QUAN THUẬT

- Bí thư Diệp, việc này nói thật là bên Đảng ủy của trường vẫn đang "tiến hành". Vũ Quang Trung tôi còn mắc nợ bí thư Diệp món nợ ân tình nên tôi muốn có ý nhắc nhở bí thư.

- Kéo dài thêm một học kì nữa thì coi như xong rồi, kết quả học tập của Tuyết Hồng không theo kịp thì làm thế nào?

Diệp Phàm thản nhiên nói nhưng trong giọng nói của hắn đã có chút tức giận.

- Bí thư Diệp, nói thật với anh về việc này ý của hiệu trưởng Trần là cứ kéo dài đã, đợi đến khi chúng tôi có được dự án thì sẽ thương lượng việc này. Anh cứ kiên nhẫn đợi thêm chút nữa, cùng lắm là đến cuối kì sẽ có cách. Có một sỗ chuyện hiệu trưởng Trần cũng khó làm.

Võ Quang Trung đột nhiên nói ra sự thật.

- Trịnh Thượng Minh quả là gớm, điều khiển được cả trường đại học Bắc Kinh của các ông ra đối sách như thế. Việc học của sinh viên chứ đâu phải chuyện trò trẻ con? Lại còn kéo dài, liệu có kéo dài được không? Chúng ta không thể lấy tương lai điền đồ của những người trẻ tuổi ra để làm điều kiện. như thế sẽ lỡ dở cả cuộc đời người ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Diệp Phàm nói với giọng rất cứng rắn.

- Bí thư Diệp, việc này nhà trường cũng không có cách nào khác. Xây dựng hai dự án đó hết mấy chục tỉ, lại liên quan đến việc xây dựng và nâng cấp cơ sở hạ tầng cứng của trường đại học Bắc Kinh chúng tôi.

Nó lại có tác dụng rất rõ ràng trong việc cải thiện điều kiện học tập ở trường. Chúng tôi không thể để mất đi cơ hội hiếm có này được.

Anh cũng hiểu rõ đấy, trường học cũng chỉ là nha môn thuần túy.

Muốn có được cơ hội rót vốn đầu tư từ trên thực sự rất khó. Người ta cho tiền mà mình không biết sử dụng thì lần sau họ sẽ qua mặt cho coi.

Vũ Quang Trung thật thà nói.

- Ồ, vậy Tuyết Hồng trở thành vật hi sinh rồi có đúng không? Nếu các ông còn không tiến hành tôi sẽ báo lên bộ Giáo dục. Các ông đã vi phạm trong việc kéo dài thủ tục chuyển trường mà không có lí do. Như vậy là không tạo điều kiện cho sinh viên học tập. Thử hỏi lương tâm nhà giáo của các ông ở đâu?

Câu chữ Diệp Phàm nói ra bắt đầu sắc bén. Mặc dù cũng sắp chuyển đi rồi nhưng vẫn phải nói ra những lời ấy nếu không thì Tuyết Hồng bị họ "o ép" một cách vô ích rồi.

- Chuyện này, bí thư Diệp vẫn có thể thương lượng được có đúng không? Hơn nữa có lẽ việc này các anh mà báo lên trên thì hiệu quả cũng không tốt lắm. Việc tuyển em Tuyết Hồng vốn đã là đặc cách rồi, còn điểm số thì thực sự quá thấp.

Vũ Quang Trung đang có ý nhắc nhở Diệp Phàm, Trịnh Thượng Minh chỉ cần sửa lại một chút là đủ rồi.

Tất nhiên Võ Quang Trung cũng sợ Diệp Phàm sẽ mang chuyện này lên bộ giáo dục thật. Ảnh hưởng của Diệp Phàm không phải là bé. Dù việc đó có không đem lại kết quả gì thì sau này đại học Bắc Kinh cũng sẽ bị anh ta "trù dập". Xuất phát từ lợi ích của nhà trường tất nhiên Vũ Quang Trung không muốn nhìn thấy cục diện bế tắc đó.

- Vậy được. Các ông không muốn cho Tuyết Hồng học thì chuyển nó đi là được rồi. Các ông làm giấy xác nhận chuyển trường cho tôi, còn những việc khác tôi sẽ tự giải quyết.

Lúc này Diệp Phàm mới đi vào đề tài chính.

- Chuyển đi?

Vũ Quang Trung ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm hỏi tiếp:

- Chuyển đi đâu?

- Đại học Thanh Hoa đã đồng ý tiếp nhận cô ấy. Đàng đông không sáng thì đàng tây sẽ tỏ. Các ông cứ kéo dài không cho sinh viên vào học, bên kia người ta quý trọng nhân tài nên tình nguyện tiếp nhận rồi. Giờ mời phó hiệu trưởng Võ làm giấy xác minh cụ thể có liên quan. Đây là giấy tiếp nhận của trường đại học Thanh Hoa.

Diệp Phàm đặt tờ giấy xác minh do đích thân hiệu trưởng Đàm viết lên bàn của Vũ Quang Trung.

- Bí thư Diệp, anh cũng biết đấy, các bậc học bên dưới đại học từ tiểu học cho đến trung học sơ sở rồi trung học phổ thông đều có chính sách chuyển trường.

Nhưng đến bậc đại học thì có bao giờ anh nghe nói đến chuyện chuyển trường không? Điều này cho thấy chúng tôi thực sự hết cách. Việc trường đại học tuyển sinh là một việc hết sức nghiêm túc.

Chúng tôi còn phải trao đổi với văn phòng tuyển sinh và các cơ quan có liên quan. Điều này chứng tỏ chúng tôi thực sự hết cách.

Võ Quang Trung lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi.

Thực ra ông ta còn tiếc Tuyết Hồng. Tuyết Hồng có năng khiếu thể thao, chắc chắn sẽ đạt được giải quán quân.

Đến lúc đó thì người phát hiện ra nhân tài là ông ta cũng được thơm lây, hơn nữa Tuyết Hồng lại chuyển đến đại học Thanh Hoa.

Vậy thì có khác nào giúp đỡ đối thủ? Điều này thì chẳng cần phải nói Vũ Quang Trung mà ngay cả hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh Trần Bạch Hậu cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

" Thịch..."

Rút cuộc thì Diệp Phàm đã không làm được mấy chữ "Hải Nạp Bách Xuyên" mà chủ tịch Đường căn dặn. Lúc đó hắn không kìm chế được nữa, đập nhẹ xuống bàn. Nắp đạy chén trà rơi xuống mặt bàn làm việc.

- Rút cuộc là các ông muốn làm gì? Không cho người ta học mà cũng không chịu cho chuyển, chẳng nhẽ các ông định đưa em tôi bày lên giá sách sao?

Hành động của các ông nếu nói khó nghe một chút thì chính là "mưu tài hại mênh"! Việc này nếu các ông không chịu buông tay thì cho dù có ra tòa án chúng tôi cũng sẽ đấu tranh tới cùng với các ông.

Các ông ức hiếp người quá đáng.

Diệp Phàm nói lớn, khiến thư kí của Vũ Quang Trung cũng phải hoảng sợ thò đầu ra xem, thấy Vũ Quang Trung không sao thì lại quay vào.

- Việc này để tôi hỏi lại hiệu trưởng Trần.

Vũ Quang Trung cũng bất đắc dĩ, đành gọi điện thoại cho Trần Bạch Hậu. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn méo mó cười, lắc đầu ý rằng không thể thương lượng được.

- Được, được lắm. Tất cả hậu quả trường các ông sẽ phải gánh vác.

Diệp Phàm tức tối, đứng bật dậy, đá chiếc ghế xoay sang tận phía góc phòng rồi hùng hổ bước đi.

Diệp Phàm vừa đi khỏi, Vũ Quang Trung đã vội vàng tới phòng làm việc của Trần Bạch Hậu.

- Đi rồi sao?

Trần Bạch Hậu hỏi, sắc mặt nghiêm túc có chút khó coi.

- Đúng vậy.

Vũ Quang Trung thở dài gật đầu, nhìn Trần Bạch Hậu rồi nói:

- Chuyện này đúng là chúng ta đã làm không đúng. Đúng như Diệp Phàm nói, chúng ta không cho Tuyết Hồng đi học lại cũng không cho cô ta chuyển sang đại học Thanh Hoa. Làm gì ở đâu có cái lí đó. Hiệu trưởng Trần, tôi thấy có chút hổ thẹn.

- Việc này...ông Vũ, ông nói xem tôi còn có cách nào khác. Thứ trưởng Trịnh theo dõi rất chặt, hai ba ngày là lại gọi điện hỏi chuyện của Tuyết Hồng, lúc nào cũng dặn dò chuyện này. Hơn nữa lần này vốn chỉ định rót xuống một tỉ nhưng kết quả đã cho hai tỉ rồi.

Chuyện này tôi hiểu. Thứ trưởng Trịnh đang giúp tôi. Ông nói xem tôi có thể vì một em sinh viên mà vứt bỏ hai tỉ không?

Đây sẽ là tổn thất rất lớn cho trường chúng ta. Đại học Thanh Hoa rất ngặt, nếu chúng ta mà không phấn đấu thì sẽ bị họ vượt mặt ngay.

Điều kiện ở tất cả các mặt của hai trường chúng ta trước giờ đều tương đương nhau. Nếu bên Thanh Hoa xây dựng xong rồi, chúng ta mất đi khoản này thì chắc chắn sẽ tụt hậu về mặt cơ sở hạ tầng cứng so với họ.

Điều này tuyệt đối không được vì vậy vì đại cục, Trần Bạch Hậu tôi đành phải làm điều trái với lương tâm. Nếu muốn mắng chửi thì cứ để Diệp Phàm đến mắng chửi tôi.

Trần Bạch Hậu vuốt mái tóc đã bạc của mình, vẻ mặt ông ta rất khó coi.

- Ông Trần, lúc Diệp Phàm đi anh ta đã nói những lời rất hung hăng. Tôi cảm thấy hơi lo lắng...

Khuôn mặt Vũ Quang Trung đầy lo âu.

- Anh ta nói gì?

Trần Bạch Hậu nhếch miệng hớp một hụm trà lấy lại tinh thần rồi hỏi.

- Anh ta nói tất cả mọi hậu quả trường chúng ta sẽ phải gánh chịu.

Vũ Quang Trung đáp.

- Anh ta định làm gì? Lẽ nào định trù dập trường đại học Bắc Kinh của chúng ta. Thanh niên bây giờ cũng kiêu ngạo quá nhỉ.

Đây là nơi nào chứ? đây là chỗ nhà nước đào tạo nhân tài, là nơi tuyển học sinh xuất sắc của các vùng trong cả nước thậm chí là nước ngoài.

Đây là nơi để anh ta đến làm loạn sao? Tôi phải đợi xem một Bí thư Thành ủy như anh ta thì sẽ làm được gì?

Trần Bạch Hầu tức giận. Gần đây vì chuyện của Tuyết Hồng mà ông ta như phát điên lên.

Nên ông ta không nhịn được nữa, bột ra những lời hung hăng dọa nạt. Tất nhiên ông ta cũng là một người có uy tín.

- Ông Trần, ông có biết về các mối quan hệ của anh ta không?

Vũ Quang Trung nghe xong, sắc mặt bỗng trầm xuống. Ông ta vội nhắc nhở Trần Bạch Hầu.

- Quan hệ? mối quan hệ gì?

Trần Bạch Hậu đờ người ra hỏi. Hai chữ "quan hệ" bật ra từ miệng Vũ Quang Trung. Như vậy thì mối quan hệ ấy ắt hẳn phải đáng nể.

- Cái này thì tôi không nói rõ được. Nhưng nhìn vào con đường thăng tiến của anh ta thì thấy có chút dấu tích. Một người trẻ tuổi từ văn phòng của chủ tịch Đường giờ đã trở thành Bí thư Thành ủy của một thành phố lớn như Đồng Lĩnh. Nếu như anh ta không có các mối quan hệ thì làm sao có thể leo được như thế? Tôi sợ anh ta sẽ gây sức ép làm tổn hại đến trường chúng ta thì phiền phức thật.

Vũ Quang Trung nói.

- Mặc kệ, gây sức ép thì gây sức ép. Giữa cá và chân gấu chúng ta chỉ có thể chọn một. Tất nhiên là bỏ cá mà chọn chân gấu thôi.

Trần Bạch Hậu khoát tay dứt khoát.

Khoảng hai giờ chiều, tại biệt thự Lá Đỏ...

Thiên Thông vội vàng bước vào vừa thấy Diệp Phàm đã vội hỏi:

- Này Diệp Phàm có chuyện gì mà gọi tôi lập tức đến gấp thế? Lại còn hạn định thời gian gì nữa?

- Cậu xem đi. Việc của Tuyết Hồng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Thế nhưng cậu biết đấy chức quan nhỏ của tôi không điều khiển được Thứ trưởng thường trực bộ Giáo dục Trịnh Thượng Minh.

Người ta kiên quyết ép Tuyêt Hồng ở lại bên trường đại học Bắc Kinh, không cho học mà cũng không cho chuyển đi. Cậu nói xem tôi còn có cách gì nữa?

Không lẽ tôi đến tận văn phòng của Trịnh Thượng Minh vung tay vung chân ở đó?

Diệp Phàm nói, hai tay ngửa ra ý là chúng ta hết cách rồi.

Thiên Thông xem xong tài liệu đặt sang một bên, nói:

- Vậy được. Cậu không đi thì tôi đi. Dù sao tôi cũng chỉ là dân quèn, chưa có biên chế chính thức, chưa có quan hàm công vụ gì, thích thì cứ vung tay vung chân.

Thiên Thông nói xong liền cầm lấy túi tài liệu vội vã bước đi luôn.

- Diệp Phàm, nếu Trịnh Thượng Minh mà bị Thiên Thông đánh thì không biết sẽ thế nào. Dù gì thì cấp bậc vị trí của Trịnh Thượng Minh cũng ở đâu chứ?

E rằng việc này sẽ trở thành tin tức thời sự của cả nước. Em nghĩ rằng việc này cũng nên giữ chừng mực một chút. Hơn nữa rất có thể bọn họ sẽ nghĩ ngay ra anh.

Bởi vì lúc trước chuyện này đều do anh giải quyết. Các vị lãnh đạo đó đều là yêu tinh hết, nhìn một cái là biết ai đang giỡn trò.

Kiều Viên Viên ở bên cạnh mở lời khuyên Diệp Phàm.

- Đánh thì cứ đánh đi. Lão già đó cũng đáng một trận đòn.

Diệp Phàm kéo dài giọng nói ra. Hắn buồn bực nuốt một ngụm trà, một lát lâu sau mới nói:

- Có một số chuyện dùng nắm đấm có hiệu quả hơn dùng chất xám. Có thể có người nói chúng ta không có đầu óc.

Nhưng anh thì lại nghĩ, cần ra tay thì cứ ra tay. Nắm đấm mạnh dù sao cũng có chút hiệu quả trong cái xã hội hiện đại này.

Em không tin thì cứ đợi mà xem. Có chuyện vui để xem rồi đấy. bằng không anh nhất định phải đi tìm rồi chặn ngay bọn người của Trịnh Thượng Minh lại.

Chúng ta biết được mấy người như thế. Nếu tìm bố em thì chút chuyện vặt này bố sẽ không tham gia. Mà đi tìm Triệu Bảo Cương thì chúng ta lại mắc thêm một món nợ tình nghĩa.

Đi tìm nhà họ Phí lại càng không được. chút chuyện vặt vãnh này mà làm phiền đến tận bí thư Phí thì người ta sẽ xem anh là loại người vô tích sự.

Dù sao thì cũng sẽ để lại một hình ảnh "a Đẩu" trong lòng họ nên anh không muốn phiền nhà họ Phí.

Chuyện này gây sức ép lên sức ép xuống mãi cũng mệt rồi, chán rồi. Đến Hàn Quốc cũng đi rồi. Đòn cuối cùng này để cho Thiên Thông ra tay cũng đáng thôi.

Tuyết Hồng là em gái anh ta, anh ta không rat ay thì còn ai ra tay nữa? Vì thế cứ dứt khoát là dùng trực tiếp nắm đấm giải quyết chuyện này. Anh tin là Thiên Thông sẽ không có chuyện gì. Đi làm loạn một chút có khi lại có hiệu quả ngay ý chứ.

Nói đến đây Diệp Phàm bỗng cười rất bí hiểm. Kiều Viên Viên cứ trợn mắt lên mà nhìn hắn.

Trịnh Thượng Minh đang triệu tập vài thứ trưởng để họp. Ông ta ngồi ở bàn họp hội nghị, đang nói về vấn đề xây dựng cái gì đó.

Lúc đó thư kí Dương Kiệt nhẹ nhành bước vào, ghé vào tai Trịnh Thượng Minh nói nhỏ:

- Có một đồng chí tên là Thiên Thông từ văn phòng chủ tịch đến, nói rằng có chuyện gấp cần gặp ông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi