QUAN THUẬT

Đã đến lúc rồi, trong lòng Diệp Phàm nói một tiếng, miệng cũng cười nói:

- Cũng không nhớ rõ lắm, có phải đồ ăn ở lầu Phong Vân rất ngon.

Không phải trí nhớ của tôi tốt đâu. Chủ tịch thành phố Khổng chắc cũng không nhớ đâu, lúc trước thiếu chút nữa tôi có xung đột với lầu Phong Vân.

Nói thật, cái tên Khổng Đông Phong chủ lầu Phong Vân kia tương đối kiều bì.

- Đông Phong không hiểu chuyện, còn trẻ tuổi, nên tính tình bướng bỉnh. Tâm cao khí ngạo đấy, vì vậy cũng đắc tội với không ít người. Tôi thay mặt Đông Phong xin lỗi đã không phải với Bí thư Diệp.

Trên mặt Khổng Đoan hiện vẻ xấu hổ, nói.

- Không có gì, đều là chuyện cũ năm xưa rồi, tôi sớm đã quên.

Diệp Phàm cười nói.

Vừa rồi anh vừa mới còn nhắc lại, vậy mà giờ đánh rắm rõ to, trong lòng Khổng Đoan thầm mắng một câu, miệng nói:

- Ngày xưa làm nhiều chuyện không tốt giờ phải nhận hậu quả. Chính là bởi vì Đông Phong không hiểu chuyện, cho nên đắc tội với nhiều người. Bây giờ có chuyện lớn rồi.

- Chuyện như thế nào? Có phải là Khổng công tử gặp phiền toái hay không?

Diệp Phàm làm bộ sửng sốt, hỏi.

- Còn không phải sao, một tội phạm bỏ trốn chạy đến lầu Phong Vân. Kết quả là tất cả lầu Phong Vân đều bị lục soát. Mà tính tình thằng bé Đông Phong lại ngang bướng, lúc ấy còn cùng đuổi bắt tội phạm bỏ trốn đấy, cùng với một vị kêu là phó Cục trưởng Vương Triều được bộ Công an cử xuống.

Thằng nhỏ này không hiểu chuyện, chỉ cần chào hỏi phối hợp với người ta là được. Phải lục soát thì để người ta lục soát, phối hợp với cơ quan công an bắt giữ tội phạm là nghĩa vụ công dân của mỗi người dân Trung Quốc có phải hay không?

Thằng nhỏ này không phải là không ý thức được điều đấy, chỉ có điều là tính tình không tốt. Cho rằng người nào cũng phải theo mình mới đúng.

Khiến cho đồng chí công an không vui. Kết quả là thêm một chút chuyện vào. Hiện tại mọi người đều ở trong cục cảnh sát.

Thật sự phiền toái.

Khổng Đoan bắt đầu thử.

- Vương Triều, có phải là đồng chí Phó Cục trưởng cục điều tra hình sự bộ Công an không?

Diệp Phàm tỏ vẻ sửng sốt, hỏi.

- Chính là anh ta, người ta là Phó cục trưởng Vương đang thực thi mệnh lệnh cấp trên. Chỉ trách lòng dạ Đông Phong quá kiêu ngạo. Mấy năm ở dưới này, người trong nhà cũng chiều chuộng nhiều quá.

Khổng Đoan nói.

- Oh, tôi cũng biết Phó cục trưởng Vương. Trước kia chúng tôi đã từng cộng tác khi ở Việt Đông. Đã rất lâu rồi không liên lạc. Người ta được điều sang bộ khác rồi, chúng ta là những kẻ bên dưới, cũng rất khó gặp được. Tuy nhiên, việc này, ôi...

Diệp Phàm nói nửa câu, mày nhíu lại, thở dài.

- Thế là tốt rồi, nếu Bí thư Diệp và Phó cục trưởng Vương biết nhau thì tốt rồi. Tuy nhiên, tôi nghe giọng điệu của Bí thư Diệp có phải gần đây cũng gặp phải chuyện không hài lòng phải không?

Khổng Đoan là người thông minh. Sau khi sững sờ cũng hiểu ra. Đoán chừng là thằng này còn muốn nói điều kiện gì rồi.

- Cũng không phải, đáng lẽ chuyện này Chủ tịch thành phố Khổng nên ra mặt đi tìm phó cục trưởng Vương, để nói chuyện thẳng thắn có phải không?

Diệp Phàm hỏi.

- Việc này, tôi phải cảm ơn Bí thư Diệp còn nhớ rõ tôi là bạn đồng nghiệp.

Khổng Đoan dường như còn muốn ra vẻ nhã nhặn.

- Cũng không nhớ rõ cho lắm. Nghe nói Khổng Đông Phong còn là người thân thích của anh đúng không?

Diệp Phàm quyết định làm mất mặt, anh đã đến đây cầu xin, cũng phải chịu một chút xỉ nhục mới được.

- Ừ, nó là cháu của tôi.

Khổng Đoan gật gật đầu, trên mặt có chút xấu hổ, những chuyện như này, đương nhiên không phải là chuyện gì tốt cả. Là người thân của Khổng Đông Phong cũng không vinh quang gì.

- Ái chà. Là cháu họ của anh. Dạo này đúng thật là tôi cũng không rảnh, gần đây gặp phải một việc rất khó. Chờ tôi xử lý xong xuôi nhất định sẽ đi thủ đô tìm cục phó Vương. Việc này...

Bộ dạng Diệp Phàm ấp a ấp úng, khiến Khổng Đoan nhanh truy hỏi,

- Chuyện gì vậy? Có thể nói với tôi không, nếu Bí thư Diệp tin tưởng chúng ta hãy suy nghĩ đến chuyện cùng nhau hợp tác.Chỉ là chuyện kinh doanh không được tốt mà...

Diệp Phàm cũng thành thật không khách khí đem chuyện xin giấy cấp phép xây dựng của công ty đang bị kẹt ở sở Xây dựng nói ra.

Là chuyện này hả. Như vậy đi, việc này tôi có thể nói nói với anh tôi một tiếng. Nếu cần gấp, trong vòng một tuần có thể xong.

Khổng Đoan nói.

- Vậy cám ơn anh! Chúng ta là bạn bè tốt, biết giúp đỡ lẫn nhau.

Diệp Phàm cười nói,

- Tuy nhiên, đồng chí Lý Hùng kia cũng có chút “khí phách” rồi.

Rõ ràng biết được tập đoàn Hoành Không chúng ta là xí nghiệp lớn đến Ủy ban nhân dân tỉnh cũng phải giúp đỡ. Anh ta chẳng những không vì Ủy ban nhân dân tỉnh sắp xếp giải quyết, mà lại còn kéo dài làm khó dễ.

Đúng là có chút khí phách, tôi vốn định ngày mai sẽ đi tới Sở Xây dựng một chuyến, xem ra bây giờ không cần nữa rồi...

Khổng Đoan nghe xong, thiếu chút nữa muốn nổ lên, đương nhiên nhà họ Khổng muốn anh ta nhanh chóng phê duyệt, hơn nữa còn muốn nhằm vào vị trí của đồng chí Lý Hùng - Phó Giám đốc sở. Người này, thật đúng là muốn ngoạm một miếng thật lớn rồi.

- Việc này do tính tình của đồng chí ở sở Xây dựng. Lề mà lề mề, vốn nửa tháng là có thể phê duyệt xong dự án nhưng lại kéo dài trên hai tháng.

Việc này đúng thật là một thói quan liêu, thật không tốt. Tuy nhiên, tất cả môi trường đều như thế, muốn thay đổi ngay cũng khó.

Đương nhiên, khi quốc gia đang phát triển, rất nhiều việc đang tiến hành cải cách, ví dụ như có tỉnh thành còn có quy định thời gian để làm một việc gì đó, hết thời gian đó phải trả lời, kéo dài ra sẽ bị xử lý.

Khổng Đoan không nghĩ muốn kết thúc mọi thứ với Lý Hùng vì chuyện của Diệp Phàm, chỉ muốn ra mặt để cho xong chuyện.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng sẽ không buông tay, cười nói:

- Đúng vậy, cải cách cải cách, mong rằng lần này thay đổi tốt hơn.

Như vậy đi, ngày mai tôi đi một chuyến trước đến nhờ cục phó Vương chiếu cố. Chỉ là có chuyện cũng không nên nói.

Tuy nói tôi với anh ta có chút giao tình. Tuy nhiên, chuyện lầu Phong Vân mọi người đã chú ý rồi, phỏng chừng việc này vẫn tương đối gặp phiền toái.

Sợ bọn họ cũng ‘kéo’ dài, đến lúc kéo dài mấy tháng thậm chí hơn một năm, tôi lo sợ cậu Khổng sẽ không chịu nổi thì gay go.

Diệp Phàm dùng chữ ‘kéo’ này rất trong sáng, tự nhiên Khổng Đoan nghĩ ra ngay.

Cỏ vẻ như thằng này ra điều kiện, ý là anh ‘kéo dài’ tôi cũng ‘kéo’. Anh không xử lý Lý Hùng tôi sẽ ‘kéo’thêm.

- Việc này, tôi sẽ nói chuyện một chút với anh tôi. Đối với một số đồng chí không làm đúng chức trách phải phê bình nhất định sẽ phê bình, nên xử lý nhất định sẽ phải xử lý đúng không Bí thư Diệp?

Khổng Đoan không có cách nào khác, bị buộc phải đồng ý chuyện này. Tự nhiên trong lòng đổ đầy khí.

- Đúng vậy, có một số đồng chí nên xử lý một chút mới được. Bằng không, nếu cứ để mặc cho bọn họ thích làm gì cũng được, hiệu suất làm việc của cán bộ chúng ta còn gì để nói chứ?

Tuy nhiên, Chủ tịch thành phố Khổng, anh yên tâm. Sau khi nói chuyện với cục phó Vương, tôi sẽ thúc giục anh ta mau chóng xử lý việc đó. Cố gắng hết sức để điều chỉnh xuống phạm vi nhỏ nhất.

Đương nhiên, chuyện lớn như vậy nếu như muốn một lần có thể xóa hết là không có khả năng. Chắc, Khổng công tử còn phải chịu đựng chút đau đớn rồi.

Hơn nữa, quá trình xử lý việc này cũng tương đối phức tạp, để việc xử lý của chúng ta được một số đồng chí chấp thuận cần có thời gian.

Diệp Phàm nói, Khổng Đoan nghe rất rõ. Cảm thấy thằng này còn có thêm điều kiện, đem việc phê duyệt dự án buộc chặt lại với việc xử lý Phó giám đốc sở Lý Hùng.

Anh xử lý tốt, tôi cũng giúp anh xử lý tốt. Anh muốn ‘kéo’ dài tôi cũng có thể ‘kéo’. Việc này đương nhiên là Diệp Phàm tự quyết để ‘ép’.

Khiến cho nhà họ Khổng cần phải đẩy nhanh tốc độ, không thể không xuống nặng tay. Bởi vì, nếu Diệp Phàm ‘kéo’ dài thời gian, tin chắc rằng Khổng gia cũng không muốn cho Đại công tử Khổng Đông Phong bị giam ở bên trong lâu hơn.

Diệp Phàm đã gấp, nhà họ Khổng còn gấp hơn.

Khổng Đoan không thể ngồi yên, ngay trong đêm đã cáo từ rời đi. Diệp Phàm biết, khẳng định anh ta đi tới thủ đô báo cáo cho Khổng Chính Húc biết.

Buổi chiều ngày hôm sau, Khổng Ý Hùng vội vã đi vào.

- Có chuyện xảy ra có đúng không?

Diệp Phàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khổng Ý Hùng một cái, hỏi.

- Việc không hay rồi.

Khổng Ý Hùng thuận tay đưa lên lau mặt, mồ hôi ướt cả bàn tay.

- Đừng nóng vội, cứ từ từ nói.

Vẻ mặt Diệp Phàm vẫn điềm tĩnh.

- Nghe nói hôm trước tập đoàn Tinh Đại cùng ủy ban nhân dân huyện Hoàng Cương có làm việc qua với nhau, cả hai bên muốn hợp tác khai thác, phát triển núi Thông Thiên, lấy núi Thông Thiên là cơ sở, tạo ra khu danh lam thắng cảnh Thông Thiên Hà.

Khổng Ý Hùng nói.

- Con mắt của tập đoàn Tinh Đại cũng không hề kém, lại có ý như thế này.

Diệp Phàm gật gật đầu, đứng lên rót trà cho Khổng Ý Hùng.

- Bọn họ đã đẩy nhanh tiến độ trong hai ngày, đã bước vào giai đoạn hiệp đàm. Vừa rồi tôi cũng nghe một người thân đang công tác ở huyện Hoàng Cương, nghe nói huyện Hoàng Cương phân công đồng chí Phó chủ tịch huyệnVạn Tùng Kiểm phụ trách quản lý khu du lịch Hoàng Cương, mà Chủ tịch huyện Chu Nhất Đán tự mình mặc giáp trụ ra trận. Nếu việc hiệp đàm này xuống dưới có thể chúng ta sẽ bị phiền toái.

Khổng Ý Hùng nói.

- Bọn họ đang làm việc nguy hiểm.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

- Còn không phải sao, hội nghị thường vụ tỉnh cũng chưa quyết định đồng chí Vạn Tùng Kiểm, nhưng khẳng định Chu Nhất Đán lấy được tin tức. Bọn họ còn dám làm như thế, điều này thể hiện điều gì, chứng tỏ bọn họ căn bản không coi trọng quyết định của Tỉnh ủy.

Khổng Ý Hùng nói.

- Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, tạo ra một thực tế trước. Việc này chắc là đồng chí Bí thư huyện ủy Lưu Tiêu Thành ký. Chu Nhất Đán không có can đảm để ra tay, tuy nhiên, có Lưu Tiêu Thành chống đỡ, Chu Nhất Đán cũng là bị ép đến đường cùng rồi.

Diệp Phàm nói.

- Bí thư Diệp, hay là chúng ta cũng cho người nói lộ chuyện này ra. Tin rằng tập đoàn Tinh Đại sẽ thận trọng suy xét việc này. Chẳng có người làm ăn nào lại mong muốn gặp phải một chuyện phiền toái như vậy đúng không?

Khổng Ý Hùng nói.

- Ha hả, không có việc gì, cứ để cho bọn họ gây sức ép đi.

Diệp Phàm khoát tay áo, mỉm cười.

- Như vậy sao được, nếu điều đó thành sự thật, sau này chúng ta muốn phát triển phương diện này sẽ gặp phiền toái.

Hơn nữa, bọn họ hoàn toàn có thể bày ra chuyện tôi không có nhận được thông báo của Tỉnh ủy làm lý do có phải không? Đến lúc đó, chúng ta nói lý lẽ với địa phương cũng không được.

Hơn nữa, nghe nói bên này huyện Hoàng Cương nhượng bộ rất lớn, chẳng những không thu thuế trong ba năm, ngay cả điều kiện cổ phần cũng khó có thể khiến người ta nhượng bộ.

Việc này rất rõ ràng, bọn họ muốn đoạt lấy quyền sở hữu trấn Hoành Không trước khi Tỉnh ủy tuyên bố.

Khổng Ý Hùng có chút nóng nảy.

- Không sao, đến lúc đó, có lẽ bọn họ sẽ tự đem đá đập vào chân mình đấy.

Diệp Phàm cay nghiệt khoát tay áo:

- Đúng rồi, hiện tại chủ tịch Tra của tập đoàn Chính Hà đang làm gì?

- Đang đàm phán cùng tập đoàn cơ giới Trung Quốc, còn nói những chuyện gì cũng không rõ ràng lắm.

Khổng Ý Hùng nói.

Đúng lúc này, Bao Nghị gọi điện thoại tới, nói là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô ở tỉnh Việt Đông Đổng Oanh Oanh mang theo mười mấy người đến thăm.

Diệp Phàm nghe xong, trong lòng tự nhủ tới thật đúng lúc, lập tức đi ra ngoài nghênh đón thôi.

Việc đón tiếp tổ chức khá long trọng, mục đích chính là muốn để cho tập đoàn Chính Hà hiểu được.

- Trụ sở của tập đoàn do Bí thư Diệp đứng đầu khí thế cũng rất lớn nhé.

Hôm nay Đổng Oanh Oanh trang điểm như đi một nhân viên văn phòng, có vẻ rất trang nhã. Hai mắt cô liếc nhìn qua tổng thể tòa nhà của tập đoàn Hoành Không. Nhìn mọi thứ khác xa với suy nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi