QUAN THẦN

Hạ Tưởng hơi sửng sốt, không đúng, theo lộ tuyến trước, nước lũ sẽ đi vòng qua biệt thự hoa viên Tây Sơn, giờ sao lại chảy thẳng vào biệt thự hoa viên Tây Sơn, chẳng lẽ là ở giữa xảy ra sai sót gì?

Phía sau biệt thự Tây Sơn là núi có một thung lũng, sau đó được con người xây dựng thành vườn hoa, cảnh sắc tuyệt đẹp, nhưng chiều rộng nhất không quá trăm mét, chỗ hẹp nhất gần 50 mét, Hạ Tưởng bởi vì hiểu biết về thiết kế, nên tình trạng hậu hoa viên của biệt thự Tây Sơn như thế nào đều biết rõ, nếu là lãnh đạo khác, chắc chắn sẽ không nhớ được số liệu rõ ràng thế.

Nhưng đúng là bởi vì hắn nhớ số liệu rõ ràng, lại càng hiểu được tính nguy hiểm của nước lũ nếu đi qua vườn hoa phía sau biệt thự hoa viên Tây Sơn, bởi vì sau khi tụ hội trong thung lũng, nước lũ vốn phân tán sẽ tụ cùng một chỗ, tạo thành một vòi rồng, đến lúc đó sức mạnh của dòng mước sẽ tăng vô số lần, trước mắt chỉ có không đến 300 người, chắc chắn không ngăn cản được sức nước lớn như thế, dưới sự xung kích của đợt sóng đầu tiên, không chừng toàn bộ phòng tuyến sẽ tan tác.

Hơn nữa, sau khi qua thung lũng tụ hội động năng, tốc độ dòng nước sẽ nhanh hơn rất nhiều, từ biệt thự hoa viên Tây Sơn đến địa điểm bơm thoát nước, chỉ có 2 km, quãng đường 2 km thì nước lũ đi đến chỉ vài phút mà thôi, trong vài phút đó lực lượng cảnh sát đến trợ giúp sẽ không di chuyển tới kịp.

Trong nháy mắt Hạ Tưởng làm ra một quyết định bất đắc dĩ buông tay!

Không buông tay thì làm sao bây giờ, không thể trơ mắt nhìn anh em công nhân ở trước mắt, còn có Trần Thiên Vũ, Tiêu Ngũ không công táng thân vào dòng nước, huống chi còn có Biện Tú Linh ở đây, thời khắc mấu chốt, không thể để phụ nữ lấy thân mình thử nguy hiểm. Nam nhân đổ máu lưu mồ hôi không là gì, nếu để một nữ nhân cũng mạo hiểm đi theo, không phải phong cách của hắn, cũng là sự sỉ nhục của quận Hạ Mã!

Hạ Tưởng giơ tay lấy loa công suất lớn, hơi lấy giọng hơi chua xót nói:

- Các đồng chí, các anh em công nhân, nghe lệnh của tôi, bây giờ lập tức rời khỏi nơi bơm thoát nước, tất cả bỏ lại, lập tức di chuyển lên bãi đất trên cao, lập tức hành động!

Tiếng nói Hạ Tưởng truyền đi xa xa, ở nơi đồng ruộng trống trải mà vang vọng, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, đứng im tại chỗ không hiểu vì sao Hạ Tưởng đột nhiên làm ra hành động như vậy.

- Không thể vứt bỏ được, Bí thư Hạ, chúng ta sẽ giữ được!

Bản thân Hùng Hải Dương làm việc hăng say, cảm thấy tự hào vì bản thân có thể bảo hộ sông Hạ Mã, đột nhiên bị mệnh lệnh Hạ Tưởng làm khiếp sợ, không thể tin được lỗ tai của mình.

Trong ấn tượng của ông, cho tới bây giờ tính cách Bí thư Hạ là không chịu thua, trong lũ lụt ở huyện An, khoảnh khắc cuối cùng đã cứu được lão Tiền, sau khi bị nước lũ cuốn đi, cũng kiên trì tới cuối cùng, chưa bao giờ buông tha hy vọng muốn sống, hôm nay vì sao phải buông tha cho sự cố gắng chống lũ lâu như vậy? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tất cả mọi người không hiểu, đều mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng cổ họng có chút nghẹn ngào, trước mắt đều là anh em đồng chí tốt mà hắn tin cậy nhất, là lực lượng thân thiết nhất của hắn, bằng hữu tin cậy nhất, chính vì như thế, hắn không muốn để cho bọn họ phải hy sinh gì, quan trọng là, có khả năng dù hy sinh mạng người cũng ngăn không được nước lũ tấn công.

Hy sinh vô nghĩa, thật sự không đáng giá.

Hắn cố nén sự bi thương và bất đắc dĩ từ đáy lòng, mặc kệ là làm sai thế nào, mặc kệ quyết định của Phó Tiên Phong có bao nhiêu sai lầm, về sau tính nợ thế nào là chuyện từ nay về sau, lúc này, phải đảm bảo các anh em nhiệt huyết ở đây bình an, sao phải vì sai lầm của Phó Tiên Phong, để cho anh em công nhân phải mất mạng? Sông Hạ Mã đổ vào quận Hạ Mã, làm ngập thành một đại dương mênh mông, chỉ tổn thất về tài sản, không có ai bị chết, lũ lụt cùng lắm lại phá hủy kinh tế vùng sông Hạ Mã, khiến hắn có vết đen trong chính trị, nhưng ngay cả như vậy, so với sinh mạng 300 người trước mắt có khả năng biến mất thì vẫn tốt rất nhiều.

Hắn gánh không nổi việc để cho 300 người mạo hiểm sinh mạng cứu sông Hạ Mã, phiêu lưu quá lớn!

Hạ Tưởng đắn đo suy nghĩ, trầm mặc hơn mười giây, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:

- Nước lũ tiến tới rất hung mãnh, khả năng chúng ta không ngăn được, và khả năng toàn bộ chúng ta bị cuốn vào sông Hạ Mã, cũng ngăn cản không được bước tiến của nước lũ. Mọi người đều là đứa con quý báu của cha mẹ, đều là những người cha tốt của những đứa con, đều là anh em tốt của tôi, tôi không thể để cho mọi người có một chút sơ xuất, sinh mạng mỗi người đều vô cùng quý giá, mọi người ai có một chút sơ xuất, đều là sai lầm của tôi. Chúng ta lui lại, sông Hạ Mã... Khó giữ nữa!

Hạ Tưởng gần như rơi lệ, Hùng Hải Dương mang đến hơn 200 công nhân, một nửa hắn đều biết, đều là anh em công nhân lúc hắn ở huyện An quen biết. Một nửa thì không biết, nhưng đều là thanh niên trên dưới 20 tuổi, bọn họ vốn lúc này không nên ở đây, chống lũ cứu tế, bảo hộ sông Hạ Mã, đều không phải là chức trách của bọn họ, bọn họ cũng chẳng được thù lao, không để ý sinh mạng nguy hiểm mà chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu, vì là cái gì? Tất cả đều là bởi vì Hùng Hải Dương nhiệt thành đối với hắn, tất cả đều là anh em công nhân tín nhiệm cá nhân y mà ủng hộ.

Cho nên bất cứ một người nào nếu chẳng may có bất trắc gì, thì hắn đều không chấp nhận được.

Hùng Hải Dương qua tiếp xúc với Trần Thiên Vũ, biết tầm quan trọng của dòng sông này đối với quận Hạ Mã, biết Hạ Tưởng quyết tâm bảo vệ sông Hạ Mã. Hiện tại thấy Bí thư Hạ lo lắng bọn họ sẽ bị thương tổn mà buông tay việc bảo vệ sông Hạ Mã, y có thể cảm nhận được sự đau lòng và bất đắc dĩ của Bí thư Hạ.

Hùng Hải Dương lớn hơn Hạ Tưởng mười tuổi, ở mặt ngoài y tuy rằng vẫn kính trọng Hạ Tưởng, nhưng trong lòng không có xem Hạ Tưởng thành lãnh đạo, mà giống như là thành người thân, trở thành cháu trai của mình, dù y biết mình không dám trèo cao, nhưng ở sâu trong tâm là thực sự yêu thích và kính nể Hạ Tưởng. Hạ Tưởng gặp nạn, y chưa từng có hai lời, chưa bao giờ tính thù lao, cũng không nghĩ có nguy hiểm hay không. Không có Hạ Tưởng, vốn không có y ngày hôm nay, mà Hạ Tưởng thì vẫn trợ giúp y, nhưng chưa từng có yêu cầu y hồi báo gì cả.

Y cũng không có gì có thể hồi báo Bí thư Hạ, ngoại trừ sức lực của một nhóm người, là một nhóm công nhân chịu nghe y chỉ huy!

Hôm nay, thấy được Bí thư Hạ bất đắc dĩ và đau lòng, Hùng Hải Dương trong lòng khó chịu, y liều mạng toàn lực hô to một tiếng:

- Bí thư Hạ, cậu từng nói, làm việc phải đến nơi đến chốn, hiện tại chúng ta đã làm một nửa, không thể vứt đi tất cả. Cậu là bí thư quận Hạ Mã, là bí thư của chúng tôi, quận Hạ Mã là nhà của chúng tôi, bảo vệ nhà mình, ai cũng không thể lùi bước, lùi bước thì không phải đàn ông! Có đúng không các anh em?

- Đúng!

Mấy trăm người cùng nhau hô to, vang vọng trong không trung, tạo ra rất nhiều tiếng vọng, làm cho tâm trạng mọi người càng kích động.

Biện Tú Linh lần đầu tiên biết được tình cảm chân thành tha thiết giữa đàn ông với nhau, làm cho cô cũng là dâng trào xúc động, chỉ cảm thấy máu chảy ngược lên, hai mắt căng ra khó chịu, trong lòng buồn bã.

Mắt Trần Thiên Vũ đã ươn ướt.

Mắt Tiêu Ngũ cũng vậy.

Hoàng Kiến Quân cúi đầu, không muốn trước mặt cấp dưới lộ ra sự yếu đuối, bởi vì mắt ông cũng muốn rơi lệ.

Hạ Tưởng không có rơi lệ, bởi vì hắn đã nghe được tiếng ầm ầm, cảm nhận được tiếng gió gào thét trước khi nước lũ tiến đến, thổi tới trên mặt, lạnh lẽo mà đau rát, nước chưa tới, gió tới trước, có thể thấy được uy lực của nước lũ quả thật kinh người.

Tất cả công nhân đều sợ ngây người, quay đầu lại nhìn về phía xa xa đường chân trời, mắt thường chỉ có thể thấy được một cơn thác lũ đang điên cuồng lao đến, tất cả mọi người cảm giác được gió lốc lạnh như băng cùng tiếng nước đinh tai nhức óc, đều trợn mắt há hốc mồm không nhúc nhích!

Hạ Tưởng hô to một tiếng:

- Nghe lệnh của tôi, tất cả mọi người chạy mau!

Hùng Hải Dương không nhúc nhích, lão Tiền không nhúc nhích, Trần Thiên Vũ không nhúc nhích, Tiêu Ngũ không nhúc nhích, Biện Tú Linh không nhúc nhích, tất cả công nhân, hơn 300 người đàn ông nhiệt huyết, không ai nhích một bước.

Bởi vì Hạ Tưởng không nhúc nhích!

Hạ Tưởng biết rằng, hắn không chạy, tất cả mọi người sẽ không chạy. Nhưng hắn là bí thư, là chủ quản mọi người ở đây, làm sao có thể là người đầu tiên chạy đi khi thấy đại nạn đang tới? Hạ Tưởng nóng nảy, trong tình thế cấp bách hắn đã làm ra hành động làm cho rất nhiều người đều không tưởng tượng đến, "Bộp" một tiếng mà quỳ gối trong bùn nước, khàn cả giọng:

- Tất cả chạy mau, coi như tôi cầu xin mọi người đấy!

Tiêu Ngũ cách Hạ Tưởng gần nhất, kéo Hạ Tưởng đứng dậy, không kéo được, y cũng là xúc động, bi thương mà quát to một tiếng:

- Lãnh đạo, anh không đi, chúng tôi đều không thể đi!

Y cứng rắn mà cũng quỳ gối phía sau Hạ Tưởng.

Trần Thiên Vũ nhớ không rõ bao nhiêu lâu rồi mình không chảy nước mắt, giờ khắc này, rốt cuộc không kìm nổi nước mắt bay theo gió, cũng quỳ xuống ở trước mặt Hạ Tưởng:

- Bí thư Hạ...

Muốn nói gì đó lại nói không nên lời, cổ họng như bị cái gì chặn lại, khó chịu đến muốn chết.

Lão Tiền ngã tới trước mặt Hạ Tưởng:

- Bí thư Hạ, anh không đi, tôi chết cũng không đi.

Hùng Hải Dương định nói gì rồi lại thôi, cắn chặt môi, môi bị cắn đến chảy máu, quay đầu lại nhìn nhóm công nhân một cái, quay người lại, hai tay ôm chặt lấy nhau để trước ngực, thẳng người mà quỳ xuống:

- Bí thư Hạ không đi, lão Hùng tôi và hơn 200 anh em dù chết cũng muốn chết ở chỗ này!

Hơn 200 anh em công nhân, lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người vẻ mặt kiên định, có người rơi lệ, có người nắm chặt tay, có người tuy rằng thân thể rùng mình, nhưng ánh mắt kiên định, mọi người, không ai chỉ huy, không ai bị sai khiến, cứ như núi sụp, đất lở giống nhau, toàn bộ quỳ rạp xuống trong bùn nước, tiếng động khi quỳ xuống, giống như đánh một hồi chuông lớn giữa trời đất, tiếng vọng rất lâu, làm trời đất biến sắc, khiến mọi người cảm phục, gây xúc động lòng người trên thế gian nhất chính là sự ấm áp.

Giờ khắc này, là thể hiện tất cả chân tình của những người đàn ông nhiệt huyết, là nam nhân vì điều quan trọng mà lấy cái chết để biểu lộ quyết tâm, là tình cảm đáng trân trọng nhất trong cuộc sống. Đối mặt nước lũ đang gào thét tới, không có một người lùi bước, không có một người tuyệt vọng, càng không có một người khiếp đảm, sôi sục trong lòng mỗi người chính là sức mạnh, là khẳng khái, là kích động.

Là ý chí thà chết chứ không chịu khuất phục!

Biện Tú Linh khóc đến rối tinh rối mù, từ trước cho tới bây giờ chưa khi nào lại cảm động như vậy, cũng chưa từng có cảm thấy công nhân đáng yêu đến thế, càng không có cảm thấy mặt vĩ đại của Hạ Tưởng. Cô cắn răng một cái, làm ra một việc đáng tự hào nhất trong đời - kéo tay áo, bước đi nhanh vào phía trước đê chống lũ, dùng sức vác một bao cát lên, dùng hết sức lực hô:

- Đàn ông đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ, có khí phách, tất cả mọi người không đi, tôi với các người cùng nhau chống lũ! Ai sợ chết, người đó vứt đi!

Biện Tú Linh quần áo phong phanh, sau khi bị gió mưa làm ướt nhẹp, bó sát vào người, đường cong thùy mị thướt tha lộ ra, nữ tính động lòng người. Dừng ở trong mắt mọi người, nhưng lại không có bất cứ ý tưởng bất lương gì, cô thánh khiết giống như người mẹ, và sáng chói như một nữ thần.

Hạ Tưởng kinh ngạc, lúc này trong đầu hắn cũng không có bất cứ ý tưởng gì, chỉ có một ý niệm không ngừng vang vọng: liều mạng, lấy sinh tử làm lợi cho đất nước, không vì tai họa mà trốn đi —— không phải lời hay, không phải mạnh miệng, mà thật sự là lý trưởng của đời người. Có mấy trăm người anh em chân thành, có Biện Tú Linh tuy là nữ nhân, không tin hơn 300 người liên kết lại, tạo thành tường người, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, mà ngăn không được thế tiến mãnh liệt của thác lũ.

Hạ Tưởng từ trên mặt đất bật dậy, hét lớn một tiếng:

- Tiêu Ngũ, lấy dây thừng, làm tường người. Thiên Vũ, đưa Bí thư Biện đến phía sau, để cô cổ vũ vì chúng ta! Lão Hùng, để các anh em tay cầm tay, vai sóng vai, tôi và các anh em song vai chiến đấu đến giây phút cuối cùng!

- A!

Sau một trận hô to, mọi người lập tức hành động, ngắn ngủn trong 1 phút liền hợp thành một bức tường người, Hạ Tưởng ở giữa Tiêu Ngũ và Hùng Hải Dương, hơn 300 người xếp thành hàng, thể hiện dũng khí và tin tưởng không biết sợ, mỗi người cột chắc dây thừng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về cơn thác lũ đang cuồn cuộn lao tới, không ai sợ hãi, không có một người nào lùi bước, trên mặt mỗi người biểu hiện rõ tinh thần làm việc nghĩa không được chùn bước, trong đôi mắt lóe lên ánh mắt kiên định.

Trần Thiên Vũ vốn định đứng chung một chỗ với Hạ Tưởng, nhưng biết, trọng trách bảo vệ Biện Tú Linh cũng không phải nhỏ, đành phải rưng rưng nhìn Hạ Tưởng trong bức tường người, thân hình hắn cũng không cao lớn, không khỏe mạnh như Tiêu Ngũ, lại không cường tráng bằng Hùng Hải Dương, nhưng là trung tâm linh hồn của mọi người.

Mấy trăm người kề vai sát cánh, tâm liên tâm, thác lũ đầy trời cùng tiếng gào thét mà lao tới, 20 m, 10 m, 5 m... Ầm ầm ầm một tiếng, nước lũ đập vào bức tường người, đã đánh bay mấy người, may mắn có dây thừng, nên không bị cuốn theo nước lũ tuy nhiên cũng có vài anh em bị thương không nhẹ.

Đúng lúc nước lũ lao tới, Tiêu Ngũ và Hùng Hải Dương không hẹn mà cùng tiến lên trước một bước, vừa lúc che phía trước của Hạ Tưởng, ngăn cản phần lớn lực đánh vào Hạ Tưởng. Hắn có thể thấy rõ hai người bị nước lũ đánh lui về sau vài bước, mặt đỏ bừng, đến lời nói cũng không nói ra được.

Thật sự là những người anh em tốt sinh tử chi giao, Hạ Tưởng cũng không cố tỏ vẻ gì, bởi vì nước lũ đánh vào thật sự quá mạnh, hơn 300 người giống như một con thuyền nhỏ trong đại dương mênh mông, bập bềnh, lung lay như sắp đổ.

Tuy nhiên cũng đúng là có nhiều người thì sức mạnh càng lớn, hơn nữa nước lũ trên đường lao đến đã bị phân tán bớt, bị bức tường 300 người cản lại, lại bị bức tường bằng bao cát chặn tiếp, uy lực giảm đi, đại bộ phận bị chắn ở ngoài sông Hạ Mã, bắn ngược về hướng xa xa khe suối mà trút xuống.

Nhưng vẫn có một phần chảy vào sông Hạ Mã, còn làm đổ không ít máy bơm nước. Cho dù là phần nhỏ nước lũ đổ vào sông Hạ Mã, cũng khiến nước sông Hạ Mã lập tức dâng lên. Dù sao nước lũ quá lớn, nên một phần nhỏ cũng là rất kinh người.

Nước lũ ngập đến ngang hông mỗi người, bởi vì lực đánh vào quá lớn, mỗi người đều lắc lư lung lay, không thể đứng thẳng, còn có cảm giác khó thở. Nhưng mỗi người đều cắn răng kiên trì, không vì cái gì khác, chỉ vì không phụ lòng Bí thư Hạ tín nhiệm, chỉ vì Bí thư Hạ cũng làm gương tốt, cùng bọn họ kề vai chiến đấu, không có lui bước.

Hơn 300 người làm thành tường đồng vách sắt, để chặn cơn sóng đầu tiên của nước lũ, đem phần lớn nước lũ ngăn không cho vào sông Hạ Mã, khiến cho Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh thở phào một hơi, tuy nhiên hai người dùng mắt thường có thể thấy mức nước đang lên của sông Hạ Mã thì trong lòng lại nóng ruột.

Đê của sông Hạ Mã quá mỏng yếu, nhất là phần ở quận Hạ Mã, vừa bị nước đập vào liền vỡ, cho dù đã sơ tán người dân, cũng không dám đảm bảo sẽ không bị tổn thất không thể đánh giá và hậu quả chính trị nghiêm trọng. Lại nhìn đến bức tường người đang lung lay trong nước lũ, gần như sẽ không kiên trì được, Trần Thiên Vũ rốt cuộc không kìm nổi, hô to một tiếng với Biện Tú Linh:

- Bí thư Biện, cô thế nào cũng phải đứng im ở đây đừng nhúc nhích, tôi đi giúp Bí thư Hạ.

Còn chưa dứt lời, Trần Thiên Vũ liền nhảy vào trong nước, liều mạng lao về bức tường người. Ông đang ở phía sau bức tường người, nước đã nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn sâu phải nửa mét. Cho dù phần lớn nước lũ bị chắn ở ngoài bức tường người, nhưng dòng nước dưới chân vẫn chảy vô cùng xiết, ông cắn chặt răng, cận thận đi từng bước, mới miễn cưỡng đứng vững vàng thân mình, có thể hiểu được Hạ Tưởng và mọi người ở trong dòng nước xiết phải chịu bao nhiêu áp lực.

Cũng không biết trên mặt Trần Thiên Vũ là nước mắt hay là mưa, dù sao tấm lòng của ông là sự bi phẫn và bi tráng trước nay chưa từng có, cảm thấy thân là một người đàn ông, nếu trốn ở sau lưng, quả thực sẽ không phải hành động của một người đàn ông. Hiện tại ông thầm nghĩ lao tới phía trước, cùng Hạ Tưởng sóng vai đứng chung một chỗ, dù bị lũ lụt cuốn đi, cũng bởi vì từng cùng Hạ Tưởng kề vai chiến đấu, mà vô cùng tự hào.

Trần Thiên Vũ không biết quyết tâm của mình, sẽ mang đến một bước nhảy vọt như thế nào cho sự nghiệp chính trị của ông. Làm việc nghĩa không được chùn bước mà lao tới phía trước, mắt thấy đợt nước lũ thứ hai sắp đánh tới, Hạ Tưởng lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống, ông vội vàng đuổi tới, nâng sau lưng Hạ Tưởng:

- Bí thư Hạ, tôi là đàn ông, tôi sẽ cùng anh đồng sức chống cự nước lũ!

Hạ Tưởng cũng không nói gì, chỉ nặng nề mà gật gật đầu:

- Đồng tâm hiệp lực!

Biện Tú Linh cũng bị cuốn hút theo, cô nhân lúc mọi người không phòng bị, cũng nhảy vào trong dòng nước, từng bước một mà đi đến sau lưng tường người, lớn tiếng nói:

- Bí thư Hạ, Chủ tịch Trần, tôi ở ngay phía sau mọi người, cùng tất cả đứng vững cùng một chỗ, tuyệt đối không lui về phía sau nửa bước!

Biện Tú Linh xuất hiện, lại một lần nữa ủng hộ ý chí chiến đấu của mọi người, ai cũng biết rằng phía sau chính là nữ nhân mà bọn họ cần bảo hộ nhất, còn ở xa xa sông Hạ Mã, đại biểu chính là dân chúng quận Hạ Mã, có già có trẻ, có nam có nữ, đều được bọn họ dùng máu thịt mà tạo thành một trường thành tường đồng vách sắt. Nam nhi có cái nên làm có việc không nên làm, cắn răng liều mạng một lần, không oán không hối hận.

sau khi ngăn chặn hai ba đợt nước lũ tấn công, đã có không ít công nhân bị hôn mê, được người nâng tới trên bãi đất xa xa. Còn lại khoảng hơn 200 người, vẫn kiên trì như cũ. Hạ Tưởng vẫn đứng sừng sững giữa đám người, hắn không ngã, chính là cột trụ tinh thần cho mọi người, là nguồn sức mạnh của mọi người, nên không có một ai buông tay và lùi bước.

Lần thứ ba nước lũ lại ập vào, Hạ Tưởng nhìn xung quanh mỗi người giống như tượng đất, trong lòng tràn đầy cảm động và tự hào. Chỉ là một nhóm hơn 300 người, còn không phải là cảnh sát vũ trang chuyên nghiệp, ngăn chặn hai đợt nước lũ tấn công, không để nước sông Hạ Mã tăng nhanh, cũng không có tạo thành hiệu ứng chảy ngược, là cũng đủ tự hào và vui mừng rồi.

Bọn họ đều là anh em tốt cùng sinh cùng tử với hắn.

Nhưng mà hắn biết, sau khi đợt tấn công thứ ba của nước lũ, phỏng chừng sẽ có một nửa số người hôn mê. Tất cả mọi người đã quá mệt rồi, chiến đấu hăng hái lâu như vậy, còn chưa có ai đến trợ giúp, Hạ Tưởng không biết xảy ra vấn đề ở khâu nào, là nguyên nhân con người, hay là bởi vì thành phố Yến chưa từng bị lũ lụt nên bình thường chuẩn bị không đủ? Mặc kệ là thế nào, đã không trọng yếu, bởi vì, bọn họ làm hết sức mình, bản thân cũng không thẹn với lương tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi