QUAN THUẬT

- Cậu ra đây cho tôi.

Diệp Phàm giận dữ, đưa bàn tay sói ra, giống như diều hâu tóm con gà con, hống hách tóm lấy cơ thể cao đến một mét tám của Tạ Tốn như đang nắm củ cải lôi đi xuống tầng.

Dùng sức đẩy vào Wrangler, chiếc xe liền vang lên tiếng chói tai bay ra khỏi thị trấn. Tạ Tốn tuy nói cao to lực lưỡng cũng có thân thủ nhị đẳng bậc đỉnh.

Nhưng hôm nay y gặp phải thất đẳng bậc đỉnh, đã dần bước vào hàng cao thủ siêu cấp là Diệp Phàm, bị Diệp Phàm thi triển Âm Mạch Pháp chà mấy cái, lập tức người nhuyễn ra, đâu còn đứng thẳng được.

Thực ra Tạ Tốn cũng biết trong lòng Diệp Phàm giận, nên vốn cũng không muốn kháng cự lại, để cho hắn phát tiết một chút cũng tốt, vì em gái Mị Nhi trước khi đi đã cầu xin y. Người anh Tạ Tốn này là thương em nhất, cho nên có thể nhẫn nhịn được.

Chiếc xe phóng điên cuồng lao thẳng vào khu rừng hoang, Diệp Phàm lôi Tạ Tốn theo cũng có chút buồn cười, vì Tạ Tốn cao hơn Diệp Phàm một chút, thân thể cũng lực lưỡng hơn một chút.

Thả Tạ Tốn ra, sau đó thình thịch lắc lư cành cây, hoa cỏ bay tung, mấy quyền đánh cho Tạ Tốn lăn lộn mấy vòng. Đương nhiên, Diệp Phàm ra tay cũng biết nặng nhẹ, nắm cầm chuẩn xác, Tạ Tốn đau nhưng tuyệt không bị thương.

- Nói hay không?

Dáng vẻ Diệp Phàm hung dữ hỏi, như đang ép hỏi tội phạm.

- Nói cái gì chứ, cho rằng ông đây thật sự sợ mày chắc? Tuy nói Đoàn trưởng Thiết là anh em kết bái với mày, Tạ Tốn ông cũng là đàn ông. Mẹ nó, nếu không phải nể mặt Mị Nhi thì ông sớm đã đánh mày, đồ ngu dốt vô dụng.

Tạ Tốn tức giận, quên cả lời em gái nói.

Tên này đang mềm như cá giữa đám hoa cỏ bay loạn đứng thẳng lên, nhảy một bước như gió đẩy lui mấy mét, một khí lực được hợp đủ lại thả theo người, một chân đá thẳng vào mặt Diệp Phàm. Y biết thân thủ Diệp Phàm không kém gì, cho nên cũng yên tâm tung chân đá lại.

- Đến hay lắm, muốn chơi phải không? Ông đây đang cần giải bực đây…

Diệp Phàm cười, tiến lên một bước, nghiêng người để chân thép của Tạ Tốn đá qua, lật tay gập lại như cây quạt quạt xuống.

Phần phật

Tạ Tốn như con diều hăng đập cánh bay, "ầm" một tiếng đâm phải cây dại, bị cành cây cào phải, đau đến nỗi suýt nữa hét lên "mẹ" rồi lại lăn trên đất.

- Con rùa chết tiệt, ác như vậy.

Tạ Tốn hét một tiếng, như sét đánh từ trên trời đánh xuống, không sợ chết, cả người rít gào, như con gấu cường tráng chặn ngang ôm lấy Diệp Phàm.

Y là đang nghĩ võ thuật không bằng Diệp Phàm, nhưng cơ thể mình tuyệt đối thô hơn Diệp Phàm, lực chưa chắc yếu hơn hăn, ôm chặt hắn sau này có vật xuống nói không chừng còn có phần thắng.

Tạ Tốn tính rất tốt, có điều Diệp Phàm sẽ không để y toại nguyện.

Mồm cười lạnh:

- Muốn vật tôi, đến thử xem, cho ông biết cái gì mới gọi là Kình Thiên Đại Trụ.

Diệp Phàm khẽ mỉm cười, dồn sức vào dưới chân, như sắp mọc rễ đến nơi.

Tạ Tốn thì lại ôm trọn lấy đùi Diệp Phàm, có điều tên này cắn chặt răng dùng sức ôm quật mấy cái, dường như đùi Diệp Phàm không cứng chắc mấy như mọc rễ, ôm không dịch chuyển được, kéo cũng không xong.

- Dùng sức hơn nữa, con kiến bò cây, quá là chẳng có sức gì, cạc cạc…

Diệp Phàm cười cuồng dại.

Tạ Tốn nghiến răng, con ngươi khẽ động đậy, lùi sau mấy bước, bước nhảy một chân lên đùi Diệp Phàm.

- Còn muốn giỡn?

Diệp Phàm khẽ cười, cứng nhắc để Tạ Tốn đạp một cái. Cứng đập cứng, thân thể Diệp Phàm luyện qua với trăn lớn mấy trăm năm độ cứng chắc tuyệt đối hơn Tạ Tốn quá nhiều rồi.

Thịch

Tạ Tốn cảm thấy mình như đang đạp phải gậy Kim Cô của Tôn Hầu Tử, cú đạp đó vang lên một tiếng nhưng Tạ Tốn lại ngã ra trên mặt đất, không thể kìm nổi, không cẩn thận kêu thành tiếng "ai da".

- Thế nào, muốn nữa không?

Diệp Phàm hét với Tạ Tốn.

- Không chơi nữa, đánh không nổi anh, em đây chấp nhận, có điều anh đừng mong moi được điều gì, Tạ Tốn này tuyệt đối sẽ không nói đâu.

Tạ Tốn quát.

Tuy nhiên câu hét này của y lại càng khẳng định được y biết chuyện liên quan đến Mị Nhi.

Trong lòng Diệp Phàm chợt mừng, cười âm hiểm:

- Xem ra cậu đúng là biết Mị Nhi nơi nào, ha ha, muốn làm anh hùng chứ gì, được được, có hai con đường.

- Hai cái?

Tạ Tốn không nhìn được hỏi.

- Một là Quỷ Môn Quan, anh đánh cậu tàn tật, khiến cho cậu không thể làm binh được nữa, với lại anh tin có Đoàn trưởng Thiết bảo vệ, nhà họ Tạ cậu dù có năng lực thì làm gì được tôi. Trong quân đội, đùi kia của cậu vẫn là nhỏ. Nếu thật chọc giận tôi, khiến cho cậu vào tù cũng không phải chuyện khó gì.

Khóe miệng Diệp Phàm co giật, trên mặt nở nụ cười, có điều trong mắt Tạ Tốn thì đấy là nụ cười ma quỷ.

Trong lòng ớn lạnh, có điều miệng vẫn không nhận thua, quát:

- Mẹ nhà nó, tôi không tin Trung Hoa là thiên hạ của một mình Đoàn trưởng Thiết. Thế gian này có có hai từ pháp luật, anh em tòa án quân sự không phải là kẻ ăn không ngồi rồi.

- Tòa án quân sự, cái chó gì mà tin chứ, lần trước Kính Nguyệt Sơn Trang của nhà họ Ngọc bị xét như thế nào, chắc trong lòng cậu rõ nhất.

Diệp Phàm hắng giọng cười.

- Vậy thì có gì, người ta vừa đúng đen đủi, gặp phải tên trộm tình báo cờ bạc, nếu không có thể lật đổ nhà họ Ngọc không còn khó nói. Nhờ vào cờ bạc, cái lý do đó quá gượng ép rồi, nhà họ Ngọc đổ được sao?

Tạ Tốn không chút phục mình thua, miệng cứng như cục mụn nhọt thối trong hầm cầu.

- Ha ha, cái này cậu em cũng hiểu chứng tỏ tội trộm cơ mật quốc gia là rất to. Báo Săn mà ra tay, bị nhốt vào thì đến quan quân của quân đội bình thường đều không gặp được người. Cậu nghĩ xem, đến lúc đó tôi, ha ha, cậu nên là người thông minh.

Diệp Phàm không nói nữa, nói được một nửa.

- Anh.. đây là anh vu cáo hãm hại.

Tạ Tốn lầm bầm, hét lớn. Không ngờ tên nhãi Diệp Phàm lại dám ghê gớm như vậy, muốn đổ tội lên mình.

Dựa vào năng lực đại ca của hắn là Thiết Chiêm Hùng, nếu thật muốn đổ tội khiến y ngắc ngoải trong tay Báo Săn dường như chẳng phải chuyện khó gì.

Đến lúc đó nói với bên ngoài, lần này trộm cơ mật quân sự lớn của quốc gia, còn mong chạy trốn, cuối cùng trong quá trình truy bắt bị bắn chết gì đó, phỏng chừng dù là nhà họ Tạ cũng phải thừa nhận chuyện này, với lại, còn bị rơi vào sự sỉ nhục thông đồng b*n n**c.

- Vu khống, ai tin cái này?

Diệp Phàm hỏi ngược lại, liếc mắt nhìn Tạ Tốn rồi cười, nói;

- Đảng chúng ta chỉ chú trọng chứng cứ, Báo Săn nói cậu có tội thì là cậu có tội, không có tội cũng có tội, có tội thành không tội. Trên đời này, cái gì gọi là điên đảo trắng đen, nghe nhìn lẫn lộn, ha ha ha…Chắc Kim Mao hống Tạ Tốn cậu có lẽ không còn non nữa.

- Vừa rồi anh nói đến Quỷ Môn Quan, vậy tôi muốn nghe đường Dương Quan?

Khí thế Tạ Tốn đã bị áp xuống cũng ổn ổn rồi, có chút mềm hơn.

Thực ra y cũng hiểu cái này là Diệp Phàm đang dọa mình, dựa vào mình là anh trai ruột của Mị Nhi, hắn chắc chắn sẽ không đối xử với mình như vậy, cái này chính là cái gọi truyền thuyết yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Thực ra Tạ Tốn cũng có chút cảm động, cũng nghĩ thừa cơ xuống nước, thôi thì tiết lộ chuyện của em gái cho tên điên cuồng này, dù sao để hắn biết rồi đơn giản là tàn khốc một chút, cũng dễ hết hi vọng hơn.

- Quái lạ, sao mình có thể ác độc như vậy, đến cả lời như vậy đều nói ra được.

Trong lòng Diệp Phàm kinh ngạc, thầm cảnh giác, đánh giá lại là do máu lão trăn kia đang tác quái rồi. Trong lòng thầm chửi:

- Đây thật là phiền phức, không đi trừ khử cái hiểm họa này thì khó sống qua ngày rồi. Nếu gặp phải thời khắc quan trọng gì mà linh tinh thì lỡ mất đại sự. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đường Dương Quan chính là tôi giúp cậu.

Diệp Phàm lại thay một bộ mặt cười tủm tỉm của Di Lặc, khiến Tạ Tốn còn cho rằng mắt mình có vấn đề.

Thầm nghĩ người này thay đổi thật nhanh, một chốc là ác ma, một chốc là phật Di Lặc, rốt cuộc cái nào mới là bộ mặt thật của tên này? Có điều bất kể thế nào, kiểu người biết thay đổi đều không dễ dây vào, quá giỏi thay đổi rồi.

Sự biến hóa của Diệp Phàm lại khiến trong lòng Kim Mao hống Tạ Tốn tự dưng sản sinh ra kiêng kị.

- Giúp tôi, anh mà có lòng tốt như vậy, thôi cái mặt dối trá kia của anh đi. Vừa rồi không phải còn muốn hại tôi vào đại lao sao, tôi khinh.

Tạ Tốn lớn tiếng chửi, Diệp Phàm biết tên này miệng cọp gan thỏ.

- Ha ha, có muốn nâng cao công lực?

Diệp Phàm vứt ra viên đạn bọc đường đầu tiên trước.

- Nâng cao công lực?

Ngoài miệng Tạ Tốn nói nói, mắt thì sáng hẳn lên, rất không chịu thua kém mà co giật một chút, trong lòng Diệp Phàm đã tự biết, tên này đương nhiên cũng không vượt qua cửa này.

- Anh có bản lĩnh gì có thể giúp tôi nâng cao công lực, đó chỉ là thứ trong truyền thuyết, của kẻ viết tiểu thuyết bịa lung tung. Cái gì mà khai đỉnh, dội nước lên đỉnh, thuần túy là lừa người. Trong xã hội hiện thực đúng là có kiểu nâng cao công lực? Lừa người còn không giống, thất bại.

Tạ Tốn đương nhiên cũng có ngạo khí, vẫn lắc đầu, căn bản là không tin cái trò này.

- Không tin thì thôi, có điều lần trước Báo Săn không phải có ba tên tiểu tử đến sao? Sau đó không phải tôi sắp xếp cậu gác cửa, biết vì sao không, ha ha, nâng cao công lực.

Diệp Phàm tung ra chứng cứ, khiến mí mắt Tạ Tốn lại nhấp nháy mấy phát, đoán chừng tên này có tin một chút rồi.

- Giúp tôi nâng cao công lực trước tôi mới tin.

Tạ Tốn kê ra điều kiện.

- Ha ha, có muốn vào Báo Săn, tôi một câu thì có thể xong việc.

Diệp Phàm ngẩng đầu, thật đúng là có kiểu miệt thị thiên hạ.

- Vào Báo Săn thì đương nhiên là muốn, có điều tôi tin anh sẽ không giúp tôi, hơn nữa điều kiện của tôi thiếu một chút, nghe nói phải là tam đẳng mới chịu thu nạp.

Tạ Tốn ban đầu gật đầu, chợt lại lắc đầu.

- Không sai, phải tam đẳng, tuy nhiên có tôi trợ cho cậu, lập tức được nâng lên tam đẳng, không phải cậu liền có thể vào Báo Săn rồi sao?

- Hơn nữa, Đoàn trưởng Thiết là người thế nào chắc cậu cũng nghe nói qua, thế nào? Tôi chỉ muốn biết một ít tình hình của Mị Nhi, chứ không muốn làm khó cậu.

- Tin tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Mị Nhi đâu…ôi

Diệp Phàm thở dài, vứt điếu thuốc qua cho Tạ Tốn, tự mình châm lửa xong vẻ mặt đau khổ.

- Cậu có thể không biết, lần này chuyện tôi tranh đấu vào Thường vụ bị người ta chơi, trong lòng có chút khó chịu.

- Tôi biết, chú tôi trên Hội nghị thường vụ còn nói giúp anh, có điều không thành do bị Bí thư Chu cứng nhắc áp chế xuống, nói là huyện Ngư Dương không đề cử anh.

- Chỉ điểm này thôi khiến cho nhiều người muốn giúp anh đều câm tức hết. Bọn họ có nói thêm thì có chút danh không chính ngôn không thuận rồi, ôi…

Tạ Tốn than vãn, liếc mắt quét qua khuôn mặt buồn rầu của Diệp Phàm, rồi nói tiếp:

- Thật ra em tôi đối với anh rất tốt, tôi chưa từng thấy nó đối với ai tốt như vậy, thậm chí là vượt qua cả người anh trai là tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi