Bởi vì bà lão tóc bạc kia cũng đã bị Diệp Phàm dọa sợ phát khiếp, thành ra rất kiêng kỵ Diệp Phàm. Vừa rồi hai phi đao kia của Diệp Phàm đúng là chỉ che mắt, tin rằng bà lão Lưu Ly này sẽ bị lừa, quả nhiên là như thế.
Mà mục tiêu công kích chân chính của Diệp Phàm chính là hai kẻ hung hãn là Pháo Động ở bờ bên kia và Tha Hồng đang tung người trên không.
Chỉ thấy hai tay của Diệp Phàm múa may loạn xạ khiến người ta hoa mắt, mà tốc độ xoay chuyển nhanh đến nỗi mắt người không thể nhìn ra đang làm gì. Ngay cả Pháo Động cũng cảm thấy có chút qủy dị, hoài nghi không biết có phải người này điên rồi, đang làm ảo thuật hay không.
Tha Hồng bị lực quán tính từ đuôi đẩy lên, lơ lửng trên không trung lúc này đột nhiên duỗi thân rắn ra, cái miệng rắn ở trung tâm vòng tròn há ra, lần này há cực lớn. Cái miệng rắn to bằng cái bát không ngờ có thể há to bằng cái chậu rửa mặt.
Mà giờ khắc này, mười mấy quả cầu bay của Pháo Động phối hợp rất nhịp nhàng, phóng đến chỗ 10m trước miệng rắn.
Phụt một tiếng vang lên.
Nọc độc phun ra từ miệng Tha Hồng như mưa sao băng đầy trời phun lên những quả cầu đen Pháo Động phóng ra, kẹp lấy những quả cầu đen đó phóng đi, xung quanh hình thành một vòng tròn chu vi mấy chục mét bao vây lấy Diệp Phàm, lao đến như tên bắn.
Nọc độc lại thêm độc cầu, thật là lợi hại, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Hai tay đột nhiên quỷ dị vẽ ra năm vòng tròn.
Trong không trung bất ngờ dao động rất khẽ. Nháy mắt, một sợi dây màu nước hiện lên ngay trước độc cầu mang theo nọc độc.
Đây tất nhiên là một trong những tuyệt kỹ Diệp Phàm học được từ sư phụ Bức Vương Nam Lăng Hậu: Thủy công. Trước kia Diệp Phàm tốn rất nhiều công sức chỉ có thể ngưng tụ ra một quả bóng nước to bằng quả bóng bàn.
Tuy nhiên, ngay lúc đó cũng có thể khiến cho Thiên Thông cửu đẳng Đại viên mãn thiếu chút nữa ngất xỉu. Có thể thấy được uy lực khủng khiếp của quả cầu nước này.
Quả bóng nước này lại hoàn toàn chỉ dựa vào nội tức tinh thuần, kết hợp với phương pháp thủy công bí mật dung hợp các phân tử nước trong không khí, đè ép rồi lại đè ép.
Thật giống như khí hóa lỏng, lúc thể khí bị đè ép đến một mức độ nhất định, cộng thêm sự giảm nhiệt độ, liền trở thành quả cầu nước. Cuối cùng bị nội cơ của Diệp Phàm kích phát mà bùng nổ, uy lực đó chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy.
Hai người Pháo Động và Lưu Ly không khỏi rùng mình, bởi vì, nhiệt độ quanh mình chợt giảm tới khoảng 0 độ. Chỉ là Tha Hồng là động vật máu lạnh, phản ứng đối với nhiệt độ vẫn chậm hơn một chút.
- Tại sao đột nhiên lại có dấu hiệu tuyết rơi vậy?
Lưu Ly nhìn trời có chút nghi hoặc, còn vẻ mặt của Pháo Động cũng không khác là bao.
Không kịp để hai người họ nghĩ nhiều, quả cầu nước quỷ dị mang theo nọc độc và độc cầu đã biến mất.
Pháo Động cảm nhận được sự uy hiếp. Lùi sang bên cạnh hơn mấy chục mét, tuy nhiên vẫn chậm một chút, bị quả cầu nước mang theo nọc độc và độc cầu của Diệp Phàm nháy mắt phản công, chia làm hai nửa, một nửa lao vào Tha Hồng, một nửa lao đến bên người Pháo Động.
Ầm ầm, tiếng nổ vang lên.
Một màn sương màu đen dâng lên trong không trung hơn 10m, trong đó còn xen lẫn với những giọt nước như bồn phun nước.
Tha Hồng kêu thảm thiết một tiếng, nó bị độc cầu trong quả cầu nước nổ bay đi, văng vào tảng đá cứng rắn cách đó hàng trăm mét. Sau đó cái đuôi dài hơn một mét cũng bị đứt lìa khỏi người.
Pháo Động né nhanh nên vẫn còn đỡ hơn chút, tuy nhiên, cũng tương đối chật vật. Hai ống quần và tay áo bị nổ tung không biết đã bay đi đằng nào, để lộ ra hai chân trắng ngần, mà trên màu trắng ngần này còn chảy chút máu.
Bộp một tiếng.
Tha Hồng dù sao cũng là rắn, biết đối phương lợi hại tất nhiên sẽ muốn chạy trốn. Con vật đó không để tâm gì đến đạo nghĩa và trách nhiệm, trong chớp mắt liền bò vào nóc nhà không thấy bóng dáng.
Diệp Phàm đột nhiên nhảy lên cao chừng 6m. Trên không trung hai tay vỗ thẳng vào đầu của Pháo Động. Khiến Pháo Động sợ tới mức vội vàng vòng vào căn phòng trên bờ đối diện, mất tăm.
Tuy nhiên, sau lưng vẫn ăn phải một đòn của Diệp Phàm cao thủ thập đẳng, Pháo Động kêu thảm một tiếng, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mà bà già Lưu Ly này chạy trốn còn nhanh hơn bọn họ. Từ lâu đã không thấy bóng dáng. Diệp Phàm cũng không có thời gian để bận tâm nhiều nữa, bởi vì lo lắng đám Vương Nhân Bảng và Tông Vô Thu đến đây.
Cho nên, tên này hít vào một hơi, đánh sụp cửa chính của tòa lầu. Thi triển đôi mắt chim ưng quan sát bên trong giữa những tiếng gỗ gãy vụn.
Phát hiện trong đại sảnh bày biện vài cái ghế dựa điêu khắc đầu rắn, phong cách cổ xưa, chính giữa phía sau một chiếc ghế điêu khắc đầu rắn khổng lồ có treo một bức tranh, trên tranh vẽ một con rồng đằng không đang giương nanh múa vuốt rất uy phong. Bên cạnh còn có một bàn trà tinh xảo cùng với những chiếc bát sứ vân vân, có lẽ dùng để uống trà.
- Tông Vô Thu tự xưng là truyền nhân của rắn, hiện giờ không ngờ đã thăng lên thành rồng rồi. Ta khinh, ông mà cũng xứng sao!
Miệng Diệp Phàm phun một cục đàm.
Đột nhiên, đồng tử tên này mở to. Bởi vì hắn phát hiện trên nóc nhà, cách đây hai dặm có hai bóng dáng trông giống như đang bay trong không trung lướt qua lướt lại.
Một người ở phía trước hai chân đang đạp vào không trung, Diệp Phàm biết, người này tuyệt đối đã đột phá thập nhất đẳng. Bởi vì, chỉ có cao thủ loại này mới có thể bức nội tức bắn ngược ở trên đỉnh, mượn phản lực mà giống như có thể bước đi trong không trung. Thực tế là vận dụng nội tức đến mức kỳ diệu. Đương nhiên, hoàn toàn không phải là bay.
Còn người bên cạnh người đó hai tay giang rộng, giống như trên người khoác thêm một đôi cánh. Quạt một cái vào không trung có thể lướt đi hơn mấy chục mét, có cảm giác uy phong giống như Thiên Bằng giương cánh trong "Tây Du ký".
Người nọ dường như cũng cảm thấy được đôi mắt sắc bén của Diệp Phàm, nhìn lại, Diệp Phàm lập tức cả suy nghĩ và thân thể đều muốn đi vào trong.
Tuy nhiên, một thứ không rõ ràng mảnh như tơ nhện, như rắn theo đuôi bò đến chân của hắn.
Dưới cặp mắt chim ưng, Diệp Phàm biết được là người nọ bức nội khí thành sợi tơ mảnh công kích về phía mình từ khoảng cách hai dặm.
Công kích từ khoảng cách hai dặm. Diệp Phàm trong lòng lập tức toát mồ hôi lạnh, miệng thốt ra:
- Trời ơi, thập nhị đẳng, chắc chắn là thập nhị đẳng.
Tên này vội vàng dồn hết sức lực đạp mạnh một cái về phía sau, đồng thời ném mười phi đao về hướng phóng ra tơ.
Binh…
Diệp Phàm dốc hết sức lực rốt cuộc cũng thoát khỏi sự công kích của sợi tơ nội tức phóng tới từ chỗ cách đây hai dặm, tuy nhiên, cũng bị phản lực của sợi tơ nội tức đẩy thẳng vào đại sảnh.
Phía trên bốp một tiếng giòn vang.
Một cái lưới lớn rơi xuống từ không trung, mà sau khi chỗ Diệp Phàm ngã xuống vang lên tiếng răng rắc, sàn nhà bất ngờ sụp xuống.
Sụp xuống thế này đúng là khiến cho Diệp Phàm chân còn chưa đứng vững, trong lòng còn đang kinh hãi trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng giang rộng thân thể, phóng Huyết Trích tử trong tay ra, triển khai Hợp Kim Liên Biện lập tức chộp được xà ngang trên nóc nhà.
Tay vừa đưa liền từ bên cạnh, lên thẳng lầu hai. Còn tấm lưới màu đen cũng không chụp được đối tượng, rơi xuống đó, sau khi phát ra tiếng vang bùm bùm quái dị, Diệp Phàm phát hiện rất nhiều móc câu ngược trên tấm lưới lớn đã móc nát những tấm đá phiến lót dưới đó.
"Má nó, nếu như móc trên người bố thì còn gì là người." Diệp Phàm độc địa mắng một câu, đá mấy cái, phát hiện trên một chiếc giường lớn có một người phụ nữ người Nga cao gầy đang ngồi.
Tóc vàng mắt xanh, hai chân thon dài, da thịt trắng ngần dường như có thể nặn ra nước. Khuôn mặt tinh xảo mang chút quyến rũ kia thực sự có thể khiến hàng ngàn, chục ngàn đàn ông bị khuất phục.
- Ngươi là ai? Không biết đây là phòng ngủ của Giáo chủ sao? Mau cút ra ngoài.
Người phụ nữ Nga cau mày, lời cô ta nói là tiếng Anh. Có lẽ là sợ Diệp Phàm nghe không hiểu, cho nên dùng tiếng Anh, thứ ngoại ngữ mà khá nhiều người ngoại quốc có thể nói. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Cô là Tài Nhạ?
Diệp Phàm hừ nói, bước một bước đến trước mặt người phụ nữ.
- Ngươi muốn làm gì, ta là Tài Nhạ, là người đàn bà của Giáo chủ.
Cô ta kêu to, tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không phải loại lương thiện. Tay xé xuống một cái, roẹt một cái vang lên tiếng vải bị xé rách. Bộ ngực của người phụ nữ người Nga kia nhảy ra như hai quả bóng cao su.
- Ngươi là tên khốn kiếp, đồ dê xồm!
Cô ta nghĩ Diệp Phàm là loại người này, tức giận hét lớn.
Diệp Phàm cũng chẳng để ý đến cô ta, lại dùng một ngón tay cắt xuống. Quần áo toàn thân cô ta lập tức bị Diệp Phàm xé tung làm hai mảnh, lộ ra nơi Đào nguyên thăm thẳm kia.
Toàn thân người phụ nữ sợ hãi co rúm lại, hai vú cực lớn như hai quả bóng cao su đong đưa. Mà lúc này hai chân người phụ nữ đó lại mở ra, lộ ra bộ phận thần bí, dường như đã bị dọa sợ. Mảnh đất cỏ thơm um tùm kia đang mở cửa hướng về phía Diệp Phàm.
Hắn giơ tay lần mò một chút ở nơi thần bí kia.
- Nói, Tài Nhạ ở chỗ nào?
Diệp Phàm khô khốc nuốt nước miếng, quát hỏi, giờ phút này tên này sao có thể có tâm tình này nọ. Nếu như không thể bắt được Tài Nhạ để làm điều kiện trao đổi, phỏng chừng cả đám người hôm nay đến đều phải xuống địa ngục.
Kết cục nhất định là bị Tông Vô Thu tên cao thủ thập nhị đẳng này sau khi đùa nghịch xong thì ném cho Tha Hồng đang bị thương, đứt đuôi kia ăn rồi.
Bởi vì vừa rồi Tông Lạc đã nói, Tài Nhạ là người phụ nữ Tông Vô Thu yêu quý nhất. Trên ngực của người phụ nữ này có xăm một con rắn hổ mang chúa, đây là ký hiệu của Tông Vô Thu. Cô gái này tuy rằng cũng có hình rắn hổ mang chúa trên ngực nhưng Diệp Phàm có thể khẳng định cô ta không phải Tài Nhạ.
Bởi vì, Tông Lạc còn nói cho Diệp Phàm một bí mật rất lớn. Đào môn của Tài Nhạ có mọc một bướu thịt màu đỏ, to bằng đầu ngón tay út.
Lúc trước khi mẹ của Tông Lạc đánh nhau với người phụ nữ này đã phát hiện ra, cho nên, nói cho Tông Lạc con mình. Tuy nhiên, mẹ của Tông Lạc cũng phải chịu sự tra tấn tàn khốc nhất của Tông Vô Thu, hiện tại sống chết không rõ. Đây cũng là nguyên nhân Tông Lạc thù hận cha mình.
Sự lần mò vừa rồi Diệp Phàm cũng không phải là hành vi này nọ, mà là đang giám định, quả nhiên không có.
Sau khi người phụ nữ sửng sốt, hắn càng chắc chắn hơn, lập tức thi triển Phân cân thác cốt cùng Hóa âm mê thuật.
Người phụ nữ lập tức liền không chịu được, hét lớn:
- Tôi là Tài Thanh, em song sinh với Tài Nhạ.
- Tài Nhạ đâu?
Diệp Phàm hỏi bằng Hóa âm mê thuật.
- Ở trong này!
Tay Tài Nhạ khẽ động vào trên giường, chiếc giường lớn lập tức lật lại, bên trong rõ ràng còn có một căn phòng bí mật.
Đúng lúc này, Vương Nhân Bảng tên này không ngờ liều mạng nhảy vào, kêu lên:
- Không ổn rồi, đoán chừng Tông Vô Thu đang đến đây, chúng ta đi mau!
- Không kịp nữa rồi, cậu bắt lấy người phụ nữ kia đi vào, chúng ta xuống mật thất.
Diệp Phàm vừa bước xuống mật thất, Vương Nhân Bàng thuận tay ôm vòng lấy Tài Thanh lôi vào mật thất. Tấm sắt bên trên lại kẽo kẹt một tiếng quỷ dị, khép lại.
- Mau chặn cái này vào!
Tài Thanh dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ra, còn cho rằng gặp phải kẻ địch phải phòng ngừa sự công kích của kẻ địch, cho nên chỉ vào một thanh trụ bằng thép hợp kim cực lớn, kêu to.