QUAN THUẬT

- Trên đời rất nhiều bí pháp, tôi gặp một người tên là Đán Phi Tử. Hình như là người thời Chu. Ông ấy chết đã lâu, có lẽ đến ba bốn nghìn năm, chính ông ấy không ngờ có thể dùng nội khí vật hóa.

Diệp Phàm nói.

- Nội khí vật hóa, đây là bí pháp gì?

Lô Định Tông hình như có chút động tâm.

- Chính là dùng nội khí của chính mình ngưng tụ thành hình ảnh, chẳng qua, có chút mờ ảo, nhưng thật sự tồn tại.

Tôi nghĩ, nếu một khí có thể vật hóa thành công, là có thể lợi dụng một ít thủ đoạn tiếp tục luyện công.

Đây hoàn toàn có thể tăng tiến công lực của mình, một khi đạt đến Thoát thần cảnh đại viên mãn là có thể dùng thuật chuyển sang kiếp khác.

Diệp Phàm nói:

- Cho đến lúc này, tôi cùng nhà họ Lô liên thủ, chúng tôi đang tìm điều kiện thích hợp.

Thế giới rộng lớn, có năm mươi mấy triệu người, tìm vài cơ thể thích hợp là có thể.

Người này đươn nhiên cũng có chút bậy bạ. Lúc trước Diệp Phàm cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc nội khí của Đán Phi Tử xảy ra chuyện gì, hiện giờ nói trên cơ bản đều là Diệp Phàm nghĩ ra, không có căn cứ.

- Ha ha, cậu nói nội khí vật hóa có lẽ chính là cảnh giới cao hơn Thoát thần cảnh mới có thể làm được.

Nói cách khác, làm gì còn phải phí sức đi tìm cơ thể thích hợp với cơ thể mình có phải không. Việc này đối với tôi mà nói, Thoát thần cảnh là cái gì, căn bản là tinh thần tồn tại bình thường. Đó là không thể nào.

Lô Định Tông không ngờ cười cười, đúng lúc này, trước mặt chợt lóe, Lô Định Tông nói

- Diệp Phàm, cậu nhìn vách tường phía sau giường có phải có một khối đá không, giống như khối đá vũ hoa.

- Ôi, đúng là có, thật đúng là giống đã vũ hoa ở Nam Kinh.

Diệp Phàm nói.

- Nam Kinh? Cậu nói Nam Kinh là chỗ nào?

Lô Định Tông hình như hơi ngạc nhiên.

- Thực sự xin lỗi tiền bối, Nam Kinh thời cổ đại gọi là Kim Lăng.

Diệp Phàm nói.

- Ừ, cậu nhin kỹ xem, có phải đá vũ hoa không. Nó kỳ thật không phải tảng đá, nó chính là quả của Ô Vân Lạc Cơ, chúng tôi là quả Ô Vân Lạc Cơ. Rất quý hiếm gặp trên đời. Bởi vì, Ô Vân Lạc cơ này từ ngoài trái đất đến, vốn đã hiếm thấy, quả nó càng hiếm thấy hơn.

Lô Định Tông.

Diệp Phàm nghĩ thầm, có lẽ là đá từ ngoài trái đất rơi xuống mặt đất, đương nhiên là hiếm thấy.

Bình thường mặc dù là còn sống nhưng gặp lực ma xát mạnh cũng sẽ hỏng, có thể sống sót có lẽ chính là mầm sống.

Hơn nữa, loại mầm sống này chắc chắn khả năng sốt sót cao. Có thể trải qua nhiệt độ mấy nghìn thậm chí mấy chục nghìn nghĩ lại cũng đáng sợ. Ô Vân Lạc Cơ xem như là giống ngoài trái đất.

- Thì ra là thế, đấy đúng là trân quý.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Cậu nhìn kỹ xem, nhất định có thể phát hiện cái gì?

Lô Định Tông nói.

Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng nhìn lại, hình như bên trong có con đường, hơn nữa, con đường này rất kỳ lạ, hình như là hình người.

Hắn giật mình, đem nội khí ngưng tụ bức con dơi ra đi thẳng đến quả Ô Vân Lạc Cơ này.

Nhưng gặp một lực cản vô hình từ qur Ô Vân Lạc Cơ không thể vào được.

Diệp Phàm thử mấy lần, cảm giác áp lực càng lúc càng lớn. Đang buồn bực thì Lô Định Tông kinh ngạc nói

- Con dơi này của cậu sao?

- Đúng vậy, đây vốn là sư phụ tôi điểm ở bàn tay nhưng sau không hiểu sao lại chạy lên thái dương.

Diệp Phàm nói.

- Không đơn giản, người thanh niên, con dơi này chính là do nội khí ngưng tụ thành. Hơn nữa tôi cảm giác nó với cậu liên hệ rất chặt chẽ, tựa hồ con mang khí cơ của cậu.

Nếu như có thể là nó thành thực đứng lên, làm cho công lực của cậu cao hơn vài trình tự, ví dụ như giai đoạn niệm khí, có lẽ con dơi này có thể trở thành một vật ngoài thân của cậu.

Giống như Thoát thần cảnh cao thủ có thể sáng tạo ra vật ngoài thân.

Lô Định Tông nói.

- Sư phụ của cậu cũng là một thiên tài, không ngờ có thể giữ lại nói.

- Ông ấy vẫn còn sống.

Diệp Phàm đương nhiên không giấu.

Đúng lúc này, Diệp Phàm cảm giác con dơi hình như bị cái gì đó mạnh mẽ kéo, trước mắt tối sầm, khi nhìn lại, đã đến một nơi xa lạ.

Nơi này hình như là bên trong một quả cầu. Diệp Phàm phát hiện, bên tràn trề sinh mệnh tiềm lực.

Một ít giống như là lão sơn trăm năm khí cơ vẫn đang hướng trên người con dơi, con dơi hé miệng hấp thu.

Nhất thời cả người Diệp Phàm cũng cảm giác tinh thần mạnh mẽ lên, hình như đột nhiên nuốt ăn mấy lão sơn vậy.

Hơn nưa hiệu quả càng mạnh, đúng lúc này, trước mắt xuất hiện một cánh cửa. Diệp Phàm nhất thời mừng như điên, đây là cánh cửa đột phá đến tiên thiên.

Diệp Phàm nhấc chân đá cánh cửa này.

Loảng xoảng mấy đá, nhưng cửa rất chắc, căn bản vững chắc như núi vậy. Ngay khi Diệp Phàm muốn dùng toàn lực là lúc.

Trước cửa hiện lên rất nhiều các vòng tròn, chúng múa may, nhất thời Diệp Phàm tỉnh táo lại.

- Đáng tiếc, vốn muốn tương trợ cậu đột phá tiên thiên, chẳng qua, có lẽ cậu vẫn không thể nào đột phát. Đáng tiếc.

Lô Định Tông thở dài.

- Ôi, vãn bối bản lĩnh vẫn còn không đủ.

Diệp Phàm cũng khá tiếc nuối.

- Lượng nối khí của cậu như vậy đủ rồi, chính là độ tinh thuần chưa đủ, có lẽ do đa số nội khí của cậu không phải tự mình luyện tới, mà mượn bên ngoài có được.

Ví dụ như dùng vật đại bổ, còn có cao thủ truyền cho. Cho nên, mới có chút tạp như vậy, nếu như có thể luyện thuần, tiên thiên tự nhiên có thể đột phá.

Cậu nói với ta tình hình lúc đột phá xem có thể có cách gì giúp cậu không?

Lô Định Tông nói.

- Hình như có một cánh cửa, nhưng cửa này lại có chút mờ ảo, tôi giơ chân muốn đá nó, nhưng nó bất động, sau đó hiện ra rất nhiều quyển quyển làm cho tôi quáng mắt.

Diệp Phàm nói.

- Nguyên nhân lớn nhất của cậu ở “định lực” không đủ, muốn đột phá tiên thiên, lượng nội khí là tảng đá, nhưng tinh thần và định lực cũng là ngăn trở lớn nhất.

Cậu ngất đi, chứng tỏ cậu không thể thừa nhận về mặt tinh thần của việc đột phá tiên thiên. Một khi cậu có thể ổn định lại mà không thể để mình ngất đi, tiên thiên, cậu đã đột phá.

Từ từ sẽ đến, nội khí này có thể được cao thủ thông qua phương pháp cứng rắn truyền cho cậu, nhưng định lực chính là không có cách nào truyền cho cậu được.

Ma luyện của cậu vẫn không đủ, còn cần phải trải qua một việc mới có thể có được cơ hội này. Nhưng cậu cách tiên thiên còn kém một bước xa, đột phá chính là việc sớm muộn thôi.

Cho nên, cũng không cần quá chú ý. Với tuổi của cậu ở giai đoạn này đã là thiên tài trong tiên tài.

Lô Định Tông nói.

- Cảm ơn tiền bối đã dạy.

Diệp Phàm cũng kính dập đầu ba cái.

- Tốt lắm, hiện giờ con dơi của cậu đang sống chính là trong quả Ô Vân Lạc Cơ. Cậu nhìn lại xem, có phải thấy tôi?

Lô Định Tông nói.

Diệp Phàm đem tinh lực chuyên chú vào bên trong con dơi, nhất thời ngây người.

Vừa rồi cảm giác tiền vào trong một hình cầu, không thể tưởng tượng được chính là trong quả Ô Vân Lạc Cơ. Trong đó đều là chất lỏng màu xanh biếc nồng đậm.

Bên trong chất lỏng màu xanh biếc, một bóng người xuất hiện. Đúng là người đàn ông trong bức tranh đào được trong cổ mộ đời Đường.

- Tôi lúc đó dùng nội khí ngưng tụ thành một đoàn, ẩn thân trong quả Ô Vân Lạc Sơn này, luôn luôn giữ gìn, dinh dưỡng nên mới có thể tồn tại đến ngày nay.

Hơn nữa, một ngàn năm qua, nước màu xanh này đã bị tôi hút đi bảy tám phần, còn lại không nhiều lắm.

Một khi nước màu xanh hao hết, chính là ngày tôi biến mất. Hơn nữa, tôi không thể đi ra, nhưng hiện giờ tôi đã thay đổi.

Tôi muốn đi ra.

Lô Định Tông.

- Tốt lắm, hậu bối sẽ cố gắng.

Diệp Phàm nói.

- Không cần, Ô Vân Lạc Cơ chỉ còn ba bốn phần dinh dưỡng, nhưng đối với các cậu mà nói vẫn là vật đại bổ.

So với lão sơn mấy trăm năm kia hay con trăn mấy trăm năm còn quý hơn nhiều.

Thứ này tôi tặng cho cậu, yên tâm, tuy nói tôi vẫn ở trong đó, nhưng chỉ là nội khí của tôi ngưng tụ bên trong.

Cũng không có máu thịt, tất cả đều là nội khí nội khí có thể là người tự luyện khí, là tối tinh thuân của trời đất.

Sau khi cậu có cơ hội nuốt, ở thời khắc mấu chốt, trên đường cậu đột phá đến tiên thiên nó có thể giúp đỡ cậu một chút.

Lê Định Tông nói.

- Nhưng tiền bối ngụ trong đó?

Diệp Phàm lắc đầu nói.

- Tôi phát hiện con dơi của cậu chính là nơi tốt nhất cho tôi náu thân. Bởi vì con dơi của cậu cũng là nội khí ngưng tụ lại, rất hợp với nội khí cơ thể tôi lúc này. Sau này tôi sẽ ngụ trong con dơi của cậu. Cung có thể thông qua nó để nhìn vài thứ, đương nhiên, cậu có thể tự do khống chế, khi không tiện, cậu có thể để tôi không nhìn thấy.

Ha ha, hơn nữa, tôi hiện giờ đã mau tan, một khi ngụ vào đó sẽ bế quán, giống như bị hôn mê, Ở tình huống này trừ phi gặp gỡ nguy hiểm có thể hủy diệt cậu, nếu không tôi sẽ không tỉnh dậy.

Tính mạng của tôi cùng tồn tại với con dơi của cậu. Đương nhiên, cậu đừng hi vọng tôi có thể có nhiều thực lực giúp cậu.

Tôi tuy nói là giai đoạn niệm khí đại viên mãn, nhưng thực lực hiện giờ của tôi không chịu nổi một kích, dù là cậu cũng có thể tùy ý diệt tôi.

Cho nên, cậu không cần lo lắng cái gì. Đương nhiên, nếu cậu không muốn Lô Định Tông tôi tuyệt đối không ép.

Lô Định Tông nói, buông lỏng, con dơi cảm giác trước mắt tối sầm, hình như xuyên thấu qua một màng gì đó quay lại trán Diệp Phàm.

- Tiền bối đồng ý ngụ ở đấy là vinh hạnh của vãn bối, chỉ cần tiền bối nguyện ý, phải làm thế nào để ngài tiến vào cứ nói là được.

Diệp Phàm ôm quyền nói, tất nhiên trong lòng khá cao hứng, đây không phải là lợi hại hơn cao thủ bức vương sao.

Tuy nói hiện giờ công lực của ông không được, nhưng cũng không phải là ông ấy mãi mãi không được. Hơn nữa, ông ấy có kinh nghiệm sau này có cơ hội có thể tùy thời thỉnh giáo.

Đương nhiên, đối với con dơi của mình, Diệp Phàm cũng khá tự tin. Hiện giờ khống chế con dơi đã đến mức thuận buồm xuôi gió, chỉ cần không cho nó xem, tuyệt đối không nhìn thấy.

Nếu không, sẽ không tiện, Diệp Phàm cũng con gái lõa lồ cũng để Lô Định Tông nhìn thấy sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi