QUAN THUẬT

- Chị Phí, có cái này muốn giải thích với chị một chút. Để bôi lớp bọc ngoài thì phải thế này…

Diệp Phàm dốc toàn bộ lớp thuốc phải bôi. Đương nhiên, thằng nhãi này không để lộ ý đồ ra rồi.

Dựa vào thân thủ bậc thất đẳng của hắn, dù cho cách mặt Phí Ngọc cả thước xem chừng cũng khiến thuốc phát huy tác dụng.

Thằng nhãi này đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tốt. Tuy nói không thể ăn, nhưng sờ được một phen thì cũng bõ công vất vả đi lấy thuốc.

- Còn phải phiền phức như vậy nữa, tên nhóc cậu có phải định lợi dụng chị cậu không vậy? Cái kia làm thể này.

Phí Ngọc đúng là không đơn giản, cảm tưởng như tên nhóc này đang giở trò gì, một lời đã nói trúng đích.

- Không tin phải không. Chị gọi ngay hỏi giám đốc Vu Đại của đài truyền hình thành phố.

Diệp Phàm đứng lên định đi gọi điện cho Vu Phi Phi.

- Thôi được rồi.

Phí Ngọc nản, có vẻ đã nửa phần tin. Tuy nhiên vẫn cứ nghĩ thằng ranh Diệp Phàm này định lợi dụng mình, thuận miệng còn nói:

- Đúng là không có cách khác sao?

- Thật là không có biện pháp khác. Nếu tôi điều chỉnh lượng thuốc chị tự bôi thử xem. Nếu không có tác dụng thì đừng trách tôi. Hơn nữa để làm ra thuốc này không dễ, chủ yếu là vì không có nguyên vật liệu. Đợi đến lúc lãng phí mất, chị đừng bảo tôi là keo kiệt không cho chị đó…

Thằng nhãi Diệp Phàm này đương nhiên là biết thừa Phí Ngọc đã hoàn toàn thỏa hiệp cho nên kiên định, không nhượng bộ.

Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Còn muốn thoát khỏi bàn tay ta, khó khăn lắm mới có cơ hội khiến cho Trưởng ban thư ký như chị phải chịu thua, đến sáng mai, chị lại là Trưởng ban thư ký, tôi lại là cấp dưới của chị, để cho tôi được làm vua một lần không được sao?"

- Vậy cứ thế đi. Nhưng cậu phải chú ý chút, nếu không, ôi.

Phí Ngọc bất đắc dĩ gật đầu, nhẹ nhàng nằm trên giường, cuối cùng vẫn là bị sắc đẹp khiến cho phải đầu hàng.

Tuy nhiên, còn vội kiểm tra xem cúc áo đã đóng chặt cả chưa, kéo chăn che lên người, tránh bộ ngực…

- Tôi nói chị Phí, không tin tôi thế này thì tôi còn bôi thuốc làm gì nữa. Tốt xấu gì tôi cũng là Phó chủ tịch huyện, hừ.

Diệp Phàm mất hứng, giả bộ sắp đi.

- Hừ. Nóng tính nhỉ. Có che cái chăn thôi, cậu kêu cái gì. Phía trên còn có quần áo, dù không có chăn thì cậu cũng thấy cái gì?

Phí Ngọc tức giận mắng.

Nghĩ đến đây, hình như có chút lỡ lời. Câu này có ý gì, có vẻ nghi ngờ hắn sẽ tò mò gì đó. Rồi đột nhiên đỏ mặt. Dưới ánh đèn trông càng động lòng người. Tên nam nhân này không kìm được nuốt nước miếng.

- Haizz. Tôi cũng đâu phải máy X-quang, không có năng lực đó đâu.

Hắn hắng giọng cười nói.

- Ra vẻ đạo đức, mau bắt đầu đi.

Phí Ngọc liếc hắn một cái.

Vừa bôi thuốc, tay hắn dần trở nên lươn lẹo. Lúc mới đầu đương nhiên chỉ xoa trên mặt, sau đó không cẩn thận xoa đến tận chỗ cổ trắng nõn của Phí Ngọc.

- Chị, cổ của phụ nữ cũng quan trọng lắm. Nếu càng trắng thì càng khiến người ta mê mẩn. Chị nghĩ xem, đàn ông chẳng phải là rất thích nhìn xem trên cổ của phụ nữ có đeo mấy thứ đồ kiểu như dây chuyền hay không còn gì. Cho nên cũng phải bôi chút thuốc lên cổ mới được.

Hắn nhỏ giọng nói.

- Ừ.

Phí Ngọc lên tiếng, mắt còn nhắm ghiền. Thật ra, cảm giác khá dễ chịu khi bàn tay Diệp Phàm vuốt ve xuống phía dưới như vậy.

Khuôn mặt nóng lên vì được bàn tay ấm áp kia ôm ấp. Sau khi Phí Ngọc ừ một tiếng, bàn tay kia dần dần đi xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt vẻ ở cổ.

Diệp Phàm tìm đúng huyệt vị, khẽ ấn nhẹ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Qua thêm mười phút nữa.

- Ừ, ừ...

Phí Ngọc không cẩn thận thốt ra một tiếng đồng tình. Chính cô ta hình như cũng không biết. Thật ra lúc này thuốc Xuân Cung Hoàn có chút phát huy tác dụng. Với vẻ nam tính tràn đầy của Diệp Phàm, Phí Ngọc như mê sảng.

Thuốc bôi xong lâu rồi.

Lúc trước hắn cũng đã uống không ít canh thịt chó làm từ xuân tiêu. Lúc ngồi xổm trước giường bôi thuốc cho Phí Ngọc lều bạt đã nổi lên từ lâu. Lúc này lại được thêm mấy tiếng của Phí Ngọc khiến hắn suýt nữa thổ huyết.

Tay vừa buông, không cẩn thận, mà cũng có thể là khá tự nhiên luồn nhẹ xuống phía dưới cổ. Hơn nữa, thằng nhãi này cũng có tay nghề cao, việc cởi mấy cái cúc áo kia xem ra rất dễ dàng. Vừa lơ đãng nhẹ nhàng động đầu ngón tay, hai chiếc cúc áo phía trên của Phí Ngọc tự động bật ra không tiếng động.

Thằng nhãi này thầm nghĩ: " Thật lợi hại, phen này không làm đạo tặc hái hoa thật uổng phí"

Tuy nhiên, hắn còn chút lo lắng thân phận là Trưởng ban thư ký, chỉ nhẹ nhàng vuốt vẻ trên ngực.

- ừ…

Phí Ngọc đột nhiên cử động, thân thể ưỡn về phía trước, khiến thằng nhãi này sợ quá buông tay, cứ tưởng động tác hèn hạ của mình khiến Phí Ngọc phật ý.

Tuy nhiên, vừa buông tay thì hình như Phí Ngọc cũng không có phản ứng gì thêm. Thân mình cứ cọ về phía trước, có vẻ như đang tìm kiếm bàn tay hắn.

"Không lẽ chị ta đang tìm tay mình?" Hắn giật mình, bàn tay tự nhiên thăm dò thò vào.

Thấy Phí Ngọc không phản ứng gì, xem ra đang trong trạng thái mơ hồ. Hắn đắc ý vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm bộ ngực cao ngất kia, cảm giác có cái gì cứ đầy ứ trong miệng.

Nuốt dần xuống dưới, hai bàn tay thô ráp của hắn đã đặt trên đỉnh ngọn núi kia rồi, cảm giác chân núi cũng khá to, không vừa bàn tay nắm.

Đương nhiên, cảm giác bàn tay kia đang run lên kia nhẹ nhàng vuốt ve, Phí Ngọc vẫn chưa tỉnh lại. Diệp Phàm dần lớn gan, chà xát nhẹ nhàng, một loạt động tác đều dùng tới cả.

Một trận "quần thảo" khiến cho căn phòng lập tức vọng ra những tiếng thở hỗn loạn. Bộ ngực Phí Ngọc phập phòng mạnh bạo, cả thân mình run rẩy, đôi chân thon dài kia cũng khẽ động đậy.

Tên này có chút cảm hứng, tay nhẹ nhàng luồn xuống dưới, tới phía rốn hút hồn. Thật là mềm mại nhỏ nhắn. Tay có cảm giác đê mê. Nghe nói Phí Ngọc còn chưa sinh con. Có thể vì thế mà cô giữ được vóc dáng như vậy.

Tuy nhiên, cuối cùng thì cũng không tiến thêm bước nữa, bàn tay hắn dừng lại chỗ cuống rốn. Hắn khe khẽ thở dài, giúp người ta cài lại cúc áo, nhẹ nhàng phủ chăn lên rồi đi ra ngoài.

- Hừ, đúng là oan gia, ít ra cậu còn biết dừng lại đúng lúc.

Diệp Phàm vừa ra ngoài, Phí Ngọc mở to đôi mắt mê loạn, hừ nói::Mình sao vậy nhỉ? Như là tự nguyện cho hắn vỗ về chơi đùa vậy, thậm chí còn có chút khao khát trong lòng, rút cục là có chuyện gì vậy?"

Diệp Phàm quay vào phòng Vệ Sơ Tịnh.

- Bôi thuốc xong rồi à?

Vệ Sơ Tịnh liếc nhìn Diệp Phàm, có chút bối rối hỏi.

- Ừ, bắt đầu thôi…

Diệp Phàm giảng giải lại một lần những lời đã dùng để thuyết phục Phí Ngọc lúc trước. Biểu hiện của Vệ Sơ Tịnh cũng không khác Phí Ngọc là mấy, chần chừ một hồi rồi cũng nằm lên trên giường.

Hắn lặp lại những động tác lúc trước. Tuy nhiên, Vệ Sơ Tịnh cứ tỉnh táo suốt, đến cổ cũng không thể đưa tay xuống.

Tên nhãi này thở dài định từ bỏ ý đồ, thì cúc áo trên cùng của Vệ Sơ Tịnh đột nhiên bật mở.

" Con mẹ nó, chẳng lẽ ông trời kia khích lệ mình làm cái trò này sao? Nếu đã là ý trời, thế thì chúng ta cũng không thể cưỡng lại được, nếu không sẽ bị trời phạt mất." Thằng nhãi này trong lòng thầm tưởng tượng, đôi tay tự động không cẩn thận thò vào trước ngực.

Đang định rút tay ra thì thấy Vệ Sơ Tịnh ừ một tiếng, ánh mắt lim dim.

"
Xem ra cô nàng này cũng không phải không có chút dục vọng nào, chỉ là đi vào trạng thái hơi chậm." Diệp Phàm âm thầm đắc ý, vẫn dùng cách quen thuộc, ngón tay hắn vừa búng một cái, cúc áo bật mở không tiếng động.

Phản ứng của Vệ Sơ Tịnh tuy chậm hơn Phí Ngọc một chút nhưng lại mãnh liệt hơn nhiều. Lúc tay Diệp Phàm nghịch ngợm ở ngực, toàn thân cô đều run lên bần bật.

Thằng nhãi này giờ mới nhớ ra Vệ Sơ Tịnh vốn chỉ là một cô gái, người ta còn chưa trải qua chuyện đó, còn Phí Ngọc đương nhiên là khác rồi. Đàn bà thì phải thành thục hơn con gái nhiều chứ. Cũng có lẽ là khả năng tự chủ của Phí Ngọc tốt hơn một chút. Người từng trải mà, dù sao cũng không giống, có lẽ Phí Ngọc còn có chút giả vở ý chứ.

" Nếu có thể nhân cơ hội được lời của Tiểu Vệ thì về chuyện bọn Hồng Ngọc và Đoàn Hải ở Ngư Dương, mình có cô ấy che chắn cho cũng yên tâm chút ít. Thôi cứ cho là mình có lỗi với cách cư xử của họ hôm qua vậy." Thằng nhãi Diệp Phàm trong lòng nổi tà ý, càng hành động kịch liệt hơn.

Vệ Sơ Tịnh dù sao cũng chưa trải qua bao giờ, thân mình quá nhạy cảm. Thêm việc bị làm cho quay cuồng bởi thuốc Xuân Cung Hoàn, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê từ lâu, sau khi Diệp Phàm tiến thêm, lập tức…

Mấy phút sau,

"
" một tiếng.

Vệ Sơ Tịnh đột nhiên ngồi dậy, kéo lấy Diệp Phàm, thằng nhãi này lại có phần hoảng hốt, còn chưa phản ứng lại đã cảm thấy đầu lưỡi mềm thơm luồn vào miệng mình.

"
Mãnh liệt vậy" Hắn giật mình, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. Tay mạnh thêm một chút, miệng thì không ngơi. Vệ Sơ Tịnh hoàn toàn bị thu phục, thân mình như con rắn quấn lấy Diệp Phàm.

Hai thân thể đổ ập xuống giường. Phí Ngọc cách đó hai phòng đương nhiên là giật mình, phút chốc hai má đỏ ủng, thầm mắng: "
Hành động cũng không nhẹ nhàng một chút, đúng là kinh thiên động địa, thật là bực mình thằng nhãi gan to này, thật là muốn ăn thịt cho xong, ôi…Nếu có thể trẻ lại vài tuổi thì tốt biết mấy, tiểu đệ này…"

Một nam một nữ giằng co kịch liệt bên nhau, như là quên đi tất cả. Không lâu sau, cúc áo của Vệ Sơ Tịnh bật mở hết. Cặp núi trắng nõn bị bàn tay ve vuốt của Diệp Phàm làm cho căng lên gấp đôi, hơn nữa còn đỏ lựng lên thu hút ánh mắt của Diệp Phàm.

Một nụ hôn dài chấm dứt.

Hắn đang muốn tiến thêm một bước, tay đang ở chỗ lưng quần chuẩn bị tháo thắt lưng thâm nhập vào bên trong kia của nữ nhi. Tuy nhiên bị Vệ Sơ Tịnh giữ lấy.

" Hỏng rồi. Không ngờ cô ấy vẫn chưa thật sự vào trạng thái đó." Diệp Phàm trong lòng tràn đầy bi thương, tay tự nhiên rút về. Liếc nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Vệ Sơ Tịnh, sửa sang lại quần áo rồi ra ngoài.

"
Cô gái này, ý chí còn mạnh mẽ lắm. Nếu tất cả phụ nữ đều thế này, thì nam nhân còn sống sót sao nổi?

Chẳng lẽ Xuân Cung Hoàn do Xuân Tiêu làm không hiệu quả bằng của Diễm Tình Thảo làm trước kia sao? chắc không phải chứ…". Trong lòng hắn thấy có gì đó mất mát, bực bội, vừa ngửa đầu càu nhàu liền uống hết hai chai bia, chất cồn vào người khiến hắn thấy tỉnh táo lên nhiều.

Hơn nửa tiếng sau Diệp Phàm vào phòng Phí Ngọc.

- Chị, dậy rửa mặt thôi, cho chị nhìn thấy khuôn mặt như hoa của mình, xem có phải em khoác lác không.

Diệp Phàm cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi