QUANG ÂM CHI NGOẠI

Sau khi khoanh chân ngồi xuống, trước tiên Hứa Thanh truyền âm cho đội

trưởng, nhưng không có bất kỳ đáp lại nào.

Hứa Thanh biết đội trưởng hẳn là chưa trở lại, vì vậy lại truyền âm cho Tử

Huyền, báo cho nàng biết mình đã bình an.

Tử Huyền lập tức trả lời, giọng nói mang theo ân cần, thậm chí không đợi

bao lâu, nàng đã xuất hiện ở ngoài Kiếm Các của Hứa Thanh.

Dưới ánh trăng, Tử Huyền mặc một bộ váy lam, nhìn qua Hứa Thanh, trong

mắt mang theo sự ân cần.

"Tại sao lần này ra ngoài lâu như vậy?" Trong lúc nói, Tử Huyền chú ý đến

trên người Hứa Thanh, cẩn thận xem xét, phát hiện hoàn toàn chính xác không

đáng ngại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Thanh chắp tay cúi đầu.

"Trên đường gặp phải một chút sự tình, có chút trì hoãn." Cảm nhận được sự

quan tâm của Tử Huyền, Hứa Thanh nói khẽ.

Tử Huyền gật đầu, giống như nàng còn có việc xử lý, phát hiện Hứa Thanh

không ngại, vì vậy dặn dò vài câu rồi vội vàng rời khỏi.

Nhìn qua thân ảnh Tử Huyền rời đi, Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.

"Thượng Tiên, mấy ngày gần đây ta luôn có cảm giác hãi hùng khiếp vía,

ngươi phải bảo trọng."

Bước chân Tử Huyền dừng lại, quay đầu nhìn qua Hứa Thanh, tự nhiên cười

nói, nhẹ gật đầu và rời đi.

Sau khi trở lại Kiếm Các, Hứa Thanh trầm ngâm, lại truyền âm cho Khổng

Tường Long, hỏi thăm Quận Đô gần đây phải chăng xảy ra chuyện gì, sau đó

liền biết được là ngoại trừ Thánh Lan tộc bởi vì Hắc Thiên Thần tử mà chấn

động ra, tất cả mọi thứ bên trong Quận vẫn như bình thường.

Vả lại Khổng Tường Long cũng không có ở trong Quận Đô, y đang chấp

hành nhiệm vụ bên ngoài, giờ phút này vội vàng truy vấn Hứa Thanh về việc

của Thánh Lan tộc.

"Ừ, đúng vậy, là có hai nhóm Hắc Thiên tộc ở đó....." Hứa Thanh ho khan

một tiếng, không có cách nào giải thích việc này.

"Kiếm được mấy nghìn quả..." Đối mặt với câu hỏi của Khổng Tường

Long, Hứa Thanh không giấu giếm số lượng, cho nên trong nháy mắt tiếp theo,

hắn liền đã nghe được bên trong Kiếm Lệnh truyền ra âm thanh hít sâu của

Khổng Tường Long.

"Mấy nghìn quả?"

"Ừ, bên trong cũng có một phần thuộc về các ngươi." Hứa Thanh đáp lại

nói.

"Hảo huynh đệ!! Hứa Thanh, trước đừng bán đạo quả gấp, cây Thập Tràng

không còn, giá cả của món đồ chơi này nhất định sẽ tăng vọt, khục khục, tuy

rằng chúng ta đều là Chấp Kiếm Giả, nhưng có chút thời điểm, nên kiếm lời vẫn

phải kiếm!" Khổng Tường Long ho khan một tiếng, nhanh chóng đáp lại.

Hứa Thanh cũng không ngoài ý muốn, mặc dù Khổng Tường Long trung

thành và rất tín ngưỡng Chấp Kiếm Giả, nhưng thứ như quân công này, không

ai cảm thấy mình có quá nhiều cả, vì vậy sau khi hai người lại nói thêm vài câu

thì kết thúc truyền âm.

"Hết thảy mọi thứ trong Quận Đô bình thường, nhưng mà cảm giác đầu

nguồn của nguy cơ của ta lại ở trong nơi này, như vậy không phải nói, cảm giác

nguy cơ trong Quận Đô chỉ nhằm vào một mình ta?" Hứa Thanh đặt Kiếm Lệnh

xuống, trầm ngâm.

Hắn cảm thấy không phải là mình nghĩ nhiều, cho nên chưa từng giảm bớt

cảnh giác.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Thanh

luôn giữ sự đề phòng rời khỏi Kiếm Các từ sớm, đi lên Đô thành ở bên trên,

mua sắm lại đan dược tiêu hao, sau đó hắn đi tới phân tông của Hóa Yêu tông ở

nơi này.

Nộp số lượng quân công nhất định, Hứa Thanh lần nữa đi tới Thái Hư Giới.

Mặc kệ nguy cơ đến từ phương nào, Hứa Thanh cảm thấy Quỷ Đế Sơn

chính là đòn sát thủ của mình, phải nhanh chóng bổ sung một chút, mặc dù đã

dung nhập nó vào bên trong Thiên Cung, nhưng muốn biến ảo vẫn cần phải

dùng hóa yêu phù để chia sẻ tiêu hao.

Mà sau khi dung nhập vào Thiên Cung, hắn điều khiển Quỷ Đế Sơn lại càng

thêm thuận lợi hơn trước.

Còn chuyến đi tới Thái Hư Giới lần này, Hứa Thanh quen việc dễ làm, trong

thế giới âm u tràn đầy những đại não xì xào bàn tán, sự xuất hiện của hắn, lập

tức đưa tới chấn động.

Những nơi đi qua, vô số đại não run rẩy và thét lên tránh đi.

Thật sự là lần thứ nhất trước đó Hứa Thanh làm quá độc ác, thế cho nên

trong khoảng thời gian này, mặc dù hắn không tới, nhưng chuyện của hắn đã

sớm được truyền ra ở giữa những cái đại não trong nơi này.

Nhưng mà tu vi của Hứa Thanh cũng không phải giống như lúc trước, mặc

dù những cái đại não kia đã tránh lui, nhưng Hứa Thanh đuổi theo rất nhanh, cứ

như vậy lúc hạn thời gian đã đến, Hứa Thanh vừa lòng thoả ý truyền ra bên

ngoài.

"Bảy mươi lăm cái!" Khi đi ra khỏi phân tông, Hứa Thanh sờ lên túi trữ vật,

đi tới tàng thư điện của Chấp Kiếm Cung, hắn muốn tìm lai lịch của kim quang

trên cổ tay.

Nhưng đáng tiếc, thư tịch trong tàng thư điện nhiều như biển, Hứa Thanh

thấy đã khuya cũng không tìm được, vì vậy trở về Kiếm Các.

"Ngày mai tiếp tục đi tàng thư điện tìm kiếm, nhất định phải tìm được!"

"Nếu như vẫn chưa được, thì đi tới Hình Ngục Ti để hỏi thăm Cung chủ một

chút, sau đó thời gian ngắn ta sẽ không ra ngoài."

Hứa Thanh cảm thấy nếu như bên trong Quận Đô có nguy hiểm đối với

mình mà nói, như vậy chỗ an toàn nhất, nhất định chính là Hình Ngục Ti.

Dẫu sao trong đó cũng có Cung chủ tọa trấn.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép kín.

Bên ngoài đen nhánh, mây mù không thể nhìn xuyên, lúc đêm khuya, khi

Hứa Thanh kết thúc chu thiên thổ nạp, hắn mở hai mắt ra, cúi đầu nhìn cổ tay

phải của mình, giơ tay trái lên nhẹ nhàng vuốt ve ở phía trên.

"Sợi tơ vàng này…Rốt cuộc là cái gì?"

Một tiếng sấm sét từ trên trời truyền đến, âm thanh ầm ầm vang vọng, gió

lớn nổi lên, hóa thành từng tiếng sào sạc như thút thít nỉ non, vang vọng ở bên

ngoài Kiếm Các.

Mưa lớn, sắp đến.

Đêm hôm nay, vẫn đen nhánh như trước kia.

Trên bầu trời không thấy ánh trăng, đã bị vô tận mây mù che kín, chỉ có

từng tiếng sấm rền không ngừng vang vọng ở giữa thiên địa, phảng phất như có

Thần Linh đang gầm thét.

Tiếp theo là từng đạo tia chớp, tràn ra từng đạo ánh sáng chiếu sáng ngời

khắp trời đất.

Chiếu rọi Quận Đô, cũng chiếu rọi mảnh sơn mạch rừng rậm của Mộc Linh

Tộc.

Gió, thổi tới trong thiên địa, lay động vô số cây cối, phát ra âm thanh sàn

sạt, đồng thời mưa to cũng từng giọt từng giọt một rơi xuống, trong chớp mắt

liền hóa thành mưa như trút nước, trải dài khắp khắp nhân gian, trong mưa gió,

từ bên trong thung lũng Mộc Linh Tộc, một tiếng gào thét thê lương ngập trời

dựng lên, đánh thủng trời cao, đủ để cho toàn bộ da đầu người nghe phải run

lên.

Âm thanh này mang theo vô tận bi thương, mang theo tê tâm liệt phế, truyền

khắp bát phương, truyền vang thiên địa, sấm sét cũng không cách nào áp xuống,

mưa gió không thể che lấp.

Theo tia chớp đảo qua, một bóng người tóc tai bù xù giống như điên rồi, lao

ra từ bên trong Mộc Linh Tộc.

Bóng người này, là một lão giả.

Con mắt của lão đỏ thẫm, mặt đầy nước mắt, trong tiếng cười thảm, biểu

cảm cũng bắt đầu vặn vẹo, thân thể không khống chế nổi, không ngừng run rẩy,

liều mạng toàn lực bay nhanh về phía Quận Đô.

Mưa gió càng lớn, trút xuống suốt cả đêm.

Cho đến khi bình minh tới mới chậm rãi nhỏ bớt đi, khắp giữa thiên địa bị

hơi nước mông lung tràn ngập, xa xa, những đám mây mù hơi tản ra, ánh nắng

ban mai giống như mắc bệnh, tràn ra ánh sáng mờ nhạt, miễn cưỡng chiếu sáng

thế giới.

Ngoài Hình Ngục Ti, trong Kiếm Các, Hứa Thanh mở mắt ra, sau khi kết

thúc cả đêm tu hành, hắn đứng dậy rời khỏi Kiếm Các.

Đi vào trong cơn mưa nhỏ.

"Tiếp tục đi tới tàng thư điện Chấp Kiếm Cung, tìm kiếm lai lịch của kim

quang, tiếc là không cách nào câu thông cùng tiểu nam hài của nhà tù 132 khu

Đinh, nó hẳn là biết rõ một chút manh mối về sợi tơ vàng này."

"Nhưng cũng không sao, chờ sau khi ta tìm được manh mối, lại có thể đi xác

nhận."

Hứa Thanh thì thào trong lòng, lăng không dựng lên, bay thẳng đến Chấp

Kiếm Cung.

Trong mưa gió, thân ảnh của hắn bay nhanh trên không trung, rất nhanh liền

bước tới đài đá xanh ướt sũng ở biên giới Chấp Kiếm Cung, một khắc đang

muốn đi đến tàng thư điện, thần sắc Hứa Thanh bỗng nhiên khẽ động, chợt quay

đầu nhìn thiên địa xa xa.

Trong thiên địa, giờ phút này có một lão giả với đôi mắt tràn ngập tơ máu,

vẻ mặt bi ai đến mức tận cùng, đang điên cuồng bay tới phía Chấp Kiếm Cung.

Vừa bay, trong miệng lão còn không ngừng địa truyền ra tiếng gào thét đau

lòng.

"Hứa Thanh, Hứa Thanh, Hứa Thanh!"

Giọng của lão cực lớn, không chỉ là ẩn chứa tu vi, càng giống như dùng toàn

bộ khí lực của toàn thân để kêu lên, tê tâm liệt phế gào thét.

Chính là lão đầu đường Bản Tuyền, lão không biết vị trí cụ thể của Hứa

Thanh, nhưng lão biết rõ Hứa Thanh là Chấp Kiếm Giả, cho nên khi tới gần lão

chỉ có thể gào thét như vậy, nhưng nơi này là Quận Đô, nội tâm lão đại loạn đã

sớm mất đi chừng mực, không đợi lão tới gần thì lập tức bị từng đạo thần niệm

khóa chặt, không cách nào tiếp tục đi về phía trước.

Lão đầu đường Bản Tuyền tóc tai bù xù, lão không thấy được Hứa Thanh

đứng xa xa bên trong Chấp Kiếm Cung, giờ phút này lão đứng ở bên trong mưa

gió, nhìn qua Quận Đô lạ lẫm, giọng nói mang theo bi phẫn, mang theo vô cùng

đau đớn, càng lúc càng thê lương.

"Hứa Thanh! Ngươi đi ra đây cho ta!"

Lão gào thét, giọng nói truyền khắp bát phương, cũng đưa tới không ít Chấp

Kiếm Giả nhíu mày, người tuần tra Chấp Kiếm Cung nghiêm nghị đi đến phía

lão.

"Người phương nào huyên náo!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi