Mặt trời đã lên cao từ lâu, nhưng vì đêm qua ngủ muộn nên đến bây giờ hai người vẫn chưa tỉnh giấc, nhóm quan viên Mân Châu đợi dài cổ mà không thấy Mân vương xuất hiện, cũng tập mãi thành thói quen mà tự giải tán.
Bởi vì chiến sự sắp xảy ra nên công việc do Tiêu Thừa Quân xử lý lại càng nhiều thêm.
“Ngươi cứ ngủ thêm một lát đi, ta phải đến thư phòng.” Tiêu Thừa Quân ráng chống thân thể mỏi nhừ ngồi dậy, xoa xoa thái dương đau nhức.
Lâu Cảnh ngáp một cái, uốn người nhỏm dậy rồi vòng tay ôm Tiêu Thừa Quân đang ngồi đằng trước đứng lên, “Ta đi với ngươi.”
Đơn giản mà dùng chút điểm tâm, Lâu Cảnh nhanh nhẹn ngồi xuống ghế dài trong thư phòng, vỗ vỗ đùi ý bảo Tiêu Thừa Quân nằm xuống, “Ta xem trước một lần, cái nào quan trọng thì để riêng ra cho ngươi.”
Mân Châu rất thiếu những quan viên tài giỏi, vị trí “tướng” - chức quan đứng đầu cả trăm quan của Mân Châu vẫn bỏ trống, bởi vì đến hiện tại, Tiêu Thừa Quân còn chưa lựa chọn được người nào vừa ý, cho nên y vẫn phải tự thân vận động mà giải quyết toàn bộ sự vụ trong Châu, rất mệt nhọc.
Dù sao thì việc này cũng không phải là lần đầu tiên, huống hồ hôm nay thân mình thực sự khó chịu, Tiêu Thừa Quân cũng không có kiên trì, lệch người nằm xuống ghế, gối đầu lên chân Lâu Cảnh nghỉ tạm.
Lâu Cảnh dùng một tay lật xem công văn, tay kia thì nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho phu quân.
“Nè, đừng có trộm giấu công văn của ta đấy nhé!” Cái tay xoa bóp trên lưng có lực đạo lúc nặng lúc nhẹ rất thích hợp, cảm giác nhức mỏi cũng giảm bớt không ít, Tiêu Thừa Quân thoải mái mà nhắm mắt lại, tủm tỉm cười trêu hắn.
“Hứ.” Lâu Cảnh hừ hừ một tiếng, thầm nghĩ nếu có tên nào dám tiếp tục đề cập đến việc nạp phi thì hắn sẽ trực tiếp xé vụn ngay lập tức.
Nếu có một thừa tướng thì tốt rồi, Tiêu Thừa Quân thở dài, tuy rằng Lâu Cảnh có thể giúp y, nhưng chỉ có thể làm được chút việc đơn giản như phân loại, mấy việc này nọ của quan văn, chung quy là hắn không am hiểu.
Đám giặc Oa xâm nhập vào phía Nam, trên cơ bản là đã bị Từ Triệt dẹp yên, Tiêu Thừa Quân phái người theo dõi bọn chúng chặt chẽ, điều tra rõ ràng xem đám người này làm thuê cho ai, đến lúc đó sẽ giết gà dọa khỉ. (giết một răn đe trăm người)
Ở một tửu lâu hẻo lánh trong kinh thành, cuộc nói chuyện của tả hữu thừa tướng đã trở thành vô tật nhi chung, Triệu Đoan không tỏ chút thái độ nào, lề mề kéo dài mà cùng Trần Thế Xương đánh Thái Cực.
(vô tật nhi chung: 无疾而终 hình như đây là thành ngữ TQ, tật: mắc bệnh, chung: chết, không bị bệnh mà chết, chỉ sự phát triển của câu chuyện đi vào ngõ cụt, không giải quyết được vấn đề gì.)
“Lão thất phu họ Trần kia, cả chuyện này cũng dám làm!” Ngũ lão gia tức bốc khói, Triệu gia bọn họ bất quá chỉ là lợi dụng sơ hở mà buôn bán thôi, so với cái loại phát quốc nạn tài như Trần gia (phát tài khi quốc gia gặp nạn/ làm 1 số việc gây hại lớn cho đất nước), căn bản không coi là cái gì, “Nhà của chúng ta là không đúng, thế nhà của bọn họ thì sạch sẽ chắc?”
“Trong tay hắn có chứng cứ do diêm chánh ở Tây Bắc cung cấp.” Triệu Đoan cau mày, thở dài thật sâu.
(diêm chánh 鹽政 chức quan coi việc muối, hình như bạn nói rồi >_