QUAN THUẬT

- Bốn tên kia đâu? Diệp Phàm hỏi.

- Bốn tên kia nội công thật chẳng ra gì, trong đó ngoài hai tên nội công lục đẳng trở lên, tên còn lại chỉ xấp xỉ nhau khoảng tứ đẳng. Mãn Thiên Vân đã không tìm được cao thủ rồi. Chỉ có thể là tạm được thôi. Bằng không, cũng sẽ không dễ dàng bị chúng ta tiêu diệt như thế.

Đường Thành giảng đạo.

- Huyết Hồng Lý ở lại, những người khác, chính là hai người công phu đạt lục đẳng kia ở lại để cử người tiếp đón.

Diệp Phàm nói xong nhìn Đường Thành liếc mắt một cái, cười nói,

- Việc này chờ chúng ta xong việc sau giao cho ngươi đi làm, nhưng giờ thì để xem đã.

- Được đấy anh Diệp.

Đường Thành lúc đó vui ra mặt, đây là ‘cơ hội ’mà anh Diệp cho mình đây.

Để mình bắt sống 2 vị này, nếu như có thể giới thiệu vào tổ chức thì đó là công lao lớn đối với mình.

- Huyết Lý Hồng kết thành 1 đôi với Thủy Mẫu đi. Diệp Phàm cười nói.

Nghỉ ngơi một buổi tối cho thoải mái, mọi thứ đều rất thuận lợi

Ngày hôm sau xuất phát theo hướng Thiên Cơ Bình.

Thiên cơ bình cách nơi này đến ba mươi km, nhưng ở sa mạc nếu so với tốc độ của lạc đà thì 30km cũng coi như là rất xa.

Mãi 3 giờ chiều mới đến Thiên Cơ Bình

Diệp Phàm mời mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn cơm.

Thiên Cơ Bình thật ra là một đồi đất màu vàng có cái bề mặt giống bãi đáp của máy bay trực thăng, chẳng qua, đồi đất này khá lớn, đại hình không theo một quy tắc nào cả, phạm vi chừng cây số, là nơi tập trung của các giai nhân mỹ nữ.

Đồi đất vàng bên trên có một cái bình địa khá là khác lạ.

Diệp Phàm quan sát Thiên Cơ Bình hồi lâu.

- Tiền bối, có phát hiện ra cái gì dị thường hay không?

Diệp Phàm để sát vào tai Hồng Tà hỏi.

- Có vài thứ giấu ở bên trong rất khó phát hiện, trước hết dùng cái cảm nhận tự nhiên để khám phá đồi đất vàng bán hóa thạch cũng là có hạn.

Nhưng ta luôn có cảm giác là Mãn Thiên Vân không phải là người dễ dàng bỏ qua. Hơn nữa, ngươi chém hắn một bàn tay một chân.

Đối với người như thế còn khó chịu hơn là giết hắn. Bởi vì, đời này đối với hắn về cơ bản là xong rồi.

Trong lòng hắn chắc chắn chất đầy thù hận, sẽ không tốt như vậy.

Hồng Tà vuốt cằm nói.

- Một đồi đất vàng rộng lớn như vậy, nếu bên trong có chút thần bí thì uy lực cũng tương đối mạnh. Thập Tam Thanh Y kinh doanh hơn một ngàn năm, giống như cái vùng đất thần bí mà đã gặp lần trước hẳn là không hơn một cái.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Cẩn thận một chút. Chúng ta nhiều người như vậy, ngay cả Mãn Thiên Vân cũng đã bắt được rồi, có người tài trong tay, cho dù có chuyện gì chúng ta cũng không sợ.

Hồng Tà cười ngạo mạn.

- Mãn Thiên Vân, bản đồ giấu ở đâu? Ngươi phải chỉ cụ thể vị trí, bằng không, một đồi đất to như thế này biết tìm ở đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Chính là phần trung tâm của đồi đất này, tôi còn đánh dấu đặc biệt, để một tảng đá màu đỏ bên trên. Chỉ cần dùng lực thật mạnh hướng vào tảng đá dẫm 3 cái rồi dừng lại rồi lại dẫm 3 cái là có thể mở ra. Đương nhiên, nếu dẫm không đúng thì sẽ nguy hiểm. Phía dưới có lựu đạn do chúng ta tự chế, dẫm 1 cái là nổ ngay.

Mãn Thiên Vân ra vẻ thành thật nói.

Sau khi mọi người nghỉ ngơi xong, Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng mang theo Hồng Tà cùng với Mãn Thiên Vân nhảy lên đồi đất vàng tìm kiếm, không lâu sau liền tìm được cái tảng đá màu đỏ.

Một cái chén thô không lớn không nhỏ, nếu không phải Mãn Thiên Vân nhắc nhở thì rất khó phát hiện. Tuy nói là màu hồng, nhưng này màu đất vàng này cũng hơi có màu đỏ, thành phần trong đó thật khó nhận biết.

Diệp Phàm liếc nhìn Hồng Tà, hắn gật gật đầu, về sau, Hồng Tà cùng Vương Nhân Bàng lui ra phía sau hơn 20 m.

Diệp Phàm khống chế được một khối thiết đà đập vào tảng đá màu đỏ, đập liền 3 cái, sau đó đang chuẩn bị dừng 1 lát rồi lại đập 3 nhát.

Lúc này, tảng đá răng rắc một tiếng giòn vang, rất khác lạ rồi bắn lên trời.

- Có biến, lui ngay.

Hồng Tà kêu lên. Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng dắt Mãn Thiên Vân lui về sau máy trăm thước, đương nhiên là phải rời xa nơi vừa phát nổ.

Có một người nhìn không rõ mặt nhảy ra từ phía tảng đá, người này không nói một lờivung tay nhanh như chớp về hướng 3 người Diệp Phàm.

- Đây mới có thể chính là uy lực của man Thiên Vân.

Hồng tà hừ nói, hai tay phóng thẳng lên trời chém mạnh vào không trung.

Phát ra một tiếng vang

Bầu trời giống như bị xé toạc ra, phi tiêu bay đầy trời từ kẽ hở vừa nứt ra.

Tên kia bay lên cao, hai tay hướng về phía Hồng Tà phóng phi tiêu như mưa xuống.

Tiếng xé gió rất chói tai giống cảm giác như máy bay hạ cánh. Lúc đó, đất rung núi chuyển.

Diệp Phàm vội ra tay, hướng về phía tên kia kiêu ngạo tiếp chiêu.

Diệp lão đại thiếu chút nữa há hốc mồm, tên kia nhổ đờm về phía Diệp Phàm, tiêu hồng lợi hại như vậy của Diệp Phàm bị miếng đờm của gã làm cho bay đi.

Ngay lập tức, một lực rất mạnh truyền đến, Diệp Phàm lui nhanh về phía sau, nhưng vẫn bị bọt đờm đánh cho suýt ngã xuống đồi đất vàng.

Thật là lợi hại, Diệp lão đại cảm giác lạnh cả sống lưng.

thấy tình hình không ổn Vương Nhân Bàng dắt theo Mãn Thiên Vân bỏ chạy.

- Còn muốn chạy.

Người tóc dài vừa quát, vừa chạm 1 chưởng với Hồng Tà, Hồng Tà dính 1 chưởng của gã loạng choạng không vững.

Diệp Phàm thấy vậy thì trong lòng có chút sợ hãi. Không thể tưởng được là cái tên từ dưới đất chui lên lại lợi hại thế, nội công lại ngang tài ngang sức với Hồng Tà như vậy.

Gã kia lẽ nào lại có nâng khiếu bẩm sinh như vậy. Đương nhiên, Hồng Tà không thể vận động hết sức được, mục đích là để hạn chế phát huy công lực của hắn.

Vừa động thủ, huyết cương của Diệp Phàm phóng ra chui vào trong đất.

Sau đó, có một lực hút truyền qua rầm một tiếng, Vương Nhân Bàng bị tên kia hút theo ngã sấp xuống đất, Mãn Thiên Vân tuột tay bắn về phía gã kia.

Đám người Xa Thiên thấy thế liền xông tới.

Ai cũng lăm lăm súng trong tay nhưng không thể xuống tay, bởi vì tốc độ của gã kia quá nhanh, thoắt cái đã đến chỗ Hồng Tà, nếu như bắn không chuẩn thì sẽ trúng vào người của mình

Hồng Tà hừ một tiếng, đánh ra một chưởng.

Rầm

Khí công của 2 người phát ra gặp nhau trên không trung, giống như quả bom bị nổ tung, đồi đất vàng bị chấn động đào sâu một cái hố lớn.

Huyết Trích Tử của Diệp Phàm đã tới, tên kia căn bản là chẳng biết loại chim này, vừa ra tay đã vung ra một lực rất mạnh làm cho Huyết Trích Tử hiếu chút nữa tuột tay bay đi.

- Ôi mẹ ơi, sao mạnh thế, mọi người đều sắp thành đồ chơi trong tay gã rồi.

Diệp Phàm mắng thầm trong lòng, một quả lựu đạn bay qua.

- Lựu đạn, mau tránh ra chú ơi.

Mãn Thiên Vân hét lớn.

- Tránh cái gì, trả lại cho bọn hắn.

Gã kia kêu lên một tiếng, lựu đạn đã bị hắn dùng 1 chiêu cho quay lại trên đầu Vương Nhân Bàng đang định bỏ chạy.

Hồng Tà thấy vậy, rất nhanh liền đẩy về phía Vương Nhân Bàng. Diệp Phàm phóng tiêu đẩy quả lựu đạn rơi xuống đất, Ngô Tuấn và mấy người đứng gần nhất vội tránh xa ra.

Hồng Tà mất mặt, lão ta rất tức giận. Hai tay vung mạnh xuống đất, tấm thân tàn phế bắn lên trời. Lão ta chém một chưởng về phía Người tóc dài.

Đao khí lạnh lùng.

Gã kia cũng không dám sơ suất, phóng ra một chưởng nhằm phá hỏng đao quyền của Hồng Tà. Đúng lúc này, con dơi của Diệp Phàm đã tới bên tai gã này.

Phóng vào trong.

A

Tên kia cảm giác đau nhức, cái mũi bay ra. Đúng lúc này, Huyết Cương dùng hai tay luồn xuống dưới đất túm lấy hai chân của gã kia.

Hai chân gã lúc đó lún sâu vào trong đất khoảng nửa thước, do gã đang tập trung chín thành công lực để đối phó Hồng Tà cho neenkhoong để ý lắm đến nhớm người Diệp lão đại.

Hồng tà thấy vậy, vỗ mạnh một cái từ trên xuống. Lợi dụng sức cản của không khí nhấn xuống dưới, một lực rất mạnh hướng về phía người tóc dài.

Diệp Phàm xoay người nắm tay hướng về phía ngực người nọ

- Nổ súng!

Diệp Phàm kêu lên, pằng pằng pằng..

Xa Thiên nhanh chóng lắp đạn vào 3 khẩu súng, tiếng băng đạn vang lên cạch cạch, người nọ chân bị Huyết Cương giữ chặt, bên trên lại bị Hồng Tà đè chặt không cử động được, lại thêm vào Diệp Phàm giáp công, mấy phía đều bị khống chế, nhưng 3 khẩu súng thì trúng 1 khẩu.

Lúc đó, viên đạn từ khẩu súng trường đã trúng ngực hắn.

Người tóc dài tức giận gầm lên như sư tử, vết máu trên ngực chảy xuống tận chân, phía dưới Huyết Cương kêu lên một tiếng đau đớn, có lẽ là bị thương, hai tay người này tự do bay lên trời.

Hắn có ý với Xa Thiên, cực kỳ tức giận, bỏ lại Hồng Tà cùng Diệp Phàm đánh mạnh về hướng Xa Thiên

- Nổ súng, tất cả nổ súng!

Diệp Phàm ra lệnh, lúc đó, mấy tay súng đều hướng về gã kia bóp cò tạo thành một trận hỏa lực trước mặt Xa Thiên.

Gã kia tốc độ thần kỳ, dưới sự phòng bị của hắn thì không mộ viên đạn nào trúng được vào người hắn.

Nhưng gã này cũng biết những viên đạn này rất nguy hiểm, nghĩ đến Xa Thiên trước mặt cũng chẳng có cách nào vì hỏa lực quá mạnh, Mà Hồng Tà bị Diệp lão đại ôm lấy liền nhào tới trước mặt Xa Thiên.

Đánh mạnh một chưởng ra sau, chưởng này của Hồng Tà quả nhiên rất mạnh, gã kia lập tức bị trọng thương, hơn nữa gã một lòng muốn bắt Xa Thiên nhưng trên tay còn mang theo Mãn Thiên Vân, chưởng này của Hồng Tà thật mạnh đã đánh trúng người tên kia.

Giống như đạn pháo, người nọ phun máu tươi ra xa mấy chục thước.

Con dơi của Diệp Phàm trong nháy mắt đã tới, trong tình huống như vậy, gã kia cảm giác chết lặng. Con dơi trong về phía hai mắt của gã.

Gã kia muốn thoát ra nhưng đã muộn

Hai mắt rất đau nhức, lúc đó, máu tươi chảy tran ra trên cổ, gã đã bị mù.

A...

Gã lại hét lên một tiếng rất thảm thiết, dựa vào cảm giác nóng rát này, gã nhảy về phía Xa Thiên, có lẽ muốn cả hai cùng chết.

Diệp Phàm rất nhanh tung dây thừng về hướng Xa Thiên, nhưng, gã kia thật là lợi hại, phong ngay một chưởng từ khoảng cách mấy chục thước tới.

Xa Thiên phun máu tươi bay đến mấy chục thước, ngay cả Diệp lão đại cùng dây thừng đặc chế loại A cũng bay xa đến mấy chục thước.

Ga kia điên rồi, toàn thân phun huyết, nhưng Hồng Tà không cho hắn cơ hội, lĩnh chưởng cuối cùng này gã bay cả óc ra, gã giương hai cái hốc mắt đầy máu, đứng dậy, rồi liền đứng thẳng dậy không hề bị ngã xuống.

- Chú...

Mãn Thiên Vân hét thảm một tiếng, bê tảng đá dập lên đầu mình. Nhưng Hồng Tà không để cho hắn toại nguyện.

- Muốn chết, không dễ như vậy đâu!" Hồng Tà hừ một tiếng về phía Mãn Thiên Vân. Một tay ném cho Diệp Phàm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi