QUAN THẦN

Bạch Chiến Mặc thoáng cái đã ngăn hàng nước mắt, giống như khi uống nước bị sặc, mặt đỏ gay, vẻ tức giận:

- Chủ tịch quận Hạ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Có phải là cậu đã nói những lời khó nghe gì phải không?

Hạ tưởng không lưu tâm tới khí thế hung hăng mà chỉ trách của Bạch Chiến Mặc, nói:

- Bí thư Bạch nói quá lời rồi, tôi làm gì có bản lĩnh chỉ huy Chủ tịch thành phố Vu? Trước khi nói xin ông suy nghĩ chút thân phận của mình.

Thái độ của Hạ Tưởng không nóng không lạnh, ngữ khí không nặng không nhẹ mà nói trả lại Bạch Chiến Mặc một câu.

Bạch Chiến Mặc vô cùng giận dữ:

- Cậu… vừa rồi Chủ tịch thành phố Vu đã nói gì?

Hạ Tưởng chưa kịp trả lời vấn đề của Bạch Chiến Mặc thì Phi Lập Quốc và Triều Vĩ Cương cùng từ bên ngoài vội vàng chạy vào, hai người phân ra đến trước mặt lãnh đạo của mình, đều nhỏ giọng báo cáo tình hình cấp bách.

Hạ Tưởng ở bên dưới sân khấu thì tốt hơn một chút, lời của Triều Vĩ Cương chỉ có hắn có thể nghe thấy. Bạch Chiến Mặc ở trên sân khấu, cách microphone lại gần, Phi Lập Quốc trong lúc tình hình cấp bách đã không hạ thấp giọng, sau khi âm thanh được phóng to ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đã nghe rõ ràng một thông tin hết sức kinh hãi.

- Ngưu Kỳ nhận tội rồi, kẻ sai khiến đằng sau là Khang Thiếu Diệp.

" Rào" một tiếng, tập diễn thuyết trong tay Bạch Chiến Mặc rơi xuống đất, ông ta lắc lư lắc lư, nếu không phải Phí Lập Quốc nhanh mắt nhanh tay đỡ ông ta, ông ta dứt khoát sẽ ngã sấp xuống ngay tại chỗ.

Khang Thiếu Diệp là kẻ sai khiến phía sau? Quá ngoài sức tưởng tượng, quá khiến người ta bị chấn động, thật không thể tin được!

Hội trường lập tức náo động lên!

Chả trách Vu Tứ vội vàng rời đi, đến cả một câu cũng không buồn nói, còn có gì đáng để nói? Khang Thiếu Diệp là kẻ sai khiến phía sau, ai chủ trì lễ truy điệu cho ông ta, người đó sẽ thành trò cười!

Thật là một trò cười động trời…

Thật đúng với câu người xưa nói, tâng bốc càng cao, ngã càng đau. Bạch Chiến Mặc thoáng cái phải chịu một sự tương phản quá lớn, chống đỡ không nổi, rất nhanh ngồi xuống chiếc ghế ở phía sau, hai mắt đăm đăm, rất lâu vẫn không nói được lời nào, chỉ há miệng mà thở dốc.

Trong lòng ông ta hết sức hoảng sợ.

Vừa rồi rõ ràng còn ở trên trời, trong nháy mắt, đã bị rơi xuống đất. Cho dù Khang Thiếu Diệp đã chết, nhưng vẫn ngã tới vô cùng thảm. Mà ông ta còn trên khán đài ca công tụng đức cho Khang Thiếu Diệp, nói càng nhiều, tiếng nói và tình cảm càng phong phú, thì đồng nghĩa với trước mặt mọi người tự giáng cho mình một cái tát thật kêu. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Mất mặt, thật là mất mặt chết đi được.

Càng khiến Bạch Chiến Mặc cảm thấy sợ hơn cả mất mặt đó là, Ngưu Kỳ rốt cuộc biết được bao nhiêu nội tình? Gã chẳng may biết được mình là kẻ sai khiến duy nhất ở phía sau, chẳng may biết được Phó Tiên Phong là bàn tay đen lớn nhất ở phía sau, ngộ nhỡ gã đem toàn bộ giải thích rõ ràng, tình thế sẽ phát triển tới bước nào?

Bạch Chiến Mặc toát mồ hôi lạnh, chỉ trong phút chốc, đã ướt một mảng lớn ở phía sau lưng.

Mà bây giờ đã cuối thu, nhiệt độ còn chưa đến 10 độ.

Lại nghĩ đến vừa rồi ông ta còn trên khán đài với vẻ trang nghiêm mà thổi phồng bừa bãi cách đối nhân xử thế và giải quyết công việc của Khang Thiếu Diệp, còn cao điệu mà biểu dương phẩm đức của Khang Thiếu Diệp, trong nháy mắt Khang Thiếu Diệp liền từ một cán bộ Đảng viên tốt vì nước vì dân sa xuống thành một hung thủ, khoảng cách quá lớn, ý tứ hàm súc châm biếm càng mãnh liệt, tuyệt đối là Bạch Chiến Mặc hiếm thấy trong cả đời.

Đầu óc ông ta là một khoảng trống rỗng, đã không còn cách để vận dụng tư duy lô-gích để xử lý cục diện hỗn loạn trước mặt.

Bạch Chiến Mặc ngây ra như phỗng trên khán đài, bên dưới mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng thấy choáng váng.

Liền theo sau, điện thoại của Phó Hiểu Bân đúng lúc vang lên.

Phó Hiểu Bân vừa nhìn thấy cuộc gọi đến là từ văn phòng Thành ủy, vội vàng nghe máy, bên trong điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm khắc của Lý Đinh Sơn:

- Thành ủy quyết định, lập tức hủy bỏ lễ truy điệu của đồng chí Khang Thiếu Diệp, mọi bản thảo tin tức hủy hết không được phát ra ngoài!

Phó Hiểu Bân không dám chậm trễ, cũng không thèm xin chỉ thị của Bạch Chiến Mặc, lập tức lớn tiếng sai khiến:

- Nhanh, hội trường lập tức giải tán, nhạc tang cũng không phát nữa, khẩn trương ngừng lại, tất cả mọi người đều trở về đơn vị làm việc của mình, tôi tuyên bố, lễ truy điệu hủy bỏ!

Những lời nói vừa rồi của Phí Lập Quốc tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe rõ mồn một, trong lòng biết chắc khẳng định sẽ không có lễ truy điệu gì nữa. Thật buồn cười, đã là hung thủ thì còn truy điệu gì nữa, xong rồi, nước mắt vừa rồi xem như rơi một cách vô nghĩa rồi, biểu lộ tình cảm cũng lãng phí, thật là xúi quẩy.

Mọi người lập tức giải tán, không ai sẵn lòng ở lại dù chốc lát. Cây đổ bầy khỉ tan, giậu đổ bìm leo, ai cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với người lập tức không còn chút danh tiếng nào, dù cho ông ta là một người chết.

Người đã chết, có thể không cần chịu trách nhiệm hình sự, nhưng danh tiếng lại có thể mất hết, càng quan trọng hơn chính là, Khang Thiếu Diệp chết thì chết rồi, nhưng lại làm hỏng tiền đồ của người còn sống. Thế là, ngoại trừ những nhân viên công tác đang tháo dỡ hội trường ra, những người ghép trộn vào cho đủ số đến trước đó đều như gió cuốn mây tan trong chớp mắt đã đi không còn một ai.

Hội trường chỉ còn lại Bạch Chiến Mặc, Hạ Tưởng và tất cả Ủy viên thường vụ có liên quan của quận Hạ Mã.

Hạ Tưởng từ lúc nghe tin, thì biết Lịch Phi xem như thông minh, cuối cùng đã làm xong một đại sự cứu tinh!

Hạ Tưởng nghĩ để Ngưu Kỳ nhận tội, chí ít cũng phải vu cho Khang Thiếu Diệp, chính là không muốn để Bạch Chiến Mặc quá đắc ý, cũng không muốn để cho đồng đảng của Khang Thiếu Diệp chuyện xấu làm càn, sau khi chết còn để lại tiếng thơm. Cho dù không vì cảnh giác kẻ xấu trong thiên hạ, cũng phải để cho trong lòng tất cả những người có liên quan hiểu cặn kẽ, để cho họ biết, chỉ cần làm việc xấu, thì nhất định phải gánh tất cả hậu quả.

Nếu không sẽ khiến cho một số người cho rằng khi còn sống chuyện xấu làm càn, sau khi chết vẫn có thể để lại tiếng thơm, còn có thể chết một cái là xong chuyện, sẽ càng khiến cho một số cán bộ ngồi không ăn sẵn không còn lòng vô liêm sỉ.

Người xưa trọng danh tiết hơn tính mạng, còn bây giờ, có quá nhiều người không biết xấu hổ, càng có không ít cán bộ sau khi ở trong nước vơ vét xong máu mỡ của dân, chạy trốn, ra nước ngoài sống cuộc sống an nhàn hạnh phúc, không lo nghĩ phải địu tiếng xấu gì đó trên lưng.

Cũng là nhà nước không dám tuyên truyền một số bọn tham quan ô lại trốn ra nước ngoài, chủ yếu là một số lượng tiền bị mang đi quá lớn, một khi công bố, sẽ dễ dẫn đến sự phẫn nộ của người dân. Thực ra, dựa theo những suy nghĩ của Hạ Tưởng, nên trong mỗi quảng trường có tiếng nhất của mỗi thành phố, dựng nên một cái cột sỉ nhục, đem tên và ảnh của tất cả những tham quan ô lại khắc lên trên đấy, chịu nghìn người phỉ nhổ vạn người nguyền rủa.

Nghĩ xa rồi… Hạ Tưởng biết suy nghĩ của hắn là quá khích, mãi mãi không thể thực hiện, chỉ là để trong lòng xem nó như sự an ủi mà thôi. Quan trường trong nước, điều không cần thiết nhất chính là người có chí hướng và hạnh kiểm cao khiết, không trôi theo dòng nước, muốn làm ra việc cụ thể, thì cần thiết phải rũ sạch bụi trần.

Hạ Tưởng liền hướng về phía Kim Hồng Tâm đưa mắt ra hiệu.

Kim Hồng Tâm hiểu ý, lập tức cùng Triều Vĩ Cương gia nhập vào đội quân tháo dỡ hội trường, để tăng tốc độ tháo dỡ.

Hạ Tưởng lại gật đầu nói với mấy vị Ủy viên thường vụ có mặt ở đây:

- Trước tiên xin mời mọi người ai về phòng làm việc của người ấy, đợi chỉ thị tiếp theo của Thường vụ.

Hạ Tưởng vừa nói, ngoài Lý Ứng Dũng, Kỳ Thắng Dũng và Quan Khải Minh đang xúm lại bên cạnh Bạch Chiến Mặc ra, những Ủy viên thường vụ khác đều lần lược rời khỏi hội trường, không ngờ chẳng có ai hỏi ý kiến của Bạch Chiến Mặc lấy một câu.

Đôi mắt vô thần của Bạch Chiến Mặc ngây ra lúc lâu, mới đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, hội trường đã không còn một ai, ngoài một số nhân viên công tác đang tháo dỡ ra, những lãnh đạo Đảng và Chính quyền quan trọng của quận Hạ Mã gần như đã đi sạch. Bạch Chiến Mặc cảm thấy uy quyền phải nhận một sự thách thức quá lớn, so với sự mất mát vừa rồi, uy quyền của Bí thư bị Hạ Tưởng lột hết không còn một chút tấm màn che sự xấu xa, ông ta vô cùng tức giận mà hét lên:

- Lập tức tổ chức khẩn cấp Hội nghị thường vụ!

Sau đó càng khiến cho Bạch Chiến Mặc mất tinh thần đó là, sau khi chỉ thị được truyền đạt xuống, Hội nghị thường vụ lại không được mở ra, lời của Bí thư lần đầu tiên bị mất đi tác dụng ở quận Hạ Mã, gần như tất cả Ủy viên thường vụ đã bỏ ngoài tai sự phân phó của ông ta.

Thực ra cũng không phải các lãnh đạo Đảng và Chính quyền quan trọng bao gồm cả Hạ Tưởng trong đó coi nhẹ uy quyền của ông ta, mà gần như tất cả mọi người đều đang tỉnh táo quan sát sự phát triển của tình hình, gọi điện với Thành ủy thì gọi điện, liên hệ với người quen thì liên hệ, đều đang tìm mọi cách tìm hiểu tin tức ở xung quanh, đều muốn biết được kết quả đầu tiên.

Kết quả chính là mọi người hỏi tới hỏi lui, cuối cùng kết luận đưa ra vẫn là —— không có kết quả.

Đương nhiên không có kết quả, vì Ngưu Kỳ vừa nhận tội, Tôn Định Quốc trước tiên báo cáo lên Thành ủy, Trần Phong lúc này đã mời dự họp Hội nghị thường vụ nghiên cứu làm thế nào để giải quyết tốt công việc.

Trước khi kết thúc Hội nghị thường vụ Thành ủy, không có bất kỳ một giải pháp mang tính kết luận nào được đưa ra, Hạ Tưởng biết rất rõ hiện tại ngoài việc tĩnh tâm chờ đợi kết quả của Hội nghị ra, thì làm bất kỳ việc gì cũng là thừa.

Hắn ở trong phòng làm việc không một chút nôn nóng, không giống người khác tìm hiểu tin tức khắp nơi, mà nhàn nhã tưới hoa —— trong thời gian hắn nằm viện ở thủ đô, Kim Hồng Tâm đặc biệt đã vì hắn mà mua một chậu hoa, nói là có thể làm trong lành bầu không khí.

Sau khi hắn vừa tưới xong hai chậu hoa, điện thoại liền đúng lúc mà reo lên, cầm lên xem, quả nhiên là điện thoại của Lịch Phi.

Lịch Phi trải qua rèn luyện một thời gian, tuy đã thành thục không ít so với trước kia, nhưng theo cách nhìn của Hạ Tưởng, ít nhiều vẫn còn chút tật xấu là không cẩn thận, giọng nói của y có chút nhảy vọt, hiện rõ vẫn chưa khôi phục lại được từ trong sự hưng phấn:

- Lãnh đạo, đúng là thần mà, tôi chẳng qua chỉ thử Ngưu Kỳ có hai lần, gã đã mở miệng rồi, một chút cũng không cãi bướng.

Hoàng Kiến Quân cho rằng cần thiết phải che dấu cái chết của Khang Thiếu Diệp với Ngưu Kỳ, nếu không một khi Ngưu Kỳ biết Khang Thiếu Diệp đã chết, thân là một công an kỳ cựu, gã biết đã không còn một ai để có thể vu cho, khẳng định sẽ mang trách nhiệm đối với hành vi phạm tội đẩy hết lên người đã chết, sẽ càng không cung khai. Căn cứ vào tình báo đáng tin cậy nhất và sự nhắc nhở của Hạ Tưởng, Hoàng Kiến Quân cũng cho rằng người đã đúng lúc cung cấp cho Ngưu kỳ tin tức Hạ Tưởng thị sát thôn Phương Bắc chính là Khang Thiếu Diệp.

Thậm chí còn có khả năng là Khang Thiếu Diệp đã tự mình tham dự vào kế hoạch trong vụ việc ở cao ốc Hỏa Thụ.

Nhưng Ngưu Kỳ không mở miệng, không thể chỉ trách lung tung đối với một Phó bí thư Quận ủy, huống hồ lại là một người đã chết? Dựa theo quan niệm của người Trung Quốc người chết là chuyện lớn, bởi vậy Hoàng Kiến Quân cho rằng cần thiết phải dấu tin Khang Thiếu Diệp đã chết với Ngưu Kỳ.

Nhưng Hạ Tưởng lại có phương pháp trái ngược, trong lòng hắn biết rõ nguồn mấu chốt của Ngưu Kỳ. Một là Ngưu Kim, hai là sự việc đến Khang Thiếu Diệp chấm dứt. Hạ Tưởng đã để Lịch Phi đi thăm dò Ngưu Kỳ hai điểm, một là nhận lời với Ngưu Kỳ bảo đảm sự an toàn của Ngưu Kim —— Tuy Trần Ngọc Long là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, nhưng phải để cho Ngưu Kỳ biết rõ, ai mới là nhân vật số một trong hệ thống công an, trong nội bộ hệ thống công an, ai mới là người nói một không hai. Cái gọi là huyện quan không bằng hiện quản (chỉ quyền lực của người quản lý trực tiếp to hơn cán bộ có vị trí cao), Trần Ngọc Long còn muốn nhúng tay vào việc của công an, cũng không bằng chức Cục trưởng mà Tôn Định Quốc đã gánh vác nhiều năm trong hệ thống công an có uy vọng có quyền uy.

Hai là để Lịch Phi nhẹ nhàng tiết lộ cho Ngưu Kỳ biết tin tức Khang Thiếu Diệp đã chết.

Hạ Tưởng tuy tiếp xúc không nhiều với Ngưu Kỳ, nhưng từ việc một mình sức Ngưu Kỳ gánh toàn bộ trách nhiệm đã có thể phán đoán ra nguyên nhân băn khoăn và cách đối nhân của Ngưu Kỳ. Nếu Ngưu Kỳ biết tin Khang Thiếu Diệp đã chết, Ngưu Kỳ vì lập công thể hiện, đồng thời cũng vì bảo vệ sự bình an cho con trai là Ngưu Kim, gã khẳng định sẽ vu cho Khang Thiếu Diệp, vì vu cho Khang Thiếu Diệp, đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên Khang Thiếu Diệp và lên người của chính gã, có thể giảm nhẹ sự xử phạt của gã, cũng coi như lập công thể hiện.

Quan trọng nhất là, Ngưu Kỳ biết Khang Thiếu Diệp đã chết, như vậy sự việc thì sẽ đến Khang Thiếu Diệp chấm dứt, gã vu cho Khang Thiếu Diệp, cũng sẽ không đắc tội với Phó Tiên Phong.

Đồng thời, cũng tương đương với đã cho Phó Tiên Phong một sự cảnh cáo gián tiếp, nếu Phó Tiên Phong không đối đãi tốt với con trai của gã, nói không chừng gã sẽ vu lung tung, cũng sẽ vu cho cả Bạch Chiến Mặc. Cho dù gã không có chứng cứ, cũng có thể đem mọi vấn đề đổ lên người Khang Thiếu Diệp, dù sao Khang Thiếu Diệp đã chết, gã sẽ có thể nói là những gì Khang Thiếu Diệp nói Bạch Chiến Mặc cũng có phần, chết không đối chứng, người khác tin hay không thì sẽ tính sau, gã dù sao chỉ để ý vu cho mà không cần quan tâm phải giải thích.

Hạ Tưởng đứng trên lập trường của Ngưu Kỳ phân tích vấn đề, biết có hai điểm có thể lay động Ngưu Kỳ. Lịch Phi ban đầu còn không tin, cách nghĩ của y và Hoàng Kiến Quân giống nhau, cho rằng tin tức cái chết của Khang Thiếu Diệp truyền đến tai Ngưu Kỳ, không những sẽ khiến cho Ngưu Kỳ ngoan cố đến cùng. Tuy nhiên Hạ Tưởng nói rất chắc chắn, y đã ôm ý tưởng tạm thử, tìm kiếm một cơ hội đến Cục công an thành phố, để tiến hành một mình tiếp xúc với Ngưu Kỳ.

Lần đầu tiên dùng Ngưu Kim để thăm dò, Ngưu Kỳ chỉ đưa mắt lên nhìn, mà không động lòng. Lần thứ hai Lịch Phi vừa nghiến răng một cái, lòng nghĩ đã liều mạng, nếu không thành công, cùng lắm thì sau khi để sếp Hoàng biết, giáo huấn y một trận, y cũng không thể tiết lộ là chủ ý của Hạ Tưởng —— y liền dần tiết lộ tin tức cái chết của Khang Thiếu Diệp.

Ngưu Kỳ sau khi nghe tin Khang Thiếu Diệp đã chết, chỉ trầm mặc trong giây lát, liền nói một câu khiến Lịch Phi hết sức kinh ngạc:

- Tôi và Vương Đại Pháo là người thực hiện cụ thể, Khang Thiếu Diệp mới là người bày ra kế hoạch ở phía sau.

Lịch Phi ban đầu bất ngờ đến ngây người, sau đó kinh ngạc mừng rỡ, cuối cùng thì phải khâm phục Hạ Tưởng đến rập đầu cúi lạy. Chủ tịch quận Hạ không phải công an, cũng chưa từng làm qua công tác công an, sao có thể nắm chắc tâm tư của Ngưu Kỳ chuẩn như thế?

Tin tức Ngưu Kỳ vu cho Khang Thiếu Diệp, lúc này đã làm kinh hoàng tất cả mọi người. Lịch Phi báo cáo với Hoàng Kiến Quân, Hoàng Kiến Quân báo cáo với Tôn Định Quốc, Tôn Định Quốc báo cáo cho Trần Phong, Trần Phong lập tức liền để Lý Đinh Sơn thông báo cho Vu Tứ, hủy lễ truy điệu, không được gây ra cái trò cười động trời này.

Lễ truy điệu là truy điệu anh hùng và những cán bộ đảng viên đáng được truy điệu, chứ không phải là một hung thủ phía sau màn.

Lịch Phi vô cùng vui mừng mà báo cáo xong công việc, Hạ Tưởng liền đúng lúc tạt cho y một chậu nước lạnh:

- Lập công là chuyện tốt, cũng không cần đắc ý vênh váo, đừng để Kiến Quân và sếp Tôn cảm thấy cậu bộp chộp là được rồi. Làm tốt, cẩn trọng chút, sau này có con đường lớn sáng sủa cho cậu đi.

Lịch Phi vỗ "bốp" một tiếng trong điện thoại để chào:

- Vâng, lãnh đạo!

Bỏ điện thoại xuống lại ngây ngô mà cười:

- Cũng không biết mình ngốc hay lãnh đạo quá lợi hại, gọi điện thoại lại không nhìn thấy người, thì chào cái gì? Tuy nhiên cũng lạ, là chào Chủ tịch Quận Hạ khiến mình chào thuận tay nhất…

So sánh với sự đắc ý của Lịch Phi và sự chắc chắn của Hạ Tưởng, Phó Tiên Phong sau khi nghe được Ngưu Kỳ nhận tội, giống như lửa cháy đến nơi mà đứng bật dậy khỏi ghế!

May mà lúc này chỉ có mình ông ta ở phòng làm việc, nếu không thì đã thật thành trò cười, để người khác nhìn thấy Bí thư Thành ủy giống như một con khỉ to lớn, còn không đáng cười đến rụng cả răng cửa?

Phó Tiên Phong ban đầu là tức giận Ngưu Kỳ không ngờ dám vu cho Khang Thiếu Diệp, lẽ nào gã không muốn con trai gã bình an sao? Cũng may sự tức giận qua đi, ông ta lại bình tĩnh lại, cẩn thận nghĩ, mới nhận ra vừa rồi quá mất tư thế rồi.

Ngưu Kỳ là người thông minh, gã cho dù khai ra Khang Thiếu Diệp, cũng khẳng định đã biết Khang Thiếu Diệp đã chết, người chết đã chết, sai lầm có lớn mấy cũng chỉ có xóa bỏ toàn bộ. Cho nên Ngưu Kỳ hiểu được lý lẽ, sẽ để cho sự việc đến Khang Thiếu Diệp là chấm dứt.

Để người chết gánh vác mọi trách nhiệm, cũng là một sự cảnh cáo Ngưu Kỳ gửi cho ông ta, Phó Tiên Phong trong lòng hiểu rõ, quả nhiên Ngưu Kỳ khó đối phó hơn so với Vương Đại Pháo nhiều. Bây giờ cái ý vu cho Khang Thiếu Diệp rất rõ ràng, chính là muốn ông ta biết, chỉ cần Ngưu Kỳ không chết, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có ngày cắn lại Bạch Chiến Mặc.

Bởi vậy, tất cả mọi người đều đắn đo, nếu đều tuân thủ giao ước, thì tất cả sẽ dễ bàn.

Phó Tiên Phong cũng không có dự định quỵt nợ, vì thế không phải là cảm thấy căm hận như thế đối với cách làm của Ngưu Kỳ, chỉ duy nhất cảm thấy đáng tiếc chính là, Khang Thiếu Diệp chết rồi, cũng không được yên ổn.

Vốn nghĩ Khang Thiếu Diệp chết ngoài ý muốn, còn có thể vớt được tiếng thơm, chí ít có thể xuống đất là yên, cũng xem như chết có ý nghĩa rồi, không muốn vẫn là bị người ta hãy đợi đấy, chết cũng chết không được yên, thật là tức chết. Phó Tiên Phong có chút oán hận Ngưu Kỳ, đang tốt lành, sao lại phải vu cho Khang Thiếu Diệp?

Bởi vì Khang Thiếu Diệp có chuyện, tiếp tục đào sâu xuống, nói không chừng còn có thể kéo thêm Bạch Chiến Mặc, Bạch Chiến Mặc là điểm mấu chốt cuối cùng của ông ta, nói gì cũng không thể động, nếu không bây giờ đã lún sâu vào hàng chục tỷ của quận Hạ Mã không người trông nom, là một chuyện khiến người ta ăn không ngon ngủ không yên.

Tác dụng lớn nhất của Bạch Chiến Mặc ở quận Hạ Mã chính là ở mặt chính sách nghiêng về thương mại Trường Cơ, đồng thời có thể ngăn cản Hạ Tưởng nhúng tay vào việc của thương mại Trường Cơ.

Phó Tiên Phong liền quyết định tìm một cơ hội thích hợp, để cho người âm thầm tiếp xúc với Ngưu Kỳ, thích hợp mà chấn chỉnh một chút, để Ngưu Kỳ chuyển biến tốt mà thu lại, nếu không xảy ra chuyện lớn, đối với ai đều không tốt.

Ông ta nghĩ đến làm liền, trực tiếp gọi điện cho Trần Ngọc Long.

Trần Ngọc Long cũng vừa nghe được chuyện Ngưu Kỳ nhận tội, cũng vô cùng kinh ngạc, điện thoại của Phó Tiên Phong vừa gọi đến, ông ta liền đồng ý. Bây giờ ông ta và Phó Tiên Phong lợi ích là một, vì có mâu thuẫn càng ngày càng sâu với Tôn Định Quốc, đã khiến ông ta đầy đủ mà nhận thức ra tính quan trọng của sự liên kết.

Phó Tiên Phong vừa nói chuyện xong với Trần Ngọc Long, liền nhận được thông báo họp khẩn cấp.

Hai ngày qua, vì chuyện của Khang Thiếu Diệp, đã lần thứ hai mời dự họp hội nghị khẩn cấp rồi, Phó Tiên Phong lắc đầu, cảm thấy khẳng định là Hạ Tưởng phá rối ở sau lưng, chính là muốn Khang Thiếu Diệp chết không được yên, lại nghĩ đến Hạ Tưởng đến Tỉnh ủy gặp Diệp Thạch Sinh, làm cho Diệp Thạch Sinh bây giờ lại lay động, hơn nữa còn hung hăng mà ăn hiếp Dương Trương một trận, lại chọc giận Mã Tiêu, đồng thời còn chuyện ông ta bất ngờ bị đánh trên đường cao tốc, …v..v, Hạ Tưởng vẫn là một bàn tay đen không có chỗ nào không có mặt, âm hồn không tan mà liên tiếp truy kích đánh mạnh đối với ông, lẽ nào ông ta thực sự không có sức đánh lại rồi sao?

Phó Tiên Phong nhớ tới trước đây khi Hạ Tưởng ở tổ lãnh đạo, bàn cãi cùng Trình Hi Học kịch liệt ra sao, lại nghĩ đến sự căm hận của Mã Tiêu với Hạ Tưởng, trong lòng liền có ngay chủ ý.

Về sau dùng âm mưu đối phó với Hạ Tưởng, một bộ âm mưu không trả lại, cần chính là thực lực, hợp lại chính là thế lực!

Trong phòng Hội nghị thường vụ Thành ủy, một màn sương khói lượn lờ.

Trần Phong vốn quy định khi họp không được phép hút thuốc, nhưng chuyện hôm nay quá khiến người ta phải kinh hoàng, đến cả Trần Phong cũng đốt thuốc hút, vẻ mặt buồn bã mà rít thuốc không ngừng, những ủy viên thường vụ đang ngồi có mấy vị không phải là người nghiện thuốc? Dưới sự kích thích của Trần Phong, đều châm thuốc hút, phì phèo khói thuốc, không bao lâu, phòng hội nghị đã bao phủ bởi sương khói…

Giống như thế cục của thành phố Yến bây giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi