QUAN THẦN

- Tôi cũng chỉ là muốn trò chuyện với các đồng chí để tìm hiểu thôi, chỉ là ý kiến của cá nhân tôi, không đại diện cho quan điểm của Thành ủy, ứng cử viên Phó cục trưởng thường trực đã định, vẫn phải do cục Tài chính tự mình quyết định sau đó báo cáo cho Thành ủy. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tôi còn có một cuộc họp, sẽ không ở lại lâu nữa…

Hạ Tưởng thấy chuyển biến tốt thì dừng lại, liền đứng dậy đi, Lệnh Hồ Bách tức không nói nên lời, chỉ đành không tình nguyện đứng lên tiễn Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nói thì nhẹ nhàng, trên thực tế ngoài ông ta ra thì tất cả các thành viên đều đồng tình đề cử La Khánh, ông ta mà ngăn cản thì là do ông ta không biết cách làm việc.

Báo thì báo, để xem Bí thư Ngả phê duyệt mới lạ, Lệnh Hồ Bách đã quyết định chủ ý.

Vừa xuống dưới lầu, Lý Tài Nguyên nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt thay đổi:

- Phó thị trưởng Hạ, Nhạc Tuyết đã bị bệnh viện Nhân Dân đuổi khỏi viện, ném ra đường!

- Cái gì?

Hạ Tưởng kinh ngạc, việc mà đích thân hắn dặn dò mà viện trưởng bệnh viện Nhân Dân lại dám ngang nhiên chống lại, còn dám ném bệnh nhân ra ngoài, thật quá kiêu ngạo.



Nguyên do bi kịch của Lý Tài Nguyên, tối hôm qua Hạ Tưởng bước ra khỏi nhà Lý Tài Nguyên cũng đã biết được đại khái. Biết thì biết, muốn điều tra rõ còn cần phải có thời gian, hơn nữa sự việc đã xảy ra cách đây một năm, e rằng có nhiều chứng cứ đã bị xóa sạch.

Thu hoạch lớn nhất của Hạ Tưởng là được Lý Tài Nguyên hoàn toàn tin tưởng, hơn nữa còn khiến cho Lý Tài Nguyên trung thành và tận tâm với hắn, Lý Tài Nguyên đã kể hết toàn bộ tin tức mà anh ta biết được về thành phố Lang cho Hạ Tưởng biết. Tuy nhiên chỉ là một số thông tin mặt ngoài, bởi vì với cấp bậc của Lý Tài Nguyên thì không thể tiếp xúc được sâu bên trong, nhưng sự thông minh của Lý Tài Nguyên nằm ngoài suy đoán của Hạ Tưởng, anh ta giỏi về phân tích và kết luận, từ những thông tin mặt ngoài cũng có thể đưa ra kết luận, nếu tự mình phân tích thì cũng không khác là mấy.

Lý Tài Nguyên là một người có tinh thần chính trị bẩm sinh, nhưng tiếc là thời vận không tốt, vừa không có hậu phương lại chưa gặp phải một lãnh đạo biết tán thưởng anh ta, còn có một điều thật không may là bước đầu tiên trên con đường làm quan của anh ta lại ở thành phố Lang phức tạp này, vì vậy vẫn không có thành tích gì quá lớn.

Mặc dù vậy, Lý Tài Nguyên cũng dựa vào tài năng và nỗ lực của cá nhân để trở thành thư ký của Phó thị trưởng, hơn nữa khi có thể được làm trưởng phòng thì lại vì một việc ngoài ý muốn đã đánh tan giấc mộng của anh ta, suýt chút nữa là làm tan nát cả gia đình anh ta.

Hạ Tưởng cũng biết được ngọn ngành của nguồn gốc sự việc, nhưng hiện tại không phải là lúc điều tra ra chân tướng sự việc, bởi vì theo lời kể của Lý Tài Nguyên thì Hạ Tưởng biết anh ta không chỉ đắc tội một người mà là lợi ích của cả một tập đoàn.

Nếu Lý Tài Nguyên không đủ thông minh thì bây giờ nằm trên giường không chỉ có một mình Nhạc Tuyết, có lẽ là cả gia đình Lý Tài Nguyên. Đối phương chắc hẳn rất lớn mạnh và rất độc ác, và cũng là đối thủ mạnh nhất mà Hạ Tưởng trước giờ chưa từng gặp phải.

Hạ Tưởng muốn bảo vệ Lý Tài Nguyên, nếu nói chỉ vì xuất phát từ lòng chính nghĩa thì có lẽ quá đề cao chính mình, nhưng quả thật Hạ Tưởng rất căm phẫn, đương nhiên hắn cũng đã suy nghĩ sâu hơn, kéo Lý Tài Nguyên về phe mình, hắn có thể làm chiếc dù bảo vệ Lý Tài Nguyên, đồng thời cũng khiến cho đối phương sợ hãi, lúc nào cũng lo lắng sẽ khơi lại chuyện cũ, nhưng lại vì nguyên nhân của bản thân, nên còn e dè không dám công khai làm khó Lý Tài Nguyên, nhất định ở phía sau sẽ nghĩ cách gây bất lợi cho Lý Tài Nguyên.

Trong quá trình triển khai thủ đoạn, sớm muộn sẽ để lộ dấu vết để Hạ Tưởng bắt được.

Chỉ là vào lúc Hạ Tưởng mới bước được bước đầu tiên, vừa mới ở cục Tài chính xuất một chiêu giải quyết dứt khoát thì đã có người ra tay hại Thẩm Nhạc Tuyết, khiến cho Hạ Tưởng vô cùng phẫn nộ.

Hắn không buồn nói thêm với Lệnh Hồ Bách lời nào, vẫy tay chào những người trong cục Tài chính, vội vàng đi đến bệnh viện Nhân Dân.

Sau khi Hạ Tưởng đi khỏi, Lệnh Hồ Bách đứng yên bất động, sửng sốt một hồi cũng không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên quay người lại dặn dò:

- Lập tức đến bệnh viện Nhân Dân!

Lệnh Hồ Bách cũng có nghe nói qua chuyện của Lý Tài Nguyên, thấy Hạ Tưởng quan tâm đến chuyện của Lý Tài Nguyên, liền nảy ra ý nghĩ, muốn tận mắt xem Hạ Tưởng xử lý thế nào, càng muốn xem Hạ Tưởng gặp trắc trở như thế nào. Thành phố Lang không phải là nơi chỉ dựa vào lòng nhiệt huyết mà làm nên chuyện.

Chờ Lệnh Hồ Bách đuổi theo xe của Hạ Tưởng biến mất trong khói bụi, La Khánh nhìn thấy xe của Lệnh Hồ Bách dần biến mất về phía xa, liền gọi một cuộc điện thoại.

Trên đường đi Hạ Tưởng gọi điện cho viện trưởng Bùi Quốc Đống ở bệnh viện Nhân Dân.

Bùi Quốc Đống chỉ ấp úng không chịu nói rõ trước lời chất vấn của Hạ Tưởng thì Hạ Tưởng liền biết Bùi Quốc Đống không dám đụng đến nhân vật phía sau, nên cũng không giận ông ta:

- Giữ gìn bệnh nhân trước, ít ra cũng phải để trong đại sảnh trước đã, ném ra đường thì ông coi chừng chờ bị xử phạt đi!

Không nổi giận, cũng không cần khách sáo.

Lúc chạy tới bệnh viện Nhân dân, thấy trước cửa tụ tập rất nhiều người, chật kín, có nhiều người đứng bên ngoài nhìn không rõ phải nhón chân lên mà xem. Đám đông bàn tán xôn xao, đa số là những người thấy náo nhiệt đến xem, cũng có người nhìn xem với vẻ hả hê.

- Thật đáng thương, còn đang truyền dịch mà bị đuổi ra đường, hình như là đã hôn mê rồi.

- Vậy chứ sao, ai bảo cô ta đụng chạm đến người lợi hại? Mày không thấy người lúc nãy quá hung dữ sao?

- Dữ thì dữ, nhưng người ta cũng có tiền, mày xem trên cổ y có đeo sợi dây chuyền vàng rất to cũng đáng mấy chục ngàn chứ!

- Ngốc thật, đeo sợi dây chuyền vàng to giống như món trang sức cho động vật vậy…

- Được rồi, mày ghen tị người khác giàu hơn mình thì có, nếu tao cũng có một sợi dây chuyền vàng, tao cũng đeo trên cổ, vàng óng ánh thật có kiểu cách, chói lóa cả mắt chó của mày.

- Mày còn chửi tao nữa tao đánh mày bây giờ!

- Mày dám?

- …

Đám đông hỗn loạn, có hai người bất hòa đánh nhau, vừa đúng lúc Hạ Tưởng đến nhân cơ hội đám đông hỗn loạn rẽ đường tiến vào bệnh viện.

Lý Tài Nguyên nhìn đám người xung quanh, chỉ biết đứng thừ người ra thì thôi đi, còn gây gỗ thật đáng thương tâm.

Thang Hóa Lai đi cuối cùng, âm thầm lắc đầu, Phó thị trưởng Hạ đúng là tuổi trẻ nóng tính, bệnh viện Nhân Dân mỗi năm ném bệnh nhân ra đường cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, quản được hết sao? Hơn nữa bệnh viện Nhân Dân thường hay xảy ra sự cố trong điều trị, trị chết người, thu phí cao, ông cụ già 60 tuổi trong hóa đơn thu phí lại có khoản cắt bỏ buồng trứng, những chuyện cỏn con như vậy đường đường là một Phó thị trưởng thường trực đều phải đích thân làm thì chắc phải mệt chết.

Điều quan trọng là, mệt chết còn hơn, một là không có chiến tích, hai là không được xem là thành tích, còn có thể bị người khác cười nhạo là không làm việc đàng hoàng.

Tiêu rồi, theo một Phó thị trưởng thường trực như vậy không bằng Phó thị trưởng Thụy chính chắn điềm đạm. Thế cục thành phố Lang phức tạp, không thể làm ra thành tích, nhưng bản thân là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó thị trưởng thường trực muốn giữ mình là chuyện dễ. Phó thị trưởng Hạ thì hay thật, đầu tiên là ở cục Tài chính mỉa mai trợ thủ đắc lực của Bí thư Ngả là Lệnh Hồ Bách, bây giờ lại đến bệnh viện Nhân Dân ra mặt cho vợ của Lý Tài Nguyên, quát mắng viện trưởng Bùi Quốc Đống. Năm đó viện trưởng Bùi đích thân phẫu thuật cứu con trai của Thị trưởng Cổ, là ân nhân của Thị trưởng Cổ, kể cả Thị trưởng Cổ cũng phải nể mặt, Phó thị trưởng Hạ lại không cần biết đến, đắc tội cả Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ, sau này chắc chắn sẽ không được yên.

Thang Hóa Lai lắc đầu thở dài, theo sát Hạ Tưởng đến sảnh bệnh viện xem, thì lại hít một hơi lạnh. Có hai người diễu võ dương oai đang đẩy một chiếc giường bệnh, bệnh nhân nằm trên giường nhắm chặt đôi mắt, đã hôn mê, viện trưởng Bùi Quốc Đống đầu tóc đã bạc phơ kiên quyết bảo vệ giường bệnh, không cho hai người đó đẩy đi, hai người ít nhiều cũng có chút e ngại đức cao vọng trọng của viện trưởng Bùi, không dám làm quá đáng, nhưng vẫn muốn đẩy giường bệnh ra sảnh bệnh viện, còn thỉnh thoảng trêu ghẹo cô y tá đang cầm chai nước truyền dịch.

Lý Tài Nguyên thấy thế hét lên một tiếng, xông lên phía trước đẩy hai người đó ra, sau đó như nổi điên lên bảo vệ Thẩm Nhạc Tuyết. Thẩm Nhạc Tuyết tuy đã hôn mê, nhưng trên mặt còn đọng lại giọt nước mắt, cắn chặt môi không chịu khuất phục.

Hạ Tưởng phẫn nộ:

- Hai người là ai? Thật quá đáng, người ta đang hôn mê, các ngươi muốn hại chết người sao?

Một người lắc lư tiến đến, đưa tay muốn đẩy Hạ Tưởng ra:

- Mày là ai? Có biết chuyện gì không mà quan tâm? Tao khuyên mày một câu, xen vào việc của người khác coi chừng chết toi!

Thang Hóa Lai không muốn nhưng cũng biết được trách nhiệm của mình, là một Phó trưởng ban thư ký Ủy ban cùng Phó thị trưởng thường trực đi ra ngoài, Phó thị trưởng bị thương mà anh ta vẫn bình yên vô sự thì cho dù không có người truy cứu trách nhiệm, tự mình anh ta cũng biết được trong lòng các vị lãnh đạo sẽ xem thường mình. Anh ta tiến lên một bước, chắn ngay trước mặt Hạ Tưởng, đưa tay đẩy tay đối phương ra:

- Đừng có động tay động chân, nói cho anh biết, ngài ấy là Phó thị trưởng Hạ vừa mới nhậm chức!

Tên tuổi của Phó thị trưởng thật vang dội, một câu nói ra, tay của đối phương lập tức rút lại, nhưng vẫn còn mạnh miệng:

- Phó thị trưởng Hạ? Chắc là Phó thị trưởng rồi? Chỉ là một Phó thị trưởng thôi có gì hay ho, cho dù Thị trưởng Cổ có đến cũng phải nể chúng tôi… T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Hạ Tưởng không đếm xỉa tới những kẻ rêu rao như vậy, trực tiếp hỏi Bùi Quốc Đống:

- Viện trưởng Bùi, rốt cuộc là có chuyện gì?

Bùi Quốc Đống lần đầu gặp Hạ Tưởng, vừa nãy trong điện thoại nghe thấy giọng điệu vô cùng bất mãn của Hạ Tưởng, trong lòng ít nhiều cũng có chút ý kiến với Hạ Tưởng, không ngờ vừa gặp người thật, thấy Hạ Tưởng không những còn trẻ mà còn ăn nói nhỏ nhẹ liền khiến cho ông ta thay đổi cách nhìn về hắn:

- Phó thị trưởng Hạ, tôi vốn dĩ làm theo sự bố trí của ngài cho Thẩm Nhạc Tuyết vào phòng săn sóc đặc biệt, bọn họ đột nhiên xông vào muốn đuổi Thẩm Nhạc Tuyết ra ngoài, bởi vì bọn họ có người muốn nhập viện, muốn trưng dụng hết tất cả các phòng săn sóc đặc biệt.

- Trưng dụng?

Hạ Tưởng giận dữ bật cười:

- Họ là người của cơ quan Đảng nhà nước nào? Ngoài Ủy ban nhân dân Thành ủy ra, ở thành phố Lang còn có người dám dùng danh nghĩa trưng dụng để nói sao, tôi rất muốn biết, quyền thống trị của nhà nước có còn là của đảng Cộng Sản nữa hay không?

Hai người bên cạnh bị Thang Hóa Lai ngăn lại, vốn dĩ trong lòng thấy không thoải mái, vừa nghe lời nói của Hạ Tưởng lại vô cùng chói tai liền nổi giận, một tay đẩy Thang Hóa Lai ra, muốn cưỡng ép đẩy người bệnh ra ngoài sảnh.

Được thôi, đã biết hắn là Phó thị trưởng rồi mà còn dám làm càn, không xem Ủy viên thường vụ Thành ủy, và Phó thị trưởng thường trực ra gì, quả thực là rất kiêu ngạo! Hạ Tưởng quay sang nói với Bùi Quốc Đống:

- Gọi bảo vệ của bệnh viện đến, đem hai người này tống ra ngoài, có chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm!

Hạ Tưởng nói năng có khí phách.

Hạ Tưởng đã sớm nhìn thấy bảo vệ đã đứng bên cạnh chuẩn bị đợi lệnh, do dự chưa ra tay có lẽ chưa được sự đồng ý của Bùi Quốc Đống. Bùi Quốc Đống không dám trêu vào đối phương, không dám phụ trách, vậy thì cứ để Hạ Tưởng gánh vác toàn bộ trách nhiệm thì hơn.

Hạ Tưởng trước giờ không phải là người trốn tránh trách nhiệm.

Bùi Quốc Đống thấy Phó thị trưởng Hạ tự mình lên tiếng, đã sớm không chịu được bộ dạng kiêu ngạo của đối phương, ông ấy cũng hào khí hô to:

- Bảo vệ bệnh nhân là quan trọng nhất!

Vài nhân viên bảo vệ lập tức xông đến, đè hai người lại, hai người đó vẫn không phục, vừa kịch liệt phản kháng vừa la ó:

- Mẹ nó, có biết bọn ta là ai không? Bệnh viện của các ngươi không muốn mở rồi phải không? Bọn ta sẽ quay lại dở bỏ bệnh viện của bọn ngươi, lúc đó sẽ biết ai lợi hại!

Hai người bị ấn xuống đất gắt gao, không thể động đậy, chắc hẳn bảo vệ cũng đã sớm không nhịn được, vừa ra tay đã hung dữ như vậy. Tay hai người bị vòng ra sau lưng, đau đến kêu lên:

- Người đâu, người đâu mau đến giúp! Mẹ nó cánh tay của ta sắp gãy rồi, lát nữa tao sẽ tiêu diệt bọn bây…

Vừa dứt lời, lần lượt có tới mười mấy người từ trên lầu đi xuống, một tên đứng phía trước một tay túm lấy áo của Bùi Quốc Đống:

- Kêu bảo vệ thả người, viện trưởng Bùi ông đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, có một số người ông không thể trêu vào, cũng đừng có cậy mạnh.

Những người còn lại tiến lên, ba chân bốn cẳng đánh bảo vệ ngã xuống đất rồi đỡ hai tên vừa nãy dậy. Hai tên đó sau khi đứng dậy, giận dữ xách ghế lên muốn ném vào bảo vệ.

Bùi Quốc Đống bị người khác túm lấy cổ áo, thấy vẻ mặt hung tợn của những người ở trước mặt, trong lòng phát run lên.

Ông ấy cả đời làm bác sĩ, thứ không làm ông ta sợ là con người, bởi vì ông ấy đã phẫu thuật cứu không ít người, những người tự xưng mình là người cao quý dưới con dao mổ của ông ta đều bị ông ta tùy ý mổ xẻ. Nhưng ông ấy sợ nhất cũng là con người, bởi vì có rất nhiều người sau khi khoác áo lên đều không phải là con người nữa.

Những người ở trước mặt bây giờ muốn hung dữ cỡ nào cũng có, cũng đều là người nhưng chênh lệch rất lớn, có người giống như hung thần ác sát, có người lại có vẻ mặt ôn hòa, so sánh với nhau thì khác một trời một vực.

Nhưng thường là những người có vẻ mặt ôn hòa nếu không có danh vọng thì sẽ bị người khác xem là kẻ yếu dễ bắt nạt, mà những người hung thần ác sát luôn có thể hù dọa được người khác.

Cả đời Bùi Quốc Đống cứu người vô số kể, con dao mổ của ông ta chỉ đến đâu là mổ đến đó, nhưng bảo ông ta đánh người thì ông ta sẽ không dám, liền sợ tới mức không nói nên lời, chỉ tay về phía Hạ Tưởng:

- Là, là Phó, Phó thị trưởng Hạ…

Đối phương vừa nghe Phó thị trưởng Hạ thì lập tức sửng sốt, vẻ mặt ngờ vực quay đầu sang vừa đúng gặp ngay vẻ mặt tươi cười của Hạ Tưởng.

Đúng vậy, vẻ mặt của Hạ Tưởng không có chút gì là tức giận, ngược lại là vẻ mặt có nụ cười nhạt, trong nụ cười có chút khinh thường, có chút thản nhiên nhưng cũng có sự bình tĩnh khiến gã phải run sợ.

Người đó lập tức run cầm cập, liền thả Bùi Quốc Đống ra, còn đưa tay vuốt thẳng lại áo cho Bùi Quốc Đống, khi quay sang Hạ Tưởng thì nét mặt thay đổi nhanh chóng, nở một nụ cười ngượng nghịu:

- Phó, Phó thị trưởng Hạ, sao lại là ngài? Tôi không biết ngài cũng ở đây, nếu biết ngài ở đây tôi sẽ lập tức biến mất!

Đám đệ tử vừa chuẩn bị muốn ném ghế vào bảo vệ, thấy Đại ca vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, chúng kinh ngạc đến há to miệng, cũng may cằm vẫn chưa rớt, chiếc ghế trên tay thì tuột tay rơi xuống, tiếng vang lớn làm mọi người giật mình.

Những người vây xem ở bên ngoài kinh ngạc đến mắt to mắt dẹt, không dám tin vào mắt mình. Là thật hay giả đây? Ai mà không biết lão Tặc ở thành phố Lang hoành hành ngang ngược, ngạo mạng không chịu nổi, chưa từng chịu thua. Nghe nói có lần gã say rượu còn chống đối với Bí thư Ngả, lúc ấy Bí thư Ngả vô cùng tức giận nhưng cuối cùng cũng không làm gì được gã.

Phó thị trưởng Hạ là Phó thị trưởng thường trực vừa mới nhậm chức, tại sao lão Tặc lại sợ đến như vậy?

Tên làm rớt ghế xuống đất cứ nghĩ lão Tặc đang đóng kịch, liền tiến đến:

- Đại ca, còn phá bệnh viện nữa không?

- Phá, phá cái đầu của mày đó! Cút đi!

Lão Tặc giơ chân lên, đá tên tiểu tử ra xa, còn tức giận dặn dò đám đệ tử:

- Giúp tao mát xa cho nó vài cái, mẹ nó, thật không biết nhìn!

Quay người sang đám đệ tử phất phất tay:

- Giải tán, giải tán đi, muốn Phó thị trưởng Hạ nhớ kỹ bọn bây hay sao? Cút ra xa một chút, sau này Phó thị trưởng Hạ đi đến đâu đều lập tức nhường đường, nghe rõ chưa?

Mọi người lập tức giải tán.

Lão Tặc thực sự là sợ Hạ Tưởng.

Cả đời gã chém chém giết giết tuy không nhiều như xã hội đen trong phim ảnh, nhưng đào mộ, gõ cửa quả phụ, trêu ghẹo bạn gái người khác, ức hiếp người thật thà v.v… những việc xấu như vậy gã đã làm không ít. Cũng vì ỷ vào người đông thế mạnh, có người chống lưng, bản thân gã không biết đánh đấm, gan lại nhỏ nhưng ai ai cũng sợ gã, dần dà tự cho là Lão Tử đây là người thống trị thiên hạ.

Không ngờ trước đó vài ngày đã được gặp Hạ Tưởng, không những đã cho gã biết thế nào là công phu quyền cước, còn cho gã biết được thế nào gọi là ra đòn chuẩn xác, cái gì gọi là hiểm độc. Lúc đó suýt chút nữa là gã bị siết chết, mà lúc ấy Hạ Tưởng tay cầm khóa vô-lăng một chọi mười, không chút sợ hãi khi bị bao vây mà còn rất bình tĩnh đánh trả, đánh bị thương không ít người, liền để lại cho gã một cảnh tượng suốt đời khó mà quên được!

Sau mới biết có vài tên bị đánh gãy tay nhưng không nghiêm trọng, sau này sẽ khỏi. Nhưng theo bác sĩ cho biết, thủ pháp rất chuyên nghiệp, có biết một chút về võ thuật, đánh rất chính xác, sử dụng đòn thốn kính.

Một người biết công phu sẽ không khiến cho Lão Tặc sợ hãi nhưng một người biết công phu lại mang vẻ điềm tĩnh, hơn nữa còn có bộ mặt tàn nhẫn lạnh lùng thì sẽ khiến gã cảm thấy sởn cả gai óc. Hơn nữa người này không những còn trẻ mà còn có thân phận là Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Lang, Phó thị trưởng thường trực, tổng hợp lại khiến cho lão Tặc lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Trong mắt của lão Tặc, tất cả quan lớn đều sợ gì nhất? Sợ nhất là chết! Người càng có quyền thế thì càng tham sống, cho nên lôi kéo một số quan lớn nếu dùng thủ đoạn bình thường không được thì dùng vũ lực để uy hiếp, một trăm phần trăm sẽ thành công. Nga Ni Trần có thể kiêu căng ngập trời ở thành phố Lang không chỉ vì nhiều tiền thế lớn, còn bởi vì ông ta dùng bất cứ những thủ đoạn tồi tệ, chẳng những âm thầm nắm giữ bí mật đời tư của không ít quan lớn trong Thành ủy, mà còn nắm trong tay một đám đệ tử trung thành, có thể dùng những thủ đoạn không hợp pháp bất cứ lúc nào.

Lão Tặc đã sống 30 mấy năm, đã lăn lộn gần 20 năm, đã gặp được vô số quan lớn, Hạ Tưởng là một Phó giám đốc sở đầu tiên khi đối mặt trước sự tấn công mà sắc mặt vẫn không thay đổi. Những cán bộ khác, đừng nói là bị vây đánh, lão Tặc còn nhớ có lần âm thầm uy hiếp một vị Ủy viên thường vụ Thành ủy, một nhân vật thường ngày rất oai phong suýt chút nữa là sợ đến tè ra quần!

Hạ Tưởng, lần đầu đối mặt liền quơ tay với tư thế xoay vô-lăng tạo cho Lão Tặc một áp lực tâm lý, trong lòng nảy sinh nỗi sợ hãi.

Hơn nữa Nga Ni Trần đã dặn dò phải đối đãi lịch thiệp với Hạ Tưởng hết mức có thể, hai bên kết hợp lại, lão Tặc vừa thấy Hạ Tưởng xuất hiện lập tức lộ ra vẻ sợ sệt, lần đầu tiên trong đời lại phục một người ngoài Nga Ni Trần ra, vả lại còn tâm phục khẩu phục. Bởi vì trên cổ của gã còn chút đau, thật hối hận vì hôm nay sao tự nhiên lại đeo sợi dây chuyền vàng.

- Lão Tặc, thì ra là ông?

Vẻ mặt Hạ Tưởng như lúc cười lúc không:

- Tôi nói rồi, nếu là người khác cũng không oai phong như vậy. Bình thường ông ức hiếp những người bình thường là được rồi, ngay cả bệnh nhân cũng ức hiếp thì thật là mất mặt?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi