QUAN THUẬT

Lúc này thật ra cảm kích cục trưởng Trương không hết, phỏng chừng Trương Vệ Thanh chính là kêu mình đến để gặp vận may lớn, quen biết quan to thủ đô.

Tuy nhiên, đoán được là một chuyện, phải kết giao được đó mới thật không dễ dàng. Diệp Phàm trong lòng nói thầm, trong đầu tính toán.

- Ừ, Đức Bình, xếp hạng gần chót ở tỉnh Nam Phúc chúng ta, dân số không ít. Có người dân đến bây giờ còn ăn không đủ no, nghèo đến mức anh em cùng mặc chung một cái quần. Mỗi khi nhìn thấy những cảnh đó, trong lòng tôi thấy xấu hổ a. Thân là bí thư, tôi thấy mình không xứng là một bí thư tốt.

Người trung niên họ Trang trên mặt đầy u buồn.

- Ha hả... Tiểu Trang, sự do con người làm ra, đừng buồn bực. Cậu xem đập nước Thiên Thủy này, biến hóa ghê gớm thật.

Lão già họ Phượng khen

- Lần trước nghe đồng chí Chính Dương nói là đập nước Thiên Thủy có sự thay đổi lớn, tôi còn chưa tin. Hôm nay vừa thấy, đúng thực rất khác. Con đường kia, sắp vượt qua tỉnh lộ rồi.

- Lão Phượng còn quan tâm đập nước Thiên Thủy, lúc trước lão Phượng có phải từng ở trong này đánh qua trận chiến du kích hay không?

Họ Trang vẻ mặt cung kính, hỏi.

- Thật ra chưa có tới qua, thành phố Mặc Hương của Nam Phúc có qua một lần. Đập nước Thiên Thủy này lúc ấy là nghe lão chiến hữu nói, ha ha ha.

Lão chiến hữu của tôi nói a, lúc ấy trốn vào đập nước Thiên Thủy, đập nước Thiên Thủy lúc đó đường xá khó đi, đường hẹp lại quanh co.

Sau đó trước giải phóng vì trùng kiến thác này, mới đào một con lộ nhỏ. Nghe nói chỉ có xe bò mới qua được, đến máy kéo đi lại cũng rất khó, hơn nữa, thường xuyên ngã chết người.

Lúc đó khi làm con lộ này nghe nói đã chết không ít người, lúc ấy, Lý gia có một người lớn tuổi vì cứu chiến hữu của tôi, một đao chém mười mấy binh lính đảng Quốc Dân.

Chúng tôi lúc trước nghe xong cảm giác không thể tin nổi, ông lão họ Lý kia chẳng lẽ vượt qua Đại Đao Vương Ngũ gia? Đây là công phu gì?

Cho nên, cho tới nay, đập nước Thiên Thủy trở thành nơi tôi luôn muốn đến đi dạo một vòng. Gần 50 năm trôi qua rồi, giờ mới thực hiện được. Ôi...

Lão Phượng nói, hai mắt nhìn ra xa, phỏng chừng là đang nhớ về chuyện xưa

- Đúng vậy lão Phượng, đập nước Thiên Thủy này nghe nói là địa phương nghèo nhất Ngư Dương, mà Ngư Dương ở thành phố Mặc Hương cũng thuộc vùng nghèo xơ xác.

Tuy nhiên, mặc dù là địa phương nghèo, so với một số huyện của Đức Bình cũng coi như là giàu có.

Chỉ con đường này, xã, thị trấn Đức Bình chúng ta đâu có. Xem ra Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện Ngư Dương rất biết làm việc, nếu Đức Bình chúng ta có được những người tài ba này, lo gì Đức Bình không giàu có, cũng không đến mức kéo toàn bộ tỉnh thụt lùi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mỗi lần đi họp ở tỉnh, tôi đều không có mặt mũi gặp người, ôi...

Họ Trang bộ dáng có chút hâm mộ, trong đó lại mang theo một ít mất mát.

- Tình hình Đức Bình phức tạp, cậu vừa mới đến, cái gì cũng mới mẽ, từ từ để ý, tin rằng với ánh mắt của cậu, sẽ dẫn dắt tốt địa phương này. Được rồi, không nói những chuyện làm phiềm lòng người này nữa, câu cá câu cá...

Lão Phượng ánh mắt lại nhìn về phía cần câu.

"Câu cá, các ông câu cá, tôi đây cũng ở đây câu cá." Diệp Phàm giật mình, toàn diện quan sát tình huống xung quanh, có kế hoạch rồi. Đang chuẩn bị lặng yên không một tiếng động tìm chỗ xa xa thì đột nhiên phát hiện một tình huống khá phấn chấn lòng người.

Lúc này, trong lều trại màu lục quân đi ra một cậu thanh niên tuổi sắp xỉ 30, tóc húi cua, mặt cạnh, mũi có nốt ruồi đen, mặc một bộ thường phục màu xanh.

Tuy nhiên, sự sắc bén của cặp mắt gã tuyệt đối có thể so với mắt ưng. Diệp Phàm nấp trong bụi cỏ cách đó hơn trăm mét, không ngờ cảm giác như đứng ngồi không yên, giống như bị tia điện quét qua người vậy, cảm nhận được một cảm giác không an toàn, uy hiếp từ trên thân thể người thanh niên đó phát ra.

"Cao thủ, hẳn là có thân thủ từ tam tứ đẳng trở lên. Sao lại thế này? Chẳng lẽ là lão già mời vệ sĩ hay là cảnh vệ đi theo.

Nói không chừng lão già này thật đúng là một nhân vật lớn. Nếu là vệ sĩ tư nhân thì rõ ràng là lão già này là cá sấu lớn trong thương giới.

Nếu là cảnh vệ kia thì đáng để cân nhắc. Người có thể khiến cao thủ tam tứ đẳng trở lên bảo hộ, tuyệt đối là cấp quan trọng.

Sợ không phải nhân vật số một của bộ nào đó ở uỷ ban trung ương xuống. Nếu cấp Phó, thì văn phòng nội vệ trung ương không có khả năng phái vệ sĩ cấp cao như vậy đến bảo vệ.

Có thể phái đặc cảnh thì chắc chắn là quan to, cao thủ tứ đẳng không phải là củ cải, bất cứ lúc nào cũng có thể nhổ. Hơn nữa, họ Trang kia rõ ràng là nhân vật số một của Đức Bình, còn phải cung kính xưng hô với lão Phượng?" Diệp Phàm trong lòng hơi có vẻ kích động, suy nghĩ một mạch, đột nhiên, rùng mình, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, "Xem tư thế rất hưng vượng của người trẻ tuổi, hẳn là đội viên của Tổ đặc nhiệm A?

Vệ sĩ trực thuộc Lang Phá Thiên của cục Cảnh vệ Trung ương quản, lai lịch của lão Phượng kia đáng để phải cân nhắc. Nếu như quả thật là xuất thân từ tổ vệ sĩ Trung Nam Hải, vậy lão già này chẳng lẽ là lãnh đạo của vài vị lãnh đạo trung ương..."


Nghĩ đến đây, thằng nhãi này tâm bắt đầu kích động, tim đập thình thịch thình thịch.

Bộ Chính trị ủy viên thường vụ họ Phượng, không phải là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phượng Bảo Sơn chứ. Diệp Phàm thiếu chút nữa kêu ra tiếng đến, đầu óc cố gắng tìm tòi hình ảnh của Phượng Bảo Sơn ngẫu nhiên xuất hiện trên TV. Bình thường Phượng Bảo Sơn ăn mặc khá khiêm tốn, giản dị, một năm khó mà nhìn thấy ông xuất hiện được vài lần, hơn nữa khi ra ngoài mặt lạnh như thép, đúng là thiết diện vô tư, tư thế không khác Bao công là mấy.

Tuy nói mơ hồ cảm thấy hơi giống, nhưng Diệp Phàm cũng không dám khẳng định. Chỉ có điều Phượng Bảo Sơn xuất hiện trên TV cùng lão già ngồi câu cá ở đầm Ngô Công hiện tại kia hình tượng thật sự là khác biệt quá lớn. Ông lão này vẻ mặt hòa ái, cách nói năng hiền hoà, căn bản là không giống Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phượng Bảo Sơn.

Hồ đồ mất rồi, có lẽ là mình nhớ lầm. Người ta đường đường là ủy viên thường vụ của bộ Chính trị, nào có thời gian đến đập nước Thiên Thủy này, cái nơi chim không thèm ỉa này mà câu cá?

Hơn nữa, nhân vật lớn thế này mà xuống thì tuyệt đối là tiền hô hậu ủng, đầm Ngô Công này không phải đã sớm khoanh thành vùng cấm quân sự sao.

Phạm vi trong vòng mấy trăm thước đều có nhân viên nội vệ Trung Nam Hải phục kích, còn có thể để ông mày trốn trong bụi cỏ rình coi thế này à. Hẳn là không phải... Diệp Phàm đặt ra đủ loại phỏng đoán, phủ định khả năng ông ta là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phượng Bảo Sơn.

Phải biết rằng, trên Trung ương các bộ và Uỷ ban trung ương họ Phượng cũng có đến vài người, cũng không thể vì Diệp Phàm biết rõ, trước kia khi ngẫu nhiên xem TV cũng có nghe nói đến, chỉ có điều chỉ nghe danh mà không thấy người, hoặc là gương mặt chỉ xuất hiện nhoáng một cái rồi qua, ai có thể nhớ rõ mặt.

Tuy nhiên, mặc kệ thế nào, với biểu lộ tự nhiên như kẻ bề trên của lão già này mà đoán, ít nhất cũng là quan to có thực quyền cấp phó bộ đến từ thủ đô.

Cho nên, Diệp Phàm quyết định hay là thử một chút, mặc kệ có tác dụng không, nếu cục trưởng Trương kêu mình đến tìm vận may, tuyệt đối là chuyện tốt.

Thằng nhãi này ánh mắt lợi hại nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi sau khi vào lều trại, lén lút lui lại một dặm.

Kỳ quái, mình vừa rồi cảm giác giống như có tình huống gì đó hơi quái dị, sao lại không có. Chẳng lẽ là trực giác sai rồi sao? Có lẽ là thỏ rừng, gà rừng xuất hiện thôi, xem ra là do thần kinh của mình có chút nhạy cảm. Hơn nữa, bốn bên... Người thanh niên ở trong lều trại thì thào tự nói, chợt lắc lắc đầu.

Không lâu sau

Xa xa ở bên ngoài mấy trăm thước trong rừng cây dần dần truyền đến một âm thanh hùng hồn, sung mãn từng hồi một, rất khí phách của bài hát dân ca《 Nghề sát nhân 》.

"Đàn ông làm kẻ sát nhân, giết người không lưu tình.

Thiên thu bất hủ nghiệp, tận tại sát nhân trung.

Tích hữu hào nam nhi, nghĩa khí trọng nhiên nặc.

Trừng mắt tức giết người, thân nhẹ tựa hồng mao.

Lại có hùng và phách, giết người loạn đến tê dại, rong ruổi khắp thiên hạ, chỉ đem đao thương đến...

Giết giết giết..."


Kết hợp với nhịp độ nhanh dồn dập, còn truyền đến một thanh âm ba ba ba ba nghe rất chói tai.

- Có tình huống khác thường, toàn thể chú ý, yêu cầu sẵn sàng trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Lúc này, người thanh niên áo xanh từ trong lều trại chui ra, một tay đang vẫy vẫy.

- Yên nào, chuyện bé xé ra to, đừng làm mất hứng thú của cao nhân.

Lão Phượng kia ánh mắt rất lạnh, thấp giọng quát lên

- Lui ra, ở trong này các cậu còn lo lắng cái gì?

- Vâng

Người áo xanh vung tay lên, cây trong rừng lại trở lại trạng thái yên tĩnh.

Không lâu, theo tiếng ca, từ trong rừng thất tha thất thểu đi ra một chàng thanh niên nhìn qua thì tính trẻ con hãy còn, cao độ 1mét 76, sắc mặt trắng hồng, không mập không ốm, cả người trông rất lười nhác, tóc tai rối bù, trên người dính đầy hoa cỏ dại.

Người thanh niên tay phải cầm một bình rượu, hình như là rượu xái. Tay trái cầm một nhành cây khô nhặt được dưới đất, ước chiều rộng khoảng hai ngón tay.

Tướng đi xêu vẹo, thỉnh thoảng cúi đầu quát lên, điên cuồng uống rượu xái, miệng xướng lung tung 《Nghề sát nhân 》. Làm cho người ta có một cảm giác rất quái dị, thậm chí hơi kinh ngạc.

Người áo xanh đang muốn tiến lên ngăn cản, tuy nhiên bị lão Phượng kia nghiêm mặt, mắt lạnh ngăn cản.

- Ha ha ha... Thoải mái, con mẹ nó, đúng là thoải mái, thoải mái ơi thoải mái.

Tiếp theo rống lên một tiếng, người thanh niên kia vỗ xuống đất một cái, liền đem bình rượu xái đã uống cạn đập vào nhành cây khô, kinh động đến chim chóc trên cây, làm chúng bay tán loạn.

Người trẻ tuổi không quan tâm, mắt say lờ đờ, trong mông lung rung đùi đắc ý, tay hướng ra cái ba lô phía sau lưng sờ mó và lấy ra một lọ rượu xái khác. Để trên miệng cắn một cái, nắp bình lập tức bung ra.

Kêu càu nhàu...

Người trẻ tuổi há mồm phóng đãng mà uống một ngụm, đợi cái bình đã chỏng ngược hoàn toàn xuống dưới, mọi người lại lần nữa kinh ngạc, bởi vì rượu bên trong chỉ còn lại nữa bình.

Thật đúng là quá lợi hại không thể tưởng được nơi sơn dã cũng có cao nhân. Người áo xanh trong lòng nói thầm.

- Giết giết giết... Cổ Bảo Toàn ơi Cổ Bảo Toàn, con mẹ nó, sao âm hiểm như vậy. Có mới nới cũ thì thôi đi, nhưng ông không nên hạ nhục tôi chứ.

Một năm rưỡi thời gian, ông đây trên nhảy dưới lủi, vì khu kinh tế Lâm Tuyền quyên tặng gần bốn mươi triệu, gần hai trăm triệu đầu tư.

Cái đó dễ dàng lắm sao? Vì để có được tiền, ông đây đến mạng thiếu chút nữa cũng bỏ vào đó luôn, vì dân chúng của đập nước Thiên Thủy không để người chết vì lật xe, vì người dân xứ này có thể có được cuộc sống an nhàn, ông mày đây... Làm cho tất cả quốc lộ của khu kinh tế Lâm Tuyền này không khác gì với quốc lộ của xã, thị trấn.

Kinh tế của khu kinh tế luân phiên nhau lao đao, ông cho tôi cái gì? Rắm cũng không cho, chẳng những ngăn cản tôi vào thường vụ, càng tức giận hơn chính là ông còn đem thủ hạ của tôi đề bạt vào thường vụ, đây không phải là đánh vào mặt tôi thì là gì?

Có ai súc sinh như ông vậy không? Thất vọng, đau khổ, rồi lại thất vọng đau khổ, giết giết giết...

Người thanh niên điên cuồng này đương nhiên là thằng nhãi Diệp Phàm. Hắn núp ở phía xa xa, lấy ra hai bình rượu xái tưới lên người mình, quần áo và tóc tai cũng làm cho biến thành nhàu nát, không ra gì, nói chung là cho giống hình tượng tiều phu sơn dã.

Say khẳng định là không có say, chỉ có chút say thôi.

Diệp Phàm lảo đảo cách cái ghế nằm dưới cây đại thụ có khoảng hơn mười thước, trên ghế nằm kia là cô nàng đang giở sách ra xem, người này liếc hắn một cái, đần độn vô vị, lại tiếp tục xem sách.

Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi