QUAN THUẬT

- Không bán.

Diệp Phàm lưu loát gọn gàng, trực tiếp lắc lắc đầu.

- Chúng tôi cho anh mười ngàn.

Phượng Khuynh Thành ra giá, thầm nghĩ, tên này phỏng chừng sẽ kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, là mười ngàn đấy, một Phó chủ tịch huyện của huyện nghèo thì có thể có bao nhiêu tiền?

- Mười ngàn, đích xác là con số không nhỏ, tuy nhiên, tôi vẫn không bán?

Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu, hồn nhiên coi như không có câu nói ban nãy.

- Quá tham lam, mười ngàn còn không bán, tiền lương của anh bao nhiêu?

Cô nàng tức giận, miệng bắt đầu chua ngoa.

- Tiền lương, không nhiều lắm, một tháng chỉ ba bốn trăm tệ.

Diệp Phàm thản nhiên nói, bất động.

- Ba mươi ngàn.

Đằng xa xa người áo xanh đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt lạnh lùng, dường như cho rằng Diệp Phàm tuyệt đối sẽ bán.

- Ha hả, đừng nói là ba mươi ngàn, cho dù là một trăm ngàn, tôi vẫn không bán.

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

- Có thể nói là vì sao không, chàng thanh niên?

Lão Phượng có vẻ thản nhiên, trầm ổn, cười nói.

- Tại thích vậy thôi

Diệp Phàm phun ra bốn chữ.

- Tại thích vậy thôi, ha ha ha, nói rất hay.

Trang Thế Thành ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười.

- Người trẻ tuổi, thương lượng nhé. Lão chiến hữu của tôi vẫn luôn nhớ con cá kia, nói là trước khi chết có thể tận mắt nhìn một lần mới yên lòng, bằng không vẫn nhớ, xuống Địa phủ rồi vẫn còn có cái dắt theo. Người này già rồi, chỉ có mỗi một ý niệm, ôi...

Lão Phượng không ngờ lại hơi có vẻ đau thương.

- Không bán chính là không bán.

Diệp Phàm vẫn kiên quyết lắc lắc đầu.

- Hừ, rất không biết thức thời rồi.

Người thanh niên áo xanh dường như phát hỏa, thanh âm bổng cao lên rất nhiều. Sải bước dài bước qua, bộ dáng như muốn cưỡng đoạt mà mua bức ép người bán.

- Muốn làm gì?

Diệp Phàm mặt đột nhiên buông thòng xuống, lạnh tanh nhìn chằm chằm người thanh niên áo xanh kia, "bặt" một tiếng châm một điếu thuốc lá.

- Anh Đại Sơn, cho hắn chút giáo huấn, đừng tưởng rằng mình đã thành bá vương, trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu cũng không hề biết.

Phượng Khuynh Thành không ngờ không hề giận dữ, thản nhiên nói.

Lão Phượng và Trang Thế Thành không lên tiếng, bàng quang đứng bên ngoài, xem náo nhiệt sắp đến.

Giống như có được sự cho phép, người áo xanh, đồng chí Đại Sơn liếc mắt nhìn lão Phượng một cái, mặt lập tức trở nên lạnh sắc hẳn, hung hăng kêu lên:

- Thân hình nhỏ bé của cậu, tôi chỉ cần một cước là có thể cho cậu nằm giường mấy tháng, thức thời chút đi nhóc con, chớ chọc ông đây phát hỏa lớn.

- Ha ha ha, cô kia, tôi vừa rồi đã cứu cô. Xem ra, lấy oán trả ơn chính là như thế này sao?

Diệp Phàm mắt lạnh quét qua mấy người đó một cái, trên mặt không ngờ lộ ra nụ cười khiêu khích, còn ung dung phun ra một vòng khói thuốc.

- Chuyện nào ra chuyện đó, ân này chúng tôi sẽ không quên.

Đại Sơn vẫy vẫy nắm tay.

- Đúng đấy.

Phượng Khuynh Thành phụ họa thêm một câu.

- Phải không? Đã lâu không tới đập nước Thiên Thủy đi dạo, khó khăn lắm mới có được hôm nay được rảnh, tôi muốn mở mang tầm nhìn, chứng kiến sự dũng mãnh của anh.

Diệp Phàm chân mày một chút cũng không nhướng lên.

- Ha ha ha... Chưa thấy qua người kiêu ngạo như thế, hạng người ngông cuồng như thế, Phượng Đại Sơn tôi hôm nay xem như mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt.

Phượng Đại Sơn cười lớn vài tiếng, liếc mắt quét qua Diệp Phàm một cái, giống như trêu chọc cười nói:

- Tôi cũng không muốn ức hiếp ân nhân cậu đây.

Như vậy đi, Phượng Đại Sơn tôi đứng đây cho cậu đá ba cái, đương nhiên, cậu dùng tay cũng được. Chỉ cần có thể đá được tôi lui ra phía sau một bước, xem như tôi thua, không bao giờ đề cập đến chuyện cá mào gà nữa, nếu cậu thua, ba mươi ngàn cậu cầm lấy, cá thuộc về tôi, thế nào?

Đương nhiên, chỉ cho động tay động chân, không cho sử dụng vũ khí, như là cành cây hay gì đó.

- Cái này...

Diệp Phàm ra vẻ suy nghĩ, bộ dáng xem ra khó xử, dường như có chút lo lắng, ánh mắt kia luôn luôn dừng lại trên người của Phượng Đại Sơn, làm cho người ta có một loại ảo giác, thằng nhãi này đang cân nhắc nặng nhẹ.

- Không dám thì thôi, cá kia chúng tôi cũng không cần, cậu cứu tiểu thư một mạng, huề nhau.

Phượng Đại Sơn đắc ý liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hồn nhiên xem như không.

Thằng nhãi này kì thực đang sử dụng phép khích tướng, lão Phượng và Trang Thế Thành như cười như không, người ta đương nhiên hiểu được, chỉ là không nói lời nào, nhấp vài ngụm trà, xem náo nhiệt.

"Trúng quả lừa rồi, đấm ông đây phương diện nào cũng không ăn nhằm gì? Chỉ là hơi cậy mạnh một chút." Diệp Phàm hung hăng mà xiết chặt nắm tay, một cước đá về phía Phượng Đại Sơn, đã chuẩn bị xong từ trước.

Một cước nhìn như giàn hoa, thậm chí đến chút gió nhè nhẹ cũng không thấy thổi lên. Phượng Khuynh Thành kia nơi khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc, Phượng Đại Sơn cũng không khác biệt lắm. Lão Phượng và Trang Thế Thành hơi híp mắt lại, dường như không đành lòng nhìn thấy Diệp Phàm mất mặt.

"Thình thịch.."

Một âm thanh vang lên, tương đối lớn. Phượng Đại Sơn thất tha thất thểu liên tục lùi về sau ba bước lớn, rốt cục cắn răng giữa cho thân mình đứng vững, mặt gã, lập tức thành gan lợn.

- Ha ha ha... Đại Sơn, không phải đã nói cùng cậu, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, lần này mất mặt rồi có phải hay không?

Lão Phượng đột nhiên mỉm cười, thậm chí có chút vui vẻ vì người khác gặp họa.

- Tôi... Thua...rồi.

Phượng Đại Sơn hai tay nắm thành quyền, cười so với khóc còn khó coi hơn.

- Sớm đã nói với anh rồi, tôi có một nội lực thâm hậu, anh không tin. Trước kia một con lợn rừng hơn bốn trăm cân tôi ôm lấy bước đi như bay, 9 tuổi khi gánh khoai lang có thể gánh hơn một trăm cân. Năm kia còn cắn chết lợn rừng.

Diệp Phàm hắng giọng cười nói, vừa nói vừa thổi phồng, liếc mắt nhìn lướt qua mọi người đang có chút kinh ngạc một cái, nói:

- Tôi phải trở về rồi, người anh em, theo tôi đi lấy cá, tặng anh một con.

- Như vậy sao được?

Phượng Đại Sơn kinh ngạc, ba mươi ngàn người ta không bán, lúc này đánh cuộc bị thua ngược lại còn thêm một con cá, đây là chiêu bài gì thế này.

- Cần thì đi theo, tôi làm người không thích dông dài, người với người, phải tùy chữ 'Duyên', tôi thích là được.

Diệp Phàm đầu không quay lại, cất bước đi. Đương nhiên, Phượng Đại Sơn dưới ánh mắt ám hiệu của lão Phượng liền theo sát phía sau.

- Ừm, còn nữa, cô về sau ngàn vạn lần đừng xem thường người khác như thế, hừ.

Từ xa xa truyền đến thanh âm vang dội chói tai của Diệp Phàm.

- Hừ, anh dám mắng tôi là... Khốn khiếp.

Phượng Khuynh Thành không kìm nổi, tức giận giậm chân.

- Bị giáo huấn rồi chứ, thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn ha ha ha...

Lão Phượng rất vui vẻ vì người khác gặp họa, chê cười cháu gái của mình.

"Một người điên, coi như bị chó cắn một cái, hừ." Phượng Khuynh Thành ác độc nói thầm một câu, đương nhiên, thanh âm rất nhỏ, người khác không nghe thấy.

Nhìn bóng dáng Diệp Phàm kia đi đã xa, lão Phượng cười nói:

- Thế Thành, thằng nhỏ này không tồi a, anh thấy thế nào?

- Đức Bình chúng ta cũng vừa thành lập phòng Xúc tiến đầu tư.

Trang Thế Thành đầy thâm ý đáp, hơi đầu lừa miệng ngựa không ăn nhập với nhau.

Tuy nhiên lão Phượng như hiểu được, thản nhiên nói:

- Đức Bình có thể cùng Mặc Hương so sánh sao?

- Không thể so, lão Phượng ông thấy thế nào?

Trang Thế Thành quay đầu hỏi.

- Người ta khẳng định không đi đến điểm lợi ích thực tế.

Lão Phượng nói.

- Cấp cho chức Phó bí thư huyện ủy thì thế nào? Hay là thị xã.

Trang Thế Thành nói, vẻ mặt ngưng trọng.

- Ha hả, lãng phí vậy Thế Thành, lá gan của cậu quá nhỏ.

Lão Phượng đột nhiên duỗi tay, điểm ngón tay vào con 'Soái' trên bàn cờ, không nói gì nữa, toàn tâm câu cá.

-Tôi hiểu rồi lão Phượng.

Trang Thế Thành như thoáng chút suy nghĩ, gật gật đầu. Bắt đầu chuyên chú quan sát đầm Ngô Công, cũng bắt đầu câu cá.

Cùng lúc đó, huyện ủy Ngư Dương, các ủy viên thường vụ còn đang chờ đợi nhân vật số 1 của Huyện ủy Cổ Bảo Toàn đến chủ trì hội nghị. Tuy nhiên, đợi trước đợi sau, đã gần một giờ đồng hồ trôi qua vẫn không thấy động tĩnh gì.

Bởi vì chuyện tối hôm qua đội trưởng Hạ Hải Vĩ làm rất bí mật, hơn nữa Trần Khiếu Thiên và Lô Vĩ đang âm thầm tương trợ, một người cũng không thể chạy ra khỏi Vũ Nguyệt sơn trang của Tạ gia. Kẻ may mắn chuồn ra được cũng bị đôi mắt ưng của Trần Khiếu Thiên và móng vuốt sói của y tóm, xác định 100% tất cả đều bị tóm.

Vào buổi sáng, cảnh sát hình sự của phòng Công an huyện dưới dẫn dắt của Lô Vĩ đã vây quanh Vũ Nguyệt sơn trang, tuy nhiên, cảnh sát hình sự của phòng Công an huyện toàn bộ bao vây ở ngoại vi bên ngoài, không cách nào vào bên trong.

Cho nên, trong sơn trang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chỉ có Lô Vĩ là người rõ nhất. Đương nhiên, người này cũng giả vờ như hoàn toàn không biết tình hình như thế nào, nhìn đông liếc tây.

Tạ gia đương nhiên chấn động, điện thoại của Lô Vĩ trong buổi sáng thiếu chút nữa bị gọi đến cháy máy. Đến người đảm nhiệm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tạ Khai Phát hiện tại cũng tự mình gọi điện thoại tới. Đương nhiên, sau khi y tìm không thấy Cổ Bảo Toàn mới trực tiếp gọi cho Vệ Sơ Tịnh.

Tự nhiên, Vệ Sơ Tịnh hiểu được mọi thứ cũng giả bộ hồ đồ, nói là chuyện lần này nghe nói là do sở Công an tỉnh trực tiếp làm, đến phòng Công an huyện cũng không thông báo.

Hơn nữa lúc đó đội chống ma túy tỉnh đang xử lý, không cho huyện Ngư Dương nhúng tay, hơn nữa còn nghe nói chuyện có liên quan đến ma túy chúng tôi không dám tùy tiện chen vào, thiếu chút nữa khiến cho Phó trưởng ban thư ký Tạ tức bể phổi.

Đương nhiên, đảm nhiệm vai trò phó chủ nhiệm phòng giám sát đôn đốc tỉnh Nam Phúc, cấp bậc Phó giám đốc sở, chính là Tạ Cương, anh họ của Tạ Cường, cũng thúc giục gọi điện thoại. Vệ Sơ Tịnh lại ra vẻ ngu ngơ thêm lần nữa, nguyên nồi xào lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Hai người đó sau khi thúc giục hỏi không có kết quả, đã trực tiếp gọi điện thoại tới sở Công an tỉnh, tuy nhiên, trả lời của sở Công an tỉnh là đang xử lý, bởi vì liên quan đến giao dịch thuốc phiện và hành vi phạm tội mua bán dâm, tạm thời giữ bí mật, không thể lộ ra tình tiết của vụ án...

Tạ Khai Phát tuy nói cao quý là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, đường đường là cán bộ cấp Giám đốc sở. Nhưng Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy có bảy tám người, xem như người nhà đương nhiên là Lô Minh Châu của Lô gia rồi.

Người ta là ủy viên thường vụ khiêm thêm cấp quan lớn cấp phó bộ, còn chưa tới phiên Tạ Khai Phát ở đó vung tay múa chân. Huống chi, Giám đốc sở của sở Công an tỉnh do Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Mã Quốc Chính kiêm nhiệm, người ta cũng là ủy viên thường vụ khiêm thêm cấp bậc phó bộ, quân hàm so với Tạ Khai Phát y lớn hơn nhiều.

Rơi vào đường cùng Tạ Khai Phát đành phải mặt dạn mày dày cầu đến Tiếu Duệ Phong của Tiếu gia ở Ngư Dương, bởi vì y là Phó giám đốc sở của sở Công an tỉnh. Tục ngữ nói huyện quan không bằng hiện quan (ý nói nghe quan lớn không bằng giữ được chức quan của mình trước), tìm y kỳ thật càng có tác dụng.

Tuy nhiên, Tiếu Duệ Phong đang chờ xem trò cười của Tạ gia, làm sao thật tâm tương trợ. Nếu có thể làm cho Tạ gia hoàn toàn xong đời thì tin tưởng rằng Tiếu gia cũng không ngại ra tay quăng thêm một tảng đá nữa xuống giếng, nhằm làm tăng nhanh tốc độ thêm để cho Tạ gia mau suy tàn.

Tự nhiên, cùng lúc Tiếu Duệ Phong ở trong lòng cười thầm thì vẫn luôn hùa theo, Tạ Khai Phát tức giận đến thiếu chút nữa đem những thứ như chén trà, gạt tàn thuốc lá ở trên bàn làm việc toàn bộ ném bay.

Ngược lại, em trai thứ 3 Tạ Khai Lâm, người này hiện tại ở tập đoàn quân đội thứ hai của vịnh Lam Nguyệt ở Thủy Châu đảm nhiệm chức đại tá, nghe nói đang chuẩn bị thăng tiến lên thiếu tướng phó Quân đoàn trưởng.

Người này tính tình nóng nảy, ở trong điện thoại quát mắng đồng chí sở Công an tỉnh, kêu la nói:

- Nếu không thả người của Tạ gia ra, ông đây sẽ dẫn quân đội trực tiếp quay về Ngư Dương cướp người.

Đồng thời lúc đó đồng chí Hạ Hải Vĩ đang âm thầm chấn động của Sở Công an tỉnh đã làm thế nào chọc vào tổ ong vò vẽ lớn Tạ gia, đương nhiên là vui vẻ hòa nhã, kiên nhẫn giải thích một phen, nói rõ một chút vụ án đang trong vòng thẩm tra xử lí vân vân.

Đương nhiên, Tạ Khai Lâm sau khi kêu la một câu thì cũng không dám làm càn nữa, chỉ yêu cầu tỉnh thẩm tra nhanh một chút vân vân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi