QUAN THẦN

Lô Thắng và Lưu Nhất Cửu từng là bạn chiến đấu thân thiết, hai người vào sinh ra tử cùng nhau, thân nhau như anh em. Trong một lần thi hành nhiệm vụ, Lô Thắng vì cứu Lưu Nhất Cửu, đã chặt đứt một ngón tay, bản thân lại bị trọng thương phải nhập viện ba tháng mới thoát khỏi nguy hiểm.

Từ đó trở đi Lưu Nhất Cửu xem Lô Thắng như là bạn chí cốt.

Sau khi chuyển nghành, hai người, một người thì được cử về thành phố, một người thì cử về huyện, đều ở cương vị công tác quan trọng, lập ra nhiều công lớn. Trong chốt lát Lưu Nhất Cửu đã lên chức Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, về sau lại lên tới chức Phó cục trưởng. Còn Lô Thắng cứ làm Đại đội trưởng đội phòng chống ma túy suốt 10 năm, suốt 10 năm chưa hề tiến thêm một bước.

Trong 10 năm, y từng mấy trăm lần thâm nhập vào độc huyệt, bắt được vô số kẻ buôn ma túy, khiến kẻ buôn ma túy nghe tin đã sợ mất vía, gọi y là anh hùng can đảm. Lại bởi vì y chỉ có chín ngón tay, bị kẻ buôn ma túy gọi là Cửu Vĩ Hồ. Lại vì Lô Thắng có khứu giác và cơ trí của hồ ly, chẳng những có thể tìm được địa điểm ẩn náu của kẻ buôn ma túy, còn hết lần này đến lần khác giành thắng lợi trong cuộc phá án, nhóm buôn ma túy đối với y vừa sợ vừa kính nể vừa căm hận. Cũng chính vì y tấn công vào bầu không khí càn quấy của nhóm buôn bán ma túy, có người tuyên bố bỏ ra 3 triệu USD để mua đầu của y, đồng thời nhiều lần muốn ám sát.

Kết quả mỗi lần như vậy y đều không hề hấn gì mà thoát được nguy hiểm. Chẳng những có cơ trí linh hoạt giống hồ ly, lại có sự thận trọng cảnh giác giống như sói, biệt hiệu Lô Hồ Lang chính là do kẻ buôn ma túy đặt cho y.

Bởi vì công lao của y, y đã từng được bầu là một trong mười thanh niên trẻ tuổi xuất sắc của thành phố, người đạt được danh hiệu lao động 1-5 của tỉnh, người đạt được huy hiệu thanh niên trẻ tuổi ngũ tứ của tỉnh, thành viên ưu tú của tỉnh, đại biểu Đảng lần thứ XI, cảnh sát nhân dân ưu tú cả nước, người có công tác tiên tiến trên cả nước, người tiên tiến trong phong trào phòng chống ma túy của cả nước, vệ sĩ trẻ tuồi của cả nước….

Song, một nhân vật anh hùng xuất sắc như vậy, vốn dĩ từng bước được thăng chức, vốn nhận được sự tôn kính và địa vị nên có, nhưng bởi vì y quá liêm khiết, chỉ biết toàn tâm toàn ý chống lại kẻ buôn ma túy, không biết làm theo ý của người khác, kết quả vẫn ở vị trí đội trưởng đại đội suốt 10 năm qua, nửa bước cũng chưa được thăng chức, không chỉ như thế, y còn bị sự đối đãi không công bằng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Đầu tiên vốn là đồng ý cho y vào vị trí Phó cục trưởng, nhưng bọn họ sớm đã để cho Hà Lâm Trạch bước trước một bước giành lấy, y lại đợi thêm vài năm, vài năm sau, Hà Lâm Trạch làm Cục trưởng, thuộc hạ của hắn Lại Quang Minh lại lướt qua y đảm nhiệm chức Phó cục trưởng, mà y vẫn là đại đội trưởng, vẫn giữ nguyên chức vụ ban đầu.

Không được lên chức y cũng nhịn, nhưng liên tục mấy năm bôn ba bên ngoài, sức khỏe y không những ngày càng kém, vợ y vì nơm nớp lo sợ cho y đã ngã bệnh, hơn nữa bệnh ung thư máu đã tốn không biết bao nhiêu tiền. Họa vô đơn chí chính là, xí nghiệp của vợ bị phá sản, lại thất nghiệp, đường đường là người phòng chống tệ nạn ma túy chưa từng bị khó khăn nguy hiểm đánh bại, không bị mấy triệu tệ của kẻ buôn bán ma túy mê hoặc, nhưng đối diện với cuộc sống quá khó khăn trước mắt, lại khóc không ra nước mắt.

Y nhiều lần thỉnh cầu lãnh đạo cứu vợ của y, nguyện bằng lòng về sau không bao giờ yêu cầu đề bạt chức Phó cục trưởng, chỉ hy vọng trong Cục thấy được công lao của y trong nhiều năm qua, mà ra tay cứu giúp bệnh tình vợ của y, cứu vớt gia đình của y. Lại Quang Minh, Hà Lâm Trạch, đều giở giọng đùa cợt với y, hoặc là bỏ mặc không thèm để ý tới, không có một ai mở to mắt ra nhìn y, hay nói một câu an ủi với y, để y cảm nhận được sự quan tâm của cấp trên.

Trương Hòa Hưng, Biện Hữu Thủy, càng tỏ ra thái độ hờ hững, lúc đầu còn giả vờ an ủi mấy câu, cuối cùng liền lấy cái cớ vì tài chính khó khăn ra làm lý do để phớt lờ cho xong chuyện. Sau nhiều lần Lô Thắng tìm đến họ, bọn họ cũng cảm thấy phiền, dứt khoát trốn tránh không gặp mặt.

Lô Thắng rốt cục rơi vào tuyệt vọng...

Y không bị các loại mánh khóe của kẻ buôn ma túy đánh ngã, cũng khôngbị sự cám dỗ của kẻ buôn ma túy đánh ngã, nhưng y lại bị ngã gục trong tay người cùng một nhà. Một nam tử hánkiên định, tình nghĩa, cuối cùng lại bởi vì sự sinh tồn dằn vặt, bởi vì sự đùn đẩy của một đám quan lại vô trách nhiệm, y đối với cuộc sống hoàn toàn mất đi niềm tin, cuối cùng bí quá hoá liều, hiểu luật nhưng lại lạc lối phạm pháp —— buôn lậu thuốc phiện.

Từng là nhân vật anh hùng, từng khiến kẻ buôn ma túy nghe tin anh hùng tập kích ma túy liền sợ mất vía, cuối cùng cũng thành một gã buôn ma túy, quả là nhận không ít sự mỉa mai cay độc.

Lại nghĩ đến bây giờ ban Tuyên giáo huyện Bào ã còn muốn đem Lại Quang Minh tuyên truyền thành nhân vật anh hùng, đổi trắng thay đen, đem vô sỉ trở thành cao thượng, thật sự mảng đen tối trong chốn quan trường đã được sử dụng đến cực hạn rồi.

Hạ Tưởng tự cho rằng đã gặp không ít người lừa gạt trong chốn quan trường, cũng đã trải qua không ít kinh nghiệm trên chốn chính trị, cho rằng chính mình cũng đủ bình tĩnh và lý trí, nhưng sau khi nghe kể đến sự việc của Lô Thắng, vẫn khó có thể dồn nén sự tức giận trong lòng, ngay tại chỗ quăng ngã bình rượu:

- Bọn rác rưởi, bại hoại khốn khiếp.

Trong cơn thịnh nộ, Thị trưởng Hạ lần đầu tiên ở trước mặt của Bành Vân Phong nói ra những câu thô tục như vậy.

Bành Vân Phong chẳng những không sửng sốt, ngược lại trong lòng càng thêm nhận định Thị trưởng HạThị trưởng Hạ là người biết đối nhân xử thế, có chính nghĩa và nhiệt huyết, y nên tin cậy và đi theo lãnh đạo.

Hạ Tưởng vốn nghĩ rằng Biện Hữu Thủy hơi quan liêu một chút, là người chính trị đầu cơ lợi dụng, bởi vậy hành động của y trong hội nghị Hội đồng nhân dân lâm thời, cũng không nên để ý, hắn cũng không có ý định tìm hiểu kỹ thêm. Nhưng trước tiên là sự việc của huyện Bào Mã đã giày vò chính mình, sựu việc sự tích anh hùng của Phạm Minh Vĩ và Lại Quang Minh muốn lên báp, sau đó còn có Dương Kiếm kiểm tra được vấn đề vi phạm quy định, bây giờ lại có Lưu Nhất Cửu rơi nước mắt lên án, hắn biết, nội tình của huyện Bào Mã tuyệt đối không được sạch sẽ.

Sạch sẽ mới là lạ, liên tiếp nhiều sự việc phát sinh ở huyện này, nếu trùng hợp và do con người tạo nên vu oan, xem như là giai thoại của thế giới rồi. Hạ Tưởng hạ quyết tâm, nếu sự tình là thật, không đem chuyện của huyện Bào Mã làm rõ ràng, hắn sẽ không còn là một Hạ Tưởng vang danh khắp bốn phương.

Lưu Nhất Cửu thấy Thị trưởng Hạ lửa giận ngút trời, biết đã tìm đúng người, lập tức lấy lại khí phách:

- Thị trưởng Hạ, chỉ cần anh trả lại sự công bằng cho Lô Thắng, tôi Lưu Nhất Cửu mệnh này sẽ giao cho anh, về sau chỉ cần anh nói một câu, tôi cho dù dãi nắng dầm mưa, tuyệt đối cũng không lùi lại một bước.

Cũng may Hạ Tưởng cũng quen với cách nói chuyện của Lưu Nhất Cửu, biểu thị sự trung thành quá mức như vậy, khiến người ngoài nghe xong sẽ cảm thấy ngứa ngáy, rất giả, nhưng hắn lại tin câu nói của Lưu Nhất Cửu là hoàn toàn xuất phát tận đáy lòng, nhất định không hề hề có nửa câu giả dối.

Hạ Tưởng phá lệ uống ba ly với Lưu Nhất Cửu:

- Nhất Cửu, anh là cảnh sát nhân dân rất tốt, tôi cụng với anh ba chén.

Thị trưởng không dễ dàng chủ động cụng ly với người khác, cho dù là coi trọng lắm, nhiều lắm cũng chỉ một ly, Thị trưởng Hạ uống luôn ba ly, Bành Vân Phong ở một bên mừng thầm, Lưu Nhất Cửu cảm thấy vì được sủng ái mà vừa mừng vừa lo, đứng lên.

- Cảm ơn Thị trưởng Hạ, tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình. Tôi tuy rằng tạo ra một chút thành tích, nhưng tôi không thể cứu được Lô Thắng, tôi thật hổ thẹn...

Lưu Nhất Cửu một hơi uống liền ba ly,

- Tôi thay mặt cả nhà Lô Thắng, cảm ơn đại ân đại đức của Thị trưởng Hạ.

Nói xong, Lưu Nhất Cửu quỳ xuống.

Hạ Tưởng vội vàng đỡ y đứng dậy, biết cái quỳ của Lưu Nhất Cửu thể hiện đầy ắp thâm tình, là giải thích cho tình cảm chân thành nhất dành cho chiến hữu của mình, trong lòng hắn xúc động và cảm xúc mãnh liệt. Từ thành phố Lang đến thành phố Thiên Trạch, bị một vũng nước đọng của thành phố Thiên Trạch làm cho thiếu chút nữa đánh mất đi nhiệt huyết, hiện tại Lưu Nhất Cửu lại lần nữa nhen nhóm nhiệt huyết cho hắn.

- Nhất Cửu, chuyện này, tôi đã sẽ can dự.

Hạ Tưởng nói như đinh đóng cột,

- Nắm chắc chứng cứ xác thực trong tay, bảo vệ sự an toàn cho Lô Thắng.

- Vâng!

Lưu Nhất Cửu đứng nghiêm, cúi đầu kính lễ.

- Phạm Minh Vĩ cũng không phải người tốt.

Lưu Nhất Cửu tiếp tục vạch trần mặt nạ huyện Bào Mã,

- Gã và Minh Lam Hiểu có quan hệ nam nữ bất chính, ai mà không biết? Kiểm tra công việc lúc ban đêm? Chó má, gã và Minh Lam Hiểu cùng đến vùng nông thôn. Vốn muốn ở tại xã Vấn Nhu, lại nhận được điện thoại nói là ở xã Hoảng Toàn có tiệc rượu, liền quyết định đi ăn tiệc thịt lừa, tục ngữ nói trên trời có thịt rồng dưới đất có thịt lừa, Phạm Minh Vĩ thích cả hai, tham ăn háo sắc, kết quả chết ở giữa đường. Biện Hữu Thủy thực biết làm càn, một tên Bí thư thích rượu thịt háo sắc, một tên Phó cục trưởng trùm ma túy, vậy mà cũng được tài liệu truyên truyền là anh hùng, tôi thật muốn đánh một cái tát tai vào khuôn mặt phì nộn của lão.

Dựa vào tình huống mà Lưu Nhất Cửu nắm giữ có thể xác định, Phạm Minh Vĩ và Lại Quang Minh tuyệt đối đều có vấn đề, nhưng cũng không có chứng cứ trực tiếp nhắm vào Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng. Tuy nhiên dường như có thể khẳng định rằng, Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng cũng khó thoát khỏi không can hệ.

Hạ Tưởng thậm chí có thể khẳng định, nếu điều tra thuận lợi, tiếp tục tìm ra manh mối nữa, tuyệt đối sẽ khiến cho giới quan lại của huyện Bào Mã chấn động.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Tưởng chỉ dặn một câu:

- Vân Phong, cho người trong đêm đến đón vợ của Lô Thắng tại huyện Bào Mã về thành phố, sau đó gọi điện thoại cho bệnh viện thành phố, để cho bọn họ miễn phí trị liệu, nếu điều kiện trị liệu của thành phố Thiên Trạch không tốt mới đưa lên Bắc Kinh.

Sau đó lại gọi một cuộc điện thoại:

- Lão Dương, có một việc anh thay mặt tôi ứng phó một chút, có một phóng viên đến từ Bắc Kinh, y tên là Nguyên Dã, trong tay y có một số tin tức về huyện Bào Mã... Tôi có việc phải về thành phố Yến.

Dương Kiếm vừa nghe đã vui mừng:

- Tôi còn ở huyện Bào Mã, có lẽ sẽ ở lại đây hai ngày nữa mới quay về.

- Vậy được, tôi bảo Nguyên Dã trực tiếp đến huyện Bào Mã tìm anh.

Mọi sự sắp xếp, phải cẩn thận và chặt chẽ, không thể để cho đối phương có cơ hội nghỉ xả hơi. Gió thổi cỏ lay, với sự hiểu biết của Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng về huyện Bào Mã, Dương Kiếm lấy danh nghĩa thị sát, căn bản không có khả năng tiếp cận đượcchân tướng. Càng xuống phía dưới, trình độ dối trên lừa dưới càng cao. Nhưng Dương Kiếm nếu có sự tương trợ của Nguyên Dã, hẳn là nhanh chóng tiếp cận được với rất nhiều nội tình bên trong.

Đối với điều tra ngầm của ban Tuyên giáo Thành ủy, Hạ Tưởng căn bản không nuôi bất cứ hy vọng gì, với trình độ của một đám người trong ban Tuyên giáo, muốn tiếp tục hỏi ra chân tướng, e rằng phí công.

Hạ Tưởng cũng không tráng mặt mọi người, trực tiếp lại gọi điện thoại cho Nguyên Dã, bảo y trực tiếp đến huyện Bào Mã tìm Phó chủ tịch Dương, vì suy xét cẩn thận, hắn còn dặn dò thêm:

- Cơ hội thường chỉ có một lần, phải nắm bắt chắc một chút, Nguyên Dã, cậu nghĩ kỹ chưa?

Nguyên Dã tuy rằng không rõ Thị trưởng Hạ vì sao đột nhiên đem y chuyển giao cho Phó thị trưởng Dương, nhưng rõ ràng Phó thị trưởng Dương tuyệt đối là người đáng tin cậy của Thị trưởng Hạ, y mặc dù có khi vô sỉ thậm chí khốn khiếp, nhưng cũng biết đạo lý tùy cơ hành sự, liền nói:

- Anh cứ yên tâm, tôi có không ít khuyết điểm, nhưng cũng có ưu điểm khiến cho người khác tin phục, anh xem hành động của tôi.

Lưu Nhất Cửu thấy Thị trưởng Hạ điều khiển người đâu ra đó, đâu đâu cũng suy xét chu toàn, không khỏi khâm phục, là lãnh đạo, phải nhìn xa trông rộng, hắn cao minh hơn so với y. Chẳng những có trực tiếp thị sát, còn có âm thầm sắp xếp mọi việc, thật là lợi hại.

Hạ Tưởng về đến nhà, trong đầu vẫn còn kích động, vừa vì sắp đón một việc hết sức rối ren, vừa vì lo cho vận mệnh của Lô Thắng mà thở dài, sau đó hắn lại nghĩ tới Từ Hâm…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi