Ngô Minh Nghị không nói thêm, chỉ đáp ứng một tiếng:
- Vạn sự khởi đầu nan. Sau khi làm được rồi thì vấn đề khó sẽ được giải quyết dễ dàng. Nhưng liên quan đến vấn đề cán bộ nữ mà Thị trưởng Hạ nói, tôi rất đồng tình.
Hạ Tưởng gật đầu "Ừ" một tiếng:
- Nói chuyện sau nhé
Nhìn bóng dáng Hạ Tưởng xuống lầu, Ngô Minh Nghị bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Lập trường của Thị trưởng Hạ thật đúng là mù mờ khiến người ta khó đoán. Nhưng cuối cùng cũng đã lộ ra một dấu hiệu, đa số nghiêng về ủng hộ Phó Hồng Muội.
Vấn đề là, Từ Hâm chỉ là ở một chuyện ủng hộ Thị trưởng Hạ, hay là về sau vẫn sẽ ủng hộ Thị trưởng Hạ? Tâm trạng Ngô Minh Nghị thấy Hạ Tuởng thật mơ hồ khó đoán.
Trở lại văn phòng, Hạ Tưởng vừa mới ngồi xuống, Từ Tử Kỳ liền tới xin chỉ thị:
- Trưởng ban thư ký đến rồi ạ.
Bởi vì mối quan hệ với Bành Vân Phong gần gũi một chút, Từ Tử Kỳ không nói thêm họ mà chỉ nói thế thôi đã biết là Bành Vân Phong chứ kông phải là Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần Thiên Vũ. Mục đích đến của Bành Vân Phong, Hạ Tưởng cũng đoán được đại khái, liền cảm thấy giờ khắc quan trọng cũng gần đến, liền gật đầu cho anh ta vào.
Bành Vân Phong vẻ mặt thành khẩn, đầu tiên là báo cáo ý kiến xử lý Bao Đại Quang. Khai trừ công chức và Đảng viên, không hề truy cứu trách nhiệm hình sự, đã hình thành ý kiến chuẩn bị báo lên Thành ủy, mời Thị trưởng Hạ xem qua. Sau đó anh ta lại nhắc đến vấn đề đề cử Phó trưởng ban thư ký, tiến hành tự phê bình mình. Nói là không hiểu rõ lắm về tình thế, không lãnh hội được tinh thần chỉ thị của lãnh đạo Thành ủy. Hy vọng Thị trưởng Hạ có thể phê bình chỉ bảo cho anh ta, để cho anh ta càng tiến bộ hơn.
Thị trưởng Hạ cẩn thận, kiên nhẫn nghe xong lời nói của Bành Vân Phong, thấy vẻ mặt kinh sợ của anh ta liền biết anh ta thực sự ý thức được việc mình đã làm là sai. Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng vẫn luôn đối đãi rộng rãi với người khác, yêu cầu không quá khắt khe với cấp dưới. Nhưng bây giờ thì không thế nữa rồi. Hắn muốn bồi dưỡng thành viên tổ chức của mình thì phải nghiêm khắc yêu cầu đối với những người muốn làm thành viên trong tổ chức của hắn. Nếu như không phải hắn nhận định rằng Bành Vân Phong là tài năng có thể bồi dưỡng được thì hắn sẽ không cố ý gõ một phen.
Gõ, là vì để tiến gần quan sát Bành Vân Phong có phải có sự nhạy cảm chính trị hay không, có thể trải qua cửa ải tâm lý hay không, có thể ý thức được phạm sai lầm ở đâu hay không. Nếu như không qua cửa ải đó về sau sẽ mặc kệ, kệ anh ta sẽ không cho anh ta vào trong tầm mắt nữa. Nếu như có thể vượt qua cửa ải thì chứng minh rằng vẫn có thể có khả năng tiến thêm một bước rèn luyện.
Hạ Tưởng nhìn không Bành Vân Phong chớp mắt, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:
- Vân Phong, trong cuộc đời, không phạm sai lầm là điều không thể. Phạm lỗi nhỏ và kịp thời sửa thì là đồng chí tốt. Nhưng sau khi sửa sai nhất định phải rút ra bài học kinh nghiệm. Nếu như về sau mà còn phạm sai lầm nữa thì là kẻ vô dụng rồi. Đừng có coi nhẹ lỗi nhỏ, không có sự tích lũy của các lỗi nhỏ thì sẽ không xảy ra lỗi lớn. Lỗi lớn đã gây nên thì chẳng còn cơ hội gì nữa…
Bành Vân Phong mồ hôi ướt đẫm, giọng điệu vô cùng ôn hòa của Thị trưởng Hạ, nói cũng nói rất uyển chuyển, không sắc bén nhưng hắn nghe trong tai lại như có mũi nhọn ở lưng. Thế mới biết thực sự Thị trưởng Hạ có suy nghĩ cẩn thận với anh ta. Ở trước mặt Thị trưởng Hạ, anh ta giở bao nhiêu suy nghĩ trù tính thì hoàn toàn chỉ là con bọ chét trên cái đầu hói. Lúc đó anh ta còn tự cho là đắc kế, thực sự ra thì đã bị phát hiện ra một cách rõ ràng rồi.
Đồng thời anh ta cũng biết, Thị trưởng Hạ tuy rằng phê bình anh ta, vẫn là có tâm ý tiếp nhận anh ta. Nếu không thì ngay cả những lời phê bình anh ta đều gác lại, trực tiếp giở giọng khi bàn việc công rồi.
Bành Vân Phong đứng thẳng người lên, hơi cúi về phía Hạ Tưởng:
- Cảm ơn lời dạy bảo của Thị trưởng Hạ. Về sau tôi nhất định sẽ nghiêm khắc yêu cầu bản thân, tận tâm tận lực, đoàn kết lại xung quanh Thị trưởng Hạ, làm tốt công tác của mình…
Hạ Tưởng phất tay ngắt lời Bành Vân Phong. Hắn không nghe những lời hoa mỹ, chỉ nhìn thực tế mà hành động:
- Sắp xếp đến thị sát hoạt động thương mại Khoa Long một lần, liên hệ với đài truyền hình thành phố, các phóng viên đi theo, anh và Tử Kỳ đến lúc đó cũng sẽ đi cùng.
Bành Vân Phong lập tức hiểu được Thị trưởng Hạ lại lần nữa tiếp nhận y, lập tức mừng rỡ:
-Tôi nhớ rồi, sẽ lập tức đi làm luôn.
Năng lực làm việc và sự cơ trí của Bành Vân Phong vẫn là có, chỉ là có đôi khi thích làm việc tự cho mình thông minh. Xem xem lần này anh ta có thể làm ổn thỏa chuyện này hay không, có thể lĩnh hội được ý đồ của hắn hay không.
Hạ Tưởng thị sát thương mại Khoa Long, hiển nhiên là muốn tạo thế cho Trương Vưu, thể hiện lập trường của Ủy ban nhân dân thành phố là ủng hộ doanh nghiệp tư nhân, cũng là gián tiếp tuyên cáo với doanh nghiệp tư nhân của thành phố Thiên Trạch rằng người mới nhậm chức Thị trưởng vừa ủng hộ vừa chèn ép đối với doanh nghiệp tư nhân, xem xem họ tự lựa chọn như thế nào.
Hội nghị thường vụ diễn ra theo đúng hẹn ở trên tầng năm tòa nhà Thành ủy.
Từ lúc Hạ Tưởng nhậm chức tới nay, đã họp hai lần hội nghị thường vụ rồi. Nhưng không có liên quan đến vấn đề lợi ích. Trong hội nghị tòan là những âm thanh phụ họa, hoàn toàn không nhìn ra được khuynh hướng lập trường của các ủy viên thường vụ. Hội nghị thường vụ hôm nay có hai vấn đề lớn, thứ nhất là vấn đề chọn Phó thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, thứ hai là vấn đề mà Hạ Tưởng trình lên "Một số kiến nghị nghiêm khắc có liên quan đến các dự án đầu tư chính phủ của thành phố". Bí thư Thành ủy Trần Khiết Văn chủ trì hội nghị.
-Sau đây xin mời Thị trưởng Hạ phát biểu vấn đề có liên quan đến dự án đầu tư của chính phủ.
Ý kiến của Hạ Tưởng tuy nêu sau nhưng dù sao thì vẫn là ý kiến của Thị trưởng hơn nữa vấn đề này quan trọng hơn vấn đề chọn Phó bí thư nhiều. Thế nên theo lý là xếp đầu tiên, Trần Khiết Văn sau khi phát biểu thì chuyển quyền phát ngôn cho Hạ Tưởng.
- Các đồng chí
Hạ Tưởng vẻ mặt nghiêm túc. Tư tưởng lãnh đạo của hắn đầu tiên là bắt đầu từ việc khống chế các dự án đầu tư của chính phủ, từng bước phá bỏ suy nghĩ không chính xác cố hữu của các doanh nghiệp tư nhân là chỉ có thể dựa vào tiền quyền để giao dịch, khống chế lợi nhuận của các dự án đầu tư của chính phủ ở mức thấp hơn cả dự án thị trường bình thường. Dù sao thì dự án đầu tư của nhà nước có sự đảm bảo thu hồi, tương đưong với việc ổn định kiếm tiền. Các dự án thu hồi ổn định lợi nhuận khá thấp, phù hợp với quy luật thị trường.
-Để tiến thêm một bước quy phạm quản lý dự án đầu tư của nhà nước, xây dựng nên khoa học kiện toàn, trình tự quyết sách dự án đầu tư của nhà nước dân chủ và trình tự thực thi tổ chức, đảm bảo chất lượng công trình, khống chế giá trị công trình, nâng cao hiệu quả và lợi ích đầu tư. Căn cứ theo "Quyết định cải cách thể chế đầu tư có liên quan đến Quốc vụ viện", "Nhà nước ban hành 2004, số 20" và các quy định có liên quan đến việc quản lý các dự án đầu tư của nhà nước, kết hợp với thực tế của thành phố, thông qua sự nghiên cứu thảo luận của hội nghị thường vụ chính phủ, đưa ra những phương pháp quản lý sau. Mời các đồng chí thẩm duyệt…
Hạ Tưởng chỉ nói tóm tắt các điều lệ một cách đơn giản. Do ai cũng có văn kiện trong tay rồi, hắn không cần phải máy móc đọc lại một lượt làm gì. Như thế chỉ mất thời gian. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Lên tiếng xong, Hạ Tưởng liền hướng về Trần Khiết Văn ra hiệu:
-Bí thư Trần, các đồng chí xem xét cần có thời gian, bây giờ chúng ta sẽ tiến hành thảo luận vấn đề thứ hai?
Đó là ngữ khí hỏi lại nhẹ nhàng vừa biểu lộ sự tôn trọng ý kiến Bí thư Thành ủy vừa thể hiện được giọng điệu kiên định của hắn.
Trần Khiết Văn cũng phải tôn trọng ý kiến của Thị trưởng, cũng liền gật đầu:
-Tiếp sau đây xin mời đồng chí Từ Hâm lên nói về ý kiến của ban Tổ chức cán bộ về việc chọn Phó trưởng ban thư ký.
Hội nghị công việc bí thư tuy không đạt được mức độ tất cả mọi người đều có chung nhận thức nhưng ít ra đã loại được hai cái tên ra. Từ Hâm cũng chỉ nói đến Long Dân Canh và Phó Hồng Muội, hơn nữa đều nói ra từng thế mạnh điểm yếu của từng người, rồi mời các ủy viên thường vụ dự hội nghị phát biểu ý kiến:
- Đồng chí Long Dân Canh điềm đạm, chắc chắn, đồng chí Phó Hồng Muội đồng chí cũng công tác nhiệt tình. Hơn nữa lại là cán bộ nữ. Các đồng chí cứ phát biểu thoải mái, thể hiện suy nghĩ của mình.
Từ Hâm tiếng phổ thông cũng không nói chuẩn lắm, mang nặng tiếng địa phương. Trong lời phát biểu của anh ta có vài lần nhắc đến Long Dân Canh nghe ra cứ như là người nông dân vậy. Anh ta vừa dứt lời, Trưởng ban Tuyên giáo Thường Hào liền không kìm nổi cười rồi nói.
-Trước kia thật đúng là không có chú ý tới cái tên của đồng chí Long Dân Canh rất có tính dự đoán. Hơn 50 năm trước đã sớm chỉ ra hiện tượng nông dân ngày nay, thật là giỏi.
Lời nói của Thường Hào không phải là không có ý trêu tức. Ông ta vừa nói xong thì trong phòng hội nghị rộ lên tiếng cười.
Hạ Tưởng không cười. Ánh mắt chậm rãi đảo qua các ủy viên thường vụ, nhìn hết tất thảy mọi người.
Trần Khiết Văn thì không cần phải nói, vẫn là khuôn mặt điềm tĩnh, dường như là vẻ thản nhiên nắm vững mọi thứ trong tay. Ngô Minh Nghị cũng không cười, đang cầm một cây bút mực vẽ lên giấy, có vẻ rất chăm chú. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bì Bất Hưu - Cái tên của Chủ nhiệm Bì rất kỳ lạ, chỉ khác mỗi một chữ so với thi nhân Bì Nhật Hưu nổi tiếng đời Đường ngày xưa. Tuy nhiên ông ta là học khoa học tự nhiên. Hơn nữa không có tế bào văn học -dường như cười rất vui vẻ. Ông ta quay về phía Thường Hào mà cười nhưng ánh mắt lại nhìn Ngô Minh Nghị.
Phó thị trưởng thường trực Dương Kiếm với cái mặt nhăn nhó, nghiêm túc hơn bất cứ ai đang chú tâm đến vấn đề mà Hạ Tưởng đệ trình lên thảo luận. Trên thực tế, ông ta đã xem qua rồi. Bây giờ đang thể hiện ra dáng vẻ chăm chú nghiên cứu hiển nhiên là để người khác xem mà thôi.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần Thiên Vũ vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt nhìn phía trần nhà. Trên mặt mặc dù có cười, nhưng vừa thấy là biết chỉ cười phụ họa theo mà thôi, nụ cười không tươi.
Ủy viên thường vụ Phó thị trưởng Hứa Phàm Hoa ánh mắt lạnh lùng, con mắt đảo mấy vòng. Sau khi nhanh chóng hoàn thành một lần giao lưu ánh mắt với Trần Khiết Văn thì lại hướng về phía Ngô Minh Nghị khẽ gật đầu khiến cho Hạ Tưởng hơi hơi giật mình ngạc nhiên.
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Công an Bùi Nhất Phong 45 tuổi, mặt vuông, vai rộng. Trên mặt ông rất có nét uy nghiêm. Ánh mắt của ông ta đối với Hạ Tưởng luôn tươi cười, còn hơi cúi đầu, thái độ rất tốt.
Tư lệnh viên phân quân khu Lãnh Dương, cái tên cũng giống người. Vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng điều kỳ lạ chính là anh ta rất sáng sủa, tuy rằng lớn tuổi nhưng anh ta được so sánh nagng với minh tinh điện ảnh sát gái. Chỉ có hơn chứ không kém. So với hành động nhìn lên trần nhà của Trần Thiên Vũ thì anh ta trái ngược hẳn, cúi đầu nhìn đất.
Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lôi Nhất Đại nhếch miệng cười lớn. Dường như chuyện cười của Thường Hào như chuyện rất nực cười vậy. Trong tất cả các ủy viên thường vụ, anh ta cười vui vẻ nhất.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư quận ủy quận Đông Kiều Hồ Vĩnh Siêu là Bí thư Quận ủy cao nhất trong 11 khu huyện của thành phố Thiên Trạch. Ông ta năm nay 42 tuổi, chỉ lớn hơn Thường Hào hai tuổi. Trong bộ máy Thành ủy Thiên Trạch xem như thuộc phái tuổi trẻ. Hạ Tưởng và anh ta tiếp xúc ít nhất, bởi vì anh ta bình thường không ở Thành ủy. Nhưng Hồ Vĩnh Siêu vẫn để lại ấn tượng rất sâu sắc với hắn. Bởi vì Hồ Vĩnh Siêu khi nói thì giọng nói rất lớn, bất kể là nói chuyện với ai, anh ta dường như đều như bắn súng liên thanh vậy. Thực ra không phải là anh ta không hiểu lễ tiết, có lẽ là do trời sinh, giọng điệu không được ôn hòa.
Hồ Vĩnh Siêu đang cười, hơn nữa là âm thanh lớn nhất, ong ong vang lên.
Hôm nay xem như xem xét kỹ một lần tất cả các ủy viên thường vụ. Hạ Tưởng cũng biết rõ, cục diện mới bắt đầu, tâm trạng của các ủy viên thường vụ thành phố Thiên Trạch rất phức tạp chứ không như ở thành phố Lang, đại đa số là lập trường rất rõ ràng. Lập trường của họ rất dễ thay đổi. Trong những người đang ngồi ở đây, có không ít người không phải là rất có nguyên tắc, mà lúc nào cũng có thể dao động, vừa chịu sự anh hưởng của những mạng lưới địa phương phức tạp, lại chịu sự điều khiển của cấp trên. Còn có một số người tuổi cũng cao rồi nên cũng chẳng quan tâm đến thăng chức nữa rồi chứ đừng nói đến lập trường hay nguyên tắc xử sự làm gì. Sợ rằng tình người có thể điều khiển suy nghĩ của họ.
Nhưng vừa rồi sau khi nhìn lướt qua một hồi vẫn phát hiện ra một số manh mối. Ví dụ như hắn vốn cho rằng Hứa Phàm Hoa là người kiên định ủng hộ Trần Khiết Văn, nhưng vừa nãy giữa Hứa Phàm Hoa và Ngô Minh Nghị cũng có sự giao lưu ánh mắt, thì chứng tỏ Hứa Phàm Hoa có lẽ cũng có quan hệ với Ngô Minh Nghị.
Nhưng thật ra Lôi Nhất Đại vẫn là một người siêu tự nhiên. Lần trước ông ta mượn rượu gây rối, nghĩ ra thì cũng không phải là ai sai khiến, chỉ là tính cách của ông ta xui khiến mà thôi.
Mọi người cười, Trần Khiết Văn cảm thấy mặt như tối sầm, vì Long Dân Canh là do bà ta đề cử lên. Bà ta sắc mặt âm trầm nói:
- Đừng có đùa cợt linh tinh cái tên của người khác. Bây giờ chúng ta đang họp. Mọi người nghiêm túc một chút.
Hạ Tưởng cũng không hiểu lắm, Hạo Thường là thực sự không hiểu Long Dân Canh là do Trần Khiết Văn đề cử lên mà vô ý trêu cười, hay là anh ta đã biết rồi và cố ý thêm phiền. Dù sao đi nữa thì sau khi Trần Khiết Văn lên tiếng, Thường Hào liền lại lập tức nói một câu:
- Cái tên của đồng chí Long Dân Canh thực sự là khó coi, dễ khiến nhân dân thành phố trêu cười. Thứ hai nữa cán bộ nữ của thành phố Thiên Trạch quá ít rồi. Vẫn nên đề cử đồng chí nữ lên đảm nhiệm chức vụ này.
Thường Hào nói xong, ngón tay đặt nhẹ lên bàn. Còn Ngô Minh Nghị thì gõ ngón tay trên bàn. Hạ Tưởng liền hiểu ngay ra một điều Thường Hào và Ngô Minh Nghị có mối quan hệ không hề qua loa.
Ý kiến ủng hộ của Thường Hào vừa dứt, Hồ Vĩnh Siêu dùng ngay cái giọng nói vang dội của mình nói:
- Phó trưởng ban thư ký Ủy ban là một vị trí mấu chốt. Vẫn là đồng chí lão thành có kinh nghiệm, đồng chí Phó Hồng Muội còn trẻ tuổi, chẳng may không đủ kinh nghiệm thì bất lợi cho sự trưởng thành của cô ấy, mà công việc cũng khó triển khai.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bì Bất Hưu ha hả cười:
- Đồng chí Vĩnh Siêu nói rất có lý, những cương vị công tác quan trọng thì vẫn là các đồng chí lão thành có thể làm tốt, cũng xuất phát từ tình yêu thương đối với các đồng chí trẻ tuổi. Hơn nữa đồng chí Phó Hồng Muội lại là nữ…
Lời chưa nói xong thì ông ta phát hiện ra mình nói sai rồi, liền vội lập tức im miệng, muốn chuyển sang đề tài khác thì bị Lôi Nhất Đại cướp lời.
- Lão Bì à, ông năm nay cũng không còn ít tuổi nữa rồi, cũng bao nhiêu năm tuổi Đảng rồi. Mà sao ăn nói không có tính Đảng chút nào? Theo như ông nói thì đồng chí nữ và đồng chí trẻ tuổi là không thể đảm nhận trách nhiệm nặng được, không thể giữ các chức vụ quan trọng? Ý của ông là Bí thư Trần và Thị trưởng Hạ không thể lãnh đạo tốt được thành phố Thiên Trạch này?
Trong quan trường có một số việc tất cả mọi người hiểu được, nhưng không nói ra sẽ không sao. Một khi nói ra thì chính là trước mọi người tát bạt mặt. Lôi Nhất Đại nói ra những điều mà không ít người hiểu nhưng không dám nói ra. Vì thế nên lời của ông ta vừa thốt ra, toàn bộ hội trường lập tức im lặng như tờ, không khí như ngưng lại.
Bì Bất Hưu biến sắc, đập bàn đứng dậy. Một trận chiến nước bọt sắp bùng nổ
- Lời của ông Lôi thô nhưng ý không thô. Thân là cán bộ Đảng viên, nên nghiêm khắc yêu cầu bản thân, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Đặc biệt là trong hoàn cảnh hội nghị ủy viên thường vụ như thế này. Ở trước mặt Bí thư Trần và Thị trưởng Hạ. Mỗi người trong chúng ta đều phải thể hiện rõ vị trí của mình.
Ngô Minh Nghị kịp thời đứng dậy thay Lôi Nhất Đại giảng hòa, trong lời nói có ý trào phúng và cảnh cáo đối với Bì Bất Hưu.
Ngô Minh Nghị vừa nói xong, Hứa Phàm Hoa lập tức phụ họa:
- Bí thư Ngô nói có lý. Thể hiện rõ vị trí của mình là rất quan trọng. Phải theo chuyện mà luận, đừng có ngấm ngầm hại người.
- Tôi nghĩ Chủ nhiệm Bì cũng là miệng ác tâm không ác. Ông ấy tuyệt đối không có ý khinh nhẹ Bí thư Trần và Thị trưởng Hạ. Mọi người cũng đừng bắt lỗi trong câu nói của ông ấy nữa.
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Công an Bùi Nhất Phong vội vàng thay Bì Bất Hưu giải vây, với một bộ dạng như người hiền lành.
- Bắt được một câu mà mãi không buông thì không phải là thái độ làm việc hợp tác tốt. Cứ so đo mãi không thôi chính là uốn nắn quá tay rồi.
- Nếu như một người lúc nào cũng có thái độ đoan chính thì không thể nào mà nói loạn được. Lời nói của lão Bùi cũng là có chút uốn nắn quá tay rồi. Các cán bộ Đảng viên chúng ta không nghiêm khắc yêu cầu bản thân mình thì làm sao có thể khiến quần chúng nhân dân hài lòng được đây?
Phó thị trưởng thường trực Dương Kiếm cũng lựa lửa rèn sắt, tiện thời cơ cũng nhập vào cuộc chiến công kích Bì Bất Hưu.
Trong mười ba ủy viên thường vụ có mặt thì ngoại trừ Trần Khiết Văn và Hạ Tưởng không lên tiếng ra thì đại đa số mọi người đều gia nhập vào cuộc luận chiến. Hạ Tưởng thờ ơ lạnh nhạt và đưa ra một kết luận, bất kể là lập trường cá nhân có giống hay không. Nhưng sự công kích không nghừng Bì Bất Hưu trên thực tế giống nhau đến kinh ngạc, nói rõ một điều Bì Bất Hưu ở Thành ủy, nhân duyên quá kém.
- Thôi được rồi, không ầm ĩ nữa.
Trần Khiết Văn không thể không thể hiện ra quyền uy của Bí thư, mặt hơi hơi đỏ lên, ánh mắt uy nghiêm đảo qua mọi người:
- Đã xong chưa vậy? Bây giờ đang là ở hội nghị thường vụ chứ không phải là hội nghị phê bình, cứ lấy mãi một câu để nói mãi. Đây không phải là tác phong nên có của Đảng viên cộng sản, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu biểu quyết.
Hạ Tưởng cũng không thể không lên tiếng:
- Sự việc dừng ở đây. Dưới đây chúng ta sẽ tiến hành thảo luận, chuyện nào ra chuyện nấy. Đừng có nói xa xôi quá.
Ngô Minh Nghị liền nắm lấy câu nói của Hạ Tưởng:
- Thị trưởng Hạ nói đúng. Tôi cho rằng tất yếu phải cho đồng chí nữ lên, để cho đồng chí nữ có cơ hội đảm nhiệm những chức vụ càng cao hơn. Tôi ủng hộ Phó Hồng Muội.