Cùng lúc đó, bên trong khu vực Quận Đô Phong Hải Quận, bên trong một
khu rừng nguyên thủy liên miên không dứt, bên trong vô tận sơn mạch thâm
sâu, có một cái thung lũng thật lớn.
Nếu từ trên bầu trời nhìn lại, có thể phát hiện bên trong thung lũng tồn tại vô
số cây cối, từng đám nhánh mây nối liền tạo thành cầu treo kết nối.
Vô số những ngôi nhà gỗ được xây dựng ở trên cây, tạo thành một cái thôn
trang thật lớn.
Có từng đám tiểu nhân lớn cỡ lòng bài tay, thân thể giống như thủy tinh,
xuyên thẳng qua ở bên trong, giống như đang chơi đùa nghịch ngợm với nhau.
Dưới ánh mặt trời, thân thể của bọn họ tản mát ra từng trận ánh sáng rực rỡ,
lại bởi vì không ngừng bay múa, liền làm cho người ta có một loại cảm giác ánh
sáng lưu động, có phần xinh đẹp, truyền ra tiếng cười nói hoan hô, đồng thời có
thể mơ hồ trông thấy trên vô số cây cối lớn, đều hiện ra những gương mặt, từ
trên người chúng nó tản ra từng trận khí tức nhu hòa, tràn ngập khắp nơi này,
tạo thành sương mù mỏng manh.
Những gương mặt này có cái ngủ say, có cái mở hai mắt ra, ôn hòa nhìn qua
đám tiểu nhân kia.
Mà mỗi khi có gương mặt đại thụ mở mắt ra, cũng sẽ khiến cho không ít
tiểu nhân thủy tinh đi đến, tung tăng bên cạnh cái cây này, trong thần sắc phần
lớn mang theo vẻ quấn quýt.
Nơi đây, chính là nơi ở của Mộc Linh Tộc trong Phong Hải Quận.
Mộc Linh Tộc là một cái chủng tộc rất đặc thù.
Tộc nhân chia làm hai cái hình thái, khi còn nhỏ thân thể chỉ có như lòng bài
tay, toàn thân tràn ra ánh sáng long lanh, vô cùng đẹp đẽ, đồng thời cái trạng
thái này của Mộc Linh Tộc, cũng là một loại dược liệu quý báu.
Mà sau khi trưởng thành, bọn họ chọn một cây đại thụ để dung nhập vào đó,
trở thành một thể, hóa thành thụ nhân.
Mặc dù phần lớn toàn bộ Mộc Linh Tộc đều có tính cách ôn hòa, nhưng bởi
vì trạng thái khi còn nhỏ của bọn họ chính là một loại thuốc có giá trị không
nhỏ đối với rất nhiều tộc quần, cho nên Mộc Linh Tộc phần lớn không tiếp xúc
quá nhiều với bên ngoài, đây cũng là phương pháp bảo vệ tiểu nhi của bọn họ.
Bên trong trung tâm của thôn xóm Mộc Linh Tộc này, chỗ đó có một cây
đại thụ che trời, mặc dù không cách nào so sánh cùng Chân Tiên Thập Tràng,
nhưng tán cây cực lớn, phạm vi che đậy đến ngàn trượng, thủ hộ nơi đây.
Cẩn thận nhìn, có thể thấy bên trong cây này, thế mà lại tồn tại một tòa Thần
miếu.
Chuẩn xác mà nói, là cây đại thụ này sinh trưởng ở trên Thần miếu, bao phủ
nó vào bên trong, biến nó trở thành một bộ phận của thân thể.
Bên trong Thần miếu thờ phụng một pho tượng.
Bộ dạng pho tượng là một nữ tử dung mạo tuyệt mỹ mặc chiến giáp, bên
người là long xà vờn quanh, trong tay cầm trường thương, toàn thân tản ra từng
trận chiến ý mãnh liệt.
Phía sau pho tượng là một mật đạo bậc thang, đi theo cái mật đạo bậc thang
này, có thể đi vào trong lòng đất.
Ở nơi cuối cùng của bậc thang, trong chỗ sâu nhất dưới lòng đất, có một tòa
tế đàn cổ xưa.
Tòa tế đàn này có hình bát giác, toàn thân đen nhánh, ở trên một mảnh động
quật sâu thẳm, bốn phía chỉ có con đường bậc thang kết nối tới, từ xa nhìn lại
giống như treo ở trong không trung vậy, giờ phút này ở trên tế đàn, lão đầu
đường Bản Tuyền đứng ở biên giới, ánh mắt đỏ thẫm tựa như mới vừa khóc, vẻ
mặt mang theo lo lắng trước đó chưa từng có, thân thể run rẩy.
"Linh Nhi!"
"Linh Nhi ngươi tỉnh lại!"
"Đừng làm ta sợ nha, ngươi tỉnh lại đi Linh Nhi..."
Nơi ánh mắt của lão nhìn lại, không phải là tế đàn bên cạnh, mà là trên vách
đá dựng đứng ở biên giới vực sâu cách tế đàn mấy ngàn trượng, có thể mơ hồ
nhìn thấy bên đó tồn tại vô số thạch động lõm xuống, trong vô số thạch động, có
rất nhiều hài cốt khoanh chân đả tọa, trên người mang theo dấu vết năm tháng
trôi qua, không biết đã chết bao nhiêu năm.
Trong một tòa thạch động trong đó, Linh Nhi mặc váy dài màu trắng đang
khoanh chân ngồi.
Sắc mặt của nàng trắng bệch, khóe miệng mang theo máu tươi, trên quần áo
màu trắng có những vết máu nhìn thấy mà giật mình.
Rất nhiều, rất nhiều.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích.
"Linh Nhi!!" Biên giới tế đàn xa xa, giọng của lão đầu đường Bản Tuyền
càng lúc càng run rẩy, không ngừng vang vọng, lúc này lông mi của Linh Nhi
run nhè nhẹ, chậm rãi mở ra.
Đối với nàng mà nói, hình như ngay cả khí lực mở mắt ra cũng phải cố hết
sức, giờ phút này nàng miễn cưỡng nhìn qua A Đa ở nơi xa, nàng mất thật lâu
mới từ bên trong suy yếu, lộ ra một nụ cười.
"A Đa, ta không sao đâu..."
Nội tâm của lão đầu đường Bản Tuyền cũng run rẩy, lão nhìn qua Linh Nhi,
trong mắt lộ ra bi thương nồng đậm.
"Nhất định là do tên Hứa Thanh kia!!" Lão mang Linh Nhi tới đây, là vì tiếp
nhận truyền thừa, đây cũng là truyền thừa mà bộ tộc Linh Nhi nhất định phải
trải qua ở thời điểm này, thành công thì có thể nhận được tạo hóa kéo dài tánh
mạng, mà thất bại …chính là bộc phát nguyền rủa mà chết.
Mà thời gian truyền thừa này cần thật lâu, cho nên lão vô cùng cẩn thận, tận
sức che chở, hết thảy vốn dĩ đều rất tốt, cho đến ngày hôm qua, Linh Nhi bên đó
đột nhiên phun ra máu tươi, lập tức liền xuất hiện tổn thương chí mạng.
"A Đa…Không nên nói lung tung, không liên quan tới…Hứa Thanh ca
ca..."
"Là tự ta vô dụng...."
Nghe A Đa mở miệng như vậy, Linh Nhi hình như có chút gấp, ngẩng đầu
khó khăn truyền ra lời nói.
"Đúng đúng đúng, không liên quan cùng Hứa Thanh, không liên quan, A Đa
biết rồi Linh Nhi, là A Đa trách oan Hứa Thanh ca ca của ngươi rồi, ngươi
không cần khẩn trương, chậm rãi chữa thương đi, không có chuyện gì đâu,
không có chuyện gì đâu, chờ ngươi kết thúc truyền thừa, A Đa dẫn ngươi đi tìm
Hứa Thanh ca ca của ngươi."
Lão đầu đường Bản Tuyền vội vàng mở miệng, giọng nói càng lúc càng run
rẩy.
Linh Nhi nghe lời A Đa nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lộ ra nụ cười
vui vẻ.
"Thật sự sao A Đa...."
"Thật sự, là thật, A Đa thề, là thật!" Lão đầu đường Bản Tuyền dùng sức gật
đầu.
Nụ cười của Linh Nhi càng thêm vui vẻ, nhẹ giọng mở miệng.
"A Đa, ngươi không nên lo lắng, ta sẽ cố gắng…Ta nhất định sẽ cố gắng…
Nhất định có thể truyền thừa thành công."