QUAN THẦN

Việc gặp gỡ và liên hệ tình cảm lần trước chính là tiên lượng đầu tiên mà Hạ Tưởng đánh ra, vì muốn thiết lập quan hệ với Vương Bằng Phi một lần nữa. Từ sau khi Vương Bằng Phi đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy của thành phố Thủy Hằng, liên hệ giữa ông ta và Hạ Tưởng ít dần đi, tuy rằng cũng có, nhưng cũng chỉ là ngày lễ ngày tết gọi điện thoại hỏi thăm nhau mà thôi, quan hệ tương đối xa cách.

Cũng do quan hệ cá nhân giữa hắn và Vương Bằng Phi không đủ liên quan mật thiết, nên cho dù có Vương Lâm Kiệt ở giữa làm cầu nối cũng vẫn có khoảng cách và cảm giác xa lạ.

Thật tốt là lần gặp mặt với Vương Lâm Kiệt coi như thành công, sau đó Vương Lâm Kiệt cũng gọi điện thoại tới, đại khái có ý nói Vương Bằng Phi cảm ơn Hạ Tưởng đã chiếu cố anh ta từ trước tới giờ, khiến Hạ Tưởng thở phào một cái, biết rằng quan hệ giữa Vương Bằng Phi và hắn đã được củng cố, làm ra một bước đáng mừng đầu tiên.

Tuy sau khi trải qua một loạt sự kiện, phân tích tỉ mỉ rốt cục mới đoán được ứng cử viên vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nhưng hắn vẫn thấy Vương Bằng Phi giấu diếm thật tài tình không để lộ ra chấn động, đồng thời cũng có quen biết sâu sắc với Khâu gia, từ đó hắn đi đến kết luận – chân rết của các gia tộc thế lực không thể phân tích một cách đơn giản theo phạm vi thế lực thấy ở bề ngoài được. Trên thực tế, rất nhiều nhân vật là cán bộ trung lập hoặc là vốn dĩ chẳng có liên quan gì đến các gia tộc thế lực, từ một lần lên chức quan trọng rồi mới thay đổi lập trường trở thành thành viên của gia tộc thế lực.

Hạ Tưởng cũng không biết rõ là Vương Bằng Phi vừa mới ra nhập Khâu gia hay là đã âm thầm qua lại với Khâu gia từ trước, cũng không có ý định tìm hiểu đến tận gốc rễ. Có một số việc biết được là tốt rồi, không nhất định phải hỏi cho tới nơi tới chốn, sẽ khiến cho cả Khâu gia và Vương Bằng Phi đều thấy phản cảm, Hạ Tưởng chẳng hơi đâu đi làm chuyện điên rồ như vậy.

Cũng may quan hệ giữa hắn và Vương Bằng Phi năm đó cũng coi như được, cũng có quá khứ không tồi, Vương Bằng Phi lên đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, với hắn mà nói là một tin tức tốt lành, tốt hơn rất nhiều là Khâu gia cử một người xa lạ nào đó từ Bắc Kinh nhảy dù xuống. Vì có qua lại từ trước nên hắn không cần phải thử thăm dò, tiếp cận Vương Bằng Phi mà có cơ sở để trực tiếp hợp tác.

Không tính đến quan hệ với Vương Lâm Kiệt, chỉ cần quan hệ giữa hắn và Khâu Tự Phong thì nhất định là hắn có tác dụng thúc đẩy trong vấn đề người làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy lúc này. Cho dù là Vương Bằng Phi đứng về phe hắn là do Vương Lâm Kiệt, hay là vì Khâu gia thì ông ta đều là có ý thân thiết với hắn.

So với Tiền Cẩm Tùng có thái độ trung lập, thì lập trường của Vương Bằng Phi sau khi nhậm chức Trưởng ban thư ký đã rõ ràng, sẽ mang đến ảnh hưởng tinh tế đối với vận mệnh của tỉnh Yến, cũng gián tiếp đem đến thay đổi cho cục diện chính trị của tỉnh Yến, từ đó tiến thêm một bước nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến cục diện quận Hạ Mã.

Chuyện chính trị từ trước đến nay đều là rút dây động rừng, chưa từng có việc nào là đơn độc.

Hạ Tưởng tự nhận cũng biết một phần tính cách của Vương Bằng Phi, theo hắn, sau khi Vương Bằng Phi nhậm chức sẽ coi trọng việc lập quan hệ tốt với Diệp Thạch Sinh. Làm Trưởng ban thư ký thì trong công việc tiếp xúc nhiều nhất với Bí thư tỉnh ủy, nếu không được Bí thư Tỉnh ủy tín nhiệm thì uy tín sẽ giảm đi.

Tin rằng với trí tuệ chính trị của Vương Bằng Phi thì chắc hẳn là sẽ có một mở đầu tốt đẹp với Diệp Thạch Sinh. Liên tưởng đến năm đó quan hệ giữa Vương Bằng Phi và Thành Đạt Tài cũng không tồi, Thành Đạt Tài và Diệp Thạch Sinh cũng qua lại mật thiết, nói không chừng, Vương Bằng Phi và Diệp Thạch Sinh vốn đã từng hợp tác.

Tình hình hiện tại việc chọn người cho chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và Thị trưởng thành phố Yến đã được quyết định. Ở bên ngoài, tỉnh Yến và thành phố Yến không hề có chút gợn sóng, nhưng trên thực tế, âm thầm tác động thần kinh của không biết bao nhiêu người. Cho dù Hạ Tưởng đã sớm biết người được chọn, nhưng khi thực sự bước vào giai đoạn bổ nhiệm thì trong lòng cũng vẫn cảm thấy xúc động.

Bề ngoài thì lãnh đạo hai cấp tỉnh và thành phố với hắn có cách biệt hơi xa, nhưng trên thực tế, sự việc có liên quan mật thiết với lợi ích bản thân hắn, nên không thể không chú ý thời khắc này.

Nếu tới tận hôm nay việc bổ nhiệm Trưởng ban thư ký và Thị trưởng thành phố Yến mới xong xuôi thì coi như là đã được hoàn toàn xác định, như vậy ông cụ Ngô lựa chọn thời điểm này để gọi điện thoại tới đúng là có ý sâu xa gì rồi. Theo lý thuyết, Liên Nhược Hạm ra nước ngoài, không đáng để ông cụ đích thân gọi hắn đến đưa tiễn, hành động của ông cụ đúng là khiến hắn hiểu rằng bảo hắn tới Bắc Kinh, mặt ngoài là để đưa tiễn, còn bên trong khả năng là có chuyện muốn nói với hắn.

Hạ Tưởng hơi có chút không muốn gặp mặt nói chuyện với ông cụ, bởi vì hắn có thể đoán được đại khái mục đích ông cụ tìm hắn, chắc vẫn là chuyện kéo hắn gia nhập vào phe cánh của Ngô gia, mà hắn thì không thể đưa ra đáp án ông cụ muốn được.

Điều khiến Hạ Tưởng cảm thấy may mắn một chút là hắn cũng không cần phải để ý chuyện Ngô Tài Dương đối với hắn lạnh như băng. Liên Nhược Hạm chưa từng bao giờ mở miệng yêu cầu hắn chuyện gì vì Ngô gia, chưa từng bao giờ đề xuất hắn gia nhập hệ thống nòng cốt của Ngô gia. Một chút chuyện nhỏ này đã khiến Hạ Tưởng vô cùng cảm ơn nghĩa lớn của Liên Nhược Hạm, bởi vì nếu Liên Nhược Hạm mở miệng khuyên nhủ, thì sẽ khiến hắn rơi vào thế khó xử.

Cuộc đời hắn quan trọng nhất là lời nói của một người phụ nữ, với hắn mà nói đây là chuyện đủ lực để gây sát thương và ảnh hưởng, cho dù vi phạm nguyên tắc của hắn những hắn cũng không thể không nhượng bộ vì Liên Nhược Hạm. Thật may, Liên Nhược Hạm chưa bao giờ mở miệng.

Điều đó khiến Hạ Tưởng âm thầm biết ơn Liên Nhược Hạm, Liên Nhược Hạm thật là của cải đáng giá nhất trong cuộc đời của hắn.

Hắn không muốn gặp mặt ông cụ Ngô, nhưng lại phải gặp mặt, vì hắn phải đến tiễn đưa Liên Nhược Hạm. Nhưng nghĩ đến việc ông cụ sẽ nói điều gì đó, Hạ Tưởng không khỏi hơi có chút buồn, hắn cũng có cảm tình với ông cụ, nếu không có Ngô Tài Dương vẫn đối xử lạnh lùng với hắn, thì theo quan hệ không xa không gần của hắn với ông cụ hiện giờ và giao tình thân thiết với Ngô Tài Giang thì cũng có thể coi hiện tại giữa hắn và Ngô gia đã đạt tới mức độ hiểu và bỏ qua cho nhau.

Chỉ có điều tồn tại Ngô Tài Dương ở giữa, bịt kín con đường kết giao ôn hòa của hắn và Ngô gia.

Chuyện đó để nói sau vậy. Hạ Tưởng quyết tâm, trong suy nghĩ của hắn trạng thái lý tưởng nhất giữa hắn và Ngô gia là có thể nói chuyện thật lòng với ông cụ và có thể tâm sự nhiều chuyện với Ngô Tài Giang, còn có thể cộng tác với Ngô Tài Dương, còn các chuyện khác thì không muốn suy nghĩ sâu xa hơn.

Nhìn trời không còn sớm, nên tan tầm Hạ Tưởng muốn thu xếp một số đồ vật chuẩn bị đi về thì Kim Hồng Tâm gõ cửa xin vào.

- Lãnh đạo, gần đây Trưởng ban Mộ và Chủ tịch quận Lý qua lại không ít lần, gần như ngày nào cũng gặp mặt, mỗi buổi sáng đều đóng cửa nói chuyện. Còn nữa, rất nhiều các Trưởng phòng trước kia hay qua lại chặt chẽ với Bí thư Bạch hiện giờ ngày nào cũng đến báo cáo công tác với Chủ tịch quận Lý, trong Quận ủy tin tức đã truyền đi khá nhanh, động tĩnh cũng không nhỏ.

Vẻ mặt của Kim Hồng Tâm khá ưu tư, từ khi có tin đồn là Phó Tiên Phong sẽ đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng thì quận Hạ Mã đã có thay đổi không nhỏ, cho tới hôm nay tin tức chính thức truyền tới từ Thành ủy đã chứng minh tin đồn Phó Tiên Phong lên đảm nhiệm chức Thị trưởng, thay đổi liền càng trở nên rõ ràng.

Đương nhiên, tất cả những thay đổi này đều phát triển theo hướng bất lợi cho Hạ Tưởng, cho nên Kim Hồng Tâm mới lo lắng vô cùng, lo rằng quận Hạ Mã sẽ lại xuất hiện Lý Hàm cầm đầu phái Chủ tịch quận và Hạ Tưởng cầm đầu phái Bí thư, cục diện cứ như vậy mà phát triển.

Hạ Tưởng hiểu rõ quận Hạ Mã có biến động thì lòng người cũng thay đổi là chuyện bình thường, không có cách nào khống chế được, cũng không phải lo lắng quá mức. Lòng người dao động, chuyện đời cũng thiên biến vạn hóa, nhưng lợi ích thì không bao giờ thay đổi. Hắn cũng hiểu rõ, hắn không có khả năng lấy được thiện cảm của tất cả mọi người. Thế lực của Bạch Chiến Mặc vốn đã có tâm lý đề phòng với hắn, thấy hắn cũng có chút chướng mắt, cuối cùng lại đều tụ hội bên dưới Lý Hàm, đây cũng là chuyện dễ hiểu.

Tuy nhiên hắn rất tán thành tính cách cẩn thận và nhiệt tình của Kim Hồng Tâm:

- Hồng Tâm quan sát rất kỹ càng, làm việc cũng rất đúng nơi đúng chỗ, về sau cứ tập trung tinh lực vào công việc, những chuyện khác chỉ cần để ở trong lòng, không cần phải dồn hết tâm trí đi làm.

Kim Hồng Tâm nghe ra được ý tứ của Hạ Tưởng, biết Hạ Tưởng cũng không lo lắng lắng lắm chuyện thế lực ở quận Hạ Mã lại phân chia một lần nữa, hơn nữa thấy Hạ Tưởng tỏ vẻ trấn tĩnh và có dự tính đã khiến anh ta cảm thấy được an ủi lớn, anh ta gật đầu nói:

- Tôi biết nên làm như thế nào, tôi sẽ theo sát từng bước của lãnh đạo, cống hiến năng lực cao nhất của bản thân.

Kim Hồng Tâm vừa đi, điện thoại của Hạ Tưởng lại đổ chuông, chính là điện thoại của Mai Thái Bình gọi tới.

Mai Thái Bình trực tiếp báo cho Hạ Tưởng một tin tức không tốt lành cho lắm:

- Tiểu Hạ, việc Lý Đinh Sơn tiếp nhận chức vụ Phó bí thư hơi phiền một chút.

Rất ít khi Mai Thái Bình nói chuyện gặp điều phiền phức, hôm nay nghe giọng ông ta có vẻ rất nghiêm túc, không có chút nào là đang nói đùa, khiến Hạ Tưởng giật mình kinh hãi:

- Vấn đề là ở chỗ nào vậy Trưởng ban Mai? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Thôi Hướng đề xuất ứng cử viên Phó bí thư, Bí thư Diệp gật đầu, thì Lý Đinh Sơn cho dù có thông qua tôi đề xuất tên tuổi thì cũng không thể thông qua hội nghị bí thư. Giả sử tôi và Chủ tịch tỉnh Phạm đều ủng hộ Lý Đinh Sơn, thì sẽ có hai khả năng, thứ nhất là bị Bí thư Diệp phủ quyết tại chỗ trong hội nghị bí thư, thứ hai là miễn cưỡng lên được hội nghị thường vụ, nhưng lại bị phủ quyết tại hội nghị thường vụ, như vậy thà không đề xuất còn hơn.

Mai Thái Bình khá để tâm đến việc của Hạ Tưởng, cũng đưa ra ý kiến chủ chốt.

Quả nhiên thái độ của Diệp Thạch Sinh ngày càng mạnh mẽ cứng rắn, lập trường cũng ngày càng nghiêng về phía Thôi Hướng, không phải là dấu hiệu tốt, Hạ Tưởng hơi trầm ngâm:

- Tôi và Trưởng ban thư ký Lý, Phó chủ tịch tỉnh Tống cũng đã bàn bạc với nhau, cảm ơn tấm lòng của Trưởng ban Mai.

Mai Thái Bình cười ha hả:

- Đừng hứa suông mà không thấy làm, theo như danh sách đề xuất, tôi còn có một đề nghị hay, mọi người có thể tham khảo.

Lại có điều kiện gì đây? Hạ Tưởng cũng ha hả cười:

- Trưởng ban Mai muốn thấy tôi hành động như thế nào sao?

- À…

Bỗng nhiên Mai Thái Bình do dự, ngưng lại trong chốc lát, rồi mới nói thêm:

- Chuyện này hơi khó nói.

Hạ Tưởng không khỏi kinh ngạc, Mai Thái Bình cũng có lúc thấy khó nói sao? Từ trước đến nay ông ta nói chuyện với hắn, cái gì cần nói là nói luôn, chưa bao giờ thấy ngượng ngùng điều gì, hôm nay lại chần chừ như vậy, hắn ngay lập tức hiểu ra một viêc, chắc là có liên quan đến Mai Hiểu Lâm đây.

Hạ Tưởng liền chủ động hỏi:

- Là chuyện của Hiểu Lâm à?

- Thấy không, tôi biết là cậu đoán ra mà, được rồi, tôi nói thẳng nhé, cậu đồng ý làm cha nuôi của Mai Đình, tôi sẽ đồng ý giúp Lý Đinh Sơn, vạch ra một con đường sáng cho anh ta, dìu anh ta đi một đoạn đường.

"..." Hạ Tưởng xấu hổ, đường đường ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, không ngờ đi dùng một giọng điệu vô lại để đề xuất một điều kiện trao đổi hoang đường, khiến người ngoài nghe xong chắc cười rụng răng. Nhưng Mai Thái Bình là Mai Thái Bình, ông ta chẳng bao giờ quan tâm người khác nói điều gì, ông ta nghĩ là làm.

Bình tĩnh mà suy nghĩ thì mặc kệ là Hạ Tưởng có tình cảm với Mai Hiểu Lâm hay không nhưng luôn cảm thấy áy náy với Mai Đình, tuy rằng sinh ra Mai Đình không phải là lỗi của hắn nhưng dù sao con bé cũng là con gái đẻ của hắn. Máu mủ tình thâm, hơn nữa hiện giờ hắn đã có hai con trai, làm hắn cảm thấy tràn trề tình cảm cha con, cảm thấy Mai Đình còn đáng thương hơn Liên Hạ và Hạ Đông, làm cha nuôi cho con bé coi như là an ủi tinh thần cho con bé.

Còn nữa, nếu Mai Thái Bình đã nói sẽ dìu Lý Đinh Sơn đi một đoạn đường thì khẳng định không phải lời nói lung tung, chắc chắn là ông ta có một vị trí thích hợp, cũng nắm chắc chuẩn xác. Mặc kệ là Mai Thái Bình có ý bắt chẹt hắn một phen hay là thuận nước đẩy thuyền bảo hắn làm cha nuôi Mai Đình cũng tốt, hiện tại hắn đã không còn đường lùi, bởi vì chuyện này cũng đồng nghĩa với việc tiền đồ của Lý Đinh Sơn gián tiếp nằm trong tay hắn.

Nếu hắn không đồng ý, có thể Mai Thái Bình sẽ không giúp Lý Đinh Sơn thật.

Hạ Tưởng cười bất đắc dĩ:

- Trưởng ban Mai, ngài thân là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đường đường là một lãnh đạo tỉnh, làm sao lại lấy một chuyện nhỏ như việc nhận cha nuôi và tiền đồ của một cán bộ cấp sở ra trao đổi, thật như trò đùa.

- Trong mắt tôi, để làm cho Mai Đình vui vẻ, có một người cha nuôi còn quan trọng hơn tiền đồ của Lý Đinh Sơn, nếu không phải do cậu, tôi cũng không biết Lý Đinh Sơn là ai, còn quan tâm để ý đến tiền đồ của anh ta sao?

Câu nói thật khó nghe nhưng là lời nói thật, là tình hình thực tế. Thực sự là Mai Thái Bình không thèm để ý Lý Đinh Sơn là ai, lại càng không chủ động quan tâm đến tiền đồ của Lý Đinh Sơn, trong mắt ông ta, Mai Hiểu Lâm to bằng trời, Mai Đình cũng lớn bằng trời

- Giờ Mai Đình lớn rồi, cứ luôn hỏi Hiểu Lâm cha của con bé là ai, Hiểu Lâm nói dối con bé là cha ở xa tận chân trời, con bé liền mất hứng, muốn tìm cha. Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, cậu làm cha nuôi của nó là thích hợp nhất, cậu và Hiểu Lâm lại thân quen với nhau…

Hạ Tưởng sợ rằng tiếp theo Mai Thái Bình lại nói ra những lời nói dư thừa, vội đối đáp lại:

- Được, tôi đồng ý, tôi đồng ý rồi, ngày mai tôi sẽ đi Bắc Kinh, thuận tiện đến thăm Hiểu Lâm, sau đó nhận con gái nuôi luôn.

- Ha ha, tốt, rõ ràng dứt khoát vậy mới là đàn ông, dám làm dám chịu mới có chí khí.

Lời nói của Mai Thái Bình vào tai Hạ Tưởng luôn luôn có cảm giác bị biến đổi vị, dường như luôn ám chỉ điều gì đó, Hạ Tưởng đành phải làm bộ chưa hiểu, không nói tiếp.

Mai Thái Bình thấy Hạ Tưởng không phản ứng lại liền cười ha hả, nói ra sắp xếp của ông ta:

- Vương Bằng Phi lên làm trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Thị trưởng của thành phố Thủy Hằng lên tiếp nhận chức vụ bí thư, vậy ghế Thị trưởng liền để trống. Tôi sẽ nhượng bộ, thông qua người do Thôi Hướng đề xuất làm Phó bí thư, rồi lại thông qua người Phạm Duệ Hằng đề xuất làm Trưởng ban thư ký Thành ủy, bọn họ cũng sẽ phải nhượng bộ lại, thông qua người do tôi đề xuất làm Thị trưởng thành phố Thủy Hằng…

Chính trị đúng là trò chơi người tiến thì ta lùi, trong Tỉnh ủy Mai Thái Bình có tiếng là cứng rắn, nếu ông ta nhất quyết làm một chuyện, người khác đều phải nể tình. Còn nữa, nếu Lý Đinh Sơn đi khỏi thì thành phố Yến lại thừa ra một chức vị Trưởng ban thư ký Thành ủy, coi như có ích trong việc trao đổi, khả năng được thông qua khá lớn.

Tuy nhiên nếu theo như lời Mai Thái Bình, thì đã có ứng cử viên cho chức vụ Trưởng ban thư ký Thành ủy, có thể thấy được vị trí của Lý Đinh Sơn là nhất định sẽ bị lay động, Mai Thái Bình chỉ là thuận nước đẩy thuyền, coi như làm ơn mà không tốn công sức, lại mượn cớ có thể uy hiếp hắn làm cha nuôi của Mai Đình, thật đúng là buồn cười? Hạ Tưởng không kìm nổi cười, xem như lại thấy được một mặt xấu nữa của Mai Thái Bình.

Ngay cả Phạm Duệ Hằng cũng chắc chắn là có ứng cử viên cho vị trí Trưởng ban thư ký Thành ủy, Mai Thái Bình còn lấy đó ra để nói:

- Trưởng ban Mai, ngài đúng là làm ơn mà không tốn công sức, cũng được việc đấy nhỉ.

Tuy là nói như vậy nhưng Hạ Tưởng cũng biết rõ nếu không qua được cửa của Mai Thái Bình thì cũng khá là phiền phức. Cho dù là Phạm Duệ Hằng muốn Lý Đinh Sơn nhường lại chức vụ để người của ông ta lên ngồi vị trí Trưởng ban thư ký Thành ủy, nhưng nếu Mai Thái Bình không đề cập đến chuyện nhượng lại vị trí Thị trưởng thành phố Thủy Hằng cho Lý Đinh Sơn để trao đổi thì không chừng sẽ sắp xếp cho Lý Đinh Sơn một vị trí không tốt nào đó. Đương nhiên, may mắn ở Tỉnh ủy có Tống Triêu Độ, không có lời nói của Tống Triêu Độ thì việc ném thẳng Lý Đinh Sơn đến một sở nào đó trong tỉnh làm chức Giám đốc sở cũng không phải là không có khả năng.

Việc Lý Đinh Sơn rời khỏi thành phố Yến đối với Hạ Tưởng đúng là nửa vui nửa buồn. Vui chính là rốt cục Lý Đinh Sơn có một bước tiến đáng mừng, được làm chủ quản một phương, đảm nhiệm chức Thị trưởng. Tuy thành phố Thủy Hằng chỉ là một thành phố nhỏ, lớn hay nhỏ không quan trọng, quan trọng là Lý Đinh Sơn có kinh nghiệm làm Thị trưởng, rồi qua một lần có kinh nghiệm làm Bí thư Thành ủy nữa là có thể bước vào cánh cửa cấp phó tỉnh.

Buồn chính là Lý Đinh Sơn rời khỏi thành phố Yến, thì mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng ở thành phố Yến xuất hiện một lỗ hổng, một lỗ hổng mấu chốt, hơn nữa Phó Tiên Phong đảm nhiệm chức Thị trưởng, đồng nghĩa với mạng lưới quan hệ tại thành phố Yến của hắn bị suy yếu lớn!

Nhưng chuyện này lại là chuyện vô cùng tốt đối với tiền đồ của Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng không thể vì lợi ích cá nhân mà âm thầm cản trở bước tiến của Lý Đinh Sơn, mà ngược lại, hắn còn muốn toàn lực ủng hộ Lý Đinh Sơn, vậy mới đúng với nguyên tắc làm người của hắn.

Mai Thái Bình thấy Hạ Tưởng nhận ra được lỗ hổng trong lời nói của ông ta, thì cười ha hả:

- Làm ơn mà không tốn công sức cũng có thời điểm giá trị như vàng… được rồi, ngày mai khi gặp Hiểu Lâm, giúp tôi nhắn với con bé là làm việc cho tốt, một ngày nào đó con bé sẽ trở thành nữ quan lớn trong nước.

Sau khi hoàn thành giao dịch với Mai Thái Bình, Hạ Tưởng ngồi một mình tại văn phòng, cười một cách ngây ngô trong chốc lát, rồi lại gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ.

Tống Triêu Độ cũng cảm thấy giật mình với biến cố bất thình lình như vậy, sau khi bình tĩnh lại, cũng tỏ thái độ tán thành với việc Lý Đinh Sơn đến thành phố Thủy Hằng đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng. Tiếp theo Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho Lý Đinh Sơn, nói cho ông ta tin tức tốt lành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi