QUAN THẦN

Bắt đầu còn chưa nói tới mức chán ghét, nhưng từ khi Hoa Nhài Vàng thường xuyên nhắc tới hắn trước mặt cô, còn lấy hắn làm trò cười, cùng với việc ba cứ cố gắng lôi kéo hắn, mà hắn vẫn cứ thản nhiên như không, khiến cho cô càng ngày càng không thích Hạ Tưởng, thậm chí còn vô cùng chán ghét sự cự tuyệt của Hạ Tưởng, cho rằng hắn làm bộ quá đáng, chỉ biết làm ra vẻ.

Làm quan có thể có được mấy người tốt? Còn muốn giả dạng làm một bộ dáng không tham tiền không háo sắc cho ai xem? Không quen nhìn nhất là loại người dối trá này, ở mặt ngoài đường bệ đạo mạo, trên thực tế bụng dạ xấu xa, tuy nhiên so với người khác càng có thể thả dây dài câu cá lớn mà thôi.

Hoa Nhài Bạc gặp qua nhiều người vừa thấy chị em các cô liền thèm nhỏ dãi, cũng gặp qua cái gọi là chính nhân quân tử phong độ thanh thoát, lúc bắt đầu còn nho nhã lịch sự, không bao lâu sau đã bại lộ ra một mặt vô sỉ xấu xa, so với đàn ông hai mắt ti hí càng biến thái ghê tởm hơn.

Phỏng chừng Hạ Tưởng cũng là một tên ngụy quân tử, nhìn dáng vẻ của hắn, lúc nào cũng không vội vàng không hấp tấp, một diện mạo của sự tự tin, còn thực sự nghĩ rằng chị em các cô đối với hắn sẽ nhào vào ôm lấy? Nằm mơ, người đánh chủ ý vào chị em các cô quá nhiều rồi, trắng trợn, âm hiểm, đều không một ai đạt được ý đồ, Hạ Tưởng? Hừ, đừng tưởng bày ra một bộ dáng chẳng can hệ gì, thì có thể gì đó, Hoa Nhài Vàng, Bạc là ai, loại đàn ông nào mà chưa gặp qua? Vẫn thật sự chưa có một người nào khiến các cô khuất phục.

Hoa Nhài Bạc không phục thì không phục, nhưng Hạ Tưởng từ Cửu Hào Công Quán đi ra, là chuyện lớn, cô vội vàng quay lại:

- Ba, Hạ Tưởng mới từ Cửu Hào Công Quán đi ra.

Nga Ni Trần vốn một vẻ mặt thoải mái, vừa nghe lời này lập tức chấn động, vội vàng đi tới trước cửa sổ, từ trong kính viễn vọng quan sát một lát, lại không nói một lời trở lại sô pha:

- Phải tăng nhanh hành động, tôi hoài nghi Hạ Tưởng bước tiếp theo có thể sẽ bắt tay từ vấn đề Công ty Xây dựng số 3 ở thành phố Lang, nếu chẳng may bị hắn tra được cái gì, cho dù không lay chuyển được gốc rễ của chúng ta, cũng là một chuyện phiền toái.

Người nói chuyện với Nga Ni Trần có tướng mạo hơi giống với Nga Ni Trần, nhưng không có sự trầm tĩnh chín chắn và khí phách của Nga Ni Trần, hơn nữa đầu y lớn như cái đấu, nhìn lướt qua thấy hơi buồn cười.

Đúng là đại ca Trần Đại Đầu của Nga Ni Trần, đương nhiệm Tổng giám đốc Công ty Xây dựng số 3 thành phố Lang.

- Tôi đã cùng Thôi Kiến bàn xong điều kiện, mượn thời cơ tổ chức đại hội cổ đông, đem đại biểu pháp nhân nhường cho y, cổ phần của tôi cũng chuyển nhượng ra ngoài, từ nay về sau cùng Công ty Xây dựng số 3 của thành phố Lang hoàn toàn rũ bỏ quan hệ.

Trần Đại Đầu tuy rằng cùng Nga Ni Trần là anh em ruột, nhưng y cùng Nga Ni Trần ngồi cùng một chỗ, hoàn toàn chính là người của hai thế giới, chẳng những không có sự lạnh lùng và khí thế của Nga Ni Trần, hơn nữa còn giống như một lão nông dân có chút nhút nhát. Nếu không phải một thân toàn đồ tây hàng hiệu phụ trợ, Trần Đại Đầu đi ra bên ngoài, cũng không khác gì mấy so với một người gác cổng.

- Trong vòng một tuần có thể làm tốt hay không?

Nga Ni Trần sau khi nghe nói một loạt hành động gần đây của Hạ Tưởng, lo lắng trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, nhất là Hạ Tưởng cho Lý Tài Nguyên đảm nhiệm thư ký, và đem Thẩm Nhạc Tuyết đưa đến bệnh viện thủ đô chạy chữa, gã liền hiểu được, hành động này của Hạ Tưởng là vì đề phòng có người lại âm thầm hạ độc thủ, nói trắng ra là, chính là nhằm vào gã mà làm ra bố trí phòng vệ đầu tiên.

Thủ đoạn của Hạ Tưởng Nga Ni Trần sớm có nghe qua, cho dù gã có hậu thuẫn cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng đối với Hạ Tưởng vẫn là không thể không đề phòng vài phần. So chiêu giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong, gã không phải hiểu biết hoàn toàn, nhưng là một người ngoài cuộc cũng có thể hiểu rõ một điểm, Phó Tiên Phong bị đánh bại tại thành phố Yến, nếu nói sau lưng không có một chút bóng dáng của Hạ Tưởng, hễ là người có chút trí tuệ chính trị sẽ không tin tưởng.

Hạ Tưởng, chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở xuất thân dân dã, đầu tiên là ở quận Hạ Mã đuổi Bạch Chiến Mặc đi, lại trực tiếp ném đi Phó Tiên Phong cấp phó tỉnh, hơn nữa Phó Tiên Phong còn có thế lực gia tộc làm chỗ dựa, cho dù là bản thân Phó Tiên Phong phạm sai lầm trước, cũng từ đó chứng minh con người Hạ Tưởng, sâu không lường được.

Nga Ni Trần luôn có một dự cảm xấu, cứ cho rằng một ngày nào đó, Hạ Tưởng muốn ở thành phố Lang lập uy, sẽ lấy gã ra khai đao trước.

Nga Ni Trần bối cảnh thâm hậu, cũng không sợ Hạ Tưởng làm gì gã, nhưng thủ hạ của gã, cùng với một số hoạt động không hợp pháp cũng không khó để điều tra ra, gã không sợ đối thủ cứng rắn, mạnh mẽ, chỉ sợ đối thủ tìm không thấy khuyết điểm đồng thời lại thủ đoạn cao minh. Hạ Tưởng nếu chỉ có một mặt cứng rắn, mạnh mẽ, gã cũng sẽ có đủ nhiều biện pháp khiến Hạ Tưởng vấp phải trắc trở. Nhưng Hạ Tưởng lại cố tình cùng lúc vừa thể hiện thiện ý đối với gã nên chấp nhận thì chấp nhận, về phương diện khác lại bước từng bước một phù hợp với ý tưởng của gã tháo gỡ cục diện ở thành phố Lang, thật sự là một người cố chấp khó có thể cân nhắc.

Để cho Trần Đại Đầu thoát khỏi Công ty Xây dựng số 3 ở thành phố Lang, là bước đầu tiên, bởi vì sự tình của Công ty Xây dựng số 3 ở thành phố Lang là tai hoạ ngầm dễ dàng kích nổ nhất, những sự tình khác không thể đặt lên trên mặt bàn tuy rằng cũng không ít, tuy nhiên đều là việc nhỏ, hơn nữa cũng không bới móc được cá lớn gì cả, chỉ có sự tình của Công ty Xây dựng số 3 ở thành phố Lang, là thùng hỏa dược, đụng vào một cái là bùng nổ.

- Hành động bí mật một chút, nên xử lý đều đã xử lý rồi, đừng để rớt lại chứng cớ gì. Muốn thoát thân thì phải thoát cho sạch sẽ luôn, đừng ham lợi nhỏ, biết không?

Nga Ni Trần biết đại ca thiển cận, một chút tiền cũng không bỏ qua, e sợ y còn giữ lại một ít cổ phần, hoặc là trên giá cả không chịu nhượng bộ, kéo dài càng lâu, càng bất lợi,

- Muốn tiền, em cho anh, đừng hy vọng kiếm tiền từ Công ty Xây dựng số 3 ở thành phố Lang, làm sạch sẽ là được.

Trần Đại Đầu liên tục gật đầu, đối với Nga Ni Trần, y từ trước đến nay nói gì nghe nấy, đừng thấy y là đại ca, nhưng y biết so với em trai, thì y kém xa.

Trần Đại Đầu đi rồi, Nga Ni Trần mới lại nói với Hoa Nhài Bạc:

- Hạ Tưởng và Vương Sắc Vi gặp nhau là vấn đề sớm muộn, tuy nhiên không ngờ bọn họ tiếp xúc nhanh như vậy? Sức hấp dẫn của Vương Sắc Vi không giảm, ngay cả đường đường là Phó thị trưởng Hạ cũng trở thành khách vào bức màn của cô ta.

Hoa Nhài Bạc hừ một tiếng:

- Đàn ông có chỗ nào tốt chứ? Người nào cũng là bộ dáng háo sắc, thấy phụ nữ thì liền chạy không nổi. Hạ Tưởng ở trước mặt con và chị giả bộ khá đứng đắn, chính là giả vờ giả vịt thôi, hắn làm sao qua được cửa ải của hồ ly tinh? Con thấy hắn đã bị Vương Sắc Vi thu phục mà phải ngoan ngoãn nghe lời rồi.

Nga Ni Trần ha hả cười:

- Con sao có thành kiến lớn với Hạ Tưởng như vậy, hắn cũng không trêu chọc con không chọc tức con, con làm gì phải giận hắn chứ? Đúng rồi, có phải bởi vì hắn không có lấy lòng con, nên con mới rất bất mãn với hắn đúng không?

- Ba…

Hoa Nhài Bạc mặt đỏ lên, bất mãn đánh một cái lên sau lưng Nga Ni Trần,

- Ở đâu có người ba đi nói xấu con gái mình như vậy chứ? Con mới không hiếm lạ sự lấy lòng của hắn, con gái ba là vạn người mê, cũng không thiếu một mình hắn… Không có lý do, dù gì chính là nhìn hắn không vừa mắt.

- Không nói hắn nữa, không nói hắn nữa.

Nga Ni Trần ha hả cười nói, trước mặt con gái, gã thoải mái nhất cũng vui vẻ nhất,

- Sắp đến ngày giỗ mẹ con, năm nay đốt thêm mấy nén hương cho mẹ.

- Vâng! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nhắc tới người mẹ qua đời sớm, Hoa Nhài Bạc liền lập tức đỏ mắt,

- Ba, rốt cuộc là mẹ bị ai hại chết?

- Con còn nhỏ, không nên hỏi nhiều như vậy!

Nga Ni Trần trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, sau sau lại lấy lại bình thản,

- Đủ rồi, không nói chuyện không vui nữa, nói xem con gần đây luyện vũ đạo đến đâu rồi?

Một bên cùng con gái nói chuyện vui vẻ, một bên lại suy tư, Nga Ni Trần tâm tư nặng nề, thành phố Lang vốn rất vất vả mới tạo lập lại sự cân bằng, bởi vì Hạ Tưởng đến đây, lại bị phá vỡ một lần nữa!

Hơn nữa xem ra, còn có khả năng sẽ tiếp tục mất cân bằng trở lại, Hạ Tưởng, thật đúng là một người khiến người ta lo lắng, làm thế nào mới khiến hắn an phận một chút đây? Hy sinh một đứa con gái? Không, tuyệt đối không được. Con gái về sau không lấy được chồng quyền cao chức trọng, đều là chịu thiệt. Hy sinh một phần ích lợi kinh tế? Mấu chốt là, Hạ Tưởng dường như ở mặt tiền tài thật sự rất tự khép mình vào khuôn khổ, rất khó dùng vấn đề kinh tế đánh đổ hắn.

Tiếp tục lôi kéo? Trong tay gã còn có quân bài nào có thể khiến Hạ Tưởng động tâm? Nga Ni Trần ánh mắt dừng trên cơ thể đẩy đà mà lả lướt của con gái, nhớ tới Hoa Nhài Vàng đối với Hạ Tưởng có chút tò mò và thiện cảm, trong lòng hiện lên một ý tưởng, chưa chắc nhất thiết phải hy sinh con gái mói có thể hoàn thành sự tình, có lẽ có thể vừa không để Hạ Tưởng có được món hời, lại có thể khiến hắn thần phục.

Con gái mình, cũng không thua gì Vương Sắc Vi, hơn nữa còn trẻ tuổi xinh đẹp hơn so với Vương Sắc Vi.

- Tiểu Mạt đi đâu rồi?

Nga Ni Trần hỏi Hoa Nhài Bạc.

- Đi tập thể hình, có kêu con đi, con hôm nay hơi mệt, không muốn đi.

Hoa Nhài Bạc rất hiểu biết tâm tư của ba, thấy ánh mắt ba chớp động liền đại khái đoán được chuyện gì, kinh ngạc nói,

- Ba, ba sẽ không cho chị đi quyến rũ Hạ Tưởng chứ?

- Quyến rũ? Nói khó nghe quá, sao có thể gọi là quyến rũ? Nên gọi là tạo thiện cảm mới đúng.

Nga Ni Trần cười ha hả,

- Chị con khôn khéo lại quái đản, ai có thể lấy lòng ở trước mặt nó được chứ?

Hoa Nhài Bạc không cho là đúng mà hừ nói:

- Cẩn thận, trộm gà không được còn mất cả thóc.



Hạ Tưởng không hề biết hắn từ Cửu Hào Công Quán vừa đi ra, đã bị Nga Ni Trần nhìn thấy rõ ràng, sau khi hắn trở lại Thành ủy, vừa tới văn phòng ngồi vào chỗ của mình, liền nghe được tiếng đập cửa, Lý Tài Nguyên ở bên ngoài báo cáo:

- Phó thị trưởng Hạ, Chủ nhiệm Lữ đến.

Lữ Nhất Khả là Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, hội nghị thường vụ xếp hạng trước Hạ Tưởng, Hạ Tưởng xuất phát từ lễ phép, đứng dậy đi ra nghênh đón, vừa mới đi tới cửa, Lữ Nhất Khả đã cất bước tiến vào, rất nhiệt tình mà vịnh vai Hạ Tưởng:

- Phó thị trưởng Hạ ra cửa tiếp đón, mặt tôi cũng sáng sủa hơn, nào nào, đừng khách khí.

Hạ Tưởng cùng Lữ Nhất Khả ngồi xuống sô pha, thể hiện phép lịch sự bình đẳng, liền hỏi:

- Chủ nhiệm Lữ tìm tôi có việc?

- Cũng không có việc gì, chỉ là tùy tiện trò chuyện.

Lữ Nhất Khả nói không có chuyện gì, nhưng câu sau lại chuyển vào chính đề,

- Phó thị trưởng Hạ trước kia có quen biết Trưởng ban Lưu?

Có chuyện rồi đây, Hạ Tưởng trong lòng vừa động, Lữ Nhất Khả tạo cho hắn ấn tượng không tồi, ở trong cảm nhận của hắn, cũng là lực lượng trung gian có thể hợp tác, liền nói:

- Cũng là đến thành phố Lang mới quen.

Lữ Nhất Khả khẽ gật đầu:

- Tuy nhiên tôi thấy cậu và Trưởng ban Lưu quan hệ không tồi, có một việc, không biết có thể thay tôi mở lời hay không?

- Ngài cứ nói, tôi xin tận lực.

Có việc muốn nhờ là chuyện tốt, có qua có lại, mới là sự khởi đầu của sự hợp tác. Lữ Nhất Khả hướng hắn mở miệng xin giúp đỡ, không chỉ là thăm dò đối với hắn, cũng là kiểm tra năng lực của hắn.

Lữ Nhất Khả đổi sang một vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Đều là thằng con không ra gì của tôi tạo ra —— nó tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cứ đòi ở lại thủ đô, ý của tôi là để nó đến thành phố Lang, cũng tiện để chăm sóc lẫn nhau, ý của nó lại là không ở thủ đô, thì đi thành phố Yến, dù gì cũng không chịu đến thành phố Lang. Thủ đô và thành phố Yến lại để mắt không tới, người trẻ tuổi, đúng là kích động. Ý của tôi là, xem Phó thị trưởng Hạ có thể âm thầm hỏi Trưởng ban Lưu một chút hay không, gần đây có chỉ tiêu Phó phòng hay không, nếu có thì xem có thể để lại một chỗ cho tôi hay không? Nếu có thể giải quyết cấp phó phòng, tôi nghĩ nó khẳng định đồng ý đến thành phố Lang.

Lữ Nhất Khả ở mặt ngoài là muốn để Hạ Tưởng nói hộ với Lưu Nhất Lâm, trên thực tế đánh hai mai phục, quả nhiên lo xa tính kỹ.

Một mai phục là thủ đô, cái còn lại là thành phố Yến, nhưng không rõ nói, chỉ hàm súc địa điểm một chút nói là để mắt không tới, sau đó mới nhắc tới cấp phó phòng của thành phố Lang, kỳ thật trọng điểm vẫn là rơi ở chỗ thủ đô và thành phố Yến.

Tốt nghiệp nghiên cứu sinh tốt nghiệp, giải quyết một chỉ tiêu cấp phó phòng là sự tình trong phạm vi chính sách, cho dù Lữ Nhất Khả và Lưu Nhất Lâm không có giao tình gì, hắn hướng Lưu Nhất Lâm đề xuất, Lưu Nhất Lâm cũng nhất định sẽ nể tình. Trừ phi là trực tiếp thăng trưởng phòng mới cần chiếu cố đặc biệt.

Chiếu cố trong chính sách không phải là chiếu cố, mà là tiện thể giúp người, Lưu Nhất Lâm cũng không phải là người không có trí tuệ chính trị, người không nên cất nhắc, tuyệt đối sẽ không cất nhắc.

Bởi vậy Hạ Tưởng rất rõ mục đích đích thực của Lữ Nhất Khả không phải muốn cho con của y đến thành phố Lang, mà là muốn để lại ở thủ đô, còn không được cũng phải đi thành phố Yến.

- Ở thủ đô và thành phố Yến, vẫn là không gian phát triển lớn hơn, tôi cũng cho rằng ở lại thủ đô hoặc là thành phố Yến thì càng tốt hơn.

Hạ Tưởng liền thuận theo lời Lữ Nhất Khả mà nói tiếp.

Một câu nói liền nói trúng tâm sự của Lữ Nhất Khả, chân mày y hơi cau lại một cái, lại cười nói:

- Nói cũng phải, ở thủ đô và thành phố Yến, bước khởi đầu sẽ cao, dễ dàng thăng tiến, tôi ở thủ đô và thành phố Yến cũng có chút quan hệ, sắp xếp cho nó ở Bộ Nông nghiệp hoặc là Thành ủy của thành phố Yến, nó cũng không chịu, cứ phải đòi đi Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, hoặc là đi Tỉnh ủy, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển và Tỉnh ủy dễ vào thế sao? Thanh niên ngày nay, đúng là không hiểu chuyện!

Ủy ban Kế hoạch và Phát triển và Tỉnh ủy đều là nơi mà mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng sâu rộng nhất, Lữ Nhất Khả nhìn thì như không có ý định nhắc tới, trên thực tế mục tiêu vô cùng rõ ràng, đã sớm đem lai lịch Hạ Tưởng nghiên cứu rất kỹ lưỡng.

Hạ Tưởng trong lòng cười thầm, chả trách Lữ Nhất Khả đối với hắn dường như có điều chờ mong, hóa ra là có việc nhờ cậy hắn. Với quan hệ của hắn và Trần Phong, với địa vị của Trần Phong ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, xếp cho một người vào không phải là việc gì khó. Đương nhiên, ở Tỉnh ủy cũng giống vậy, không đề cập tới quan hệ của hắn và Phạm Duệ Hằng, cho dù là Vương Bằng Phi gật đầu, hay là Tống Triêu Độ đáp ứng, đều là sự tình không cần tốn sức.

Có đôi khi quan hệ có tốt hay không, cách làm việc lại khác nhau một trời một vực. Lữ Nhất Khả cũng chưa chắc không quen biết Vương Bằng Phi và Tống Triêu Độ, nhưng nếu chỉ có quan hệ bình thường giải quyết việc chung, cho dù y tặng không ít lễ vật, Tống Triêu Độ cũng được, Vương Bằng Phi cũng được, bởi vì đối với y không hiểu rõ, hoặc là lười nhiều chuyện, chưa chắc ra tay giúp y.

Nhưng do Hạ Tưởng ra mặt thì sẽ khác, với quan hệ cá nhân giữa Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ, Vương Bằng Phi, hắn vừa mở miệng, trên cơ bản chính là nắm chắc sự tình. Lữ Nhất Khả tìm hắn, đúng là tìm đúng người rồi.

Hạ Tưởng thử thăm dò hỏi:

- Phải xem cậu ta rốt cuộc muốn ở lại chỗ nào nhất? Ủy ban Kế hoạch và Phát triển và Tỉnh ủy, tôi đều có quan hệ có thể dàn xếp một chút, đúng rồi, cậu ta tên gọi là gì?

Lữ Nhất Khả lập tức tươi cười đầy mặt:

- Tôi chính là muốn cho nó đến thành phố Lang, sao không biết xấu hổ làm phiền Phó thị trưởng Hạ ra mặt an bài Ủy ban Kế hoạch và Phát triển và Tỉnh ủy? Nó tên là Lữ Hiệu Suất, là nghiên cứu sinh của đại học nhân dân, năm nay vừa mới tốt nghiệp... Cái đó, cứ để tôi hỏi lại nó rốt cuộc muốn ở đâu?

Lữ Nhất Khả cũng chỉ là muốn nói bóng nói gió để thử một chút mà thôi, không ngờ tới Hạ Tưởng lại sảng khoái vượt ra ngoài dự kiến của y, liền đưa ra cho y hai lựa chọn, khiến cho y vui mừng khôn xiết, có chút niềm vui bất ngờ.

Lữ Nhất Khả ngượng ngùng không tiện ngay trước mặt Hạ Tưởng gọi điện thoại, xoay người vào bên trong hành lang, mấy phút sau lại trở lại văn phòng:

- Nếu có thể đến phòng Thư ký Tỉnh ủy, cũng là một lựa chọn không tồi...

Lữ Nhất Khả sắc mặt ửng đỏ, y cả đời trong quan trường gặp qua vô số người, thấy rằng người trong quan trường chỉ cần có người có việc muốn nhờ, đều muốn gây khó dễ một tí, không ngờ Hạ Tưởng không đề cập tới yêu cầu, dứt khoát nhanh gọn mà đáp ứng liền, khiến cho y không khỏi cảm khái, Hạ Tưởng, quả thật là một người thông minh hiếm thấy.

Hạ Tưởng quả thật đủ thông minh, hắn không phải là không gây khó dễ, cũng sẽ cố ý làm khó dễ người khác, nhưng là tùy người mà làm. Bối cảnh của Lữ Nhất Khả hắn có biết một phần, dường như không có hậu thuẫn gì cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng y lại ở trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật công tác tới mười mấy năm, tuyệt đối không phải là người bình thường. Hơn nữa y ở bên trong Thành ủy thuộc lực lượng trung gian, đúng là đồng minh hắn cần lôi kéo.

Hơn nữa Lữ Nhất Khả đến xin hắn hỗ trợ, cũng là ý ném đá dò đường.

Nếu là đến phòng Thư ký Tỉnh ủy, tìm Vương Bằng Phi là hợp nhất, ông ta là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, vừa khéo là chủ quản, Hạ Tưởng liền lấy điện thoại ra, nói với Lữ Nhất Khả:

- Chủ nhiệm Lữ chờ một chút, tôi xin chỉ thị Trưởng ban thư ký Vương một chút.

Lữ Nhất Khả gật gật đầu, không nói gì, giờ nói gì đều là dư thừa, có thể nhanh gọn đạt được sự giúp đỡ của Hạ Tưởng, y liền biết, y hôm nay đến đúng chỗ, Hạ Tưởng là một người trẻ tuổi có thể kết giao.

Hạ Tưởng còn chưa kịp gọi điện thoại cho Vương Bằng Phi, điện thoại lại đột nhiên vang lên, vừa nhìn là Tỉnh ủy gọi đến không khỏi sửng sốt, từ sau khi hắn tới thành phố Lang, đúng là không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào của lãnh đạo Tỉnh ủy.

Sửng sốt một lát mới chợt tỉnh ngộ, là điện thoại từ văn phòng của Tống Triêu Độ. Tống Triêu Độ tìm hắn có chuyện gì? Hạ Tưởng không khỏi khẽ động trong lòng, liền vội trả lời điện thoại:

- Chào ngài, Phó chủ tịch tỉnh Tống.

Giọng nói quen thuộc của Tống Triêu Độ truyền đến:

- Hạ Tưởng, có chuyện này phải làm phiền cậu một chút, Tiểu Phàm gần đây làm mình làm mẩy ở trường học, cứ muốn tôi tới thăm nó, tôi nào đâu có thời gian? Vừa khéo cậu cách nó không xa, có thời gian đi thủ đô thăm nó dùm, nó nghe lời cậu nói nhất.

Tống Nhất Phàm tháng 9 vào Đại học Bắc Kinh, lúc ấy chính là thời điểm Hạ Tưởng bận tới sứt đầu mẻ trán, cũng không nhớ tới việc tới đưa tiễn cô, sau đó hắn cũng nghe nói Tống Nhất Phàm đối với hắn vô cùng bất mãn, còn thề về sau cũng sẽ không gặp lại hắn nữa.

Hắn lúc ấy cũng không quan tâm việc đi khuyên giải an ủi cô, cũng cho rằng chẳng qua chỉ là sự tức giận nhất thời của cô bé, sự việc qua đi sẽ quên thôi. Hôm nay Tống Triêu Độ vừa gọi điện thoại hắn mới nhớ tới, hiện tại đã là tháng 12, Tống Nhất Phàm thật đúng là một cuộc điện thoại cũng không gọi cho hắn. Được, đã trở thành sinh viên rồi, tính tình cũng lớn lên không ít.

Phỏng chừng Tống Nhất Phàm ở đại học Bắc Kinh cũng không có làm mình làm mẩy gì, nói không chừng chính là cố ý chờ hắn chủ động đi thăm cô. Đi thì đi, Tống Nhất Phàm gần như là được hắn trông từ nhỏ đến lớn, trong mắt hắn, chẳng khác gì em gái thân thiết.

- Cho tôi biết số điện thoại, tôi bớt thời giờ sẽ đi, cũng thật có chút nhớ Tiểu Phàm.

Hạ Tưởng lập tức đáp ứng liền, theo sau liền nghĩ, cũng không cần phải làm phiền Vương Bằng Phi, trực tiếp đem sự tình của Lữ Hiệu Suất nói với Tống Triêu Độ.

Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng quen biết nhiều năm, hiểu rất rõ con người Hạ Tưởng, rất ít mở miệng với người khác, hơn nữa trong ấn tượng, dường như Hạ Tưởng thật đúng là chưa từng nhờ cậy ông ta giúp đỡ qua việc gì, một chút việc nhỏ, ông ta cũng không hề chần chừ do dự:

- Vấn đề không lớn, chút nữa tôi sẽ nói một tiếng với Bằng Phi, cậu bảo Lữ Hiệu Suất trực tiếp liên hệ với thư ký của tôi là được.

Hạ Tưởng liền vội vàng tỏ vẻ cảm tạ:

- Tôi thay Chủ nhiệm Lữ cảm ơn Phó chủ tịch tỉnh Tống.

Hạ Tưởng biết rằng, Tống Triêu Độ hẳn là có thể nghe hiểu hàm ý hắn nói, không ngờ Tống Triêu Độ không tiếp tục nói đề tài này, mà đột nhiên hỏi một câu:

- Tiểu Hạ, có phải cảm thấy cậu vừa đi thành phố Lang, liền cảm giác không ít người cùng cậu quan hệ trở nên xa cách?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi