QUAN THẦN

Bất kể Đồ Quân có bị Ủy ban Kỷ luật điều tra ra vấn đề kinh tế nghiêm trọng hay không, trên cơ bản bà ta không có khả năng lại tiếp tục đảm nhiệm chức Phó thị trưởng ủy viên thường vụ ở thành phố Lang nữa. Trong lúc nhân viên Ủy ban Kỷ luật xuất hiện tại hội trường, Cổ Hướng Quốc đã biết rõ một cánh tay của y ở thành phố Lang đã bị bẻ gãy một cách cứng rắn.

Chắc chắn là Hạ Tưởng đã gian lận ở phía sau, không phải hắn thì có thể là ai? Cổ Hướng Quốc chìm trong cơn giận dữ, vừa rồi y vẫn còn bảo Đồ Quân phụ trách công việc tiếp xúc thương thảo việc đầu tư với Nga Ni Trần, trong nháy mắt Đồ Quân đã bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh mời đi, quả thực chính là đã tát vào mặt y một cái vang dội, khiến y mất hết thể diện trước mặt toàn thể thành viên bộ máy chính phủ.

Lần đầu tiên trong đời Cổ Hướng Quốc cảm thấy không thể kiềm chế nổi nỗi căm phẫn, rồi sau đó trong cơn phẫn nộ lại có một tia bất đắc dĩ và sợ hãi, Hạ Tưởng thực sự lợi hại như vậy sao? Tất cả những bố cục và chuẩn bị ở phía sau đều do một tay hắn xếp đặt sao? Hắn còn trẻ vậy, làm thế nào mà có thể mưu tính và sắp xếp bố cục tỉ mỉ như vậy?

Không được, không thể để tiền đồ của Đồ Quân bị hủy hoại như vậy... Cổ Hướng Quốc không còn kiên nhẫn phất phất tay:

- Tan họp.

Không tan họp thì còn có thể họp tiếp thế nào nữa? Ngoại trừ Thiệu Đinh ra, bốn vị Phó thị trưởng còn lại đều theo sau Hạ Tưởng đi ra khỏi phòng họp. Bốn vị Phó thị trưởng lần lượt là Chu Duệ Nhạc, Vương Nháo, Liễu Tiên Bính và Võ Nhược Lam, trong đó Võ Nhược Lam năm nay 33 tuổi, là nữ Phó thị trưởng chịu trách nhiệm quản lý Hội liên hiệp Phụ nữ và hội liên hiệp công thương nghiệp.

Hạ Tưởng gật gật đầu, khẽ mỉm cười với bốn người họ, đang định quay về văn phòng thì Chu Duệ Nhạc tiến lên một bước nói:

- Phó thị trưởng Hạ, bây giờ ngài có thời gian hay không, tôi còn có công việc muốn gặp ngài báo cáo một chút.

Chu Duệ Nhạc xếp hạng dưới Thiệu Đinh, chịu trách nhiệm quản lý phương diện thủy lợi ở Ủy ban nhân dân thành phố. Năm nay 38 tuổi y trời sinh có tướng mạo vui vẻ, gặp ai cũng cười, nói năng lễ phép, vừa thấy đã biết là kiểu người tính tình thông minh lanh lợi đối nhân xử thế khéo léo.

Có điều hôm nay biểu hiện của Chu Duệ Nhạc có phần không đạt yêu cầu, cũng không trách y, nhưng lúc y bước về phía trước một bước, không để ý Võ Nhược Lam đang đứng ở phía trước gần Hạ Tưởng nhất, cũng đang ngẩng một khuôn mặt gọn gàng, sạch sẽ nói với Hạ Tưởng một câu:

- Phó thị trưởng Hạ, tôi muốn báo cáo công tác với ngài một chút...

Chu Duệ Nhạc không đề phòng Võ Nhược Lam đã giành trước một bước, kết quả là lúc y bước về phía trước thì bị đụng chân, đụng vào người Võ Nhược Lam, đẩy Võ Nhược Lam bổ nhào về phía trước, khiến cho Võ Nhược Lam mất thăng bằng ngã vào trong lòng Hạ Tưởng.

Võ Nhược Lam tuy rằng sắc đẹp không bằng Đồ Quân nhưng lại mang dáng vẻ thục nữ, cách ăn mặc kiểu phụ nữ chuyên nghiệp, chủ yếu là thân hình của cô rất lả lướt, có trước có sau, quyến rũ mê người.

Hạ Tưởng bỗng chốc bị Võ Nhược Lam ngã vào lòng, vội đưa tay ra đỡ:

- Phó thị trưởng Võ không cần kích động, cả Phó thị trưởng Chu không cần nôn nóng, tôi đâu có chạy trốn, cho dù người có chạy mất thì văn phòng vẫn còn ở đây.

Một câu nói đã lập tức hóa giải sự việc xấu hổ vừa rồi, Võ Nhược Lam vẻ mặt đỏ bừng, quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Chu Duệ Nhạc một cái.

Chu Duệ Nhạc cười ngượng ngùng:

- Rất xin lỗi Phó thị trưởng Võ, rất xin lỗi Phó thị trưởng Hạ, vừa rồi tôi quá vội vàng, không để ý đến Phó thị trưởng Võ nhanh tay nhanh mắt, động tác còn nhanh hơn so với tôi.

Tất cả mọi người mỉm cười phụ họa, cười lấy lệ, trong mắt đều đầy vẻ thâm ý.

Đồ Quân vừa mới bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh mời đi, đã có cảnh tượng Võ Nhược Lam và Chu Duệ Nhạc tranh nhau muốn cáo công tác với Hạ Tưởng, Vương Nháo và Liễu Tiên Bính liếc nhìn nhau, trong lòng đều rõ ràng một sự thật, bên trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, thời đại Thị trưởng Cổ tự cho mình là lớn nhất, Phó thị trưởng Đồ cáo mượn oai hùm đã ra đi không bao giờ quay trở lại. Bắt đầu từ hôm nay, Phó thị trưởng Hạ đã bắt đầu mở ra cục diện ở bộ máy chính phủ.

Cảnh tượng vừa rồi được Thiệu Đinh nhìn thấy khi vừa ló đầu từ trong phòng họp ra, y xoay người trở vào nói vài câu gì đó với Cổ Hướng Quốc, khiến Cổ Hướng Quốc cuối cùng cũng không chịu nổi giơ tay ném vỡ một ly nước.

Sau đó, Cổ Hướng Quốc trở lại văn phòng, lập tức quay số gọi cho Ma Dương Thiên:

- Phó thị trưởng Ma, báo cho ngài một tin xấu, Phó thị trưởng Đồ đã bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa đi...

Giọng Ma Dương Thiên rất vang dội, tràn đầy quan cách:

- Thật sao? Sao có thể? Tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với Phó bí thư Thôi, ông ấy không hề để lộ ra tin tức gì.

Thôi Hướng đúng là Phó bí thư nhưng vị trí của y ở Tỉnh ủy rất nhỏ bé, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lý Ngôn Hoằng cũng là một trong những Phó bí thư tỉnh ủy, tuy rằng xếp hạng không bằng Thôi Hướng nhưng nghe nói trước giờ vẫn có quan hệ bình thường với Thôi Hướng. Điều tra một Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ, chuyện lớn như vậy theo lý là sau khi nghiên cứu ở phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh mới có thể hành động, Thôi Hướng nếu không phải cố ý giấu diếm thì trước đó cũng không biết gì cả.

Nếu mà Thôi Hướng không nghe được một chút động tĩnh gì thì chỉ giải thích rõ một điều tình cảnh của y ở Tỉnh ủy khá là nhạy cảm.

Cổ Hướng Quốc hiện tại không có tâm trạng nào mà suy nghĩ cân nhắc tới tình cảnh hiện tại của Thôi Hướng, bởi vì thời gian Thôi Hướng ở Tỉnh ủy cũng không ngắn, vẫn khá nửa vời và nhạy cảm, hẳn là không có triển vọng quá tốt. Hiện tại điều y quan tâm chính là làm sao mau chóng đưa Đồ Quân ra khỏi Ủy ban Kỷ luật tỉnh:

- Phó thị trưởng Ma, vấn đề quan trọng hiện giờ là làm sao có thể mau chóng khiến Phó thị trưởng Đồ thoát khỏi Ủy ban Kỷ luật tỉnh... Tôi lo rằng Phó thị trưởng Đồ sẽ không chịu nổi áp lực.

Ma Dương Thiên sửng sốt trong chốc lát, mới nói:

- Tôi cũng quen biết Lý Ngôn Hoằng, không quá quen thuộc nhưng có thể nói chuyện được. Tôi sẽ gọi điện thoại thăm dò trước, tuy nhiên làm sao mà phía Ủy ban Kỷ luật lại có thể làm việc nhanh như vậy? Ngày hôm qua tôi còn hỏi qua Thường Quốc Khánh, y nói những tài khoản trước kia đều đã xử lý sạch sẽ không hề để lại sơ hở gì, Ủy ban Kỷ luật đã đi hướng nào nhỉ?

Cổ Hướng Quốc cũng thắc mắc:

- Tôi cũng thấy kỳ lạ, Dương Bân hiện tại ở cục Công an thành phố, cụ thể đã nói cái gì còn chưa rõ lắm nhưng những điều Dương Bân biết cũng có hạn, cho dù y có nói một chút nội tình cũng không thể bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh biến thành chứng cớ nhanh như vậy. Phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh chắc chắn là đi hướng khác. Hiện tại Đồ Quân có hai việc lớn có thể bị lập hồ sơ, thứ nhất là vấn đề tác phong sinh hoạt, thứ hai là vấn đề kinh tế.

Giọng của Ma Dương Thiên đột nhiên nâng cao tám độ:

- Hướng Quốc, không phải tôi phê bình anh. Gần đây rốt cuộc vì chuyện gì sức ảnh hưởng của anh ở thành phố Lang càng ngày càng giảm xuống, làm sao mà Dương Bân lại bị bắt rồi lại bị thẩm vấn, anh một chút cũng không thể nhúng tay vào? Kiểm điểm lại chút đi. Được rồi, tôi tìm hiểu tình hình ra sao rồi sẽ nói sau. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Cổ Hướng Quốc không kìm nổi giận dữ nói một câu:

- Đều là Hạ Tưởng đứng sau lưng phá đám, tôi nhất định sẽ bắt hắn phải trả đủ.

- Hạ Tưởng...

Nhắc tới Hạ Tưởng, Ma Dương Thiên bỗng nhiên lại nghĩ tới gì đó:

- Nói đến Hạ Tưởng, hôm nay tôi vừa mới gặp một người, gã nói có biện pháp đối phó Hạ Tưởng.

- Thật sao?

Cổ Hướng Quốc mừng rỡ. Có thể đối phó với Hạ Tưởng là nguyện vọng lớn nhất trong giai đoạn hiện tại của y, nhưng Hạ Tưởng dường như không gì có thể ảnh hưởng được, vừa không có vấn đề về tác phong sinh hoạt, lại không có vấn đề kinh tế, khiến cho y không biết bắt đầu từ đâu.

- Nói ra thì người đề ra chủ ý đó anh cũng biết, là Phó Tiên Phong và Bạch Chiến Mặc, hai người bọn họ hận Hạ Tưởng thấu xương, chuẩn bị bày ra một vở kịch, đến lúc đó khiến Hạ Tưởng nhảy vào bẫy, không bị chôn sống cũng phải bị ngã chết.

Ma Dương Thiên cười ha hả một trận, Hạ Tưởng thay Tống Nhất Phàm ra mặt chỉnh đốn Ma Phàm một trận khiến y có cái nhìn rất xấu đối với Hạ Tưởng, lại bởi vì Hạ Tưởng bất hòa với Đồ Quân, rồi Đồ Quân nói xấu bên tai y, hiện tại ở trong cảm nhận của y Hạ Tưởng là người mà y thấy phản cảm nhất trong giai đoạn bây giờ, dù chưa từng gặp mặt.

Cuối cùng Cổ Hướng Quốc và Ma Dương Thiên đạt được ý kiến nhất trí, việc đối phó Hạ Tưởng phải bàn bạc kỹ hơn, chuyện quan trọng nhất trong giai đoạn hiện tại là bằng mọi khả năng cứu lại tiền đồ chính trị của Đồ Quân. Ma Dương Thiên làm việc với phía Bắc Kinh, Cổ Hướng Quốc chào hỏi với các lãnh đạo tương quan của Tỉnh ủy, phải mời được Phó thủ tướng Tần gây áp lực lên Tỉnh ủy, tận dụng mọi khả năng lớn nhất có thể bảo vệ Đồ Quân. Kết quả tồi tệ nhất cũng phải giữ được cấp bậc hiện tại, bị điều đi nơi khác là tốt hơn so với việc cách chức tại chỗ.

Bàn bạc với Ma Dương Thiên xong, Cổ Hướng Quốc lại gọi một cú điện thoại cho Thôi Hướng.

Kỳ thật quan hệ của Cổ Hướng Quốc và Thôi Hướng không thể nói là rất tốt nhưng bởi vì vấn đề phổ biến ngành nông nghiệp mới của Bộ Nông nghiệp, vì Phó Tiên Phong giới thiệu nên quan hệ giữa y và Thôi Hướng nhanh chóng thân thiện hơn. Tuy nhiên nói cho cùng Cổ Hướng Quốc cũng không xem trọng Thôi Hướng, bởi vì hiện tại trong Tỉnh ủy có phong thanh truyền ra Diệp Thạch Sinh sang năm phải tới Bắc Kinh nhậm chức, Phạm Duệ Hằng sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư, Tống Triêu Độ làm Chủ tịch tỉnh, Thôi Hướng lại giậm chân tại chỗ. Trên thực tế từ sau khi Tống Triêu Độ tiếp nhận chức vụ Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Thôi Hướng chưa hề rời khỏi tỉnh Yến, đã dự đoán trước tiền đồ ảm đạm của y rồi.

Nhưng Thôi Hướng hiện nay dù sao cũng là Phó bí thư, là nhân vật đứng thứ ba của tỉnh Yến cho nên Cổ Hướng Quốc trong điện thoại cũng thể hiện đủ sự cung kính:

- Phó bí thư Thôi, ngài hẳn là đã nghe nói về sự việc của Phó thị trưởng Đồ, có thể tìm quan hệ ở trong Ủy ban Kỷ luật tỉnh thăm dò một chút xem rốt cuộc có tin tức gì hay không?

Giọng Thôi Hướng dường như có chút mỏi mệt:

- Hướng Quốc, chuyện của Ủy ban Kỷ luật tôi không có cách nào nhúng tay vào đâu. Tôi nghe nói Bí thư Diệp nhận được điện thoại từ Bắc Kinh đã đi tìm Lý Ngôn Hoằng hỏi rõ tình hình, cũng bị Lý Ngôn Hoằng lấy bảo mật làm lý do đẩy trở về.

Thật biết giở giọng, Cổ Hướng Quốc vô cùng căm ghét giọng điệu đùa bỡn của Thôi Hướng, dọa người cũng phải có chút trình độ mới được. Bí thư Diệp nếu muốn can thiệp vào sự việc Đồ Quân thì Lý Ngôn Hoằng sẽ không nể tình mà bác bỏ sao? Đừng nói đùa, trước khi Ủy ban Kỷ luật tỉnh quyết định bắt người đã sớm báo cáo với Diệp Thạch Sinh trước. Diệp Thạch Sinh nếu thật sự hỏi thăm tin tức mà bị Lý Ngôn Hoằng từ chối thì cũng là diễn trò cho những người khác của Tỉnh ủy xem, ý là đừng có ai nghĩ đến chuyện nói giúp, thể diện của Bí thư Tỉnh ủy cũng không nể mặt, những người khác cũng đừng tự làm mất mặt.

Suy nghĩ lại, Cổ Hướng Quốc đã hiểu rõ ý tứ của Thôi Hướng. Với trí tuệ chính trị của Thôi Hướng đương nhiên có thể thấy được ý định ban đầu Diệp Thạch Sinh diễn trò cho các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy thấy chính là Tỉnh ủy cũng ủng hộ làm chết vụ án Đồ Quân, không hy vọng lại có người khác đứng ra nói giúp. Thôi Hướng hiểu rất rõ với địa vị hiện tại của y ở Tỉnh ủy nói chuyện đã không còn tác dụng gì lớn, cũng không muốn ra mặt thay Đồ Quân để sau này khỏi phải tự rước phiền phức vào thân.

Cổ Hướng Quốc cũng không miễn cưỡng, hiểu rõ ngụ ý của Thôi Hướng y liền thử thăm dò nói:

- Sự việc xem ra thật đúng là khó giải quyết, cũng không biết nên tìm hướng giải quyết ở nơi nào…

Vốn tưởng rằng Thôi Hướng ít nhiều sẽ gợi ý cho hướng giải quyết, không ngờ Thôi Hướng lại chỉ bật cười ha hả:

- Phải tin tưởng vào sự công bằng chính trực của các đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật...

Buông điện thoại, Cổ Hướng Quốc thiếu chút nữa chửi ra miệng, Thôi Hướng hiện tại sao lại không có một chút quyết đoán nào của Phó bí thư tỉnh ủy, sao giống như người nửa về hưu rồi thế? Cuối cùng suy nghĩ lại cũng không oán trách gì Thôi Hướng nữa mà gọi một cú điện thoại cho Lộ Hồng Chiêm.

Mọi việc của Lộ Hồng Chiêm ở cục Công an thành phố cũng không thuận lợi, vốn tưởng rằng y vừa về đến cục Công an thành phố là có thể tiếp nhận vụ án Dương Bân, không ngờ Biểu Lý và Anh Thành kết hợp cương quyết bác lại, lấy lý do Bí thư Ngả và Phó thị trưởng Hạ ủng hộ yêu cầu Lộ Hồng Chiêm tránh đi. Lộ Hồng Chiêm nhớn nhác rồi lại không dám kiên quyết đoạt quyền dù sao Biểu Lý và Anh Thành cũng có Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng ủng hộ ở bên trên.

Bí thư Thành ủy liên kết với Phó thị trưởng thường trực thể hiện rõ thái độ muốn lấy đi quyền lực của Thị trưởng, nếu Bí thư Thành ủy thật sự đứng chung một phe với Phó thị trưởng thường trực, một người nắm giữ nhân sự, một người nắm giữ tài chính, lại có thể mượn lúc Thị trưởng đi công tác sử dụng quyền lực của Thị trưởng, lấy đi hơn phân nửa quyền lực của Cổ Hướng Quốc cũng không phải là việc không thể, Lộ Hồng Chiêm cũng cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

Nhất là sau khi y nghe nói Đồ Quân bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh mang đi, từ sâu trong đáy lòng lại nảy sinh cảm giác bất an mãnh liệt. Y biết rõ, với cấp bậc của Đồ Quân nếu phạm tội chắc chắn phải qua cửa Ủy ban Kỷ luật, Ủy ban Kỷ luật tỉnh trực tiếp từ thành phố Yến lặng lẽ đến mà không một tiếng động, trước đó không hề thông báo cho Thành ủy thành phố Lang, trực tiếp dẫn người đi, thứ nhất là thể hiện sự không tin tưởng vào Thành ủy thành phố Lang, thứ hai là cũng cho thấy Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã nắm giữ bằng chứng vô cùng xác thực.

Chẳng lẽ nói, đồng chí Đồ Quân như vậy là tiêu rồi sao?

Khi nhận được điện thoại của Cổ Hướng Quốc, Lộ Hồng Chiêm đang bố trí người thân cận làm cách nào để sau khi vụ án Dương Bân có tiến triển, trước khi chuyển giao đến Viện kiểm sát nhân cơ hội hành động một chút, đồng thời yêu cầu bọn họ bằng mọi khả năng tìm cách bí mật tiếp xúc với Dương Bân. Không tin là ở trong địa bàn của y, cho dù Phó cục trưởng thường trực liên kết với Phó cục trưởng chủ quản trinh sát hình sự lại có thể làm được trót lọt, không để y tìm được cơ hội.

Điện thoại của Cổ Hướng Quốc gọi tới không gì khác là hết lần này tới lần khác yêu cầu Lộ Hồng Chiêm nhất thiết phải nắm bắt được thời cơ, đồng thời đảm bảo Dương Bân an toàn, tốt nhất là có thể âm thầm tiếp xúc với Dương Bân bảo Dương Bân chớ nói lung tung, nếu kín miệng thì còn có khả năng bảo đảm cho gã thoát ra, nếu nói lung tung cuối cùng sẽ có thể không có được kết cục tốt đẹp.

Kỳ thật những khía cạnh mà Cổ Hướng Quốc có thể nghĩ đến, Lộ Hồng Chiêm cũng đã nghĩ tới tất cả thậm chí còn cẩn thận hơn so với Cổ Hướng Quốc. Cổ Hướng Quốc cố ý giải thích lại một hồi, Lộ Hồng Chiêm cũng có thể hiểu được sự lo lắng trong lòng y, trong lòng Lộ Hồng Chiêm cũng đã có dự tính, sự việc Đồ Quân không liên quan gì đến Dương Bân, bởi vì lúc y cùng Biểu Lý và Anh Thành đi gặp mặt Dương Bân cũng đã xem qua lời khai của gã, cũng không có nội dung gì đáng lo ngại, chỉ dựa vào lời khai của Dương Bân không đủ để nhận định tội của Đồ Quân.

Đồ Quân bị lật thuyền rốt cuộc là do sóng gió từ đâu?

Đương nhiên, hiện tại phải đề phòng nghiêm ngặt Dương Bân lại cắn bậy, cũng là đề phòng lời khai của Dương Bân lại gây bất lợi thêm cho Đồ Quân, không có lợi cho việc vận dụng các mối quan hệ khắp nơi để đưa Đồ Quân ra. Lộ Hồng Chiêm biết rõ Dương Bân hiện tại rất quan trọng, không chỉ liên quan đến tiền đồ của Đồ Quân, lời nói của gã còn có thể tạo thành ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ đối với Cổ Hướng Quốc.

Không được phép có một chút lơ là.

Buông điện thoại của Cổ Hướng Quốc, Lộ Hồng Chiêm đi ra khỏi văn phòng, vừa lúc thấy Biểu Lý và Anh Thành cùng nhau đi tới tòa nhà cục Công an thành phố. Cơ hội đã tới, y bước khoan thai vào phòng thẩm vấn, viên cảnh sát gác cửa lập tức cúi chào:

- Xin chào Cục trưởng Lộ!

Thấy Lộ Hồng Chiêm muốn đi vào bên trong, viên cảnh sát vẻ mặt khó xử nói:

- Cục trưởng Biểu và Cục trưởng Anh chỉ đạo, trừ phi họ tự mình đến, bất cứ ai cũng không được tiến vào phòng thẩm vấn.

- Bất cứ ai?

Lộ Hồng Chiêm vẻ mặt uy nghiêm:

- Cũng bao gồm cả Cục trưởng tôi sao? Hử? Cậu tên là Lãnh Phong có phải hay không? Đến cục được vài năm rồi mà vẫn chưa thăng tiến được, biết vì nguyên nhân gì không?

Lãnh Phong toát cả mồ hôi lạnh, uy danh của Lộ Hồng Chiêm ở cục Công an thành phố rất lớn, mọi người đều sợ ông ta, y cũng không ngoại lệ:

- Cục trưởng Lộ, tôi...

- Không cần phải nói nữa.

Lộ Hồng Chiêm rất uy nghiêm mà vung tay lên, đẩy cửa đi vào:

- Nhớ kỹ, cậu không thấy cái gì hết, không nghe thấy điều gì hết. Nếu để tôi nghe được cái gì không nên nghe, Lãnh Phong, cậu chuẩn bị đến ngồi ở đồn công an được rồi đấy.

Lãnh Phong nào dám cản trở thêm nữa, đành phải để mặc Lộ Hồng Chiêm đi vào phòng thẩm vấn.

Trạng thái tinh thần của Dương Bân rất tốt, được ăn ngon ngủ kỹ, được đối đãi tốt, lại chưa hề chịu hình phạt gì cho nên gã vừa thấy Lộ Hồng Chiêm tiến vào, còn cười hì hì nói:

- Cục trưởng Lộ, rốt cục cũng gặp ngài, thật tốt quá! Cục trưởng Anh và Cục trưởng Biểu nói, ngài giận tôi, không muốn gặp tôi, nói chờ sau khi tôi khai thật ra thì ngài sẽ lộ diện, không ngờ quả đúng là...

Một câu nói thiếu chút nữa đã làm Lộ Hồng Chiêm tức muốn nổ mũi, tức giận tên ngốc như ông ta, một tên đại ngốc, bị người ta lừa mà còn cười rất vui vẻ, Thị trưởng Cổ sao lại có một người bà con ngu xuẩn như vậy? Y không thèm để ý đến Dương Bân đang cười tí tửng, sau khi ngồi xuống thấy mấy thiết bị ghi âm, thu hình đều không bật liền nói:

- Dương Bân, ông đã nói những gì với đồng chí Anh Thành và Biểu Lý?

- Cũng chưa nói nhiều lắm, chỉ nói giữa tôi và Phó thị trưởng Đồ là trong sạch, không có quan hệ nam nữ gì. Với con mắt và thân phận của Phó thị trưởng Đồ, bà ấy cũng không thể thích tôi được, hơn nữa Phó thị trưởng Đồ cho dù có thích tôi, bà ấy cũng hơi già một chút, tôi thích các em trẻ tuổi chứ không thích chị gái…

- Khụ khụ, nói chuyện nghiêm túc đi, đừng có tán gẫu lung tung.

Lộ Hồng Chiêm dở khóc dở cười.

- Cục trưởng Lộ, ngài nói Phó thị trưởng Đồ và Thị trưởng Cổ rốt cuộc có quan hệ hay không?

Nói đến chuyện tình cảm của Đồ Quân, Dương Bân mặt mày hớn hở, vẻ mặt tươi cười ám muội nhìn về phía Lộ Hồng Chiêm.

Lộ Hồng Chiêm rốt cục không thể nhịn được nữa:

- Dương Bân, đầu óc của ông bị làm sao vậy? Giờ này còn nói hươu nói vượn. Ông có biết Phó thị trưởng Đồ đã bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa đi hay không, chức quan của bà ấy không chừng cũng không giữ được.

Dương Bân há hốc miệng nói:

- Đừng trách tôi nhé, tôi không lên giường với bà ấy, vả lại bà ấy cũng không dụ dỗ tôi...

Lộ Hồng Chiêm thiếu chút nữa không kìm chế nổi đá một chân qua đó, tuy nhiên cuối cùng lại đập bàn một cái:

- Được rồi, được rồi, mau nói xem ông rốt cuộc đã nói những gì.

- Cũng đều là những việc Cục trưởng Lộ ngài đã biết, ví dụ như tôi lái xe đụng phải Thẩm Nhạc Tuyết, tôi là người liên lạc giữa Thị trưởng Cổ, Đồ Quân và Nga Ni Trần, còn có cả việc Phó thị trưởng Thụy kỳ thật không có quá nhiều quyền lực ở Thành ủy, còn có cả việc Phó thị trưởng Đồ liên kết với Thường Quốc Khánh lừa tiền cho vay, đúng rồi...

Cũng không biết Dương Bân là do bị giam giữ vài ngày nên có chút thất thường hay là vừa thấy Lộ Hồng Chiêm thì đặc biệt thân thiết, nói rất nhiều:

- Tôi còn nói Cục trưởng Lộ ngài cũng có ý đối với Phó thị trưởng Đồ, khiến Cục trưởng Anh và Cục trưởng Biểu rất vui mừng, bọn họ nói bọn họ đã sớm biết rồi.

Lộ Hồng Chiêm thiếu chút nữa đã bị Dương Bân làm cho tức đến phát điên, quả đúng là đồ não ngắn, làm sao mà cái gì cũng nói ra hết? Trước đây không biết đầu óc của Dương Bân có vấn đề, hôm nay vừa thẩm vấn gã mới phát hiện Dương Bân thật đúng là một bộ não tàn phế khác thường.

Tuy nhiên nghĩ lại cũng hiểu cho sự khác thường của Dương Bân, Biểu Lý tuy rằng trình độ thẩm vấn bình thường nhưng y cũng xuất thân từ công tác tư tưởng chính trị, mà Anh Thành lại là cảnh sát hình sự lão làng có kinh nghiệm thẩm vấn phong phú, hai người kết hợp thẩm vấn không biến Dương Bân thành thần kinh thất thường thì là may lắm rồi.

Dương Bân cũng không nhìn vẻ mặt Lộ Hồng Chiêm, tiếp tục nói:

- Kỳ thật Phó thị trưởng Đồ và Thị trưởng Cổ rốt cuộc có quan hệ nam nữ hay không tôi không cũng không rõ lắm! Bọn họ giả bộ cũng khá giống, nhìn không ra nhưng Phó thị trưởng Đồ và Thường Quốc Khánh có quan hệ nam nữ thì tôi biết rất rõ, tôi đã chính mắt thấy bọn họ ôm hôn nhau...

Lộ Hồng Chiêm kinh ngạc:

- Thật hay giả vậy?

Y cũng là lần đầu tiên nghe nói Đồ Quân và Thường Quốc Khánh có quan hệ mờ ám:

- Ông có nói với Anh Thành và Biểu Lý hay không?

- Đương nhiên là nói rồi, bọn họ nói bọn họ đại diện cho lập trường của ngài, tôi càng kể lại tỉ mỉ thì lại càng có thể mau chóng thả tôi ra.

- Thả ông ra?

Lộ Hồng Chiêm rốt cục cũng nổi cáu:

- Thả cái con khỉ! Ông làm ơn ngồi yên trong đấy cho tôi, về sau ai hỏi ông cũng đừng mở miệng. Nhớ kỹ, giữ mồm giữ miệng chẳng khác nào bảo vệ tính mạng của ông. Đừng trách tôi không có nhắc nhở ông, Dương Bân nếu ông còn dám ăn nói bừa bãi thì ngay cả Thị trưởng Cổ cũng không bảo vệ được ông.

Lộ Hồng Chiêm đóng sầm cửa lại mà đi khỏi, bởi vì lời nói của Dương Bân đã để lộ ra một manh mối khiến y thoáng giật mình. Sự việc Đồ Quân phát sinh không phải bởi vì Dương Bân mà là bởi vì Thường Quốc Khánh.

Phạm tội trong vấn đề kinh tế của Đồ Quân chính là do liên kết với Thường Quốc Khánh, chắc chắn là Hạ Tưởng ở Bắc Kinh có người âm thầm điều tra tới vấn đề Thường Quốc Khánh, vì thế mà liên lụy tới Đồ Quân. Chả trách ở thành phố Lang tìm không thấy điểm mấu chốt hoá ra vấn đề lại nằm ở Bắc Kinh, Hạ Tưởng thật xảo quyệt, đúng là kế "Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương" (Ngoài mặt làm việc khác để che mắt người khác nhưng bên trong lại có mưu đồ khác) rất cao minh, giữ chân Dương Bân ở cục Công an thành phố như thể có tác dụng rất lớn, trên thực tế lại hoàn thành bố cục ở Bắc Kinh, rồi dẫn phát tới vấn đề kinh tế của Đồ Quân.

Đều bị Hạ Tưởng xếp đặt hết, Hạ Tưởng khua chiêng múa trống điều tra tài khoản kế toán của dự án làng Đại Học, bày ra đầy đủ tư thế thu hút sự chú ý, tưởng rằng hắn bắt tay vào thành phố Lang, cũng không ngờ lại âm thầm thật thật giả giả, một Dương Bân là giả, một dự án làng Đại Học trong giả có thật, cuối cùng cũng là ở Bắc Kinh châm mồi lửa, quả rất tài.

Lộ Hồng Chiêm ở trong hệ thống công an nhiều năm, tự cho là thụ lý án nhiều vô kể, thấy đủ các loại thủ đoạn nhưng lại bị thủ đoạn của Hạ Tưởng làm cho khiếp sợ, hơn nữa còn khâm phục sát đất.

Khâm phục thì khâm phục, sự căm hận trong lòng cũng hừng hực thiêu đốt, đồng thời cũng có một chút cảm xúc phức tạp khôn xiết, không ngờ Đồ Quân lại có quan hệ với Thường Quốc Khánh. Con mắt Đồ Quân không biết nhìn kiểu gì, Thường Quốc Khánh vừa lùn vừa béo, bộ dạng giống như trái bí đao, chẳng có tí uy phong anh dũng giống như y.

Tin tức này đã đả kích rất lớn vào sự tự tin và lòng tự trọng đàn ông của Lộ Hồng Chiêm. Nếu nói Đồ Quân và Cổ Hướng Quốc có quan hệ thì y còn có thể chấp nhận được, dù sao Cổ Hướng Quốc muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn địa vị có địa vị, mạnh hơn so với y, y thừa nhận, nhưng lại là Thường Quốc Khánh, Lộ Hồng Chiêm từng thầm gán cho Thường Quốc Khánh biệt hiệu Võ Đại Lang, không ngờ Võ Đại Lang không bị Phan Kim Liên bỏ rơi, trái lại tìm được Phan Kim Liên, khiến cho lòng y nặng trĩu không nguôi.

Buồn phiền một hồi, Lộ Hồng Chiêm lên đường đến Thành ủy, có mấy lời không tiện nói trong điện thoại, liền đi thẳng đến văn phòng của Cổ Hướng Quốc để nói chuyện trực diện. Hai người bàn bạc gần nửa giờ, đã định ra quan điểm chủ yếu, quyết định bóp chết lời khai của Dương Bân trong nội bộ hệ thống công an, không thể khiến lời khai của gã truyền ra bên ngoài, nếu không chẳng những vô cùng bất lợi đối với Đồ Quân, còn gây ra ảnh hưởng trực tiếp nghiêm trọng đối với hình ảnh của Cổ Hướng Quốc.

Đồ Quân bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh mang đi, nếu may mắn chỉ điều tra vấn đề kinh tế của bà ta thì còn dễ, cuối cùng giải thích rõ ràng, lại làm thêm một số động thái, nói không chừng còn có thể vẫn giữ được cấp bậc Phó giám đốc sở. Chỉ cần Bắc Kinh có người có thế lực mạnh mẽ lên tiếng, có khả năng bổ nhiệm đi nơi khác, cho dù là chức quan nhàn tản cũng tốt hơn so với cách chức ngay tại chỗ.

Nhưng nếu lời khai của Dương Bân được dùng tới sẽ trở thành Đồ Quân liên kết với tình nhân lừa tiền cho vay, đối với một nữ quan lớn có vài phần nhan sắc mà nói thì chính là cú đánh trí mạng, tuyệt đối không có khả năng xoay người, cũng sẽ trở thành sự kiện truyền thông trọng đại mà đông đảo giới truyền thông sẽ tranh nhau đưa tin. Như vậy, Đồ Quân sẽ hoàn toàn thân bại danh liệt trong chính trị.

Làm thế nào để làm cho Dương Bân câm miệng và phản cung ở thời điểm mấu chốt, cứ giao cho Lộ Hồng Chiêm làm việc cụ thể, Cổ Hướng Quốc không có kinh nghiệm về mặt hình sự nên cũng không nhiều lời. Nhưng trong vấn đề làm thế nào để gạt Biểu Lý và Anh Thành ra thì Cổ Hướng Quốc lại nghĩ được cách, y quyết định triệu tập hội nghị an toàn nghiệp vụ của Ủy ban nhân dân thành phố, yêu cầu cục Công an thành phố bố trí Cục trưởng đến các quận huyện, lấy việc đảm bảo vấn đề trị an của thành phố Lang trong thời gian Tết Nguyên Đán làm lý do tiến hành kiểm tra. Có Ủy ban nhân dân thành phố yêu cầu, Lộ Hồng Chiêm có thể có lý do bố trí Biểu Lý và Anh Thành đi thực thi nhiệm vụ ở quận huyện, hai người vừa đi là có thể đem vụ án Dương Bân ra thẩm tra xử lí lại một lần nữa, khiến gã phủ định toàn bộ lời khai trước kia, nói thành vu oan giá hoạ cũng được, dù sao cứ một mực phủ nhận, chết cũng không nhận sai.

...

Phân tích của Lộ Hồng Chiêm về cơ bản là chính xác, tiếp cận được chân tướng sự thật. Quả thật là Hạ Tưởng dưới sự trợ giúp của Dương Uy đã sớm lấy được bằng chứng lừa gạt tiền cho vay giữa Đồ Quân và Thường Quốc Khánh, hơn nữa với bằng chứng Lý Lý cung cấp, sau khi đệ trình tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Lý Ngôn Hoằng giận tím mặt, lập tức cho người đến thành phố Lang mang Đồ Quân về thành phố Yến chịu sự điều tra.

Kỳ thật Hạ Tưởng cũng đã đi một bước cờ nguy hiểm.

Theo như hắn quan sát, sức ảnh hưởng của nhà họ Ngô đối với thành phố Lang rất yếu, trong bốn gia tộc, ngoại trừ nhà họ Phó có sức ảnh hưởng trực tiếp khá mạnh đối với thành phố Lang ra, mấy nhà còn lại đều ảnh hưởng không quá trực tiếp. Ban đầu hắn còn tưởng rằng các gia tộc đều có thế lực ẩn chứa ở thành phố Lang nhưng sau khi trải qua quá trình thăm dò tìm hiểu, cùng với những lúc gặp rắc rối các gia tộc đều im lặng nên đã rút ra kết luận, thành phố Lang vừa không bị thế lực gia tộc khống chế, vừa không thân với Tỉnh ủy, ngoại trừ một hai nhân vật đứng đầu có hậu thuẫn đều là các lão đại ở Bắc Kinh ra, hậu trường của các ủy viên thường vụ khác cũng hơn một nửa là các loại thế lực ở khác Bắc Kinh.

Có thể nói, hầu như thế lực của cả bốn gia tộc ở thành phố Lang nhà nào cũng muốn nhân cơ hội đưa người của mình vào, mà Lý Ngôn Hoằng là quân chủ lực của nhà họ Ngô, khi biết được có cơ hội có thể lật đổ một Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Lang, chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Quả nhiên, Hạ Tưởng vừa giao nộp bằng chứng, Lý Ngôn Hoằng liền nhạy bén phát hiện cơ hội, quyết đoán mà ra tay bắt Đồ Quân.

Không hổ danh là nhân vật chủ lực của nhà họ Ngô, con mắt nhạy bén, thủ đoạn nhanh nhẹn dứt khoát, không chút dây dưa. Hạ Tưởng vô cùng khâm phục và cũng hiểu rõ một điều, Lý Ngôn Hoằng sau khi tới tỉnh Yến vẫn chưa từng phụ trách vụ án nào quá lớn, không có chiến tích gì đáng nói, bây giờ chính mình đưa cho y một phần quà lớn chắc chắn y sẽ vui lòng nhận lấy, bởi vì việc lên chức của cán bộ Ủy ban Kỷ luật chính là dựa vào thủ đoạn giẫm lên mỗi một cán bộ rơi đài mà từng bước thăng chức.

Cũng phải nhờ vào ánh mắt hơn người của Hạ Tưởng phát hiện ra điểm mấu chốt có thể lợi dụng, cũng bởi vì hắn hiểu Lý Ngôn Hoằng, cùng với suy đoán tâm tư lãnh đạo Tỉnh ủy. Đối với thành phố Lang luôn không xem trọng năng lực làm việc của Tỉnh ủy, lãnh đạo Tỉnh ủy đối với việc cán bộ nòng cốt của thành phố Lang có người phạm phải sai lầm nghiêm trọng, một khi đã đánh là tuyệt đối sẽ không nương tay.

Chỉ có điều có một điểm khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là ở trong sự kiện Đồ Quân, lập trường của Phạm Duệ Hằng đã trở nên tinh tế hơn...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi