Người phụ trách Ban tuyên truyền của Tập đoàn Đạt Tài nói cho Thu Viên với giọng điệu dồn dập, Tập đoàn Đạt Tài có quyết định trọng đại hạng cần tuyên bố, hy vọng Thu Viên tổ chức nhân viên có năng lực nhất đài tỉnh đến phỏng vấn. Thu Viên vốn định cự tuyệt, Tập đoàn Đạt Tài luôn luôn tự cao thân phận là ông chủ, luôn hà khắc và keo kiệt tin tức với truyền thông, cô lười tự mình ra mặt, nhưng một câu nói của đối phương lập tức khiến cô đổi ý:
- À, vừa rồi quên nói, là Bí thư Hạ cố ý dặn dò tôi phải tự mình gọi điện thoại cho cô...
Bí thư Hạ? Toàn bộ tỉnh Yến có Bí thư họ Hạ không ít, nhưng ở trong mắt Thu Viên, lại chỉ có một người, đó chính là Hạ Tưởng!
Buông điện thoại, Thu Viên hoàn toàn hết buồn ngủ, lập tức khẩn trương, liên tiếp gọi điện thoại ra ngoài, cô đem những nhân viên có khả năng nhất mà cô có trong tay tập hợp lại, chuẩn bị đợi lệnh!
…
Đỗ Đồng Quốc từ khi bởi vì sự kiện lần trước của Báo chiều tỉnh Yến mà bị liên lụy, sau khi rời khỏi Báo chiều của tỉnh Yến, liền trở thành phóng viên thường trú của báo Trung Thanh tại tỉnh Yến. Trải qua hơn hai năm cố gắng, hiện tại ngồi vào vị trí Trưởng chi nhánh của báo, có thể nói đường làm quan rộng mở, so với năm đó ở Báo chiều tỉnh Yến tình cảnh không thể so sánh nổi, xem như rất đáng hãnh diện.
Đỗ Đồng Quốc hiện tại đã lấy vợ sinh son, cuộc sống tại thành phố Yến coi như giàu có, tự thấy tình cảnh trước mắt của mình vô cùng vừa lòng. Phụ thân ở huyện Bá về hưu, không rời quê cũ, không muốn đến thành phố Yến dưỡng lão, y cũng không miễn cưỡng. Tuy rằng hiện tại y không tính là kẻ có tiền, nhưng là có nhà có xe, có chút quyền lực, coi như là thành công nhất họ.
Đương nhiên, nếu so sánh với Hạ Tưởng, Đỗ Đồng Quốc tự biết còn kém khá xa. Nhưng Đỗ Đồng Quốc chỉ có chân thành khâm phục Hạ Tưởng, không có một chút ghen tị hay oán hận. Bởi vì tài năng của Hạ Tưởng quả thật y cảm thấy không bằng, hơn nữa Hạ Tưởng trợ giúp y rất nhiều, mà Hạ Tưởng cũng không có yêu cầu bất cứ báo đáp gì, y ngoại trừ khâm phục Hạ Tưởng, còn là vô cùng cảm kích.
Hai tháng gần đây, cùng Hạ Tưởng liên hệ không nhiều lắm, tất cả mọi người đều bận, Hạ Tưởng cũng không phải người hẹp hòi và thích bới móc lý lẽ, không phải là người có liên hệ chặt chẽ hắn mới hỗ trợ, Đỗ Đồng Quốc biết, cho dù y cả năm không liên hệ với Hạ Tưởng, nhưng một khi có việc muốn nhờ, Hạ Tưởng khẳng định sẽ vui vẻ ra tay.
Hạ Tưởng chính là bằng hữu tốt nhất và cán bộ ưu tú nhất trong lý tưởng của Đỗ Đồng Quốc.
Hôm nay Đỗ Đồng Quốc không có nhiều việc lắm, sau khi xử lý xong mấy bản thảo quay lại văn phòng chính, buổi chiều không còn việc gì, liền chuẩn bị hẹn vài bằng hữu, đến hồ ở vùng ngoại ô câu cá. Đỗ Đồng Quốc không thích ăn cá, câu cá chỉ vì thích tiêu khiển vui vẻ, hơn nữa sau khi câu lên, trước khi sắp về còn có thể thả lại, được mọi người gọi vui là Trưởng chi nhánh phóng sinh. Đỗ Đồng Quốc đã nói trước với ông chủ hồ câu, y câu cá, đã trả tiền, sau khi phóng sinh, một mình thả vào hồ nước nuôi, không được để cho người khác câu lại, nếu không y có thừa cách để hồ câu này không thể kinh doanh.
Đỗ Đồng Quốc lên xe, gọi điện thoại hẹn bằng hữu xong, rồi lấy cần câu, ô che nắng và ghế xếp, lái xe rời nội thành. Còn chưa tới địa điểm đã hẹn với bạn, di động liền vang lên.
Đỗ Đồng Quốc cũng biết bình thường buổi chiều điện thoại tìm mình, đều không có chính sự gì, bình thường y chỉ làm việc buổi sáng, mọi người quen biết rõ, nên đều gọi điện vào buổi sáng. Người không quen tất gọi vào buổi chiều, bình thường y cũng là nhìn người mà làm việc.
Nhìn nhìn điện thoại, số lạ, liền do dự một chút không có tiếp nghe. Không ngờ điện thoại gọi không ngừng, tự động tắt rồi vẫn gọi lại, là kiểu không đạt mục đích thề không bỏ qua, Đỗ Đồng Quốc liền giận, cầu người làm việc còn không hiểu lễ phép như vậy, quá biến chất rồi, y bèn tiếp điện thoại, rất không khách khí mà nói một câu.
- Ai đấy?
- Đồng Quốc, buổi chiều là thời gian cậu nghỉ ngơi, không muốn tiếp điện thoại có phải hay không?
Bên trong truyền đến một thanh âm quen thuộc lại thoải mái, là Hạ Tưởng, vẫn là kiểu cũ không thay đổi, giọng điệu tùy ý mà thân thiết.
Đỗ Đồng Quốc đang ở lái xe, lập tức đạp phanh dừng ngay lại, làm cho đằng sau một đống còi xe vang lên, y cũng không thèm để ý tới, vội vàng dừng xe sang bên đường:
- Bí thư Hạ, sao lại là anh? Tôi không biết số điện thoại mới của anh, cho nên vẫn không nghe... Có việc anh cứ chỉ bảo!
Hạ Tưởng ha hả cười:
- Không cần khách khí, là tôi có việc phải nhờ cậu hỗ trợ, mời cậu tới tham gia một cuộc họp báo, đồng thời phát động tất cả bằng hữu trong giới báo chí của cậu, càng nhiều càng tốt, thế nào, có thời gian hỗ trợ hay không?
Không phải vấn đề có thời gian hay không, là vấn đề Hạ Tưởng có việc, Đỗ Đồng Quốc phải ra mặt hỗ trợ, hơn nữa chuyện này với y mà nói, cầu còn không được cơ hội tốt thế để tiếp cận Hạ Tưởng.
Đỗ Đồng Quốc vội vàng mà đồng ý, không có một chút giọng điệu cố ý đắn đo như bình thường y vẫn nói với người khác:
- Không thành vấn đề, lãnh đạo lên tiếng, tôi lập tức làm theo!
Đỗ Đồng Quốc lúc này trở về không đi câu cá cùng bạn bè nữa, lập tức lại huy động tất cả bạn bè làm phóng viên thường trú của các tờ báo cấp quốc gia ở tỉnh Yến, trong 10 phút đã triệu tập mười mấy người tới, mọi người hội hợp cùng một chỗ, chậm rãi đi tới địa điểm mà Hạ Tưởng chỉ định.
…
Cố Tăng mấy năm trước được sự trợ giúp của Hạ Tưởng, do Khâu Tự Phong giới thiệu, kết bạn với phó Tổng biên tập Tân Hoa Xã, do đó như ý mà nhận chức phó Tổng biên tập phân xã thường trú ở tỉnh Yến của Tân Hoa Xã. Một năm trước, nguyên Tổng biên tập được triệu hồi về văn phòng chính nhậm chức, y thuận lợi tiếp nhận chức vụ Tổng biên tập, so sánh với chức vụ phó tổng biên tập Báo chiều tỉnh Yến trước kia, lại càng tiến thêm một bước, còn có triển vọng phát triển rất tốt.
Đương nhiên theo bình thường mà nói, thoát ly phạm vi khống chế của ban Tuyên giáo tỉnh Yến, Mã Tiêu đã không có khả năng trói buộc y, là chuyện khiến Cố Tăng cảm thấy vui mừng nhất. Dù sao làm người truyền thông, nếu bị Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy nhìn ngứa mắt, ở tỉnh Yến muốn có phát triển thì đúng là chuyện trong mơ, may mắn có Lý Đinh Sơn ra mặt, có Hạ Tưởng hỗ trợ, sau khi y tới thủ đô, vốn không ôm quá lớn hy vọng, không nghĩ tới từ Hạ Tưởng chỉ điểm vẽ rồng điểm mắt, bất ngờ mà mở ra một cánh cửa thành công.
Đối với sự trợ giúp của Hạ Tưởng năm đó, Cố Tăng ghi nhớ trong lòng, không dám quên, nếu đến một lúc nào đó mà có cơ hội thích hợp nhất định phải hồi báo ân tình của Hạ Tưởng năm đó. Chỉ tiếc, từ sau sự kiện lần trước, giữa y và Hạ Tưởng vẫn lui tới không nhiều lắm, hơn nữa Hạ Tưởng cũng không có chuyện trọng yếu gì để y có thể giúp đỡ, khiến cho y vẫn cứ ăn năn mãi.
Hôm nay buổi sáng xử lý một ít sự vụ hằng ngày, Cố Tăng từ trước đến nay phải nghỉ trưa một lát, nếu không buổi chiều sẽ không có sức làm việc. Buổi chiều 2 giờ, y đúng giờ tỉnh lại, đang chuẩn bị mời dự họp một hội nghị trọng yếu, điện thoại đột ngột vang lên. Cách giờ họp không đến 5 phút, y do dự mà nghĩ có tiếp điện thoại hay không, lo lắng có việc gì sẽ ảnh hưởng đến cuộc họp. Bình thường do dự một chút là sẽ không tiếp nghe, hôm nay cũng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà cho rằng điện thoại quan trọng hơn, không tiếp không được.
Cố Tăng liền giơ tay cầm lấy điện thoại:
- Xin chào, tôi là Cố Tăng.
- Tổng biên tập Cố khỏe chứ, tôi là Hạ Tưởng...
Từ trong loa truyền tới tiếng nói đã lâu không nghe của Hạ Tưởng...
…
Tỉnh ủy, phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Buổi chiều 3 giờ, Diệp Thạch Sinh sau khi nghe Tống Triêu Độ báo cáo công tác xong, tiễn bước Tống Triêu Độ, đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, bên ngoài cửa sổ lá cây xanh mát, ngày mùa hè ánh mặt trời rất tốt. Nhưng Diệp Thạch Sinh tâm tình lại vô cùng không tốt, thậm chí có thể nói, rất kém. Bởi vì Hạ Tưởng đột nhiên mất tích, bởi vì Tập đoàn Tứ Ngưu tố khổ với Tỉnh ủy.
Tập đoàn Tứ Ngưu là một tập đoàn lớn hết sức quan trọng của tỉnh Yến, không chỉ có là lợi nhuận và thuế lớn, còn liên quan đến hình tượng tỉnh Yến. Bởi vì tỉnh Yến ở trong cả nước không có nhiều xí nghiệp có lực ảnh hưởng lắm, Tập đoàn Tứ Ngưu là một trong mười xí nghiệp lớn của cả nước, vì tên tuổi của tỉnh Yến làm rạng rỡ thêm vinh dự không ít, cũng bởi vì Tập đoàn Tứ Ngưu, mới khiến tỉnh Yến vốn không có tên tuổi gì trong cả nước mà có được thương hiệu nổi tiếng.
Tập đoàn Tứ Ngưu khí thế ngất trời, là bởi vì bọn họ quả thật có thực lực, có sức lực để nói điều kiện với Tỉnh ủy.
Tập đoàn Tứ Ngưu có trang trại chăn nuôi xây trải qua sự cụ thể củaquận Hạ Mã, Diệp Thạch Sinh nghe thư ký Ma Thu báo cáo. Ma Thu thật không có nói ngoa, ấn tượng với Hạ Tưởng coi như không tồi, rất khách quan mà trần thuật tác dụng lớn của Hạ Tưởng trong quá trình xây dựng trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu ở quận Hạ Mã, cũng không có thêm mắm thêm muối quá nhiều, cũng không có thừa cơ mà nói bất lợi cho Hạ Tưởng.
Ngay cả như vậy, sau khi Diệp Thạch Sinh biết được sự thực trang trại chăn nuôi là do một tay Hạ Tưởng thúc đẩy mới được xây ở quận Hạ, đối với chuyện Hạ Tưởng có thái độ tiêu cực áp dụng trong chuyện bò chết của Tập đoàn Tứ Ngưu, thì rất là bất mãn, thậm chí còn mơ hồ có một tia tức giận, Hạ Tưởng bình thường không phải là người làm việc có chuẩn bị trước mà không có chuẩn bị sau, làm sao chuyện của Tứ Ngưu, những gì đã làm trước kia so với bây giờ như là hai người?
Nếu nói Hạ Tưởng có thái độ tiêu cực còn không để Diệp Thạch Sinh cảm thấy tức giận, sau khi một loạt sự kiên rối mắt phát sinh buổi sáng hôm nay, Hạ Tưởng lại chơi trò mất tích, khiến cho ông cực kỳ tức giận, cho rằng Hạ Tưởng có ý trốn tránh trách nhiệm, ý làm cho người ta khó chịu. Đến tột cùng là cho ai khó chịu, cho ai xem sắc mặt, ông còn chưa đến mức cho rằng Hạ Tưởng là có ý nhằm vào mình.
Diệp Thạch Sinh trong lòng cũng biết giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong tranh đấu gay gắt, nhưng đấu tranh dù kịch liệt, cũng phải theo quy tắc, dù sao người trong quan trường, phải tuân theo quy định được hình thành theo quy ước trong quan trường, không thể tùy ý làm bậy.
Hạ Tưởng là nhân vật số một quận Hạ Mã, là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, không phải ngôi sao lớn nhỏ gì cả, không cần chơi trò mất tích. Cho dù có chuyện gì khó xử, có cái gì không qua được, trực tiếp tìm đến ông là được, không dùng được tình cảm hóa mà làm ra việc hơn người, khiến cho Diệp Thạch Sinh đối với cách làm có chút mất đi trình độ của Hạ Tưởng rất bất mãn, hơn nữa còn xem thấp đi một chút trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng.
Hờn dỗi trong chốc lát, Diệp Thạch Sinh ngồi trở lại bàn làm việc, tùy tay lấy ra một phần văn kiện nhìn vài lần. Là một bản tài liệu tham khảo nội bộ, là phần ý kiến chuyên gia luận chứng về việc trung ương thành lập vòng kinh tế đại thủ đô. Không ít chuyên gia đưa ra rất nhiều quan điểm có thể thực hành, trên cơ bản người tán thành nhiều, người phản đối ít, quen thuộc quy trình tài liệu tham khảo nội bộ nên Diệp Thạch Sinh hiểu rõ trong lòng, trung ương đưa bản tài liệu tham khảo nội bộ này dụng ý là làm kế dự phòng trước thời hạn, bình thường mà nói, vòng kinh tế đại thủ đô đã là chuyện ván đã đóng thuyền, thời gian nửa năm đến một năm nữa, chắc chắn sẽ có văn bản chính thức và mở rộng thi hành.
Trải qua lần trước cùng Hạ Tưởng, Thành Đạt Tài gặp mặt, Diệp Thạch Sinh đã hoàn toàn đánh mất ý tưởng tới thủ đô nhận chức quan nhàn cấp phó quốc gia sau đó dưỡng lão, có cái nên làm có việc không nên làm, ông phải ở vị trí Bí thư Tỉnh ủy làm đến hết khoá, như thế, mới không làm thất vọng vài chục năm quan trường của mình, mới không làm thất vọng tâm nguyện tại tỉnh Yến thực hiện kế hoạch lớn và lưu lại thanh danh.
Cuối cùng có được sự đãi ngộ cấp phó quốc gia hay không, Diệp Thạch Sinh cũng đã thấy, ông tin tưởng cố gắng của mình lãnh đạo trung ương thấy được, cũng trong lòng hiểu rõ, cùng việc chạy quan hệ nhờ nhân tình, không bằng kiên định làm tốt việc của mình, và sau khi vòng kinh tế đại thủ đô được thực hiện, còn có thể không xem như có chiến tích? Có chiến tích này, nếu ông mà không có vốn để được lên chức, trung ương lấy cái gì ra làm gương mẫu cho các tỉnh khác trong toàn quốc?
Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Thạch Sinh ngược lại thoải mái rất nhiều, cũng không rối rắm vì chuyện đi hay ở, an tâm xử lý tốt công việc ở tỉnh Yến, đối với quan hệ cùng Phó gia, cũng phai nhạt không ít. Hiện tại thế lực bốn đại gia tộc tham gia vào tỉnh Yến, ông nhớ tới khi gặp Hạ Tưởng và Thành Đạt Tài, Hạ Tưởng hàm súc nói ra liên hệ và chế ước giữa bốn đại gia tộc, cùng bất kỳ nhà nào có quan hệ gần hơn, ắt sẽ khiến cho ba nhà kia cảnh giác và phản cảm, nói không chừng còn có thể mất nhiều hơn được.
Nói đến cũng lạ, Diệp Thạch Sinh cũng không rõ ràng là chuyện gì, dù sao chỉ cảm rất chơi thân với Hạ Tưởng, lời nói của Hạ Tưởng, rát hợp tâm lý của ông, khiến ông nghe xong vô cùng thoải mái, cũng vui vẻ đón nhận.
Nhưng ngay cả như vậy, thủ đoạn mất tích hôm nay của Hạ Tưởng chơi có chút hơi quá, khiến ông trong lòng có bực bội. Chính là bởi vì cảm thấy giữa mình và Hạ Tưởng hẳn là có sự ăn ý nhất định, nếu không thân là Bí thư Tỉnh ủy, cũng không phải trực tiếp quản hạt Hạ Tưởng, có phiền não thì để Thành ủy đi quan tâm được rồi, không cần phải xen vào việc của người khác. Hạ Tưởng giấu diếm với mọi người không quan tâm, nhưng mà lại giấu cả ông, khiến cho ông không khỏi nổi giận.
Hạ Tưởng này, thôi không đem hắn để ở trong lòng nữa? Diệp Thạch Sinh đem văn kiện ném sang một bên, hơi hơi ngây người trong chốc lát, bỗng nhiên lại bị tiếng đập cửa nhẹ nhàng làm cho bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn, là thư ký Ma Thu đẩy cửa vào, nhỏ giọng mà xin chỉ thị:
- Lãnh đạo, có điện thoại tìm...
Diệp Thạch Sinh không có tâm trạng nghe điện thoại, không kiên nhẫn mà khoát tay:
- Nói tôi đang phải họp.
- Là Hạ Tưởng.
Ma Thu hơi híp mắt, trên mặt mơ hồ có ý cười.
Ma Thu biết Diệp Thạch Sinh vì sao tức giận, cho nên không có nói thẳng tên ra, cố ý làm mai phục, là vì cho Bí thư Diệp một tin vui bất ngờ.
Quả nhiên Diệp Thạch Sinh đầu tiên là sửng sốt, lập tức vẻ mặt vui mừng:
- Mau, mau chuyển vào đây.
Ma Thu kín đáo cười, xoay người đi ra ngoài, nghĩ thầm rằng về sau có cơ hội tìm Hạ Tưởng nói, chính mình giúp hắn, để hắn nhớ kỹ mình thật là tốt, mới không uổng công dụng tâm của mình.
Ma Thu trong lòng cũng biết, y sớm muộn gì sẽ ra ngoài, chức vụ thực thuộc cấp Phó giám đốc sở hoặc Giám đốc sở, mà Diệp Thạch Sinh cũng sẽ lui ra hoặc rời khỏi tỉnh Yến, lấy mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng tại tỉnh Yến và thành phố Yến, sớm một bước tạo quan hệ tốt với Hạ Tưởng chẳng những rất cần thiết, hơn nữa còn là việc cấp bách.
Không đề cập tới tâm tư nho nhỏ của Ma Thu, lại nói Diệp Thạch Sinh vẻ mặt ý cười mà tiếp điện thoại, chỉ "Alo" một tiếng, lại lập tức vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng:
- Hạ Tưởng, cậu rốt cuộc làm chuyện gì vậy? Có còn coi tổ chức và kỷ luật là gì không hả?
Đối với sự phê bình xối xả của Bí thư Diệp, Hạ Tưởng hoàn toàn tiếp nhận:
- Bí thư Diệp phê bình rất đúng, tôi xin nhận sai với ngài, quả thật là tôi làm không tốt, tuy nhiên do sự việc xảy ra bất ngờ, hơn nữa liên quan đến danh dự Tập đoàn Tứ Ngưu, phải cẩn thận xử lý, cho nên tôi mới ẩn dấu, là không muốn bị quấy nhiễu từ bên ngoài, hiện tại trên cơ bản đã biết rõ chân tướng sự thật, tôi muốn trực tiếp gặp ngài để báo cáo một chút, ý của ngài là...?
- Đã báo cáo với đồng chí Tăng Chu chưa?
Cơn giận của Diệp Thạch Sinh vẫn còn sót lại chưa hết, liền hỏi một câu.
- Còn chưa kịp, sự việc vừa mới có kết quả, tôi liền trước tiên đến xin ngài chỉ thị.
- Ừ...
Diệp Thạch Sinh ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn cảm thấy vui mừng, ở tình huống làm ầm lên như mưa như gió, vào lúc ông tức giận với Hạ Tưởng nhất, Hạ Tưởng trước tiên hướng ông báo cáo công tác, mang đến cho ông tâm lý thỏa mãn thật lớn, khiến cơn tức trong lòng lập tức tiêu hơn phân nửa, thầm khen Hạ Tưởng thật sự là một người trẻ tuổi biết làm việc, thủ đoạn để ông nguôi giận cũng vận dụng vô cùng thuần thục,
- Được rồi, cậu đến đây xem nào.
Làm Bí thư Tỉnh ủy, cái muốn chính là cảm giác nắm trong tay tất cả mọi tình hình của tỉnh Yến. Ai cũng không muốn sau khi đã xảy ra sự kiện trọng đại, Bí thư Tỉnh ủy là người cuối cùng được biết, nếu Bí thư Tỉnh ủy mà như vậy thì thật sự là thất bại rồi.
Nửa giờ sau, Hạ Tưởng xuất hiện tại văn phòng của Diệp Thạch Sinh, đi cùng hắn còn có Trưởng phòng Công an quận Hoàng Kiến Quân.
So với sự thong thả đi bộ của, trấn tĩnh tự nhiên Hạ Tưởng, Hoàng Kiến Quân thì căng thẳng đầu đầy mồ hôi, hai chân phát run, bất an theo sát Hạ Tưởng, vừa căng thẳng lại kích thích và hưng phấn. Hay nói giỡn, nếu không nhờ Hạ Tưởng, với chức Trưởng phòng Công an quận nho nhỏ của ông ta, đừng nói nhìn thấy Bí thư Tỉnh ủy, bình thường ngay cả Bí thư Thành ủy cũng khó nhìn thấy, chính là muốn gặp nhân vật số một công an thành phố là Tôn Định Quốc, cũng phải xếp hàng. Hiện tại sắp đích thân được gặp mặt người to nhất tỉnh, cũng là cán bộ lớn nhất được gặp từ lúc chào đời tới nay của ông, không căng thẳng mới là lạ?
Hạ Tưởng và Hoàng Kiến Quân đi vào văn phòng Bí thư Tỉnh ủy, khi đi ngang qua Ma Thu, Hạ Tưởng không quên gật gật đầu với Ma Thu, nói một câu:
- Thư ký Ma, có rảnh cùng nhau ngồi chút.
Ma Thu trong lòng vô cùng vui mừng, nhìn thấy bước đi bình ổn và vẻ tươi cười ung dung của Hạ Tưởng, y biết, thứ nhất, hắn không có mất công vô ích âm thầm giảng hòa thay Hạ Tưởng, thứ hai, Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, tuy rằng việc hôm nay dường như làm hơi quá mức, không quá dựa vào chuẩn mực chung, nhưng hắn khẳng định có chuẩn bị ở sau để có thể thong dong xong việc, từ vẻ mặt của hắn là có thể nhìn ra, để Bí thư Diệp vừa lòng chỉ là một trong sô đó, phỏng chừng Hạ Tưởng còn có thể đưa ra tin tức khiến Bí thư Diệp rất là khiếp sợ.
Ma Thu không hổ là thư ký số một tỉnh Yến, ánh mắt cũng rất nham hiểm ——Hạ Tưởng đi vào văn phòng Diệp Thạch Sinh không lâu, chợt nghe đến tiếng Diệp Thạch Sinh do không kìm nổi giận dữ mà đập bàn, sau đó giọng lại hạ xuống, cụ thể nói chuyện gì, Ma Thu không nghe được, cũng không dám đi nghe. Nhưng y biết, có một số người gặp phải xui xẻo.
…
Điều Ma Thu đoán chỉ là một góc núi băng, cũng chỉ là một phần nhỏ chân tướng mà Hạ Tưởng lộ ra cho Bí thư Diệp, bên trong bố cục khổng lồ của Hạ Tưởng, chỉ có thể công khai một phần, không thể công khai toàn bộ, nhưng cũng thông qua một cuộc họp báo cực kỳ lớn hiếm thấy, gián tiếp mà hàm súc mà công bố ra ngoài...
Buổi chiều 3 giờ 30 phút, điện thoại trên bàn làm việc Phó Tiên Phong kêu dồn dập, là Lý Hàm điện thoại tới. Tiếng nói của Lý Hàm và tiếng chuông điện thoại đều dồn dập giống nhau, rất bức thiết:
- Thị, Thị trưởng Phó, Tập đoàn Đạt Tài đang ở khách sạn Hào Môn mở cuộc họp báo...