QUAN THẦN

Trước khi Nguyên Minh Lượng tiến thành thủ đoạn, làm cho Triệu Khang thử một lần, cũng tốt để khiến Nguyên Minh Lượng không có đường lui.

Thứ nhất là để Triệu Khang tăng lòng tin, cho anh ta thấy được triển vọng của thị trường, để anh ta không đến mức mới trận đầu hiệp thứ nhất đã luống cuống, tránh bị Nguyên Minh Lượng thu mua thành công một cách dễ dàng. Thứ hai là tiếp tục đưa ra một đề bài khó cho Nguyên Minh Lượng, biến Triệu Khang thành kẻ gây rối, đứng vững chân ở thị trường bất động sản gió nổi mây vần của quận Hạ Mã này. Thứ ba là cho Triệu Khang trải qua một lần rèn luyện, từ đó dần dần mà trưởng thành, học được cách làm việc tốt.

- Không có khả năng giảm giá nhưng lại phải giảm, phải làm sao bây giờ? Cũng chỉ có thể tiến hành một loạt hoạt động tiếp thị khuyến mại xúc tiến tiêu thụ, ví dụ như tặng xe, tặng chỗ đỗ xe, tặng đồ dùng gia đình, cơ bản có thể thực hiện được, ngoại trừ vợ thì không tặng được, còn các đồ gia dụng khác hoàn toàn có thể tặng, chẳng khác nào là giảm giá. Vừa có chiêu bài khu đô thị thông minh, lại có hoạt động tiếp thị khuyến mại, hơn nữa quảng cáo có sáng tạo thì không lo khách hàng không tới cửa…

Hạ Tưởng nói xong, đút một miếng trứng gà ta vào miệng, nhấm nháp một chút, khen:

- Thật đúng là trứng gà ta, hiện giờ muốn mua được trứng gà ta đúng rất khó. Bây giờ các nơi nuôi gà lấy trứng đều làm theo quy mô công nghiệp, kết quả không có gì đặc sắc cũng chẳng có gì là dinh dưỡng. Hiện giờ người ta lại quay trở lại ăn trứng gà ta, ăn gà tre…

Hạ Tưởng chuyển đề tài là để Triệu Khang có thời gian suy ngẫm.

- Đúng, đúng, hiện tại các cô gái thành thị không thịnh hành nữa rồi, tôi quen mấy ông chủ tịch, đều hướng về nông thôn, tìm kiếm các cô bé quê.

Tôn Hiện Vĩ không để lỡ cơ hội chen vào một câu.

Lúc này Triệu Khang cũng chẳng thèm để ý đến lời nói thô tục của Tôn Hiện Vĩ nữa, mà cầm một chén rượu lên, lâm vào trầm tư, khoảng nửa phút, anh ta liền đứng lên, làm một động tác chào theo đúng nghi thức của quân đội với Hạ Tưởng:

- Bí thư Hạ, lão Triệu tôi bình sinh chẳng phục người nào, trước kia chỉ phục một người là thủ trưởng, bây giờ tôi đối với ngài xem như tâm phục khẩu phục. Ngài thật sự là cao nhân, cao nhân chân chính, buổi nói chuyện này cho dù đánh vỡ đầu tôi cũng không nghĩ ra được. Ngài quả thật là cao minh!

Trên đường trở về Tôn Hiện Vĩ hiền lành hơn, tay chân cũng không sờ mó bừa bãi, cũng không ôm Giai Giai mà nói một cách nghiêm túc:

- Thị trường vật liệu xây dựng kiểu mới rất rộng, nhưng giá cả thì tương đối cao, khu chung cư của tôi cũng có thể thử xem, hôm nay lãnh đạo bảo tôi tới, có phải là cũng có ý muốn tôi mở rộng sang khu đô thị sử dụng vật liệu xây dựng kiểu mới hay không?

- Anh đoán đúng rồi đó, anh tự hạch toán chi phí và tiếp xúc với Nghiêm Tiểu Thì đi, xem nhà máy của cô ấy có thể cam đoan cung cấp hàng đúng lúc hay không? Có khu đô thị Văn Thái đi đầu, anh mở rộng sang khu đô thị dử dụng vật liệu xây dựng kiểu mới, chắc chắn là sẽ có hiệu quả nổi bật, bỏ nhiều công sức cũng chưa chắc bằng một ý tưởng sáng tạo. Đương nhiên, người quyết định vẫn là anh, tôi chỉ đưa ra một ý kiến tham khảo thôi.

Hạ Tưởng chỉ nói qua một chút, bởi vì hắn cũng không dám đánh giá quá cao triển vọng của thị trường vật liệu xây dựng kiểu mới.

- Dường như lãnh đạo chưa sai bao giờ, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không.

Tôn Hiện Vĩ tín nhiệm Hạ Tưởng một cách mù quáng. Bởi vì lần đầu tiên chợ bán sỉ rau quả ở phố Thập Lý đã giúp anh ta kiếm được đầy mâm đầy chậu, bây giờ vẫn còn có thể đem lại lợi nhuận lớn cho anh ta, anh ta bội phục sát đất các ý tưởng sáng tạo của Hạ Tưởng từ trước đến nay.

- Tôi sẽ làm hiệu ứng tiết kiệm năng lượng từ vật liệu xây dựng kiểu mới, sau đó sẽ tính tính toán tỉ mỉ, coi như nước nóng năng lượng mặt trời, đèn đường dùng năng lượng mặt trời, vật liệu xây dựng giữ ấm kiểu mới, thủy tinh cách nhiệt, vân vân, trong một năm có thể tiết kiệm được mấy ngàn tệ tiền điện. Thử tính là sống ở căn hộ đó 70 năm, có thể tiết kiệm được hơn hai trăm ngàn tệ, cũng là một con số khả quan. Dùng một ít vật liệu xây dựng kiểu mới mà có thể mang tới sự yên tĩnh, thoải mái và an toàn, ha ha, thì khu đô thị của tôi sẽ có triển vọng đây.

Tôn Hiện Vĩ càng nói càng hưng phấn, mặt mày hớn hở nói:

- Chỉ cần đi theo lãnh đạo, tuyệt đối sẽ có lợi, thật đúng là, ha ha, hôm nay lại kiếm chác được rồi.

So với Triệu Khang thì kinh nghiệm của Tôn Hiện Vĩ phong phú hơn, hiểu biết về bất động sản và vật liệu xây dựng cũng sâu sắc hơn, Hạ Tưởng mới nói một chút mà anh ta liền thấy rõ được bí quyết trong đó, lại thông suốt cả trăm chuyện, tự nhiên hưng phấn một cách khó hiểu.

Sơn Thủy Tương Liên Thành của Tập đoàn Đạt Tài là thắng dựa vào phong cảnh non nước, còn khu đô thị Văn Thái thì dựa vào khu đô thị thông minh để bán hàng, địa điểm của Công ty Bất động sản Giang Sơn thì hơi xa một chút, đánh vào thị trường nhà cho người thu nhập thấp. Công ty Bất động sản Thiên An của Tôn Hiện Vĩ thì có chiêu bài khu đô thị dùng vật liệu xây dựng kiểu mới để tiết kiệm năng lượng. Hai khu đô thị Đông Mỹ và Tây Lệ của Công ty Bất động sản Nam Tân và Quảng Hạ thì có vị trí ở khu trung tâm lại nằm ven sông Hạ Mã làm điểm sáng, đồng thời hai khu đô thị này lại có ý vị của tình nhân. Như vậy, bố cục quy hoạch của Hạ Tưởng đã hoàn thiện, tạo thành thế bao quanh bốn phía, hơn nữa mỗi người đều có một thị trường khác nhau, tạo thành xu thế sấm chớp vũ bão, chỉ chờ phóng ra trọng quyền!

Thứ hai, đột nhiên Công ty Bất động sản Văn Thái tuyên bố khu đô thị Văn Thái sẽ trở thành một khu đô thị thông minh nhất tại thành phố Yến, khởi xướng ra một lối sống thông minh hoàn toàn mới, và tung ra một loạt các hoạt động tiếp thị khuyến mại.

Công ty Bất động sản Văn Thái vừa tạo ra thanh thế, lập tức lượng tiêu thụ tăng lên, thậm chí các phóng viên cũng chủ động yêu cầu phỏng vấn, muốn nói kỹ càng hơn các thông tin cụ thể về khu đô thị thông minh nhất thành phố Yến, thậm chí tỉnh Yến.

Hơn nữa mức độ các hoạt động tiếp thị khuyến mại của Công ty Bất động sản Văn Thái cũng khá mạnh, tạo thành một lực lượng hưởng ứng không nhỏ. Tóm lại, hành động của Công ty Bất động sản Văn Thái giống như một trái bom tấn, nổ tung ngay tại thị trường bất động sản quận Hạ Mã, tạo ra một con đường sống, chỉ trong thời gian một ngày mà Công ty Bất động sản Văn Thái vốn vô danh lặng lẽ, lập tức danh tiếng truyền xa.

Hạ Tưởng đang ở văn phòng, sau khi nhận được vài cuộc điện thoại thì lộ rõ nụ cười. Hiệu suất làm việc của Triệu Khang thật không tồi, ra tay rất nhanh, nước cờ của hắn vừa mới đi, tất nhiên sẽ tạo nên một trận mưa gió ở thị trường bất động sản quận Hạ Mã.

Cho dù không phải náo loạn, mê muội con mắt người ta, nhưng có thể làm Nguyên Minh Lượng mê muội, khiến Phó Tiên Phong lo lắng, thì coi như cũng đạt được mục đích.

Hạ Tưởng đoán rất đúng, quả thật Nguyên Minh Lượng nóng như lửa đốt, khiến Phó Tiên Phong cũng khó mà dằn nổi.

May mắn thế nào, Triệu Khang lại chọn lựa thời điểm chuẩn xác vô cùng, đúng lúc tiền vốn của Triệu Tiểu Phong đến tay, liền tuyên bố với bên ngoài chiến lược và kế hoạch tiếp thị khuyến mại hoàn toàn mới, đồng nghĩa với việc trực tiếp đánh cho Phó Tiên Phong và Nguyên Minh Lượng một đòn phủ đầu. Sơn Thủy Tương Liên Thành của Tập đoàn Đạt Tài vừa bắt đầu phiên giao dịch, số liệu mà Nguyên Minh Lượng tập hợp được đã giảm mạnh, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể chịu được. Nhưng khi kế hoạch của Triệu Khang đẩy ra, sản lượng tiêu thụ phải giảm bớt đến hai phần (20%) trở lên.

Nguyên Minh Lượng ngồi không yên, liền vội vàng tìm gặp Phó Tiên Phong bàn đối sách.

Trong một quán trà thanh nhã, chỉ có Phó Tiên Phong đang ngồi đối mặt với Nguyên Minh Lượng, cả hai người đều im lặng vài phút không nói gì, không khí vô cùng nghiêm trang.

- Tôi đã bảo rồi, ba tỷ tệ tiền vốn của Triệu Tiểu Phong không cần phải đưa ra thị trường, bây giờ đã đến tài khoản rồi, hối lại cũng không được, cho dù có tác dụng hay không thì vẫn phải trả tiền, Phó Bí thư Phó, đây chẳng phải là tự mình đào hố cho mình sao?

Nguyên Minh Lượng nghĩ đến chuyện ba tỷ tệ của Triệu Tiểu Phong liền tức giận, bây giờ thành ăn khoai lang bỏng tay rồi, chẳng những bị bỏng tay còn đau đầu.

Phó Tiên Phong tự biết mình đuối lý, gã cũng biết Nguyên Minh Lượng là hờn dỗi vì oán giận, lúc trước quả thật là Nguyên Minh Lượng đã đưa ra ý kiến phản đối, nhưng gã suy tính xuất phát từ kế hoạch lâu dài của gia tộc và về mặt chính trị nên mới quyết định kéo Triệu Tiểu Phong lên thuyền. Không nghĩ tới lại có thay đổi bất ngờ, tình thế hiện tại đột nhiên lại căng thẳng như thế này.

- Chuyện đã xảy ra rồi, oán giận cũng vô ích. Nói cho cùng, cho dù không có ba tỷ tệ của Triệu Tiểu Phong thì chuyện cũng phát sinh giống như bây giờ. Hiện tại vừa hay có thể dùng tiền của Triệu Tiểu Phong mua căn hộ của khu đô thị Sơn Thủy Tương Liên Thành, để bọn họ không thể làm đảo loạn thị trường, phá rối sự sắp xếp của chúng ta.

Phó Tiên Phong cầm chén trà nâng lên thưởng thức, chén trà màu trong suốt sáng long lanh, giống như bạch ngọc, rất xứng với nước trà màu vàng, đẹp vô cùng.

Nhưng trong mắt Phó Tiên Phong không có một chút cảm nhận gì về cái đẹp, hiện tại gã chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức và ngắm nghía cái đẹp của nó nữa.

Cũng quả thật là sự việc phát sinh quá đột xuất, tự nhiên Triệu Khang giống như là được mở mang đầu óc vậy, giống như có thần thánh chỉ đường đi nước bước đưa khu đô thị Văn Thái vào một vị trí chuẩn xác, thủ pháp xúc tiến tiếp thị khuyến mại cũng vô cùng cao siêu, mới chút đó mà đã hấp dẫn không ít ánh mắt người tiêu dùng. Hơn nữa danh tiếng của Tập đoàn Đạt Tài mang đến hiệu ứng bình thông nhau, trước mắt sản lượng tiêu thụ của những căn hộ mà Nguyên Minh Lượng nắm giữ ngày một giảm dần, phải đưa ra biện pháp đối phó mới được.

Nếu không, chính là ngồi chờ chết.

- Có thể nào là do Hạ Tưởng làm phép với Triệu Khang hay không?

Trực giác của Phó Tiên Phong cho rằng trong đó nhất định có bóng dáng của Hạ Tưởng.

- Tôi cũng nghi lắm.

Nguyên Minh Lượng gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, nắng vàng tươi, nhiệt độ không khí đã tăng lên, ở phương bắc mùa xuân tới chậm, nhưng một số cây liễu đã xuất hiện lá non, dự báo bước chân của mùa xuân đã gần trong gang tấc. Vốn dĩ gã nghĩ bản thân khó mà thích nghi được với khí hậu phương bắc, nhưng đến quận Hạ Mã hơn nửa năm, gã chẳng có chút cảm giác không thích ứng được nào cả, có lẽ nguyên nhân là bởi vì tập trung toàn thân thể lẫn đầu óc, nên không để ý tới ảnh hưởng của khí hậu.

Nguyên Minh Lượng không có cách nào mà không nghi ngờ có ảnh hưởng của Hạ Tưởng trong chuyện này, bởi vì Hạ Tưởng có đầu óc kinh doanh xuất sắc vô cùng, hắn lại có quen biết Triệu Khang. Tuy nhiên dường như là Triệu Khang đang qua lại trong tuyến của Lý Hàm, liền lại khiến Nguyên Minh Lượng không ra được kết luận. Quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lý Hàm khá bình thường, theo như quan hệ giữa Triệu Khang và Lý Hàm, làm sao hắn lại còn giúp Triệu Khang nữa?

Nguyên Minh Lượng không có đủ nhận thức về tính phức tạp và hai mặt của chính trị, gã chỉ phân tích theo góc độ kinh doanh buôn bán, nhận định rằng trừ phi Hạ Tưởng có lợi ích kinh doanh vô cùng lớn bên trong, nếu không thì dứt khoát là Hạ Tưởng sẽ không có ý định trợ giúp Triệu Khang. Bởi vì nếu Công ty Bất động sản Văn Thái dễ bán được hàng thì không chỉ ảnh hưởng đến các căn hộ trong tay gã, mà còn có thể ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của Sơn Thủy Tương Liên Thành.

Hạ Tưởng sẽ không trợ giúp một Triệu Khang để làm khó Thành Đạt Tài!

Nguyên Minh Lượng đã nói lại phân tích của gã cho Phó Tiên Phong nghe.

Phó Tiên Phong nghe xong, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên mỉm cười: Nguồn: http://truyenfull.vn

- Tôi nghĩ chúng ta đều đánh giá Hạ Tưởng quá cao, thực ra không cần phải chuyện gì cũng đem đổ hết lên đầu Hạ Tưởng. Hạ Tưởng là người không phải thần, hắn không có bản lĩnh lớn như ông trời, cũng chẳng có lý do gì mà đi trợ giúp Triệu Khang. Triệu Khang có lẽ là đã được cao nhân nào đó làm phép, mặc kệ là ai, đều không quan trọng, quan trọng là hiện tại chúng ta phải nghĩ ra biện pháp đối phó mới được.

Nguyên Minh Lượng nghĩ, cứ đoán đi đoán lại là ai làm phép với Triệu Khang còn không bằng nhanh chóng sắp xếp bước tiếp theo cho tốt, dù sao gã không tin Hạ Tưởng biết gã có ý định đầu cơ, càng không tin là Triệu Khang được Hạ Tưởng dùng như quả pháo đầu tiên để đối phó với gã.

- Tôi đã có đối sách…

Nguyên Minh Lượng đã hoạt động trong thương trường lâu năm, cũng không phải người mới gặp chuyện đã khiến chân tay luống cuống:

- Bây giờ bước đầu tiên chính là cũng phải tiến hành hoạt động tiếp thị khuyến mại, bởi vì giá của Sơn Thủy Tương Liên Thành thấp, còn Công ty Bất động sản Văn Thái chuyển thành giảm giá, đồng nghĩa với lời tuyên chiến trực tiếp với chúng ta. Nếu muốn đấu nhau trong cuộc chiến giá cả này, chúng ta cũng có thể khiêu chiến, tôi tin là cho dù Tập đoàn Đạt Tài hay là Công ty Bất động sản Văn Thái đều muốn kiếm tiền, sẽ không thiếu lý trí mà cứ kiên trì duy trì giá thấp như hiện tại. Một ngày nào đó sẽ phải tăng giá, giai đoạn hiện giờ, chúng ta đùa giỡn với bọn họ một chút, xem ai có thực lực, đủ kiên nhẫn hơn ai!

So sánh ra thì Nguyên Minh Lượng tự nhận gã có số vốn hơn mười tỷ trong tay, cho dù Tập đoàn Đạt Tài và Công ty Bất động sản Văn Thái có liên kết lại cũng còn xa mới là đối thủ của gã, hơn nữa căn bản là hai công ty này không có khả năng liên kết được!

- Bước thứ hai là để xem đến cuối cùng có thể giằng co được bao lâu? Kéo dài càng lâu càng thì càng bất lợi đối với hai công ty, bởi vì bọn họ sẽ bị áp lực thu hồi vốn đè nặng. Sau đó tìm một thời cơ thích hợp thu mua khu chung cư của bọn họ vào tay chúng ta, như vậy những ảnh hưởng đến thị trường tạo được từ sự tuyên truyền và những cố gắng của bọn họ trong giai đoạn trước đã liền toàn bộ biến thành thành quả thắng lợi của chúng ta.

Nguyên Minh Lượng ước tính bước đầu cần ít nhất số vốn một tỷ tệ trở lên để thu mua hai khu chung cư của hai công ty. Nếu không có ba tỷ tệ của Triệu Tiểu Phong trong tay, thì gã chỉ cần bán tháo nhiều một chút số căn hộ đang có là có thể thu hồi lại vốn. Nhưng hiện tại lại có ba tỷ tệ của Triệu Tiểu Phong, vậy là có thể tạm thời lấp vào đó, không phải bán tháo vội, có thể ngồi chờ giá tăng lên rồi.

Theo một góc độ khác mà suy xét thì số vốn của Triệu Tiểu Phong cũng không phải là không có tác dụng gì.

Phó Tiên Phong không có gì là không đồng ý với sách lược kinh doanh của Nguyên Minh Lượng, bởi vì gã hiểu rõ trong lĩnh vực kinh doanh, Nguyên Minh Lượng có suy nghĩ thấu đáo hơn gã. Dùng người phải biết chỗ quan trọng, nếu gã còn không nhận thức được sở trường sở đoản của bản thân mà lại đi so sánh với đối phương, đó là tự rước lấy nhục.

- Tốt, vậy cứ làm theo anh nói, tôi không có ý kiến.

Phó Tiên Phong tỏ vẻ hoàn toàn tán thành, còn nói:

- Có lẽ sau một tháng nữa, tôi có thể thuận lợi lên đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Yến. Chờ sau khi tôi nhậm chức, sẽ lôi kéo Lý Hàm hoàn toàn về phe ta, dùng hết khả năng khiến ông ta đem tất cả các tình hình về đất đai, quy hoạch, cộng thêm cả chuyện phê duyệt và lập các dự án lớn báo lại cho tôi. Cứ như vậy, chúng ta có thể nắm trong tay nhất cử nhất động của Hạ Tưởng, hắn muốn đối phó với chúng ta cũng không dễ dàng. Đầu tiên Lý Hàm sẽ kéo hắn vào chỗ chết, cho dù Lý Hàm không trị được hắn thì còn có tôi, thân là Thị trưởng chèn ép báo cáo của một Bí thư Quận ủy chẳng phải là chuyện nhỏ sao?

Phó Tiên Phong tính toán phải phối hợp chặt chẽ giữa chính trị và kinh tế, hai bút cùng vẽ, bảo đảm không lo lắng về tài chính, thì không tin gã có quyền uy của một Thị trưởng, có những suy nghĩ khôn khéo của Nguyên Minh Lượng trong kinh doanh, mà còn đấu không lại một mình Hạ Tưởng sao?

Nếu bại dưới tay Hạ Tưởng thì thành chuyện lớn cho thiên hạ chê cười, đừng nói gã là Thị trưởng, cho dù đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy hay Bí thư Thành ủy thì cũng không còn mặt mũi mà gặp bác cả và chú ba, thế nào cũng bị bọn họ mắng chết cũng nên.

Chỉ cần kế hoạch của Nguyên Minh Lượng tiến hành thuận lợi, sớm nhất là mùa thu năm nay, không thì đến sang năm là thị trường bất động sản quận Hạ Mã sẽ bị nuốt trọn hết sạch không còn gì. Lúc đó Nguyên Minh Lượng mang theo một khối lợi nhuận lớn nghênh ngang mà đi để lại kinh tế quận Hạ Mã vô cùng lộn xộn. Hạ Tưởng thân là Bí thư Quận ủy, là lãnh đạo chịu trách nhiệm chủ yếu, cho dù không thể khiến hắn bị một trận nhớ đời thì cũng có thể làm cho hắn lưu lại những vết nhơ trong lý lịch.

Tốt nhất là làm ra sự kiện lớn, khiến Hạ Tưởng chôn vùi tiền đồ ở quận Hạ Mã, cũng coi như trả được một mối thù lớn trong năm, ra mặt làm một chuyện vì Bạch Chiến Mặc.

Phó Tiên Phong đầy ác ý, khẳng định là muốn làm ra một số phiền toái cho Hạ Tưởng, cho dù là sự kiện chính trị lớn hay là sự kiện kinh tế, chỉ cần có thể khiến lý lịch hắn bị bôi đen là được. Làm thế nào để có người che chở cũng không được, phải xử lý thì mới có thể bình định được sự phẫn uất của dân chúng, cho dù hắn có mạng lưới quan hệ cũng không thể bảo vệ được hắn.

Phó Tiên Phong cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cây cối bên ngoài đã phủ một lớp màu xanh lục, bỗng nhiên nhớ tới trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu cũng xây dựng ở quận Hạ Mã. Nếu trang trại chăn nuôi đột nhiên xảy ra vấn đề, mấy con bò bị chết, có phải Hạ Tưởng cũng là lãnh đạo phải chịu trách nhiệm?

Bò của Tập đoàn Tứ Ngưu không phải bò bình thường mà là bò sữa nhập khẩu, một con cũng phải từ hai trăm ngàn tệ trở lên. Đương nhiên không phải chỉ là vấn đề giá trị, Tập đoàn Tứ Ngưu là doanh nghiệp ngôi sao của thành phố Yến, mượn cơ hội này hoành hành một phen, tố cáo quận Hạ Mã lên thành phố, thì cũng đủ lý do để gã làm phiền Hạ Tưởng.

Ai cũng biết bới bèo tìm bọ, trong lòng Phó Tiên Phong đã có chủ ý, chỉ cần đem chuyện mấy con bò chết là do nguồn nước hoặc là môi trường của quận Hạ Mã không tốt, tất cả đổ hết lên đầu quận Hạ Mã đã không làm tốt trách nhiệm. Sau đó lại đem chuyện Hạ Tưởng chủ động lôi kéo Tập đoàn Tứ Ngưu xây dựng trang trại ở quận Hạ Mã ra, sắp đặt cho tốt, hẳn là có thể khiến cho Hạ Tưởng một phen tối mắt tối mũi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi