QUAN THẦN

Ở trong mắt nhân vật chính trị, lợi ích vĩnh viễn là tối thượng, Hạ Tưởng không khỏi gượng cười. Hắn không mong Ngô gia có thể hoàn toàn tiếp nhận hắn, chỉ hy vọng có thể để hắn được cùng Liên Nhược Hạm và Tiểu Liên Hạ gặp nhau nhiều một chút là được.

Cũng may ông cụ Ngô lần này cuối cùng ngầm thừa nhận để Liên Nhược Hạm chăm sóc như hình với bóng bên cạnh hắn, coi như là nể mặt hắn rồi.

Sự việc sau nay thì để sau nói tiếp, Hạ Tưởng tin rằng cho dù ông cụ Ngô là nhân vật chính trị thì hiện tại ông cụ cũng chỉ là một ông lão gần đất xa trời, cũng còn có tính người. Việc của hắn và Liên Nhược Hạm cho dù đã khiến Ngô gia mất mặt nhưng ít nhất những gì hắn làm đã mang đến không ít lợi ích cho Ngô gia, thậm chí có thể nói là lợi ích cực kỳ hiếm có, tin rằng ông cụ Ngô trong lòng cũng sẽ hiểu rõ.

Về phần diễn xuất hôm nay của ông cụ Phó và Phó Tiên Phong, hắn xem thì xem, dù sao cũng biết không phải thật sự diễn cho hắn xem. Ông cụ Ngô có cảm kích hay không, hắn cũng mặc kệ, ân oán giữa hắn và Phó Tiên Phong còn có rất nhiều khoản để tính, phải từ từ mà tính.

Cho nên khi ông cụ Phó từ trong người lấy ra một món lễ vật muốn tặng cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng làm bộ chối từ một chút rồi nhân tiện nhận lấy, dù sao ông cụ Phó mua cho chắc chắn là đồ tốt, không nên uổng phí mà không nhận. Đối với người giống như Phó Tiên Phong thì không nên khách khí, đồ tốt dâng tới cửa nếu không lấy chính là đồ ngốc.

Hạ Tưởng cũng không nhìn vật mà ông cụ Phó gia đặt vào tay hắn là cái gì, thuận tay giao cho Tiêu Ngũ. Hắn làm đủ bài bản, đưa ông cụ Phó tới chỗ cầu thang mới quay trở vào, vừa xoay người thì phát hiện Tiêu Ngũ thừ người đứng bất động ở tại chỗ.

- Ngẩn ngơ gì đó?

Hạ Tưởng cười mắng một câu.

Tiêu Ngũ đưa cho Hạ Tưởng vật cầm trên tay, nói:

- Là miếng ngọc bội, phía trên khắc hình hai người, dường như là hai cổ nhân... Có ý gì vậy?

Hạ Tưởng nhận lấy, nhìn một cái thì hóa ra là Lận Tương Như và Liêm Pha, tuy nhiên không phải là hình ảnh Liêm Pha chịu đòn nhận tội trước Lận Tương Như, mà là bức vẽ Tướng Tương Hòa.

Hạ Tưởng mỉm cười, chịu đòn nhận tội thì quá tự hạ thấp thân phận, Tướng Tương Hòa còn đỡ chút không quá mất thân phận. Tấm lòng của ông cụ Phó cũng thật không nhỏ, nhận lấy thì tốt hơn, tốt xấu gì cũng là ngọc trong tay ông cụ Phó, cũng có thể không phải là vật tầm thường.

Vừa mới trở lại phòng, đúng lúc Liên Nhược Hạm, Tào Thù Lê và Cổ Ngọc cùng nhau từ bên ngoài trở về, còn có Phượng Mỹ Mỹ. Hạ Tưởng mời Cổ Ngọc giám định một chút về giá trị miếng ngọc Tướng Tương Hòa trong tay.

Cổ Ngọc nhìn vài lần, bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng:

- Đây là một miếng ngọc cổ, giá trị liên thành, nếu đem đi bán đấu giá ít nhất cũng có giá tới 3 triệu… Ai tặng anh vậy?

Hạ Tưởng đã đem sự tình trước đó ông cụ Phó và Phó Tiên Phong tới thăm nói ra.

Tào Thù Lê khẽ hừ một tiếng:

- Cáo lại đi chúc tết gà, không có gì tốt cả. Anh cũng thật là, người khác tặng quà anh lại nhận, thật quá nông cạn, chỉ có 3 triệu là mua đứt anh rồi sao? Em một năm kiếm được không dưới 3 triệu.

Cổ Ngọc cũng nói:

- Anh mà thiếu tiền sao? Thật là, biết rõ là mưu mô của Phó Tiên Phong mà anh còn nhận lễ của ông cụ Phó, anh có phải muốn cùng Phó gia bắt tay giảng hòa hay không?

Liên Nhược Hạm biết rõ ân oán và gút mắc giữa mấy gia tộc lớn, suy ngẫm một chút liền hiểu rõ vấn đề rồi mỉm cười:

- Tướng Tương Hòa? Rất có ý nghĩa! Cho em mượn dùng một chút, về nhà cho ông nội xem qua.

Hạ Tưởng thấy Liên Nhược Hạm hiểu rõ hàm nghĩa trong đó, cũng cười:

- Cũng là một tấm lòng tốt của người ta, 3 triệu thật là một khoản tiền lớn, anh không nhận mới là mất mặt. Ông cụ cũng đã ra mặt, anh là một hậu bối nói sao thì cũng phải nể mặt, anh chẳng những nhận ngọc mà còn nhận cả trái cây nữa.

Tào Thù Lê thở hổn hển nói:

- Tiêu Ngũ, phiền anh đem trái cây ra ngoài ném đi!

Hạ Tưởng biết rằng cô bé Lê tức giận với Phó gia, hơn nữa còn rất giận, liền nói:

- Đừng ném bậy, tốt nhất đưa cho mấy người ăn xin. Hiện tại ngành nghề gì cũng không dễ dàng, ăn xin cũng là một nghề cạnh tranh cũng rất kịch liệt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tiêu Ngũ cười và đi ra ngoài.

Nếu Phó Tiên Phong biết giỏ trái cây mà y dày công tuyển chọn thành cơm chiều của bọn ăn xin thì chắc rằng sẽ tức giận hờn dỗi một trận. Tuy nhiên càng làm cho y căm tức chính là, ngày hôm sau Diệp Thạch Sinh đến Bắc Kinh họp, sau buổi họp lại đến bệnh viện thăm hỏi Hạ Tưởng trước, sau đó mới gặp mặt Phó gia. Khi gặp mặt, tuy rằng trò chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng Diệp Thạch Sinh không tỏ rõ thái độ về việc ứng cử viên Trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố Yến, khiến trong lòng Phó Tiên Phong thiếu tự tin, cứ cảm thấy ở chỗ nào đã có biến cố, dường như thái độ của Diệp Thạch Sinh lại có chút lấp lửng cái nào cũng được.

Liên Nhược Hạm ngày hôm sau đã đem ngọc bội trả lại cho Hạ Tưởng, truyền đạt một câu nói của ông cụ Ngô:

- Người già rồi, có chút hồ đồ cũng là bình thường thôi!

Hạ Tưởng liền biết, trận chiến của Ngô gia và Phó gia sẽ tạm thời ngừng chiến. Ngô gia cũng đã chiếm đủ cái lợi, Phó gia đã cúi đầu, nếu Ngô gia không dừng tay sẽ thành ỷ thế hiếp người, sẽ khiến cho người khác bất mãn. Lúc này dừng tay lại là cách làm đúng đắn và cũng là cử chỉ sáng suốt.

Không ngờ một câu nói của Liên Nhược Hạm lại gợi lên trong hắn một ít cảm thán. Cảm giác sâu sắc ở trước mặt Ngô gia thực lực của hắn vẫn là rất nhỏ bé, may mắn là hắn còn có một mạng lưới quan hệ phức tạp, dày đặc, bản thân cũng đúng đắn, nếu không đúng là không có chỗ đứng trước mặt Ngô Tài Dương.

- Hôm nay về nhà gặp được ba, ba hỏi thăm bệnh tình của anh, và đã khen anh một câu thật hiếm hoi…

- Khen anh cái gì?

Hạ Tưởng vẫn khá để ý đến thái độ của cha vợ trên danh nghĩa.

- Nếu trong vấn đề phụ nữ có thể tự hạn chế một chút thì anh sẽ là một vị quan tốt và vị quan thanh liêm hiếm có!

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Hình như là có ý nghĩa châm chọc nhiều một chút…

Bỗng nhiên ý thức được không đúng.

- Quan thanh liêm? Chẳng lẽ ông ta ở sau lưng điều tra vấn đề kinh tế của anh?

Hạ Tưởng là ai chứ! Liền lập tức nghĩ tới Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lý Ngôn Hoằng mới nhận chức, không khỏi lắc đầu cười:

- Xem như ông ấy nói đúng, anh quen biết toàn là phụ nữ vừa có tiền lại xinh đẹp, bởi vậy anh chỉ có thể phạm vấn đề tác phong mà không phạm vào vấn đề kinh tế. Nói như vậy, tìm một người phụ nữ xinh đẹp có tiền, ít nhất có thể cam đoan ít phạm một sai lầm!

Kết quả bàn tay nhỏ bé của Tào Thù Lê liền nhéo vào tay của Hạ Tưởng không chút do dự, còn Liên Nhược Hạm cũng đưa tay vặn tai Hạ Tưởng, hai người đồng thanh nói:

- Còn muốn tìm ai?

Hạ Tưởng vừa đưa mắt nhìn Cổ Ngọc một cái thìCổ Ngọc đã sợ tới mức mặt mày biến sắc, xoay người bỏ chạy:

- Ngàn vạn lần đừng nhằm vào em, tuy rằng em phù hợp điều kiện của anh nhưng em đánh không lại chị Liên và chị Tào đâu.

Cả phòng cười to.

May thay tiếng điện thoại giúp Hạ Tưởng giải vây, là điện thoại của ba mẹ gọi tới.

Vốn muốn giấu ba mẹ, nhưng bởi vì Vương Đại Pháo lộ mặt tại thành phố Đan Thành, liền lập tức khiến thành phố Đan Thành trông gà hoá cuốc, huy động toàn thành, Hạ An liền tức khắc biết được chân tướng. Hạ An biết thì ba mẹ sẽ biết, vì thế hai người cứ một mực đòi tới Bắc Kinh thăm Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng đành phải khuyên tới khuyên lui mới khiến họ bỏ đi ý định trong đầu.

Hai người hôm nay lại gọi điện thoại tới, vẫn là không yên lòng về tình trạng của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng nói hai câu, họ không tin, Hạ Tưởng cũng chỉ biết đem điện thoại giao cho Tào Thù Lê. Tào Thù Lê liền nói vài câu với hai người, nói là Hạ Tưởng quả thật không có việc gì, vẫn khỏe như hổ, hơn nữa có thể ăn có thể uống, còn vui đến quên cả trời đất.

Cuối cùng Liên Nhược Hạm lại ra mặt nói nói mấy câu, hai người mới hoàn toàn yên tâm, biết bên cạnh Hạ Tưởng có Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, bọn họ có tới hay không thì cũng vậy. Tuy nhiên mẹ vừa hỏi xong bệnh tình Hạ Tưởng thì tâm tư lại chuyển sang Tiểu Liên Hạ, nào là Tiểu Liên Hạ nói được chưa, cao lên bao nhiêu, một bữa ăn được bao nhiêu cơm, hỏi luyên thuyên không dứt, hoàn toàn là lời quan tâm của bà nội dành cho cháu yêu.

Liên Nhược Hạm cũng cực kỳ hiếm thấy mà đáp lại từng câu một, vô cùng kiên nhẫn, tuyệt đối không ngại phiền mà còn nói rất thân mật. Tào Thù Lê ở một bên thỉnh thoảng lại nhìn Liên Nhược Hạm vài cái, ánh mắt phức tạp, lại thỉnh thoảng nhìn nhìn Hạ Tưởng vài cái, ánh mắt đa dạng, còn thỉnh thoảng dùng chân nhẹ nhàng đá hắn một cái, hoặc là đem Hạ Đông đẩy cho Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng sao có thể không biết tâm tư nho nhỏ của cô bé Lê? Liền dùng tay vẽ mấy đường vào trong tay cô, khiến cô nhột muốn cười lại không dám cười sợ làm ồn Liên Nhược Hạm trò chuyện, liền trừng mắt nhìn Hạ Tưởng vài cái.

Cổ Ngọc thì ở một bên rầu rĩ không vui, chán đến chết mà đá vào ghế sô pha chơi, vừa đá, miệng còn nói nhỏ gì đó, âm thanh rất nhỏ, người bên cạnh cũng nghe không rõ. Hạ Tưởng vô tình nghe rõ một câu:

- Em ghét anh, Hạ Tưởng...

Liên Nhược Hạm nói điện thoại lâu đến 5 phút, rốt cục Hạ Đông cũng bất mãn, đầu tiên là ngáp một cái thật to, sau đó liền oa oa mà khóc ré lên. Hạ Đông vừa khóc, tâm tư mẹ Hạ Tưởng lại chuyển sang Hạ Đông và bảo Tào Thù Lê nghe điện thoại.

Kết quả Tào Thù Lê đã nói hơn mười mấy phút.

Liên Nhược Hạm bồng Hạ Đông, chốc chốc thì đùa với Hạ Đông một chút, chốc chốc lại trừng mắt liếc Hạ Tưởng một cái. Hạ Tưởng liền thêm cảm thán, hắn vô cùng bất hạnh, hôm nay trở thành chỗ trút giận của cô bé Lê và Liên Nhược Hạm.

Nằm ở chỗ vắng vẻ của Bắc Kinh, bên trong một căn biệt thự không sang trọng nhưng tuyệt đối yên tĩnh.

Ngô Tài Dương trong tay cầm quân cờ màu đen, do dự cả nửa ngày mới hạ cờ xuống. Vừa mới hạ cờ, Lý Ngôn Hoằng ngồi đối diện cười ha hả, hạ cờ trắng xuống:

- Tài Dương, hồn phách đi đâu thế!

Ngô Tài Dương nhìn kỹ lại, vẻ mặt ảo não, đành nhận thua:

- Tâm tư không ổn định, tinh thần tập trung không được, không chơi nữa!

- Sao thế, vẫn là vì Hạ Tưởng à?

Lý Ngôn Hoằng đứng dậy rót ly trà cho Ngô Tài Dương, đưa cho ông ta.

- Thương thế của hắn cũng không đáng ngại, không cần lo lắng, không tói ba ngày là sẽ khỏi thôi.

- Tôi chẳng quan tâm hắn chết hay sống.

Ngô Tài Dương nhận ly trà, muốn uống lại thuận tay đặt xuống, cơn giận trong lòng đối với Hạ Tưởng vẫn còn chưa tan.

- Tôi chỉ là có chút không hiểu, hắn cũng có chút thông minh, có phải hay không?

Ngô Tài Dương quả thật có quá nhiều cái khó hiểu, bởi vì từ khi gã để ý đến Hạ Tưởng tới nay, biểu hiện Hạ Tưởng có thể nói là mọi chỗ đều rất chu toàn, khiến gã nể phục, lại cảm thấy Hạ Tưởng có trí tuệ chính trị không tương xứng với tuổi đời của hắn, có một số biểu hiện của hắn thậm chí có thể dùng từ tài hoa kinh người để hình dung cũng không quá đáng.

Hơn nữa trải qua một phen âm thầm điều tra của Lý Ngôn Hoằng, phát hiện Hạ Tưởng không có bất cứ vấn đề gì về phương diện kinh tế, có thể nói là trong sạch thuần khiết như một tờ giấy trắng.

Nếu không phải Hạ Tưởng quá cẩn thận chặt chẽ, thì quả thật chính là hắn không tham không lấy.

Lý Ngôn Hoằng tin ở khả năng thứ hai, bởi vì y ở hệ thống Ủy ban Kỷ luật nhiều năm, biết một quan tham có cẩn thận tới đâu cũng có chỗ lộ ra dấu vết, chỉ cần tham, điều tra một cái thì tuyệt đối có vết để tìm.

Lý Ngôn Hoằng không phát hiện Hạ Tưởng có bất kỳ chỗ nào dùng quyền để mưu lợi cá nhân, khiến y càng có thêm thiện cảm đối với Hạ Tưởng. Đối với Hạ Tưởng ở độ tuổi này đã là một quan lớn Phó giám đốc cấp sở, lại là Chủ tịch quận chủ quản một địa phương, trên người không dính một chút vết nhơ nào, không thể nói là có một không hai thì cũng là cực kỳ hiếm thấy.

Nếu nói Lý Ngôn Hoằng âm thầm điều tra vấn đề kinh tế của Hạ Tưởng không đủ để khiến Ngô Tài Dương xem trọng Hạ Tưởng một chút, thì biểu hiện của Hạ Tưởng trong một loạt sự kiện không thể không khiến Ngô Tài Dương từng bước một cải thiện cách nhìn trước kia đối với Hạ Tưởng, trở nên hơi có một chút thay đổi.

Chuyện thứ nhất chính là thời điểm ông cụ ra tay chèn ép Hạ Tưởng, biểu hiện của Hạ Tưởng làm cho Ngô Tài Dương khiếp sợ lần đầu tiên.

Với quyền uy và thủ đoạn của ông cụ, dưới một đòn sấm sét, Hạ Tưởng chẳng qua chỉ xoay người một cái, từ Bí thư đổi thành Chủ tịch quận, đổi một con ngựa mà không phải xuống ngựa khiến cho Ngô Tài Dương khiếp sợ trước thủ đoạn cao siêu mà rất thành thạo của Hạ Tưởng. Đương nhiên, cũng là kết quả của đám người Trần Phong cùng và Tống Triêu Độ đã ra sức bảo vệ Hạ Tưởng nhưng nếu không phải Hạ Tưởng có mạng lưới quan hệ thâm hậu thì có ai ra sức bảo vệ hắn? Khiến cho Ngô Tài Dương không thể không suy nghĩ sâu xa ý nghĩa hàm súc trong đó, một người xuất thân bình dân không gốc rễ, tuổi còn trẻ, cấp bậc không cao lại có rất nhiều quan lớn từ cấp phó tỉnh trở lên vô cùng coi trọng hắn. Hơn nữa cương quyết chống đỡ áp lực của Ngô gia để nâng đỡ Hạ Tưởng lên ngựa. Rốt cục Hạ Tưởng có sức ảnh hưởng kinh người ở mặt nào mà khiến cho vô số lão quan trường đã lăn lộn mười mấy năm phải mạo hiểm đắc tội với Ngô gia mà ủng hộ hắn, hắn là dựa vào cái gì?

Chính trị chưa bao giờ là sản phẩm của sự dịu dàng, Ngô Tài Dương cũng sẽ không cho rằng đám người Trần Phong, Tống Triêu Độ ra sức ủng hộ Hạ Tưởng là biểu hiện không có trí tuệ chính trị. Người có thể đi đến địa vị cao cấp Phó tỉnh đều không đơn giản. Gã lại càng không cho rằng là bởi vì bọn họ có cảm tình sâu nặng với Hạ Tưởng, nhân vật chính trị cũng là người, cũng sẽ bị nhân tố tình cảm lay động nhưng trước mặt gặp phải sự lựa chọn trọng đại của tiền đồ bản thân thì tình cảm liền bị phai nhạt vô hiệu, lợi ích sẽ bay lên tới vị trí hàng đầu.

Nói cách khác, bọn họ đồng ý không quan tâm đến áp lực của Ngô gia mà bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ Hạ Tưởng thì chứng minh cho dù là về mặt tình cảm hay lợi ích thì trong mắt bọn họ Hạ Tưởng còn có cân nặng hơn so với Ngô gia.

Khiến cho Ngô Tài Dương thấy khó hiểu, một người mới vừa lên làm Chủ tịch quận, cán bộ cấp Phó giám đốc sở, sức ảnh hưởng chỉ giới hạn trong thành phố Yến, dựa vào cái gì mà khiến cho rất nhiều người đều coi trọng hắn?

Khó hiểu vẫn là khó hiểu, trên chính trị sự việc làm cho người ta khó hiểu cũng nhiều vô số, xa không nói, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến Cao Thành Tùng đã thiên vị và dung túng thư ký Vũ Phái Dũng khiến cho người ngoài cảm thấy khó hiểu. Vũ Phái Dũng ở bên ngoài kiêu ngạo và ngông cuồng trong lòng Cao Thành Tùng cũng biết rõ, y biết rõ con người Vũ Phái Dũng rất kém cỏi, tính cách có chỗ thiếu sót, cũng nhiều lần nghe được người khác bất mãn với Vũ Phái Dũng nhưng lại không nhẫn tâm phê bình Vũ Phái Dũng, vẫn luôn thái độ mắt nhắm mắt mở, khiến không ít người đều nghi hoặc khó hiểu, không rõ rốt cuộc Vũ Phái Dũng tốt ở chỗ nào mà khiến Cao Thành Tùng dung túng với y như thế?

Nói về xưa kia, Càn Long thời Mãn Thanh sủng ái Hòa Khôn cũng là có một không hai, có thể thấy được nhân tố tình cảm ở bên trong chính trị, có khi cũng có thể trở thành sức mạnh mang tính quyết định.

Sau khi Hạ Tưởng đảm nhiệm Chủ tịch quận Hạ Mã không lâu thì Ngô Tài Dương nhận được câu trả lời của Lý Ngôn Hoằng, nói là sau khi điều tra phát hiện Hạ Tưởng ở mặt kinh tế không có bất cứ vấn đề gì, có thể nói là trong sạch đến mức làm cho người ta khiếp sợ, không có bất cứ dấu hiệu giao dịch giữa tiền và quyền. Lý Ngôn Hoằng đem nguyên nhân Hạ Tưởng không có vấn đề kinh tế quy thành hai điểm, một là vợ Hạ Tưởng Tào Thù Lê giỏi giang thông minh, cô mở công ty thiết kế một năm có thể kiếm mấy triệu tệ. Hai là bản nhân Hạ Tưởng có đầu óc kinh doanh hơn người, hắn cũng có tài thiên phú ở hạng mục thiết kế và nắm bắt thị trường, hơn nữa trước kia cũng có rất nhiều trường hợp thành công, hắn muốn kiếm tiền cũng không khó cho nên hắn không giống các cán bộ khác, muốn tiền thì ngoài tham ô ra là không có đường để đi, cái hắn có là biện pháp cho nên sẽ không đi tham.

Ngô Tài Dương xuất thân trong gia đình gia tộc, từ nhỏ không thiếu tiền, đối với tiền tài không có khái niệm gì, xưa nay hận nhất là cán bộ tham ô hủ bại, tác phong không tham không lấy của Hạ Tưởng khiến ấn tượng của gã đối với Hạ Tưởng ít nhiều có chút thay đổi, không còn cho rằng Hạ Tưởng không ra gì, hắn chẳng những có mạng lưới quan hệ thâm hậu tại thành phố Yến và tỉnh Yến, tố chất bản thân cũng đủ cứng rắn, có chỗ đáng khen.

Sau đó lại xảy ra chuyện Ngô gia và Phó gia so chiêu.

Kỳ thật thủ đoạn ông cụ Ngô ngay từ đầu mượn lúc chèn ép Hạ Tưởng đảo loạn thế cục tại thành phố Yến, Ngô Tài Dương chỉ liếc mắt thì đã nhìn ra. Mặc dù giữa gã và ông cụ cũng không có tâm sự gì nhiều, trên chính trị cũng là tự ai làm theo ý mình, nhưng ông cụ dù sao cũng là ba của gã, phong cách làm việc và thủ pháp thường dùng thì gã rất quen thuộc. Cho dù sau khi theo chính trị phong cách của gã và ông cụ không đi chung hướng nhưng ở nhiều phương diện cũng là làm theo lời dạy dỗ của ông cụ.

Ngô Tài Dương liền biết ông cụ bắt đầu bố cục tại thành phố Yến, chèn ép Hạ Tưởng chỉ là một cái cớ, là một khởi đầu, mưu đồ của ông cụ cũng không phải chỉ khiến Hạ Tưởng không chiếm được ngai vàng Bí thư Quận ủy, cái mà ông cụ cần chính là toàn bộ thành phố Yến, nhìn xa hơn có lẽ còn muốn cả toàn bộ tỉnh Yến.

Bởi vì kế hoạch mười năm của Quốc vụ viện trong tương lai không xa, sẽ đem 4 thành phố 13 huyện vòng xung quanh Bắc Kinh liên kết tạo thành vòng kinh tế đại thủ đô, chỉnh hợp tài nguyên tỉnh Yến và Bắc Kinh, hình thành một vòng kinh tế đại thủ đô có tổng diện tích 27 ngàn km2, cùng 4 triệu 85 ngàn nhân khẩu. Giai đoạn đầu chính phủ đầu tư và dẫn dắt các hạng mục tư bản xã hội phỏng chừng khoảng trăm tỉ tệ trở lên, hơn nữa đã bước đầu tiến hành giai đoạn đầu thương thảo cùng tỉnh Yến, đã bước đầu đạt được mục đích.

Bởi vậy, tầm quan trọng của tỉnh Yến bỗng chốc đi đầu trong các tỉnh.

Trên thực tế mặc dù kinh tế tỉnh Yến cũng không phát triển lắm, ngoài mặt không có sức ảnh hưởng lớn ở trong nước nhưng trong tầm mắt của các quan chức cấp cao ở Bắc Kinh tầm quan trọng của một tỉnh không chỉ là chỉ tiêu kinh tế, còn không thể bỏ qua việc xem xét đến vị trí địa lý. Ví dụ như tỉnh Lĩnh Nam tuy rằng có tổng sản lượng kinh tế rất lớn, nhưng vị trí địa lý đã quyết định được tầm quan trọng chiến lược ở một phương diện nào đó của tỉnh Lĩnh Nam không bằng tỉnh Mân Nam, bởi vì tỉnh Mân Nam và tỉnh Đài Loan đối diện với nhau, tỉnh Yến cũng có tầm quan trọng độc nhất vô nhị trong tất cả các tỉnh trong cả nước, bởi vì tỉnh Yến là tỉnh duy nhất trong cả nước vòng quanh Bắc Kinh, nếu nói rộng một chút là tỉnh duy nhất vòng quanh Bắc Kinh Và Thiên Tân.

Thành phố Yến là cửa chính phía nam cuối cùng của Bắc Kinh, mặc dù việc đóng quân của thành phố Yến cũng không nổi danh nhưng thành phố Yến lại có học viện chỉ huy lục quân tốt nhất cả nước, được xưng là học viện quân sự Tây Điểm Trung Quốc và cũng có căn cứ huấn luyện xe tăng rất lớn, đương nhiên càng khiến người khác nghe thấy đều kinh sợ chính là đoàn pháo binh thứ hai thần bí ẩn núp trong vùng núi phía tây thành phố Yến, là một đội quân cuối cùng hùng mạnh nhất kinh hoàng nhất của Trung Quốc bảo vệ trên đất liền.

Bởi vì có vị trí địa lý và ưu thế chính trị trọng yếu như vậy, nếu lại nâng cấp quy mô kinh tế, xây dựng vòng kinh tế đại thủ đô, tỉnh Yến rất có thể sẽ khôi phục khí phách và ảnh hưởng vào thời Trực Lệ trước kia, trở nên xứng đáng với cái tên đệ nhất tỉnh ở Bắc Kinh.

Đến lúc đó thân là bí thư tỉnh Yến, sẽ giống với Tổng đốc Trực Lệ trước kia, cao hơn nửa bậc so với các Tổng đốc khác, tiến vào bộ Chính trị cũng là có ý nghĩa đó, ông cụ bày mưu bố cục trước là có thâm ý sâu sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi