QUAN THẦN

Tuy về sau qua những lời khuyên lấy lợi làm lời hứa lấy tình cảm lay động của Bạch Chiến Mặc, Phan

Án đã có những dao động, nhưng vẫn không cho ông ta một cách nói xác thực, mà bây giờ Vương Đại

Pháo và Ngưu Kỳ đã áp giải về thành phố Yến, bệnh tình của Khang Thiếu Diệp nghe nói đã qua cơn

nguy kịch, nhưng ông ta vẫn chưa dám đem tin tức phản hồi lại với Phó Tiên Phong, e sợ Phó Tiên

Phong sẽ mắng nhiếc ông ta một trận.

Làm sao bây giờ? Bạch Chiến Mặc hết đường xoay xở, cảm thấy đau đầu và bất đắc dĩ. Ông ta dám

khẳng định, khi Vương Đại Pháo thú nhận, Ngưu Kỳ vu cho Khang Thiếu Diệp, rồi sau đó Khang

Thiếu Diệp tỉnh lại, thì sẽ đẩy ngã được quân bài Domino thứ nhất!

Cái ghế Bí thư của ông ta không chỉ khó mà giữ được, nói không chừng còn phải chịu trách nhiệm hình

sự. Đã sơ suất rồi, lúc đó nên tăng thêm ít lợi thế, đánh động Phan Án mới đúng, bây giờ hối hận cũng

đã muộn, Tôn Định Quốc và Hoàng Kiến Quân đều có quan hệ không tồi với Hạ Tưởng, chắn chắn sẽ

trông coi Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ đến mức người ngoài không thể tiếp cận được, cũng khẳng

định sẽ đột kích thẩm vấn thâu đêm, sáng ngày hôm sau, Khang Thiếu Diệp sẽ mất hết thanh danh.

Khang Thiếu Diệp vừa mở miệng, gã sẽ lập tức bị Ủy ban Kỷ luật thành phố lập án điều tra.

Bạch Chiến Mặc đứng lên rồi lại ngồi xuống, giống như con kiến trong lò vi sóng, biết chỉ cần một

cánh tay mấu chốt ấn cái nút nguồn điện, ông sẽ bị nướng cháy xém từ trong ra ngoài. Ông nhấc điện

thoại lên rồi lại hạ xuống, muốn gọi cho Phan Án, lại cảm thấy lâm trận mới mài gươm, chỉ e không có

tác dụng nữa. Muốn gọi cho Phó Tiên Phong báo cáo với ông ta sự tình, trong lòng lại thấy khiếp đảm,

e sợ bị chửi cho mất mặt.

Nhưng hiện tại lửa đã sém lông mày rồi, tất cả đã rơi vào đường cùng, Bạch Chiến Mặc nghiến răng,

cuối cùng vẫn quyết định xin chỉ thị của Phó Tiên Phong xem rốt cuộc phải làm như thế nào, đột nhiên

điện thoại không có dấu hiệu gì mà reo lên.

Bạch Chiến Mặc giống như mông bị đâm rất mạnh mà nhảy dựng lên, nhận điện thoại, còn chưa kịp

chào hỏi, liền nghe thấy tiếng rít gào của Phó Tiên Phong:

- Khang Thiếu Diệp xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc cậu có dựa theo chỉ bảo của tôi để làm không? Tôi

đã cho cậu thêm thời gian rồi, Bạch Chiến Mặc, tại sao ngay cả một chuyện nhỏ như thế này mà cậu

cũng làm không xong? Không phải tôi đã nói với cậu, Khang Thiếu Diệp không chết, thì cậu đến mà

gánh trách nhiệm!

Phó Tiên Phong quả nhiên như Bạch Chiến Mặc đã lường, vừa bắt đầu đã chửi ông ta té tát.

Bạch Chiến Mặc vừa định giải thích vài câu, di động lại không đúng lúc mà reo lên. Trong lòng ông

đang bực bội, nhìn cũng không thèm nhìn liền ấn nút từ chối cuộc gọi. Không ngờ vừa tắt xong lại gọi

lại, ông liền nhìn vào dãy số gọi đến, thoắt cái liền thấy giật mình, vội vàng cẩn thận mà nói với Phó

Tiên Phong một tiếng:

- Bên Nhị Viện có tin tức rồi. Bí thư Phó, xin anh đợi chút.

Phó Tiên Phong vốn còn một đống lời muốn mắng chửi, vừa nghe bên Nhị Viện có tin tức, liền nuốt

tức giận vào trong.

Chỉ có điều với thời gian nửa phút, mà Phó Tiên Phong cảm thấy dài như cả một ngày, cuối cùng Bạch

Chiến Mặc cũng hưng phấn đến mức giọng nói có chút không thật vang lên:

- Bí thư Phó, chuyện tốt, chuyện vô cùng tốt, Khang Thiếu Diệp đột nhiên lại phát bệnh, đã qua sự cố

gắng cứu chữa của bác sĩ, nhưng vẫn cấp cứu không kịp…

Phó Tiên Phong vốn đang ở phòng làm việc sốt ruột đến khắp đầu đẫm mồ hôi, Khang Thiếu Diệp

nếu bị Ngưu Kỳ quay lại cắn một miếng, không đảm bảo được y sẽ cắn loạn lên, cho dù bản thân có

chỗ dựa vững chắc, cuối cùng cũng khó tránh khỏi sẽ lưu lại vết nhơ chính trị. Bây giờ tốt rồi, Khang

Thiếu Diệp đã chết, manh mối gián đoạn, Hạ Tưởng, cậu đến cả Bạch Chiến Mặc cũng không quật

ngã được, cũng chỉ bằng bận bịu vô nghĩa thôi!

Buông điện thoại xuống, Phó Tiên Phong lập tức cảm thấy tâm trạng thoải mái vô cùng, ha ha ha mà

cười lớn ba tiếng, sau đó ngồi lại ghế, dùng sức ngả ra phía sau, trong lòng bắt đầu tính toán thế cục

quận Hạ Mã của thời kỳ sau Khang Thiếu Diệp, xem liệu có còn cơ hội để nhét thêm một người của

mình vào đảm nhận phó Bí thư Quận ủy.

So sánh với sự vui mừng như điên của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng khi nghe tin Khang Thiếu Diệp đột

nhiên bị bệnh mà chết, ban đầu thấy giật mình, sau đó lắc lắc đầu, vô cùng tiếc nuối mà nói:

- Khang Thiếu Diệp đáng thương, vất vả cả đời, lại rơi vào kết cục cấp cứu không kịp, trách ai? Thật là

vì ai vất vả vì ai bận bịu!

Hạ Tưởng rất nhanh đã nghĩ thông dụng ý Phó Tiên Phong cố ý kéo dài thời gian giam giữ Vương Đại

Pháo, hóa ra nơi mà mũi kiếm chỉ tới là Khang Thiếu Diệp. Lúc đó hắn không nghĩ rằng Khang Thiếu

Diệp lại cố ý sơ suất, mà cảm thấy Khang Thiếu Diệp kỳ thực không được coi là một khâu quan trọng

nhất, trong kế hoạch của Hạ Tưởng, Khang Thiếu Diệp vốn không phải là điểm xuất phát cuối cùng.

Thân thể của Khang Thiếu Diệp đã trải qua hai lần nhập viện, trên cơ bản đã không còn bước điều trị

nào, Thành ủy sẽ không khuyên một người thường xuyên nằm viện ra đảm nhiệm vị trí quan trọng phó

Bí thư. Khang Thiếu Diệp cho dù không chết, Thành ủy cũng sẽ khuyên ông ta rút lui.

Đương nhiên, Khang Thiếu Diệp vừa chết, Phó Tiên Phong và Bạch Chiến Mặc đã tự thấy là an tâm

rồi, mọi manh mối đến Khang Thiếu Diệp là chấm dứt, chết không đối chứng, hiển nhiên sẽ không

có cách gì điều tra nổi. Tất cả mọi trách nhiệm đối với hành vi phạm tội cuối cùng do một người chết

gánh vác, Phó Tiên Phong và Bạch Chiến Mặc yên tâm, không ít người cũng sẽ yên tâm, sự việc sẽ

được khống chế trong phạm vi cấp trên có thể tiếp nhận.

Hạ Tưởng nhớ lại ngày hôm qua, khi Kim Hồng Tâm báo cáo công việc. Nhìn như vô ý kỳ thực lại có ý

mà để lộ ra kết luận của gã và Trần Cẩm Minh về việc xử lý như thế nào chuyện ghi âm, cho dù là thời

gian công bố phương pháp hay là lựa chọn, đều khiến Hạ Tưởng vô cùng hài lòng, Hạ Tưởng lúc ấy

liền vừa đến mức mà duy trì sự trầm mặc, làm bộ không nghe thấy gì.

Hạ Tưởng không ừ hữ tỏ rõ thái độ, Kim Hồng Tâm hiển nhiên hiểu được ý vị trong đó, cười và rời đi.

Hạ Tưởng liền tin tưởng, vào một thời cơ thích hợp, khẳng định sẽ có sự dẫn phát bùng nổ tin tức theo

kiểu phản ứng dây chuyền vang vọng đến từng phố lớn ngõ nhỏ.

Tuy nhiên hắn vẫn thấy vô cùng thương xót cho Khang Thiếu Diệp, Khang Thiếu Diệp tội không đáng

chết, hơn nữa, gã sống vẫn khiến cho nhiều người lo lắng hãi hùng hơn là chết. Chỉ tiếc là gã đã chết

rồi, tuy Hạ Tưởng đồng thời lại thấy không đáng cho Phó Tiên Phong, kỳ thực dựa vào thân thể và tố

chất tâm lý của Khang Thiếu Diệp, không cần phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần Ngưu Kỳ mở

miệng thú tội, Khang Thiếu Diệp có thể lại thêm một lần nữa tái phát bệnh tim, nói không chừng lập

tức có thể chết, cũng không cần đến bây giờ phải phí công sức nghĩ cách để cho Khang Thiếu Diệp

sớm kết thúc.

Hắn cũng hiểu rõ lập trường bất đồng, góc độ đối đãi vấn đề bất đồng, Phó Tiên Phong và Bạch Chiến

Mặc sẽ không dương dương tự đắc giống như hắn, bọn họ khẳng định là lòng nóng như lửa đốt, cũng

một lòng cho rằng Khang Thiếu Diệp mãi mãi câm miệng, sự việc mới có thể khống chế trong phạm vi có thể tiếp nhận được.

Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ sa lưới, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa

thực tế, vì Vương Đại Pháo cũng không rõ người sai khiến phía sau bức màn thực sự là ai, theo sự

phỏng đoán của hắn, để cho Vương Đại Pháo thú tội dễ dàng, còn khiến Ngưu Kỳ mở miệng thì khó, vì

Ngưu Kỳ đã hết đường có thể lui rồi.

Chỉ sợ kết quả tốt nhất chính là, sự việc đến Ngưu Kỳ là chấm dứt!

Nếu Phó Tiên Phong có được bản lĩnh hơn người là nhìn người rất chuẩn của Hạ Tưởng, ông ta cũng

sẽ không lo lắng đến bốc hỏa, sốt ruột đến độ dậm chân mà mắng Bạch Chiến Mặc, cũng sẽ không để

cho Bạch Chiến Mặc chấp nhận rủi ro, muốn dồn Khang Thiếu Diệp vào chỗ chết.

Nếu để cho Bạch Chiến Mặc biết Phan Án thực ra đã lừa y, cũng không làm cái động tác ngầm gì đó

_ Phan Án nhát gan, do dự mãi không ra tay, mà là sau khi Khang Thiếu Diệp tỉnh lại, nghe được tin

tức Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ đã bị áp giải về thành phố Yến, giận dữ hại đến mức bệnh tim lại

tái phát, bản thân phải bỏ mạng - Bạch Chiến Mặc e rằng cũng sẽ hối hận không kịp, sớm biết Khang

Thiếu Diệp muốn tự mình đi tìm cái chết, hà tất phải tìm người ra tay, để rơi vào điểm sơ hở?

Bạch Chiến Mặc càng không biết chính là, Phan Án thấy hơi tiền mà nổi máu tham, tuy không phải là

kẻ ăn trộm nhưng lại có ý gian, sau khi Khang Thiếu Diệp bình thường mà chết, gã ham muốn những

ưu đãi mà Bạch Chiến Mặc hứa hẹn, đã chủ động gọi điện cho Bạch Chiến Mặc, lấy cái chết của

Khang Thiếu Diệp tham công chiếm làm của riêng!

Ai cũng không ngờ đến chính là, một lần sự kiện chết bình thường, vì tâm tư của mỗi người khác nhau,

những mưu tính khác nhau, chôn xuống một tai họa ngầm chết người!

Điều không sai lệch với những dự đoán của Hạ Tưởng là, đêm đó, Hoàng Kiến Quân tự mình đưa ra

hỏi cung với Vương Đại Pháo, Lịch Phi cũng tham dự xét hỏi.

Tóc của Vương Đại Pháo vì trong lúc chạy trốn con đường chết, không có cách nào để nhuộm màu, bây

giờ vừa dài vừa rối, nửa trên là màu vàng, nửa dưới là màu đen, đen vàng lẫn lộn, trông rất buồn cười.

Khuôn mặt Vương Đại Pháo với thái độ không hề gì, ngồi trong phòng thẩm vấn, dưới sự chiếu rọi của

đèn điện rất mạnh, bình tĩnh như thường, còn ưỡn mặt hướng về phía Hoàng Kiến Quân đòi hút thuốc:

- Sếp Hoàng, cho điếu thuốc để tỉnh người. Nếu như cho một điếu thuốc ngon, hỏi gì nói ấy. Nếu như

thuốc không ngon, thì phải suy nghĩ lại.

Hoàng Kiến Quân vốn hận Vương Đại Pháo đến tận xương tủy, vì gã là hung thủ chính đụng xe khiến

Hạ Tưởng bị thương. Bây giờ cuối cùng đã đem gã bắt giữ quy án, vốn nghĩ sẽ trừng trị gã một phen,

nhìn cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch, vẻ mặt ngây ngô cười, không có hình dáng ngay ngắn, vừa nhìn thì

không phải giả bộ, mà là chỉ số thông minh có hạn, không khỏi giở khóc giở cười.

Nếu như Vương Đại Pháo vừa có chỉ số thông minh lại ngoan cố đến cùng, Hoàng Kiến Quân hẳn phải có những thủ đoạn để chơi với gã, không ngờ lại là một kẻ trí thức nửa mùa, ông ta một chút tâm tư để đấu trí đấu dũng với Vương Đại Pháo cũng không có, chấp nhặt với Vương Đại Pháo, cũng chỉ bằng tự hạ thấp mình.

Ông ta ném qua một điếu thuốc, hỏi:

- Cậu cũng biết vì sao phải bắt cậu, mọi người đều là người hiểu biết, cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa. Thẳng thắn chút, ai là người sai khiến phía sau, tại sao phải hãm hại Chủ tịch quận Hạ, hãy nói ra hết sự thật đi _ đem tất cả mà giải thích rõ ràng đi, cậu giảm bớt thủ tục, tôi cũng bớt phiền.

Vương Đại Pháo bắt lấy điếu thuốc, dùng sức mà hút một hơi, cái vẻ hưởng thụ nuốt sương nhả khói một lúc lâu, mới ha hả cười:

- Trên đường tôi đã giải thích với sếp Lịch một chút, nói rõ rồi, chính là Chủ tịch quận Hạ chặt đứt đường sống của chúng tôi, tôi chỉ muốn cho anh ta thử một bài giáo huấn. Coi như mạng anh ta lớn, tránh được nạn này. Cũng coi như thủ đoạn của các anh cao, bắt được tôi, nguyện đánh cuộc chịu thua, tôi nhận.

Hoàng Kiến Quân không tiếp lời, vẻ mặt kiên định ánh mắt sáng ngời mà nhìn Vương Đại Pháo. Vương Đại Pháo lại không bị ảnh hưởng bởi chiêu này của ông ta, rung đùi đắc ý mà hát ngâm nga.

Lịch Phi cúi xuống bên tai Hoàng Kiến Quân, nhỏ giọng nói:

- Sếp Hoàng, để tôi thử xem sao?

Hoàng Kiến Quân từ ghế đứng lên, Lịch Phi ngồi xuống, ông cũng đứng bên cạnh xem Lịch Phi biểu diễn.

Lịch Phi đã tiếp xúc với Vương Đại Pháo hai ngày, cũng đã hiểu ít nhiều về tính cách của Vương Đại Pháo. Y ngồi xuống liền lấy ra một bao thuốc ngon, đặt ở trước tay, ngón tay không ngừng gõ lên gõ xuống trên bao thuốc, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Vương Đại Pháo không rời.

Vương Đại Pháo không nhìn Lịch Phi, chỉ nhìn thuốc lá trong tay Lịch Phi. Nhìn rất lâu, cuối cùng nhịn không nổi mà nuốt nước miếng:

- Một ngày một bao!

- Ba ngày một bao!

- Hai ngày một bao!

- Ba ngày một bao!

Lịch Phi vẫn kiên trì.

- Mặc cả xong!

Vương Đại Pháo rất nhanh đoạt lại thuốc trong tay Lịch Phi, giống như lấy được của báu vật giấu trên người, nhếch miệng cười

- Là Ngưu Kỳ sai khiến tôi làm, con trai ông ta bị Chủ tịch quận Hạ hủy mất tiền đồ, ông ta ghi hận trong lòng, liền dẫn tôi đến thôn Phương Bắc chỉ ra và xác nhận Chủ tịch quận Hạ, sau đó sai khiến tôi tìm người trà trộn làm người dân trong thôn Tiểu Đấu, dẫn đầu gây chuyện, dẫn dắt người dân đến cao ốc Hỏa Thụ gây rối… đều là chủ ý của Ngưu Kỳ, tôi chẳng qua chỉ là một cây súng, ông ta là tay súng.

Vương Đại Pháo tuy không thông minh, nhưng cũng có thể nhìn thấu qua hiện tượng mà xem bản lĩnh, biết Ngưu Kỳ đang lợi dụng y.

- Ngưu Kỳ nói, sau khi tôi làm xong chuyện này, nửa đời sau sẽ có chỗ trông cậy, tai tôi mềm, cứ thế nghe lời ông ta, ông ta nói gì thì làm ấy.

Vương Đại Pháo cũng thật giỏi, sau khi bị sự hấp dẫn của ba ngày một bao thuốc thu mua, đã nói ra hết sự thật, nói toàn bộ

- Lúc đó tôi không muốn đụng người, chỉ là muốn lái xe bỏ chạy, lúc ấy tôi sợ đến muốn chết, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn, càng xa càng tốt, không ngờ đã đụng phải Chủ tịch quận Hạ, lỡ tay, lỡ tay rồi.

Lịch Phi và Hoàng Kiến Quân ngơ ngác nhìn nhau, gặp qua kẻ dở hơi, chưa thấy kẻ dở hơi nào như vậy.

Hoàng Kiến Quân vỗ vỗ vào vai Lịch Phi, nói đùa một câu:

- Tiền thuốc ba ngày một bao, sẽ trừ vào tiền lương của cậu.

Lịch Phi vẻ mặt đau khổ:

- Được, vì Chủ tịch quận Hạ, một ngày ba bao tôi cũng gánh.

Hoàng Kiến Quân ha ha cười, bỗng nhiên lại nhận ra điều gì, vẻ mặt khó hiểu hỏi:

- Lúc ấy Chủ tịch quận Hạ đến thôn Phương Bắc thị sát, là Ngưu Kỳ thông báo cho cậu, có biết là ai thông báo cho Ngưu Kỳ hay không?

Hạ Tưởng thị sát thôn Phương Bắc, cũng không xem là chuyện lớn, vì không phải thị sát chính thức, hẳn là sẽ không kinh động đến nhiều người, nhưng Ngưu Kỳ lại có thể biết, trong đó còn có điều kỳ lạ.

Vương Đại Pháo lắc đầu:

- Tôi đâu có biết? Ngưu Kỳ không nói, tôi cũng không hỏi. Hơn nữa lúc ấy tôi chỉ chú ý nhìn cô nàng, nói thật, bên cạnh Chủ tịch quận Hạ có hai người đẹp, một gọi là tươi ngon mọng nước, một gọi là xinh đẹp…

Hoàng Kiến Quân bất đắc dĩ lắc đầu, Vương Đại Pháo là người như thế nào? Đúng là chỉ số IQ không có giới hạn thấp nhất, đã khi nào rồi, còn ăn nói xằng bậy đầy miệng như bắn pháo.

Nhưng kẻ ngốc có cái may của kẻ ngốc, tối ngày hôm đó, một cảnh sát vốn nghẹn đầy một bụng tức giận chuẩn bị trừng trị Vương Đại Pháo một trận, sau khi tiếp xúc với Vương Đại Pháo đã bỏ đi ý định. Bỏ qua đi, chấp nhặt với một kẻ nửa mùa chẳng có tác dụng gì, anh có làm chết y, thì y vẫn mang cái đức tính ấy, có một câu phải nói ra như thế nào, chó không đổi được cái nết ăn phân, lừa không đổi được tính kéo cối xay…

Nhưng so sánh ra, Ngưu Kỳ không có may mắn như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ngưu Kỳ chết cũng không mở miệng, cũng không phải không mở miệng, mà là một mực chắc chắn không có sự sai khiến phía sau, toàn bộ là kế hoạch của mình ông ta, lý do cũng đơn giản, vì nguyên nhân là Hạ Tưởng, con trai ông ta là Ngưu Kim phải thành tù nhân, ông ta hận Hạ Tưởng đến tận xương tủy, nên muốn cho Hạ Tương một bài giáo huấn.

Cho dù Hoàng Kiến Quân lấy lý lẽ thức tỉnh lấy tình cảm lay động như thế nào, Ngưu Kỳ cũng chỉ nói ngang, đem toàn bộ trách nhiệm với hành vi phạm tội gánh hết lên mình, còn hiên ngang lẫm liệt mà nói một người làm một người chịu, đều là một tay ông ta bày ra kế hoạch thực thi, ông ta chính là chủ mưu lớn nhất phía sau bức màn.

Lịch Phi và Hoàng Kiến Quân một người hát vai mặt đỏ một người hát vai mặt trắng, vẫn không thể đả động được Ngưu Kỳ, Ngưu Kỳ có kinh nghiệm phong phú phản thẩm vấn, tất cả mọi thủ đoạn tra hỏi đều vô hiệu trong tay ông ta. Ông ta từ tầng thấp nhất từng bước leo lên vị trí cao, thủ đoạn thẩm vấn và phản thẩm vấn còn cao siêu hơn Lịch Phi và Hoàng Kiến Quân, hơn nữa ông ta đã ôm chắc cái ý định gánh tội, thẩm vấn cả nửa đêm, cũng không có một chút tiến triển gì.

Hoàng Kiến Quân xuống lệnh, không một ai được tiết lộ tin tức bên ngoài cho Ngưu Kỳ, bao gồm cả tin Khang Thiếu Diệp đã chết, nếu không sau khi Ngưu Kỳ biết, khẳng định sẽ chống chế đến cùng. Tuy Hoàng Kiến Quân không rõ rốt cuộc có phải Khang Thiếu Diệp sai khiến phía sau bức màn hay không, nhưng cũng có hoài nghi. Nếu như Khang Thiếu Diệp không chết, Ngưu Kỳ vì lập công, còn có khả năng vu cho Khang Thiếu Diệp hoặc là kẻ sai khiến phía sau bức màn. Nhưng nếu để ông ta biết tin tức về cái chết của Khang Thiếu Diệp, mà vừa vặn Khang Thiếu Diệp chính là kẻ sai khiến phía sau, Ngưu Kỳ vu cũng không vu được, sẽ càng hết hi vọng.

Đêm ngày hôm đó, Ngưu Kỳ bị sắp xếp đến một phòng rất bí mật, do một số cảnh sát trước đây có bất hòa với ông ta trông coi. Cả đêm, Ngưu Kỳ đã nhấm nháp không ít mùi vị thống khổ, đều là trước đây khi ông ta thẩm vấn phạm nhân, dùng đến những thủ pháp áp lên người kẻ khác.

Một vài cảnh sát từng có hiềm khích với Ngưu Kỳ xuống tay rất mạnh, vì họ biết ngày hôm sau Ngưu Kỳ sẽ bị Cục công an thành phố đưa đi. Đêm nay là cơ hội cuối cùng.

Ngưu Kỳ bình thường đối nhân xử thế rất kiêu ngạo, đắc tội với không ít người. Mà bây giờ uy phong đã mất hết, đều biết ông ta khẳng định đã chết chắc rồi, cho dù không thể xử bắn được, cũng bị phán mười mấy năm, cuộc đời này xem như không còn gì để trông cậy rồi. Bởi vậy khi có người xuống tay thì cũng đã cộng dồn những thù mới hận cũ, thậm chí có hai người trước đây theo Ngưu Kỳ, còn học ở Ngưu Kỳ rất nhiều thủ pháp đánh người, về sau vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với Ngưu Kỳ, đã bị Ngưu Kỳ áp chế mất mấy năm, có cơ hội để tính sổ, ai cũng không nguyện bỏ qua.

Ngưu Kỳ đã trải qua một đêm khó quên nhất trong đời, lần đầu tiên cảm nhận được cái vị sống không bằng chết, cũng để cho ông ta biết những thủ đoạn mà ông ta đối phó với phạm nhân trước đây, như thế nào mà khiến người ta đau thương cực độ.

Sáng sớm hôm sau, Cục công an thành phố cho người đến đưa Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo đi. Cùng lúc đó, trên bàn làm việc của Bí thư Ủy ban Kỷ luật thành phố Tô Công Thần, đã chất đầy một đống tài liệu tham ô nhận hối lộ của Ngưu Kỳ, chuyện cũ để lâu năm cùng tính toán.

Tham ô nhận hối lộ thêm vào tội hành hung hại người, đếm tội để phạt, Ngưu Kỳ gần như phải ngồi tù cả đời rồi.

Tin tức thẩm vấn không có kết quả truyền đến quận Hạ Mã, Bạch Chiến Mặc vui mừng lộ rõ trên nét mặt, cuối cùng đem tim để vào trong bụng rồi.

Truyền vào trong thành phố, Phó Tiên Phong cũng thở phào một cái thật dài, cho dù ông ta tự nhận sau lưng có thế lực gia tộc to lớn, nhưng Hạ Tưởng cũng không phải là người thường, nếu để hắn tóm được điểm yếu, cũng không dễ dàng mà thu dọn. Bây giờ tốt rồi, Ngưu Kỳ không nhận tội, Khang Thiếu Diệp đã chết, vị trí của Bạch Chiến Mặc đã vững chắc, phải nói, nguy cơ xem như đã vượt qua rồi.

Phó Tiên Phong còn có một sự thoải mái trong may mắn của việc sống sót sau tai nạn.

Bạch Chiến Mặc cũng có những cảm giác như thế, tâm trạng vui sướng, đến cả cái chết của Khang Thiếu Diệp khiến ông ta bất an cũng được ném ra sau đầu, không tự chủ mà nghĩ đến Chu Hồng, lại lần nữa gọi điện cho Chu Hồng. Vốn nghĩ vẫn còn những tín hiệu tắt máy như trước đây, không ngờ vừa gọi đã thông rồi.

Bạch Chiến Mặc lập tức trong lòng mừng như điên, xem ra thật đúng là chuyện tốt lâm môn, chuyện tốt thành đôi.

Chuông reo ba tiếng, điện thoại đã có người nhấc máy:

- Alô?

Giọng nói mệt mỏi và có chút không tình nguyện, chính là giọng điệu nói chuyện của Chu Hồng.

- Chu Hồng? Đúng là cô sao?

Bạch Chiến Mặc vừa nghe giọng nói của Chu Hồng, máu liền dồn hết lên trên, còn có một loại cảm giác mối tình đầu

- Tôi gọi cho cô không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng gọi thông rồi… Tại sao tắt máy mãi thế?

Bộ dạng Chu Hồng giống như tỉnh lại sau cơn mơ, một lúc sau mới " A!" một tiếng kinh ngạc:

- Bí thư Bạch? Ai dà, thật ngại quá, tôi không cố ý đâu. Lần trước sau khi gặp ngài, vừa lúc trong nhà có việc, nên mới vội vàng về quê, điện thoại hết pin quên không mang, vứt ở thành phố. Hôm nay vừa trở về, vừa mở máy là nhận được điện thoại của ngài, thật sự xin lỗi…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi