QUAN THUẬT

-Có một cô gái tên Liễu Nguyệt đến Cục công an thành phố chúng tôi báo án, nói là Đường Sở muốn làn nhục cô ấy.

Địa điểm chính tại Thiên Khâu Cốc, nhận được chỉ thị của Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc, và Phó giám đốc sở Công an Hồ Qúy Thiên, cùng với Bí thư Diệp Phàm của Thành ủy Đồng Lĩnh, Cục công an chúng tôi phải lập tức xử lý việc này.

Cho nên, đồng chí Thượng úy, mời các anh giao Đường Sở cho Cục cảnh sát hình sự chúng tôi.

Ninh Mãn nói rất khách khí. Dù sao quân đội và cảnh sát thuộc hai hệ thống không giống nhau.

-Rất xin lỗi, tôi không rõ những việc khác, tôi chỉ là phụ trách việc trông coi anh ta.

Lưu Thiết Thành liếc nhìn Ninh Mãn một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói,

-Cho nên tôi không thể đem người giao cho các ông được.

-Các anh hơi quá rồi, đây là việc của công an chúng tôi, các anh dựa vào cái gì khống chế người không thả?

Thái Quân có chút nóng nảy quát một tiếng

-Đồng chí, đây là bệnh viện, không cho phép lớn tiếng ồn ào.

Lưu Thành Thiết xông lên nói vẻ mặt nghiêm túc.

-Mời các anh đem người giao cho Cục công an thành phố chúng tôi.

Lúc này Ngô Phong cũng tiến lên vẻ mặt nghiêm túc nói.

-Rất xin lỗi, không có lệnh của thủ trưởng bất kể ai cũng không thể đem Đường Sở đi.

Lưu Thiết Thành siết thắt lưng một cái, còn hai binh lính coi cửa cũng đứng thẳng người, hơn nữa còn sờ báng súng theo thói quen, bốn con mắt như hổ rình mồi nhìn đám người Ngô Phong.

-Thủ trưởng phụ trách của các cậu ở đây đang ở đâu, tôi muốn gặp anh ta.

Ninh Mãn khoát tay.

-Rất xin lỗi, thủ trưởng không ở đây. Ông muốn tìm xin mời đến đơn vị đồn trú.

Lưu Thành Thiết nhìn chằm chằm Ninh Mãn.

-Thật là uy phong, không ngờ hỏii đơn vị đồn trú chúng tôi đòi người, muốn cướp người có phải không?

Lúc này phía sau truyền đến âm thanh đầy vẻ châm chọc.

Ninh Mãn quay đầu lại nhìn, thấy một Đại tá, phía sau còn dẫn theo hai Thượng Tá. Biết là thủ trưởng của Sư đoàn Hưởng Hổ.

-Đồng chí Đại tá, tôi là Ninh Mãn của Cục công an thành phố...

Ninh Mãn nói lại sự việc lại lần nữa.

-Nghe nói cha của Đường Sở là Phó cục trưởng công an thành phố Đường Vân phải không?

Đại tá kia thản nhiên hỏi. Vẻ mặt có chút nghiền ngẫm.

-Việc này vẫn còn trong quá trình điều tra, phải để sau khi chúng tôi nhìn thấy Đường Sở mới có thể quyết định.

Ninh Mãn nói.

-Chính anh ta nói bố mình là Cục trưởng công an thành phố Chương Hà, chẳng lẽ còn có sự sai sót?

Lúc này Đại tá bên canh một thượng úy hỏi.

-Vậy 80% chính là anh ta rồi, tuy nhiên các anh phải đem người giao cho chúng tôi.

Ninh Mãn gật đầu, nhìn phòng bệnh, hoài nghi xảy ra chuyện gì đó. Đường Sở chẳng lẽ bị thương hay sao?

-Đường Sở công kích nữ quân nhân khi chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ bí mật quân sự, sau đó dưới sự phòng thủ của nữ dân quân, Đường Sở đã bị trọng thương.

Chuện này thật đúng lúc, cục trưởng Ninh lại là Cục trưởng thành phố, thì việc này để anh nói với đồng chí Đường Vân cha ruột của Đường Sở.

Tuy nhiên nếu như các anh đòi người thì tuyệt đối không được. Bởi vì chuyện này dính dáng đến an toàn quân sự. Cho nên việc này do đồng chí được đào tạo chuyên sâu của Sư đoàn Hưởng Hổ tiếp nhận điều tra.

Trường hợp thực sự nghiêm trọng còn phải đăng báo lên Bộ tư lệnh quân khu Bắc Kinh, xem ra việc của anh ta phải để tòa án quân sự Bắc Kinh đến thẩm lý.

Cho nên đã không thuộc phạm trù của công an địa phương các anh rồi. Tôi thông báo ở đây một chút.

Đại tá vẻ mặt nghiêm túc nói.

-Nữ dân quân kia chẳng lẽ chính là Liễu Nguyệt?

Trên mặt Ninh Mãn hiện lên một vẻ kinh ngạc. Thực ra trong lòng người này đã cảm thấy ngọt như uống mật rồi.

-Đúng vậy, đồng chí Liễu Nguyệt là quân nhân quân khu Bắc Kinh chúng tôi.

Đại tá nói.

Ninh Mãn sau khi nói nhảm vài câu không liên quan gì, rồi dẫn người đi.

Sau khi ra khỏi cửa Ninh Mãn ngồi vào trong xe lập tức báo cáo việc này với Xa Quân.

-Không ngờ trong chuyện này còn có liên quan đến quân đội, xem ra, Đường Sở thật là xui xẻo, không ngờ chọc vào cái sọt to như vậy. Căn bản không cần đến chúng ta thu dọn anh ta cũng xong đời rồi. Tuy nhiên, Ninh Mãn, một khi Đường Vân biết tin này thì biểu hiện đầu tiên của ông ta sẽ thế nào đây?

Xa Quân cười khan một tiếng.

-Vậy còn phải nói, vẻ mặt kia nhất định "phong phú" vô cùng. Quẳng chén đập bàn là chuyện nhỏ. Hơn nữa Đường Vân khẳng định sẽ lập tức phóng tới bệnh viện.

Nghe nói vết thương của Đường Sở tương đối nghiêm trọng, phải lập tức phẫu thuật. Tuy nhiên, nữ dân quân người ta là phòng vệ chính đáng.

Đường Vân, lần này chỉ có thể đánh gãy răng cửa nuốt vào trong bụng.

Ninh Mãn cũng cười khan một tiếng nói,

-Đáng tiếc chúng ta không thể tự đích thân xử lý Đường Sở, có chút đáng tiếc.

-Tuy nhiên dựa vào năng lượng của Khổng gia tìm ra mấy bạn bè quân nhân lại không thành vấn đề. Hơn nữa Khổng Chính Húc ở thành phố Bắc Kinh làm không biết bao nhiêu năm rồi, hiểu biết của anh ta cũng không ít đâu.

Nếu để anh ta đi tìm quan hệ ở quân khu Yên Kinh thì chúng ta chẳng phải lại mất công vô ích sao. Cho nên Ninh Mãn, cậu phải luôn luôn chú ý đến sự tiến triển của sự việc.

Một khi thái độ bên quân đội lơi lỏng chúng ta sẽ đưa ra địa phương. Lần này tuyệt đối không thể để Đường Vân có cơ hội trút giận, tiến hành đồng bộ, một cái cào liền đánh chết.

Xa Quân lạnh lừng hừ nói.

-Việc này chúng ta có phải lập tức thông báo cho Đường Vân không?

Ninh Mãn trong lời nói tràn đầy vui vẻ vì người khác gặp họa.

-Cái này dễ dàng mà, theo trình tự, cậu chẳng phải là phải lập tức báo cáo với đồng chí Trì Hạo Cường hay sao. Sau đó đồng chí Trì nhất định sẽ nói việc này với Đường Vân. Mà đồng chí Trì cũng sẽ không quên nhân vật số một Diệp Phàm này đâu. Dù sao việc này Diệp Phàm cũng đang chú ý đến. Tuy nhiên còn có một người cậu phải đi điều tra.

Xa Quân đột nhiên giống như nghĩ ra điều gì đó.

-Ai?

Ninh Mãn hỏi.

-Tình hình trong nhà Liễu Nguyệt.

Xa Quân nói

-Bí thư Xa có phải đang lo người của Đường gia đi đả thông quan hệ của Liễu gia không, nếu như việc này Liễu Nguyệt đồng ý bỏ qua cho Đường Sở, xem ra dựa vàolực lượng của Khổng gia, tám phần có thể biến chuyện to thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì. Tuy nhiên, tôi nghĩ Liễu gia phỏng chừng cũng không dễ đả thông. Nếu Liễu Nguyệt đã kêu người chú Liễu Tây Hà, Đường gia nếu như muốn dùng tiền để dọn dẹp việc này xem ra cũng vô dụng rồi.

Tiền của Liễu Tây Hà nhiều hơn rất nhiều tiền của Đường gia, đương nhiên, Khổng gia có thể dùng người của nhà nước ra tay, Liễu Tây Hà dù sao cũng chỉ là một thương nhân

Thương nhân có điểm yếu của thương nhân, tuy nhiên, phương diện này mức cạnh tranh đã lên đến tỉnh Tấn Lĩnh rồi, không phải việc mà Ninh Mãn tôi có khả năng chú ý đến..

Thân phận của Liễu Nguyệt, tôi sẽ lập tức phái người đi điều tra, tuy nhiên Liễu Tây Hà bên tỉnh xem chừng phải cần Bí thư Xa đến nắm bắt rồi.

Ninh Mãn đề xuất băn khoăn của mình.

-Ừ, cậu nghĩ rất có đạo lý, bên Đồng Lĩnh cậu chăm chú một chút, trong tỉnh tôi tìm người coi chừng là được.

Tiến hành đồng bộ, tôi không tin Đường Vân lần này có thể trở mình. Một khi chuyện của Đường Sở xong xuôi rồi, điều này đối với Đường Vân mà nói không khác chấn động của trận động đất cấp 12.

Con trai duy nhất của Đường Vân đã vào đại lao, ông ta còn có lòng dạ nào cùng chúng ta phân cao thấp. Đối thủ mà, tự nhiên nộp vũ khí rồi.

Xa Quân ở đầu dây điện thoại cười sảng khoái, Ninh Mãn nghe liên tục lắc đầu.

-Đường Sở ở bệnh viện Đệ Nhất.

Trì Hạo Cường vừa đặt điện thoại xuống nói.

-Cái gì, Đường Sở ở bệnh viện Đệ Nhất? Sao có thể như vậy?

Đường Vân vẻ mặt không tin.

-Ở bệnh viện, Đường Sở có phải bị thương rồi, bằng không nằm viện làm gì?

Khổng Đoan nhíu mày.

-Ninh Mãn nói ông ta không rõ lắm, nói là có Xa Quân nhìn, không cho nói. Còn nói Đường Sở công kích nữ quân nhân đang thi hành nhiệm vụ phải ra tòa án quân sự vân vân.

Trì Hạo Cường nét mặt lo lắng nói.

-Liễu Nguyệt là quân nhân?< Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL/p>Không ngờ Khổng Đoan cùng Đường Vân đồng thời lên tiếng.

-Tôi lập tức qua đó.

Đường Vân đứng lên, ông ta sốt ruột rồi.

-Gấp cái gì, ngồi xuống.

Khổng Đoan hừ nói.

-Anh Khổng, Đường Sở ở bệnh viện rồi, tôi thật sự ngồi không yên.

Đương Vân vẻ mặt đầy lo lắng.

-Lo lắng cũng có tác dụng không? Cậu không nghĩ Ninh Mãn báo qua cho Trì Hạo Cường thật ra biết sự việc sẽ truyền đến tai cậu sao. Cậu nghĩ xem, Ninh Mãn muốn nhìn thấy cái gì nhất

Khổng Đoan càng ngày càng dày dạn kinh nghiệm.

-Chắc chắn là để ngồi cười chế giễu, người này chơi xấu.

Đường Vân thiếu chút nữa nghiến răng nghiến lợi định chạy ra ngoài.

-Đường lão đệ, tỉnh lại.

Khổng Đoan đập "bá" một tiếng, rồi đứng dậy, hừ lớn một tiếng.

Đường Vân vẫn bị chấn động đứng lại, ông ta quay mặt sang nhìn Khổng Đoan hừ nói:

- Khổng Đoan, tôi tôn trọng gọi anh một tiếng anh Khổng, cũng không có nghĩa người con trai Đường Sở của tôi là người hầu của anh. Hiện giờ người đang nằm viện là con trai Đường Sở của tôi, là cháu họ của Khổng Đoan anh, nó xem ra bị thương rất nặng, bằng không không thể có quân nhân trông coi.

-Cậu nói cái gì Đường Vân, Ninh Mãn cùng không đòi được người, cậu đi thì có thể đòi được người sao? Cậu bình tĩnh một chút, đúng như cậu nói, Đường Sở là cháu họ tôi. Khổng Đoan tôi không phải động vật máu lạnh. Điều hiện giờ cậu cần nhất là bình tĩnh chứ không phải sự kích động. Đối phương là quân nhân, cậu phải nghĩ tới hậu quả.

Khổng Đoan quát lớn.

-Ai nói cũng vô dụng, tôi muốn đi xem con trai ta.

Đường Vân như điên vậy lập tức lao ra ngoài phi thẳng đến bệnh viện.

-Nhanh đuổi theo anh ta bằng không sẽ xảy ra chuyện.

Khổng Đoan nói với Trì Hạo Cường, hai người cũng khẩn trương đuổi theo

-Đường Vân quá kích động rồi.

Trong xe Trì Hạo Cường có chút lo lắng nói.

Xe chạy như bay đến bệnh viện Đệ nhất thành phố, từ rất xa đã nghe thấy âm thanh chói tai của Đường Vân đang quát:

- Tôi là cha ruột của Đường Sở, tôi muốn gặp con trai tôi. Các anh dựa vào cái gì ngăn cản tôi, đồ khốn kiếp.

Lôi mạnh, lại truyền đến một tiếng phịch giòn tan

Khổng Đoan cùng Trì Hạo Cường vội vã chạy lên phát hiện toàn thân Đường Vân bị hai binh lính vặn ngược tay, dùng chân dẫm trên đất. Một binh sĩ chân đi giày cỡ lớn đang giẫm lên nửa người trên của Đường Vân.

Mà khóe miệng của Đường Vân có máu tươi tràn ra, phỏng chừng bị đánh.

-Dừng tay, tôi là Khổng Đoan Chủ tịch thành phố Đồng Lĩnh, mau thả ông ấy ra, ông ấy là Đường Vân Phó cục trưởng cục công an thành phố.

Khổng Đoan gọi từ xa, chủ yếu là lo Đường Vân chịu đau đớn.

-Phó cục trưởng cục công an cũng không thể đánh quân nhân đang thi hành mệnh lệnh của Sư đoàn Hưởng Hổ chúng tôi, nếu không phải là cảnh sát ông đây đã kết liễu ông ta rồi.

Một vị Thượng úy mắng rất dữ, vẫy vẫy tay, hai binh sĩ mới thu tay chân về.

Đường Vân từ dưới đất bò dậy định đá một cước vào người thượng úy kia

-Anh muốn làm gì,Đường Vân, dừng tay!

Khổng Đoan mặt tối sầm vội hét nhào tới vặn cứng tay Đường Vân lại. Do lực của Đường Vân quá mạnh, vẫn giãy ra được.

-Ông còn động thủ lần nữa Lưu Thành Thiết tôi không khách khí đâu!

Lưu Thành Thiết giơ tay giữ lấy mắt cá chân của Đường Vân, đẩy, phịch một tiếng Đường Vân suýt chút nữa ngã như một con chó gặm bùn. Khổng Đoan và Trì Hạo Cường vội vàng chạy lên đỡ ông ta.

Ba binh sĩ này đều là đích thân Tề Thiên huấn luyện ra tinh binh. Mỗi nguời đều đạt thân thủ nhị đẳng, Đường Vân tuy nói trước kia cũng có chút võ, nhưng những cái này đã bị tửu sắc vét sạch rồi. Đâu có phải là đối thủ của Lưu Thiết Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi