Cô làm Bí thư, nhưng không chỉ bị chìm lấp trong ánh hào quang của Thị trưởng, còn thấy rất mất mặt, bởi vì từ trước đến nay sự liên hợp giữa Bí thư và Thị trưởng sẽ đưa nền kinh tế phát triển, hiện tại hoàn toàn ngược lại, toàn bộ đều do một mình Hạ Tưởng gây dựng nên.
Đang trong lúc Trần Khiết Văn hoàn toàn không vui với những kế hoạch kinh tế lớn của Hạ Tưởng, bỗng nhiên, không hề có dấu hiệu, một tin tức khiến ai cũng kinh hãi được truyền đến từ Tỉnh ủy, làm cô choáng váng cả đầu óc.
Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sau khi xem xét đã đưa ra quyết định, muốn chọn đồng chí Hứa Phàm Hoa tới trường Đảng trung ương tham gia khoá huấn luyện trong vòng nửa năm.
Trên thực tế những người bình thường sẽ cho rằng, được đến Trường Đảng học tập là chuyện tốt, nhưng kỳ thật cũng không hẳn như vậy, học viên đều được phân cấp lớp. Nếu là lớp trung thanh (tên gọi tắt của lớp bồi dưỡng cán bộ trung thanh niên) của cán bộ cấp tỉnh đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng có một số khoá học bồi dưỡng giáo dục tư tưởng ngắn hạn, hoặc lớp học tri thức lý luận, được liệt vào các lớp này sẽ không có gì là tốt cả.
Nhất là đối với cán bộ lãnh đạo nắm thực quyền mà nói, có khi có vài lớp huấn luyện dường như là đặc biệt để chuẩn bị bổ sung nhân sĩ, chính vì như thế nên khi Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sắp xếp đưa Hứa Phàm Hoa đi tham gia lớp huấn luyện giáo dục tư tưởng, thời gian nửa năm là rất dài, nhưng vừa không phải vì mục đích để làm tư tưởng chính trị cho cán bộ hậu bị, cũng không phải vì mục đích thăng cấp, mà đơn thuần chỉ là học tập thêm mà thôi.
Dụng ý rõ ràng đến nỗi không cần phải nói ra, chính là muốn dẹp Hứa Phàm Hoa sang một bên.
Nguồn: http://truyenfull.vnTrần Khiết Văn không tránh khỏi cảm thấy sốc khi hay tin, sau khi nhận được điện thoại từ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, liền gọi sang cho Mã Tiêu:
- Trưởng ban Mã, chuyện đồng chí Hứa Phàm Hoa đi học tập ở trường Đảng trung ương, thế nào mà không báo trước cho Thành ủy? Ngay cả một Bí thư Thành ủy như tôi mà không biết chút tin tức gì, như vậy chẳng hợp nguyên tắc nào cả.
Mã Tiêu bật cười ha hả:
- Sự tình phát sinh đột ngột, Tỉnh ủy cũng bất ngờ nhận được thông báo của trường Đảng trung ương, ban Tổ chức cán bộ còn có người đề cử đồng chí Hứa Phàm Hoa, sau khi thẩm duyệt, đồng chí Hứa Phàm Hoa là người có điều kiện phù hợp nhất... Hiện tại tôi đại diện cho Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chính thức thông báo lên thành phố Thiên Trạch, đồng chí Hứa Phàm Hoa qua ban Tổ chức cán bộ phê chuẩn, và sẽ tham gia học tập ở trường Đảng trung ương trong nửa năm.
Trần Khiết Văn tức giận run người, nhưng lại không nói được gì với cái giọng điệu hách dịch của Mã Tiêu, người ta là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, giải thích như vậy đã là giữ thể diện cho cô rồi, không giải thích cũng là đương nhiên thôi.
Buông điện thoại, Trần Khiết Văn bực bội rất lâu, sau đó lại gọi điện cho Đàm Quốc Thụy.
- Chủ tịch tỉnh Đàm, tại sao có thể như vậy? Phàm Hoa đi học ở trường Đảng trung ương, lại đi tới nửa năm, sau khi trở về, trong bộ máy chính quyền có còn chỗ cho đồng chí ấy sao?
Trần Khiết Văn rất rõ Hứa Phàm Hoa bị người ta cố ý đưa đi, chính là thấy y chướng mắt, quyết tự tay xử lý y là vì cô đã nhẹ tay buông tha Hứa Phàm Hoa trong vụ việc tai nạn xe cộ lần trước.
Tuy rằng Hứa Phàm Hoa gây ra rất nhiều chuyện khiến cô vừa tức vừa hận, nhưng bởi vì Hạ Tưởng cứ muốn lôi Hứa Phàm Hoa không chịu buông, Hứa Phàm Hoa liền trở thành cốt lõi giữa cô và Hạ Tưởng. Hứa Phàm Hoa không mất chỗ đứng, thì chứng tỏ quyền uy của cô vẫn còn. Hứa Phàm Hoa mà ngã ngựa, chứng tỏ Hạ Tưởng đã giành được thắng lợi.
Bởi vậy, cho dù cô có hài lòng hay không, cô cũng phải tìm cách bảo vệ Hứa Phàm Hoa. Kỳ thật điều cô muốn bảo vệ không phải Hứa Phàm Hoa, là chính quyền uy và thể diện của mình. Nói thật, có lúc cô rất muốn tát vào cái mặt của Hứa Phàm Hoa một cái, nhưng ở ngoài mặt lại luôn làm bộ Hứa Phàm Hoa đúng, còn tỏ ra bảo vệ giống như trước đây, có như vậy người khác mới không thể nói được cái gì.
Đàm Quốc Thụy bất đắc dĩ nói:
- Không ai có thể ngờ, sự việc lại phát sinh nhanh như vậy, Phó bí thư Mai và Trưởng ban Mã hẳn là đã sớm bố trí tất cả, chỉ chờ đến ngày mới công bố ra mà thôi, tôi muốn nhúng tay cũng không kịp nữa, hơn nữa tôi cũng không tiện đi hỏi vấn đề bên nhân sự. Bí thư Phạm căn bản là sẽ không quan tâm đến những việc nhỏ nhặt này, Chủ tịch tỉnh Tống không cần phải nói cũng đã âm thầm đồng ý với bọn họ...
Ngoại trừ Hạ Tưởng, Trần Khiết Văn không thể nghĩ ra được ai khác để oán hận, cũng chỉ có Hạ Tưởng ra mặt, mới có thể trở thành cây cầu then chốt, khiến Mai Thái Bình và Mã Tiêu liên kết lại, đồng thời lại nhận được sự đồng ý ngầm của Tống Triêu Độ, nhìn ra phía tỉnh Yến, không tìm ra được người thứ hai có sức ảnh hưởng như vậy... Khá lắm Hạ Tưởng, ngoài mặt làm ra vẻ không quan tâm, tỏ vẻ chấp nhận thua cuộc, một mặt hoàn thành thật tốt công tác của mình, một mặt lại âm thầm tính toán trả thù.
Vừa phải cố gắng giữ nguyên hình tượng chói lọi, lại âm thầm cho cô một đòn, hơn nữa còn loại bỏ được chướng ngại vật chắn đường, lợi hại, thủ đoạn quả cao cường.
Hai ngày sau, tin tức chính thức truyền ra, Hứa Phàm Hoa cũng nhận được thông báo chính thức từ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, chuẩn bị khởi hành tới trường Đảng trung ương. Không ít người đến chào tạm biệt, tỏ vẻ chúc mừng, chúc mừng Hứa Phàm Hoa tiền đồ vô lượng.
Hứa Phàm Hoa sắc mặt ngượng ngùng, miễn cưỡng cười vui, mang vẻ mặt đón chào với nhưng người ra đưa tiễn. Trong lòng tất cả mọi người hầu như đã hiểu rõ chỉ có điều không nói ra mà thôi, biết những lời xã giao, khách sáo nên nói, nhưng càng rõ ràng hơn lớp Hứa Phàm Hoa là lớp nào, y không phải là vì cao mà xây dựng nền móng, mà là bị người ta cố ý sắp xếp.
Tất nhiên Hạ Tưởng cũng đến tiễn đưa, lời nói cũng rất khách khí dễ nghe, chúc cho việc học hành của Hứa Phàm Hoa được thành công, sớm ngày trở về đảm nhiệm trọng trách, Ủy ban nhân dân thành phố rất cần y, rồi đủ thứ khác nữa. Hứa Phàm Hoa nghe mà hận nhưng cũng không tìm được lời nào để phản bác, lại còn phải luôn miệng cảm ơn thiện ý của Thị trưởng Hạ.
Hứa Phàm Hoa vừa đi, Hạ Tưởng lập tức tổ chức hội nghị thường vụ chính quyền, đem toàn bộ công việc quản lý của Hứa Phàm Hoa phân công cho Dương Kiếm, Lý Hiểu Mẫn và vài vị Phó thị trưởng, trọng điểm là Lý Hiểu Mẫn nắm giữ không ít công việc, khiến cho y vô cùng cao hứng, âm thầm hạ quyết tâm về sau theo sát mỗi bước đi của Thị trưởng Hạ.
Trụ sở Thành ủy đều thấy rõ ràng cảnh tượng vừa mới xảy ra, đã chứng tỏ một sự thật, trò đùa trong trong cuộc họp của Hội đồng nhân dân lần trước, vụ việc vẫn còn chưa có kết thúc, Thị trưởng Hạ là người có tầm nhìn xa, hắn lại đánh giá chính xác vụ việc, lúc ấy chưa trả lại, về sau nhất định sẽ trả về, hơn nữa luôn luôn có những thủ đoạn ngoài dự tính của mọi người.
Thật khâm phục Thị trưởng Hạ, vừa có mặt làm cho người ta kính nể bởi những cố gắng trong công tác vì nước vì dân, lại có mặt khiến người khác ghen tị như kẻ thù bởi bản tính không chịu thỏa hiệp, không dễ cùng nhau, trừ khi anh cũng có cùng mục tiêu với hắn là giúp cho nhân dân có cuộc sống thoải mái yên ổn hơn, nếu không đắc tội hắn, không, phải nói là sau khi phạm phải việc gì trái pháp luật, Thị trưởng Hạ tuyệt không buông tha.
Không ít người cảm thán, Bí thư Trần lại thua thêm một ván, hơn nữa Hứa Phàm Hoa đi đến trường Đảng trung ương lần này, sau khi trở về, Thành ủy Thiên Trạch và bộ máy chính quyền đã không còn chỗ cho y dung thân, nói cách khác, y còn một còn đường duy nhất là xin điều đi, ngoài ra không còn một con đường nào khác để lựa chọn. Nói trắng ra là, từ bây giời, Hứa Phàm Hoa đã bước ra khỏi sân khấu lịch sử của Thành ủy Thiên Trạch.
Thành ủy Thiên Trạch vừa mới sóng yên gió lặng được vài ngày, bởi vì sự rời đi bất ngờ của Hứa Phàm Hoa, một lần nữa nổi lên bao nhiêu lời đồn đại vây quanh chuyện tranh đấu của Hạ Tưởng và Trần Khiết Văn, Hạ Tưởng lại giành thắng lợi. Có thể nói là chiến thắng áp đảo, chứng tỏ sự chênh lệch lực lượng của hai bên, càng khiến cho Bùi Nhất Phong, Bì Bất Hưu và Từ Hâm thêm căm tức ở trong lòng.
Trần Khiết Văn vì chuyện rời đi của Hứa Phàm Hoa, mà rầu rĩ không vui suốt một thời gian dài. Nhưng cô cũng thầm mừng là vì, Hạ Tưởng tuy chuyển Hứa Phàm Hoa đi, nhưng vẫn không làm gì được nhóm người Biện Hữu Thủy, còn có cái chết của Kỷ Phong Thanh, nghe nói hắn cũng chú ý suốt một thời gian, cuối cùng vẫn không tìm ra được cách giải quyết gì? Thành phố Thiên Trạch, vẫn nằm dưới quyền lực của cô, Hạ Tưởng đừng hòng nghĩ đến chuyện cướp toàn bộ quyền hành trong tay cô.
Cô sẽ không chịu để yên, hơn nữa cô càng có lý do để tin tưởng, theo quan niệm thi hành chấp chính của Hạ Tưởng, khi hắn đụng đến lợi ích của gia tộc, chỉ cần mất đi sự ủng hộ của thế lực gia tộc, thì hắn có con đường nào để đi?
Chắc chắn thất bại thảm hại.
Hạ Tưởng kỳ thật không có ý định buông việc Kỷ Phong Thanh tự sát, nhưng Lưu Nhất Cửu đi huyện Bào Mã điều tra vụ án buôn lậu thuốc phiện, đã đi hơn một tháng mà vẫn không có tin tức gì, hắn cũng không muốn hối thúc. Hắn tin tưởng tự Lưu Nhất Cửu có thể làm tốt chuyện này, hơn nữa nếu hắn nóng vội, ngược lại sẽ làm Lưu Nhất Cửu khinh thường, đường đường là một Thị trưởng chẳng lẽ cả ngày không có việc gì để làm, mà lúc nào cũng để ý đến một vụ tự sát nhỏ nhoi?
Hạ Tưởng đương nhiên có việc cần phải làm, hơn nữa là rất nhiều.
Trước tiên là sau khi vốn đầu tư 100 triệu tệ đầu tiên của bất động sản Thiên An đến đúng chỗ, đã bắt đầu quy hoạch thành phố mới ở Kinh Đông. Cùng lúc đó, tiền quyên góp của bất động sản Thiên An đã vào vị trí, Hạ Tưởng với chức vụ Thị trưởng tham dự nghi thức quyên tặng, đương nhiên, có nghi thức Thị trưởng Hạ tham dự, tất nhiên không thể thiếu bóng dáng hai người Kim Nhan Chiếu và Lan Mẫn Mẫn, hai người phụ nữ giống như hai con bướm xen kẽ vào trong nghi thức, hấp dẫn ánh mắt mầu mị của Tôn Hiện Vĩ.
Hạ Tưởng thậm chí còn lấy danh nghĩa cá nhân ra hỏi Tôn Hiện Vĩ vì sao còn chưa từ bỏ ý định, cứ quấn quít lấy Kim Nhan Chiếu không buông? Không phải y đã gặp mặt bạn trai của Kim Nhan Chiếu rồi sao, hơn nữa còn nói chuyện? Tôn Hiện Vĩ lúc nào cũng ăn ngay nói thật trước mặt hắn, lúc này đây lại giữ kín như bưng, có cạy miệng cũng không chịu nói ra, chỉ nói vài chuyện vui vui, còn nói tuy rằng Kim Nhan Chiếu cự tuyệt y, nhưng hắn vẫn chưa hết hy vọng, tục ngữ nói phụ nữ tốt sợ đàn ông theo đuổi, hắn cứ quấn lấy Kim Nhan Chiếu, không tin không làm rung động trái tim của cô.
Danh ngôn của Tôn Hiện Vĩ là: "đẹp trai không bằng chai mặt"
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng nhìn ra, Kim Nhan Chiếu thật sự không có một chút hảo cảm đối với Tôn Hiện Vĩ, thậm chí còn rất ghét, hắn biết hy vọng của Tôn Hiện Vĩ không lớn. Kim Nhan Chiếu là một cô gái rất có cá tính, vừa có gia thế lại có kiến thức, không phải hạng con gái có thể bị loá mắt vì những kẻ vung tiền đi lấy lòng con gái.
Điều khiến Hạ Tưởng thấy bất ngờ chính là, vào tối hôm đó, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Kim Nhan Chiếu, muốn mời hắn ăn cơm. Hắn vốn định từ chối, nhưng Kim Nhan Chiếu lại nói một câu khiến hắn không thể thốt ra câu từ chối:
- Thị trưởng Hạ, tôi có một bạn học tên là Nguyên Dã, là phóng viên báo pháp chế, lần trước, khi anh ta đến thành phố Thiên Trạch phỏng vấn vụ tai nạn xe 227, bị Thường Hào liên tục giăng bẫy khiến cậu ấy bỏ chạy, hiện giờ cậu ta không còn đường để đi, nói muốn trả thù thành phố Thiên Trạch, còn nói muốn đem chuyện tai nạn xe 227 đưa tin cho cả nước biết, mục đích là huỷ hoại toàn bộ danh tiếng của thành phố Thiên Trạch …
Sau khi mạnh mẽ tuyên truyền trên Nhật báo và đài truyền hình thành phố, bất động sản Thiên An chỉ một đêm đã nổi danh, trước khi vẫn chưa chính thức tiến quân vào ngành bất động sản thành phố Thiên Trạch, nhưng đã ghi được dấu ấn trong lòng, chiếm được nhiều thiện cảm người dân ở đây.
Mặc dù từ có vài phóng viên bất lương đến đây xin phỏng vấn, mục tiêu là mượn việc nhận hồng bao, đối phó bọn họ, vừa phải không được quá cung kính, lại cố gắng không được quá đắc tội với họ, bởi vì cho dù bây giờ không có việc gì cần phải che giấu những tin tức tiêu cực kia, nhưng nếu bị bọn họ theo dõi, một thành phố Thiên Trạch to lớn như vậy, muốn tìm một tin gì đó thu hút sự chú ý thì có khó gì, cho nên đối đãi với các phóng viên tin tức, ngoài việc lúc nào cũng phải tỏ vẻ cung kính ở mặt ngoài ra, thì cho dù đó là phóng viên bất lương, cũng phải nghĩ biện pháp đuổi đi mà không đắc tội với họ.
Thường Hào là Trưởng ban Tuyên giáo, thường xuyên giao tiếp với phóng viên, sao có thể để xảy ra sai lầm thấp kém như vậy được? Hơn nữa ngày nay truyenfull.vn phát triển như vậy, Trưởng ban Tuyên giáo chính là nhân viên phòng cháy chữa cháy, ở đâu có tin tức tiêu cực thì phải đến đó dập lửa. Công việc của Trưởng ban Tuyên giáo so với trước kia khó hơn gấp trăm lần, nhiều người đều áp lực lớn, một khi không cẩn thận sẽ trở thành cái đích chịu sự chỉ trích của mọi người, nếu mọi tin tức tiêu cực bị phát tán tràn lan trên mạng, Trưởng ban Tuyên giáo sẽ luôn mất ngủ mỗi đêm.