vì lão Cổ đã giành trước việc đưa Hạ Tưởng đến bệnh viện Tổng Chính.
Sau đó lại chuyển đề tài, Liên Nhược Hạm hỏi:
- Có phải là Phó Tiên Phong âm thầm hạ độc thủ hay không?
Có phải là do Phó Tiên Phong làm hay không thì còn đang nghi ngờ, tạm thời chưa có chứng cứ rõ ràng, Hạ Tưởng lo nghĩ, nói:
- Chỉ có thể nói gã rất đáng nghi, bởi vì gã hiểu lầm anh và Phó Tiên Tiên có quan hệ mờ ám. Đương nhiên gã còn nghi ngờ anh âm thầm mật báo cho Khâu gia và Mai gia, từ đó gây trở ngại cho kế hoạch nhảy dù Phó chủ tịch thường trực tỉnh của Phó gia. Hai chuyện kết hợp với nhau, tự nhiên thành ra gã hận anh thấu xương.
Liên Nhược Hạm ngẩn người, vẻ mặt kinh ngạc, ngây người trong chốc lát, bỗng nhiên cười ha hả:
- Phó Tiên Tiên? Anh thật đúng là có bản lĩnh, ngay Phó Tiên Tiên cũng dụ dỗ được vào tay, chẳng trách Phó Tiên Phong giận dữ… Anh nói thật xem, giữa anh và Phó Tiên Tiên rốt cuộc có quan hệ gì mờ ám không?
- Cha, cha cũng yêu em sao? Con cũng thích em gái lắm.
Tiểu Liên Hạ luôn thích nói chen vào, nó nghĩ từ "mờ ám" chính là đang nói về em gái nó.
Rốt cuộc Hạ Tưởng không kìm nổi cười, động tác lại ảnh hưởng đến vết thương ở lưng, đau đến rên lên một tiếng, Liên Nhược Hạm trở nên lúng túng, mới nhận ra rằng tuy Hạ Tưởng cười và nói chuyện với họ nhưng dù sao cũng là người bệnh.
- Để em xem xem, lưng bị thành ra như thế nào rồi?
Liên Nhược Hạm nhìn kỹ khuôn mặt Hạ Tưởng, phát hiện trông hắn gầy yếu tiều tụy, tóc mất một mảng, tai cũng bị bỏng, lại thấy hai tay cũng hồng hồng, vết bỏng chưa hết. Tuy rằng không có gì nghiêm trọng, nhưng Hạ Tưởng dù sao cũng là người đàn ông mà cô yêu nhất, làm sao cô có thể chịu được để hắn bị oan khuất, không khỏi nước mắt lại tuôn rơi.
Liên Nhược Hạm vừa khóc, Tiểu Liên Hạ cũng khóc:
- Mẹ đừng khóc…
Liên Nhược Hạm vừa khóc vừa cười:
- Tiểu oan gia.
Cô liền đỡ Hạ Tưởng đứng lên, muốn xem vết thương phía sau lưng Hạ Tưởng. Hạ Tưởng không muốn để cô xem, lấy cớ là đau nên từ chối, nhưng thật ra là vì không muốn cô lo lắng. Nếu là Tào Thù Lê thì sẽ khăng khăng được, nhưng Liên Nhược Hạm thì không giống như vậy, không xem được thì cô không chịu. Hạ Tưởng đành bất đắc dĩ để cô tùy ý, hắn cũng thông cảm với tình yêu sâu đậm của người phụ nữ.
Hạ Tưởng ngồi trên giường, trang phục của bệnh nhân thì rộng thùng thình, Liên Nhược Hạm dễ dàng xốc áo lên thấy được một mảng màu hồng ghê người ở lưng hắn, có chỗ từ hồng đã chuyển sang tím, tím chuyển sang đen ở giữa lưng. Nếu lực đâm mạnh hơn một chút thì cũng có thể gây chấn thương nội tạng rồi.