-Xa Thiên, đây là sai lầm về mặt nhận thức và lí giải của cậu. Kỳ thật tại sao gọi là độc nhân, đó là vì sau khi luyện thành công, độc sẽ tập hợp thành nọc độc ở trong đan điền của cơ thể họ.
Giống như trong cơ thể cậu tái sinh thành đan điền độc có thể đựng nọc độc, giống với túi độc của độc cầu xà, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Mà bình thường nọc độc được dấu trong đan điền độc, bên ngoài cơ thể độc nhân lại không có độc, ngay cả sau khi bị cậu giết chết, ăn thịt của anh ta cũng không sao, chỉ cần không làm vỡ túi độc là được.
Tông Vô Thu nói.
-Thế nếu như chúng ta cũng có thể luyện ra đan điền độc không phải là cũng giống nhau sao?
Xa Thiên hỏi.
-Không hề giống nhau.
Tông Vô Thu khoát tay, nói,
-Để luyện thành Đan điền độc, phải có thân thể có thể kháng mọi lọai độc.
Cái này chỉ có độc nhân mới có thể làm được, nếu như chúng ta đem đan điền độc của độc nhân chuyển lên người chúng ta, cậu vẫn là vô dụng.
Bởi vì, nếu như khi cậu dùng nọc độc của đan điền độc đi công kích kẻ thù, nọc độc kia chẳng phải là phải đi qua kinh mạch trên người chúng hai chúng ta à.
Kinh mạch của chúng ta căn bản là không chịu nổi thứ độc lợi hại do đan điền độc tinh luyện ra. Cho nên tự thân chúng ta khó bảo toàn tính mạng huống chi là thi triển độc công.
Mà cơ thể độc nhân có thể chất đặc thù, có thể chống lại những cái này. Cho nên bản thân họ không việc gì. Mà nọc độc lúc không công kích, cơ thể họ cũng không tồn tại nhiều độc chất.
Cho nên cũng sẽ không làm tổn thương đến cơ thể của chúng ta. Tại sao khi Vương Xà hổ mang phun độc lại đáng sợ, chúng ta không phải cũng thịt của nó à. Thịt của nó cũng không có độc, hơn nữa hương vị tương đương với mỹ vị.
-Xem ra, độc nhân này thật sự rất có ích.
Xa Thiên trên mặt hiện ra một sự hâm mộ,
- Tuy nhiên, giáo chủ, làm thế nào để độc nhân trung thành với chúng ta. Nếu họ có lòng phản nghịch chúng ta không phải bận rộn vô ích rồi? Hơn nữa lại là nạn nhân.
-Cái này không phải lo lắng, phương pháp của lão tổ Tông rất có hiệu quả. Độc nhân mặc dù độc nhưng họ phải dựa vào chúng ta mới có thể sinh tồn được.
Chúng ta được xưng là độc giáo. Đến lúc đó tự có độc pháp khống chế họ. Sự vật của thế giới tự nhiên tồn tại đều có tính tương đối, vật đứng đầu ắt sẽ có vật khác đến hàng cậu.
Độc nhân đối với bên ngoài mà nói rất đáng sợ. Nhưng chỉ cần chúng ta khống chế được bọn họ, cũng không có cái gì đáng sợ.
Đương nhiên cái này chỉ là đối với độc nhân chúng ta tự luyện ra mới được. Bằng không, tại sao Đàm Tiếu Tiếu lại chỉ trung thành với Cung Thu chúng ta không làm gì được cô ta.
Đó là bởi vì phương pháp khống chế độc nhân của mỗi người không giống nhau. Đối với phương pháp khống chế Đàm Tiếu Tiếu, chỉ có Cung Thu nắm được.
Cậu không biết được phương pháp này, đương nhiên không khống chế nổi Đàm Tiếu Tiếu.
Tông Vô Thu thản nhiên cười nói có vẻ thần bí.
-Tôi thấy bọn họ sung sướng cũng đủ rồi, có phải giờ phải áp dụng phương pháp của lão tổ Tông để luyện bọn họ?
Xa Thiên hỏi.
-Hahaha. Không sai.
Tông Vô Thu cười, đột nhiên nghiêm mặt, giơ tay móc từ trong túi một cái hộp tinh xảo.
Chỉ thấy Tông Vô Thu giơ cao cái hộp để trên bàn, Tông Vô Thu kiêu ngạo này lại khom lưng bái lạy cái hộp rất thành kính. Xa Thiên đương nhiên cũng không ngoại lệ, vội vã quỳ xuống theo.
Sau đó, Tông Vô Thu mở chiếc hộp ra. Xa Thiên lén liếc nhìn một cái, quả là một bàn tay.
Bàn tay đoán chừng niên đại đã lâu. Cho nên lớp thịt bên ngoài đã hơi khô, giống như một bàn tay bị hong gió. Nhưng so với loại thịt sấy thì có vẻ có một vài hoạt tính.
Bàn tay có hơi hướng màu tím tuy nhiên trên bàn tay lông lộ ra rõ mồn một. Xem ra bảo được bảo quản rất tốt.
-Đây chính là bàn tay của lão tổ Tông. Nơi có thể cất giữ toàn bộ độc công nội khí thuần khiết của lão tổ Tông.
Nghe nói độc nhân này cũng là được tương truyền theo từng thế hệ, chỉ có bàn tay của lão tổ Tông mới có thể khiến độc nhân tâm phục.
Mà Tông Vô Thu ta đã có được pháp môn của lão tổ Tông, hai độc nhân này, khắp thiên hạ chỉ có Tông Vô Thu này mới có thể chỉ huy.
Toàn thân Tông Vô Thu thế khí đại phát, ông ta không phát hiện, trong mắt Xa Thiên mịt mờ hiện lên một tia tham lam.
-Mở lớn động thâu khí này hơn một chút.
Lúc này Tông Vô Thu nói với Xa Thiên.
Xa Thiên vội đứng lên, xoay tròn một cái chốt trên vách đá. Tiếng triếp triếp vang lên, lỗi thông khí đến mật thất của Diệp Phàm đã lớn hơn chút ít.
Tông Vô Thu cầm lấy bàn tay, toàn thân như quả bóng cao su thổi phồng, quần áo đều phồng lên. Nét mặt mặt già nua của Tông Vô Thu kia trướng đỏ lên, không ngờ dần biến thành màu tím thanh. Dường như ánh sáng màu tím thanh trên mặt khuếch tán ra mờ nhạt, khiến cho Tông Vô Thu thoạt nhìn vô cùng đáng sợ và dữ tợn.
Mà bàn tay khô xác kia trong lúc đó giống như tràn đầy sức sống, dùng mắt trần có thể nhìn thấy nó phát triển to dần lên. Cơ thịt khô xác và làn da bắt đầu trở lên bóng loáng, dường như trong nháy mắt bàn tay này sống trở lại.
-Đây là nội khí của tôi đã dung hợp pháp môn của lão tổ Tông khiến bàn tay này tràn đầy sức sống, tuy nhiên, lần này một khi đã luyện thành, bàn tay của lão tổ Tông cũng sẽ bị bọn họ tiêu hóa hết hoàn toàn.
Mà thay thế chính là bàn tay này của Tông Vô Thu tôi. Bàn tay này của Tông Vô Thu tôi chính là phép mầu duy nhất khống chế hai độc nhân.
Chỉ cần một thủ thế của ta có thể đưa họ vào chỗ chết. Cho nên độc nhân không đáng sợ, đáng sợ chính là khống chế độc nhân.
Tông Vô Thu hừ lạnh một tiếng, giơ tay trái lên.
Thời gian dần trôi qua, trên thái dương của Tông Vô Thu toát ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu tương, toàn thân đều đang run sợ. Dần dần run sợ biến thành run rẩy như sốt rét. Vẻ mặt của Tông Vô Thu càng đáng sợ hơn, cơ thể từng khối lồi lên, hình như ngay cả mũi, miệng đều lệch vị trí.
Đúng lúc này Tông Vô Thu chưa phát hiện, trong mắt của Xa Thiên hiện lên một âm mưu mờ mịt.
Pằng...
Bàn tay phát tím kia bị Tông Vô Thu từ trong động dùng nội khí khống chế tới bay tới phía Diệp Phàm một cách chuẩn xác.
Bàn tay treo lơ lửng trong không trung giữa Diệp Phàm và Tài Nhạ, sau đó bàn tay mở ra trên đầu hai người. Hơn nữa trong quá trình xoay tròn, trên bàn tay tỏa ra một ít chất khí màu tím thanh. Khí này không ngừng bay xuống từ bàn tay, không lâu sau bao phủ khắp người Diệp Phàm và Tài Nhạ.
Nguồn: http://truyenfull.vnA....a....
Diệp Phàm và Tài Nhạ đột nhiên cảm thấy đau nhức một hồi, trong đầu giống như bị người đâm cho vài cái. Cảm giác toàn thân thật sự rất nóng, dường như cơ thể đang khuếch đại, muốn nổ tung.
Mà sương mù màu tím tràn ra càng lúc càng nhiều, hơn nữa càng lúc càng lớn, càng ngày càng đậm. Dường như có cả những giọt sương nhỏ màu tím xuất hiện trong sương mù màu tím.
Mà Tông Vô Thu giờ khắc này toàn thân đều đổ mồ hôi, toàn bộ áo khoác đều ướt đẫm. Nhưng đôi mắt của Tông Vô Thu đột nhiên chuyển thành màu xanh lục đáng sợ. Giống như một một con sói hoang dùng ánh mắt như đèn pha kiếm ăn trong đêm hôm khuya khoắt.
Xa Thiên biết, ông ta cũng đến thời khắc mấu chốt rồi.
Sương mù màu tím liên tục nhộn nhạo lắc lư ở trên người Diệp Phàm và Tài Nhạ, không lâu sau, xoáy tròn một cách có quy luật, cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
Đúng lúc này chuyện kỳ lạ xảy ra. Diệp Phàm trên người hình như phát sinh sự khác thường. Hắn tựa hồ bị kìm nén quá lâu, đột nhiên há miệng, lực hút trong miệng cuồng bạo xuất ra một dòng vô cùng lớn, rõ ràng nuốt vào miệng toàn bộ sương màu tím mang theo cả những giọt sương nhỏ màu tím.
Tông Vô Thu vừa nhìn thấy lập tức nóng nảy, vừa phát lực, cơ thể khẽ động, bàn tay đột nhiên xoay một vòng tròn, giống như một chiếc máy hút bụi treo lơ lửng trong không trung hướng về phía cơ thể to lớn của Diệp Phàm ra sức mà hút.
Xì xì...
Sương mù màu tím bị Diệp Phàm nuốt vào trong lại bị bàn tay cứng rắn rút một ít từ trong miệng ra, sương mù sôi trào trong không trung như giao long ra biển, tuy nhiên sau đó Diệp Phàm dường như cảm thấy được, thằng này kêu to một tiếng, sương mù màu tím kia lại bị hắn nuốt vào.
-Sao lại thế này?
Tông Vô Thu gầm rú một tiếng, toàn thân giật đùng đùng một hồi. Quần áo đột nhiên bị âm thanh vang dội này làm bay hết đi
-Xa Thiên, hộ pháp cho tô.
Tông Vô Thu kêu lên một tiếng, Xa Thiên vừa thấy vội đứng thẳng người quan sát xung quanh.
Thân thể của Tông Vô Thu dần dần biến thành màu đỏ, nội khí từ trong lòng bàn tay ép ra bắn vào trong lòng bàn tay như suối phun.
Mà cơ thể của Tông Vô Thu không ngờ dùng mắt thường có thể thấy trương phình lên với tốc độ nhanh chóng. Trái lại khuôn mặt dường như già đi không ít. Phát hiện máu trên mặt đột nhiên bị rút cạn.
Lúc này, Xa Thiên biết Tông Vô Thu đang ép nội khí thuần khiết nhất trong đan điền ra ngoài để có thể khống chế bàn tay trong mật thất thực thi lực phản chế, hoàn thành việc khống chế phản kháng di truyền của độc nhân.
Tuy nhiên điều khiến Tông Vô Thu không nghĩ đến chính là toàn bộ khí nội độc bản thân mình ép ra đều bị Diệp Phàm nuốt vào.
Tiểu tử này giống như một máy hút độc, không ngờ không sợ cơ độc trên bàn tay cùng với độc thuần khiết Tông Vô Thu ép ra.
Hai bên giằng co, Tông Vô Thu bị ép buộc bất đắc dĩ, đành phải liên tục ép ra nội khí tương trợ cái bàn tay kia. Bởi vì hễ ông ta vừa thoát lực, bàn tay kia liền có nguy cơ mất đi sự khống chế.
Hai tiếng trôi qua, Tông Vô Thu sắc mặt mặt trở nên ngày càng tái nhợt. Cơ thể to lớn cũng dần bị rút nhỏ đi.
Còn khuôn mặt trở lên nhỏ hơn, dường như chỉ còn lớp da dán trên xương mặt. Xa Thiên kinh ngạc phát hiện mũi của Tông Vô Thu dường như cũng bị rút nhỏ đi không ít, nếu cứ tiếp tục làm như vậy phỏng chừng ngay mũi cũng sẽ không còn nữa.
Đúng lúc này, bên cạnh dường như có tiếng động sắc bén, Tông Vô Thu quay đầu lại nhìn, hét lớn:
-Xa Thiên, ngươi định làm gì? Chẳng lẽ ngươi không cần thuốc giải nữa?
Tuy nhiên, quá muộn rồi. Xa Thiên lấy một cây mã tấu dày, chém lên lưng Tông Vô Thu một cách tàn nhẫn.
Ùng oàng một tiếng.
Trên lưng Tông Vô Thu phun ra một dòng máu, đây là một đao hoàn mỹ nhất của một cao thủ cửu đẳng Đại Viên Mãn Xa Thiên. Tông Vô Thu mặc dù nói là thập nhị đẳng Đại Viên Mãn nhưng hao hết nội khí giờ phút này cũng chịu không nổi.
Tuy nhiên sau đó vang lên một tiếng thình thịch lớn. Xa Thiên vừa chém xong lập tức bỏ chạy, vừa mới tới cửa đã bị Tông Vô Thu cho một chưởng tàn nhẫn.
Cả người kêu thảm thiết bay đến bên ngoài cửa động. Không trung không ngừng chảy xuống một dòng máu tươi, mà Tông Vô Thu không thèm liếc nhìn anh ta một cái, chuyển chưởng lại hướng đến bàn tay trong mật thất.
Ầm...
Một tiếng nổ vang, bàn tay đột ngột nổ tung khác thường, lập tức một làn sương mù lớn màu tím dâng lên trong mật thất.
-A...
Diệp Phàm trong mơ hồ mở rộng miệng, nuốt toàn bộ sương mù màu tím trong mật thất hít vào trong bụng như rắn nuốt voi.
Mà Tông Vô Thu vốn dựa vào bí thuật đã thiết lập chút quan hệ với bàn tay, giờ phút này cảm giác sau cơn đau nhói như mũi khoan đâm vào tim, liền mất đi thứ quan hệ kia.
-Ngươi phá hỏng việc tốt của lão phu, tiểu tử, Tông Vô Thu ta phải lọc da uống máu của ngươi!
Tông Vô Thu bộc lộ ra ngoài đôi mắt đỏ hơn, hét một tiêng phẫn nộ, trong miệng phun ra một dòng máu tươi như suối. Lập tức cả người héo đi.